Chương 5

Cung Tuấn nói mình biết cách tự chăm sóc bản thân mình, cậu rất sợ chết, nhưng Trương Triết Hạn không thấy vậy, hắn cảm giác Cung Tuấn đang tồn tại rất tốt, nhưng chỉ là đang tồn tại, không phải đang sống.

Cảm giác rất khó chịu, Cung Tuấn nên là một người lạc quan, vô tư nhảy nhót, chứ không phải im lặng qua ngày.

-Trương lão sư!

-Hả?

-Anh nghĩ gì mà nhập tâm vậy? Tôi gọi vài lần cũng không nghe, tôi có một đứa em ở quê, định mang về cho nó ít đồ trước khi đi diễn trên núi. Anh có thể cho tôi quá giang không?

Dù sao cũng tự bảo mình đóng vai thế thân của người ta rồi, tranh thủ ít phúc lợi cũng coi như là phí thế thân, quá rẻ rồi. Trương Triết Hạn không hề phân vân, lập tức đồng ý.

-Được, cậu chuẩn bị quần áo đi, tôi đưa cậu về đó xong sẽ đưa cậu đi đến phim trường luôn.

-Tôi nói này, Trương lão sư, anh không cần về chuẩn bị quần áo sao, không lẽ quần áo của anh còn có thể tự mọc cánh rồi bay đến?

-Vậy thì thế này, trong lúc cậu thu dọn, tôi đi về trước, chuẩn bị đồ đạc xong sẽ qua đón cậu đi, được không?

Cung Tuấn gật đầu, bắt đầu thu dọn quần áo, dù sao bắt xe về quê cũng mất kha khá tiền, vậy nên cậu cũng không có lý do gì từ chối. Nhưng lần đầu tiên nhận nhiều sự chăm sóc như vậy từ người khác, cậu vẫn không thích ứng được, không biết mình làm vậy đúng hay sai.

Không mất bao lâu, Trương Triết Hạn đã quay lại, Cung Tuấn vừa dọn dẹp xong nhà cửa, cậu chỉ sống một mình nên trước khi đi xa một thời gian sẽ có rất nhiều thứ phải dọn dẹp lại. Nhìn cái vali bé tý của Cung Tuấn, Trương Triết Hạn nhíu mày, đối với diễn viên thì vẻ ngoài rất quan trọng nên ai cũng sẽ có mấy đồ cá nhân như sữa rửa mặt với kem chống nắng, trừ những cái đó ra thì vali này còn chứa được mấy bộ quần áo chứ?

-Cậu không mang quần áo dày đi à?

-Dạ?

-Cậu ngốc thật hay giả ngốc vậy?! Trước khi đi đâu, cậu không tìm hiểu kỹ à? Ban đêm với ban ngày ở đó chênh lệch nhiệt độ rất lớn, cậu muốn chết rét hay sao?

Cung Tuấn trân trân nhìn Trương Triết Hạn rồi bỗng nhiên bật cười, người mà cậu thế thân cũng dũng cảm thật sự, có người yêu bá đạo như thế này, cũng may là quản toàn chuyện liên quan đến mình, cũng coi như một loại quan tâm ngọt ngào đi.

Trương Triết Hạn nhìn Cung Tuấn ngây ngô cười, hỏa cũng không bốc lên được, nếu là kiếp trước, hắn nhất định sẽ thay cậu thu xếp, nhưng bây giờ Cung Tuấn vẫn chưa có những ký ức đó, nên hắn chỉ có thể chỉ tay ra lệnh cho Cung Tuấn.

-Đi lấy quần áo dày, ngay và luôn!

Cung Tuấn răm rắp làm theo, hai người cuối cùng cũng thu xếp xong để về ngôi làng của Cung Tuấn, nhưng trong suốt quãng đường, cậu chỉ im lặng chống tay nhìn ra cửa, không biết đang nghĩ gì.

-Làm sao thế? Tôi đánh thức cậu giữa chừng nên vẫn buồn ngủ à?

-Không.

Cung Tuấn không biết có nên nói ra không, cái cảm giác hoang đường khi cậu ở cạnh Trương Triết Hạn, cứ như cậu đã trải qua cả một đời vậy. Nhưng cậu cũng biết đó là hoang đường, cậu chưa từng gặp một vụ tai nạn nào nặng đến nỗi mất trí nhớ cả.

Nhưng Trương Triết Hạn nói đúng, hoặc là Cung Tuấn ngủ chưa đủ giấc, hoặc là lời nói của hắn có phép lạ nào đó, Cung Tuấn gật gù dựa vào ghế phía sau, một lúc thì ngủ mất.

Cung Tuấn rơi vào một giấc mơ, trong mơ có cả một người không rõ khuôn mặt và Trương Triết Hạn, trong mơ, hai người đó đã cùng nhau trải qua những việc cậu chưa từng làm. Cùng nhau hát, lôi kéo nhau nhảy, nấu ăn, tham gia gameshow, tham gia concert, tuy chỉ là giấc mơ nhưng cậu biết người kia yêu Trương Triết Hạn thật lòng. Rồi cậu cũng nhìn thấy người kia bị mối tình đơn phương hành hạ, không dám xuất hiện trước mặt Trương Triết Hạn, sợ đối phương nhận ra vẻ tiều tụy của mình rồi cuối cùng mất đi vì bị những cánh hoa nhấn chìm.

Người đó không hối hận, rốt cuộc cũng một lần dũng cảm thẳng thắn nói tình cảm của mình cho Trương Triết Hạn biết, còn Trương Triết Hạn lại gục đầu bên thi thể lạnh ngắt kia trong sự hối hận muộn màng.

Cung Tuấn giật mình tỉnh dậy, nỗi đau nơi ngực vẫn còn, vô cùng chân thật, cậu quay sang nhìn Trương Triết Hạn, nhất thời không phân biệt được cảm xúc trong lòng là gì.

-Sao thế? Cậu gặp ác mộng à? Ngủ chưa đầy hai mươi phút.

-Mới hai mươi phút sao?

Cung Tuấn cố nở nụ cười, người cho cậu thấy giấc mơ kia chính là người mà cậu đang thế thân sao, cậu ta muốn làm gì, chẳng lẽ lại nhờ cậu chăm sóc Trương Triết Hạn? Hay là muốn nói với mình trong lòng Trương Triết Hạn chỉ có cậu ta, chớ có lại gần?

Nếu muốn nói gì thì nói thẳng ra, Cung Tuấn cậu vốn ngốc nghếch, không giỏi đoán ý người khác.

Ngôi làng của Cung Tuấn rất nhỏ, cũng ít thấy xe con, vừa thấy con xe bóng loáng đi trên con đường bê tông, có đoạn là cả đường đất, mấy đứa trẻ con đứng trố mắt ra nhìn. Người trong làng cũng biết Cung Tuấn đi làm diễn viên, nhưng diễn viên đối với họ là một khái niệm khá xa vời, có người sợ, có người nghi ngờ, được số ít người bàng quan, miễn Cung Tuấn không động đến họ, họ cũng sẽ không động đến cậu. Tuy vậy nhưng em gái của Cung Tuấn lại được cậu gửi về rất nhiều đồ, cuộc sống có thể nói là thoải mái hơn nhiều nhà trong làng.

Cậu thấy ánh mắt người làng nhìn Trương Triết Hạn không mấy thân thiện liền muốn vỗ vỗ tay hắn, nói hắn thả cậu ở đầu làng là được, nhưng Trương Triết Hạn đã đưa cậu đến tận đây, không thể không mời hắn vào nhà uống ngụm nước được.

-A Tương!

-Anh!

A Tương từ trong nhà chạy ra, dáng người nhỏ nhắn tinh nghịch, định chạy tới ôm Cung Tuấn nhưng thấy Trương Triết Hạn liền khựng lại, thấy xe con sau lưng Trương Triết Hạn cũng có chút e ngại.

-Đây là Trương Triết Hạn, bạn anh, còn đây là A Tương, em gái tôi.

-Chào anh.

Trương Triết Hạn nhìn cô gái nhỏ nhắn, hình ảnh hắn nhớ nhất là A Tương ôm di ảnh của Cung Tuấn mà gào khóc trong lễ tang, cô từ chối trợ cấp của Trương Triết Hạn, cũng không còn sống ở miền quê này nữa mà lên thành phố vừa học vừa làm, tất nhiên Trương Triết Hạn cũng giúp đỡ, nhưng chỉ dám giúp trong âm thầm.

-Anh Trương, xe con này của anh có đắt không?

-Ừm, cũng tàm tạm!

Hôm nay Trương Triết Hạn đi một chiếc xe thể thao BMW, nhưng A Tương tưg nhỏ sống ở quê, không nhận ra đây là hãng nào.

-A Trương, anh có thể dùng xe này đưa em đến trường một buổi không?

-Làm sao thế?

Cung Tuấn là dân ở đây, đương nhiên biết đường đến trường của A Tương không thích hợp để đi xe con, thậm chí có cả những đoạn bùn lầy, mà xe của Trương Triết Hạn cũng không rẻ gì.

-Bạn em vì ghen tị mà thường nói xấu em với nói xấu anh hai. Nếu bọn họ đã thích ghen tị thế này, để bọn họ càng ghen tị nữa đi, tốt nhất là không ăn được ngủ được.

Trương Triết Hạn bật cười còn Cung Tuấn gõ đầu cô một cái, tính tình đanh đá của A Tương không phải cậu chưa từng thấy qua, nhưng dù sao cô vẫn chỉ là một cô gái nhỏ, phải dạy dỗ nhưng cậu vẫn sợ em gái mình không đấu lại nhiều người, sẽ chịu thiệt thòi.

-Bớt đanh đá lại!

Hai người vừa lên xe, A Tương lập tức im lặng, không còn vẻ nhí nhảnh trước đó nữa, Trương Triết Hạn nhìn qua gương chiếu hậu, thấy cô nhóc cũng đang nhìn lại mình, ánh mắt già dặn trước tuổi chứ không còn là của một cô bé.

-Tránh xa anh trai tôi ra!

Trương Triết Hạn suýt đánh tay lái, A Tương cũng có cả ký ức kiếp trước sao?

-Tôi biết giới giải trí phức tạp thế nào, vậy nên hai người không nên quá thân thiết!

Trương Triết Hạn thở phào, hóa ra chỉ là lý do này, trong lòng thấy thú vị, lần trước hắn cũng chưa tiếp xúc với cô nhóc này nhiều lắm.

-Tại sao em lại nghĩ tôi với anh trai em thân thiết?

-Anh đừng nghĩ lấy vải thưa mà che mắt thánh!

Trương Triết Hạn phá lên cười, A Tương cũng biết mình lỡ miệng, hai tay bụm miệng, mặt đỏ bừng. Nhưng hắn vẫn gật đầu đảm bảo:

-Tôi sẽ không để Cung Tuấn phải đối mặt với những chuyện đó.

-Anh trai tôi rất ngốc, việc gì cũng vơ vào người, vậy nên nếu anh làm gì tổn thương anh ấy, tôi sẽ không để yên cho anh!

Cung Tuấn đương nhiên không biết cuộc trò chuyện của hai người kia, cậu dọn dẹp lại nhà cửa, kiểm tra đồ dùng cùng đồ điện, thực ra để A Tương ở nhà một mình, cậu cũng chưa bao giờ yên tâm cả, mặc dù A Tương cũng có một đôi vợ chồng thường xuyên sang giúp đỡ và cô cũng chỉ là đứa em cùng cha khác mẹ của mình.

Nghe tiếng xe con là biết Trương Triết Hạn đã về, Cung Tuấn ngẩng đầu lên, tay chân vẫn lấm lem, cười:

-Con bé có chuyện bí mật gì muốn nói với anh thế?

-Cậu cũng biết à?

-Từ khi ba mẹ bỏ đi thì chỉ còn tôi nuôi nó, muốn không biết cũng khó. Nhưng suy nghĩ của nó về tình cảm có chút tiêu cực, tôi lại lên thành phố kiếm việc, không thể nào ở bên con bé được.

Cung Tuấn nói rất tự nhiên, giọng điệu như đang kể chuyện của người khác, nhưng Trương Triết Hạn vận nhận ra sự buồn bã và chua xót trong đó.

-Con bé không trách cậu, cũng rất tình cảm, vừa nãy con nhờ tôi chăm sóc cậu nữa.

Cung Tuấn lắc đầu bật cười, cậu biết A Tương không bao giờ nhờ hắn chăm sóc mình nhưng cũng không vạch trần, bước lên rửa chân tay.

-Vậy Trương lão sư, anh định chăm sóc tôi thế nào đây?

-Để cậu ăn được, ngủ được, chân không chạm đến đất được không?

Ánh mắt Trương Triết Hạn nhìn Cung Tuấn thâm tình đến nỗi tim cậu đập đến hoảng, vội vàng quay đi, vụng về trốn tránh bằng động tác gạt vội giọt mồ hôi trên trán.

Nâng được thì buông được, cậu không muốn giẫm phải vũng lầy mà biết sẽ không ai cứu được mình. Đối với tình cản, cậu vẫn có một chút đề phòng.
--------------------------------------------------------------
14.07.23

Chiều nay vừa mưa vừa nắng! ĐĂNG!
ĐĂNG xong tạnh mưa. -.-

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip