Chap 3

"Anh. . . . . ." Ji Eun quả thật không phản bác được.

Ở đâu ra có người sau khi phạm tội mà còn có đầy đủ lý lẽ hợp tình như vậy?

Trong khi Ji Eun đang kiềm nén những cơn oán giận khó nguôi, người đàn ông nọ đã di chuyển đến bên giường, không hề báo trước cúi người xuống, tự nhiên mà ôm lấy Ji Eun rời khỏi tấm chăn ấm áp.

"A! !"

Cả người đột nhiên bị nhấc bổng lên, Ji Eun theo bản năng túm chặt cổ của anh.

Khóe miệng anh khẽ nhếch lên cười, gian xảo nói

"Xem ra, cô đã hình thành thói quen tiếp xúc thân mật với tôi rồi. . . . . ."

Cô vội vàng nới lỏng cánh tay đang ôm cổ anh, tức tối nghiến răng nói,

"Tôi sẽ không bỏ qua cho anh! !"

Người đàn ông vẫn cười ngả ngớn, nghiễm nhiên không hề coi trọng lời cảnh cáo của Ji Eun.

Anh ôm Ji Eun đi vào phòng tắm, bên trong bồn tắm lớn đã đổ đầy nước ấm, anh nhẹ nhàng đặt Ji Eun vào bồn.

"Anh muốn làm gì?"

Ji Eun lúc này mới ý thức được cô lại có thể toàn thân trần trụi bị một người đàn ông ôm vào bồn tắm, bây giờ còn nằm trong bồn tắm không hề che giấu để lộ ra ở trước mặt anh ta, cô vội vã rụt người lại, hai tay khẩn trương vây quanh ở trước ngực.

Người đàn ông từ trên cao nhìn Ji Eun bằng nửa con mắt, cười như không cười mà nói

"Cơ thể cô còn có chỗ nào mà tôi chưa nhìn qua?”

Ngụ ý, che giấu của cô đã không cần thiết. . . . . .

Ji Eun cắn thật chặt môi dưới, áp chế lửa giận xuống đáy lòng

"Đồ khốn kiếp! !"

Người đàn ông cũng không tức giận, chỉ rất tự nhiên dừng ánh mắt trên khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận của Ji Eun, thản nhiên nói

"Phải nằm trong bồn tắm một chút mới có thể làm giảm bớt đau đớn trên cơ thể cô."

Ji Eun nắm chặt hai tay, quả thật rất muốn vung tay dạy dỗ người đàn ông trước mắt tự cho mình tài giỏi này một trận, thế nhưng lúc này người không mảnh vải khiến cô không dám mảy may có hành động nào.

Người đàn ông thấy Ji Eun cuối cùng cũng im lặng, liền lập tức xoay người đi ra.

Một giây sau, "A! !" Tiếng thét chói tai của Ji Eun lại vang lên.

Người đàn ông dường như đoán trước được Ji Eun sẽ phản ứng như vậy, vẫn bước đi thẳng không hề dừng lại, khóe miệng còn nhếch lên nụ cười thích thú.

"Anh đúng là đồ thần kinh, đồ khốn. . . . . ."

Từ nhỏ, Ji Eun được giáo dục rất tốt nhưng lần đầu tiên lại liên tiếp nói ra những lời thô lỗ, đủ thấy được cô tức giận đến cực điểm.

Ji Eun nhìn "Cảnh hoang tàn khắp nơi" của mình trong gương, hận không thể xé nát người đàn ông phách lối vừa rồi kia.

Híc. . . . . .

Cô thế này. . . . . . Làm sao để ra ngoài gặp người khác đây?

Từ cổ đến ngực, vết hôn đậm nhạt lớn nhỏ hầu như chiếm giữ toàn bộ da thịt của cô, cho dù là mặc áo cổ cao cũng không thể nào che giấu được, đây quả thực là. . . . . .

"Khốn kiếp! !"

Tiếp theo lại là hàng loạt tiếng chửi bới, người đàn ông đứng ở trước gương bình tĩnh sửa sang lại áo sơ mi và cà vạt, tinh thần vô cùng sảng khoái.

Cốc, cốc.

Tiếng gõ cửa truyền đến, rõ ràng lo lắng muốn thăm dò người nghỉ ngơi trong phòng.

Đã thay xong một bộ tây trang, người đàn ông điển trai đi tới phía sau cánh cửa vươn tay mở chốt cửa ra.

Trưởng phòng Yoon cung kính khom lưng nói

"Tổng giám đốc, xe đã chuẩn bị xong rồi. . . . . ."

Người đàn ông gật nhẹ đầu, từ tốn nhưng không mất sự uy nghiêm nói

"Cho cô ấy nghỉ phép ba ngày, cô ấy cần được ‘nghỉ ngơi’."

Trưởng phòng Yoon càng cúi đầu xuống thấp

"Dạ!"

"Ji Eun !"

Giọng nữ quen thuộc truyền đến, cơ thể đang ngâm trong bồn tắm của Ji Eun đột nhiên căng thẳng. "Yoon . . . . . Trưởng phòng Yoon !"

Tiếng bước chân trưởng phòng Yoon đi lại đến gần phòng tắm

"Ji Eun, cô ở trong phòng tắm sao?"

"A . . . . ." Tay chân Ji Eun luống cuống, vội vàng kéo qua khăn tắm bên cạnh che lại thân thể lõa lồ của mình.

Thật may là, trưởng phòng Yoon chỉ đứng ở bên ngoài cửa phòng tắm, không có ý muốn bước vào bên trong

"Tôi có lời muốn nói với cô, cô sửa sang lại một chút đi!"

"Sửa sang lại?"

Vì sao trưởng phòng Yoon lại dùng cách diễn đạt này? Dường như biết cô bây giờ đang rất thảm hại?

Ji Eun quấn khăn tắm bước ra khỏi bồn, ngay sau đó mặc lại bộ quần áo tối hôm qua cô để ở phòng tắm.

Vừa mới bước chân ra, hạ thể truyền đến đau đớn âm ỉ vô cùng rõ ràng, Ji Eun không nén nổi nhíu mày chịu đựng cơn đau nhức, đáy lòng không ngừng rủa thầm người đàn ông như ‘cầm thú’ tối hôm qua.

Ji Eun mở cửa phòng tắm ra, bóng dáng của trưởng phòng Yoon liền xuất hiện trong tầm mắt.

Cô liền lấy tay kéo lại cổ áo hơi thấp trước ngực, nhưng vẫn không thể nào che giấu vết hôn mờ ám trên cổ cô.

Trưởng phòng Yoon hài lòng nhìn tình trạng lúc này của Ji Eun, mỉm cười nói

"Tôi cho cô nghỉ phép ba ngày, cô ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe đi!"

Đột nhiên được nghỉ phép ba ngày khiến Ji Eun kinh ngạc, cô không rõ nguyên do nói, "Trưởng phòng Yoon, cô nói. . . . . . Cho tôi nghỉ phép ba ngày?" Phải biết rằng, cô làm việc ở phòng PR đã hơn một năm nay, ngày nghỉ như vậy hầu như là không có.

Trưởng phòng Yoon cười rạng rỡ, "Đúng vậy."

"Vâng. . . . . ."

Nếu có ngày nghỉ như thế, cô không có dự định từ chối, nhưng mà. . . . . .

Ji Eun bỗng nhiên ngước lên hai mắt như chợt nhận ra được điều gì đó

"Trưởng phòng Yoon, sao cô lại biết tôi ở chỗ này?"

Trưởng phòng Yoon bình tĩnh trả lời

"Cô hẳn là đã đoán được."

Tay Ji Eun không ngừng run rẩy, trong đầu nhớ lại những điều tối hôm qua như thể có người cố ý an bài, không dám tin mà thốt lên

"Là cô cố tình gạt tôi tới căn phòng này sao?"

Trưởng phòng Yoon gật đầu thú nhận

"Phải."

"Vậy cô có biết hay không, tối hôm qua có một người đàn ông. . . . . . Anh ta. . . . . . Anh ta quả thật vô cùng ghê tởm! !" Vừa nhắc tới người nào đó, lửa giận Ji Eun lại khó tiêu.

Trưởng phòng Yoon lạnh nhạt nói, "Người đàn ông cô nói là chỉ. . . . .Tổng giám đốc sao?"

"Cái gì tổng giám đốc, anh ta là tên khốn kiếp. . . . . ."

Lòng đầy căm phẫn Ji Eun đang muốn tiếp tục chửi mắng thêm nữa, nhưng đột nhiên bị trưởng phòng Yoon nhắc tới một sự thật khiến cô kinh hãi

"Đợi chút, tổng giám đốc?"

Trưởng phòng Yoon gật đầu, "Đúng vậy, người đàn ông tối hôm qua ở chung với cô chính là tổng giám đốc tập đoàn ‘Kim thị’ của chúng ta, Kim Han Bin. Cũng là người mới vừa ra lệnh tôi cho cô nghỉ phép ba ngày."

"Kim Hanbin?" Hai tròng mắt Ji Eun trợn to, quả thật không thể tin được. Dù sao đi nữa cô cũng không thể nào liên hệ người đàn ông "cầm thú" đó và ‘tổng giám đốc’ Kim thị được người đời đồn đại như thần thoại lại với nhau.

Trưởng phòng Yoon cười nhẹ, "Cô cần phải cảm ơn sự sắp đặt tối hôm qua của tôi. . . . . . Cô phải hiểu rõ, rất nhiều phụ nữ trong công ty chen lấn tiếp cận đều muốn có được cơ hội này."

Ji Eun nhíu chặt lông mày, "Cho dù công ty có rất nhiều phụ nữ muốn có được cơ hội này, nhưng mà tôi thì không muốn. . . . . . Trưởng phòng Yoon tại sao cô có thể làm như vậy?"

Trưởng phòng Yoon bình tĩnh nói, "Cô có đồng ý hay không thì cũng không thể nào thay đổi sự thật. . . . . ."

Ji Eun cố gắng giữ bình tĩnh nói

"Chẳng lẽ cô cho rằng tôi sẽ nhẫn nhịn chuyện này bởi vì cô là quản lý công ty còn anh ta là tổng giám đốc tập đoàn ‘Kim thị’ sao?" 

Trưởng phòng Yoon biết Ji Eun cũng không phải là một người phụ nữ nhu nhược, cô lựa lời sâu xa

"Ji Eun, chuyện này không liên quan đến Kim tổng, muốn trách thì cô cứ trách tôi, nhưng cô nên hiểu, người chủ động đi vào phòng 1618 là cô, cũng chính là cô thay áo ngủ gợi tình trước. . . . . . Chuyện tối ngày hôm qua, thậm chí tôi còn tưởng rằng là cô đang tìm cách chủ động quyến rũ tổng giám đốc đấy!"

"Sao cô có thể nói vậy chứ?"

Lông mày Ji Eun nhíu lại càng sâu,

"Tôi sẽ kiểm tra danh sách ghi âm cuộc gọi, là có thể biết được rõ ràng là cô nói số phòng cho tôi, hơn nữa máy điều hòa của khách sạn bị tắt cũng không phải là tình huống bình thường, tôi có thể đi hỏi quản lý khách sạn."

Trưởng phòng Yoon cười nhẹ

" Ji Eun, cô thật đúng là quá ngây thơ. . . Nếu như không phải đã giải quyết xong những vấn đề cô nói, cô nghĩ tôi đủ khả năng ‘tặng’ cô cho tổng giám đốc sao?"

Ý tứ trong lời nói của trưởng phòng Yoon là cô ta đã xử lý xong những chuyện này từ trước, e rằng Ji Eun muốn điều tra danh sách ghi âm cuộc gọi, hay muốn đi hỏi quản lý khách sạn, kết quả cũng chỉ là tốn công vô ích.

Ji Eun sững sờ nhìn gương mặt thường ngày hòa ái dễ gần của trưởng phòng Yoon, trong lòng lan tràn sự uất ức chua xót, vẫn không chịu thua mà nói

"Mặc kệ cô nói cái gì, tôi cũng sẽ không bỏ qua chuyện này!"

Trưởng phòng Yoon thản nhiên lấy trong túi ra một cái điện thoại di động và một viên thuốc, rồi để tất cả vào trong tay Ji Eun, nghiêm mặt nói

"Cô có hai lựa chọn, một là cầm lấy điện thoại gọi báo cảnh sát, đương nhiên, kết quả báo cảnh sát nhất định là cô ‘vừa ăn cướp vừa la làng’, chuyện này sẽ chỉ làm danh dự của cô mất sạch. Hai là lựa chọn uống viên thuốc tránh thai này, coi như chưa từng chuyện gì xảy ra, ba ngày sau, cô vẫn có thể tới ‘Kim thị’ đi làm như thường ngày."

Trưởng phòng Yoon hiển nhiên đã có chuẩn bị từ trước, đối với người phụ nữ lăn lộn nhiều năm trong giới quan hệ xã hội này, hiển nhiên rõ ràng, Ji Eun cô hoàn toàn không phải là đối thủ của trưởng phòng Yoon.

Cô hít một hơi thật sâu, làm như vậy để áp chế khó chịu sôi trào trong đáy lòng.

Thấy Ji Eun không nói thêm gì nữa, trưởng phòng Yoon mới khôi phục vẻ thân thiện thường ngày, mỉm cười nói

"Được rồi, tôi phải về công ty trước, cô hãy nhân dịp nghỉ phép mà nghỉ ngơi thật tốt đi!"

Trưởng phòng Yoon đi rồi, Ji Eun sững sờ ngồi ở mép giường nhìn viên thuốc màu trắng trong tay, thất thần thật lâu. 

_____________________

Sau khi rời khỏi khách sạn, trưởng phòng Yoon lấy điện thoại ra gọi đi.

Trong cuộc nói chuyện, trưởng phòng Yoon vô cùng lễ độ nói

"A lô, chị San, tôi đã xử lý xong mọi chuyện rồi! Về việc chuyển tôi đến tổng bộ nước Mỹ, chị có thể cho tôi câu trả lời chính xác hay không à?"

Đối phương nói

"Yên tâm đi, chuyện này tôi đã lo liệu xong rồi. . . . . ."

Trưởng phòng Yoon liền tươi cười rạng rỡ

"Vậy thì cám ơn chị San. . . . . . Đúng rồi, phòng PR chúng ta có nhiều cô gái xinh đẹp, mà tại sao chị San cứ nhất định chọn Hwang Ji Eun?"

Đối phương dường như không vui

"Sao vậy, chuyện này có gì đáng giá để cô tò mò sao?"

Trưởng phòng Yoon lập tức cười nịnh nói

"Dĩ nhiên tôi không có gì tò mò, tôi chỉ cảm thấy cô bé Ji Eun này có lẽ không nghe lời lắm, tôi sợ sẽ gây ra phiền phức cho tổng giám đốc!"

Đối phương bình tĩnh nói

"Chuyện này thì cô không cần phải xen vào, cô cứ chuẩn bị đi Mỹ làm quản lý phòng PR của mình đi!"

_______________________

Từ khách sạn trở về nhà, Ji Eun liền dùng nước lạnh rửa sạch lại khắp người, vậy mà dường như hơi thở nam tính thuộc về Hanbin cũng không thể nào gội rửa được, vẫn luôn nhắc nhở cô mọi chuyện đã xảy ra tối hôm qua.

"Khốn kiếp. . . . . ."

Ji Eun không còn nhớ rõ mình đã mắng bao nhiêu lần cái chữ này, thế nhưng cũng khó có thể gạt bỏ uất ức và phẫn hận tận đáy lòng cô.

Lúc này, bên ngoài phòng Ji Eun mơ hồ vang lên tiếng của bà Hwang

"Ji Eun à, mẹ nghe người giúp việc nói con vừa về nhà liền trốn vào trong phòng, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?"

Ji Eun vọng qua tấm kính thủy tinh trong phòng tắm trả lời bà,

"Mẹ, con không sao. . . . . ."

Bà Hwang vẫn không yên lòng nói, "Con mở cửa phòng ra để mẹ vào xem. . . . . ."

Ji Eun mau lẹ lau khô nước đọng trên người, hoảng hốt thay vội một bộ quần áo cổ cao đã chuẩn bị sẵn, ngay sau đó làm như không có chuyện gì mở cửa phòng ra, cười gọi, "Mẹ!"

Bà Hwang nhìn thấy dáng vẻ sau khi tắm rửa xong của Ji Eun, không khỏi nghi ngờ

"Mẹ nghe người giúp việc nói tối qua con không về, sáng nay lại về nhà với dáng vẻ mệt mỏi, có phải tối qua làm việc suốt đêm không?"

Hạ thể vẫn âm ỉ đau đớn, rõ ràng nhắc nhở Ji Eun tất cả những chuyện đã xảy ra ngày hôm qua. . . . . .

Mặc dù trong lòng trăm điều khó chịu và oan ức, nhưng Ji Eun vẫn cố làm ra vẻ thoải mái mà đáp lại bà Hwang

"Dạ, tối hôm qua tất cả nhân viên trong công ty đều tăng ca suốt đêm, nên con hơi mệt. . . . . ."

"Nếu thấy mệt, vậy thì đừng làm nữa. . . . . ."

Bà Hwang vốn định muốn khuyên Ji Eun đừng đi làm nữa, nhưng chợt thấy Ji Eun mặc áo cổ cao liền nói.

"Đúng rồi, bây giờ trời rất nóng, sao con lại mặc kiểu áo cổ cao như thế?"

Ji Eun vội nắm chặt cổ áo trước, lúng túng vặn vặn tay trước cổ áo, vội vàng qua loa giải thích

"Con rất thích bộ đồ này, hiện cũng đang là phong cách của mùa hè, cho nên mới lấy ra để mặc. . . . . ."

Cô rất hiểu rõ, nếu như mẹ cô tiếp tục quan sát kỹ thì cô sẽ không thể nào che giấu vết hôn trên cổ được nữa.

Bà Hwang cũng không có nghi ngờ gì nhiều, nhẹ giọng nói, "Ừ."

Để tránh cho bà Hwang tiếp tục chú ý, Ji Eun vội vàng nói sang chuyện khác

"À, mẹ, con cũng cảm thấy công việc này rất mệt, cho nên. . . . . . Con muốn xin nghỉ việc ở nhà nhiều hơn với mọi người. . . . . ."

Bà Hwang vui sướng, hai mắt thoáng chốc trừng thật lớn

"Có thật không?"....

--------

Tòa nhà tập đoàn Kim thị cao vút chính là tiêu chí kiến trúc của thành phố Seoul, thiết kế hùng vĩ đồ sộ và những nhân viên cao cấp ra vào đã chứng minh địa vị của Kim thị ở thành phố, thậm chí cả trên thế giới.

Lúc này, trong phòng làm việc của tổng giám đốc tại tầng sáu mươi tám, có một người đàn ông cao lớn rắn rỏi đang bỏ tay vào túi quần đứng sừng sững sát cửa sổ ở văn phòng, mắt nhìn thẳng về phía trước.

Mặc dù chỉ là đứng nhìn bình thản, nhưng cả người anh toát lên vẻ kiêu ngạo lạnh lùng như thể bề trên nhìn xuống chúng sinh, như vạn vật thế gian đều ở trong lòng bàn tay anh, nhưng lại mang theo phần tang thương và hờ hững vì sớm đã nhìn thấu tất cả, dường như thế gian không có gì đáng giá để anh lưu luyến.

Tiếng bước chân rất nhỏ đi đến gần anh, bởi vì khi người đến rõ ràng anh không hề có mảy may phản ứng.

"Tổng giám đốc." Tiếng San Hye vang lên ở phía sau Hanbin.

Môi Hanbin mấp máy, "Chuyện gì?"

San Hye hơi dè dặt trả lời, "Bộ phận nhân sự vừa mới nhận được điện thoại của Ji Eun, cô ấy quyết định xin thôi việc!"

Hanbin xoay người lại, đôi mắt đen ẩn chứa sự thâm trầm và gian xảo lướt nhẹ qua , "Cô ta là con gái rượu của nhà họ Hwang, nếu như bị ba mẹ cô ta biết cô làm việc ở phòng PR rồi bởi vì công việc mà bị....., cô cảm thấy ba mẹ cô ta sẽ có phản ứng như thế nào?"

________________________

4h chiều nay anh nhà comeback nha mấy đứa

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip