Chương 105-108
Chương 105: "Hỏi anh Tiêu Chiến của em đi."
Mưa rơi tí tách, đất đai vốn đã ẩm ướt, mưa phùn trút xuống lại như vô hình mà chìm vào trong mặt đất.
Ngay khi Tiêu Chiến ra khỏi một gian nhà trệt, tóc của hắn rất nhanh liền bị sương mưa làm cho ướt nhẹp, hơi hơi dính trên trán. Hắn trước tiên ngẩng đầu nhìn về phía trạm xăng đối diện đường cái, vậy mà lại không thấy bóng dáng Vương Nhất Bác và Vương Thanh đâu. Phỏng chừng là đã cùng nhau đi vào trạm xăng tìm kiếm rồi.
Tiêu Chiến cũng không nghĩ quá nhiều, chỉ ôm theo một đống đồ ăn vặt đi sang bên kia đường.
Nơi đó có một ki – ốt bán sách báo bỏ hoang.
Đây là một ngã tư đường, trạm xăng dầu ở phía Đông Bắc. Đối diện nó là dãy nhà trệt, chéo với nó là ki – ốt bán sách báo. Cuối cùng là một nhà hàng nhỏ cũ nát, ở vào phía Tây Bắc của ngã tư, đồ đạc bên trong sớm đã bị người quét sạch, hiển nhiên sẽ không còn đồ ăn nữa.
Tiêu Chiến đi từng bước hướng về phía ki – ốt cũ nát kia, bỗng nhiên, hắn không kịp phòng ngừa mà dẫm chân vào một vũng nước. Tiêu Chiến sắc mặt cổ quái cúi đầu nhìn nhìn, thế nhưng tầm mắt lại không rơi xuống đôi giày vừa bị thấm ướt, mà là dừng ở bộ vị khó nói nào đó kia.
Tiêu Chiến ho khan một tiếng, tiếp tục đi về phía trước.
Sau khi băng qua đường, Tiêu Chiến chính thức thấy rõ ki – ốt bán sách báo này. Đồ ăn và nước uống trong ki – ốt toàn bộ đều đã bị cướp sạch, chỉ còn lại một ít sách báo tạp chí không ai muốn mang đi. Trên kệ xếp từng chồng sách báo thật dày, mặt trên ánh lên dòng chữ "ngày 15 tháng 11 năm 2017". Tiêu Chiến liếc mắt nhìn chồng báo này, kế đó vòng ra phía sau, đang định tiến vào trong ki – ốt từ cửa nhỏ, tìm một chút xem có bản đồ Bắc Kinh hay không.
Nhưng hắn đi đến phía sau ki – ốt, bước chân hắn hơi chậm lại, ánh mắt dừng lại trên một kệ sách bị đốt cháy rụi.
Kệ sách này là một kệ sách nhỏ đặt ở bên ngoài ki – ốt, rất nhiều ki – ốt bán sách báo đều sẽ đem một số tạp chí, sách báo chuyên môn xếp vào những kệ sách nhỏ này, để người đi đường có thể thuận tiện lựa chọn. Kệ sách này trước đây vẫn luôn đặt ở phía bên kia ki – ốt, Tiêu Chiến nếu thử từ cả hai hướng là trạm xăng dầu và nhà trệt nhìn qua đây, cũng không thể nhìn thấy nó. Nó bị đốt cháy đen thui, tất cả những cuốn sách từng được đặt trên đó cũng đều bị đốt thành tro tàn rơi trên mặt đất.
Mưa nhỏ rơi trên kệ sách bị cháy rụi, trông hoàn toàn khác biệt với hoàn cảnh xung quanh. Nhưng Tiêu Chiến chỉ nhìn thoáng qua, sau đó liền dời tầm mắt, thần sắc hắn bình tĩnh, hai tay cắm vào trong túi, nâng bước tiếp tục đi vào ki – ốt bán sách báo. Thân ảnh Tiêu Chiến biến mất trong ki – ốt nhỏ hẹp. Nhưng ngay sau khi hắn vừa mới đi vào......
Đoàng!
Trạm xăng dầu bên kia, Vương Nhất Bác dưới chân vừa giẫm, tông cửa xông ra, lao về phía nhà hàng nhỏ ở phía Tây Bắc ngã tư đường. Cùng lúc đó, thân ảnh Tiêu Chiến cũng lao ra từ trong ki – ốt, phi thẳng đến gian nhà trệt ở hướng Đông Nam. Bọn họ hành động quá nhanh, hết thảy phát sinh quá mức đột ngột, thời điểm khi Que Diêm Lớn ầm vang một tiếng đập xuyên vách tường, bốn người đàn ông tránh phía sau nhà trệt liền kinh ngạc nhìn Tiêu Chiến, không một ai kịp phản ứng lại.
Qua đi một giây, gã cầm đầu tức đỏ cả hai mắt, cả giận nói: "ĐM! Tao liều mạng với chúng mày!!!"
Tiêu Chiến thật ra không nghĩ sẽ có đến tận bốn người, hắn nghiêng đầu né tránh một viên đạn, sau đó lại quay cuồng lui về phía sau tránh đi nắm đấm đang lao tới của gã cầm đầu. Ở bên kia, Vương Nhất Bác đã xác định quán ăn không có người. Vương Nhất Bác quay đầu chạy về phía Tiêu Chiến, lúc này Tiêu Chiến đang giao thủ với bốn người kia.
Hắn nhanh chóng tránh thoát một viên đạn, vừa mới đứng vững lại lập tức khom lưng, né tránh một con đao phi tới.
Tiêu Chiến giơ lên Que Diêm Lớn, che ở phía sau lưng mình. Đầu đỏ que diêm va chạm với trường đao đen nhánh, hai người đều lùi ba bước về sau. Trên Que Diêm Lớn vậy mà lại xuất hiện một dấu vết màu trắng nhạt, Tiêu Chiến cảnh giác nhìn chằm chằm người đàn ông cầm đao kia, hắn phát hiện trong ánh mắt đối phương nhìn mình ngập tràn hận ý. Giây tiếp theo, người này rút đao xông lên, Tiêu Chiến cũng múa may Que Diêm Lớn đón đánh đối phương.
Thời gian cho bốn người này tổng cộng chỉ có ba giây. Tiêu Chiến liên tiếp tránh đi đánh lén từ phía bọn họ, sau đó lại tiếp tục cùng người đàn ông cầm đao đánh đến không phân cao thấp.Thời điểm khi Vương Nhất Bác chạy tới, gã cầm đầu và một người đàn ông thấp bé lập tức xông ra ngoài, ngăn cản Vương Nhất Bác.
Gã cầm đầu rống lên: "Lão Cửu, chạy mau!!!"
Lời vừa nói ra, cậu thanh niên gầy gò lúc trước sử dụng phi đao đánh lén Tiêu Chiến quay đầu liền chạy. Ánh mắt Tiêu Chiến sắc bén hẳn lên, xông lên phía trước quyết phải bắt được Lão Cửu, nhưng lúc này, trường đao đen nhánh lại thẳng tắp bổ về phía Tiêu Chiến, cản lại đường di chuyển của hắn. Tay Tiêu Chiến vừa lật, một ngọn lửa nóng cháy bắn ra từ lòng bàn tay hắn, hướng thẳng về phía đối phương. Người này thế nhưng lại dễ như trở bàn tay nghiêng người né tránh đi.
"Con mẹ nó, mày đừng hòng chạy thoát!"
Tiêu Chiến nheo lại hai mắt, Que Diêm Lớn và trường đao đen nhánh không ngừng va chạm vào nhau, bắn ra tia lửa chói mắt. Trong 20 giây ngắn ngủi, hai người đã va chạm mấy lần liền. Tiêu Chiến không ngừng tìm được cơ hội, sử dụng những dị năng khác nhau để đối phương. Thế nhưng người này lại liên tiếp né tránh được dị năng lửa cháy, dị năng Checkmate, thế tiến công càng thêm hung hăng.
Bỗng nhiên, người này bắt được một cơ hội, từ bên cạnh nhấc chân đá về phía chân Tiêu Chiến. Tiêu Chiến lúc này không thể không lắc mình né tránh, đối phương lại một đao từ bên kia chém tới: "Để tao cho mày được chết toàn thây!"
Rầm!
Một khối đá cực lớn bỗng nhiên xuất hiện trước mặt người này, một đao của gã bổ trúng nó. Đối phương kinh hãi trợn to mắt, lúc này gã mới phát hiện Tiêu Chiến là cố ý lộ ra sơ hở, bởi vì khi gã bổ xuống khối đá này, Tiêu Chiến đã lao ra mấy thước, đuổi theo Lão Cửu đang chạy trốn.
Người đàn ông cả kinh nói: "Không tốt, hắn muốn giết lão Cửu!"
Gã cầm đầu nghe xong lời này, tâm thần chấn động, bị Vương Nhất Bác một chân đá trúng. Gã bất chấp thương thế của chính mình, ra sức đuổi theo Tiêu Chiến. Ở bên kia, người đàn ông cầm đao cũng đuổi theo. Hai người dùng hết toàn lực mà chạy theo Tiêu Chiến, thế nhưng đã quá muộn. Lão Cửu chạy cũng không quá nhanh, Tiêu Chiến giơ lên Que Diêm Lớn thẳng tắp mà bổ về phía đối phương.
Giờ này khắc này, kể từ thời điểm Tiêu Chiến đi ra khỏi nhà trệt, một chân dẫm vào vũng nước, đã qua đi 58 giây.
Gã cầm đầu và người đàn ông cầm đao nhìn thấy Que Diêm Lớn của Tiêu Chiến sắp đập nát đầu Lão Cửu, hoảng sợ mà trợn to hai mắt. Bọn họ rống giận "Tao muốn giết chết mày", một bên tăng tốc chạy về phía Tiêu Chiến, một bên trơ mắt nhìn que diêm to lớn chậm rãi đập xuống.
Thời gian chậm rãi trôi qua, que diêm của Tiêu Chiến cũng từ từ đánh xuống.
Ngay một khắc khi que diêm kia sắp đụng vào đầu Lão Cửu, phía sau Tiêu Chiến, khóe miệng của gã cầm đầu và người đàn ông cầm đang đang nôn nóng không thôi lại chậm rãi nhếch lên, lộ ra một nụ cười âm hiểm tràn đầy chờ mong. Hai mắt bọn họ lóe ra sự kích động, nhưng sự kinh giận và sợ hãi trên mặt lại chưa hoàn toàn mất đi. Hai người tựa như hai tên tề quỷ dị, bộ dáng vừa hoảng sợ lại vừa hưng phấn trông buồn cười vô cùng.
Ngay một giây cuối cùng khi Que Diêm Lớn sắp đập nát đầu lão Cửu, bọn họ chớp chớp mắt. Nhưng khi hai mắt mở ra lần thứ hai, tiếng sọ não vỡ vụn lại vang lê từ phía sau bọn họ. Thân thể gã cầm đầu và tráng hán cứng đờ, Lão Cửu vừa rồi còn liều mạng chạy trốn cũng dừng bước chân, run run xoay người nhìn qua.
Mưa nhỏ tí tách từ không trung rơi xuống. Chỉ thấy ở giữa ngã tư, Tiêu Chiến giơ lên Que Diêm Lớn, sắc mặt bình tĩnh đập nát đầu người đàn ông thứ tư trong số bốn người kia. Thời điểm gã cầm đầu và người đàn ông cầm đao đao xoay người chạy đi cứu lão Cửu, Vương Nhất Bác cũng trực tiếp chạy về phía đó, duy chỉ có người này, lại nhanh chóng xoay người bỏ chạy. Cũng không ai chú ý tới hành động của anh ta, anh ta cũng chỉ mới chạy trốn được ba giây.
Trên cây đại thụ ven đường, giọt nước mưa từ phiến lá trượt xuống, tí tách một tiếng rơi trên mặt đất.
Cho tới hiện tại, vừa vặn tròn một phút đồng hồ.
Tiêu Chiến đứng giữa ngã tư đường, nơi này cách nơi hắn vừa xuất hiện một giây trước khoảng tầm 100m. Ngay cả Vương Nhất Bác cũng kịp chưa thấy rõ hắn đã đi qua đó như thế nào, Tiêu Chiến liền đã gắt gao nắm chặt Que Diêm Lớn, đang không ngừng mà thở dốc. Người đàn ông bị đập vỡ sọ não kia nằm trên mặt đất, máu tươi và óc trắng từ sau gáy anh ta chảy ra, cùng nước mưa quyện vào nhau, chảy đầy đất.
Anh ta vừa mở miệng, máu tươi liền ồng ộc chảy ra. Cả người đối phương run rẩy, không dám tin tưởng mà nhìn Tiêu Chiến, một bên hộc máu, một bên giãy giụa phun ra một câu: "Tại sao...... Lại là tôi?"
Tiêu Chiến không ngừng thở dốc. Ai cũng đều không chú ý tới, xung quanh tròng mắt hắn, một tia sáng màu trắng đang nhẹ nhàng lóe lên. Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn về phía lão Cửu đứng ở nơi xa, trong tầm mắt hắn, một tia tử khí màu đen đang từ dưới nền đất bò lên, dần dần quấn quanh thân thể lão Cửu. Lão Cửu sắc mặt trắng bệch nhìn về phía Tiêu Chiến và đồng bạn đang thoi thóp nằm trên mặt đất, rất nhanh, tử khí kia đã hoàn toàn chặn mất toàn bộ khuôn mặt, Tiêu Chiến rốt cuộc cũng không nhìn thấy được vẻ mặt của đối phương nữa.
Tiêu Chiến thu hồi tầm mắt, nhìn về phía người đàn ông đang nằm trên mặt đất. Hắn bình tĩnh nói: "Bởi vì, anh ta vừa rồi sẽ không chết."
Người đàn ông nằm trên mặt đất trừng lớn hai mắt, đến chết anh ta cũng không thể hiểu nổi những lời này của Tiêu Chiến rốt cuộc là có ý gì.
Kế tiếp hết thảy đều trở nên vô cùng đơn giản, sau khi người đàn ông kia chết đi, ba người còn lại cũng sợ hãi mà nhanh chóng chạy trốn. Bọn họ rất thông minh, phân công nhau ra mà chạy. Tổng cộng ba hướng, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác từng người lựa chọn một hướng mà đuổi theo. Cuối cùng chỉ còn lại gã cầm đầu, hướng đối phương chạy tới chính là trạm xăng dầu, gã phát hiện Vương Văn đang ở đó.
Hai mắt gã vừa chuyển, quyết định chạy thẳng tới trạm xăng. Gã rống giận nhằm về phía Vương Văn Thanh, đúng lúc này, một âm thanh lạnh lẽo vang lên từ phía sau gã.
Thanh âm này vô cùng vang dội, cho dù cách một con đường cũng thẳng tắp mà truyền vào tai gã cầm đầu. Gã quay đầu nhìn về phía sau, đằng trước ki – ốt bán sách báo ở đối diện đường cái, Vương Nhất Bác nắm tay Tiêu Chiến, tay Tiêu Chiến lại nắm chặt súng lục màu bạc, họng súng nhắm ngay về phía trán gã.
(uồi ơi cảnh này tưởng tượng thôi đã thấy ngầu vãi ~)
Tiêu Chiến nhàn nhạt nói: "Đại biểu ngôi sao trừng phạt ngươi...... Checkmate!"
Đoàng!
Một tiếng súng chói tai vang lên, viên đạn xuyên qua đầu gã cầm đầu, tạc ra một lỗ máu đen sì.
Trên bầu trời truyền đến tiếng sấm nặng nề, ngay một khắc khi thi thể gã ngã xuống, mưa to tầm tã trút xuống. Tiêu Chiến không nghĩ tới hiện tại vẫn đang là ba tháng, mưa xuân ở Bắc Kinh lại sẽ lớn đến vậy. Hắn nhanh chóng cùng Vương Nhất Bác phân công nhau kéo thi thể bốn người này vào trạm xăng dầu, đáng tiếc trên người vẫn bị dính chút nước mưa.
Mới vừa vào cửa, Tiêu Chiến ngẩng đầu, chỉ thấy Vương Văn Thanh há to miệng, hoảng sợ nhìn hắn và Vương Nhất Bác.
Tiêu Chiến trong lòng sửng sốt, cho rằng cậu nhóc này là vì đột nhiên lại thấy nhiều thi thể nên có chút kinh hoàng. Nhưng mà Vương Văn Thanh trước kia không phải còn gặp qua nhiều thi thể hơn đây sao? Trò chơi tổng vệ sinh rác rưởi ở Nam Kinh lần đó cũng không thấy nhóc ấy sợ hãi gì cả, hiện tại tại sao lại làm ra phản ứng lớn đến vậy?
Tiêu Chiến nói: "Nếu không thì anh kéo bọn họ ra xa một chút nha?" Hắn cho rằng Vương Văn Thanh là đang sợ hãi bốn cỗ thi thể này.
Ai ngờ cậu nhóc lại nuốt nước miếng, cực kỳ vui sướng mà nhìn Tiêu Chiến, sau đó lại nhìn sang anh họ nhà mình. Một lát sau, Vương Văn Thanh rốt cuộc vẫn quay sang Tiêu Chiến, ngữ khí có chút kích động: "Sao lại thế này, anh Tiêu Chiến, tất cả chuyện này rốt cuộc là như thế nào vậy? Vừa rồi anh họ đột nhiên lao ra ngoài. Hai người các anh là tại sao lại biết được bên ngoài có người đang ẩn nấp, còn biết được bọn họ muốn giết chúng ta? Và tại sao lại muốn giết người kia đầu tiên, anh ta đặc biệt ở chỗ nào? Anh Tiêu Chiến, rốt cuộc là như thế nào, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?!"
Vương Nhất Bác đang kéo thi thể gã cầm đầu vào trạm xăng dầu, nghe xong những lời tràn ngập sự hâm mộ này của Vương Văn Thanh, hắn khẽ nhướn mày.
Vương Văn Thanh cũng phát hiện ngữ khí của mình vừa rồi có chút kích động quá rồi. Bốn cỗ thi thể trước mắt này còn chưa lạnh hẳn, cậu nhóc hưng phấn như vậy quả thật có chút không được thích hợp cho lắm. Vương Văn Thanh ho khan một tiếng: "Em chỉ là tò mò vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Cái kia......Em còn chưa kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra, hai anh đã đột nhiên lao ra, còn giết chết bốn người bọn họ nữa. Nhìn dáng vẻ của đám người đó, hình như là đã nấp sẵn ở kia mai phục chúng ta từ rất lâu rồi......"
Vương Nhất Bác buông tay ra, thi thể gã cầm đầu phịch một tiếng nện trên mặt đất. Hắn bình tĩnh nói: "Hỏi anh Tiêu Chiến của em đi."
...... Vương Văn Thanh gọi tôi là anh Tiêu Chiến thì cũng thôi đi, Vương Nhất Bác anh cũng gọi tôi như thế làm gì.
Tiêu Chiến bị ba chữ "anh Tiêu Chiến" của Vương Nhất Bác làm cho khóe miệng cứng đờ lại, hắn đi đến bên cạnh người đàn ông chết đầu tiên, ngồi xổm xuống kiểm tra thi thể anh ta trong chốc lát. Cuối cùng hắn ngẩng đầu nói: "Nếu tôi đoán không nhầm, dị năng của người này...... Anh ta có thể quay ngược thời gian."
Chương 106-1: Ver 1
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dị năng: Cực khoái luôn tới rất nhanh.
Người sở hữu: Triệu Khắc Vĩ ( Khách lén qua sông)
Loại hình: Nguyên tử hình
Công năng: Khôi phục trạng thái vật lý của tất cả các vật thể trong một khu vực nhất định về lại thời điểm một phút trước.
Cấp bậc: Cấp 3
Hạn chế: Không gian dành cho gia tăng thể lực là 0 (vì dị năng này quá nghịch thiên nên hạn chế của nó cũng giống như dị năng siêu trí tư duy của Trần San San, không thể gia tăng sức mạnh vật lý). Từ lúc bắt đầu sử dụng, cần thiết phải trải qua đủ thời lượng 60 giây vật chất biến hóa, thì mới có thể sử dụng dị năng quay ngược thời gian. Khi sử dụng dị năng này, tất cả các vật thể sống trong phạm vi chịu tác động của dị năng đều sẽ cảm nhận được nhu cầu sinh lý mãnh liệt. Mỗi ngày nhiều nhất có thể sử dụng sáu lần, khôi phục trạng thái vật lý của vật thể đồng thời sẽ tiêu hao tuổi thọ tế bào tương ứng của người sử dụng, khôi phục càng nhiều đối tượng, tiêu hao càng nhiều tuổi thọ tế bào.
Ghi chú: Cực khoái luôn tới rất nhanh, cho nên muốn nếm thử nhiều lần.
Bản hướng dẫn sử dụng dành cho Tiêu Chiến: Mỗi ngày nhiều nhất chỉ có thể sử dụng một lần, tiêu hao gấp đôi tuổi thọ tế bào. Có 5% khả năng không thể khôi phục trạng thái vật lý của vật thể sống. Đối với Tiêu Chiến mà nói, một phút đồng hồ cực khoái...... Từ từ, cơn cực khoái của Tiêu Chiến có thể kéo dài tới một phút đồng hồ? Hời quá rồi nha!
Tiêu Chiến mặt không cảm xúc khép lại Sổ dị năng, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Vương Nhất Bác và Vương Văn Thanh, hai người đều đang nghiêm túc nhìn hắn.
Ba người ngồi xổm bên cạnh người đàn ông cầm đao. Tiêu Chiến ném Sổ dị năng vào trong không khí, trước tiên hắn tóm tắt đơn giản rõ ràng toàn bộ sự tình khi dòng thời gian bị lặp lại về một phút đồng hồ trước, tiếp theo cúi đầu nói: "Dị năng của người này quả thật rất giống với dị năng quay ngược thời gian, nhưng nói một cách chính xác, dị năng của anh ta là khôi phục lại trạng thái vật lý của vật thể."
Vương Nhất Bác sớm đã biết dị năng của Tiêu Chiến là thu thập dị năng của người khác. Bởi vì nghĩ Vương Văn Thanh sau này chính là đồng đội của mình, cho nên hai ngày nay Tiêu Chiến cũng đã nói thật cho cậu nhóc biết về dị năng của bản thân hắn. Cho nên nghe được Tiêu Chiến giới thiệu về dị năng của người đàn ông này, Vương Nhất Bác và Vương Văn Thanh đều không hề cảm thấy kinh ngạc.
Vương Văn Thanh suy nghĩ trong chốc lát, đại khái cũng đã hiểu được vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Cậu nhóc cân nhắc nói: "Khôi phục trạng thái vật lý của vật thể? Cái này từ một ý nghĩa nào đó mà nói, cũng có thể gọi là quay ngược thời gian. Nhưng nếu nói một cách chính xác, dòng thời gian thực chất vẫn chảy bình thường, chỉ có đối tượng được khôi phục sẽ biến trở về trạng thái ban đầu. Còn đối với những người bị quay ngược thời gian, bọn họ quả thật là cảm thấy thời gian đang chảy ngược." Dừng một chút, Vương Văn Thanh hỏi: "Anh ta có thể khôi phục lại trạng thái vật lý của vật chất bao lâu ạ?"
Tiêu Chiến: "Một phút đồng hồ."
Vương Văn Thanh cả kinh nói: "Chỉ một phút thôi sao?" Sau một lúc lâu, cậu nhóc tự mình lẩm bẩm: "Mà quả thật cũng chỉ mới qua đi một phút đồng hồ......"
Đúng vậy, kể từ khi bốn người này chuẩn bị đánh lén, cho đến khi Tiêu Chiến giết chết Triệu Khắc Vĩ, từ đầu tới cuối chỉ có một phút đồng hồ.
Chỉ đơn thuần nhìn vào công năng của dị năng Cực khoái...... dị năng quay ngược thời gian này, liền sẽ thấy nó cực kỳ nghịch thiên. Nếu nó có thể quay ngược thời gian vô số lần, hoặc trong thời gian rất dài, dị năng này liền quá mức bug rồi. Cho nên nó có rất nhiều hạn chế. Hạn chế thứ nhất là về mặt thời gian. Bắt buộc phải đợi hết 60 giây, nếu không trước đó không thể quay ngược thời gian. Tiếp theo chính là hạn chế về phạm vi sử dụng.
Tiêu Chiến đi ra bên ngoài trạm xăng, nhìn một chút diện tích của ngã tư này, lại tính một chút khoảng cách từ ki – ốt bán sách báo đến trạm xăng, đại khái tính ra một phạm vi khu vực có khả năng nhất. Sổ dị năng không giải thích kĩ càng phạm vi của dị năng là khoảng bao nhiêu, nhưng từ tình huống trước mắt mà xem xét, ước chừng khoảng 100m2.
Sau khi đưa ra được kết luận, Tiêu Chiến trở lại trạm xăng dầu. Vừa ngẩng đầu, hắn phát hiện Vương Văn Thanh vẫn đang dùng ánh mắt tò mò chờ mong nhìn mình.
Tiêu Chiến hơi hơi sửng sốt, lúc này mới nhớ tới vừa rồi mình như nói rất nhiều, nhưng thật ra lại cũng chưa nói rõ hết thảy mọi chuyện. Hắn giương mắt nhìn về phía Vương Nhất Bác, chỉ thấy Vương Nhất Bác đang đứng bên cạnh cửa kính của trạm xăng dầu. Nước mưa táp vào cửa, đối phương cứ lẳng lặng mà đứng ở đó, mỉm cười nhìn hắn.
Ánh mắt hai người giao nhau trong không trung.
...... Hiển nhiên, Vương Nhất Bác cũng đang đợi Tiêu Chiến cho mình một lời giải thích.
Sau một lúc lâu, Tiêu Chiến bất đắc dĩ buông tiếng thở dài, cười nói: "Thật ra, tất cả mọi chuyện nói phức tạp cũng không phức tạp, nói đơn giản...... Cũng vẫn là rất đơn giản. Đầu tiên, thời điểm vừa rồi khi tôi đi sang bên kia đường tìm kiếm đồ ăn, bọn họ hẳn đã sớm mai phục ở nơi đó, chờ đợi thời cơ lao lên động thủ. Vừa rồi là cơ hội tốt, ba người chúng ta tách ra. Tôi lại một mình đơn độc đi tới một nơi cách khá xa. Cho dù hai người các anh có phát hiện ra dị thường muốn chạy đến chi viện, cũng cần một khoảng thời gian nhất định mới qua đó được."
Nếu không phải do Tiêu Chiến có được rất nhiều dị năng, luôn là có thể ứng phó kịp thời, hắn hẳn đã chết từ lâu rồi.
Vương Văn Thanh gật gật đầu: "Vừa rồi anh họ dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phía anh, cũng phải mất thời gian 10 giây."
Trước Địa cầu online, mười giây đối với nhân loại mà nói nhiều nhất chỉ có thể chạy được 100m, làm vài lần gập bụng, hít đất vài cái. Nhưng sau địa cầu online, chỉ mười giây, đã đủ để giết chết một người chơi lợi hại.
Vương Nhất Bác: "Anh ta tổng cộng đã quay ngược mấy lần thời gian?"
Tiêu Chiến suy tư nói: "Anh ta một ngày nhiều nhất chỉ có thể quay ngược sáu lần thời gian. Tôi cũng không xác định được đối phương tổng cộng đã quay ngược thời gian bao nhiêu lần, nhưng phỏng chừng ít nhất cũng phải bốn lần. Đồng bạn của anh ta đã biết được hai dị năng của tôi" Tiêu Chiến chỉ vào một khối thi thể nằm cách đó không xa, "Gã né tránh được dị năng lửa và dị năng bắn súng, hiển nhiên là đã sớm có phòng bị. Tôi nếu đã có thể tự lưu lại manh mối cho chính mình, vậy hẳn là cũng cần đến hai lần thử nghiệm."
Đây là điều mà Vương Văn Thanh vẫn luôn muốn biết, cậu nhóc lập tức hỏi: "Manh mối gì vậy ạ?"
Khóe môi Tiêu Chiến khẽ nhếch lên, trước tiên là ậm ừ như không muốn nói. Nhìn thấy bộ dáng tò mò của Vương Văn Thanh, hắn bỗng nhiên nghĩ đến, với tính cách thông minh hiếu học như vậy, Vương Văn Thanh chắc không thích ăn chocolate đâu nhỉ? Vậy không chia chocolate cho nhóc ấy cũng không sao ha.
Lắc lắc đầu, Tiêu Chiến đem ý niệm kỳ quái này ép xuống đáy lòng.
Vấn đề lại quay trở về vạch xuất phát. Tiêu Chiến rốt cuộc đã làm thế nào mà lại biết được thời gian có khả năng đã bị quay ngược, có người mai phục đánh lén ở gần đó?
"Chuyện này nói đến cũng là một cái trùng hợp, nó chưa chắc sẽ có hiệu quả. Nhưng thực không khéo, nó thật sự lại đã thành công. Nếu dị năng của người kia không phải là khôi phục trạng thái vật lý của vật thể, mà thật sự là quay ngược thời gian, anh nghĩ anh có lẽ vĩnh viễn cũng sẽ không phát hiện ra bọn họ đang mai phục ở đó." dừng một chút, Tiêu Chiến giải thích nói: "Chính là bởi vì kệ sách bị thiêu cháy kia."
Vương Văn Thanh sửng sốt: "Kệ sách?"
Năm phút trước, Tiêu Chiến ôm một đống đồ ăn vặt đi đến trước ki – ốt bán sách báo. Lúc ấy hắn cũng vẫn chưa phát hiện có người mai phục ở đằng sau nhà trệt. Hắn vừa xoay người liền thấy được một kệ sách bị thiêu cháy ở đằng sau ki – ốt bán sách báo.
Kệ sách này bị đốt đến cháy đen thui, toàn bộ giá kim loại đều bị biến dạng. Hiện tại có chút mưa nhỏ, một kệ sách cháy đen lại đột ngột xuất hiện ở phía sau ki – ốt bán sách báo, nhìn kiểu gì cũng sẽ khiến người khác cảm thấy quỷ dị. Nhưng điều này cũng không phải không có khả năng.
"Có lẽ sau địa cầu online, có người đã đốt cháy kệ sách này, rồi đem nó đặt ở đó." Tiêu Chiến thấp giọng nói, "Nhưng là, trên mặt đất ở bên cạnh kệ sách, còn có một cuốn tạp chí. Một cuốn tạp chí......hoàn toàn nguyên vẹn."
Tiêu Chiến không biết ở lần quay ngược thời gian thứ mấy, chính mình đã phát hiện ra cuốn tạp chí kia, hơn nữa còn nghĩ tới một cách: thiêu hủy kệ sách, rồi lại đặt một cuốn tạp chí ở ngay bên cạnh nó.
"Kệ sách kia là bị Que Diêm Lớn của anh đốt cháy. Đạo cụ này chịu tác dụng của luật nhân quả không thể nghịch chuyển được —— chỉ cần vật thể bị dính lửa từ que diêm, liền sẽ bị thiêu cháy đến chết. Cho nên dị năng của tên Khách lén qua sông kia không thể khôi phục được trạng thái vật lí ban đầu của kệ sách này. Cho dù anh ta sử dụng dị năng, kệ sách này cũng đã bị đốt trụi, kết quả không thể nghịch chuyển. Hơn nữa còn có cuốn tạp chí kia."
Trên mặt đất bên cạnh kệ sách xuất hiện một cuốn tạp chí cũ nát. Đây chỉ là một cuốn tạp chí thời trang bình thường, nhìn qua không hề có bất kì điểm nào đặc biêt. Nhưng trên mặt ngoài tạp chí, lại là hình một nữ diễn viên nổi tiếng đang cầm một cây dù nhỏ viền ren trắng, ngồi trên ghế tạo dáng trước máy ảnh.
Kệ sách đã bị thiêu hủy, trên mặt đất lại xuất hiện duy nhất một cuốn tạp chí như vậy.
Tiêu Chiến nói: "......Anh cũng không dám xác định rốt cuộc có phải là có vấn đề hay không, có lẽ hết thảy đều chỉ là trùng hợp. Một kệ sách bị đốt cháy, bên cạnh còn có một cuốn tạp chí. Nhưng anh có một loại cảm giác, đây cũng không phải trùng hợp, chuyện này thật ra rất phù hợp với quy luật tư duy của anh. Kệ sách này là tự tay anh đốt cháy, cuốn tạp chí kia cũng là anh cố ý đặt ở bên cạnh. Vị trí đứng của anh lúc bấy giờ là ở phía Tây Nam ngã tư đường, ở trạm xăng dầu chắc chắn không có ai cả, ngoại trừ nơi này, chỉ còn nhà hàng ở phía Tây Bắc và nhà trệt ở phía Đông Nam. Nếu có người mai phục, vậy chỉ có khả năng mai phục ở hai nơi này."
"Cho nên, tôi đi kiểm tra nhà hàng ăn. Cậu đi kiểm tra gian nhà trệt." Một giọng nam trầm thấp bỗng nhiên vang lên.
Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn về phía Vương Nhất Bác, hắn cười khổ nói: "Tôi không được may mắn cho lắm, bọn họ đều trốn phía sau nhà trệt."
Sau khi nghe Tiêu Chiến giải thích xong, Vương Văn Thanh cẩn thận suy tư trong chốc lát, sau đó liền hiểu rõ mọi chuyện. Nhưng cậu nhóc vẫn còn chút thắc mắc: "Anh Tiêu Chiến, tại sao anh lại phải đặt cuốn tạp chí kia đặt ở bên cạnh kệ sách ạ?"
"Cuốn tạp chí kia?"
Vương Văn Thanh: "Đúng vậy, chính là nó. Quả thật trong một ngày mưa như thế này, nhìn thấy một kệ sách bị đốt cháy rụi, bên cạnh lại xuất hiện một cuốn tạp chí còn nguyên vẹn sẽ tương đối kỳ quái. Nhưng chuyện này cũng không phải không có khả năng."
Điểm này Tiêu Chiến đã quên nói. Vương Văn Thanh có lẽ không biết chuyện này, nhưng Vương Nhất Bác chắc chắn sẽ hiểu rõ, cho nên hắn liền không giải thích. Nghe được lời này, Tiêu Chiến đang chuẩn bị phân tích nguyên nhân, Vương Nhất Bác lại đột nhiên thấp giọng nói: "Quan trọng không phải là cuốn tạp chí kia."
"Vậy thì là cái gì ạ?"
Vương Nhất Bác ý vị thâm trường nhìn Tiêu Chiến: "Là cây dù nhỏ xuất hiện ở trang bìa của cuốn tạp chí. Tuy rằng hình dạng cũng không hoàn toàn giống nhau, cũng không cần niệm chú ngữ......" Dừng một chút, khóe miệng Vương Nhất Bác hơi nhếch lên: "Nhưng chung quy nó vẫn là một cây dù nhỏ."
Vương Văn Thanh: "Gì cơ ạ?!"
Tiêu Chiến: "......"
...... Hiện tại đổi đồng đội còn kịp không!!!
Cây dù nhỏ của Bà ngoại Sói là đạo cụ Tiêu Chiến đạt được trong trò chơi đánh chuột đất, nhìn thấy cây dù kia, hắn sẽ tự nhiên mà liên tưởng tới trò chơi kia, sau đó cũng sẽ lại nghĩ tới chuột đất lông vàng có thể điều khiển thời gian không gian. Đương nhiên, hết thảy cũng chỉ là phỏng đoán của hắn. Hắn không có khả năng ngay từ đầu đã đoán được sẽ tồn tại loại dị năng quay ngược thời gian, cũng không thể xác định được có người mai phục ở nơi này hay không. Hắn chỉ là làm tốt hết thảy chuẩn bị, cẩn thận mà dùng trứng gà tây liên hệ với Vương Nhất Bác, hai người phân công nhau tìm kiếm kẻ địch có khả năng ẩn nấp ở quanh đây.
Cho dù là thiêu hủy kệ sách, đặt tạp chí ở bên cạnh, hay phát hiện dị thường, thì đều sẽ lập tức quyết định tra tìm manh mối. Đây đều là những chuyện mà Tiêu Chiến sẽ làm. Hắn biết bản thân hắn sẽ làm những gì, cho nên hắn tự lưu lại manh mối cho mình, và cũng biết những manh mối này là do chính mình lưu lại.
Ngoài trạm xăng mưa dần tạnh, giải quyết xong sự kiện đánh lén lần này, ba người bắt đầu kiểm tra thi thể bốn người chơi kia.
Trên người bọn họ không mang theo bất kì đạo cụ dư thừa nào, Tiêu Chiến tìm được một tờ giấy trắng kì quái trong túi quần của gã cầm đầu. Hắn nhìn chữ ở mặt trên, nhíu mày: "Bánh mì......?" Tiêu Chiến niệm mấy lần hai chữ này trong miệng.
Hắn đem tờ giấy này đưa cho Vương Nhất Bác và Vương Văn Thanh.
Hai người kiểm tra một lần, xác định nó thật sự chỉ là một tờ giấy bình thường, mặt trên đơn giản viết hai chữ "Bánh mì".
Ngoại trừ tờ giấy kỳ quái này, Tiêu Chiến cũng không phát hiện ra đồ vật đặc biệt gì khác. Hắn đi đến bên cạnh người đàn ông cầm đao. Người này hình như tên là lão Lục, lúc trước Tiêu Chiến giao thủ với gã tương đối nhiều. Tiêu Chiến tìm kiếm trong túi đựng của đối phương, vừa mới lục tìm một chút, phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng kinh hô của Vương Văn Thanh: "A, đây là cái gì?!"
Tiêu Chiến quay đầu.
Vương Văn Thanh ngồi xổm bên cạnh thi thể gã cầm đầu, cậu nhóc lật ngược thi thể lại. Vương Văn Thanh trợn to hai mắt, chỉ vào sau cổ gã ta. Tiêu Chiến lập tức đi qua, cúi đầu liền thấy được: "......x?"
Chỉ thấy sau phía sau cổ gã ta khắc một dấu "x" đỏ tươi.
Trong lòng Tiêu Chiến chấn động: "Kiểm tra những thi thể còn lại đi, trên người bọn họ có lẽ cũng sẽ có loại dấu hiệu tương tự."
Ba người lập tức cởi quần áo của ba thi thể còn lại. Quả nhiên, trên bụng, phía sau lưng và trên đùi của ba người này đều khắc một ấn ký chữ "X" màu đỏ. Đây là dấu vết bị người dùng đao sống sờ sờ mà cắt ra, máu tươi sớm đã ngưng kết thành sẹo, hai vết sẹo đan vào nhau hiện trên da người, trông cực kỳ giống chữ 叉 được viết to ra.
Sắc mặt Tiêu Chiến nghiêm trọng nhìn ấn ký chữ "X" trên thi thể bốn người, trong lòng dần dâng lên một dự cảm bất thường. "Bốn người này mai phục sẵn ở đây hòng đánh lén chúng ta, bọn họ đơn thuần chỉ là muốn mai phục người chơi qua đường, hay là trực tiếp nhằm vào chúng ta. Chữ X này, có phải có chỗ nào đó đặc biệt hay không ......"
"Không phải chữ X."
Tiêu Chiến ngẩng đầu, nhìn về phía Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác nhìn ấn ký sau cổ gã cầm đầu, ánh mắt bỗng chốc trở nên cực kỳ lạnh lẽo. Vương Nhất Bác vươn tay, ấn lên dấu hiệu này, theo vết sẹo phác hoạ lại. Thời điểm hắn vẽ lại vết sẹo kia, trình tự khác với người bình thường khi viết chữ "X", trước tiên hắn vẽ ra một số "7" dọc theo vết sẹo dài nhất, sau đó lại ở giữa số "7" này vẽ ra một đường nằm ngang ngắn.
Tiêu Chiến nhìn thứ đối phương vẽ ra trên mặt đất, cả kinh nói: "Là số 7?!"
Không phải chữ "X", mà là số 7 có gạch ngang ở giữa!
Vương Nhất Bác nheo lại hai mắt.
Tiêu Chiến trong nháy mắt liền nghĩ tới một cái tên. Nhưng ngay khi hắn còn chưa kịp nói ra cái tên đó, thì đã nghe thấy Vương Nhất Bác lạnh lùng nói: "...... Thiên Tuyển."
Chương 106-2: Ver 2
Nửa giờ trước, ba người Tiêu Chiến tiến vào trạm xăng dầu. Vương Nhất Bác đi tìm xăng xe, Tiêu Chiến quyết định đi sang nhà trệt ở phía đối diện tìm kiếm trong chốc lát. Bọn họ cần thiết phải tìm thêm nhu yếu phẩm. Sau khi chính thức tiến vào Bắc Kinh, đồ ăn có thể tìm được ngày càng ít. Trước mắt, nhu cầu của ba người bọn họ đối với đồ ăn nước uống cực thấp, nhưng cũng không phải không có. Tiêu Chiến trước tiên sẽ chuẩn bị tốt hết thảy mọi thứ, tránh cho sau này phát sinh việc ngoài ý muốn.
"Dị năng quay ngược thời gian khẳng định là có, bọn họ nhất định đã quay ngược thời gian. Bởi vì phía sau ki – ốt bán sách báo có một kệ sách bị đốt cháy rụi. Kệ sách cháy đen thui, nhưng trên giá sách......" Tiêu Chiến dừng một chút, nói: "Lại có một cuốn tạp chí nguyên vẹn, không bị hư hại gì."
Ba người đi sang phía đối diện đường cái, rất nhanh liền tìm được kệ sách bị đốt cháy kia.
Từ vị trí nhà trệt mà bốn tên Khách lén qua sông vừa mai phục, quả thật nhìn không thấy kệ sách ở phía sau ki – ốt bán sách báo. Nhưng chỉ cần vòng qua ki – ốt, liền có thể thấy được nó. Kệ sách này đã bị thiêu rụi hoàn toàn, gần như chỉ còn lại cái giá sắt. Vậy mà cố tình lại có một cuốn tạp chí ở mặt trên, một chút cũng đều không có dấu tích bị cháy xém.
Tình huống này nhìn thế nào cũng thấy vô cùng quỷ dị, nhưng đương nhiên cũng không thể loại trừ khả năng có người nhàm chán đến đốt cháy kệ sách này, sau đó còn không thể hiểu được mà đem một cuốn tạp chí để ở mặt trên.
Nhưng như vậy cũng đủ rồi.
Tại một nơi trống trải không người, đột nhiên nhìn thấy một kệ sách cháy đen thui, mặt trên còn đặt thêm một cuốn tạp chí nguyên vẹn không hao tổn gì......Là anh thì anh sẽ nghĩ gì đây?
Tiêu Chiến không biết Vương Nhất Bác và Vương Văn Thanh sẽ nghĩ như thế nào, nhưng bản thân hắn thì sẽ cảm thấy, đây là có người cố ý lưu lại cho hắn một ám hiệu gì đó.
Tựa như trong rất nhiều tiểu thuyết trinh thám, nhân vật chính đi tới một nơi nào đó, liền nhất định sẽ thấy được những đồ vật đặc biệt khác thường. Mà đã khác thường liền tất có quỷ, hắn trong lúc nhất thời còn chưa đoán ra rốt cuộc là ai đã lưu lại manh mối, là đang muốn nói đến điều gì. Nhưng hắn nghĩ tới một khả năng: "Cuốn tạp chí này có lẽ không phải sau khi kệ sách bị thiêu hủy mới được đặt lên đây."
Vương Văn Thanh sửng sốt: "Sao cơ ạ?"
Kệ sách này bị người thiêu cháy chỉ còn lại cái khung, nhẹ nhàng chạm vào đều sẽ rời ra. Cuốn tạp chí để trên kệ sách lại không có một chút dấu vết bị đốt cháy nào, rõ ràng là được đặt lên sau khi kệ sách bị người thiêu hủy. Nhưng nếu không phải sau này mới được đặt lên, vậy chẳng lẽ......Trước khi kệ sách bị đốt cháy, nó đã được đặt ở trên đó?
Vương Nhất Bác nghe thấy lời này của Tiêu Chiến liền hơi nhướn mày, ánh mắt nhìn sâu về phía hắn. Lúc trước bởi vì phải nắm chặt thời gian để giải quyết bốn tên Khách lén qua sông kia, Tiêu Chiến cũng không quan sát kĩ kệ sách này. Hắn đi lên trước ngồi xổm trên mặt đất, lấy cuốn tạp chí trên kệ xuống. Bởi vì động tác của hắn, kệ sách rất nhanh liền sụp đổ.
Tiêu Chiến nhìn tiêu đề và ngày tháng trên cuốn tạp chí, hắn xoay người, vẫy vẫy tạp chí: "Cuốn tạp chí này rất nổi tiếng, trên cả nước đều có bán. Mặt trên là ngày 18 tháng 11 năm 2017."
Vương Văn Thanh lập tức nghĩ đến: "Ngày Hắc tháp chính thức bắt đầu trò chơi?"
Tiêu Chiến gật đầu: "Đúng vậy. Đặt trên kệ sách này thường là những loại sách báo tạp chí tương đối phổ biến. Ông chủ đem những thứ bán chạy nhất đặt trên đây, mang nó để bên ngoài ki – ốt, giúp người qua đường có thể dễ dàng nhìn thấy nó hơn. Cuốn tạp chí này có khả năng đã ở trên kệ sách từ rất lâu, có lẽ trước cả hôm nay, nó vẫn luôn ở trên đó, trải qua năm tháng."
Vương Văn Thanh vẫn không thể hiểu được mọi chuyện rốt cuột là thế nào, mà Tiêu Chiến lại như đã nghĩ thông suốt toàn bộ hết thảy.
Lúc trước hắn hoài nghi có người mai phục ở phụ cận, là bởi vì kệ sách này quá mức quỷ dị. Hắn từ đầu tới cuối đều không thể xác định thật sự có người mai phục hay không, nếu có thì mai phục ở đâu. Nhưng hắn đã nổi lên lòng nghi ngờ. Vì thế sau khi tiến vào ki – ốt bán sách báo hắn liền dùng trứng gà tây liên hệ với Vương Nhất Bác, đem tình huống bên mình nói cho Vương Nhất Bác biết. Hai người dùng tốc độ cực nhanh làm ra quyết định: Một người đi kiểm tra nhà trệt, một người đi kiểm tra nhà hàng ăn. Bởi vì đây là hai nơi ẩn mình tốt nhất.
Có lẽ căn bản không có người mai phục, có lẽ kệ sách kỳ quái này chỉ là trò đùa dai của người nào đó, nhưng Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác sẽ không bỏ qua bất kì điểm đáng ngờ nào.
Có một chuyện Vương Nhất Bác không biết, nhưng Vương Văn Thanh lại rất rõ ràng. Tiêu Chiến nói: "Tiểu Thanh, em hẳn là biết thứ gì đã thiêu cháy kệ sách này."
Vương Văn Thanh sửng sốt: "Em biết?"
"Đúng vậy, em biết."
Vương Văn Thanh cúi đầu trầm tư trong chốc lát, sau đó bỗng nhiên cả kinh nói: "......Là que diêm khủng bố kia ạ?!"
Không sai, chính là Que Diêm Lớn của Mosaic.
Hai tháng trước, trong Hành Lang Đá Quý của Vương hậu Hồng Đào, Tiêu Chiến đã từng dùng Que Diêm Lớn thiêu cháy cánh tay của Bạch Nhược Dao, hơn nữa còn vô tình nói cho đối phương biết: Không chém đứt cánh tay kia đi, anh sẽ bị ngọn lửa này thiêu sống đến chết.
【 Đạo cụ: Que Diêm Lớn của Mosaic】
【 Người sở hữu: Tiêu Chiến 】
......
【 Công năng: Ngọn lửa không thể bị dập tắt. Có thể tùy ý quẹt diêm đánh lửa, một khi que diêm đốt cháy vật thể nào đó, theo tác dụng của luật nhân quả, chỉ khi vật thể bị thiêu rụi hoàn toàn thì ngọn lửa mới dừng lại, hiệu quả chắc chắn sẽ vượt ngoài sức tưởng tượng của ngươi. 】
Kệ sách này là bị Que Diêm Lớn đốt cháy.
Chỉ có đồ vật bị Que Diêm Lớn đốt cháy, mới có thể bởi vì tác dụng của luật nhân quả, mà bị thiêu rụi như vậy.
"Mỗi lần quay ngược thời gian, anh nhất định đã phát hiện ra sự lặp lại của thời gian, nhưng lại không biết nên làm thế nào để nhắc nhở chính mình có người mai phục ở phụ cận. Cho nên anh liền dùng Que Diêm Lớn đốt cháy kệ sách này, hơn nữa còn cầm đi cuốn tạp chí đặt trên đó." Tiêu Chiến để cuốn tạp chí lên phần còn sót lại của kệ sách, "Bởi vì cuốn tạp chí này bị đem đi, cho nên nó không bị Que Diêm Lớn đốt cháy. Sau khi quay ngược thời gian, nó lại lần nữa về với kệ sách. Nhưng kệ sách lần này đã bị thiêu hủy."
Vương Văn Thanh nhìn kệ sách và tạp chí trên mặt đất: "Cho nên trên kệ sách cháy đen, mới có thể xuất hiện một cuốn tạp chí nguyên vẹn không bị hao tổn gì như vậy."
Sau khi xác định nguyên nhân sự việc đã xảy ra, ba người trở lại trạm xăng dầu, xử lý thi thể của bốn tên Khách lén qua sông kia.
Tiêu Chiến vươn tay, lấy ra Sổ dị năng từ không trung. Hắn mở đến trang thứ hai từ dưới đếm lên, nhìn hàng chữ ở mặt trên.
【 Dị năng: *Cực khoái luôn tới rất nhanh. 】
【 Người sở hữu: Triệu Khắc Vĩ ( Khách lén qua sông) 】
【 Loại hình: Nguyên tử hình 】
【 Công năng: Khôi phục trạng thái vật lý của tất cả các vật chất trong một khu vực nhất định về lại thời điểm một phút trước. 】
【 Cấp bậc: Cấp 3 】
【 Hạn chế: Không gian dành cho gia tăng thể lực là bằng 0 (vì dị năng này quá nghịch thiên nên hạn chế này cũng giống như dị năng siêu trí tư duy của Trần San San, không thể gia tăng sức mạnh vật lý). Từ khi bắt đầu sử dụng, cần thiết phải trải qua đủ thời lượng 60 giây vật chất biến hóa, mới có thể sử dụng dị năng quay ngược thời gian. Thời điểm sử dụng dị năng, tất cả các vật thể sống trong khu vực chịu ảnh hưởng đều sẽ cảm nhận được nhu cầu sinh lý mãnh liệt. Mỗi ngày nhiều nhất có thể sử dụng bảy lần, khôi phục trạng thái vật lý của vật thể đồng thời sẽ tiêu hao tuổi thọ tế bào tương ứng của người sử dụng, khôi phục càng nhiều đối tượng, tiêu hao càng nhiều tuổi thọ tế bào. 】
【 ghi chú: Cực khoái luôn tới rất nhanh, cho nên muốn nếm thử nhiều lần. 】
【 Bản hướng dẫn sử dụng dành cho Tiêu Chiến: Mỗi ngày nhiều nhất chỉ có thể sử dụng một lần, tiêu hao gấp đôi tuổi thọ tế bào. Có 5% khả năng không thể khôi phục trạng thái vật lý của vật thể sống. Đối với Tiêu Chiến mà nói, một phút đồng hồ cực khoái...... Từ từ, cơn cực khoái của Tiêu Chiến có thể kéo dài tới một phút đồng hồ cơ á? Hời quá rồi nha!
*高潮: cao trào, cực khoái, hay còn gọi là lên đỉnh ấy =)) Đây chính là lí do tsao khi bị dị năng này ảnh hưởng lại thấy "ấy ấy" đấy =)) Ui thề, cái tên Dị năng nghe chẳng liên quan mẹ gì tới tác dụng quay ngược thời gian hay khôi phục trạng thái vật lí của vật thể luôn. Cơ mà đọc đến câu "Cực khoái luôn tới rất nhanh, cho nên muốn nếm thử nhiều lần" tự nhiên lại thấy cũng hợp lý vs liên quan vãi ra đéo hiểu kiểu gì =)))))))))
...... Hóa ra cảm giác kì quái mà hắn cảm nhận được khi băng qua đường kia, lại là do dị năng này ảnh hưởng?!
Tiêu Chiến sớm đã quen với khả năng nói nhảm của Sổ dị năng, mí mắt hắn giật giật, ánh mắt dừng lại trên công năng và hạn chế của dị năng này.
Hóa ra không phải trực tiếp quay ngược thời gian, mà là khôi phục trạng thái vật lý của tất cả các vật thể về lại thời điểm một phút trước?
Tiêu Chiến nghĩ đến: "Như vậy thật ra càng có thể giải thích tại sao kệ sách kia lại không thể trở lại bình thường, mà trạng thái của cuốn tạp chí và những đồ vật khác lại có thể được khôi phục."
Quay ngược không phải thời gian, mà là trạng thái vật lý của vật chất. Cho nên cuốn tạp chí bị cầm đi sẽ trở về nằm trên kệ sách, nhưng kệ sách thì lại vì tác dụng của luật nhân quả mà không thể khôi phục lại hình dáng ban đầu.
"Cậu có lấy được dị năng của người kia không?"
Tiêu Chiến gật gật đầu, hắn theo bản năng muốn trực tiếp đưa Sổ dị năng cho Vương Nhất Bác xem, nhưng vừa mới vươn tay, hắn nháy mắt liền rụt trở về. Tiêu Chiến ho khan một tiếng, đem cuốn sổ không biết xấu hổ này vất lại vào trong không khí. Hắn giải thích nói: "Đó không phải là quay ngược thời gian theo nghĩa khách quan, mà dị năng của anh ta ......" Dừng một chút, Tiêu Chiến sửa sang lại lý do thoái thác: "Dị năng của anh ta là khôi phục lại trạng thái vật lý của tất cả các vật thể trong một phạm vi nhất định, quay ngược thời gian trở về lại thời điểm một phút trước đó."
Ví dụ như mưa trên bầu trời. Một phút trước giọt nước mưa này vẫn còn đang ở thể hỗn hợp – sự ngưng tụ của hơi nước, sau đó nó từ trong đám mây chậm rãi rơi xuống, đến giây thứ 59 tách một tiếng rơi trên mặt đất, tạo thành vũng nước. Nhưng khi sử dụng dị năng này, hết thảy đều xoay chuyển. Trạng thái vật lý của giọt nước mưa lại trở về dạng ngưng kết, tồn tại ở trạng thái hỗn hợp hơi nước, đồng thời vị trí của nó cũng được khôi phục, quay về trong mây đen.
Kiến thức khoa học tự nhiên của Tiêu Chiến cũng không được tốt cho lắm, hắn cẩn thận nhớ lại những giải thích trong Sổ dị năng, cuối cùng đưa ra một kết luận đại khái: "Nói một cách ngắn gọn, dị năng này quả thật có thể coi như dị năng quay ngược thời gian, nhưng nó không thể quay ngược gian của những đồ vật chịu tác dụng của luật nhân quả. Ví dụ như kệ sách bị lửa đốt cháy kia."
Vương Nhất Bác: "Dị năng này có hạn chế không?"
Tiêu Chiến: "Hạn chế rất nhiều, ví dụ như tôi mỗi ngày chỉ có thể sử dụng một lần, hơn nữa sẽ tiêu hao sinh mệnh."
Vương Nhất Bác nhíu mày: "Tiêu hao sinh mệnh?"
Tiêu Chiến liền đơn giản giải thích lại một chút. Loại dị năng khi sử dụng liền tiêu hao sinh mệnh của người sử dụng hắn còn có —— Một người đàn ông rất nhanh. Tiêu Chiến sau khi có được dị năng này liền cố gắng không sử dụng đến nó. Bởi vì nó quá lợi hại. Một khi sử dụng nhiều, sẽ sinh ra tâm lý ỷ lại, hắn sẽ cầm lòng không đậu mà liên tục sử dụng.
Một dị năng mạnh như vậy, đối mặt với loại cám dỗ cực độ này, Tiêu Chiến cũng không dám bảo đảm chính mình có thể nhịn xuống không dùng tới nó hay không.
"Loại dị năng này tựa như ma túy vậy." Tiêu Chiến cảm khái nói, "Nhưng tôi đoán người chơi sử dụng nó có lẽ cũng sẽ không biết về tác dụng phụ này. Giống như anh và Tiểu Thanh đều chỉ biết sử dụng dị năng, chứ không hề biết chính xác công năng và hạn chế của chúng."
Vương Nhất Bác: "Đến bây giờ vẫn chưa biết được dị năng của tôi là cái gì nữa."
Tiêu Chiến ngẩn người, hắn quay đầu nhìn sang Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác đứng cạnh cửa sổ, hơi hơi cúi đầu, khóe miệng khẽ nhếch lên, nhìn Tiêu Chiến.
Từ khi bọn họ xuất phát từ Nam Kinh, cho tới sau khi đến được Bắc Kinh, Tiêu Chiến trước là xem xét dị năng của Vương Văn Thanh. Dị năng "Đừng hòng giấu đi một đồng tiền riêng nào" có ba ngày thời gian làm lạnh, trong vòng 3 ngày này Tiêu Chiến không thể lại tiếp tục xem xét dị năng của Vương Nhất Bác. Nhưng mà ngay sau đó, Tiêu Chiến vẫn luôn thử cố gắng sờ tay Vương Nhất Bác khi đối phương lái xe. Hai người sờ soạng suốt sáu tiếng đồng hồ, Tiêu Chiến cuối cùng từ bỏ, rốt cuộc cũng không đề cập tới chuyện này nữa.
"Nếu thu lấy dị năng của một người khó đến mức này, người phụ nữ kia làm thế nào lại có thể đạt được dị năng của cậu trong thời gian ngắn như vậy?"
Tiêu Chiến trong lòng cả kinh, ngẩng đầu nhìn Vương Nhất Bác.
Hai mắt Vương Nhất Bác gắt gao nhìn về phía Tiêu Chiến. Tiêu Chiến mơ hồ cảm thấy đối phương có khả năng đã đoán được điều gì đó, với năng lực phán đoán cực mạnh của người này, có lẽ thật sự đã bị đoán được chân tướng rồi. Nhưng Tiêu Chiến thần sắc bất biến, hắn bình tĩnh nói: "Những dị năng tôi phục chế được đều sẽ bị suy yếu. Đây là dị năng của cô ta, cho nên khi cô ta sử dụng đương nhiên sẽ thuận tiện hơn tôi rồi."
"Là như vậy à." Vương Nhất Bác ý vị thâm trường "Nga" một tiếng, "Vừa rồi khi người kia sử dụng dị năng quay ngược thời gian, tôi dường như cảm thấy...... Có cái gì đó rất lạ, ừm, chính là nơi nào đó cực kì không thích hợp. Tiêu Chiến, cậu có cảm giác được không?"
Vừa dứt lời, Vương Văn Thanh cũng cao giọng nói: "À đúng rồi, anh họ, em vừa rồi cũng cảm thấy thân thể nóng nóng, kỳ quái cực nha. Anh có cảm thấy vậy không, anh Tiêu Chiến?"
Vương Nhất Bác nhàn nhạt nói: "Em mới 12 tuổi."
Vương Văn Thanh: "Sao ạ? Cái này thì liên quan gì đến việc em mới 12 tuổi?"
Em mới 12 tuổi, đại khái còn chưa tới độ tuổi có thể sinh ra khoái cảm.
Tiêu Chiến ở trong lòng yên lặng tiếp lời Vương Nhất Bác, sau đó: "......"
...... Con mẹ nó, người này là chó nghiệp vụ đấy à! Tại sao cứ có thứ gì không tốt là anh ta lại có thể ngửi thấy được ngay vậy!
Tiêu Chiến nhanh chóng nói lảng sang chuyện khác: "Kiểm tra một chút thi thể bọn họ đi, có lẽ sẽ tìm được manh mối hữu dụng đấy."
Vương Văn Thanh đang chuẩn bị hỏi lại mình 12 tuổi thì làm sao chứ, Vương Nhất Bác nghe thấy lời này liền quay đầu liếc mắt nhìn Tiêu Chiến, sau đó khẽ cười một tiếng, cũng không nói thêm nữa.
Chỉ cần Tiêu Chiến không thừa nhận, Vương Nhất Bác cho dù có nói nhiều hơn nữa, cũng vẫn chỉ là suy đoán mà thôi.
Tiêu Chiến cũng không hiểu tại sao một thẳng nam như Vương Nhất Bác lại có nhiều phỏng đoán cổ quái kì lạ đến vậy, đã thế đối phương còn luôn cảm thấy có hứng thú đối với cuốn Sổ dị năng hay nói nhảm kia nữa, cố tình mỗi lần...... đều có thể đoán được một ít nội dung không hay ho chút nào đối với thẳng nam. Nhớ tới những dòng nhảm nhí trên Sổ dị năng, Tiêu Chiến âm thầm quyết định: Đời này tuyệt không thể để bất kì kẻ nào nhìn thấy nội dung trong đó, cả đời này đều không thể!
Đột nhiên xuất hiện bốn người xa lạ nhảy ra đánh lén chính mình, Tiêu Chiến cũng không cảm thấy đây là trùng hợp.
"Thực lực của những người này không thấp, không phải người chơi bình thường, hơn nữa hình như đều là người chơi có được dị năng. Có đến 70% bọn họ sớm đã mai phục tốt, cố ý ở chỗ này chờ chúng ta, thậm chí có lẽ còn đã truy lùng chúng ta từ rất lâu, chỉ là đối phương quá mức lợi hại, chúng ta ai cũng đều không phát hiện ra. 30% còn lại, bọn họ thật sự chỉ là đi ngang qua đánh cướp." Dừng một chút, Tiêu Chiến nói: "Anh và anh họ em kiểm tra ba cỗ thi thể này, Tiểu Thanh, em đi xem thi thể người kia đi."
Vương Văn Thanh gật gật đầu.
Ba người phân công nhau hành động.
Người mà Tiêu Chiến kiểm tra chính là thi thể người đàn ông sở hữu dị năng quay ngược thời gian.
Trên nền xi măng lạnh lẽo, người này chết không nhắm mắt, hai mắt anh ta trợn to nhìn chằm chằm trần nhà. Sau khi địa cầu online Tiêu Chiến đã nhìn thấy rất nhiều thi thể, bộ dáng khủng bố cũng gặp qua không ít, hắn mặt không cảm xúc khép lại hai mắt của người này, bắt đầu lục tìm đồ vật trên người đối phương.
Giết chết người này thật ra là ngoài ý muốn, nhưng cũng là lẽ đương nhiên. Không giết người này, đối phương sẽ tiếp tục quay ngược thời gian, hết thảy sẽ bắt đầu lại.
Bốn người chơi này rất thông minh, ngay khi Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác chủ động tiến công, bọn họ liền tự mình hiểu rõ: Dị năng quay ngược thời gian khẳng định đã bị phát hiện. Có thể quay ngược thời gian không phải đạo cụ mà là dị năng, cho nên bọn họ trực tiếp làm ra quyết định, để ba người kéo dài thời gian với Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác, giúp cho người còn lại chạy trốn.
Chương 107: Hắc tháp : Ta hãm hại chính là ngươi đó !
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bọn họ khẳng định không phải đối thủ của Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác, nếu không sẽ không sử dụng đến mấy lần dị năng cũng đều không thể giết chết được bọn họ.
Chỉ khi giữ được mạng của người chơi sở hữu dị năng quay ngược thời gian, ba người còn lại mới có khả năng sống sót. Mà lúc này, gã cầm đầu đã thiết kế ra một kế hoạch. Trong bốn người này, gã ta và người đàn ông cầm đao rõ ràng là lực lượng tấn công chủ lực, hai người còn lại thể chất yếu kém, vẫn luôn ở bên cạnh phụ trợ. Ngay khi sự tình bại lộ, gã cầm đầu liền hô lớn: "Lão Cửu, chạy mau!"
Lão Cửu nhanh chóng chạy trốn, nhưng hắn cũng phải tên Khách lén qua sông có khả năng quay ngược thời gian, chân chính sở hữu dị năng này chính là người ở lại cùng với gã cầm đầu đối phó Vương Nhất Bác.
Màn kịch này thực sự đã che mắt được hai người bọn họ.
Gần như là trong nháy mắt, hai người bọn họ liền phán định lão Cửu là người chơi có thể quay ngược thời gian, hơn nữa còn đuổi theo. Lúc này người chân chính sở hữu dị năng lại nhân cơ hội chạy trốn, chỉ cần kéo dài quá một phút đồng hồ anh ta liền có thể quay ngược thời gian, mọi thứ sẽ bắt đầu lại từ đầu. Nhưng anh ta trăm triệu lần cũng không nghĩ tới, thời điểm khi Tiêu Chiến chuẩn bị giết chết lão Cửu, hắn đã sử dụng dị năng *"Cái chết phàm trần".
*Trước đây hình như mình dịch tên dị năng này thành "Phàm nhân chết cuối cùng". Sorry nha, cái tên đó sai, tên mới này mới đúng ┐( ̄ヘ ̄)┌
Dị năng: Cái chết phàm trần
Người sở hữu: Bạch Nhược Dao (Người chơi chính thức)
......
Công năng: Hai mắt có thể nhìn thấy tử khí màu đen quấn quanh trên cơ thể người khác. ......
Thời điểm Tiêu Chiến sử dụng dị năng này, hắn kinh hãi phát hiện tử khí trên người lão Cửu yếu ớt cực kỳ, gần như không có một chút tử khí nào! Que diêm lớn của hắn sắp bổ nát đầu lão Cửu, không thể nghi ngờ gì nữa, lão Cửu chắc chắn sẽ phải chết. Nhưng nếu gã ta không chết, điều này liền chứng minh một sự kiện......Người chơi chân chính có thể quay ngược thời gian không phải lão Cửu, mà là một người khác.
Dưới tình thế cấp bách, Tiêu Chiến đã trực tiếp sử dụng dị năng "Một người người đàn ông rất nhanh", tìm được người còn lại đang xoay người chạy trốn kia.
"Anh chết không oan đâu." Tiêu Chiến nhìn thi thể lạnh lẽo của đối phương, nhẹ nhàng buông tiếng thở dài.
Tiêu Chiến sử dụng dị năng "Một người đàn ông rất nhanh", sử dụng một giây, liền tiêu hao 2 phút sinh mệnh. Từ sau khi đạt được dị năng này, hắn chỉ sử dụng hai lần, đây là lần thứ hai. Nếu cho Tiêu Chiến thêm một lần cơ hội, hắn có lẽ sẽ không lựa chọn làm như vậy nữa. Bởi vì lần này, bốn người này vẫn luôn tránh ở sau nhà trệt, cũng không tiếp tục đánh lén nữa, hiển nhiên là đã dao động, không tính toán lại tập kích Tiêu Chiến. Bọn họ chỉ nghĩ đến mạng sống, nhưng Tiêu Chiến lại phát hiện ra manh mối hắn tự mình lưu lại, hơn nữa còn bắt được bọn họ.
Tiêu Chiến cũng không nghĩ nhiều thêm nữa, hắn tiếp tục kiểm tra thi thể của người chơi này.
Trên người bọn họ không mang theo bất kì đồ vật dư thừa nào, chỉ có một khẩu súng, một thanh trường đao màu đen và một số con dao nhỏ. Tiêu Chiến đem mấy thứ này giao cho Vương Văn Thanh, cậu nhóc ngoan ngoãn thu thứ tốt vào trong túi. Vương Nhất Bác sờ soạng quần áo của gã cầm đầu, sau đó đột nhiên dừng động tác, lấy ra một thứ gì đó từ trong túi đối phương.
"...... Bánh mì?"
Tiêu Chiến và Vương Văn Thanh lập tức đi lên xem.
Vương Nhất Bác đem tờ giấy này đưa cho bọn họ. Hai người kiểm tra một lần, Vương Văn Thanh kỳ quái nói: "Đây là cái gì ạ? Tại sao lại viết hai chữ ' bánh mì ' lên tờ giấy này vậy? Chẳng lẽ anh ta muốn ăn bánh mì à?"
Vương Nhất Bác: "Tờ giấy này được lấy ra từ túi quần anh ta, nó hẳn là có tác dụng khác."
Ba người cân nhắc hồi lâu mà cũng vẫn chưa nghĩ ra tại sao một tên Khách lén qua sông lại để một tờ giấy trắng trong túi quần mình, mặt trên còn viết hai chữ "Bánh mì". Tiêu Chiến cúi đầu nhìn tờ giấy, muốn từ mặt trên tìm được một ít dấu vết để lại. Lúc này, phía sau hắn truyền đến một tiếng kinh hô: "A, đây là cái gì?!"
Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác nhanh chóng quay đầu lại.
Chỉ thấy Vương Văn Thanh không biết từ khi nào đã lật ngược thi thể của gã cầm đầu lại. Cậu nhóc đẩy tóc ở sau đầu gã ra, kinh ngạc nhìn vào gáy gã. Ánh mắt Tiêu Chiến sắc bén hẳn lên, nhanh chóng đi về phía này. Hắn mới vừa tới gần, tầm mắt liền dừng trên gáy gã cầm đầu, nhanh chóng thấy được ký hiệu kia. Tiêu Chiến kinh ngạc nói: "......X?"
Sau cổ gã cầm đầu khắc một ấn kí chữ "X" đỏ thắm.
Tiêu Chiến nhìn ấn kí kỳ quái này, trong đầu hắn hiện lên một ý niệm, hắn nhanh chóng nói: "Nhìn một chút ba người còn lại xem, trên người bọn họ có lẽ cũng có sẽ ký hiệu này."
"Vâng ạ!"
Tiêu Chiến và Vương Văn Thanh lập tức cởi quần áo những thi thể còn lại. Quả nhiên, trên bụng, phía sau lưng, trên đùi của ba người kia đều khắc ấn ký chữ X màu đỏ thắm này. Đây là dấu vết bị người dùng dao sống sờ sờ mà cắt ra, máu tươi sớm đã ngưng kết thành sẹo, hai vết sẹo đan vào nhau hiện trên da người, trông cực kỳ giống chữ 叉 được viết to ra.
Sắc mặt Tiêu Chiến nghiêm trọng nhìn ấn ký trên thi thể bốn người này, trong lòng bỗng dần dâng lên một dự cảm bất thường. "Bốn người này chờ sẵn ở đây đánh lén chúng ta, bọn họ đơn thuần chỉ là muốn mai phục người chơi qua đường, hay là trực tiếp nhằm vào chúng ta đây. Chữ X này, có phải có chỗ nào đó đặc biệt hay không ......"
"Không phải chữ X."
Tiêu Chiến ngẩng đầu, nhìn về phía Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác nhìn ký hiệu sau cổ gã cầm đầu, ánh mắt hắn lạnh băng. Hắn vươn tay, ấn lên vết sẹo rồi vẽ phác hoạ lại. Thời điểm hắn vẽ lại vết sẹo, trình tự khác với người bình thường khi viết chữ "X", trước tiên hắn vẽ ra một số "7" dọc theo vết sẹo dài nhất, sau đó ở giữa số "7" này vẽ ra một đường nằm ngang ngắn.
Tiêu Chiến nhìn thứ Vương Nhất Bác vẽ ra trên mặt đất, cả kinh nói: "Là số 7?!"
Không phải chữ "X", mà là số 7 có gạch ngang ở giữa!
Trước viết xuống một số 7, sau lại vẽ một nét ngang cắt qua, như vậy nếu nhìn nghiêng, quả thật trông rất giống chữ X được viết tay.
Vương Nhất Bác nheo lại hai mắt.
Tiêu Chiến trong nháy mắt liền nghĩ tới một cái tên. Nhưng ngay khi còn chưa kịp nói ra cái tên đó, hắn đã nghe thấy Vương Nhất Bác lạnh lùng nói: "...... Thiên Tuyển."
Tổ chức Khách lén qua sông mạnh nhất Bắc Kinh – Thiên Tuyển. Ba tháng trước, khi Tiêu Chiến gặp Vương Nhất Bác lần đầu tiên, hắn dò hỏi đối phương tình huống ở Bắc Kinh, Vương Nhất Bác khi đó chỉ nói cho hắn một cái tên ——
Thiên Tuyển.
Bắc Kinh cũng không giống với Nam Kinh, một tổ chức lớn mạnh quản lý cả thành phố. Bắc Kinh có rất nhiều tổ chức, bao gồm cả Người chơi chính thức, Ngạch quân dự bị và Khách lén qua sông. Tổ chức mạnh nhất trong số đó, gọi là Thiên Tuyển.
Vương Nhất Bác cầm lấy một cây bút, vẽ ra biểu tượng của tổ chức Thiên Tuyển trên bảng trắng, tiếp đó nói: "Bốn tháng trước, trước khi rời khỏi Bắc Kinh, tôi đã từng giao thủ với Nguyễn Vọng Thư và Tề Hành một lần." Dừng một chút, Vương Nhất Bác bổ sung nói: "Nguyễn Vọng Thư là thủ lĩnh của Thiên Tuyển, còn Tề Hành là một tên Khách lén qua sông thuộc tổ chức này, hai người bọn họ rất lợi hại. Tổ chức này thời điểm mới thành lập chỉ có bảy người, trên người bảy người bọn họ đều là biểu tượng này."
Một số 7, hơn nữa còn có một đường gạch ngang ở giữa.
Tiêu Chiến bình tĩnh nói: "Có thể hay không là trùng hợp? Nơi này mới gần đến vành đai số 7 của Bắc Kinh, cách khu Triều Dương rất xa. Như anh đã nói, đại bản doanh của tổ chức Thiên Tuyển ở khu Triều Dương. Trải qua bốn tháng, tổ chức của bọn họ đã phát triển lớn mạnh, không chỉ có Khách lén qua sông, mà còn thu nạp cả Người chơi chính thức, Ngạch quân dự bị. Hơn nữa nếu thật sự là tới mai phục chúng ta, bọn họ tại sao lại biết chúng ta hôm nay muốn tới Bắc Kinh, lại còn biết cả lộ tuyến của chúng ta nữa?"
Ngón tay Vương Nhất Bác gõ nhẹ lên bảng trắng.
Tiêu Chiến lẳng lặng nhìn đối phương. Vương Văn Thanh cũng không dám hé răng, chỉ thật cẩn thận nhìn hai người.
Qua vài giây, Vương Nhất Bác nhìn về phía Tiêu Chiến, bình tĩnh nói: "Cậu cảm thấy...... Là trùng hợp sao?"
Tiêu Chiến yên lặng nhìn Vương Nhất Bác.
Một lát sau, Tiêu Chiến thở dài, nói ra đáp án: "Tôi cảm thấy không phải."
Trên thế giới này nào có nhiều sự trùng hợp đến vậy.
Bốn tháng qua đi, thành viên của Thiên Tuyển có nhiều như thế nào, cũng sẽ không phát triển đến mức khắp Bắc Kinh đều có. Vành đai số 7 cách khu Triều Dương rất xa, bốn tên Khách lén qua sông này là chủ đích chạy tới đây để mai phục Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác. Bốn người bọn họ quả thật là những tên sát thủ tốt nhất, bởi vì bọn họ có được dị năng quay ngược thời gian.
"Dị năng kia mỗi ngày nhiều nhất có thể sử dụng bảy lần. Thực rõ ràng, bọn họ đã biết được một số dị năng của tôi, hơn nữa tôi thiêu hủy kệ sách, bố trí manh mối một lần kia, bọn họ ít nhất đã sử dụng 5 lần dị năng, quay ngược 5 lần thời gian. Chỉ vì để giết chết chúng ta, bọn họ liền hao hết tâm tư, không tiếc nhiều lần quay ngược thời gian. Nếu thật sự chỉ là đi ngang qua, ngay lần đầu tiên không thành công bọn họ liền sẽ từ bỏ. Nhiều nhất hai lần thất bại, bọn họ nên biết bản thân đá phải tấm ván sắt rồi, sẽ không năm lần bảy lượt tiếp tục tập kích nữa."
Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến: "Cho nên, bọn họ là cố ý tới đây, sau đó đánh lén."
Vương Văn Thanh hỏi: "Anh họ, anh lúc trước ở Bắc Kinh đã kết thù với bọn họ à? Bọn họ tốn nhiều công sức như vậy, là vì nhất định phải giết được anh sao?"
"Anh không có."
Đáp án này nằm ngoài dự liệu của Tiêu Chiến và Vương Văn Thanh.
Kinh ngạc qua đi, sắc mặt Tiêu Chiến trở nên càng thêm phức tạp. Hắn hỏi: "Nếu anh không kết thù với bọn họ, vậy tại sao anh lại nói anh đã từng giao thủ với thủ lĩnh của bọn họ?"
Vương Nhất Bác: "Kia càng chỉ như là luận bàn. Tôi là người chơi đầu tiên thông quan Hắc tháp tầng thứ nhất, toàn thế giới đều biết tôi ở Trung Quốc khu 1, Bắc Kinh. Tổ chức này của bọn họ...... rất điên cuồng. Bọn họ không giống như tổ Nam Kinh, toàn tâm toàn ý muốn chính mình lớn mạnh, giữ cho Nam Kinh an toàn. Cũng không giống với Attack, chỉ muốn gia tăng thực lực, nhanh chóng công tháp. Bọn họ sẽ không giết hết người chơi Bắc Kinh, nhưng bọn họ sẽ tìm tới những người chơi mạnh nhất. Hoặc là gia nhập với bọn họ, hoặc là chết."
Tiêu Chiến: "Cho nên trước khi anh rời khỏi Bắc Kinh, bọn họ tìm được anh, muốn anh gia nhập Thiên Tuyển?"
"Tôi là Khách lén qua sông."
Tiêu Chiến sửng sốt, rất nhanh hắn gật gật đầu: "Đúng vậy, anh là Khách lén qua sông."
Một Khách lén qua sông lợi hại, gia nhập một tổ chức Khách lén qua sông có tầm cỡ, nhìn thế nào cũng thấy đây là lẽ đương nhiên.
Nhưng Vương Nhất Bác lại không có khả năng sẽ tham gia tổ chức này, cho nên giữa bọn họ liền nổ ra một hồi chiến đấu. Kết cục, Vương Nhất Bác hoàn hảo không tổn hao gì rời khỏi Bắc Kinh, mà tổ chức Thiên Tuyển kia dường như cũng không phải chịu bất kì tổn thất nào.
Vương Nhất Bác: "Từ đó về sau, tôi và Thiên Tuyển đã đạt thành một nhận thức chung, mọi người nước sông không phạm nước giếng. Chúng tôi không hề kết thù."
Vương Văn Thanh khó hiểu nói: "Vậy tại sao lần này bọn họ lại......"
Vương Nhất Bác: "Bọn họ thật sự là tới giết tôi sao?"
Những lời này vừa nói ra, Tiêu Chiến và Vương Văn Thanh đồng thời ngẩn người.
Vương Nhất Bác cũng đột nhiên ý thức được chính mình vừa rồi thuận miệng nói ra câu suy đoán kia, rốt cuộc là có ý nghĩa gì. Ngón tay dần nắm chặt lại, ánh mắt Vương Nhất Bác chăm chú nhìn Tiêu Chiến. Đối phương hé miệng, gằn từng câu từng chữ mà nói: "Người bọn họ mai phục chính là cậu. Sau khi hai người chúng ta tách ra, bọn họ không hề tới tìm tôi, mà là tới tìm cậu, tấn công cậu, muốn giết cậu. Tiêu Chiến...... Bọn họ tại sao lại muốn giết cậu?"
Tiêu Chiến, bọn họ tại sao lại muốn giết mày đây?
Tiêu Chiến nhấp môi, hắn nhanh chóng động não suy nghĩ. Kí ức về những lần quay ngược thời gian lúc trước, hắn không có khả năng sẽ nhớ lại được. Nhưng lần tập kích cuối cùng kia, Tiêu Chiến nhớ rõ, những người này quả thật muốn đưa hắn vào chỗ chết. Nếu là muốn giết Vương Nhất Bác, sau khi hai người tách ra, bọn họ hẳn là nên tập kích Vương Nhất Bác, chứ không phải tập kích hắn. Tấn công Vương Nhất Bác đơn độc cùng với trước tiên giết chết Tiêu Chiến, sau đó mới đi giết Vương Nhất Bác, kết quả là như nhau.
Mục tiêu của bọn họ quả thật chính là hắn.
Trong đầu hắn hiện lên vô số loại khả năng, thậm chí ngay cả tình huống bạn tốt của hắn có phải đang ở Thiên Tuyển hay không, hắn cũng đều đã suy xét tới rồi. Cuối cùng, Tiêu Chiến nặng nề thở dài. Hắn ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Vương Nhất Bác: "Thật ra tất cả mọi chuyện đều xoay xung quanh một vấn đề —— tại sao tổ chức Thiên Tuyển lại biết được vị trí của chúng ta, biết chúng ta hôm nay sẽ tới Bắc Kinh, sẽ đi ngang qua nơi này."
Vương Văn Thanh nghĩ đến: "Chẳng lẽ tổ chức của bọn họ có người sở hữu dị năng nhìn thấy tương lai?"
Tiêu Chiến: "Vậy vì sao người đó lại không thể nhìn thấy trước được tương lai của bốn người đột kích chúng ta ngày hôm nay, toàn bộ đều sẽ chết ở chỗ này?"
Vương Văn Thanh trương miệng, cũng cảm thấy bản thân không thể đưa ra được một lời giải thích hợp lý nào.
Có lẽ dị năng kia chỉ có thể biết trước được vị trí của Tiêu Chiến? Nhưng như vậy cũng rất không hợp lý.
"Bọn họ không thể quen biết tôi. Tiêu Chiến không phải người nổi tiếng, người đầu tiên thông quan Hắc tháp tầng thứ nhất, hiện lại là người chơi tầng thứ hai là anh, không phải tôi." Tiêu Chiến phân tích nói, "Tôi nhiều nhất chỉ có thời điểm thông quan Hắc tháp tầng thứ nhất hình thức khó khăn, có lẽ đã bị thủ lĩnh Thiên Tuyển biết được. Nhưng khi đó tôi là Chiến Chiến, không phải Tiêu Chiến. Hơn nữa cậu ta không thể biết tôi là ai, không thể biết tôi sẽ ở cùng với anh."
Sắc mặt Vương Nhất Bác nghiêm trọng nhìn Tiêu Chiến, Tiêu Chiến cũng nhìn lại đối phương.
Ánh mắt hai người giao nhau trong không trung, gần như là đồng thời, bọn họ liền hiểu rõ suy nghĩ trong đầu nhau, trăm miệng một lời mà nói ——
"Hắc tháp!"
Đúng vậy, chỉ có Hắc tháp mới có thể biết được Tiêu Chiến đang ở nơi nào. Cũng chỉ có Hắc tháp, mới có thể khiến cho một tổ chức mạnh như Thiên Tuyển không chút do dự mà đi giết một người.
Một ngày trước, Trường trung học số 80 của Bắc Kinh. (thực sự cái trường này nó tên vậy đó:)))
Một người phụ nữ trẻ tuổi cả người chi chít vết thương khiêng một thiếu niên nhợt nhạt ốm yếu, nghiêng ngả lảo đảo mà tiến vào cổng trường học. Khi người phụ nữ kia bước vào cửa, một bóng đen chợt lóe lên từ sân vận động, trong chớp mắt liền di chuyển về phía này. Đây là một người đàn ông trẻ tuổi đang cười tủm tỉm, anh ta nhìn thấy người phụ nữ kia vô cùng chật vật, cả người toàn bộ đều là máu, đang chuẩn bị mở miệng cười nhạo, bỗng nhiên ánh mắt anh ta dừng lại trên thiếu niên mà đối phương đang khiêng trên người.
Người đàn ông kinh hãi trợn to mắt: "Đây là làm sao vậy?" Anh ta chạy lên, vội vàng đỡ thiếu niên kia xuống.
Luyện Dư Tranh xoa xoa khóe miệng chảy máu, cười lạnh nói: "Đồ ngốc, anh không nghe thấy Hắc tháp thông báo là Hắc tháp tầng thứ hai hình thức khó khăn à?"
"Dù vậy cũng không đến nỗi đứt tay đứt chân như thế này chứ?!"
Tề Hành cõng Nguyễn Vọng Thư, dùng tốc độ nhanh nhất chạy vào phòng y tế của trường học. Anh ta đi vào, nữ bác sĩ ở bên trong kinh ngạc đến ngây người, ánh mắt trực tiếp dừng lại trên người Nguyễn Vọng Thư đang ở phía sau. "Má? Tay trái tay phải đều không còn, chân trái cũng mất luôn? Đây là học theo *Nhân Trư đấy à. Tay chân thủ lĩnh đâu rồi, lấy ra đây xem nào. Nói không chừng tôi còn có thể làm tiêu bản để mỗi ngày thưởng thức một chút."
*人彘 = Nhân trư = người lợn. Nhân trư là hình phạt tàn khốc Lữ Thái hậu dành cho Thích phu nhân vào thời Hán Huệ đế. Thích phu nhân, hay còn gọi là Thích Cơ, là một phi tần rất được sủng ái của Hán Cao Tổ Lưu Bang. Bà là mẹ của Triệu vương Lưu Như Ý, do mẹ được yêu nên Như Ý cũng được Cao Tổ sủng ái, từng có ý định lập Như Ý thay Hán Huệ Đế Lưu Doanh làm Thái tử. Sau khi Cao Tổ băng hà, Thích Cơ cùng con trai bị mẹ của Hán Huệ Đế là Lữ hậu ra tay tàn sát rất độc ác, nổi danh trong lịch sử. Thái hậu sai người chặt chân tay Thích phu nhân, rồi móc mắt, đốt tai, cho uống thuốc thành câm. Sau đó Thái hậu sai để Thích phu nhân ở trong nhà xí, gọi đó là Nhân trư (人彘; có nghĩa là người lợn). (nguồn https://vi.wikipedia.org/wiki/Th%C3%ADch_phu_nh%C3%A2n)
Tề Hành cả giận nói: "Vẫn còn nói giỡn được đấy à, thủ lĩnh sắp chết rồi đây này, tim cũng không thấy đập nữa!"
Nghe xong lời này, nữ bác sĩ lúc này mới trầm sắc mặt, nhanh chóng chạy qua đó.
Một phút đồng hồ sau, Luyện Dư Tranh khập khiễng đi vào phòng y tế. Cô ta im hơi lặng tiếng đi đến một bên, tự mình cầm một vại rượu Hương Tiêu màu vàng, mở ra uống cạn. Nhưng sắc mặt cô ta không vì thế mà chuyển biến tốt đẹp, qua một lúc lâu, màu máu đỏ tươi lại nhiễm hồng quần áo cô ta. Dư quang nơi đáy mắt Tề Hành nhìn thấy thần sắc khủng bố trên mặt Luyện Dư Tranh, lúc này mới phát hiện: "Con mẹ nó, trên bụng cô lại là vết thương gì vậy?!"
Tề Hành không nói hai lời, xông lên trực tiếp lột quần áo Luyện Dư Tranh xuống. Luyện Dư Tranh ban đầu còn dùng tay cản lại, nhưng cô ta thực sự đã quá yếu rồi, căn bản không thể nhúc nhích, chỉ có thể để đồng bạn mình tùy ý lột áo mình xuống, lộ ra miệng vết thương khủng bố ở trên bụng.
Một vết thương hình miệng bát nằm vắt ngang trên bụng nhỏ của Luyện Dư Tranh, ruột sớm đã rơi ra ngoài, dường như là bị thứ gì đó cắn đứt, chỉ còn lại một nửa bị người thô bạo mà nhét trở lại trong bụng. Dọc đường đi Luyện Dư Tranh một bên khiêng Nguyễn Vọng Thư, một bên dùng tay trái che lại bụng mình. Tề Hành cũng không nghĩ tới sẽ bị thương đến mức độ này, anh ta sửng sốt nửa ngày, cuối cùng trầm mặc lấy ra từ trong ngăn tủ hai vại rượu Hương Tiêu, bắt đầu tiến hành trị liệu.
"Ngu xuẩn, đau muốn chết."
"Con mẹ nó, cô câm miệng cho tôi."
Cố gắng thu xếp hơn một giờ, thương thế của Nguyễn Vọng Thư và Luyện Dư Tranh mới dần ổn định trở lại.
Nữ bác sĩ xoa xoa mồ hôi trên trán: "Tay và chân của thủ lĩnh phỏng chừng khoảng 8 đến 10 ngày nữa mới có thể mọc trở lại. Thủ lĩnh cũng không phải tên Vương Nhất Bác biến thái kia, đứt tay đứt chân liền có thể lập tức dài ra. A Tranh hẳn là nhanh hơn một chút, phỏng chừng năm ngày sau là có thể khôi phục rồi. Haiz, Hắc tháp tầng thứ hai hình thức khó khăn rốt cuộc là cái gì, tại sao ngay cả cô và thủ lĩnh đều biến thành như vậy?"
Tề Hành cũng tò mò nhìn về phía Luyện Dư Tranh.
Nữ ca sĩ thanh thuần mỹ lệ ngọc nữ này lạnh lùng quét mắt liếc nhìn bọn họ, cười lạnh nói: "Ba con Chuột chũi lớn. Giết chết bọn chúng, liền tính là thông quan hình thức khó khăn. Chạy thoát khỏi thuộc hạ của bọn chúng, hơn nữa còn tùy tiện cướp đi một quả trứng gà tây, đây là hình thức bình thường."
"Những con chuột này, có thể khiến cô và thủ lĩnh biến thành như vậy?"
"Nếu là mỗi một con chuột chũi đều ít nhất còn mạnh hơn Vương Nhất Bác thì sao?"
Tề Hành và nữ bác sĩ đồng thời ngậm miệng, không dám nói thêm gì nữa.
Luyện Dư Tranh muốn đứng lên, nhưng cô chỉ hơi giật mình một cái, liền thống khổ kêu lên một tiếng. Nữ bác sĩ nói: "Cô đừng nhúc nhích, miệng vết thương còn chưa khép lại đâu. Tôi đã bảo đừng có đi nếm thử hình thức khó khăn gì đó rồi mà, ai mà biết được lúc trước cái tên Chiến Chiến kia đã làm thế nào để thông quan trò chơi hình thức đó chứ. Cô và thủ lĩnh đáng lẽ không nên ẩn mình tránh khỏi sự tra quét của Hắc tháp, chờ lâu như vậy mới đi công tháp. May mà hiện giờ còn tốt, không thì thiếu chút nữa đã chết ở trong đó rồi."
"...... Chiến Chiến?"
Nữ bác sĩ nói: "Đúng vậy, thủ lĩnh không phải nói người tên Chiến Chiến kia đã thông quan Hắc tháp tầng thứ nhất hình thức khó khăn, cho nên cậu ấy cũng mới muốn đi thử một chút Hắc tháp tầng thứ hai hình thức khó khăn sao?"
Biểu tình trên mặt Luyện Dư Tranh bỗng nhiên lạnh xuống: "Chiến Chiến, Tiêu Chiến. Chiến Chiến, Tiêu Chiến......"
Nữ bác sĩ: "Tiêu Chiến là ai?"
Luyện Dư Tranh đập một chưởng xuống giường y tế, chiếc giường nhỏ ngay lập tức bị đập gãy, bản thân cô ta cũng không cẩn thận mà ngã trên mặt đất. Nữ bác sĩ và Tề Hành kinh ngạc nhìn một màn này, sau một lúc lâu, hai người đồng thời cười to ra tiếng.
Luyện Dư Tranh mặt không cảm xúc bò dậy từ dưới đất, nhưng những lời kế tiếp cô ta nói ra, ngay lập tức đã khiến cho nữ bác sĩ và Tề Hành ngưng cười.
"Sau khi rời khỏi trò chơi, Hắc tháp nói muốn thưởng cho tôi và thủ lĩnh khen thưởng của thông quan Hắc tháp tầng thứ hai hình thức khó khăn. Đây là khen thưởng thêm vào." Dừng một chút, Luyện Dư Tranh một tay ôm bụng, khóe miệng khẽ nhếch lên, lộ ra một mạt cười tàn nhẫn, "Nhưng ngay giây tiếp theo, Hắc tháp liền nói cho chúng tôi biết......"
"Leng keng! Người chơi Nguyễn Vọng Thư, Luyện Dư Tranh thành công thông quan Hắc tháp tầng thứ hai ( hình thức khó khăn). Trở thành người chơi đầu tiên trên toàn cầu thông quan Hắc tháp tầng thứ hai ( hình thức khó khăn), đạt được khen thưởng thêm vào ' Trứng gà tây Chiến......"
"Tích tích, số liệu sai lầm!"
"Tích tích, số liệu sai lầm!"
......
"Leng keng! Số liệu đã được khôi phục. ' Trứng gà tây Chiến Chiến ' đã bị người chơi T thu hoạch, người chơi Nguyễn Vọng Thư, Luyện Dư Tranh có thể lựa chọn đạt được một Đồng Vàng Của Quốc Vương. Hoặc là......" Sau sự trầm mặc quỷ dị, một giọng trẻ con thanh thúy như trộn lẫn tiếng cười không có hảo ý của Hắc tháp từng câu từng chữ mà vang lên: "Hoặc là có thể lựa chọn tin tức về tọa độ của người chơi T, thời hạn tin tức có hiệu lực mười ngày."
"Hữu nghị nhắc nhở: Người chơi T đang ở trong phạm vi Trung Quốc khu 1."
"Hữu nghị nhắc nhở: 'Trứng gà tây Chiến Chiến ' là đạo cụ có thể sử dụng liên tục, phẩm chất hiếm có."
"Leng keng! Mời người chơi Nguyễn Vọng Thư, Luyện Dư Tranh tiến hành lựa chọn."
Chương 108: Sờ sờ mặt a ~
Sau khi ba người kiểm tra xong xuôi bốn cỗ thi thể, ngoại trừ mấy thứ đạo cụ và vũ khí, thì chỉ tìm được tờ giấy cổ quái viết hai chữ "Bánh mì" kia. Tiêu Chiến đem tờ giấy bỏ vào ba lô.
Vương Nhất Bác rất nhanh từ trong một góc tìm được một vại xăng, sau đó đổ đầy xăng cho xe.
Ngoài cửa sổ mưa lại bắt đầu trút xuống như thác, nước mưa đập vào cửa kính phát ra tiếng lộp bộp. Tiêu Chiến đi đến cạnh cửa, cẩn thận quan sát cảnh vật xung quanh. Sau khi xác định ngoài kia không còn ai, hắn đưa tay kéo bức màn xuống.
Vương Nhất Bác cầm bút vẽ ra một tấm bản đồ Bắc Kinh đơn giản trên bảng trắng, đánh dấu rõ ràng một số kiến trúc nổi tiếng tại nơi này. Tiếp theo lại vẽ một hình tam giác ở phía trên Cố Cung, sau đó vẽ thêm hình tam giác thứ hai ở phía Tây Bắc. Bên cạnh hình tam giác này viết ba chữ: khu Duyên Khánh.
"Trung bình cứ mỗi 10.000 km2 sẽ xuất hiện một tòa Hắc tháp. Bắc Kinh tổng cộng có hai tòa, một tòa ở Cố Cung, một tòa ở phía Tây Bắc Bắc Kinh, khu Duyên Khánh." Vương Nhất Bác nói, "Trước mắt chúng ta mới vừa đến vành đai số 7, nơi xa nhất về phía nam của khu Đại Hưng. Nhà tôi ở bên cạnh Cố Cung, nhà Tiểu Thanh lại ở khu Đông Thành. Năm tháng trước tôi đã từng ghé qua nhà em ấy, nhưng rốt cuộc cũng không tìm thấy ai cả, cho nên cũng không cẩn thận điều tra. Hiện tại, điểm đến của chúng ta chính là nơi này." Nói xong, Vương Nhất Bác vẽ một vòng tròn nhỏ ở một vị trí nào đó thuộc khu Đông Thành.
Trước Địa cầu online Tiêu Chiến đã từng nhìn thấy trên TV, Hắc tháp ở Bắc Kinh đứng sừng sững ngay phía trên Cố Cung. Diện tích Bắc Kinh vượt xa 10.000 km2, cho nên tại thành phố này tổng cộng có hai tòa Hắc tháp.
Ánh mắt Tiêu Chiến tập trung vào vòng tròn nhỏ mà Vương Nhất Bác vừa tùy tiện vẽ ra kia.
Vương Văn Thanh nhịn không được nói: "Nếu tổ chức Thiên Tuyển kia muốn giết anh Tiêu Chiến, muốn đánh lén chúng ta, vậy chúng ta vẫn không nên đi vào trong thành phố thì hơn. Đại bản doanh của bọn họ ở khu Triều Dương, cực kì gần khu Đông Thành. Hơn nữa em tin tưởng nếu ba mẹ em còn sống, bọn họ nghe thấy tên anh họ liền nhất định sẽ chủ động đi tìm anh ấy, không có khả năng lâu như vậy rồi mà vẫn không có tin tức gì. Cho nên chúng ta không nhất định phải tiến vào Bắc Kinh đâu."
Vương Nhất Bác cúi đầu nhìn về phía Vương Văn Thanh: "Em không muốn về nhà tự mình xem xét một chút à?"
Vương Văn Thanh lắc đầu: "Không cần đâu, đã lâu như vậy rồi, em biết ba mẹ em có khả năng đã không còn sống nữa rồi."
Lúc trước Vương Văn Thanh theo Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến quay trở lại Bắc Kinh, ngoại trừ nguyên nhân đi cùng người thân sẽ có thể chiếu cố nhau tốt hơn ra, thì chính là cậu nhóc cũng muốn về nhà nhìn xem một chút. Thời điểm Vương Nhất Bác ghé qua nhà cậu nhóc lúc trước quá vội vàng, cũng không hề cẩn thận tìm kiếm manh mối để lại trong phòng. Vương Văn Thanh không tự mình đi xem một chút, cho nên vẫn luôn chưa từ bỏ ý định. Cũng tựa như Tiêu Chiến, cho dù biết người bạn thân kia tám chín phần mười đã không còn nữa, nhưng hắn lại vẫn cứ ngàn dặm xa xôi đi tới Bắc Kinh, tìm kiếm đối phương.
Thiên Tuyển là tổ chức mạnh nhất Bắc Kinh, hiện tại bọn họ muốn giết Tiêu Chiến, cho dù nguyên nhân là cái gì, Bắc Kinh đều sẽ rất nguy hiểm.
Trên tấm bảng trắng kia ban đầu viết chính là tin tức về giá xăng dầu hàng ngày, bởi vì Vương Nhất Bác cần dùng bảng trắng, Vương Văn Thanh liền cầm khăn lau sạch chữ ở mặt trên. Hiện tại bảng trắng không đủ dùng, cậu nhóc lại cầm khăn tiếp tục lau bảng. Ánh mắt Tiêu Chiến ngừng lại trên bóng dáng an tĩnh của Vương Văn Thanh, một lát sau, hắn nói: "Chúng ta vẫn sẽ tiến vào Bắc Kinh."
Động tác của Vương Văn Thanh ngừng lại, cậu nhóc nhanh chóng quay đầu lại, kinh ngạc nói: "Anh họ nói tổ chức Thiên Tuyển trong bốn tháng qua đã phát triển nhanh chóng, thủ lĩnh của bọn họ thậm chí đã thông quan Hắc tháp tầng thứ hai hình thức khó khăn." Bọn họ rất lợi hại đó.
Tiêu Chiến nghiêm túc nhìn Vương Văn Thanh: "Không chỉ em mới muốn đi tìm người thân, xác định nơi ở của bọn họ. Anh cũng muốn đi tìm bạn anh. Đây chính là nguyên nhân anh tới Bắc Kinh. Hơn nữa nếu bọn họ đã có thể cố ý chạy tới nơi này đánh lén chúng ta, vậy chứng minh bọn họ có phương pháp để xác định vị trí của anh. Anh đi tới chỗ nào, bọn họ cũng đều có thể tìm được. Nhưng dù sao bọn họ cũng không phải hoàn toàn thắng thế, ít nhất bọn họ không biết đồng đội của anh là anh họ em." Dừng một chút, Tiêu Chiến nói thêm một câu: "Ừm, còn có Vương Văn Thanh em nữa."
Bốn tháng trước, Vương Nhất Bác đã giao thủ với thủ lĩnh của Thiên Tuyển, đối phương cũng không hề chiếm được tiện nghi. Nếu bọn họ biết người cần giết lần này còn có Vương Nhất Bác, vậy khẳng định sẽ không tùy tiện phái ra bốn người tới đánh lén như vậy. Bốn tên Khách lén quan sông này có được cách thức lui thân (dị năng quay ngược thời gian), cũng có được thực lực đủ để an toàn rời đi, nhưng điều này chỉ được thành lập dưới tiền đề: người bọn họ muốn giết chỉ có một mình Tiêu Chiến. Nếu bọn họ biết đồng đội của Tiêu Chiến là Vương Nhất Bác, bọn họ khẳng định sẽ không dễ dàng động thủ.
Nếu đã quyết định sẽ không rời khỏi Bắc Kinh, tiếp tục đi vào thành phố, ba người liền bắt đầu thương lượng tuyến đường tiến vào nội thành.
"Khu Triều Dương là đại bản doanh của bọn họ, chúng ta tránh xa không đi. Từ phía tây tiến vào, trước tiên sẽ đi khu Đông Thành."
Giọng nói trầm thấp của Vương Nhất Bác nhẹ nhàng vang lên trong trạm xăng dầu.
Sắc trời dần trở tối, đợi đến khi mưa tạnh hẳn đã là ban đêm. Mọi người quyết định ngày hôm sau sẽ lên đường. Vương Văn Thanh cầm mấy bình nước rỗng, yên lặng chạy sang một bên chế tạo nước khoáng. Vương Nhất Bác đang suy tính đến những tình huống có thể gặp phải sau khi tiến vào Bắc Kinh, nhưng cúi đầu nhìn đất, ánh sáng trước mắt bỗng nhiên lại bị che mất. Đối phương ngẩng đầu.
Tiêu Chiến đứng trước mặt Vương Nhất Bác, tay phải đút trong túi, vuốt ve viên hồng ngọc.
Vương Nhất Bác hơi nhướn mày: "Muốn đi ra ngoài có việc à." Ngữ khí thập phần khẳng định, trong giọng nói kia còn kèm thêm một ý cười rất khó phát hiện.
Tiêu Chiến vốn dĩ đang vuốt hồng ngọc, tự hỏi xem nên nói về chuyện kế tiếp với người này như thế nào đây, nghe xong lời này, hắn: "......"
Một lát sau, Tiêu Chiến bình tĩnh nói: "Đi cùng tôi ra ngoài một chút."
Vương Nhất Bác: "?"
"...... Tôi có việc muốn nói với anh."
Sau sự kinh ngạc ngắn ngủi, Vương Nhất Bác cong khóe môi. Hai người cùng nhau rời khỏi trạm xăng dầu. Sau đó tiến vào một kho hàng nhỏ ở phía sau trạm xăng.
Nơi này dường như là một kho chứa đồ tương đối nhỏ, chỉ rộng khoảng mười mấy mét vuông. Bên trong chất đầy các loại tạp vật, chỉ thừa ra một chút không gian chưa đến 2m cho người đứng. Trên tường là một cánh cửa sổ nhỏ hẹp, ánh trăng sáng ngời xuyên qua cửa sổ chiếu vào bên trong, trên mặt đất phản xạ ra một vài điểm sáng nhỏ.
Vương Nhất Bác nhìn về phía Tiêu Chiến: "Có chuyện gì vậy?"
Tiêu Chiến đi thẳng vào vấn đề: "Tại sao.....Anh lại quay lại Bắc Kinh?"
Vương Nhất Bác trầm mặc một lát: "Để tìm kiếm manh mối về Hắc tháp."
Chuyện này Tiêu Chiến sớm đã có suy đoán từ trước. Ba tháng trước Vương Nhất Bác từ Bắc Kinh trước đi Thượng Hải, bôn ba ngàn dặm như vậy, không có khả năng chỉ là vì nhìn xem phong cảnh. Sau khi đối phương đến Thượng Hải chỉ làm một việc: Tìm đến Attack tổ chức, liên lạc với Lạc Phong Thành, hai bên trao đổi một ít tin tức.
Thời điểm bọn họ giao lưu Tiêu Chiến đứng ở ngoài cửa, tuy rằng hắn không nghe được bọn họ nói chuyện, nhưng hắn biết, mục đích Vương Nhất Bác tới Thượng Hải chính là để cởi bỏ bí ẩn về Hắc tháp.
"Bốn tháng trước, tôi tìm được một phong bưu kiện ở viện nghiên cứu Hắc Tháp Bắc Kinh. 10 giờ tối ngày 17 tháng 11, Viện nghiên cứu Thượng Hải gửi tới một bưu kiện, trong đó nói bọn họ phát hiện bốn người bệnh kỳ quái. Toàn bộ bốn người này đều có hiện tượng tim đập nhanh, cảm xúc táo bạo, thậm chí có biểu hiện tự làm đau chính mình, đả thương người khác." Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, "Viện nghiên cứu Thượng Hải đối với việc nghiên cứu Hắc tháp còn tường tận hơn Bắc Kinh rất nhiều, quá nửa tư liệu ở Bắc Kinh đều là do Thượng Hải bên kia gửi qua. Cho nên tôi quyết định đi Thượng Hải, tìm kiếm manh mối."
Hóa ra là bởi vì một phong bưu kiện nên mới đi Thượng Hải. Tiêu Chiến hỏi: "Vậy anh hiện tại vì sao lại muốn quay trở lại Bắc Kinh?"
"Tiến sĩ Lạc đã nói cho tôi biết tất cả những tin tức mà anh ta biết được, trên cơ bản cũng không có gì quan trọng, một số tin tức mấu chốt chính cậu cũng đã biết. Nhưng anh ta còn nói đến một sự kiện quan trọng khác......Sau ngày 15, Nhà trắng ở Mỹ gửi cho Bắc Kinh một bưu kiện bí mật. 17 cùng ngày, hai vị nghiên cứu viên của nước Mỹ đến Bắc Kinh, hai bên tiến hành chia sẻ tin tức. Tính bảo mật của những tin tức này quá cao, ngay cả Lạc Phong Thành cũng không thể tìm đọc được. Nhưng anh ta lại biết được nơi ở của hai vị nghiên cứu viên kia sau khi đến Bắc Kinh."
Tiêu Chiến lập tức hiểu ra: "Cho nên anh tới là để tìm manh mối này?"
Vương Nhất Bác không trả lời Tiêu Chiến. Đối phương xoay người, ánh mắt xuyên qua cửa sổ, nhìn về tòa cự hắc tháp ở nơi xa.
"17 cùng ngày, tôi tham gia vào một hội nghị cấp cao. Những tin tức mà nghiên cứu viên nước Mỹ mang đến kia, tôi khẳng định, các quan chức hàng đầu của quốc gia cũng không biết. Ít nhất là trước hội nghị kia, những tin tức đó cũng chưa được báo cho quốc gia. Việc này chỉ có hai loại khả năng. Một loại đó là, những tin tức này là sai lầm, không có bất kì giá trị gì, cho nên không cần báo cáo. Mà loại thứ hai chính là, những tin tức này quá quan trọng, viện nghiên cứu không dám tùy tiện báo cáo, bọn họ cần phải xác minh trước đã."
"Cho dù là nguyên nhân gì...... Tôi cũng đều phải xác nhận chúng."
Vương Nhất Bác bình tĩnh nói ra mục đích mình quay trở lại Bắc Kinh. Cho dù đang đứng trong kho hàng chật chội này, sống lưng người này vẫn luôn thẳng tắp như một cây thông, mỗi một chữ nói ra đều khí phách đầy mình. Ánh mắt đối phương kiên nghị chính trực, yên lặng nhìn về Hắc tháp ở nơi xa. Bỗng nhiên, Vương Nhất Bác thu hồi tầm mắt, Tiêu Chiến đột nhiên không kịp phòng bị mà đối mặt với hắn.
Hai người đều có chút sửng sốt.
Ngay sau đó, Tiêu Chiến đổi đề tài: "Tổ chức Thiên Tuyển hiện tại có thể xem như kẻ thù của chúng ta. Bọn họ rất lợi hại, nếu đã có thể thông quan Hắc tháp tầng thứ hai hình thức khó khăn, thực lực tuyệt đối không thể khinh thường. Tôi tạm thời không rõ ràng lắm bọn họ rốt cuộc vì sao lại muốn tới đánh lén tôi, cũng không biết Hắc tháp vì sao lại phải cung cấp tin tức của tôi cho bọn họ, có lẽ đây là nhiệm vụ mà Hắc tháp giao ra. Tình huống tốt nhất, chỉ có bốn tên Khách lén quan sông kia muốn ám sát tôi, bọn họ không liên quan gì tới tổ chức Thiên Tuyển. Còn tình huống tệ nhất, đó chính là Thiên Tuyển muốn giết chết tôi, hơn nữa bọn họ còn vĩnh viễn có thể biết được tin tức về tọa độ của tôi. Cho dù chạy trốn tới chỗ nào, cũng đều vô dụng."
Tiêu Chiến nói ra những lời này đương nhiên không phải là hiên ngang lẫm liệt mà tỏ vẻ chính mình muốn tách khỏi Vương Nhất Bác và Vương Văn Thanh, không làm liên lụy tới hai người. Nếu đã thừa nhận là đồng đội, Tiêu Chiến sẽ không dễ dàng từ bỏ đồng bạn mình. Hắn tin tưởng Vương Nhất Bác cũng là như thế, không có khả năng chỉ bởi vì Thiên Tuyển ám sát liền vứt bỏ đồng đội.
Vương Nhất Bác hiểu rõ suy nghĩ trong lòng Tiêu Chiến, ánh mắt đối phương nhìn sâu Tiêu Chiến, chờ đợi lời kế tiếp.
Tiêu Chiến cắn chặt răng, trong lòng dâng lên một trận cảm xúc xấu hổ cùng phức tạp. Cuối cùng hắn hạ quyết tâm, ngẩng đầu, nghiêm túc mà nhìn Vương Nhất Bác: "Từ trò chơi tổng vệ sinh rác rưởi đến nay, tôi vẫn luôn chưa thể xem xét được dị năng của anh. Vương...... Thiếu tá, chúng ta hôm nay chính thức nhìn xem một chút. Hiểu rõ dị năng của anh, biết được công năng và hạn chế sẽ càng giúp ích cho việc đối phó Thiên Tuyển. Tôi cũng có thể phục chế sử dụng dị năng của anh, tăng cường thực lực của chính mình."
Vương Nhất Bác không nghĩ tới Tiêu Chiến kéo mình đến nơi phòng tối lại là vì chuyện này. Đối phương thoáng kinh ngạc trong chốc lát, đạm cười vươn tay: "Ừ, quả thật cũng nên nhìn xem dị năng của tôi rốt cuộc là cái dạng gì."
Ai ngờ Tiêu Chiến lại không hề lắm lấy bàn tay vừa đưa ra của Vương Nhất Bác. Thời gian chỉ đi qua hai giây, Vương Nhất Bác cũng nhạy bén phát hiện ra một tia không đúng. Đối phương nhăn mày, đang muốn mở miệng, liền chỉ thấy Tiêu Chiến bỗng nhiên vươn tay, nhanh chóng mà sờ lên......mặt mình.
Cả người Vương Nhất Bác cứng đờ, hai mắt trợn to, nụ cười cũng cương trên khóe miệng.
Tiêu Chiến chưa từng thấy qua bộ dáng khiếp sợ đến như vậy của Vương Nhất Bác. Nhìn đến biểu tình kinh ngạc trên mặt đối phương, Tiêu Chiến bỗng nhiên cảm thấy bình tĩnh hơn nhiều.
Hóa ra người này còn chưa thông minh đến mức có thể đoán ra được phương thức sử dụng chân chính của dị năng "Đừng hòng giấu đi một đồng tiền riêng nào".
Nghĩ vậy, Tiêu Chiến cười nhẹ một tiếng, bình tĩnh nói: "Ừm...... Lần này sờ mặt."
Vương Nhất Bác: "......?!!!"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip