No 05. Thanh minh
"Ta đi tìm người khắp các ngõ ngách trên thế gian, tìm đến tận cùng, tìm đến thương tâm.
Nếu lỡ trao đi nhầm tình, sao lại phải giữ lại nỗi cô độc sâu nặng đến tê tâm liệt phế?"
12.
Trần Thiên Nhuận vẫn đi bộ tới trường cao trung Thanh Mãn như thường ngày. Vẫn ngồi học theo thời khoá biểu, vẫn cùng bạn cùng bàn nói chuyện. Mỗi ngày trôi qua đều trầm lặng, không chút bất thường.
Tự nhiên vào một ngày giữa tiết lập thu, tháng 8 dương lịch, trước khi đi đến trường, Trần Thiên Kỳ dùng khuôn mặt cực kì nghiêm trọng dặn dò Thiên Nhuận:
- Nhuận Nhuận, nhớ lấy lời chị nói, có thể sau này em quên nhưng trong hôm nay nhất định phải nhớ kĩ, không sót một từ. Có những chuyện đã được tạo ra, đã là kịch bản từ rất lâu rồi, em sẽ chẳng thay đổi được đâu.
Trần Thiên Nhuận thấy nay chị mình thật kì lạ, nhưng cậu chỉ gật đầu, dù sao Thiên Kỳ ngày nào cũng kì quái.
Trên những con nắng mùa thu, Trần Thiên Nhuận bước lên cầu thang dẫn tới lớp học. Mấy cái cây nhỏ nhỏ đặt ngoài hành lang đang ngửa người đón ánh sáng. Mọi thứ bị ánh sáng che khuất, không nhìn rõ lắm.
Câu nói của Thiên Kỳ buổi sáng đã thành công bị loại bỏ ra khỏi đầu Thiên Nhuận vào lúc ăn trưa. Khuyết Liễu Hinh hôm nay tốt đến lạ thường, cho cậu nhiều thức ăn hơn, đồ ăn vặt cô ấy giấu trong cặp cũng nhét hết vào cặp Thiên Nhuận.
Ban đầu Trần Thiên Nhuận chỉ nghĩ cô bạn này muốn giấu đợt kiểm tra cặp của thầy chủ nhiệm vì căn bản thầy sẽ chẳng bao giờ kiểm tra cặp của Trần Thiên Nhuận đâu, nhưng càng về sau lí do này càng trở nên không đúng.
Trần Thiên Nhuận bỗng nhiên thành chủ đề bàn ra tán vào, người xì xầm về cậu. Trần Thiên Nhuận chẳng hiểu, chỉ đơn thuần nghĩ việc này không lớn, không cần lo lắng thái quá.
Chuyện bắt đầu to dần, đến tai giáo viên. Trần Thiên Nhuận bị gọi lên phòng giáo vụ vào chiều hôm ấy. Cô Diễm nhăn mặt nhìn cậu học sinh điển trai kia, nhìn lại đống báo cáo trên bàn. Mất một lúc thì Trần Thiên Nhuận mới đứng được trước mặt cô Diễm.
- Cô gọi em lên đây có chuyện gì thế ạ?
Trần Thiên Nhuận nhìn nét mặt, chuyện này không phải chuyện vui, cậu cúi mặt xuống, cả người đều mang dáng vẻ nhận lỗi.
Cô Diễm hắng giọng, tuôn một tràng dài:
- Bạn học Thiên Nhuận, em vẫn luôn là học sinh mà các thầy cô ngưỡng mộ, nhưng cái tin đồn em yêu đàn ông là sao? Yêu người đồng giới là gì chứ? Đồng tính luyến ái phải không? Đấy là bệnh tâm lí nặng, nếu em cần thì nhà trường có thể giấu gia đình giúp em, mời bác sĩ tâm lí tới chữa.
Đầu Trần Thiên Nhuận ong ong, không dám đối mắt với người trước mặt. Cuối cùng cậu cũng hiểu tại sao hôm nay lại có nhiều người bàn ra tán vào về cậu, ra là nói về cái "bệnh tâm lí" trong thế giới này.
Tầm mắt Trần Thiên Nhuận mờ đi, tai cậu không còn thể nghe được những từ ngữ chẳng hay ho gì phát ra từ cô Diễm nữa. Suy nghĩ dần trở nên trống rỗng, câu nói cuối cùng cậu nghe được là "Em thấy thế nào?" từ người đối diện.
Tất cả đều trở nên mờ mịt, Trần Thiên Nhuận không biết phải làm thế nào mới đúng, dùng hết dũng cảm của cuộc đời để từ chối "chữa bệnh" rồi lại chạy về lớp, thu dọn tất cả sách vở, đeo balo rồi cúp toàn bộ các tiết buổi chiều và tiết tự học buổi tối.
Trước khi Trần Thiên Nhuận trèo tường ra ngoài, Khuyết Liễu Hinh đã kịp có mặt rồi tặng thêm một chiếc kẹo mút vị dâu. Trần Thiên Nhuận hững hờ nhìn cô bạn, mặt không biểu hiện một chút cảm xúc nào, cậu đưa tay nhận kẹo rồi vất cặp ra ngoài cổng, dùng hết sức bình sinh trèo qua.
Nhắc nhở thân thiện từ tác giả: trừ khi bạn học quá giỏi hoặc bạn là nhân vật chính thì không nên cúp tiết như bạn học Trần Thiên Nhuận nhé.
13.
Balo bị vất trên bãi cỏ xanh mướt, Trần Thiên Nhuận nằm lên bãi cỏ vẫn còn dính chút nước mưa từ buổi sáng. Mọi thứ rối tung hết cả rồi. Ánh sáng buổi chiều ảm đạm, gió thổi qua đem theo mùi hương của hoa dại.
Trần Thiên Nhuận thơ thẩn nhìn trời, mơ mơ hồ hồ, thế giới này kì lạ đến mức nào cơ chứ. Tất cả đều vận hành theo cài đặt, còn cậu thì lại đang muốn thoát khỏi bánh xe vận mệnh.
"Nếu có Hàng ca ở đây thì tốt."
Trần Thiên Nhuận đã nghĩ như vậy. Tả Hàng là kiểu người có thể chữa lành tâm hồn người khác, năng lượng anh ấy toả ra bao giờ cũng tươi rói như thái dương.
Những phiền muộn của tuổi dậy thì, Trần Thiên Nhuận đều chia sẻ hết với Tả Hàng. Còn chuyện này thì sao? Xã hội sẽ chẳng chấp nhận đâu, Trần Thiên Nhuận thở hắt ra, mắt lim dim, có chút buồn ngủ.
Hoang mạc đang đợi một cơn mưa tới làm dịu...
Cây liễu đang đợi dòng suối chảy qua...
Trần Thiên Nhuận đột nhiên cảm thấy ấm áp, cậu đưa tay nắm lấy bàn tay của người nọ đang để trên trán mình.
"A... anh ấy thật sự ở đây."
Trần Thiên Nhuận lười biếng, giờ chắc cũng gần năm giờ chiều rồi. Cậu từ từ ngồi dậy, tựa đầu vào vai Tả Hàng, bây giờ thì đỡ hơn rồi. Cảm xúc rối bời trong lòng dường như được gỡ đi một nửa.
- Anh mà cũng trốn học cơ đấy. Thầy hiệu trưởng sẽ thất vọng lắm nha.
- Coi ai nói kìa, em nói vậy mà không thấy tự nhột sao? Anh mà không ra đây chắc em sẽ yên giấc ngàn thu ở chỗ này mất.
Tả Hàng cốc nhẹ vào đầu Trần Thiên Nhuận rồi lại dịu dàng xoa đầu em. Trần Thiên Nhuận ở trong tim Tả Hàng vẫn luôn là sự tồn tại đặc biệt. Tả Hàng thậm chí có thể biết Trần Thiên Nhuận ở đâu và sẽ luôn luôn tìm được. Cũng vì thế mà từ trước đến giờ mỗi lần chơi trốn tìm thì kiểu gì người đầu tiên mà Tả Hàng tìm thấy sẽ luôn là Thiên Nhuận.
Trần Thiên Nhuận ngẩng đầu, nhìn vào mắt Tả Hàng, rõ ràng trong lòng có bao nhiêu lời tâm sự chưa thể nói, nước mắt lại chực trào ra. Tả Hàng vỗ vỗ vai Trần Thiên Nhuận, theo đà ôm em vào lòng.
- Đừng lo, anh ở đây với em.
- Ừm.
Trần Thiên Nhuận ấm ức khóc, Tả Hàng dịu dàng an ủi. Trần Thiên Nhuận nói anh hát một bài đi, Tả Hàng cứ vậy cất giọng hát. Ngân nga cùng mấy cây cỏ dại, bông hoa màu trắng đung đưa, cái chuông gió gần đấy kêu leng keng, khói nấu cơm từ mấy căn nhà cũ bay lên bầu trời. Cây cỏ bốn lá núp mình trong góc cũng hé ra, lặng nghe tiếng ca của nước suối.
Trần Thiên Nhuận cũng theo giai điệu mà hát tiếp, liễu rủ trước gió, bài hát dừng lại ở chữ "yêu", đoạn sau không hát nữa.
Quả bóng bay màu hồng buộc theo bức thư nhỏ bay trên nền bầu trời mùa hạ. Tâm tình của Trần Thiên Nhuận phần nào ổn định, cậu mở balo, móc ra hai cái kẹo mút, một cái vị dâu cho bản thân, một cái hương cola cho Tả Hàng.
Sông Lá in hình bầu trời, màu xanh dương và hồng cách nhau một dải sáng lớn. Tả Hàng dắt tay Trần Thiên Nhuận đi về trên con ngõ quen thuộc, tiếng piano lại vang lên, có người đang hát, bài hát của cỏ dại.
Trần Thiên Nhuận bước vào nhà, Thiên Kỳ đã làm gần xong bữa tối. Cô không hỏi gì em trai, cô thừa biết có chuyện gì đã xảy ra. Trần Thiên Nhuận ngồi phịch xuống sofa, ngẩng đầu nhìn chị gái, mệt nhọc cất lời:
- Chị nói đúng, kịch bản không thể thay đổi được.
Trần Thiên Kỳ "ừ" một tiếng, mùi gà nướng thơm phức căn bếp, ngẫm nghĩ một lúc, cô đáp lại em trai:
- Nếu em đã quyết định theo đuổi thì chị sẽ theo em đến cùng. Đừng lo lắng quá...
Trần Thiên Nhuận từ bỏ đối đáp, đi vào trong phòng lấy quần áo để chuẩn bị tắm rửa. Tâm linh tương thông giữa các cặp sinh đôi thật đáng sợ. Bên ngoài cái khúc hát kia cứ vang lên, tiếng đàn tranh quanh quẩn khắp ngõ.
"Ấn kí kia ẩn giấu biết bao bí mật
Ngày mai chẳng phải tận thế
Tôi vẫn sẽ hát tặng người khúc ca
Cỏ dại bên sông nép mình tránh gió
Xin đừng nhắc lại tiếc nuối ngày ấy
Xa xăm trống rỗng giữa trời mưa rào
Hái cành hoa hẹn ước đôi ta, tôi và người sẽ mãi bên nhau
Đến cuối cùng tất cả đều thành bùn..."
"Đời người như mộng. Mộng lại bay mất. Dù là yêu hận đều không hẹn sau này."
-oOo-
Nhắc nhở thân thiện từ tác giả có tâm: không nên bắt chước bạn học Tả Hàng chỉ vì tình yêu mà trốn học đâu nhen.
Chú thích:
Thanh minh: tiết thanh minh chắc nhiều bạn biết nè, tiết thanh minh là tiết thứ 5/24 tiết khí, gần cuối mùa xuân, trước tiết cốc vũ. Tiết thanh minh bắt đầu từ khoảng 4, 5/4 đến 20, 21/4, khoảng thời gian này khí hậu ấm áp, mát mẻ, cây cỏ đâm chồi nảy lộc, vạn vật bước vào thời kỳ sinh trưởng. Chữ "thanh minh" (清明) có nghĩa là thanh khiết và tươi sáng.
*Lời bài hát cuối chương mình tự bịa ra đấy, nói chung là nó liên quan đến cốt truyện, còn ai hát thì đến phiên ngoại sẽ rõ nha ~
Tâm sự mỏng: sắp tỏ tình rồi mà ước tính truyện có 24 chương nên không có đơn giản đâu.
Mừng ngày Quốc Khánh, quyết tâm đăng trước lịch <3
Cập nhật lần đầu: 14:35 24/8/2022
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip