Chương 14: Cảm xúc kì lạ
Hạ Bối Vi ngồi trên xe buýt, hờ hững nhìn hàng cây dọc đường như trôi ngược qua cửa kính.
Tịch dương bao trùm mọi cảnh vật, kể cả gương mặt nhỏ nhắn của cô. Thiếu nữ tay chống cằm lặng lẽ ngồi một góc, làn da trắng trẻo dưới ánh chiều tà như tản ra một thứ ánh sáng kì lạ, ấm áp mà không chân thực. Vài sợi tóc mái được nhẹ nhàng vén ra sau vành tai, gọn gàng mà nữ tính. Hàng mi dài cong vút tựa đàn bướm rập rờn khẽ rũ xuống, nơi đáy mắt thanh đạm không nhìn ra bất kì cảm xúc nào. Khuôn mặt với ngũ quan vô cùng tinh xảo, vóc dáng trong độ tuổi thanh xuân tươi đẹp nhất của đời người ẩn hiện sau bộ đồng phục học sinh, người thiếu nữ chỉ lặng lẽ ngồi đó, nét đẹp mơ hồ tựa như bước ra từ tranh thủy mặc, khiến người ta vô thức chỉ đứng lặng ngắm nhìn mà không dám động, sợ vẻ đẹp hoa nhường nguyệt thẹn kia sẽ đột ngột biến mất.
Xung quanh chỗ Hạ Bối Vi ngồi rất nhanh chóng đã có nhiều người đứng cạnh, nhưng đều giữ khoảng cách nhất định với cô.
Hạ Bối Vi nhận ra những điều đó, nhưng chẳng hề để tâm. Người ngoài nhìn vào thì trông cô có vẻ vô cảm, chỉ có cô biết, hiện giờ tâm trạng của bản thân có bao nhiêu phức tạp.
Nói cô không hề chú ý đến diện mạo của Vương Phong Kha là nói dối, chẳng phải lần đầu gặp cô đã vô thức đến gần để ngắm nhìn rồi vụng về ngã lên người anh ta sao ? Khoảnh khắc anh ta chăm chú nhìn cô đã khiến trái tim cô lỡ một nhịp, chỉ là cô giỏi che giấu và lí trí hơn người khác thôi. Cô cũng là một người con gái bình thường, sao có thể tránh khỏi những tâm lí đó.
Nhưng cái gì mà "em có thể giúp được gì cho tôi" chứ ! Đây chẳng phải quá xem thường cô rồi sao ? Vừa hồi hộp vừa bực mình, đúng là một thứ cảm xúc kì lạ ...
- Em gái, tôi ... có thể ngồi đây không ?
Hạ Bối Vi lạnh nhạt liếc nhìn người vừa nói. Một chàng trai còn khá trẻ, xem chừng chỉ lớn hơn cô một, hai tuổi, gương mặt hiền lành, thanh tú, dễ tạo ấn tượng tốt. Lẳng lặng đánh giá xong, cô thu lại ánh mắt, xách túi đứng lên, chỉ lịch sự để lại bốn chữ.
- Cứ tự nhiên ạ.
Nói xong, cô cũng chẳng cần đợi phản ứng của người ta mà bấm chuông rồi nhanh chóng xuống xe, để anh chàng ngơ ngác đứng nhìn theo.
Vừa vào nhà, điện thoại Hạ Bối Vi liền báo có tin nhắn, cô cầm lên xem. Là Dạ Thiên Lăng.
"Ngày mai là Tết Dương lịch, cậu cũng đừng vùi đầu vào sách vở, mình đưa cậu đến chùa Thanh Tri thư thả đầu óc."
Hạ Bối Vi cười cười, nhắn lại.
"Cũng không hỏi xem mình có rảnh không sao ?"
Dạ Thiên Lăng hồi âm rất nhanh, "Không cần, mình biết cậu có thời gian."
Con người này đúng là quá hiểu cô rồi ! Hạ Bối Vi chỉ gửi lại một chữ "Được", cũng không thèm hỏi thời gian rồi quăng điện thoại lên giường, đi tắm.
*
Sáng hôm sau, Dạ Thiên Lăng lái một chiếc Audi có mặt trước nhà Hạ Bối Vi. Cô ngáp ngắn ngáp dài bước ra khỏi phòng thì thấy anh mặc một bộ đồ thể thao ngồi trên sofa trong phòng khách. Vừa nhìn thấy cô, anh đã giở giọng khiển trách.
- Vi Vi, cậu vẫn cứ là một con sâu ngủ. Ngủ nướng không tốt đâu !
"Bây giờ mới 6 giờ rưỡi mà ? Rốt cục đối với cậu thì bao giờ mới là dậy sớm hả ?", Hạ Bối Vi nhướng mày nhìn đồng hồ trên tường, bất mãn nghĩ thầm, chẳng thèm đôi co với anh, không nói một lời quay vào phòng, đóng cửa lại.
Dạ Thiên Lăng cũng đã quen với tính cách lạnh nhạt của cô nên cũng không lấy làm lạ, vẫn nhàn nhã ngồi nhấp trà. Nếu là cô gái khác thì có lẽ đã phải đợi một tiếng đến một tiếng rưỡi, nhưng chỉ mới nửa giờ, Hạ Bối Vi đã vệ sinh cá nhân, thay đồ xong xuôi và bước ra.
Hôm nay cô mặc áo thun đen rộng với quần bò xám, tóc cột đuôi ngựa gọn gàng, trên đầu còn đội thêm chiếc mũ lưỡi trai, gương mặt không chút son phấn vẫn thật sắc sảo. Phong cách thoải mái, năng động và đầy cá tính, đúng là không cô gái nào sở hữu sắc đẹp khuynh thành lại ăn mặc như Hạ Bối Vi.
Dạ Thiên Lăng ngắm nghía xong lại than thở.
- Vi Vi, ăn mặc như thế sau này ai dám lấy cậu ?
Cô trừng mắt với anh, nói câu đầu tiên trong ngày.
- Không nữ tính cũng không đến lượt cậu quản đâu !
- Đừng lo, nếu không gả được, mình sẽ lấy cậu. - Dạ Thiên Lăng làm như không nghe thấy, tiếp tục nói.
Đúng lúc này, bỗng vang lên tiếng Hạ Nghiêm Bình ở dưới bếp.
- Hai đứa, xuống ăn sáng rồi hẵng đi !
Hạ Bối Vi đứng dậy đi xuống bếp, hiển nhiên nghĩ câu vừa rồi là anh đang trêu cô.
- Cảm ơn lòng tốt, không dám phiền đến cậu.
Anh nhìn theo cô, lắc đầu cười khổ rồi cũng đi theo.
Tuy Hạ Bối Vi chỉ yên lặng tập trung ăn nhưng ông Hạ và Dạ Thiên Lăng thỉnh thoảng lại trò chuyện vài câu nên bầu không khí khá thoải mái. Hạ Nghiêm Bình rất hài lòng với anh, tuy rằng hiện giờ vẫn chưa thấy hai đứa có gì ý gì với nhau nhưng ông cũng hi vọng sau này, nếu Tiểu Vi nhà mình và cậu con trai này thành đôi thì ông cũng không cần phải lo lắng gì nhiều nữa.
Ăn xong, Hạ Bối Vi lễ phép nhìn ông.
- Ba, con với Thiên Lăng đi đến chùa Thanh Tri, chiều nay con sẽ về nhà phụ giúp ạ.
- Không cần, hai đứa cứ đi chơi thoải mái, đừng bận tâm đến ba ! - Hạ Nghiêm Bình vội lắc đầu, sao ông có thể cản trở không gian riêng tư của bọn trẻ chứ.
Dạ Thiên Lăng cũng không muốn phản đối, vội gật đầu với ông Hạ rồi dắt tay Hạ Bối Vi ra cửa.
- Vậy xin phép chú, tụi con đi !
Thanh Tri là một ngôi chùa cổ kính nằm lưng chừng sườn núi Yên gần ngoại ô thành phố. Từ nhà cô đến đó, không xa cũng chẳng gần, đi xe mất khoảng 2 giờ. Thời điểm này, ánh nắng chan hòa làm rừng cây như sáng bừng lên. Hạ Bối Vi đứng dưới chân núi, ngẩng đầu, nheo mắt nhìn bóng ngôi chùa thấp thoáng trên cao.
Dạ Thiên Lăng vừa đỗ xe xong, từ xa đã thấy cô đứng lặng nhìn bầu trời xanh ngắt. Một nỗi đau mơ hồ dâng lên trong lòng, anh nhanh chóng đi đến, vỗ vai cô.
- Đứng ngây ngốc ở đây làm gì ? Đi thôi.
Hạ Bối Vi hơi giật mình, quay lại khẽ mỉm cười, gật đầu với anh.
Hai người chậm rãi leo lên từng bậc thang dẫn lên chùa, không ai nói với ai lời nào nhưng bầu không khí khá ấm áp. Vì Hạ Bối Vi không được dẻo dai cho lắm, hơn nữa vừa mới ốm dậy, nên leo một chốc lại phải ngồi nghỉ, uống nước. Dạ Thiên Lăng cũng không nói gì nhiều, chỉ thỉnh thoảng hỏi cô có mệt không. Vì là ngày Tết nên chùa đông người hơn thường lệ, nhiều người đi ngang không nhịn được lại tò mò và thích thú liếc nhìn đôi nam thanh nữ tú. Thậm chí còn có một bà lão rất thân thiện và nhiệt tình dừng lại chào hỏi.
- Ngày lễ Tết đưa nhau đi chùa à ? Các cô cậu tuổi trẻ tình cảm nồng đậm, thật đáng để bà già đây ghen tỵ mà !
Bà lão bật cười thoải mái. Hạ Bối Vi nhẹ giọng giải thích với bà.
- Bà ơi, chúng cháu không ...
Còn chưa kịp nói xong, Dạ Thiên Lăng đã ngắt lời cô.
- Chúng cháu đi hái lộc đầu năm bà ạ !
Hạ Bối Vi có chút khó hiểu quay đầu nhìn anh.
- Bùa tình duyên ở đây nghe đâu linh nghiệm lắm đấy, cô cậu cũng đi lấy một cặp về đi ! Thôi, bà đi trước đây !
- Cảm ơn bà ạ. Bà ăn Tết vui vẻ nhé !
Đến tận khi bà lão đi rồi, Hạ Bối Vi vẫn có chút mù mờ, lại nhìn sang thì trông thấy anh đang nở một nụ cười vô cùng dịu dàng với cô.
- Làm sao thế ?
Ánh nắng nhẹ nhàng hắt lên gương mặt Dạ Thiên Lăng, từ đôi mày rậm, ánh mắt mang nét ưu sầu, khóe miệng dịu dàng đều toát lên một cái gì đó hơi u buồn nhưng rất ấm áp, khiến người ta cảm thấy yên lòng. Cô hơi ngẩn người, liền đó cụp mi, lắc đầu.
- Không có gì, chúng ta đi mau lên.
Đúng là không có gì thật. Chỉ là ... bỗng dưng nhìn thấy Dạ Thiên Lăng như thế, cô chợt nghĩ đến một người trái ngược hoàn toàn. Kiêu ngạo và yêu nghiệt, biểu cảm trên gương mặt lúc nào cũng như tảng băng ngàn năm, cả khi cười cũng khiến người ta cảm thấy lạnh sống lưng. Hạ Bối Vi rảo bước nhanh hơn, cố gắng gạt sự liên tưởng kỳ quái đó ra khỏi đầu.
Hai người leo thêm vài chục bậc nữa thì tới chùa. Hạ Bối Vi ngẩng đầu, hít một hơi thật sâu bầu không khí trong lành còn vương mùi khói nhang. Nơi này vẫn thế. Ngôi chùa được bảo tồn từ thời phong kiến, đến nay đã qua vài lần trùng tu, nhưng vẫn giữ được một vẻ đẹp rêu phong cổ kính mà uy nghiêm. Khuôn viên chùa khá rộng, lại trồng nhiều loại cây và hoa, vừa đi dạo vừa nhìn ngắm phong cảnh ở đây rất thích.
Thấy tâm trạng cô tốt hơn, Dạ Thiên Lăng cũng vui vẻ theo. Anh nhẹ nhàng kéo tay cô.
- Vi Vi, chúng ta vào trong đi.
- Ừ !
Mặc dù đã đến đây vài lần nhưng Hạ Bối Vi vẫn để mặc anh dắt đi. Bên trong chánh điện thanh lạnh và trang nghiêm hơn bên ngoài. Hai người để giày ở bên ngoài, đi vào khấn vái. Tiếng chuông chùa vang lên đều đều làm tâm tình Hạ Bối Vi dần lắng xuống và yên tĩnh hơn bao giờ hết. Cô cũng không mong cầu điều gì, chỉ muốn cuộc sống sau này sẽ đỡ vất vả và bớt đau khổ hơn.
Bái lạy xong, hai người đi ra phía sau chùa. Mấy bà thím bảo cầu khấn xong thì nên ăn một bữa cơm chay cho trọn vẹn, thế là Hạ Bối Vi kéo Dạ Thiên Lăng đi theo họ. Còn chưa đến nhà ăn, cô liền chú ý đến một căn nhà nhỏ nằm độc lập ven đường. Căn nhà cũng không trang trí gì độc đáo hay bắt mắt, chỉ là có một tấm biển đề vài chữ kiểu thư pháp: "Bùa tình duyên". Còn chưa kịp nói gì, Hạ Bối Vi đã nghe tiếng Dạ Thiên Lăng gọi mình, ngữ điệu hơi ngập ngừng.
- Vi Vi ...
- Hử ? - Cô đáp.
- Chúng ta ... đi xin bùa nhé.
Cô liếc nhìn anh, cảm thấy hơi buồn cười, bỗng nhiên muốn trêu chọc người ta.
- Sao thế ? Lâu nay chẳng thấy cậu qua lại với cô nào, bây giờ sốt ruột rồi à ?
- Mình muốn cậu cùng xin với mình.
Anh trả lời một câu chẳng liên quan gì, khiến Hạ Bối Vi không phản ứng kịp mà ngẩn ra, vô thức nhìn anh chằm chằm. Xin với cô ? Tại sao ? Có khác đi một mình á ?
Dạ Thiên Lăng thấy cô chẳng nói gì, lại bị cô nhìn đến mức cảm thấy mặt mình dần nóng lên, liền mất tự nhiên quay đầu đi.
- Thôi vậy, cậu không muốn mình cũng không xin.
Hạ Bối Vi thấy gương mặt anh hơi ửng đỏ, lại nghĩ anh xấu hổ khi phải đi lấy bùa một mình, càng cảm thấy tâm tình vui vẻ. Cô thở dài, nắm tay anh kéo đi.
- Được rồi, tiểu Lăng, lần này mình miễn cưỡng chiều theo ý cậu.
Một lúc sau, Hạ Bối Vi cầm cái bùa màu hồng trên tay, giọng đầy nghi hoặc.
- Cái này có thật là linh nghiệm không đấy ?
Dạ Thiên Lăng cười cười, anh cẩn thận cất bùa vào trong ví.
- À đúng rồi, Thiên Lăng, người cậu thích là ai thế ?
Nụ cười trên môi anh thoáng chốc cứng đờ, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại, anh đưa ngón trỏ lên miệng, ra vẻ bí hiểm.
- Bí mật ! - Rồi lập tức chuyển đề tài - Chúng ta đi ăn cơm đi.
Hạ Bối Vi nhún nhún vai tỏ vẻ bất lực, cũng rảo bước theo Dạ Thiên Lăng.
🐳 LỀ 🐳
Yay ~ Tiểu Lăng lên sàn nè ~ Đây là chương truyện bị lãng quên, hề hề 😚😊
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip