Chương 36: Xi lão
Arthur vừa tức giận vừa buồn cười, trước kia khi ở chung với cô, hắn cũng không thấy cô ấy cảnh giác như vậy, như vậy cũng tốt.
"Tôi thật sự không có lừa gạt cô, về phần quang não, cần đi bổ sung."
Thương Chi: "Được, căn phòng đó tôi đã dọn dẹp xong cho anh, trước khi anh không khôi phục xong, tôi sẽ không đuổi anh đi, về phần chuyện đêm qua nói, sẽ không tính."
Tuy rằng không sờ được lông xù, nhưng mà, cái này so với việc không hay không biết đội mũ xanh cho người khác hoàn toàn không tính là gì.
Chỉ trong một buổi sáng, Arthur đã bị hiện thức thảm khốc làm cho mệt mỏi, những ngày tốt đẹp mà hắn tưởng tượng cuối cùng đã biến mất, nhưng không thể nói bất cứ điều gì. Ban đầu còn định không khôi phục hình người trước, hiện tại xem ra phải nhanh chóng khôi phục quang não, bằng không, cùng Thương Chi hơi gần gũi một chút đều bị hoài nghi có dụng tâm khác.
Hôm nay là ngày Xi Minh đưa lão nhân gia tới đây, hơn 11 giờ, quang não liền đúng giờ vang lên, Thương Chi mở cửa Tinh tế Môn.
Xi Minh không nghĩ tới cô sẽ ở cửa chờ, đối với việc chọn chỗ này rốt cục yên tâm.
Thương Chi nhìn đoàn người, lặng lẽ quan sát một chút, không thấy lão tiên sinh a.
Cô lặng lẽ hỏi Kiều An: "Lão tiên sinh không đến sao?"
Vừa dứt lời, liền nghe thấy một trận cười sảng khoái, người trung niên đứng ở giữa vui vẻ không chịu nổi, Kiều An cũng nghẹn ngào cười trả lời: "Đây còn không phải là ông nội sao?"
Thật hay giả vậy!
Còn tưởng rằng là gia gia của Xi Minh là một lão già tóc bạc trắng, kết quả là người nhìn qua còn trẻ tuổi như vậy, biết mình phạm vào ngu ngốc, ngượng ngùng chào hỏi ông.
"Xin chào ông, cháu là Thương Chi, ông gọi cháu là Chi Chi là được rồi."
Xi lão rất thích cô bé này.
"Xin chào."
Ban đầu ông còn không muốn đến, nhưng tôn tử nhà mình vẫn nói nơi này có rất nhiều thứ tốt, ông liền muốn đến xem, nếu không tốt thì thôi, kết quả không nghĩ tới sẽ cho ông kinh hỉ lớn như vậy, ông tựa như đi tới nơi mà ông nội của ông nói cho ông khi còn bé, về nơi tổ tiên đã từng biết sinh hoạt. Ông nội của ông nói rằng khi thời đại Tinh tế vẫn chưa đến, gấu trúc khổng lồ là động vật bảo vệ quý giá, bọn họ sống trong rừng đầy cây xanh, ăn trúc tươi nhất, muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu.
Lúc ông nội nói đến chuyện này rất hoài niệm, nhưng trên thực tế ông ấy cũng là từ ông nội mình nghe được.
Đáng tiếc, ông thủy chung không có biện pháp tưởng tượng ra khi đó sẽ như thế nào.
Nhưng hiện tại, nhìn thấy tinh cầu này, các loại cây xanh, cây ăn quả trồng rất nhiều, còn có một ít hoa dại nhỏ, trong không khí đều mang theo mùi cỏ cây, so với nơi mình vốn ở đã nhiều hơn một cỗ hương vị tự do.
Mọi người cùng nhau đi tiểu viện của Xi lão, viện rất lớn, Xi lão nghi hoặc nhìn thoáng qua phòng bên cạnh, có một cỗ khí tức quen thuộc, nhưng làm sao có thể được?
Người kia ở quân bộ mới đúng.
Xi lão đẩy cửa viện ra, bên cạnh sân là một bồn hoa trồng hoa nhỏ, đây là do Thương Chi trồng, bên trong có cây hắn thích, còn có một con ngựa gỗ nhỏ. Xi lão chưa từng thấy qua, nhưng con ngựa gỗ nhỏ tạo hình thập phần đơn giản mà lại cổ xưa này hấp dẫn ánh mắt của hắn.
Xi lão hút mũi, thơm thật ngon a,
"Xi gia gia, đây là bánh cháu làm, ông muốn nếm thử không?"
Trên bánh còn bốc hơi nóng, Thương Chi thêm một ít trái cây khô đi vào, như vậy sẽ ít ngấy, bên cạnh còn chuẩn bị nước ép táo, chua chua ngọt ngọt, giải khát cái khô của bánh mì, tuyệt xứng.
Xi lão cầm một cấi, lúc này bỏ vào miệng, mùi thơm của ngô trộn lẫn với mùi gạo, nho khô chua ngọt ngon miệng, còn có dâu tây khô, hơn nữa còn uống một ngụm nước ép táo.
"Ông nội có thấy ngon không?"
Ánh mắt của Xi Minh không ngừng đảo qua đĩa bánh mì kia, nhưng đây là cho ông nội, hắn không tiện mở miệng.
"Ngon, cảm ơn Thương Chi."
Xi lão cầm đĩa trong tay, không có ý muốn chia cho người khác ăn.
Tính cách của Xi lão, đã sớm quen rồi. Xi Minh làm sao không biết xấu hổ mà xin chứ?
"Vậy thì cảm ơn Thương Chi."
Đây thực sự là một bất ngờ lớn.
Cùng Xi lão tới còn có một người phụ nữ và người đàn ông, hẳn là bác sĩ gia đình và người chăm sóc Xi lão, Thương Chi cũng giới thiệu mình với hai người họ một chút. Nếu sau này xảy ra chuyện gì, nói không chừng còn có thể nhờ bác sĩ hỗ trợ xem một chút, tóm lại là không có sai.
Xi Minh và Kiều An ăn xong đi đến nơi trồng cây, bọn họ muốn xem có trái gì chín chưa. Hiện tại Thương Chi còn chưa có thu hoạch, nên trái cây và rau củ trồng trong ruộng cũng tương đối phổ biến, nhưng mỗi một khu đều đặc biệt tốt, đây đối với người Tinh tế mà nói quả thực là một kỳ tích.
Đừng lo lắng về việc cung cấp các thành phần.
Bọn họ đợi một hồi liền rời đi, trước khi đi Thương Chi đem sữa đã chuẩn bị xong đưa cho bọn họ, không cần hỏi, đây chính là sữa cho Khánh Bảo.
Kiều An còn nói đùa: "Em nghĩ còn cẩn thận hơn mẹ của nó, nếu không dứt khoát để Khánh Bảo cũng gọi em là mẹ nuôi được không?."
Thương Chi: "Có thể không, em muốn nhận Khánh Bảo làm con nuôi của em, có thể không?"
Kiều An: "Đương nhiên có thể, vậy thì nói như vậy, sau này em chính là mẹ nuôi của Khánh Bảo."
Thương Chi mơ mơ màng màng tiễn hai vợ chồng bọn họ đi, có chút hoảng hốt, cô thu một con gấu trúc làm con nuôi, còn cùng gấu trúc làm hàng xóm, đây đại khái chính là đỉnh cao của cuộc đời người đi, đáng tiếc, hiện tại mọi người đều không có cách nào lý giải niềm vui của cô, muốn khoe khoang cũng không tìm được người khoe khoang.
Thương Chi vui vẻ trở về phòng, lúc nhìn thấy đôi mắt kia cả kinh, Arthur sao lại nhìn cô như vậy, quái dọa người.
"Nhà bên cạnh có người vào rồi?."
Thương Chi vừa nghe hắn hỏi cái này, nhất thời hứng thú, "Đúng vậy, là gấu trúc Tinh tế, là một lão tiên sinh, có thời gian anh có thể đi qua quen biết một chút."
Arthur bĩu môi, không cần biết nữa, mùi vị này vừa ngửi đã biết là gấu trúc khổng lồ, nhìn bộ dáng phiêu nhiên của cô, liền biết vui mừng không được, thiên phòng vạn phòng, vẫn không phòng ngừa được. Gấu trúc khổng lồ đáng yêu như vậy, hắn nhìn hình thú của mình, rõ ràng cũng rất đáng yêu a.
"Tôi không đi." Hắn lắc đuôi của mình và đi lên cầu thang.
Thương Chi nghi hoặc, sao đột nhiên lại tức giận, chẳng lẽ hắn không thích gấu trúc khổng lồ không có khả năng, ai có thể không thích gấu trúc khổng lồ a.
Gà con và heo con mà Thương Chi đã mua đều đến, dùng xe đưa tới, Thương Chi mở cửa Tinh tế Môn trực tiếp bảo bọn họ đem gà con đặt ở trong chuồng gà đã sớm chuẩn bị sẵn.
Mặc dù là gà con, nhưng cũng lớn hơn kiếp trước một chút, lông tơ nhỏ màu vàng, mỏ đỏ, rất đáng yêu. Lợn lông trắng cũng vô cùng đáng yêu, trên thực tế lợn là một loại động vật thích sạch sẽ, hơn nữa chỉ số thông minh cũng không thấp, chỉ cần dạy một lần bọn họ liền biết ăn ở đâu, nơi nào ị.
Đáy chuồng gà và chuồng lợn được làm bằng một loại kim loại đặc biệt, phân sẽ tự động vận chuyển đến một nơi khác, hoàn toàn không cần người quan tâm, về vấn đề vệ sinh, những robot này có thể giải quyết.
Thương Chi kiểm tra tình hình sức khỏe của bọn họ, mỗi một con đều không tệ, vắc xin cũng đã sớm tiêm, không cần lo lắng vấn đề sinh bệnh, sinh mệnh lực rất ngoan cường, ngoại trừ thịt không ngon lắm không có khuyết điểm gì.
Bất quá vấn đề này Thương Chi tuyệt đối không lo lắng, ở chỗ của cô căn bản cũng không phải là chuyện khó, cô đã sớm muốn ăn đùi gà rán ,gà hầm, gà nướng, chờ nhóm gà con này phát triển, khẳng định ngon hơn nhiều so với thịt mua bên ngoài.
Tinh Tế nuôi gia súc đều dùng dịch dinh dưỡng, Thương Chi không có nhiều lương thực như vậy, cho nên cô chọn một biện pháp là dịch dinh dưỡng trộn lẫn một ít khoai lang, cỏ. Heo cũng cùng nhau cho ăn như vậy, vậy vừa có thể thịt ngon, cũng không cần lo lắng vấn đề thức ăn không đủ.
Cần trồng thêm khoai lang và ngô mới được.
Bây giờ trồng nhiều nhất là gạo, tiếp theo là khoai lang, khoai tây, cuối cùng mới trồng rau.
Dưới sự nỗ lực không ngừng của mọi người, lúa đã trồng mười mẫu, chỉ là chờ đến lúc chín còn phải cần một thời gian. Còn lại còn đất chưa trồng dùng để trồng khoai tây cùng khoai lang.
Thương Chi đã mang theo robot để phụ giúp, robot nông nghiệp tự động học được phương pháp trồng trọt, căn bản không cần Thương Chi quan tâm, hơn nữa huyết mạch ôn dưỡng của cô, pha loãng linh dịch với nước để tinh lọc đất đai, hiện tại chất lượng sản phẩm trồng ra cũng cao hơn ban đầu một chút, ít nhất không cần hái về sau đó tiến hành thanh lọc một lần nữa.
Chờ nhóm này sau khi phát triển tốt, bất luận là cửa hàng trực tuyến hay là cửa hàng thức tế, đều không cần lo lắng vấn đề thiếu nguồn hàng.
Mâu Tô mấy ngày nay đều bận rộn vấn đề cửa hàng thực tế, đăng ký cửa hàng online liền đơn giản hơn nhiều, Thương Chi rất nhanh liền đăng ký xong, thuận tiện ở trên Tinh Bác quảng cáo một cái.
Những người theo dõi chờ đợi mòn mỏi cuối cùng đã đến ngày này, tất cả mọi người nhấn vào để xem, oh, không có gì, chỉ có một tên cửa hàng.
Cho dù vậy, mọi người vẫn chú ý.
"Mau mở cửa hàng đi, tôi cầu xin cô."
"Tôi cũng vậy, nếu không bán trước một chút đi, bằng vào tốc độ tay độc thân mấy chục năm của tôi nhất định có thể cướp được."
"Tầng trên đặt tên Tôi là một người độc thân hơn 100 năm ở đâu?",
"Đây có phải là một điều đáng tự hào không?"
Thương Chi nhìn cười chết, bất quá bọn họ đích xác chờ có chút lâu, quần chúng mua đồ cũng giải tán, mấy ngày nay mỗi ngày đều có người hỏi cô khi nào mới mở cửa hàng, Thương Chi luôn kiên nhẫn khuyên bọn họ, chờ một chút.
Hiện tại công tác chuẩn bị của cửa hàng thực tế đã làm không sai biệt lắm, thiếu chính là bảng hiệu, Thương Chi không hiểu sao có chút khẩn trương, ô thậm chí đi tắm rửa một cái, nếu có hương, nói không chừng liền đem hương thắp lên, đây loại cảm giác nghi thức, có đôi khi vẫn rất cần.
Mọi người không biết Thương Chi muốn làm cái gì, nhưng đều yên lặng đứng bên cạnh cô, nhìn cô dùng một cây gôc giống như bút , rồi nhúng vào nước đen, trước tiên luyện tập trên giấy bionic rất nhiều lần, hẳn là một loại văn tự, tựa hồ là hài lòng, mới viết mấy chữ này trên tấm ván gỗ kia.
Mọi người đều biết bốn ký tự vuông vứt kia đại biểu cho ý tứ "Thần Nông Trồng Trọt", có một cỗ ý vị rất đặc biệt.
Arthur nhìn những từ đó, có một cảm giác rất quen thuộc, hắn hẳn là đã thấy thứ gì đó giống như ở đâu đó, hơn nữa, hẳn là không phải dùng màu sắc này để viết đi. Cái thứ được dùng để viết đó hình như được gọi là "mực".
Thương Chi rất hài lòng với mấy chữ này, tựa như gió mát, nét bút uyển chuyển, chính là còn thiếu một chút lực đạo, nếu nét bút sắc bén hơn một chút thì tốt rồi.
Nhờ mấy trưởng lão trong tộc thích mấy thứ này, vì lừa gạt thêm mấy mảnh đất trong tay bọn họ, Thương Chi áp chế mình học viết chữ bút lông, còn chưa kịp viết cho bọn họ xem, đã nghênh đón độ kiếp của mình, kết quả bị thiên lôi bổ tới nơi này.
Đợi đến khi tất cả các chữ khô hẳn, Thương Chi lấy ra sơn trong suốt, sơn lên một lần, ở xung quanh sửa chữa một chút, đến lúc đó trực tiếp treo lên là được, "Thần Nông Trồng Trọt", rất nhiều người sẽ biết.
"Thương Chi, cây bút này gọi là gì"
Thương Chi lắc lắc bút lông hơi thô ráp, giải thích: "Cái này gọi là bút lông,mọi người chưa từng thấy qua à?"
Mọi người gật đầu, đích xác chưa từng thấy qua.
Arthur bắt đầu tìm kiếm ký ức của mình, có phải đã nhìn thấy điều này ở đâu hay không.
Arthur: "Thương Chi, làm thế nào mà cô biết cây bút này"
Thương Chi sửng sốt, suy nghĩ một lúc và trả lời, "Cơ duyên trùng hợp ngẫu nhiên biết, hầu hết mọi người đều không biết."
Cô đặt bảng hiệu đã làm tốt dưới ánh Mặt Trời, cô luôn cảm thấy nếu phơi dưới nắng sẽ trở nên tốt hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip