5 🦊🐰
Suryeon từ lúc lên máy bay đến giờ không hề có một chút tâm trạng nào gọi là vui vẻ cả.
Yoon Chul thì trái ngược với cô, phấn khích thể hiện rõ trên mặt, vui đến nỗi không thèm quan tâm Shim họa sĩ giờ ra sao
Shim họa sĩ khinh bỉ liếc anh. Lần đầu tiên được ngồi máy bay chắc!
Yoon Chul vẫn một bộ không biết gì, lôi sổ tay ra viết viết lại gạch gạch.
Anh tính cả rồi, vì qua đây hoàn toàn là miễn phí nên đương nhiên phải đi tìm nơi tự sướng nè, ăn mấy món ngon ngon nè rồi còn mua quà cho anh Seo Jin nữa nè...
Triển lãm chắc cũng phải hai ngày, Suryeon cũng phải nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa, lên kế hoạch đi chơi là vô cùng vô cùng, phi thường hợp lý.
Yoon Chul chấm bút, đóng vở lại, quay sang Shim họa sĩ nãy giờ vẫn ủ rũ, nhe răng ra"
"Ăn vặt không em yêu?"
Shim họa sĩ lườm anh:" thèm đòn à?"
Yoon Chul rụt cổ:"tôi chỉ là có đem theo bánh..."
Suryeon dứt khoát:"không ăn."
Không thấy tui đang buồn hay gì mà rủ tui ăn uống.Vô duyên.
Yoon Chul vậy im lặng lấy bánh ra bóc ăn.
Suryeon bên kia khịt khịt mũi:
"bánh gì thơm dữ vậy?"
Yoon Chul- "bánh này ăn được."
Suryeon:"trả lời thật thừa thãi!"
Yoon Chul còn định bốc thêm miếng nữa để ăn thì bị Suryeon giành mất lại còn bỏ miệng ăn.
Khá lắm! Mới nãy có ai đó bảo là không thèm ăn của tui
__________
Thời gian trôi qua thật là nhanh, bác sĩ Joo giành suốt mấy tiếng chỉ để lướt điện thoại, khám cho duy nhất một bệnh nhân mà giờ đã tối.
Quả thật, ngày nào Suryeon cũng đều nhắn tin cho anh, ban đầu bác sĩ Joo còn thấy phiền, lâu dần cũng thành thói quen nên hôm nay bác sĩ Joo thực sự có cảm giác lạ lạ.
Thiếu thiếu gì đó, tự dưng... thấy nhớ nhớ cô họa sĩ ngốc nghếch kia thật.
"Hey yo, doctor Joo đi ăn tối với tụi này không?"
Dan Tae khinh bỉ nhìn hai kẻ bác rồi lại cúi xuống nhìn điện thoại:
"tiếng anh không tốt thì đừng thể hiện."
Tae Gyu mím môi, nén cười vỗ vỗ vai Ki Woong : "mai mốt tôi dạy cho cách phát âm chuẩn, dùng tiếng anh đè chết thằng bác sĩ mặt than kia."
Ki Woong ngậm ngùi nhìn y: "Đúng là anh em tốt. Đi, chúng ta bỏ mặc Dan Tae".
Dan Tae nhét điện thoại vào túi áo blouse của mình, hai tay cho vào túi quần đi trước: "tiệm cũ đúng không, nể tình là anh em nên tôi sẽ để anh trả tiền."
Ki Woong:"!!!"
Quá đáng!
Tại sao có thể tồn tại một kẻ như vậy. Ki Woong giận tới không nói được gì.
Tae Gyu lại vỗ vai anh: "không sao, có trách thì trách anh tự động đi kết bạn với nó trước."
Ki Woong thật sự tức, tức muốn phun máu luôn đấy!
Tae Gyu:"thôi, lát tôi trả một nửa."
Ki Woong lúc này mới khá lên một chút, mặt mày tươi tỉnh trở lại bá vai Tae Gyu
"hảo anh em, hảo huynh đệ. Chúng ta mãi là anh em."
"..."
_________
Dan Tae khí chất ngời ngời bước vào quán ăn, chỉ trong giây lát toàn bộ giới nữ ở đây đều bị thu hút.
Chính là vị bác sĩ này quá mức đẹp trai, đẹp trai quá sự cho phép của đẹp trai rồi.
Ki Woong nhìn thấy không xa còn có một nữ sinh chảy máu mũi.
Thật thiếu liêm sỉ!
Một người đẹp rạng ngời như anh thì không nhìn lại đi để ý một kẻ chết bầm kia. Có vẻ mắt nhìn của mấy nữ nhân ở đây hơi kém một chút
Tae Gyu mỉm cười vỗ nhẹ vai anh: "Tôi biết là anh đẹp trai hơn Dan Tae mà."
Quả nhiên vẫn là Tae Gyu là tốt với anh nhất.
Ki Woong nghe xong lại càng tự tin, ưỡn ngực lên: "Bữa sau tôi sẽ khao cậu. Cậu cũng rất đẹp trai."
Dan Tae nghe hết bọn họ nói chuyện nhưng cũng không thèm để ý, lấy điện thoại trong túi áo ra bấm vào mục tin nhắn.
Bây giờ cũng mới là buổi tối, Suryeon kia muốn xuống máy bay cũng phải mất thêm khoảng 9 tiếng nữa.
Thường xuyên triển lãm như vậy chắc ngồi máy bay không thấy mệt đâu nhỉ? Cô ấy linh động như vậy có cảm thấy buồn chán không nhỉ?
Thấy bác sĩ Joo hôm nay khác ngày thường, Tae Gyu cùng Ki Woong không bình thường mà nhìn nhau cười.
Rõ ràng là có vấn đề!
Mãi cho đến khi nhân viên phục vụ hỏi món ăn thì bác sĩ Joo mới trở về trạng thái bình thường.
Tae Gyu vô cùng lịch thiệp, mỉm cười:"Hôm nay giống hôm qua nhé!"
Nhân viên kia ngớ người, hơi đỏ mặt gật đầu. Vị bác sĩ này thật đẹp trai, mỗi ngày đều thấy đẹp lên một chút, chắc hẳn làm không ít người tương tư rồi đi.
"Tương tư à?" Ki Woong nở một nụ cười đẹp trai hỏi Dan Tae
Dan Tae mặt không lộ ra gì nhưng trong lòng có hơi xao động, trong đầu tự nhiên lại xuất hiện nụ cười của con thỏ ngốc nào đó.
"Hình như... có một chút."
Nói xong còn cười một cái, rõ ràng là nụ cười rất ngọt ngào, lại khiến cho trái tim bao nữ nhân trong quán phải thổn thức lần nữa.
Tae Gyu không ngạc nhiên gì mấy nhưng Ki Woong lại rất bất ngờ:
"Này, thật à?"
Dan Tae chỉ cười trừ.
Tae Gyu nhận thức ăn, cũng xen vào:"Con cái nhà ai mà có phước vậy"
Ki Woong đánh y một cái:"phước lành gì, bị tên này nhắm trúng chắc kiếp trước cũng phải nghiệp nặng lắm."
Dan Tae biết anh chỉ đang nói đùa, không thèm chấp nhặt, hơi mỉm cười:
"là hàng xóm của tôi. Đáng yêu lắm, một con thỏ ngốc."
Nhìn con người đang yêu trước mặt kìa.
"Chừng nào ra mắt tụi này đây?" - Ki Woong lại dở cái bộ dạng lả lơi hỏi một câu.
Mấy nữ sinh trong quán bị vị bác sĩ đẹp trai kia trong quán quật không còn máu. Từ nay tốn tiền mấy cũng sẽ để tiền vào đây ăn cơm!
Dan Tae không để ý, chỉ nói một câu:"đợi con thỏ ngốc kia thông minh ra một chút đã!"
Suryeon đang ngủ đột nhiên bị ngứa tai.
Kì quái, lúc nãy ăn xong đã ráy tai sạch sẽ rồi mà! Mặc dù vậy nhưng họa sĩ Shim vẫn tiếp tục ngủ, thật sự nằm máy bay quá nhàm chán rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip