Vây 34

Mỗi người xa lạ, vô tình gặp nhau, và đã chữa lành cho nhau như thế nào ?

---------------------------------------

Mẹ của Trương Mẫn cũng đã sớm quen với sự xuất hiện của Cung Tuấn. Đứa nhóc này cũng không tệ, có hơi rụt rè ít nói một chút nhưng bù lại có thể nhìn ra cậu rất chân thành. Thật ra người mẹ nào cũng có một chút ích kỷ, đương nhiên sẽ đặt lợi ích con cái mình lên đầu tiên. Khi nhìn thấy Cung Tuấn tỉ mẩn gỡ xương cá đặt vào chén cho Trương Mẫn thì bà đã liền ấn định người sẽ bên cạnh đứa con trai này của bà rồi. Có nhiều thứ có thể diễn ra, nhưng có nhiều thứ không thể là giả tạo được. Như cái cách Cung Tuấn sắp xếp lại cuộc sống cho Trương Mẫn, cái cách đứa con trai này nhìn đứa nhóc kia như thế nào. Một cử chỉ một ánh mắt, người đã trải qua nhiều sóng gió như bà lướt qua đã hiểu được có ý nghĩa như thế nào.

Bà nhìn con trai mình cùng Cung Tuấn đang chơi đùa với đứa cháu trai. Lâu rồi bà mới thấy Trương Mẫn thoải mái như vậy. Kể từ lúc chồng bà qua đời, Trương Mẫn hình như cũng ý thức được trách nhiệm của người đàn ông duy nhất trong gia đình, đứa con trai này của bà lúc ấy cũng mới 17 tuổi. Không biết ai đã nói cái gì, hay hắn đã giác ngộ điều gì liền trở thành một đứa nhóc trưởng thành như ông cụ non vậy. Không còn là Trương Mẫn ngỗ nghịch nhưng cũng ưa thích cười lớn nữa. Hắn đã làm theo ước nguyện của cha, cố gắng học hành, nỗ lực thành công. Bà đương nhiên là tự hào về đứa con này chứ. Nhưng mà có người mẹ nào nỡ nhìn con của mình cô đơn một mình đâu. Tư tưởng của bà rất phóng khoáng, nam cũng được nữ cũng được, chỉ cần hắn tìm thấy được hạnh phúc là bà đều chấp nhận. Trải qua rồi mới hiểu, bà có dành bao nhiêu yêu thương cho hắn, cũng sẽ không bằng một người nào đó dành cho hắn tâm tư tình cảm. Hai cảm giác là khác nhau hoàn toàn. Trực giác cho bà biết Cung Tuấn chính là "người đó" của Trương Mẫn. Hai đứa nhóc này ở bên nhau cũng thật ngọt ngọt ngào ngào, làm bà cảm thấy như mình đang được yêu lại lần nữa vậy. Lúc bà quen biết cha của hắn, cũng không kém hai đứa nhóc này là mấy đâu ah ~

Chị gái của hắn cũng ngồi bên này nhìn sang, nháy mắt với mẹ một cái. Đứa em trai ngốc này của nàng có lẽ cũng biết yêu là cái gì rồi. Nàng còn sợ rằng trải qua năm tháng vất vả, vừa lo tiền vừa lo học hành khiến cho đứa em này sớm đã chai sạn cảm xúc rồi ah ~ Trương Mẫn thành công cỡ mấy, nếu như mỗi ngày mỗi tháng mỗi năm cô đơn thì cũng mới chỉ là thành công một nửa thôi. Cũng may đứa nhóc Cung Tuấn kia xuất hiện, khiến đứa em trai này của nàng đúng là đã cười tươi nhiều hơn một chút, bớt nhăn nhó lại một chút và quan trọng là về nhà nhiều hơn một chút. Không biết vì sao, lúc đó cứ nghĩ Trương Mẫn yêu đương rồi thì sẽ ít về đây hơn. Nhưng mỗi tuần hắn thường sẽ cùng Cung Tuấn ghé qua, không phải là quá đều đặn nhưng vẫn thường xuyên hơn thời điểm đứa em trai này của nàng dọn ra sống một mình. Nhìn hai đứa một cao một hơi cao khom người để đùa giỡn với con trai của nàng đúng là rất yên bình. Nàng không nhịn được mà phải mang điện thoại ra lén lén lút lút chụp lại một tấm ảnh.

- Gửi qua cho mẹ đi. Đúng là rất lâu rồi A Mẫn nhà chúng ta mới thoải mái như vậy ...

Tốt thật, ít nhất không còn là một đứa nhóc cố gắng tỏ ra điểm đạm nữa rồi ...

-------------

Cung Tuấn nhìn màn hình điện thoại lần thứ n + 1 trong ngày. Ông chú Trương này có bận cũng nên nhắn lại một tin nhắn cho cậu an tâm ah ~ Trời đã gần khuya rồi, cũng sắp tròn chẵn 48 giờ cậu chưa được gặp hắn, và cũng không có nhắn tin với hắn. Trong lòng có một chút khó chịu mà cậu cũng không biết nên gọi tên như thế nào, vừa lo lắng vừa bứt rứt, còn có hơi ghen tỵ với các anh chị đồng nghiệp của hắn và cả cô bé Tiểu Bạch bằng tuổi với cậu có thể ở bên hắn mỗi ngày. Cậu có nghe hắn nói dạo gần đây ở bệnh viện có hơi thiếu nhân lực. Hắn cũng mới nhận thêm một vị trí nào đó trong bệnh viện, cậu nghe cũng không hiểu lắm, đại khái là thế chỗ cho bác sĩ mới nghỉ việc, làm thêm cái gì đó cấp cứu. Vậy là từ trực một buổi thành 2 buổi, công việc cũng nhiều hơn nên hắn thường sẽ ở lại luôn bệnh viện. Thường là 2 hoặc 3 ngày hắn mới về nhà. Công việc của hắn vất vả như vậy, còn vô cùng cao cả, cậu đương nhiên không thể trách hắn lạnh nhạt với mình. Dù sao cảm giác này cậu cũng quen rồi. Cậu giỏi nhất là chờ đợi. Đợi hắn thêm một chút cũng không sao. Huống hồ cậu còn không phải giận hắn vì hắn không trả lời tin nhắn mà là vì lo lắng hắn khổ cực, mới hơn hai tuần đã cảm thấy hắn gầy đi không ít ah

Mà Trương Mẫn sợ rằng cậu đi qua đi lại chỉ để mang một hộp cơm đến rất vất vả. Cũng không quá xa nhưng hắn không muốn cậu chen chúc trên tàu điện hay xe buýt nên đã bảo cậu không cần đến nữa. Cung Tuấn không đến nữa hắn liền cảm thấy trống vắng ~ Cơm ở căn tin đúng là khác một trời một vực. Hắn đang hồi tưởng lại bữa cơm ngon lành của Cung Tuấn làm cho hắn, có chút hối hận vì đã bảo cậu không cần đến nữa rồi.

Hơn mười giờ tối hắn mới còn đang lang thang ở cửa hàng tiện lợi gần bệnh viện, cùng với mấy đồng nghiệp và Tiểu Bạch lựa ra mấy món ngon ngon lấp đầy dạ dày. Lúc này mới có thời gian rảnh để kiểm tra tin nhắn, âm báo cùng một lúc đè lên nhau vang lên. Đều là tin nhắn từ Cung Tuấn. Hiện tại cũng đã khuya, hắn mới phân vân không biết có nên gọi lại cho cậu không. Sợ rằng con sâu ngủ nào đó đã say giấc rồi. Nhưng mà bàn tay lại rất thật thà, hắn còn chưa kịp nghĩ thông đã bấm gọi. Chưa đổ hết một hồi chuông thì Cung Tuấn đã bắt máy. Là cậu cầm sẵn điện thoại trên tay luôn sao.

"Chú. Mới từ phòng phẫu thuật ra à ? Mệt không ? Chú đã ăn gì chưa ?"

"Đúng là mới xong việc. Đang ở cửa hàng tiện lợi. Cậu ở nhà một mình có ngoan ngoãn không ? Đã ăn tối chưa ? Khóa cửa ? Trong phòng bật sưởi luôn chưa ?"

"Chú xem tôi là một đứa bé 3 tuổi sao ? Chú lo cho bản thân mình tốt một chút ah ~"

"Cậu vẫn còn nhỏ lắm. Đối với tôi cũng không khác 3 tuổi là mấy"

"Cãi không lại chú. Mà ... bao giờ chú mới về nhà ?"

"Sao ? Nhớ tôi rồi à ?"

"Ai thèm nhớ chú ? Chỉ là ..."

"Là ....?"

".... Dù sao cũng không thèm nhớ chú"

"Thật là không nhớ sao."

Cung Tuấn đang định nói gì đó, nhưng lại nghe thấy bên kia ồn ào nên yên lặng một chút để cho hắn nói chuyện. Cậu không hề có chủ ý nghe cuộc đối thoại của hắn nhưng là do tiếng quá to và rõ ràng nên nó cứ đập thẳng vào tai thôi. Là một giọng nữ, có chút quen thuộc. Cho đến khi cậu nghe thấy cái tên "Tiểu Bạch" mới hiểu vì sao lại quen như vậy. 

"Chú ... tôi cúp máy nhé. Chú cùng mọi người ăn vui vẻ ah ~" 

"Đợi một chút ! Dù là ngày mai tôi có thể về nhà rồi. Nhưng mà vẫn muốn nói, nhớ cậu" 

"Vậy thì tôi cũng miễn cưỡng nhớ chú" 

"Được rồi. Đi ngủ sớm đi nhóc. Ngày mai tôi sẽ gọi cậu dậy" 

"Đâu phải ngày nào tôi cũng ngủ quên đâu ~" 

"Đúng là không phải ngày nào cậu cũng ngủ quên. Nhưng cậu đi làm trễ là lương cũng bị trừ hết đó ah ~" 

"Tôi nên gọi chú là ba rồi. Cái gì chú cũng biết cả" 

"Cậu nên gọi là ca ca đi. Tôi cũng không già như vậy"

"Không phải lần đầu gặp chú đã bắt tôi gọi chú là "chú" còn gì ?"

"Lúc đấy khác, bây giờ khác" 

"Có gì khác đâu"

"Không được cãi tôi. Ngoan, ngủ sớm đi nào. Đừng mong đợi đến đêm để chờ phim. Tập mới ngày mai xem cũng được"

"Sao chú biết tôi đang đợi xem phim" 

"Mỗi tối thứ 4 và 5 cậu đều thức đến đêm chờ đợi tập mới. Tôi tự hỏi mấy tuần liền rồi, phim vẫn chưa hết sao ?" 

"Đúng là ông chú. Phim không hết mới tốt ah ~ Mỗi tuần đều có thể coi"

"Không nói với cậu nữa. Sao cũng được. Cậu ngủ sớm là được rồi. Trời cũng rất lạnh, tự tăng nhiệt độ lên đi" 

"Được rồi được rồi. Chú lo ăn cơm của chú đi ~ Tôi liền đi ngủ ~ Không thèm chú nữa" 

"Như vậy mới ngoan. Ngủ đi. Ngủ ngon ah ~" 

"Ưm ~ Chú cũng vậy" 

"Ưm ~"

"Ưm ~"

"Cậu tắt máy đi"

"Chú tắt trước đi"

"Cậu tắt trước" 

"Chú tắt trước"

"Cậu tắt ..."

"Chú tắt trước ..." 

"Cậu tắt trước đi. Nghe lời người lớn nào..." 

"Được rồi tôi tắt, tôi tắt. Mà~ Chú, nhớ chú" 

Cung Tuấn vừa dứt lời điện thoại cũng vừa ngắt, không đợi ông chú Trương nào đó kịp trả lời. Hắn nhìn màn hình điện thoại khẽ mỉm cười. Đứa nhóc này đúng là rất dễ ngại ngùng, nhưng cũng đáng yêu đấy chứ ~

Mấy người cùng đi với hắn mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau. Bọn họ sớm đã chọn xong đồ rồi, chỉ còn mỗi vị bác sĩ Trương Mẫn kia thì chưa. Hắn trong tầm mắt thấy được hộp mì nào liền tuỳ ý mà vơ lấy, cùng với một chai trà hắn cũng chưa từng thử qua. Nữ điều dưỡng không kịp ngăn cản thì hắn đã tính tiền mất rồi. Cả ba người chỉ đành thở dài nhìn vị bác sĩ được cho là thông minh tài giỏi kia dội nước sôi vào hộp mì, hai mắt vẫn đang cắm vào điện thoại. 

"Bác sĩ Trương, anh thật sự không thấy cay sao ?"

Cả ba người nhìn hộp mì của hắn, rồi nhớ lại lời trước khi tới cửa hàng này hắn từng nói "ăn thanh đạm một chút, mì gói quá cay sẽ không tốt cho dạ dày, trực đêm cũng sẽ bị ảnh hưởng". Bác sĩ Trương của bọn họ là đang gắp từng gắp mì, mà ngửi mùi thôi cũng cảm thấy được luôn vị cay tê ở đầu lưỡi rồi. 

"Không sao. Rất ngọt, vô cùng ngọt" 

Hắn đang nhìn cái gì trên điện thoại có trời mới biết. Mà hắn đang nói mì kia rất ngọt có lẽ cũng không ai hiểu. Mấy người cùng nhau ăn tối trong sự sợ hãi, lòng thầm cầu nguyện bản thân ngàn vạn lần đừng sa chân vào lưới tình kiểu như vậy. Từ ngày bác sĩ Trương của bọn họ yêu đương rồi, mọi thứ đều lạ lắm, quái quái quỉ dị thế nào ấy ! Bọn họ thực không muốn thành ra như thế ah ~ 

----- tbc -----

Sài Gòn nóng khủng khiếp, nóng đến mức không ngủ được tôi mới ngồi đây đăng chap mới đây :))))))

Dạo này hơi bị siêng rồi nhé :))))

Dù sao thì cũng cảm ơn vì đã đọc, vote, cmt. Iu mn nhắmmmm

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip