Chương 39. Quýt chua.
Trịnh Hiệu Tích không buồn quay đầu, với lấy quả quýt chín từ khay ném ra sau lưng. Quả quýt màu vàng mật bị tung lên không trung tạo một đường cong đẹp mắt rồi rơi vào hai lòng bàn tay rộng mở đón chờ của người kia.
Phác Trí Mân bĩu môi, liếc mắt nhìn tấm lưng thẳng tắp vững như bàn thạch của người kia. Trịnh công tử chẳng cần biết quýt của Tổng đốc có tẩm độc hay không, bàn tay thoăn thoắt bóc vỏ. Nước quýt trong lớp vỏ bắn ra như màn sương bụi mỏng khó trông thấy, mùi thanh mát thoang thoảng trong giây lát đã bao trọn căn phòng.
Hương quýt vừa ngửi đã biết vị chua xộc thẳng vào hai khoang mũi khiến nước miếng trong miệng bất giác tứa ra như vỡ đê. Trịnh Hiệu Tích nhìn cái miệng đang nhóp nhép nhai quýt của y, không cẩn thận mất tự chủ nuốt nước miếng theo. "Ăn xong chưa?"
Phác Trí Mân giơ nửa quả quýt còn lại trong lòng bàn tay lên trước mặt: "Chưa."
Trịnh Hiệu Tích không để bụng thói vô lễ của thiếu niên, nghiêng đầu quay đi: "Bỏ hết vào miệng rồi lại đây, ta đến để thảo luận với ngươi một vài chuyện."
Vị công tử ấy bất thình lình chạy đến sau lưng hắn, bàn tay cầm miếng quýt đưa sát miệng Trịnh Hiệu Tích. Hắn nhướn mày nhìn y, trên đầu mọc một hàng dấu hỏi chấm. Phác Trí Mân nhún vai thản nhiên trả lời: "Ngươi cũng đâu nói phải nhét vào miệng ta hay miệng ngươi đâu, có đúng không?"
Trịnh Hiệu Tích cau mày đẩy bàn tay y ra xa: "Đừng nghịch ngợm."
"Ăn đi mà!" Phác Trí Mân bất ngờ giở giọng điệu mềm nhũn hệt như miếng bánh gạo vừa dai vừa dính, "Ngọt lắm đó. Còn miếng cuối cùng ta không nỡ ăn một mình, để dành cho ngươi này."
Ánh mắt Trịnh Hiệu Tích bén như dao liếc y, châm chọc nói: "Ngươi cho rằng ta già rồi nên mũi cũng điếc đấy phỏng?"
Thiếu niên bị lật tẩy ngại ngùng gãi đầu, tủm tỉm cười lấy lòng với "người già", bàn tay dừng trước mặt hắn vẫn cố chấp lắc lư. Trịnh Hiệu Tích hết cách đành nhận lấy bỏ thẳng vào miệng. Dù đã dự cảm được từ trước nhưng đến khi thực sự ăn vào mới biết quả quýt hắn tiện tay bốc phải chua cỡ nào. Ngũ quan Tổng đốc không chống lại được bản năng rúm ró lại thành một cục, da gà da vịt thi nhau rầm rầm nổi lên.
Phác Trí Mân nhìn người ta vật lộn với vị chua mà thích thú cười ha hả thành tiếng. Hai mắt cong lên nhắm tịt lại chẳng thấy đường đâu. Cũng may còn có Trịnh Tổng đốc nhấc y đặt lên ghế chứ không thì hẳn là Phác Trí Mân vẫn còn lăn lộn dưới đất, cười không dậy được.
Trịnh Hiệu Tích nhấp một ngụm trà nhạt tráng miệng, bấy giờ mới nhàn nhạt đánh mắt sang người đang chống cằm nhìn hắn. "Dạo gần đây chiến sự biên lộ không mấy thuận lợi, có vài việc cần thông qua tay người phủ gia Phác Thái phó tác động đến quần chúng nhân dân một phen."
Phác Trí Mân nghe đến đây thì khí thế bừng bừng nhướn mày: "Ồ! Lại có việc đương kim Hoàng thượng không thể cáng đáng được hay sao?"
"Chiếu Quân Đế dạo gần đây bận rộn quân vụ, đến thời gian dùng thiện cũng chẳng còn bao nhiêu. Vả lại, việc này nhất định phải nhờ quý công tử trong phủ đệ thì mới thành."
Ngón tay y gõ nhịp lên miệng chén sứ, Phác Trí Mẫn bĩu môi kháng nghị: "Hoàng thượng bận rộn? Nếu không phải chính tai ta nghe từ miệng ngươi nói thì ta cũng chẳng dám tin đâu. Hoàng thượng còn có thời gian chơi với chim vàng anh cơ mà."
Sắc mặt Trịnh Hiệu Tích chợt lạnh đi, hắn nghiêm nghị phản bác: "Ai nói vậy! Ta nhất định phải đem kẻ đó về nha môn kiện hắn tội bịa đặt phỉ báng thánh thượng."
Phác công tử nghiêng đầu, hất cằm về phía Võ Bác đang thao thao bất tuyệt trên đài: "Hắn ta đó."
Tổng đốc chợt nhận ra mình bị người ta trêu đùa một vố, thâm tình liếc nhìn y: "Còn không phải là chuyện tốt mà công tử quý phủ gây ra à?"
Nghe hắn nói vậy, ánh mắt Phác Trí Mân khẽ chuyển. Y cảnh giác quan sát hắn: "Trịnh đại nhân nói vậy...là có ý gì?"
Người đối diện phong thái nhàn nhã xoay chén trà trong tay. Nước trà ấm nóng vừa chạm đến miệng chén đã bị nghiêng trở lại, một giọt cũng không sánh ra ngoài. Trịnh Hiệu Tích nhả từng chữ một: "Phù Trường Đại Gia..."
Phác Trí Mân thình lình đập bàn đứng dậy: "Ai! Là tên khốn nào nói cho ngươi biết đấy là bút danh của Điền Chính Quốc?"
Trịnh Hiệu Tích bị giọng điệu của y dọa giật nảy mình, ngập ngừng mãi mới nói: "Nếu ta không nhầm thì hẳn là...ngươi...nhỉ?"
"..."
Không khí nhất thời ngưng đọng lặng thinh. Phác Trí Mân buột miệng bật ra một tiếng chửi thề. Y thật muốn quay về một khắc trước đập chết cái tên khốn mồm nhanh hơn não là mình ấy. Ở đâu ra cái kiểu chưa đánh đã khai thế hả?
Trịnh Hiệu Tích vất vả nhịn cười, hai bả vai run nhè nhẹ châm chọc y: "Ngốc chết đi được. Với trí thông minh bằng từng này mà ngươi ra đường chưa từng bị bắt cóc thì Phác gia quả thật có quý nhân bảo hộ đấy."
Phác Trí Mân thẹn quá hóa giận, cáu kỉnh đấm túi bụi vào không khí: "Trịnh Hiệu Tích! Ngươi là cái đồ đểu cáng! Dám có gan gạt cả bổn công tử."
"Tội nhân" Trịnh Hiệu Tích nhún vai tỏ vẻ "Không trách ta khôn khéo được, chỉ trách ngươi ngốc."
Mắt thấy công tử họ Phác có nguy cơ tức giận đến đỉnh đầu bốc khói, Trịnh Hiệu Tích đành xuống nước dỗ dành: "Được rồi, bàn chính sự, bàn chính sự. Phác Trí Mân, chúng ta không đến để cãi nhau. Làm sao ngươi biết được Phù Trường Đại Gia là Tử Khâm công tử?"
Phác Trí Mân hậm hực lẩm bẩm: "Mấy tuần trước y mới ra tập thoại bản mới, ta liền gom hết về cất gầm giường rồi đợi đến khi hàng khan hiếm thì bán ra với giá cao. Y bị hố một khoản lớn tiền bản thảo, không nhịn được lôi ta ra đánh một trận, còn nói cái gì mà đây không phải lần đầu. Ta cũng đâu biết Chính Quốc lại là Phù Trường Đại Gia. Nếu biết thì ta đã chẳng làm vậy rồi..."
"Biết sớm thì ngươi còn định làm gì?" Trịnh Hiệu Tích hỏi.
Phác Trí Mân chắc như đinh đóng cột đáp: "Đương nhiên là nhập hàng trực tiếp từ phòng cách vách mà không mất đồng vốn nào trung gian rồi. Đỡ được một khoản to đấy."
Khóe môi Trịnh Hiệu Tích giật liền hai cái, hắn ngẫm ngợi một lúc mới đưa ra được kết luận: "Nếu ta là Tử Khâm công tử, ta cũng phải đánh ngươi một trận mới thỏa lòng."
Trịnh Hiệu Tích không để tâm đến cái chau mày tức giận của Phác Trí Mân nữa, hắn tiếp tục cuộc trò chuyện: "Tử Khâm công tử vốn là một cây bút đắc lực của Đại Huyên. Sẽ thật lãng phí tài năng thiên phú ấy của công tử nếu chỉ để viết những thoại bản rồi được Võ Bác đọc trong Bích Nhuận lầu."
Phác Trí Mân: "Có ý gì?"
"Thời gian gần đây biên lộ thiếu hụt lương thực cùng quân số nghiêm trọng. Cứ theo đà này thì chúng ta không cần đánh có khi cũng thua trước địch quân Trường Khải Vinh. Chính vì vậy Kinh Yến nghị sự gấp gáp, đề ra phương án đào tạo thêm binh lính đưa đến lộ Quảng Oai. Mấy ngày vừa qua là buổi thao luyện đầu tiên, lại tình cờ phát hiện ra rằng nam giới từ phủ Vọng Giang và Tam Giang mất tích rồi. Triều đình nghi ngờ những kẻ này có liên quan đến quân viện trợ của Trường Khải Vinh."
Nhận thức được tính nghiêm trọng của sự việc, Phác Trí Mân chẳng còn tâm trạng đùa cợt. Y cau mày: "Nếu sự thật đúng là như vậy thì Đại Huyên quả thật đang cận kề bờ vực ngàn cân treo sợi tóc. Vậy Phác phủ có thể làm gì để giúp triều đình?"
Trịnh Hiệu Tích mỉm cười trấn an: "Đừng căng thẳng, đây mới chỉ là phán đoán của Kinh Yến nên chúng ta chỉ là đang chuẩn bị cho tình huống xấu nhất xảy ra mà thôi. Ta cần Tử Khâm công tử lấy bút danh Phù Trường Đại Gia, viết một vài câu chuyện nhỏ cổ vũ tinh thần yêu nước trong quần chúng nhân dân để Võ Bác đọc tại Bích Nhuận lầu. Chưa biết chừng tương lai nếu thực sự rơi vào tình cảnh éo le chia cắt giữa cha mẹ và tôn tử phản quốc thì cũng xem như họ đã được luyện tập từ trước, cũng sẽ không ra những quyết định sai lầm."
Phác Trí Mân gật đầu chắc nịch: "Chuyện nhỏ này không thành vấn đề, đảm bảo Phù Trường Đại Gia và Võ Bác sẽ hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ." Đang nói y bỗng ngập ngừng.
Trịnh Hiệu Tích ngẩng đầu nhìn y, dịu dàng không tên len lỏi từ đáy mắt chảy ra: "Sao vậy?"
Phác Trí Mân dè dặt hỏi: "Chiến sự...sẽ không kéo đến tận Kinh Yến đấy chứ?"
Hắn bật ra một nụ cười nhẹ tênh: "Yên tâm, Kinh Yến về vị trí chiến lược hay vai trò đều vô cùng quan trọng. Triều đình nhất định sẽ không để Kinh Yến rơi vào tay giặc đâu. Hoặc nếu trường hợp xấu nhất xảy đến thì ta sẽ là người đầu tiên đón ngươi về Tây Đô lánh nạn. Bổn đại nhân cam đoan tuyệt đối sẽ không để ngươi mất một sợi lông nào đâu."
Phác Trí Mân nghe vậy liền bĩu môi, khoa chân múa tay: "Ngươi nói cứ như ta là loại tiểu nhân tham sống sợ chết không bằng. Bổn công tử ta đây cũng có chí khí anh hùng đấy nhé. Kẻ nào dám đặt nửa bước chân vào cổng thành, bổn công tử xách bảo đao băm hắn thành thịt vụn."
Trịnh Hiệu Tích bất lực với bệnh tuổi thành niên của y, lại chọn từ đĩa hoa quả một quả quýt khác với lớp vỏ óng ả vàng cam đưa cho y rồi nói: "Cũng muộn rồi, ngươi nên về đi. Nhớ chuyển những lời hôm nay ta nói với Tử Khâm công tử, và tuyệt đối không được kể cho người khác nghe về sự việc ngày hôm nay."
"Biết rồi, nhớ rồi." Phác Trí Mân chỉ gật gù như gà mổ thóc trả lời hắn chứ không nhận lấy quả quýt. Cánh tay của Trịnh Hiệu Tích lơ lửng trên không trung, hắn đành hạ giọng dỗ dành thêm lần nữa: "Lần này ta chọn kĩ càng rồi, ngọt lắm đó."
Phác Trí Mân miễn cưỡng nhận lấy quả quýt, y thả vào túi vải đeo bên hông. Hai người chào tạm biệt vài câu rồi lần lượt từng người bước ra ngoài. Qua cánh cửa kia, mỗi người một ngả, lạnh nhạt lướt qua nhau trên những khúc cua hành lang như chưa từng quen biết.
Về đến Phác gia, Phác Trí Mân đem đầu đuôi việc này kể hết hết lại cho Điền Chính Quốc nghe. Vẻ trầm tư thoáng lướt qua trong đôi mắt sóng nước trập trùng rồi biến mất chẳng thấy tăm hơi đâu. Phù Trường Đại Gia bắt đầu đề bút.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip