Chương 5: Thương lượng
Thương Chi phát hiện trong nhà có một chút khác biệt, trên tường treo ảnh của cha mẹ cô, phòng ốc cũng sạch sẽ hơn rất nhiều, Phương Tuệ và Thương Tử Minh ăn mặc rất long trọng, ngay cả Thương Nhược bình thường phản nghịch cũng mặc quần áo ngoan ngoãn nữ.
Xem tình huống này, là người của Liên bang sắp tới?
Phương Tuệ vừa nhìn thấy Thương Chi liền gọi cô đến bên người, nắm lấy tay cô vẻ mặt yêu thương, giống như nhìn con gái mình.
Thương Chi toàn thân nổi da gà, bắt đầu diễn chưa?
"Chi Chi, lát nữa sẽ có mấy chú đến thăm cháu, cháu ngoan ngoãn ngồi bên cạnh thím được không? Nếu họ hỏi cháu, cháu sẽ nói cháu thích thím nhất, được chứ? "
Thương Chi ánh mắt không nhúc nhích nhìn chằm chằm vòng tay của bà ta, ngọt ngào mở miệng: "Muốn!"
Phương Tuệ phản xạ có điều kiện rút tay về tay mình, cái vòng tay này cũng không thể cho Thương Chi, là mình phải tốn rất nhiều công sức mới mua được.
"Cái vòng này của thím không dễ nhìn!"
" Muốn ah!" Thương Chi gắt gao bóp chặt lòng bàn tay mình, nước mắt nói đến liền đến.
Thương Tử Minh phiền não hung hăng vỗ bàn một cái, sợ tới mức Phương Tuệ run lên, Thương Chi dừng một chút, khóc càng thêm thương tâm.
Vừa khóc liền hét lên: "Oa oa, thím đánh cháu! Chú đánh cháu! Không cho Chi Chi ăn! Chi Chi muốn cha mẹ!"
Thương Tử Minh nghe xong lời này của cô thì tức giận mí mắt nhảy dựng lên: "Cho nó mau!" Đã đến thời khắc cuối cùng, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì nữa, chỉ cần hôm nay trôi qua, hết thảy liền quyết định.
Phương Tuệ lưu luyến không rời lấy vòng tay của mình, bỏ vào trong tay Thương Chi. Chờ người Liên bang đi rồi, xem mình sẽ thu thập Thương Chi như thế nào, nhốt cô vào trong phòng kho không cho cô ăn!
Thương Chi lau nước mắt, nhu thuận ngồi ở một bên, không ngừng chơi cái vòng tay kia, thập phần an tĩnh.
Thương Tử Minh không ngừng nhìn đồng hồ, rốt cục, hắn từ trên ghế đứng lên."Còn vài phút nữa bọn họ sẽ đến, chúng ta cùng nhau ra cửa nghênh đón bọn họ."
Hắn nhìn Thương Chi trầm mặc nhịn không được mở miệng nói: "Chi Chi, yên lặng nghe lời"
Thương Chi nhu thuận gật đầu, cười cười với hắn. Ba người sửa sang lại quần áo của mình một chút, cùng nhau đi ra ngoài viện.
Một chiếc xe lơ lửng vô cùng mát mẻ dừng lại ở cổng viện, vừa nhìn đã biết không rẻ.
Thương Chi nghe thấy tiếng hít thở của bọn họ, xem ra người tới không tầm thường. Cửa xe chậm rãi mở ra, một người đàn ông mặc quân phục màu đen xuống xe trước, theo sau là hai người một nam một nữ. Thương Tử Minh chuyển động hầu họng, nhanh chóng bước đến trước mặt bọn họ.
"Xin chào tướng quân, tôi là Thương Tử Minh, đây là thê tử cùng nữ nhi của tôi, đây chính là cháu gái đáng thương của tôi, Thương Chi." Nói với vẻ rất buồn.
Nam nhân đi phía trước bộ dạng phi thường anh tuấn, bộ dạng cũng rất cao, đồng tử là màu vàng, làm cho Thương Chi nghĩ đến sư tử thảo nguyên, nguy hiểm lại hung mãnh.
Thiếu tướng Gal trầm mặc nhìn qua mấy người, tầm mắt dừng lại trước mặt Thương Chi một chút. Cô gái này thực sự đáng thương.
Gal: "Chúng ta hãy đi vào trước."
Mấy người ngồi ở phòng khách, Thiếu tướng Gal là một người rất trực tiếp, hắn lấy ra phần hiệp ước từ trong không gian thạch của mình, Thương Tử Minh bất giác thẳng lưng, hô hấp Phương Tuệ trở nên dồn dập một chút.
Gal mở hợp đồng: "Đối với tai nạn xảy ra với Đại tá Thương và vợ, chúng tôi vô cùng đau lòng, Liên bang quyết định tặng hai tinh cầu làm lương hưu của họ, chuyện này các ngươi cũng biết."
Gal im lặng một chút, nhìn cô gái yên tĩnh, trong lòng rất tiếc nuối. Nếu cô gái này là một người Tinh tế bình thường, hai tinh cầu này tự nhiên sẽ cho cô ấy, nhưng cô ấy không có khả năng chăm sóc bản thân, chỉ có thể cho người giám hộ của cô ấy.
"Cô tên là Thương Chi đúng không? Chú và thím của cô đối xử với cô như thế nào? "
Ánh mắt vợ chồng Thương Tử Minh sáng quắc nhìn cô, khẩn trương trong lòng.
Thương Chi nghe thấy những lời này, nước mắt liền rơi xuống, khóc một chút thanh âm cũng không có, bi thương truyền đến trên người Thiếu tướng Gal, hắn đưa cho cô một cái khăn tay sạch sẽ.
"Tôi...!Tôi rất khổ sở, trước khi bọn họ đi ra ngoài đã hứa với tôi sẽ mang cho tôi tinh thạch xinh đẹp, về phần chú thím..." Thương Chi mặt hoảng sợ nhìn bọn họ nhanh chóng cúi đầu, Gal chú ý tới tay cô nắm chặt váy của mình. So với một cô gái khác, cô chỉ mặc một chiếc váy trắng trong một thời gian dài. Tốt hay xấu, trong nháy mắt liền hiểu rõ.
Phương Tuệ không dám tin đứng lên từ sofa, lớn tiếng nói: "Cháu đang nói nhảm cái gì vậy! Thiếu tướng, chúng tôi không có!"
Gal đôi mắt sâu, lạnh lùng hỏi: "Nếu không, tại sao cô ấy khóc như vậy?"
Thương Tử Minh nắm lấy tay vợ mình ép ngồi xuống. "Chi Chi, cháu không ngốc sao?"
Thương Chi lau sạch nước mắt, khàn giọng trả lời: "Chú ơi, cháu đã trở lại bình thường, không tin mọi người có thể đến bệnh viện kiểm tra."
Trở lại bình thường?
Thương Tử Minh không tin, người đã ngốc 20 năm làm sao có thể khôi phục bình thường, hắn không tin! Trong nháy mắt đó hắn thậm chí nghĩ đến có phải có người giả mạo Thương Chi hay không, mục đích chính là hai tinh cầu kia.
"Không thể nào! Cô ta không thể hồi phục được! "Thương Nhược oán hận nhìn Thương Chi, tên ngốc này không có khả năng!
"Đủ rồi!" Gal thấy bọn họ im lặng, nhìn Thương Chi sợ hãi, theo bản năng hạ thấp giọng nói của mình.
"Vậy chúng ta sẽ đến bệnh viện kiểm tra một chút, nếu thật sự trở lại bình thường, đó chính là tốt nhất."
"Được."
Thương Chi ngồi phía sau xe của Gal, một nhà Thương Tử Minh đi theo phía sau bọn họ đến bệnh viện. Gal nhìn cô gái co lại và dường như sợ hãi. Không biết bọn họ đối đãi với Thương Chi như thế nào, cô sẽ biến thành như vậy.
"Thương Chi, ta là cấp trên của cha mẹ cháu, cháu đừng sợ."
Thương Chi nhẹ nhàng gật đầu, nhưng vẫn không dám ngẩng đầu nhìn hắn.
Gal thở dài, "Họ có đánh cháu không?"
Thương Chi nghe thấy câu hỏi của Gal, thầm nghĩ không nên nói sự thật cần mượn tay chú ấy để không bị bọn người đó cướp đi tinh cầu của mình. Thương Chi giọng chứa đựng chút sợ hãi nói: "Không đánh, nhưng họ chỉ không cho tôi ra ngoài và còn nói với tôi sau này cho họ mượn lấy hai tinh cầu"
Mượn? Chỉ sợ là cướp đi. Gal siết chặt nắm đấm, nếu Thương Tử Minh hiện tại đứng ở trước mặt hắn, chỉ sợ sẽ bị hắn một quyền đánh ngã. Những người này thật đáng ghét!
Chẳng bao lâu họ đến bệnh viện, Gal yêu cầu bác sĩ đưa Thương Chi đi kiểm tra, họ chờ bên ngoài.
Thương Tử Minh không ngừng xoa tay, giải thích: "Thiếu tướng, chúng ta tuyệt đối chưa từng ngược đãi Thương Chi, tôi thề!"
A, không ngược đãi mà nhốt cô ấy lại? Thấy phản ứng của họ từ lúc nghe Thương Chị không phải kẻ ngốc đến giờ, Gal biết rằng cô không nói dối mình. Nếu không phải cô đã trưởng thành, chỉ dựa vào mấy điểm này là có thể kiện bọn họ ngược đãi vị thành niên.
Bốn người tâm tư khác nhau ngồi ở bên ngoài, chỉ chốc lát sau, cửa mở ra. Bác sĩ từ bên trong đi ra, nói với Gal: "Thông qua thử nghiệm, chỉ số IQ của cô bé đã trở lại tiêu chuẩn bình thường, cơ thể không có bất kỳ vết sẹo nào, chỉ là quá gầy, suy dinh dưỡng."
"Được, cám ơn bác sĩ."
Thương Chi đứng ở phía sau Gal, yên lặng nhìn Gal răn dạy bọn họ, chậm rãi lộ ra nụ cười của một tiểu ác ma.
Thương Nhược vừa lúc nhìn thấy, tức giận mất đi lý trí mà xong lên hét lớn. "Thương Chi!"
Gal một tay giữ chặt Thương Nhược, quay đầu nhìn, Thương Chi bị dọa đến mức trốn ở bên cạnh hắn, sợ hãi nắm tay, hoảng sợ nhìn Thương Nhược. Thương Chi như vậy làm cho hắn nhớ tới con gái lớn như cô trong nhà, trong lòng liền thêm một trận đau lòng.
"Đủ rồi! Các người còn gì để nói nữa không? Thương tiên sinh, ta nhớ chức vụ của ngươi là anh trai thay ngươi sắp xếp đúng chứ? "
Thương Tử Minh sắc mặt trắng bệch, đem nữ nhi của mình cường ngạnh kéo ở phía sau, "Thiếu tướng, đây chỉ là trò đùa giữa bọn nhỏ mà thôi, đứa nhỏ này còn chưa trưởng thành, có thể làm gì với với chị họ của nó được chứ?"
Thương Chi cúi đầu bĩu môi, cái này cũng không nhất định, lực sát thương của vị thành niên có đôi khi so với người lớn còn mạnh hơn nhiều.
Gal cũng không muốn lãng phí thời gian. "Nếu Thương Chi có năng lực chiếu cố chính mình, hiện tại cũng đã trưởng thành, vậy hai tinh cầu này không có quan hệ gì với các ngươi."
Phương Tuệ sốt ruột kéo đuôi áo Thương Tử Minh, cái này cũng không được a!
Thương Tử Minh định thần, nói: "Thiếu tướng, không bằng để cho chúng ta cùng Thương Chi thương lượng một chút rồi nói sau."
Gal thấy Thương Chi gật đầu, liền đồng ý.
Thương Tử Minh cùng Thương Chi đi tới một góc yên tĩnh, giống như ôn hòa nhìn cô.
"Chi Chi, cháu khoẻ lại từ khi nào? Sao cháu không nói chuyện với chú? "
Thương Chi không có tâm tình cùng hắn nói chuyện tình cảm, trực tiếp mở miệng nói: "Có chuyện gì liền nói thẳng."
Thương Tử Minh bị cô nghẹn một lòng, nhưng vẫn cố gắng tiếp tục nói chuyện đường hoàng.
"Nếu cháu đã nói như vậy, chú cũng không khách khí, hai tinh cầu này, phải chia một viên cho chúng ta. Đây là tình huống của hai tinh cầu, cháu chọn cái nào"
Thương Chi muốn bị lời nói hợp tình của hắn làm cho buồn cười, hắn lấy đâu ra da mặt dày như vây. Muốn cướp đất từ trong tay cô, tuyệt đối không có khả năng!
"Chú à, hiện tại cũng không phải buổi tối." Làm gì lại có thể mơ ban ngày như vậy!
Thương Tử Minh tuyệt đối không tức giận, "Cha mẹ cháu để lại cho cháu một đoạn video, nếu cháu đồng ý thì chú sẽ đưa video cho cháu, nếu không đồng ý thì chú sẽ xóa video, đó là thứ cuối cùng bọn họ để lại cho cháu"
Hết lần này tới lần khác là cái gì! Nguyên chủ đã qua đời, lại để cho cô hồn dị giới chư cô này lưu lại, cô quyết không được buông tha video này.
"Tốt, tôi đáp ứng chú!" Thương Chi đau lòng những vùng đất cách cô xa, nhưng muốn cho bọn họ một viên, thì không thể tiện nghi như vậy liền cho.
"Chú, tôi có thể cho ông, nhưng ông cần cho tôi 2 triệu tinh tệ. Nếu ông không muốn, cho dù ông xóa nó, tôi tin rằng cha mẹ tôi sẽ không đổ lỗi cho tôi."
Thương Chi tỏ thái độ đối với video tuyệt đối không thèm để ý, 2 triệu đối với Thương Chi Minh mà nói không phải là việc khó.
"Được, chú đáp ứng cháu."
Thương Chi nhìn một chút hai tinh cầu, một trong số đó tương đối nhỏ, ở phụ cận Trung Ương tinh, còn cái kia rất lớn, nhưng cách Trung Ương tinh rất xa.
Cái này căn bản không cần chọn, cô nhất định sẽ chọn viên lớn hơn kia!
"Chú, chuyển tiền cho tôi đi, tôi sẽ nói với Thiếu tướng chúng ta mỗi người một cái. Tôi muốn cái lớn hơn"
Thương Tử Minh đem toàn bộ tiền tiết kiệm chuyển cho Thương Chi, hai người cùng nhau đi về bên cạnh Gal. Thương Tử Minh nhìn thoáng qua Phương Tuệ, trấn an bối rối, rồi nhìn Thương Chi một cái, nhịn không được nhếch khóe miệng, quả nhiên là một hài tử ngốc.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip