Chương 128- 131
Chương 128: Tiếng sấm
Sáng ngày hôm sau, Hàm Đức đế trấn thủ ở sân nhà của trận săn bắn mùa thu,thân thể hắn không thể cưỡi ngựa đi săn, cho nên đã chuẩn bị chút ban thưởng, gọi các nam nhân tham gia vào cuộc đi săn tới coi như ban cho cái điềm tốt.
Lý Kiến Hằng bò mãi không lên nổi ngựa, đạp đạp vài cái mới ngồi vững. Hàm Đức đế nhìn hắn, nói: "Kiến Hằng coi như là tấm gương tốt, trẫm chờ để nếm thử con mồi của ngươi!"
Lý Kiến Hằng nắm dây cương, đã sớm phân phó thị vệ, cho dù hắn không săn bắn được gì, cũng sẽ không thể tay không mà về. Vì vậy giờ khắc này hắn hăng hái xuất phát, thị vệ phía sau theo sát nghiêm ngặt, Tiêu Trì Dã cũng giục ngựa đi bên cạnh.
Điểm cuối của đồng cỏ ở bãi săn Nam Lâm là một vùng đất bằng phẳng, kéo dài tới tận rừng cây. Những càng lá vàng úa rủ xuống trong sương sớm, những con mồi to nhỏ được thả ra bị dọa sợ bởi vì tiếng móng ngựa và tiếng hò hét ing ỏi, nhanh chóng chạy tán loạn vào trong bụi cỏ.
Lý Kiến Hằng nắm chặt cung, ở trên ngựa mất công tốn sức kéo ra, hướng về phía một con thỏ nhỏ bắn ra tiễn. Mũi tên kia vô lực đâm xuống đất, cách đó không xa, hai bên trái phải trước tiên là một trận nhắm mắt nhắm mũi reo hò khen hay, tiếp đó tên thị vệ đi ra xem xét mang trở về thỏ trắng đã được chuẩn bị tốt.
Lý Kiến Hằng hài lòng nhìn Tiêu Trì Dã nói: "Tài bắn cung của ta vẫn khá được đấy chứ? Năm đó còn là do hoàng gia gia dạy bảo nữa đấy!"
Tiêu Trì Dã thành tâm thực lòng nói: "Ta ở tại Ly Bắc đều chưa từng thấy qua tài bắn cung như vậy."
Lý Kiến Hằng lập tức cười rộ lên, nói: "Ngươi ở Khuých đô lâu như vậy, chắc hẳn cũng quên cả cách cầm cung rồi đi?"
Tiêu Trì Dã chỉ mang theo một chiếc cung tầm thường, còn không nặng bằng cung của Cẩm y vệ. Hắn nói: "Ta cũng bộc lộc tài năng cho ngươi xem đây."
Tiêu Trì Dã nói xong liền giương cung, hướng về phía đất trống trước mặt bắn một phát. Mũi tên kia còn mềm nhũn hơn cả mũi tên của Sở Vương, ngay cả mặt đất cũng đâm không chuẩn. Trái phải hai bên lại là một trận nhắm mắt khen bừa, Tiêu Trì Dã rất là hưởng thụ.
Kiều Thiên Nhai chờ ở phía sau vốn đã rất thiếu kiên nhẫn, nhìn xong một màn này liền vui vẻ nói: "Nhìn thấy chưa? Không cố gắng luyện tập, liền sẽ bị người xem như kẻ ngu si mà nịnh bợ tâng bốc."
Thẩm Trạch Xuyên nhìn bả vai và cánh tay Tiêu Trì Dã, liền nghĩ tới chiếc nhẫn ngọc kia, không khỏi cười nhẹ một tiếng.
Sở vương cưỡng ngựa không được bao lâu liền mỏi eo đau lưng, không chịu tiếp tục đi xa hơn nữa. Đây là kết quả của việc tối qua uống quá nhiều, thân thể lúc này chỗ nào cũng đều thấy không thoải mái. Hắn phóng ngựa đi lung tung trong chốc lát, gần đến bữa tối liền giục người trở lại.
Tiễn của những thị vệ ở phía sau đều không bắn hết, bọn họ như một cơn gió bao vây xung quanh Lý Kiến Hằng đưa hắn trở về, ngay cả cánh rừng ở phía đông cũng đều không đi tới.
Lý Kiến Hằng xuống ngựa, quỳ gối trước mặt Hàm Đức đế, Phan Như Quý đứng ở bên cạnh kiểm kê con mồi. Lý Kiến Hằng càng nghe càng cao hứng, nói: "Hoàng huynh! Còn có một con cáo lửa nữa này, màu lông rất đẹp, vừa vặn làm thành cổ áo lông cho huynh."
Hàm Đức đế cũng cao hứng, nói: "Ta thấy ngươi còn lên tinh thần hơn của khi còn ở Khuých đô đấy!Phan Như Quý, đem đồ đưa cho Sở vương đi."
Lý Kiến Hằng vô cùng phấn chấn xốc lụa lên, nhưng lại nhìn thấy ở phía dưới là đại cung tuyệt đối không phải người tầm thường có thể kéo ra được. Hắn ngay lập tức cảm thấy mất hứng, thế nhưng ngoài miệng vẫn nói: "Tạ ơn hoàng thượng ban thưởng!"
Hàm Đức đế cười một tiếng, hơi ho khan, nói: "Không thích sao? Đây vốn cũng không phải là thứ để cho ngươi dùng đâu. Cây cung này là do Thái tổ hoàng đế để lại từ nhiều năm trước, *huyền thiết kết hợp long gân, nặng đến 120 cân, ngay cả bốn tướng hiện tại của Đại Chu ta cũng kéo không ra. Đem nó ban cho ngươi, là muốn ngươi phải luôn cần cù chăm chỉ, nhìn cây cung này mà nhớ đếnđại nghiệp gian khổ của Thái tổ hoàng đế."
*玄铁/huyền thiết: sắt đen, 龙筋/long gân: gân của rồng.
Lý Kiến Hằng gật đầu ưng thuận, gọi người đem cung khiêng xuống dưới.
Lúc ăn tối Hàm Đức đế gọi Lý Kiến Hằng đến ngồi bên cạnh, dựa sát vào mình. Đây đã là sự ám chỉ hết sức rõ ràng,tất cả quan lại ngồi đây đều hiểu rõ trong lòng, nhưng lại vẫn cứ giả vờ câm điếc, bởi vì Hoa các lão Hoa Tư Khiêm vẫn như cũ đứng ngang hàng với Sở vương.
Đợi đến khi cơm nước no nê, mọi người liền đốt lửa trại.
Hàm Đức đế hôm nay vẫn luôn không nghỉ, người đang ngồi cùng hắn cũng không thể nghỉ. Lý Kiến Hằng thân thể đã mệt rã rời, nhưng Hàm Đức đế lại vẫn không có ý tứ muốn rời tiệc.
Đây là chuyện gì vậy.
Lý Kiến Hằng nháy mắt ra dấu với Tiêu Trì Dã.
Tiêu Trì Dã lại vờ như không thấy.
Lúc này ca vũ đã lui, thế lửa lại càng mãnh liệt. Hàm Đức đế bỗng nhiên khép lại quần áo nói: "Hải ái khanh."
Hải Lương Nghi chỉnh chang áo bào, cung cung kính kính quỳ gối trước mặt vua, đáp: "Có lão thần!"
Hàm Đức đế nói: "Ngươi hôm nay muốn làm gì?"
Hải Lương Nghi cúi đầu, nói: "Lão thần hôm nay muốn xin cho hiền tài Tiết Tu Trác của Lục bộ Hộ khoa đô cấp sự trung quyền được dâng tấu chương trực tiếp lên hoàng thượng!"
Hoa Tư Khiêm dường như đã nhận ra được gì đó, hắn vuốt vuốt râu dài, nói: "Hải các lão sao lại nói lời ấy? Đô cấp sự trung chẳng phải vốn đã có quyền can gián hoàng thượng rồi đó hay sao."
"Nói thì là nói vậy." Hải Lương Nghi nói, "Nhưng sổ con của Tiết Tu Trác nhiều lần đưa không tới được trước mặt hoàng thượng, không bằng trực tiếp yết kiến tại đây."
"Sổ con gì mà lại không thể đưa được tới trước mặt vua." Hoa Tư Khiêm nói.
Hàm Đức đế nói: "Trẫm cũng rất hiếu kì. Hải ái khanh, gọi hắn tới đây."
Phan Như Quý nhận lệnh, cùng Hoa Tư Khiêm liếc mắt nhìn nhau, bước ra hai bước, nói: "Truyền Hộ khoa đô cấp sự trung Tiết Tu Trác yết kiến!"
Tiết Tu Trác không mặc quan bào, như là vừa mới xuống ngựa, có chút phong trần mệt mỏi. Khi hắn bước tới ai cũng đều không nhìn, trước tiên quỳ xuống đất dập đầu thỉnh an Hàm Đức đế.
"Ngươi có chuyện gì muốn nói." Hàm Đức đế hỏi.
Tiết Tu Trác nói: "Thần đảm nhiệm chức vụ Hộ khoa đô cấp sự trung nhiệm vụ quan trọng là đối chiếu và tra xét tỉ mỉ tài vụ thu chi của Hộ bộ. Tại tháng ba Hàm Đức năm thứ năm, thần kiểm tra sổ cái chi tiêu của Hàm Đức năm thứ tư, phát hiện có mục trợ cấp 200 vạn lạng, để cẩn thận, thần dựa theo lời giải thích 'Trợ cấp cho Mười ba thành Quyết Tây' của Hộ bộ, tự mình đi một chuyến tới Quyết Tây. Bố chính sử Quyết Tây Giang Thanh Sơn cùng thần đối chiếu mấy ngày, phát hiện trong khoản trợ cấp chi ra của Hàm Đức năm thứ tư này, chân chính đưa được đến Mười ba thành Quyết Tây chỉ có 153 vạn, 47 vạn lạng còn lại không cánh mà bay. Tiếp đó tháng tám cùng năm, Bộ binh chi tiêu quân lương cho biên thuỳ, Hộ bộ cấp ra 280 vạn, trong đó 180 vạn là cho Thủ Bị Quân của năm quận Khải Đông, 100 vạn là cho quận lớn Ly Bắc. Nhưng chỗ bạc này đẩy xuống dưới, chờ đến khi thần đuổi tới Lạc Hà quan, đã chỉ còn lại 83 vạn lạng! Những điều như vậy, từng việc từng việc một, khiến cho quốc khố hao hụt cực lớn, số tiền này đã đi đâu? Rốt cuộc là ai cầm đi, Hoa các lão nếu chưa hiểu rõ, thần đều có sổ con bẩm tấu lên!"
"Ngươi ăn nói linh tinh!" Hoa Tư Khiêm quát lạnh một tiếng, "Hộ bộ đầu năm đều phải trình sổ sách lên điện đối chiếu! Có cái gì hao hụt, Hộ bộ Thượng thư không biết, Nội các không biết, Đại nội Ti lễ giám cầm bút cũng không biết, vậy mà ngươi lại biết?!"
Hải Lương Nghi ngẩng đầu, vững vàng nói: "Lão thần biết! Bắt đầu từ Hàm Đức năm thứ hai, sổ sách do Hộ bộ cung cấp liền phân thành hai phần bộ thật giả, hàng năm đệ trình lên cái gì, Hộ bộ Thượng thư nói không tính, lời Hoa Tư Khiêm ngươi nói mới tính!"
Lửa trại "tí tách" nổ vang như sét đánh ngang tai, đánh vào không gian yên tĩnh không một tiếng động, ai cũng không ngờ được Hàm Đức đế sẽ lại dùng loại biện pháp này đột nhiên chất vấn.
"Được lắm." Hoa Tư Khiêm lại nở nụ cười, vỗ bàn đứng dậy, "Làm xằng làm bậy tùy tiện cắn càn đấy à? Hoa Đảng cái gì! Khắp thiên hạ này đều là đất của vua, Hoa Tư Khiêm ta làm việc ngay phẳng, xưa nay đều lấy hoàng thượng làm đầu! Có sổ sách gì không rõ ràng, hiện tại liền lấy ra, Trịnh Quốc Quát, cùng hắn tính đi!"
Hộ bộ Thượng thư Trịnh Quốc Quát cuống quít quỳ xuống, nói: "Hoàng thượng, thần muốn hỏi Cấp sự trung Tiết Tu Trác một chút, nếu như sổ sách của Hàm Đức năm thứ tư xảy ra vấn đề, vậy tại sao lại chờ đến tận bây giờ mới lấy ra nói? Nếu như thật sự có vấn đề, hắn chẳng phải là đang làm trễ nại đại sự sao!"
Tiết Tu Trác nhanh chóng nói: "Bây giờ quan địa phương vào đô, không nhìn tới quan lại cũng không đi bái hoàng thượng, mà trước tiên phải gửi danh thiếp, thẳng một đường đi tới Hoa phủ và biệt viện của Phan công công xin đợi bái kiến. Hoa Đảng thanh thế to lớn, thử hỏi còn ai không dám vì Hoa các lão mà như Thiên Lôi sai đâu đánh đó!"
"Ta hàng năm đều trao quyền giám sát cho các Ngự sử cấp dưới, có vấn đề gì thì nói ngay tại đây đi! Sợ cái gì? Sổ sách của Hoa gia ta đều đưa đến trước mặt hoàng thượng, thanh thanh bạch bạch!" Hoa Tư Khiêm nhìn chằm chằm Tiết Tu Trác, "Tiết Diên Thanh, nhiều năm trước khi ngươi vào Khuých đô làm quan, còn nhớ là ai đã tiến cử ngươi không? Ta có một nửa được coi như lão sư của ngươi, ngươi ấy vậy mà lại nghĩ kế mưu hại ta!"
Tiết Tu Trác ngẩng đầu lên, cùng Hoa Tư Khiêm đối diện trong chốc lát, hắn nói: "Trong triều đình, chỉ có quân – thần, không có thầy – trò."
Hoa Tư Khiêm quay sang Hàm Đức đế, nói: "Hoàng thượng tin hắn sao?"
Hàm Đức đế rũ mắt, nói: "Trẫm tin chỉ tin sổ sách."
Hoa Tư Khiêm ngửa đầu cười to, vỗ tay nói: "Được lắm! Hoàng thượng, năm đó Khuých đô mưa gió vần vũ, tiên đế lúc lâm chung chọn ngài. Ngài thế nhưng có còn nhớ, là ai một đường nâng đỡ, là ai hộ giá hộ tống ngài hay không! Tối nay chỉ vì mấy tiểu nhân bất trung bất hiếu này, ngài liền tin sao?!"
Hàm Đức đế nâng tay uống trà, rốt cục nhìn về phía Hoa Tư Khiêm. Trong mắt kia tràn đầy căm hận, hắn nói: "Rốt cuộc là hộ giá hộ tống hay uy hiếp các chư hầu, ngươi còn không tự mình hiểu rõ hay sao?"
Hoa Tư Khiêm đột nhiên đẩy bàn, nói: "Kỷ Lôi!"
Chỉ nghe thấy Cẩm y vệ trong bữa tiệc đồng loại rút đao.
Hải Lương Nghi nói: "Ngươi dám to gan phạm thượng làm loạn!"
"Ta không dám." Hoa Tư Khiêm nói, "Nhưng hôm nay các ngươi muốn đem đao bức đến trước mặt ta, chẳng lẽ còn muốn ta ngồi chờ chết hay sao?"
"Ngươi muốn thế nào." Hàm Đức đế nói một cách lạnh lùng, "Hề Cố An!"
Tám đại doanh mạnh mẽ bước lên một bước, ngăn lại trước mặt Hàm Đức đế.
"Bắt lấy Hoa Tư Khiêm cho trẫm!" Hàm Đức đế nói.
"Ngươi dám!" Hoa Tư Khiêm quát lên, "Hề Cố An, vợ con ngươi bây giờ còn đang ngồi uống trà trước mặt thái hậu, ngươi nếu dám bước lên trước một bước, Hề gia liền phải tuyệt hậu rồi! Thái hậu những năm này không đối xử tệ bạc với ngươi,vậy mà ngươi lại năm lần bảy lượt bị người xúi bẩy, bây giờ quay đầu lại vẫn còn kịp!"
Hề Cố An vốn là bị bức ép đến không biết phải làm sao, hiện tại hơi lui lại một bước, có chút sợ hãi.
Hàm Đức đế gằn giọng nói: "Thật sự vẫn còn kịp sao? Hề Cố An, Thái tử trước kia có kịp không? Thẩm Vệ có kịp không? Bọn họ người nào cũng đều trung thành hơn ngươi! Bọn họ lui, nhưng thái hậu chịu buông tha cho bọn họ sao? Trẫm đã gọi người viết sẵn thánh chỉ, chỉ cần tương lai Sở vương đăng cơ, Nữ nhi Hề gia chính là một hoàng hậu!"
"Hoàng thượng thay đổi xoành xoạch đã là thông lệ, ngươi mà cũng dám làm nên loại *xuân thu đại mộng này sao!" Hoa Tư Khiêm vung tay áo, "Hoàng thượng bệnh bị liền mê muội! Ngụy Tần đã mang thai nửa tháng, Sở vương làm sao có thể đăng cơ!"
*春秋大梦/ Xuân thu đại mộng: Đây là một câu thành ngữ Trung Quốc. Ý nói về những suy nghĩ không thực tế. Câu thành ngữ bắt nguồn từ thời Xuân thu – Chiến quốc, nước Tần xác định mục tiêu muốn tiêu diệt sáu nước thống nhất thiên hạ, là một giấc mộng xưng vương không thực tế, hão huyền.
Hề Cố An nắm chặt đao, hai bên thái dương chảy đầy mồ hôi lạnh.
Trên bầu trời đêm chẳng biết lúc nào mây đen trùng điệp, gió lớn trước cơn mưa cũng ngừng lại, cờ xí dựng trong bãi săn rủ xuống, không một ai dám động đậy.
Hề Cố An cắn răng, rút đao ra, chuyển hướng về phía Hàm Đức đế, khó khăn nói: "Hoàng thượng... Tình thế đã không còn cứu vãn được nữa rồi."
"Trẫm cho ngươi cơ hội." Hàm Đức đế nhìn Hề Cố An, dần dần cười rộ lên, càng cười càng lớn tiếng, càng lớn tiếng lại càng ho khan, hắn chống bàn, lạnh giọng nói: "Trẫm đến trận săn bắn mùa thu này, nếu như không nắm chắc mười phần, làm sao có thể săn giết được đám loạn thần tặc như các ngươi! Thích Trúc Âm đã suất binh trợ vua, không đến hai canh giờ nữa sẽ tới đây! Các ngươi giết ai? Hả? Các ngươi ai dám!"
Kỷ Lôi đột nhiên mở miệng: "Thích đại soái cách xa ở Thương Quận Khải Đông, công văn lui tới đều có Cẩm y vệ phụ trách. Hoàng thượng, tỉnh mộng đi!"
Hàm Đức đế phút chốc trợn mắt nhìn, nói: "Thích..."
Phan Như Quý bỗng nhiên bịt kín miệng Hàm Đức đế, mạnh mẽ kéo hắn ngồi xuống, nhìn mọi người xung quanh khẽ mỉm cười: "Hoàng thượng phát bệnh."
Một đám văn thần tay chân run rẩy, Hoa Tư Khiêm nhìn về phía Lý Kiến Hằng, cười gằn nói: "Sở vương tại bãi săn có ý đồ mưu phản, ngay cả cung tên cũng đều mang theo, chứng cứ xác thực! Còn chờ gì nữa? Giết hắn!"
Ngoại trừ thị vệ bên người, hàn quang xung quanh bãi săn ngay lập tức hiện ra.
Lý Kiến Hằng kinh hãi đánh rơi đũa, hắn lùi về sau khiến ghế bàn ở quanh đó đều ngã xuống đất, nói: "Các, các lão! Ta không muốn xưng vương!"
"Điện hạ." Hoa Tư Khiêm nói, "Ngài cũng biết bốn chữ 'Thân bất do kỷ' viết như thế nào chứ?"
Giữa bầu trời sấm sét nổ vang.
Nghe được tiếng bước chân ầm ầm mà đến, Lý Kiến Hằng trốn vào trong đám cận vệ, đứng cũng không đứng nổi, lớn tiếng khóc nói: "Ta vốn chỉ là một tên thân vương rảnh rỗi không có việc gì làmmà thôi! Sao lại đến nông nỗi này cơ chứ!"
Ánh đao sáng chói lóe lên trước mắt, Lý Kiến Hằng ôm đầu kêu to. Kế đó liền nghe thấy một tiếng ầm vang thật lớn, bàn ăn trước mặt đột nhiên bị đẩy đổ. Sau gắt hắn bị siết chặt, miễn cưỡng được người nâng dậy.
"Hoàng thượng ban thưởng Bá Vương cung cho ngươi, ngươi liền chính là Thái tử của Đại Chu!" Tiêu Trì Dã uy nghiêm đáng sợ nở nụ cười, "Ta bây giờ lấy danh nghĩa Tổng đốc Cấm quân Khuých đô, cũng muốn xem thử một chút ai dám tới làm quỷ dưới đao của Tiêu Sách An ta! Thần Dương, dìu Thái tử lên ngựa!"
"Tiêu Nhị." Kỷ Lôi chậm rãi rút đao, "Bằng vào tình nghĩa giữa chúng ta, ngươi tối nay hà tất gì phải thò đầu ra như vậy?"
"Hỗn lâu rồi." Tiêu Trì Dã buông Lý Kiến Hằng ra, "Ngứa người a."
"Bắt lấy hắn." Kỷ Lôi nói, "Chỉ cần bảo đảm Nhị công tử còn sống, gãy tay gãy chân cũng không thành vấn đề."
Tiêu Trì Dã cởi ngoại bào rườm rà, bên trong từ trên xuống dưới vậy mà lại là một thân quân trang được che kín. Hắn nhìn xung quanh, nói: "Kẻ nào có thể chặt đứt tay chân ta, ta không chỉ thưởng cho hắn trăm lượng hoàng kim, mà còn gọi hắn hai tiếng ông nội."
Lang Lệ đao cơ hồ chưa từng ra khỏi vỏ được Tiêu Trì Dã vững vàng rút ra, tuyết trắng lóe lên, sát khí bức người.
"Còn nếu như không chặt được, ta liền muốn mạng của kẻ đó."
Chương 129: Sứa bất tử
Vương Nhất Bác đem lỗ tai dán lên vách tủ sắt, một tay nhẹ nhàng gõ lên mặt tủ, một tay khác lại đang không ngừng vặn khóa, lắng nghe thanh âm ở bên trong. Tiêu Chiến đứng bên cạnh dùng đèn pin chiếu sáng. Ba người nhẹ giọng nín thở, chỉ nghe thấy tiếng khóa két chuyển động vang lên trong phòng.
Không lo hiểm nguy, chỉ sợ sơ sẩy.
Theo lý thuyết Viện nghiên cứu Hắc tháp này bị giấu ở dưới tầng ngầm, bên ngoài dùng một phòng thí nghiệm robot để che dấu, tính an toàn rất cao. Một chiếc tủ sắt cứ lặng lẽ đặt trong góc phòng như thế này, tuyệt nhiên không cần phải có thêm bất kì sự bảo vệ dư thừa nào, trực tiếp dùng sức mạnh mở ra là được. Nhưng Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác rốt cuộc vẫn quyết định thử mở nó với sự cẩn trọng nhất có thể.
Mật mã để mở tủ sắt tổng cộng có tám số, một giờ sau, Vương Nhất Bác thử ra được bốn số.
Ba người rất có kiên nhẫn. Lại qua thêm nửa giờ, chỉ nghe thấy cạch một tiếng, Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Chiến. Hai người gật gật đầu, Vương Nhất Bác đứng thẳng người, lạch cạch một tiếng mở tủ sắt ra.
Ánh sáng đèn pin chiếu vào trong tủ, không hề có bẫy rập nào cả. Tiêu Chiến đem chồng tư liệu thật dày ra ngoài, một đống chữ tiếng Anh ngay tức khắc đập vào mắt hắn.
『Viện nghiên cứu sinh vật biển, Bang Texas, Mỹ
Thời gian thí nghiệm: Ngày 15 tháng 11 năm 2017
Đối tượng thực nghiệm: xx sứa
......
Phản ứng loại A: 141 hàng mẫu thí nghiệm tử vong......』
Chồng tư liệu thật dày được Tiêu Chiến mở ra đặt ở trên bàn, ba người cùng nhau chụm đầu vào đọc. Trong tư liệu có quá nhiều từ ngữ chuyên ngành, Vương Văn Thanh tuổi còn nhỏ xem không hiểu là rất bình thường, Tiêu Chiến khi còn học đại học tiếng Anh cũng không tệ lắm, nhưng xem qua cũng chỉ hiểu được đại khái. Hắn đã rất cố gắng để xem hết, nhưng cái kiểu tiếp thu không có chọn lọc, bắt tiêu hóa cả một núi chữ như thế này khiến hắn trước sau vẫn cảm thấy đầu óc mù mịt.
Tiêu Chiến mở lại trang đầu tiên, nhìn hàng chữ ở mặt trên.
"...... Đây là một loại sứa à?"
Giọng nói trầm thấp của Vương Văn vang lên: "Là sứa bất tử."
Tiêu Chiến quay đầu nhìn hắn.
Vương Nhất Bác: "Thí nghiệm này là một loại thí nghiệm nghiên cứu sứa bất tử. Loại sứa này thường sống ở vùng biển Trung Mỹ, gần đây có một số lượng lớn sứa đã tử vong, Viện nghiên cứu Hắc tháp ở nước Mỹ phát hiện ra khác thường, cho nên liền đem hàng mẫu đưa tới Trung Quốc, hai nước cùng nhau thảo luận. Sự dị thường của thí nghiệm xảy ra vào 15 tháng 11, ngày 17 nghiên cứu viên nước Mỹ liền tới đây. Hai bên còn chưa kịp cẩn thận nghiên cứu thì địa cầu đã online rồi."
Tiêu Chiến: "Tôi hình như đã từng nghe tới loại sứa bất tử này ở đâu đó."
Điểm này Vương Nhất Bác cũng không biết. Những thứ viết trên tư liệu này không phải cứ giỏi tiếng anh là có thể xem hiểu hết, cần phải có một lượng kiến thức chuyên môn nhất định mới được. Đây không phải sở trường đặc biệt của hai người, có lẽ Lạc Phong Thành có thể xem hiểu, đáng tiếc anh ta lại đang ở Thượng Hải xa xôi.
Nếu đã không còn cách nào khác, ba người quyết định cẩn thận tìm kiếm phòng thí nghiệm thêm một lần nữa. Sau khi xác định không có gì khác thường, bọn họ mang phần tư liệu kia và lọ thủy tinh rời đi. Nước trong lọ bị để ở ngoài 5 tháng, sớm đã vẩn đục không thể nhìn thấy rõ nữa, Tiêu Chiến suy đoán thứ đặt bên trong nó rất có thể chính là sứa bất tử. Chỉ là khi địa cầu online, ngoại trừ nhân loại, tất cả các loài động vật trên toàn thế giới đều đã biến mất, cho nên bên trong chiếc lọ này mới có thể rỗng tuếch như vậy.
Ba người cầm tư liệu, lặng lẽ rời khỏi viện nghiên cứu.
Tiêu Chiến tìm được một hiệu sách Tân Hoa, hắn dựa vào kinh nghiệm của một người quản lý thư viện liền dễ như trở bàn tay tìm được một quyển từ điển sinh vật biển tiếng Anh dày cộp. Ba người nhìn cuốn sách còn dày hơn cả từ điển bách khoa toàn thư này, lật giở một lúc lâu, rốt cuộc cũng hiểu rõ được nội dung trên tư liệu kia là thứ gì.
Sứa bất tử, sinh sống ở khu vực Caribê, những năm gần đây phạm vi sinh trưởng đã khuếch tán đến tận vùng biển của Tây Ban Nha và Nhật Bản.
Đây là một loại sứa nhỏ, toàn thân trong suốt, phần đầu có hệ tiêu hoá màu đỏ. Cả thân thể dài chừng 5mm, chỉ lớn cỡ khoảng chiếc móng tay cái của con người. Loài sứa thường khá nhạy cảm với những sự thay đổi của thiên nhiên, tựa như trước khi mưa chuồn chuồn sẽ bay thấp, còn giun sẽ bò ra khỏi đất, sứa cũng tương tự như vậy, nhạy bén với những sự biến đổi của thiên nhiên hơn con người rất nhiều. Cho nên sau khi Hắc tháp online, viện nghiên cứu sinh vật biển ở bang Texas, Mỹ đã góp nhặt hơn hai trăm loại sứa trên toàn cầu để tiến hành nghiên cứu, trong đó có bao gồm cả sứa bất tử.
"Sứa bất tử là loài sinh vật duy nhất được tìm thấy trên toàn thế giới có khả năng chuyển đổi từ hình thái trưởng thành trở về thể sinh vật đơn bào......"
Tiêu Chiến nhìn đến dòng giới thiệu này, trong lòng cả kinh.
Từ hình thái trưởng thành biến trở về thể sinh vật đơn bào...... Điều này có nghĩa rằng loại sinh vật này có khả năng "cải lão hoàn đồng". Trong lòng Tiêu Chiến có một suy đoán, hắn nhìn xuống thêm chút nữa, quả nhiên, sứa bất tử vậy mà lại có thể sống mãi không chết!
Sau khi đạt đến một giai đoạn trưởng thành nhất định, thời điểm sứa bất tử tiến hành sinh sản sẽ biến trở về thể sinh vật đơn bào, tiếp đó lại từ thể đơn bào mà lớn lên và phát triển. Quá trình biến hóa này không có số lần hạn chế, nói cách khác, nếu như không có tác động ngoại lực giết chết đám sứa này, chúng có thể lần lượt sinh sản, biến về thể sinh vật đơn bào, sau đó lại tiếp tục trưởng thành, chân chính thực hiện quá trình không già không chết.
Tiêu Chiến nhìn chiếc lọ thủy tinh trống không. Trong này để vốn dĩ chính là sứa bất tử, nhưng vì địa cầu online, chúng chắc hẳn đã bị biến mất. Hơn nữa trước khi biến mất...... Chúng vậy mà lại đã chết.
Ba người đã xem xong toàn bộ tư liệu. Viện nghiên cứu Hắc tháp Nước Mỹ sở dĩ nhất định phải băng qua Thái Bình Dương, tới Trung Quốc cùng các nhà khoa học ở đây thảo luận thí nghiệm sứa bất tử này, chính là bởi vì dưới một môi trường cực kỳ an toàn và yên ổn, đám sứa này đã chết. Tổng cộng 201 hàng mẫu thực nghiệm, đã chết mất 141 con, gần 2/3 trên tổng số sứa.
Tiêu Chiến nghĩ nghĩ: "Trên tư liệu này có nói, đám sứa này không phải chết vì ngoại lực, mà là chết vì sinh sản tự phát. Chúng sau mỗi lần tiến hành sinh sản vô tính, hẳn là sẽ biến trở về hình thái thủy tức. Nhưng ngày 15 tháng 11, 2/3 tổng số lượng sứa sau khi sinh sản, đã không biến trở về nữa. Lúc này chúng giống như những loài sứa khác, trực tiếp tử vong."
Vương Văn Thanh nói: "Ngày 15 tháng 11 là ngày Hắc tháp lần đầu tiên phát ra âm thanh, ba ngày sau địa cầu liền online. Cái chết của đám sứa này khẳng định có liên quan tới Hắc tháp. Sứa dễ dàng phát hiện ra sự thay đổi của thiên nhiên hơn con người, chúng có phải đã nhận ra thứ gì đó, cho nên mới chết đi hay không?"
Những lời giải thích này cũng có chút hợp lý.
Ngày 15 tháng 11 quá đặc biệt, rất khó khiến người ta không thể không liên tưởng đến Hắc tháp. Hơn nữa sứa là loài động vật rất mẫn cảm, đám sứa bất tử này có khả năng đã nhận ra một ít sự thay đổi, cho nên mới lần lượt tử vong như vậy. Nhưng mà điều này vẫn là có chút nói không rõ được.
"141 con sứa chắc hẳn sau khi sinh sản vô tính liền sẽ biến trở về thể sinh vật đơn bào, nhưng rốt cục chúng cũng không biến hóa được, mà ngược lại đã chết đi." Tiêu Chiến cau mày, nhanh chóng động não. Sau một lúc lâu, hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Vương Nhất Bác, đột nhiên nhớ tới một từ: "Không phải là chúng tự sát đấy chứ?!"
Vương Nhất Bác thời điểm suy xét mọi việc vẫn thường có chút linh hoạt hơn Tiêu Chiến, nhưng lần này nghe hắn nói xong cũng thấy hơi sửng sốt.
Vương Nhất Bác suy nghĩ một lát: "Nếu không chịu tác động của ngoại lực, quả thật là thuộc về tự sát."
Trong đầu Tiêu Chiến bỗng nhiên lóe lên một hình ảnh.
Hắn dường như đã từng nhìn thấy một loài sinh vật cùng loại với sứa bất tử ở đâu đó, không phải kiểu không già không chết, nhưng cũng khá tương tự như vậy. Hắn cố gắng nhớ lại trong chốc lát, sau một lúc lâu rốt cuộc cũng tìm được thứ cần tìm từ sâu trong ký ức. Tiêu Chiến lập tức nói: "Tôi trước kia đã từng nhìn thấy một loại tôm hùm, nó là kết quả của sự đột biến gien. Tôm hùm là sinh vật sinh sản hữu tính, nhưng loại tôm hùm kia lại có thể sinh sản vô tính, nói cách khác nó có thể không ngừng mà nhân bản chính mình, tất cả các đời sau của nó đều mang cùng một loại gien giống nhau. Loại tôm hùm này cũng có thể coi như một dạng bất tử, khá tương tự với loại sứa kia."
Vương Nhất Bác dần dần hiểu ý Tiêu Chiến: "Ý cậu là, sinh sản vô tính, không ngừng nhân bản chính mình, gien không phát sinh biến hóa......"
Tiêu Chiến lập tức bắt được một ý nghĩ: "Gien vĩnh viễn không biển đổi, nói cách khác, chính là không phát sinh tiến hóa."
Hai mắt Vương Nhất Bác nhíu lại, bắt lấy từ ngữ mấu chốt: "...... Tiến hóa."
Không sai, chính là tiến hóa.
Tiêu Chiến mở tư liệu đến trang thứ 10 từ dưới đếm lên. Trong thí nghiệm về cái chết của sứa bất tử, nghiên cứu viên đưa ra mười một loại khả năng tử vong. Trong đó có ba loại khả năng có xác suất lớn nhất. Loại thứ nhất là do ngoại lực tác động. Cho dù nghiên cứu viên xác định chính mình đã chuẩn xác khống chế yếu tố ngoại lực trong thí nghiệm, bọn họ cũng không dám khẳng định đã thiết lập được một môi trường an toàn 100% để đám sứa này có thể yên tâm mà sinh sản. Loại thứ hai là sứa bất tử có phương thức tử vong đặc biệt nào đó, trước mắt con người còn chưa phát hiện ra. Mà loại thứ ba chính là giống loài tiến hóa.
Sinh sản vô tính là một phương thức sinh sản cấp thấp. Tính ổn định của gen khiến cho những loài sinh sản vô tính khó có thể phát sinh tiến hóa, ví dụ như trùng đế giày hay sứa. Sinh sản hữu tính mới là xu hướng chính của sự tiến hóa.
Nghiên cứu viên nước Mỹ không cho rằng đám sữa này trong một đêm có thể đột nhiên phát sinh tiến hóa toàn thể như vậy, bởi vì điều này rất không phù hợp với lý luận của sinh vật học. Nhưng bọn họ e rằng vĩnh viễn cũng không biết được, ba ngày sau, nhân loại trên toàn cầu đã bị bắt tiến vào Trò chơi Hắc tháp. Nếu đem so sánh với Hắc tháp, trường hợp sinh vật đột nhiên phát sinh tiến hóa như thế này liền trở nên vô cùng bình thường.
"Bọn họ đã đoán được có thể sẽ liên quan tới Hắc tháp, nhưng lại cũng không thể đoán được, Hắc tháp cuối cùng sẽ là cái dạng này."
Nghiên cứu viên nước Mỹ vượt biển mà đến, mặc dù trước khi biến mất cũng không thể đưa ra được kết luận, nhưng 5 tháng sau lại để lại cho Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác một cái suy đoán.
Hắc tháp làm ra tất cả những điều này, là vì sự tiến hóa của nhân loại.
Không ai có thể chứng minh được phỏng đoán này rốt cuộc có chính xác hay không, hiện tại trên địa cầu cũng không thể tìm ra được một con sứa bất tử nào để tới làm bằng chứng chính minh cho lý luận này. Trống ngực Tiêu Chiến có chút dồn dập, sau một hồi, hắn nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, tự làm cho bản thân bình tĩnh trở lại.
Đây chung quy vẫn chỉ là một sự suy đoán.
Tiêu Chiến nhìn lại toàn bộ tư liệu một lần nữa, đem tất cả ghi tạc vào trong đầu. Vì để đảm bảo, Vương Nhất Bác và Vương Văn Thanh cũng đều nhìn qua một lần. Tiếp theo, Tiêu Chiến đem chúng thiêu thủy đi. Kể cả những con sứa đã biến mất trong lọ thủy tinh, hắn đem chiếc lọ cũng ném cả vào trong lửa.
Làm xong hết thảy những điều này, Tiêu Chiến ngẩng đầu phát hiện Vương Nhất Bác đang nhìn mình.
Hai người lẳng lặng đối diện nhau.
Thật lâu sau, Tiêu Chiến cười hỏi: "Thật ra cũng không đến mức quá kỳ lạ như vậy. Nếu như Hắc tháp thật sự là đang ép nhân loại tiến hóa, như vậy lấy nó làm chất xúc tác, kích phát ra dị năng tiềm ẩn trong thân thể mỗi người cũng là hợp tình hợp lý đi. Nhưng vì sao lại là nhân loại?"
Sứa bất tử đã phát sinh tiến hóa, nhưng chỉ sau ba ngày, chúng toàn bộ đều đã biến mất. Cuối cùng trên địa cầu chỉ còn sót lại con người.
Trong hiệu sách yên tĩnh, Vương Nhất Bác hỏi ngược lại: "Loài sinh vật nào thông minh nhất trên toàn thế giới?"
Tiêu Chiến không hiểu Vương Nhất Bác vì sao lại muốn hỏi vấn đề này, thế nhưng hắn đột nhiên nhớ tới một bộ điện ảnh. Hiếm lắm mới có tâm tình đùa vui một chút, Tiêu Chiến nghiêm túc đáp lời:"Con chuột."
Vương Nhất Bác: "......"
Vương Nhất Bác vậy mà cũng đã từng xem qua bộ phim kia, đối phương đáp lời: "Đây đều là sự lựa chọn của Hắc tháp."
Đúng vậy, hết thảy đều là sự lựa chọn của Hắc tháp.
Tiêu Chiến không biết vì sao Hắc tháp lại lựa chọn nhân loại, cũng không biết mục đích của nó có phải là bức ép nhân loại tiến hóa hay không. Nhưng không còn nghi ngờ gì nữa, nếu trận trò chơi này thật sự tiếp tục, nhân loại đánh tới tận tầng thứ bảy, khẳng định sẽ phát sinh tiến hóa. Lấy ngay hiện tại mà nói, người chơi với trình độ kém cỏi nhất so với nửa năm trước đã thông minh hơn, tố chất thân thể cũng càng tăng cường thêm rất nhiều.
Toàn bộ tư liệu lấy ra từ phòng thí nghiệm đã bị thiêu hủy, sắc trời sẩm tối, ba người tính toán ở lại hiệu sách Tân Hoa nghỉ ngơi.
Bỗng nhiên, ánh mắt Vương Nhất Bác lạnh băng. Thân thể nhanh chóng đứng dậy, dùng tốc độ cực nhanh la ra khỏi hiệu sách. Tiêu Chiến cả kinh, một tay siết chặt cây dù nhỏ. Chỉ kịp thấy thân ảnh Vương Nhất Bác lóe lên, sau đó đã ra đến ngoài cửa. Đợi 10s sau Tiêu Chiến cũng vẫn không thấy đối phương trở về.
Vương Văn Thanh: "Anh họ chắc hẳn đã phát hiện ra gì đó, nhưng có lẽ không phải thứ nguy điểm đâu."
Tiêu Chiến nhìn sang Vương Văn Thanh. Đúng vậy, với sự cẩn thận của Vương Nhất Bác, đối phương tuyệt không có khả năng tùy tiện rời đi, khẳng định là vì có gì đó nên mới đột nhiên đi ra ngoài như vậy, nhưng chắc chắn không phải kẻ địch tập kích, nếu không hắn nhất định sẽ nói với Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến nghĩ nghĩ trong chốc lát, sau đó cùng Vương Văn Thanh đi ra ngoài.
Hai người băng qua ngã tư, ngay lập tức liền thấy được Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác lúc này cũng đang xoay người lại, dường như muốn quay đầu gọi hai người bọn họ tới đó. Nhìn thấy Tiêu Chiến, hắn dừng bước chân. Sắc mặt Tiêu Chiến dần dần trầm xuống, hắn đã thấy được thi thể nằm ở phía sau Vương Nhất Bác.
Máu tươi từ ngực đối phương ào ạt chảy ra.
Đây là một cô gái trẻ tuổi, cô bé nằm trên mặt đất, đầu hướng lên không trung, có chút không cam lòng mà mở to hai mắt. Trái tim cô bé đã bị người khoét mất một nửa, máu thịt rơi rớt ở bên cạnh thi thể, có thể nói là một kích mất mạng. Máu tươi còn chưa hoàn toàn khô lại, máu nóng đặc sệt chảy tới bên chân Vương Nhất Bác, làm cho đế giày hắn ướt nhẹp.
Dựa theo thời gian tính toán, hẳn là khi Vương Nhất Bác lao ra ngoài, cô bé này chỉ vừa mới bị giết chết. Nếu người khác thấy một màn như vậy, liền sẽ đương nhiên nghĩ rằng là Vương Nhất Bác giết chết cô bé, vừa khéo trên tay Vương Nhất Bác cũng còn dính lại chút máu đỏ. Nhưng Tiêu Chiến chỉ bình tĩnh đi tới đó, kiểm tra một chút, rồi hỏi: "Anh có nhìn thấy hung thủ không?"
Vương Nhất Bác: "Không nhìn thấy. Khi tôi vừa mới đuổi tới đây thân thể cô bé còn chưa kịp ngã xuống, vẫn đang đứng ở nơi này. Nhưng phần ngực đã bị mở ra, một nửa trái tim và xương sườn rơi trên mặt đất. Tôi đã thử dùng nước khoáng để trị liệu nhưng vẫn không thể cứu được, đã chết rồi. Vết thương quá nặng, tố chân thân thể của cô bé cũng không được tốt cho lắm."
Cô bé này chắc hẳn chỉ là một Ngạch quân dự bị thực lực yếu kém, cho dù Vương Nhất Bác dùng tốc độ nhanh nhất cũng không thể cứu sống được cô bé.
Tố chân thân thể của Vương Nhất Bác mạnh hơn Tiêu Chiến một chút, khi còn ở trong hiệu sách hắn chắc hẳn đã đột nhiên nghe thấy âm thanh cô bé bị tập kích; hoặc cũng có thể do hắn hàng năm làm nhiệm vụ, tương đối nhạy bén với loại chuyện này, nhận thấy được có người đang giết hại cô bé này, cho nên mới không có thời gian nói với Tiêu Chiến, trực tiếp chạy thẳng ra ngoài, muốn dùng tốc độ nhanh nhất để chạy tới đây. Nhưng đáng tiếc lại vẫn chậm một bước. Vương Nhất Bác không thấy được hung thủ, cũng không cứu được cô bé.
Tiêu Chiến vươn tay khép lại hai mắt còn chưa kịp nhắm của cô bé kia.
"Lần trước còn có thể suy xét có phải là do bị ném từ phó bản ra không, nhưng thêm cả lần này nữa thì lại càng kỳ quái." Sắc mặt Tiêu Chiến lạnh lẽo, lý trí mà phân tích nói, "Đầu tiên, bọn họ khẳng định đều là bị con người giết chết, hơn nữa còn là một kích mất mạng, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn. Đây là điểm tương đồng. Còn có một điểm giống nhau nữa, đó là hung thủ giết chết bọn họ, chúng ta đều không hề nhìn thấy."
Vương Nhất Bác biết Tiêu Chiến nói đến chính là cỗ thi thể bọn họ đột nhiên nhìn thấy trên đường vào ba ngày trước. Cũng giống với lần này, cứ như là bị một người tàng hình giết hại vậy, phương thức tử vong của hai nạn nhân không giống nhau, nhưng lại đều tìm không thấy hung thủ. Một lần trước còn có thể cho là liên quan tới phó bản Hắc tháp, nhưng lần này Vương Nhất Bác là tận mắt nhìn thấy cô bé kia ngã xuống, thế nhưng trước sau lại vẫn không hề nhìn thấy hung thủ.
Điều này không hề giống với phong cách của trò chơi Hắc tháp.
Màn đêm dần dần buông xuống, đã không còn điện nữa, đèn đóm ở hai bên đường sẽ không đúng giờ mà sáng lên, toàn bộ thế giới đều chìm vào bóng tối. Ba người đứng bên cạnh cỗ thi thể đã mất dần độ ấm, gió lạnh chui vào ống tay áo Tiêu Chiến, tiếng gió tựa như tiếng nức nở. Máu tươi chảy ra từ thi thể chậm rãi khô lại, biến thành màu nâu đỏ thẫm trên mặt đất.
Tiêu Chiến nói: "Trời tối rồi, trước tiên tìm một chỗ trú đã, mang theo cô bé này rồi kiểm tra kỹ càng một phen xem."
Ba người dịch người chuẩn bị rời đi.
Bỗng nhiên, một tiếng nhạc sôi động vui tươi đột ngột vang lên trên không trung ở khắp mọi nơi trên toàn cầu, Tiêu Chiến nhanh chóng quay đầu nhìn về phía Hắc tháp, chỉ thấy trên thân tháp đen nhánh kia, là một đường thẳng màu trắng bắt đầu dịch chuyển từ dưới lên trên. Ánh sáng trắng không ngừng nhấp nháy, tiếng nhạc Hắc tháp phát ra cũng không hề dừng lại.
Ngay khi 6 giờ vừa điểm, tiếng nhạc đột nhiên im bặt, đường thẳng kia cũng dừng hình xếp thành một hàng ở ngay giữa thân tháp.
Người chơi trên toàn thế giới đồng loạt dừng động tác, nhìn về phía Hắc tháp. Gần như tất cả bọn họ đều lộ ra thần sắc sợ hãi, hoảng sợ cả người run rẩy. Có người khóc lóc quỳ sụp xuống đất, cầu xin thượng đế cứu vớt chính mình. Nhưng thứ bọn họ chờ được không phải là thượng đế, mà là âm thanh nhắc nhở hưng phấn đến cực điểm của Hắc tháp ——
"Leng keng! Ngày 31 tháng 03 năm 2018, mở ra lần cưỡng chế thứ nhất tiến vào trò chơi công tháp."
Ong!
Một âm thanh nặng nề qua đi, Tiêu Chiến nhìn thấy trên thân Hắc tháp, đường thẳng màu trắng kia chậm rãi thay đổi, cuối cùng biến thành một con số có tám chữ số ——
『28315123』
Hắn tựa như bỗng nhiên hiểu rõ gì đó, quay đầu nhìn sang Vương Nhất Bác.
Chỉ trong 10s khi bọn họ chuẩn bị đem thi thể cô bé này rời đi, con số trên thân Hắc tháp đã lại phát sinh biến hóa —
『28315019』
Tiêu Chiến trợn to hai mắt.
...... Lúc này mới chỉ qua đi mười giây đồng hồ!
Trên thân tháp đen nhánh kia, con số ấy vẫn đang không ngừng thay đổi.
Chương 130: 19 triệu
Màn đêm buông xuống, tất cả mọi nơi đều chìm bóng tối. Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác mang theo thi thể cô bé kia nhanh chóng rời khỏi đường cái, tìm được một căn phòng không quá bắt mắt, quyết định trú tạm ở nơi đó. Dọc theo đường đi bọn họ không nhìn thấy bất kì ai. Người chơi may mắn còn sống sót ở Bắc Kinh vốn cũng không nhiều lắm, đi suốt năm phút đồng hồ không nhìn thấy người cũng chuyện bình thường. Nhưng mà lúc này, toàn bộ thành phố tựa như bị người ấn vào nút dừng hình, hoàn toàn trở lên tĩnh lặng.
Một nơi rộng lớn như vậy bỗng chốc biến thành một thành phố trống không, chỉ có khoảng 100 người chơi là tránh được việc bị cưỡng chế kéo vào trò chơi công tháp lần này.
Tình huống giống như vậy còn phát sinh ở khắp mọi nơi trên toàn thế giới.
Số lượng người chơi hiện tại còn lưu lại trên địa cầu tương đối ít ỏi. Chỉ có những người chơi nội trong ba tháng đã từng đi công tháp, hoặc là giành được thắng lợi khi tham gia trò chơi tổng vệ sinh của các mạt vị giả, mới có thể không bị cưỡng chế đi công tháp.
Màn đêm tối tăm, Tiêu Chiến đưa mắt nhìn lên sắc trời đen kịt ở ngoài cửa sổ, tiếp đó mở đèn pin, chiếu vào thi thể cô bé kia.
Bọn họ kiểm tra một chút đạo cụ và vũ khí trên thi thể. Một con dao phay bình thường, một khẩu súng lục còn lại ba phát đạn. Cô bé này còn mang theo một cục đá nhìn qua rất kỳ quái, Tiêu Chiến nhìn xuống phần giới thiệu của đạo cụ, cục đá này có thể nâng cao tốc độ chạy của người chơi trong một khoảng thời gian ngắn, nhưng chỉ có thể sử dụng ba lần, hiện tại đã sử dụng hết hai lần.
Cuối cùng bọn họ kiểm tra đến nguyên nhân cái chết.
Kết luận cũng giống như vừa rồi khi Vương Nhất Bác kiểm tra sơ qua, là bị người đâm thủng trái tim, một kích liền mất mạng. Là thủ pháp của con người, không giống với Quái vật Hắc tháp.
Tiêu Chiến đưa cục đá kia cho Vương Văn Thanh. Loại đạo cụ này không có tác dụng quá lớn đối với hắn, đưa cho Vương Văn Thanh có lẽ sẽ hữu dụng hơn. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Vương Nhất Bác, sắc mặt nghiêm trọng: "Đây là cỗ thi thể thứ hai. Lần này khi chúng ta nhìn thấy cô bé, cô bé vẫn chưa chết hẳn, nhưng hung thủ lại vẫn không thấy đâu. Có hai loại khả năng, loại thứ nhất, cô bé quả thật đang tham gia Trò chơi Hắc tháp, chỉ là khi chưa kịp chết hẳn liền đã bị Hắc tháp ném trở lại địa cầu; loại thứ hai, cô bé là bị người chơi nhân loại giết chết trên đường."
Vương Nhất Bác yên lặng nhìn Tiêu Chiến: "Loại thứ hai."
Tiêu Chiến cũng nghĩ khả năng thứ nhất xác suất cực thấp, hắn nói: "Như vậy chỉ có một vấn đề......Người giết chết cô bé, hoặc là thực lực mạnh hơn anh, ít nhất là về mặt tốc độ, cho nên mới có thể chạy thoát ngay một giây trước khi anh đuổi tới, hơn nữa còn là không để lại bất kì dấu vết gì. Hoặc là gã sở hữu loại dị năng đặc biệt, hoặc là đạo cụ," dừng một chút, Tiêu Chiến nói ra một đáp án: "Gã có thể 'tàng hình'."
Vương Nhất Bác đột nhiên hỏi: "Cậu cảm thấy là loại nào."
Tiêu Chiến hơi ngẩn người. Hắn nhìn vào mắt Vương Nhất Bác, hai người lẳng lặng nhìn nhau. Vương Nhất Bác đã sớm đoán ra Tiêu Chiến dường như có được một loại dị năng nào đó liên quan đến trí tuệ, Tiêu Chiến không nói quá chi tiết về dị năng của Trần San San, nhưng khi gặp phải vấn đề có tính chất phán đoán, hắn đều sẽ dựa vào dị năng "Siêu trí tư duy" để làm ra suy đoán.
Tiêu Chiến im lặng suy nghĩ trong giây lát, nghiêm túc nói: "Tôi cảm thấy tất cả đều không phải."
"Vậy đó là cái gì."
Vương Văn Thanh ở bên cạnh lắng nghe, cũng đang suy nghĩ vấn đề này. Không chờ Tiêu Chiến trả lời, cậu nhóc bỗng nhiên mở miệng: "Sẽ có liên quan tới người chơi Mộ Hồi kia ạ?"
Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đồng thời quay đầu nhìn sang Vương Văn Thanh.
Vương Văn Thanh giải thích nói: "Anh họ, anh Tiêu Chiến, hai anh nghe thử xem nhé. Sát thủ tàng hình là sau khi Hắc tháp xảy ra đổi mới sai lầm mới xuất hiện, về thời gian có chút khá trùng hợp. Trước kia đều không có, hiện tại lại đột nhiên xuất hiện, cho nên rất có khả năng bọn họ có liên quan tới lần đổi sai lầm vừa rồi. Đương nhiên, nói không chừng cũng thật sự là có một tên tàng hình nào đó vẫn luôn theo dõi chúng ta, nhưng mà lại không xuống tay với chúng ta, ngược lại vẫn luôn ở chúng ta xung quanh giết người......" Nói xong câu cuối cùng, tự bản thân Vương Văn Thanh cũng đều cảm thấy khả năng này không quá lớn.
Một kẻ thủ có khả năng tàng hình, từ một tuần trước đã bắt đầu theo dõi ba người, gã cố tình không xuống tay với bọn họ, mà ngược lại còn đi giết chết người chơi xung quanh đó. Cuối cùng khi ba người tới nơi, gã liền lập tức chạy trốn. Gã làm như vậy là có ý gì? Chẳng lẽ là đang muốn khoe khoang chính mình có kỹ năng chạy trốn đặc biệt hay sao?
Vương Văn Thanh nói ra suy nghĩ của mình, cậu nhóc vốn tưởng rằng Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác sẽ còn tiếp tục thảo luận, ai ngờ nghe cậu nhóc nói xong, sắc mặt Tiêu Chiến lại chậm rãi trầm xuống, Vương Nhất Bác cũng không nói chuyện nữa. Vương Văn Thanh còn tưởng mình vừa rồi nói sai gì đó, nhưng cẩn thận nghĩ lại một chút liền tự mình hiểu ra, nếu những điều cậu nhóc nói đều là sự thật, vậy chuyện này liền sẽ cực kỳ phức tạp.
Sự xuất hiện của người tàng hình có liên quan tới Hắc tháp thần bí phiên bản 4.0.
Kẻ thù không thể nhìn thấy chính là kẻ thù nguy hiểm nhất. Chẳng lẽ nói sau khi Hắc tháp đổi mới phiên bản 4.0, người chơi nhân loại sẽ gặp phải kẻ thù có khả năng tàng hình, bắt buộc phải chiến đấu với bọn chúng?
Nghĩ đến đây, Vương Văn Thanh bỗng nhiên run lên. Cậu nhóc rụt rụt cổ, không thèm nghĩ tới sự tình khủng bố này nữa.
Đây là một tiệm tạp hóa, Tiêu Chiến lấy ra một chiếc khăn trải bàn từ trên kệ để hàng, phủ lên thi thể cô bé kia. Buổi tối ba người liền tạm thời nghỉ ngơi ở đây.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tiêu Chiến đi đến cạnh cửa sổ. Hắn ngẩng đầu nhìn Hắc tháp ở cách đó không xa, nhẩm đếm con số ở trên thân hắc tháp.
『26813231』
Tiêu Chiến thấp giọng niệm niệm con số này, hắn siết chặt ngón tay, lặp lại một lần nữa con số mình nhìn thấy đêm qua.
Đã ít đi gần 1.5 triệu.
Hắc tháp đêm qua cũng không giải thích gì về con số này, nhưng ngay khi nhìn đến nó tất cả người chơi trên toàn cầu đều đã đại khái đoán được, đây hoặc là số lượng người chơi bị cưỡng chế tiến vào công tháp, hoặc là số lượng người chơi may mắn sống sót trên toàn cầu. Một tháng trước Tiêu Quý Đồng nói với Tiêu Chiến, Nam Kinh đại khái còn khoảng 20.000 người chơi. Trước Địa cầu online Nam Kinh ước chừng có khoảng 10 triệu người, tính theo tỷ lệ tương tự, người chơi may mắn sống sót trên toàn cầu chính là khoảng 20 triệu người.
"Cứ mười giây liền sẽ giảm xuống hơn 100 người, một buổi tối qua đi, đã giảm mất gần 1.5 triệu người......"
"Đại đa số những người bị cưỡng chế tiến vào trò chơi công tháp, đều là người chơi chưa từng tham gia trò chơi công tháp." Một giọng nam trầm thấp vang lên phía sau lưng Tiêu Chiến, hắn quay đầu nhìn lại. Vương Nhất Bác đi đến bên cạnh cửa sổ, cũng nhìn về phía Hắc tháp, nhàn nhạt nói: "Ba ngày đầu tiên sẽ là khoảng thời gian số lượng người chơi giảm mạnh nhất, ba ngày sau, tốc độ giảm xuống của con số kia liền sẽ chậm lại."
Đây chính là khôn sống mống chết.
Người chơi thực lực yếu căn bản trụ không được mấy ngày, bọn họ sẽ trực tiếp thất bại ngay khi trò chơi công tháp vừa mới bắt đầu, thậm chí rất có khả năng ngay cả nhiệm vụ chủ tuyến cũng đều không thể mở ra. Nhưng nếu căng được qua ba ngày, chứng minh người chơi đó cũng có chút thực lực nhất định, ít nhất có thể mở ra nhiệm vụ chủ tuyến, vậy như sẽ có hy vọng thông quan trò chơi công tháp.
Tiêu Chiến chuyển dời tầm mắt, giọng nói bình tĩnh: "Khoảng thời gian nhân số giảm mạnh nhất hẳn là 12 đến 24 tiếng sau khi tiến vào trò chơi công tháp." Đây là kinh nghiệm sau ba lần công tháp của hắn. Trò chơi công tháp không giống với các phó bản trò chơi khác, thông thường sẽ có một hoặc nhiều nhiệm vụ chi nhánh, hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh mới có thể mở ra nhiệm vụ chủ tuyến. Nếu trong vòng 24 tiếng đồng hồ không thể mở ra nhiệm vụ chủ tuyến, vậy đến tám chín phần mười sẽ mở không ra được.
Vương Nhất Bác nghe vậy đang chuẩn bị nói thêm gì đó, nhưng ánh mắt bỗng nhiên liền ngừng lại.
Tiêu Chiến cũng chậm rãi trợn to hai mắt, gắt gao nhìn chằm chằm về phía Hắc tháp.
Chỉ thấy toà Hắc tháp khổng lồ đang lơ lửng trên không trung kia, ánh nắng rực rỡ chiếu vào thân tháp đen nhánh, ở trung tâm Hắc tháp, con số có 8 chữ số đang không ngừng nhảy lên. Nhưng mà lần này con số không thay đổi ở hàng đơn vị hay hàng trăm, mà là con số ở hàng chục nghìn đang không ngừng thay đổi!
Một phút đồng hồ, con số biến thành: 26381314.
Mười phút sau, con số biến thành: 24913421.
Một giờ sau, con số 2 đứng đầu đã hoàn toàn biến thành số 1.
Trên địa cầu, những người chơi không phải tiến vào trò chơi công thâp giờ phút này cũng đã tìm được nơi an toàn, nhìn chăm chú về phía con số đang không ngừng biến hoá kia. Nó không có máu tươi, không có lửa đạn, nó chỉ là một con số vô hình đơn giản đang giảm dần xuống mà thôi. Nhưng chỉ trong một tiếng đồng hồ này, gần 10 triệu người đã im hơi lặng tiếng biến mất trong tòa Hắc tháp đen nhánh lạnh băng kia.
Quảng trường Đỏ Moskva, Nga.
Giữa trời đầy tuyết trắng, một gã đàn ông to lớn như gấu nâu mặc áo khoác thật dày, sau khi nhìn thấy con số giảm xuống, cũng không quay đầu lại mà xoay người rời đi.
Bắc Kinh, trường trung học số 80.
Luyện Dư Tranh đang ngồi trên hành lang của dãy phòng học khối 12, cô ta dường như không hề lo sợ sẽ bị ngã xuống, ngồi bên cạnh tay vịn, nhìn con số đang dần giảm xuống kia, biểu tình trên mặt không có lấy một tia biến hoá.
Nam Kinh, Nam kinh tổ mới.
Ngay khi con số trên thân tháp giảm xuống còn 25 triệu, Tiêu Quý Đồng đã không hề để ý đến nó nữa, thế nhưng Ninh Ninh lại vẫn ôm nỏ đứng phía dưới Hắc Tháp. Cô ngửa đầu, trăm mặc nhìn nó, không nói một lời.
Thượng Hải, tổ chức Attack.
Tháng trước Lạc Phong Thành đã yêu cầu các thành viên chưa đi công tháp trong tổ chức toàn bộ đều tiến vào Hắc tháp, hoàn thành trò chơi công tháp của chính mình. Anh ta đã trở thành Người chơi chính thức, cũng đã đạt được dị năng. Bắt đầu từ đêm qua, trong trung tâm thương mại này chỉ còn lại thành viên của tổ chức Attack, và hai người chơi Hắc tháp tầng thứ nhất.
Lạc Phong Thành ngồi trong văn phòng không quan tâm đến sự tình bên ngoài, bỗng nhiên cửa văn phòng bị người đẩy ra.
Jacks vội vã chạy vào, không ngừng thở dốc, gấp đến độ nói không nên lời. Một cô bé tóc ngắn nhan sắc bình thường đang ngồi một bên đọc sách, thấy vậy liền rót cho Jacks một chén nước. Cô bé hỏi: "Lại có người chơi bị người tàng hình giết à Jacks?"
Jacks đầu tiên là gật đầu, sau đó lại dùng sức lắc đầu.
Lạc Phong Thành nheo lại hai mắt: "Tình huống như thế nào?"
Jacks sau khi uống nước xong cũng đã ổn định hô hấp, trình độ tiếng trung của cậu ta trong vòng nửa năm nay đã trở nên lưu loát hơn rất nhiều, cậu ta nhanh chóng nói: "Đúng vậy, lại phát hiện thi thể bị người tàng hình giết chết. Nhưng lần này, khụ khụ...... Không phải, chuyện tôi muốn nói không phải chuyện này. Tiến sĩ Lạc, con số thay đổi rồi! Ngày hôm qua anh nói con số trên thân Hắc tháp chắc hẳn là tổng số người chơi may mắn sống sót, hơn 28 triệu. Vừa rồi, vừa rồi chỉ còn lại 19 triệu thôi!"
Lạc Phong Thành bỗng nhiên ngẩn người.
Bàn tay đưa ra tiếp nhận ly nước của Trần San San cũng ngừng lại giữa không trung
Một lúc lâu sau, Lạc Phong Thành thấp giọng nỉ non nói: "Giảm nhanh như vậy cơ à......" Anh ta không nói tiếp, kế đó lấy một chồng tư liệu thật dày từ trong ngăn kéo. Sau khi nhìn kĩ càng tỉ mỉ đống giấy tờ này liền đưa nó cho Jacks, bình tĩnh nói: "Tìm cơ hội đi một chuyến tới Bắc Kinh đi, tìm gặp Tiêu Chiến và Vương thiếu tá. Chuyện này không phải chuyện nhỏ, Thượng Hải không có người chơi có thể giải quyết được. San San, em cũng đi cùng đi. Bọn họ cần dị năng của em."
Cùng lúc đó, phố Quan Tiền, Tô Châu,.
Hai gã đàn ông ngoại quốc cao lớn đang đi lại trên phố buôn bán vắng vẻ, nhàm chán nhìn ngó cửa hàng bị bỏ hoang ở hai bên đường.
Bọn hắn đi gần mười phút, rốt cuộc vẫn không thấy nổi một bóng người. Gã tóc vàng nhịn không được tức giận mắng một câu "Fuck", tiếp theo cả giận nói: "Đâu hết cả rồi? Tại sao ngay cả một bóng người cũng không có vậy? Hiện tại người đều đã bị bọn họ giết sạch rồi sao. Đáng chết, tao chỉ còn lại 56 phút nghỉ ngơi, tại sao lại không có thịt heo."
Gã tóc nâu ở bên cạnh hừ lạnh một tiếng: "Thời gian nghỉ nghơi tiếp theo là của tao."
Gã tóc vàng khinh thường nói: "Mày tìm được thịt heo à, David kính mến?"
Vừa dứt lời, hai gã đột nhiên dừng động tác. Bọn gã vểnh tai cận thận nghe ngóng động tĩnh xung quanh, bỗng nhiên, gã tóc vàng ngẩng đầu, chậm rãi nhếch môi lên. Trên gương mặt anh tuấn đẹp trai của gã dần lộ ra một cụ cười cổ quái điên cuồng, tựa như một kẻ điên bị bỏ đói ba ngày đột nhiên nhìn thấy đồ ăn vậy, hai mắt gã sáng lên, gắt gao nhìn chằm chằm vào tầng hai của một cửa hàng bán đồ đặc sản.
Người đàn ông trung niên trốn ở tầng hai sợ tới mức vội vàng rời khỏi cửa sổ, khẩn trương mà run rẩy cả người: "Thứ gì kia, hai người kia là gì vậy......" Lời còn chưa nói hết, một bóng đen đã chợt lóe lên trước mắt người đàn ông trung niên. Thứ ông ta nhìn thấy trước khi chết là một mái tóc vàng hoe, kế đó đầu ông ta gục xuống, lỗ tai dường như còn có thể nghe được tiếng rống giận của gã tóc nâu——
"Fuck you! Pete, thời gian nghỉ nơi lần này là của tao, mày cmn sao lại đoạt mất vậy!"
Phần đầu của người đàn ông trung niên chậm rãi rơi xuống mặt đất, hết thảy chỉ phát sinh trong vòng một giây. Người chơi đã thông quan Hắc tháp tầng thứ nhất này dù như thế nào cũng đều không thể tưởng tượng được, thực lực hai bên sẽ lại chênh lệch lớn đến vậy. Đầu ông ta lăn trên đất, hai mắt thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm vào tay phải của gã tóc vàng. Trong bàn tay kia là một chiếc vòng mã não màu đỏ.
Gã tóc nâu rống giận nện một quyền về phía gã tóc vàng, gã tóc vàng cợt nhả né tránh.
Nửa phút sau, bóng dáng hai gã biến mất trong phòng, chỉ để lại thi thể đã lạnh của người đàn ông trung niên.
Chương 131: "Có người bắt chước gương mặt của tôi, điệu cười của tôi, nhưng người đó lại không phải là tôi......"
Hai ngày sau, ba người Tiêu Chiến lại tìm một điểm dừng chân khác, tiếp tục quan sát động tĩnh của Hắc tháp.
Hai ngày này bọn họ không hề ra khỏi cửa, vẫn luôn trốn ở nơi an toàn mà quan sát Hắc tháp biến hóa. Con số trên thân Hắc tháp giảm cực mạnh ở ngày đầu tiên, sau khi nhanh chóng giảm xuống chỉ còn 19 triệu trong vòng một giờ, tiếp đó tốc độ giảm xuống đã chậm dần. Sau khi con số cán mốc 13 triệu, số lượng giảm bớt đã ổn định hơn rất nhiều.
Đến ngày thứ ba, con số dừng lại ở mức 11 triệu, hầu như cũng không biến động quá lớn.
Trong thời gian ba ngày này, đã có một số ít người chơi trở lại trái đất. Tiêu Chiến tránh trong một nhà dân bình thường, từ cửa sổ tầng hai nhìn xuống dưới liền thấy được một người đàn ông trẻ tuổi từ trên xuống dưới toàn bộ đều là máu, phịch một tiếng ngã ra từ trong không khí. Anh ta thống khổ kêu lên một tiếng, nhưng lại không có thời gian để kiểm tra vết thương trên cơ thể mình, giãy giụa vài cái liền đứng lên chạy thẳng. Không bao lâu sau, thân ảnh anh ta biến mất ở tòa nhà phía đối diện, hiển nhiên là đi tìm một nơi an toàn để chữa trị vết thương.
Người chơi thông quan trò chơi công tháp cứ từng người lần lượt xuất hiện. Trong số bọn họ có người bị trọng thương, cũng có người trên dưới lông tóc không tổn hao gì. Nhưng không hề có ngoại lệ, bọn họ khi vừa mới trở lại địa cầu, hai mắt đều sắc bén, lập tức nhìn quét bốn phía. Tựa như có thứ gì đó khác với lúc trước, người chơi bước ra từ trò chơi công tháp càng thêm cẩn thận, cảnh giác hết thảy động tĩnh xung quanh.
Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác ở trong căn phòng không người này đợi đủ năm ngày.
Hiện tại đang là thời gian cưỡng chế tiến vào trò chơi công tháp, hai người không cần đi công tháp, nhưng Hắc tháp xảy ra biến cố khiến bọn họ quyết định ở lại quan sát thêm một thời gian nữa, sau đó sẽ lên kế hoạch cho những bước đi tiếp theo. Suốt năm ngày này, chỉ có một người chơi công tháp thành công đi qua trước mặt bọn họ, ngoài ra không còn ai khác.
Vương Văn Thanh chế tạo được rất nhiều nước khoáng, Vương Nhất Bác bỏ toàn bộ vào ổ gà.
May mắn làm sao, Tiêu Chiến phát hiện ra nước khoáng của Vương Văn Thanh thế nhưng lại có thể uống được.
Nước khoáng mát lạnh, hương vị không giống với nước lọc bình thường, nhưng uống xong liền cảm thấy tinh thần sảng khoái. Trước kia khi còn ở Nam Kinh tổ chưa ai từng thử uống qua loại nước này, Tiêu Chiến lại uống thêm một ngụm, suy nghĩ trong chốc lát, nói: "Cảm giác sức lực mạnh hơn một chút, ngay cả thị lực dường như cũng được nâng cao lên."
Ba người đều thử uống nửa bình.
Vương Nhất Bác kiểm tra một chút: "Hiệu quả khi uống một ngụm với một bình là như nhau, đại khái có thể nâng cao tố chất thân thể trong vòng một giờ. Sức mạnh tăng lên ước chừng 20%," trên vách tường bị đập thủng một lỗ lớn cỡ khoảng bàn tay, đây là kết quả sau khi Vương Nhất Bác uống xong nước khoáng liền thử nghiệm ra. "Tốc độ tăng lên 10%, thị lực và khả năng phản xạ cũng được cải thiện chút ít."
Tiêu Chiến ném bình nước rỗng vào thùng rác: "Tiểu Thanh, lúc trước khi anh xem xét dị năng của em, nó chỉ nói nước khoáng của em có tác dụng trị liệu." Suy tư trong chốc lát, Tiêu Chiến bỗng nhiên nghĩ đến: "Chẳng lẽ dị năng của em đã thăng cấp rồi?"
Vương Văn Thanh gãi gãi đầu: "Em cũng không biết."
"Để anh xem."
Việc này không nên chậm trễ, Tiêu Chiến giữ chặt tay Vương Văn Thanh, lại lần nữa kiểm tra dị năng của cậu nhóc.
Dị năng: Nước quý trong núi trăm tuổi
Người sở hữu: Vương Văn Thanh
......
Cấp bậc: Cấp 4
......
Quả nhiên đã thăng cấp!
Đây là một tin tốt.
Từ trước kia Tiêu Chiến đã bắt đầu có chút suy đoán, dị năng của người chơi là có thể thăng cấp, nếu không sẽ không có cái gọi là "Cấp bậc dị năng" kia. Nhưng sổ dị năng một khi thu thập dị năng của người chơi, liền không thể thay đổi được nữa, hết thảy sẽ bảo trì nguyên dạng. Cho nên Tiêu Chiến cũng không có cách nào biết được tình huống của cấp bậc dị năng thông qua sổ dị năng.
Tiêu Chiến lấy lại bình tĩnh, nhìn về phía Vương Nhất Bác. Hắn hiện tại có chút muốn biết tình trạng cấp bậc dị năng của Vương Nhất Bác. Nhưng hắn lại chỉ nhìn trong chốc lát, kế đó liền dời tầm mắt đi. Hắn mỗi ba ngày mới có thể kiểm tra đo lường dị năng của người khác, trong vòng 3 ngày tới sẽ không thể xem xét dị năng của Vương Nhất Bác được nữa, chỉ có thể cứ thế mà từ bỏ.
"Ba ngày sau hãy kiểm tra lại dị năng của tôi một lần nữa."
Tiêu Chiến bỗng chốc sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác im hơi lặng tiếng hơi nhếch môi: "Có lẽ dị năng của tôi cũng đã thăng cấp rồi? Hai bên đều xác nhận một chút, sẽ có thể đưa ra được kết luận chính xác nhất."
Tiêu Chiến yên lặng nhìn Vương Nhất Bác, một lát sau, cười gật đầu. Nhưng hắn còn chưa kịp nói gì, thần sắc trên mặt bỗng nhiên biến đổi. Ánh mắt Vương Nhất Bác cũng ngưng lại, hắn xoay đầu, nhìn về phía sau. Gần như chỉ trong nháy mắt, một bóng đen đột nhiên phá cửa lao vào trong phòng, tiếng cửa kính vỡ vụn theo đó vang lên. Ánh mặt trời chiếu lên thủy tinh trên đất phản xạ ra ánh sáng, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác không tự giác mà nheo lại hai mắt, ngay sau đó, bóng đen kia liền giơ tay túm lấy Vương Văn Thanh đang đứng bên cạnh còn chưa kịp phản ứng lại.
"Thủ lĩnh! Bắt được rồi!"
Hai mắt còn chưa kịp mở ra, Vương Nhất Bác dưới chân vừa giẫm, thân thể đã như hỏa tiễn, vèo một tiếng lao ra ngoài. Tay phải Vương Nhất Bác ngay tức khắc biến thành vũ khí, mũi nhọn lặng lẽo cắt qua đùi phải của đối phương, lộ ra xương trắng bên trong. Người này túm lấy cổ áo Vương Văn Thanh, dùng sức vứt cậu nhóc ra ngoài cửa sổ. Vương Nhất Bác một quyền đánh xuống, người kia phát ra tiếng kêu thống khổ, sau đó cả người bay ngược ra ngoài, nện lên mặt tường.
Hết thảy chỉ mới phát sinh trong vòng 3s.
Từ khi bóng đen kia lao vào trong phòng, cho đến khi bắt được Vương Văn Thanh, đem cậu nhóc ném ra ngoài cửa sổ. Sự tình phát triển quá nhanh, ngay cả Vương Nhất Bác cũng không thể cứu được Vương Văn Thanh, chỉ có thể trơ mắt nhìn em họ mình bị bắt đi. Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến liếc nhìn nhau, hai người nhẹ nhàng gật đầu. Vương Nhất Bác nhanh chóng nhằm về phía người đàn ông ngã nhoài trong phòng, Tiêu Chiến ngay tức khắc nhảy ra cửa sổ, đuổi theo Vương Văn Thanh.
Trong nháy mắt khi thân thể Tiêu Chiến vừa rời khỏi cửa, một giọng nói lạnh lùng bỗng nhiên cất lên ——
"Anh hiện tại đang ở giữa không trung."
Tiêu Chiến trong lòng cả kinh, hắn chưa kịp tiếp đất, trọng lực mạnh mẽ liền áp xuống, nặng nè đè lên vai hắn, ép hắn dính sát lên mặt đất. Nền xi măng dưới chân bị lún xuống thành hai cái hố nhỏ, Tiêu Chiến trực tiếp ngẩng đầu, nhìn về phía trước. Luyện Dư Tranh và Nguyễn Vọng Thư từ hai bên trái phải đồng thời lao lên tấn công Tiêu Chiến. Ngay trước mặt hắn, Lý diệu bắt lấy cánh tay Vương Văn Thanh, quay sang Tiêu Chiến cười nói: "Chuẩn bị tốt chưa?"
Ngay sau đó, cô ta căn bản không cho Tiêu Chiến thời gian chuẩn bị, trực tiếp móc ra dao bạc, không nói hai lời cứa một nhát vào tay phải mình.
Dao nhỏ đâm thủng lòng bàn tay Lý Diệu, rất nhanh liền nhiễm đỏ chiếc áo blouse trắng. Cô ta tựa như không hề cảm thấy đau đớn, mà tay phải Tiêu Chiến lại trực tiếp tê rần. Tiêu Chiến vừa khom lưng tránh đi công kích của Luyện Dư Tranh, ngay giây tiếp theo Nguyễn Vọng Thư đã lại xông lên. Người trước không ngừng tấn công phần thân dưới của Tiêu Chiến, khiến hắn không thể không rời khỏi mặt đất. Chỉ cần hắn nhảy lên, Nguyễn Vọng Thư liền sử dụng dị năng, dùng trọng lực áp chế Tiêu Chiến.
Cùng lúc đó, còn có Lý Diệu ở bên cạnh một dao lại một dao chơi trò tự mình làm đau mình.
Trên người Tiêu Chiến không có lấy một giọt máu, nhưng hắn cũng đã bị đâm bốn nhát dao. Tiêu Chiến run rẩy ngón tay gian nan phản kích, Vương Nhất Bác và Tề Hành bên kia còn chưa phân thắng bại. Luyện Dư Tranh bắt được một lần sơ hở của Tiêu Chiến, chân trái cô ta dùng sức, chân phải vung ra một đường trên không trung, bổ về phía đỉnh đầu Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến đang muốn né tránh, Lý Diệu không nói hai lời một đao đâm vào đùi phải của mình. Tiêu Chiến lảo đảo, không thể né tránh. Nhưng ngay một khắc khi chân Luyện Dư Tranh sắp sửa đá xuống, một tiếng súng chói tai bất ngờ vang lên. Trong nháy mắt, toàn bộ cảm giác đau đớn trên người Tiêu Chiến đều biến mất, hắn nhanh chóng tránh đi một kích này.
Ở bên kia, phần đầu Lý Diệu bị viên đạn bắn sượt qua tạo thành một miệng vết thương khá dữ tợn. Cô ta chậm dãi quay đầu, hỏang sợ nhìn sang cậu nhóc mình đang xách trong tay.
Vương Văn Thanh nhấp miệng, một tay giơ súng, mắt cũng không chớp mà bắn ra một phát.
Lý Diệu: "Mày......"
Đoàng! Đoàng! Đoàng
Liên tục ba phát súng. Vương Văn Thanh gần như không cần nhắm chuẩn, cậu nhóc một súng bắn ra, tất nhiên là nhắm ngay giữa trán Lý Diệu. Ngay khi đạn rời khỏi họng súng, tia lửa bắn tóe lên, viên đạn quét qua lửa nóng bắn về phía Lý Diệu. Lý Diệu chỉ có thể không ngừng tránh né. Cô ta muốn phản kích lại, nhưng Vương Văn Thanh ỷ vào thân thể bé nhỏ, chạy trốn cực nhanh. Cô ta muốn sử dụng dị năng, nhưng đạn từ súng của Vương Văn Thanh lại chưa từng ngừng, khiến cho cô ta cũng không dừng được.
"Đáng chết, thằng oắt con kia! Chị đây mà bắt được mày, nhất định sẽ đem mày lột da rút gân!!!"
Không có Lý Diệu trợ giúp, Tiêu Chiến nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Nhưng Luyện Dư Tranh và Nguyễn Vọng Thư hợp sức xông lên, Tiêu Chiến cũng rất khó đối phó. Hắn sử dụng dị năng lửa liên tiếp ngăn lại sát chiêu trí mạng của đối phương. Bỗng nhiên Tiêu Chiến nhớ tới lần trước khi giao thủ với Nguyễn Vọng Thư, đùi phải của tên này dường như có chút bất tiện, di chuyển không được linh hoạt cho lắm,.
Hẳn là đùi phải bị trọng thương rồi!
Tiêu Chiến không chút do dự múa may cây dù nhỏ, đâm vào đùi phải của Nguyễn Vọng Thư.
Tiếng va chạm nặng nề vang lên, Nguyễn Vọng Thư vậy mà lại bị một kích này đánh cho phải quỳ một gối xuống đất. Luyện Dư Tranh thấy thế liền muốn tới cứu cậu ta, Tiêu Chiến lạch cạch một tiếng mở ra cây dù nhỏ, lại lần nữa xông lên tiếp chiêu. Hai bên chiến đến khó phân thắng bại, trên người hai người đều xuất hiện không ít vết thương. Ngay sau đó chỉ thấy Tiêu Chiến nhanh chóng móc ra súng bạc, nhắm ngay về phần đầu của Nguyễn Vọng Thư.
Nếu chỉ là viên đạn bình thường, Nguyễn Vọng Thư khẳng định sẽ trốn thoát được, Luyện Dư Tranh cũng không để trong lòng.
Tiêu Chiến hé miệng, chuẩn bị nói ra chú ngữ. Nhưng đúng lúc này, một tiếng cười vang truyền ra từ trong khu hoa viên, cùng với đó là một bóng đen nện về phía cánh tay đang cầm súng của Tiêu Chiến. Hắn nhanh chóng tránh đi, sau đó mới phát hiện đó chỉ là một viên đá nhỏ bình thường.
"Nếu tôi là cậu thì tôi sẽ không trực tiếp đối mặt với một súng này của cậu ta đâu." Ánh mắt Nguyễn Vọng Thư sắc bén hẳn lên, quay đầu nhìn về phía sau. Một tiếng cười quỷ dị vang lên trong lùm cây rậm rạp, tiếng cười này rất kỳ quái, Luyện Dư Tranh vừa nghe thấy liền hơi nhíu mày. "Một phát này bắn ra, cậu nhất định sẽ phải chết. Là một thứ đạo cụ cực kỳ lợi hại...... Hì hì hì, hay lại là dị năng nhỉ?"
Nghe thấy tiếng cười này, thân thể Tiêu Chiến ngay tức khắc liền cứng đờ lại.
...... Trong đầu hắn tức thì hiện ra một khuôn mặt trẻ con.
Trong lòng Tiêu Chiến dâng lên một trận dự cảm bất thường, lúc này Vương Nhất Bác một chân đem Tề Hành đá bay ra ngoài, từ trên lầu hai rơi xuống đất. Trên người Vương Nhất Bác có chút màu sắc lẫn lộn, trên người Tề Hành toàn bộ lại đều là vết thương. Đối phương sau khi rơi xuống cũng không hề cảm thấy đau đớn, ngược lại chờ mong nhìn về phía nhà thủ lĩnh và đồng đội mình.
Bỗng nhiên nhìn thấy một người thanh niên xa lạ xuất hiện ở nơi này, Tề Hành kỳ quái mà "Di" một tiếng.
Chỉ thấy dưới ánh mặt trời chói chang, một người thanh niên xa lạ mang khuôn mặt trẻ con mặc một chiếc áo khoác màu trắng, hai tay đút trong túi áo, cười hì hì bước ra từ lùm cây. Anh ta vừa đi, tầm mắt một bên gắt gao dừng lại trên người Tiêu Chiến. Sau khi đi đến quảng trường ở trung tâm của tiểu khu, anh ta đứng dưới bóng cây, hơi hơi nghiêng đầu: "Có người bắt chước gương mặt của tôi, điệu cười của tôi, nhưng người đó lại không phải là tôi......"
Bạch Nhược Dao chớp chớp mắt: "Tiêu Tiêu, tôi có nghe được một việc. Tên B tiên sinh kia.... Giọng điệu nói chuyện và tính cách giống hệt như tôi vậy. Hắn làm rất nhiều chuyện xấu, bọn họ đều nói là do tôi làm, còn gặp mặt liền đánh tôi nữa."
Thời điểm nói ra những lời này, Bạch Nhược Dao cố ý rút tay phải ra khỏi túi áo. Anh ta vặn vẹo cổ tay, vẻ mặt nhìn như nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt sắc bén lại cảnh giác mà đảo qua Vương Nhất Bác, rồi nhìn sang đám người Nguyễn Vọng Thư, cuối cùng mới lại lần nữa đưa mắt nhìn về phía Tiêu Chiến.
"Hì hì, Tiêu Tiêu, cậu nói thử xem...... Loại chuyện xấu xa này, rốt cuộc là ai làm đây?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip