Chương 132- 136
Chương 132: Thế giới hoà bình hay không, đều dựa cả vào tên Bạch Nhược Dao này
Gió lạnh thổi qua lá cây, phát ra âm thanh xào xạc, mây đen từ phía Tây bay tới dần che khuất ánh mặt trời. Tiêu Chiến lạnh lùng nhìn chằm chằm Bạch Nhược Dao, trên mặt đối phương lúc này là nụ cười quái dị quen thuộc. Tám người chia thành ba nhóm, không khí như ngưng đọng lại, tất cả mọi người đều không ai động đậy.
Bạch Nhược Dao nghiêng đầu, cười hì hì nhìn Tiêu Chiến.
Ngay sau đó, Tiêu Chiến bỗng nhiên xoay chuyển tầm mắt, một chân dùng sức, nhằm phía Nguyễn Vọng Thư. Vương Nhất Bác cùng lúc đó cũng xông ra ngoài. Hai người ăn ý tấn công sang hai phía, một người ngăn lại Tề Hành và Luyện Dư Tranh, một người xông thẳng về phía Nguyễn Vọng Thư. Sự tình xoay chuyển quá nhanh, vừa rồi đã được Bạch Nhược Dao nhắc nhở, Nguyễn Vọng Thư cũng không dám coi thường, hai mắt dồn sức, ngay khi Tiêu Chiến chạy tới sẽ có thời gian nửa giây hai chân buộc phải cách mặt đất. Cậu ta phản ứng cực nhanh đưa hai tay ấn lên đất, trọng lực mạnh mẽ thẳng một đường đè ép xuống dưới.
Cây dù nhỏ hung hăng hướng về phía Nguyễn Vọng Thư, một chiếc khiên hình tròn màu trắng xuất hiện trong tay cậu ta, chặn lại một kích này.
Tiêu Chiến nheo lại hai mắt, không hề do dự, tiếp tục xông lên tấn công. Nguyễn Vọng Thư năm nay mới mười bốn tuổi, so với Tiêu Chiến quả thật chỉ là một tên nhóc con. Có Vương Nhất Bác ngăn cản ba người kia, đùi phải của Nguyễn Vọng Thư lại có chút bất tiện, dần dần rơi vào thế bất lợi. Ai ngờ đúng lúc này một thanh chủy thủ màu đen lại đột nhiên hướng về phía Tiêu Chiến, buộc hắn phải quay cuồng né tránh về phía sau.
Bạch Nhược Dao hơi nhếch môi, chớp chớp mắt: "Tiêu Tiêu, không thể bắt nạt trẻ nhỏ nha."
Tiêu Chiến không thèm quan tâm đến đối phương, lại lần nữa xông lên tấn công Nguyễn Vọng Thư. Bạch Nhược Dao hì hì cười một tiếng, cũng gia nhập cuộc chiến. Khi Tiêu Chiến chèn ép Nguyễn Vọng Thư, Bạch Nhược Dao liền trợ giúp Nguyễn Vọng Thư, khiến cho đối phương cũng không quá rơi vào thế bị động. Nhưng đến khi Nguyễn Vọng Thư phản công, anh ta lại quay ra giúp đỡ Tiêu Chiến. Người này rất giống một cây gậy thọc cứt, Tiêu Chiến và Nguyễn Vọng Thư toàn tâm toàn ý tấn công đối phương, căn bản không có thời gian quan tâm tới Bạch Nhược Dao. Ngay khi Bạch Nhược Dao làm gậy thọc cứt ngăn lại Que Diêm Lớn, anh ta liền hì hì cười nói "Lửa từ que diêm này mà bén vào người là chết chắc đó nha". Ánh mắt Tiêu Chiến lạnh băng, xoay người liền muốn tấn công Bạch Nhược Dao, ai ngờ Nguyễn Vọng Thư trước cười lạnh một tiếng: "Anh đi chết trước đi."
Ngay sau đó, Tiêu Chiến và Nguyễn Vọng Thư hợp sức lại, hai người cùng nhau xông lên tấn công Bạch Nhược Dao.
Bạch Nhược Dao thoáng kinh ngạc trong chốc lát, ngay sau đó, nụ cười trên mặt anh ta lại càng thêm sáng lạn. Ngay một khắc khi hai bên chân chính giao thủ với nhau, sắc mặt Tiêu Chiến trầm xuống. Thực lực của Bạch Nhược Dao đã mạnh hơn rất nhiều so với bốn tháng trước, dị năng của đối phương có chút lông gà vỏ tỏi, nhưng thực lực lại cực kì khủng bố. Dưới tình thế bị Tiêu Chiến và Nguyễn Vọng Thư vây công, Bạch Nhược Dao dần dần bị dồn vào thế hiểm, thế nhưng hai người bọn họ trước sau lại vẫn không thể bắt được anh ta.
Trong tay Nguyễn Vọng Thư hiện lên một ánh sáng màu đen, Bạch Nhược Dao không kịp ngăn lại, một bên cánh tay liền bị xẻ một đường, động tác chậm mất một nhịp. Tiêu Chiến nhân cơ hội múa may cây dù nhỏ xông lên tấn công, nhưng ngay khi cây dù nhỏ sắp đánh xuống đầu Bạch Nhược Dao, thân thể Tiêu Chiến bỗng nhiên biến mất trong không khí.
Nguyễn Vọng Thư trong lòng cả kinh.
Bạch Nhược Dao lại cười hì hì nhìn Nguyễn Vọng Thư, tựa như đang nhìn một thứ đồ gì đó rất thú vị vậy.
Một giây trước, cây dù nhỏ của Tiêu Chiến còn đang chuẩn bị đánh xuống đầu Bạch Nhược Dao, ngay giây tiếp theo đã lại xuất hiện trước mặt Nguyễn Vọng Thư. Mũi dù nhọn hoắt ở ngay trước trán cậu ta, cách không quá 3cm. Nguyễn Vọng Thư theo bản năng lùi về phía sau, tránh đi một kích này, nhưng tốc độ của Tiêu Chiến lại nhanh hơn cậu ta rất nhiều. Lần này, thân ảnh Tiêu Chiến đã xuất hiện ở ngay phía sau lưng Nguyễn Vọng Thư.
Tiếng vũ khí sắc bén đâm vào máu thịt vang lên, cây dù nhỏ thẳng một đường xuyên qua giữa trán Nguyễn Vọng Thư. Cậu ta kinh ngạc trợn to hai mắt, Luyện Dư Tranh và Tề Hành ở cách đó không xa cũng lộ ra biểu tình không thể tin được.
Lý Diệu thấy thế vội vàng chạy như bay về phía đó, dường như là muốn cứu người.
Bạch Nhược Dao cười nói: "Tử khí trên người cậu nặng như vậy, vừa nhìn liền biết Tiêu Tiêu không phải muốn giết tôi, mà là muốn giết cậu. Tiêu Tiêu không nỡ giết tôi đâu, có đúng không nào."
Cho dù là Tiêu Chiến hay Nguyễn Vọng Thư, tấn công Bạch Nhược Dao đều không phải mục đích chủ yếu, mục tiêu chính của bọn họ chỉ có duy nhất đối phương mà thôi. Thời điểm Nguyễn Vọng Thư tấn công Bạch Nhược Dao vẫn luôn phòng bị Tiêu Chiến, nhưng cậu ta ngàn vạn lần không thể ngờ tới, Tiêu Chiến lại có được dị năng "Một người đàn ông rất nhanh".
Tiêu Chiến bình tĩnh rút ra cây dù nhỏ, Lý Diệu cũng vừa đuổi tới. Cô ta dùng tay ấn lên miệng vết thương trên trán Nguyễn Vọng Thư, cậu ta trợn to hai mắt, lại sớm đã tắt thở. Tiêu Chiến cầm theo cây dù nhỏ chuẩn bị đi giúp Vương Nhất Bác, còn chưa đi được hai bước, một tiếng đồng vàng thanh thúy bỗng nhiên vang lên từ phía sau hắn.
Thân thể Tiêu Chiến cứng đờ, nhanh chóng quay đầu nhìn lại, một thanh phi tiêu màu bạc bỗng nhiên sượt qua má hắn.
Nguyễn Vọng Thư đang được Lý diệu ôm lấy vươn tay ra, tiếp được phi tiêu. Ánh mắt cậu ta lạnh băng nhìn chằm chằm Tiêu Chiến, lỗ thủng trên trán đang chậm rãi khép lại.
Nhìn một màn này, Bạch Nhược Dao hơi nhướn mày, Tiêu Chiến lại nắm chặt cây dù nhỏ.
Nguyễn Vọng Thư lấy từ trong túi ra một đồng vàng 25 xu. Đồng tiền xu này phát ra ánh vàng lấp lánh, dần dần, nó hóa thành vô số quang điểm màu vàng rồi biến mất trong không khí. Hai mắt Tiêu Chiến nhíu chặt lại...... Nguyễn Vọng Thư vừa rồi khẳng định đã chết, nhưng cậu ta hiện tại đã sống lại. Đây là thứ đạo cụ cực kỳ thần kỳ, so với Đồng Vàng Của Quốc Vương chỉ sợ còn nghịch thiên hơn nhiều!
Nguyễn Vọng Thư đứng lên, Lý Diệu căm giận mà bĩu môi.
Lần này hai người đều không tiếp tục động thủ, Tiêu Chiến và Nguyễn Vọng Thư đứng cách nhau năm mét. Tiêu Chiến cúi đầu nhìn đối phương, một lát sau, hắn lạnh lùng hỏi: "Đã chết mất bốn thành viên, dùng hết đạo cụ quan trọng, mà vẫn còn chưa từ bỏ ý định...... Hắc tháp rốt cuộc giao cho các cậu nhiệm vụ gì, để các cậu nhất định phải bắt tôi bằng được như vậy."
Vừa nghe được lời này, Nguyễn Vọng Thư còn chưa kịp trả lời, Lý Diệu đã nhịn không được nói: "Cái gì gọi là hết hy vọng hả? Anh đang cầm khen thưởng thuộc về bọn tôi, bọn tôi còn không thể cướp về sao?"
Đáp án này thật sự ngoài dự liệu của Tiêu Chiến. "Đạo cụ gì cơ?"
Không ai trả lời câu hỏi này của hắn, Nguyễn Vọng Thư nói: "Bốn người kia không phải do bọn tôi phái tới, là do bọn họ nghe lén Tề Hành nói chuyện với Luyện Dư Tranh, muốn chạy tới đó giết anh cướp đi đạo cụ, và cũng vì để tranh công." Dừng một chút, cậu ta bổ sung nói: "Bốn bọn họ chỉ là thành viên bên lề của tổ chức. Nếu không tính lần đó, hiện tại mới là lần thứ ba."
Tiêu Chiến nhận thấy được đối phương dường như đang muốn nói gì đó: "Lần thứ ba...... Cho nên?"
Nguyễn Vọng Thư ngửa đầu nhìn Tiêu Chiến, nhàn nhạt nói: "Quá tam ba bận, đó là nguyên tắc của tôi."
Lời vừa nói ra, Nguyễn Vọng Thư nghiêm túc liếc mắt nhìn Tiêu Chiến, tiếp theo xoay người rời đi. Tề Hành và Lý Diệu thấy thế đều bất mãn quát lớn: "Thủ lĩnh, chúng ta vẫn còn mấy thứ đạo cụ nữa vẫn chưa dùng tới, hơn nữa lão Quý và A Quang đang trong phó bản chưa ra được ngoài, chờ đến khi bọn họ trở về chúng ta khẳng định sẽ giết chết được tên tiểu tử này!"
Luyện Dư Tranh nghe được những lời này của Nguyễn Vọng Thư, chỉ là hừ lạnh một tiếng, thu tay, đi theo rời đi.
Tề Hành và Lý Diệu vừa tức vừa giận, cuối cùng chỉ có thể thu tay đi theo thủ lĩnh nhà mình. Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác mắt nhìn bốn người này cùng nhau rời đi, thời khắc cảnh giác đối phương có thể quay lại động thủ. Thế nhưng đám người của tổ chức Thiên Tuyển dường như thật sự đã từ bỏ, bốn người đi từng bước đến cổng ra vào của tiểu khu. Nhưng khi bọn họ còn chưa kịp hoàn toàn rời đi, ánh mắt Vương Nhất Bác bỗng nhiên căng thẳng, xoay người lao thẳng ra ngoài.
Tiêu Chiến chậm hơn một bước. Bốn người của tổ chức Thiên Tuyển là cách gần nhất, bọn họ cũng giống như Vương Nhất Bác chớp mắt liền chạy tới ngã tư đường.
Thời điểm khi mọi người vừa đuổi tới, chỉ thấy một người phụ nữ trung niên đâm xuyên qua ngực một người thanh niên trẻ tuổi. Người này hình như vừa mới ra khỏi trò chơi công tháp, trên người vốn dĩ đã có thương tích. Người phụ nữ trung niên phát hiện sự có mặt của đám người Tiêu Chiến, ánh mắt bà ta nhìn chằm chằm về phía này, thế nhưng không có chút sợ hãi nào, mà là loại ánh mắt như dã thú đang quan sát con mồi.
Người thanh niên chết ngay tại chỗ, người phụ nữ trung niên toét miệng, lộ ra hàm răng vàng khè. Bà ta khàn khàn nhẩm đếm: "Một miếng, hai miếng, ba miếng...... Tám miếng thịt heo. 80 phút thời gian nghỉ ngơi a......" Ngay sau đó, hai chân bà ta dồn sức, thẳng một đường nhằm về phía Nguyễn Vọng Thư, rõ ràng là cảm thấy cậu ta nhỏ yếu nhất, muốn xuống tay với cậu ta trước tiên.
Nguyễn Vọng Thư cười lạnh một tiếng, hai tay ấn xuống đất.
Rầm!
Thân thể người phụ nữ trung niên bị ép chặt xuống đất. Trên mặt bà ta lộ ra vẻ kinh hãi, ngẩng đầu lên, kỳ quái nói: "Mày là ai?!"
Nguyễn Vọng Thư không trả lời, ngân quang trong tay Luyện Dư Tranh chợt lóe, trực tiếp đi lên chuẩn bị kết liễu người phụ nữ này.
Người phụ nữ trung niên sau khi thấy rõ khuôn mặt Luyện Dư Tranh, cả kinh nói: "Luyện Dư Tranh? Cô tại sao lại ở nơi này?!"
Dao trong tay Luyện Dư Tranh sắp bổ xuống, người phụ nữ trung niên lại đang bị trọng lực ép tới gắt gao, nhưng trên người bà ta đột nhiên hiện lên một sắc đỏ mờ nhạt, ngay giây sau thân thể liền hóa thành một mảnh giấy đỏ, bay lên không trung, tránh đi sự tấn công của Luyện Dư Tranh. Người phụ nữ trung niên thấy tình thế không ổn, liền dùng hình thái trang giấy quay đầu chạy thoát. Bạch Nhược Dao nhìn thấy mảnh giấy kỳ lạ, tức khắc nổi lên hứng thú, xông lên muốn bắt được người phụ nữ kia.
Nhưng ngay khi Bạch Nhược Dao đưa tay bắt lấy mảnh giấy kia, một ánh sáng trắng chói mắt chợt lóe lên. Tay anh ta bắt vào trong không trung, người phụ nữ trung niên kia đã biến mất không thấy đâu nữa.
Ý cười bên miệng Bạch Nhược Dao lúc này đã hoàn toàn tiêu tán.
Tiêu Chiến kinh ngạc nhìn một màn này, trong đầu hắn nhanh chóng hiện một vài cảnh tượng trong quá khứ. Lúc này dư quang trong mắt hắn thoáng nhìn về phía Nguyễn Vọng Thư như đang suy tư gì đó, hắn lập tức hiểu rõ: "Cậu biết đây là chuyện gì?"
Nguyễn Vọng Thư ngẩng đầu nhìn Tiêu Chiến, không nói gì, mang theo đồng hội rời đi.
Giọng nói lạnh như băng của Luyện Dư Tranh vang lên: "Quá tam ba bận, không lấy lại được đạo cụ là do bọn tôi không có bản lĩnh, coi như là từ bỏ đi. Nhưng chia sẻ tin tức thì không có khả năng, trừ phi các anh gia nhập Thiên Tuyển, mạng lưới tình báo của Thiên Tuyển có thể để các anh dùng chung."
Bốn người của Thiên Tuyển rời khỏi nơi này, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác kiểm tra một lượt thi thể người thanh niên trẻ tuổi kia.
Anh ta quả thật đã bị người phụ nữ vừa rồi giết chết, đã sớm tắt thở.
Tiêu Chiến bình tĩnh nói: "Vừa rồi người phụ nữ kia là đột nhiên biến mất không thấy đâu nữa, nếu bà ta lại biến mất sớm hơn một chút, hoặc là chúng ta tới chậm hơn một chút, lần này sẽ lại chẳng khác nào là người tàng hình giết người rồi."
Vương Nhất Bác: "Dị năng của bà ta hẳn là mảnh giấy đỏ kia, không liên quan gì tới việc thân thể đột nhiên biến mất, trừ phi ta bà sử dụng đạo cụ."
Tiêu Chiến gật gật đầu: "Thiên Tuyển chắc hẳn đã biết chuyện gì rồi. Thế lực của Thiên Tuyển ở Bắc Kinh rất khổng lồ, thu thập được rất nhiều tin tức, bọn họ có khả năng đã phát hiện ra gì đó." Dừng một chút, Tiêu Chiến nhìn về phía Vương Nhất Bác: "...... Bọn họ nói tôi đoạt đi đạo cụ của bọn họ?"
Vương Nhất Bác đang định mở miệng đáp lại, bỗng nhiên sắc mặt liền lạnh băng, tay phải vung lên, biến thành vũ khí chặn lại trước người Bạch Nhược Dao. Bạch Nhược Dao đang định đi tới nhìn xem tình huống của thi thể kia, sau khi bị Vương Nhất Bác ngăn lại, anh ta giơ hai tay lên, vô tội nói: "A, Vương tiên sinh, tôi là bạn của Tiêu Tiêu, cũng quen biết cậu nhóc kia nữa."
Tiêu Chiến lạnh lùng nói: "Tôi không quen biết anh ta."
Vương Văn Thanh cũng chặn lại nói: "Em cũng không quen biết tên thần kinh ấy đâu."
Bạch Nhược Dao hì hì cười: "Nhóc con, em gọi anh là tên thần kinh, vậy mà còn dám mạnh miệng nói không quen biết anh à?"
Vương Văn Thanh nghe thấy tiếng cười của Bạch Nhược Dao, bất chợt rùng mình một cái, cọ rụt lép người vào bên cạnh Tiêu Chiến, hiển nhiên vẫn còn chút bóng ma tâm lý với người này.
Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác nhìn như không để tâm đến Bạch Nhược Dao, trên thực tế lại vẫn luôn đề phòng đối phương. Chỉ cần anh ta dám tới gần, hai người nhất định sẽ không chút do dự mà ra tay. Bạch Nhược Dao ở bên cạnh bồi hồi nửa ngày, hai người thế nhưng lại vẫn không cho anh ta tới gần. Năm phút đồng hồ sau, hai tay Bạch Nhược Dao chống nạnh, bất mãn lớn tiếng nói: "Nếu tôi nói, tôi biết đám người tàng hình kia rốt cuộc là chuyện gì thì sao?"
Tiêu Chiến cũng không nhìn đối phương, Vương Văn Thanh nhỏ giọng thì thầm: "Lời anh nói ngay cả một dấu chấm câu cũng đều không thể tin."
Bạch Nhược Dao thính lực cực tốt: "......"
Ngay sau đó, Bạch Nhược Dao hơi nhếch khóe môi, dùng ngữ khí như không để ý mà nói: "Bảng xếp hạng thời gian, giết một người có thể đạt được mười phút thời gian nghỉ ngơi, trò chơi Hắc tháp vĩnh viễn không có hồi kết. A đúng rồi, còn có người chơi xếp thứ nhất trên bảng xếp hạng thời gian ...... Haiz, xếp thứ nhất luôn đó. Tiêu Tiêu, cậu biết người kia tên gì không?"
Ngay khi Bạch Nhược Dao nói ra năm chữ "Bảng xếp hạng thời gian" kỳ quái kia, Tiêu Chiến liền cảnh giác ngẩng đầu nhìn về phía anh ta.
Chỉ thấy Bạch Nhược Dao cười tủm tỉm nhìn Tiêu Chiến, lại nhìn Vương Văn Thanh, sau đó hì hì cười nói: "Cô ta ấy mà, tên là Mộ Hồi Tuyết."
Chương 133: Ba tên phụ lòng bạc tình ! Hức hức hức!
Mộ Hồi Tuyết.
Lần trước, Hắc tháp vì một người chơi mà tiến hành thông báo toàn cầu, vì cô ta mà ca hát. Nhưng ngay khi nó sắp sửa tuyên bố tên họ của người chơi này, lại bỗng nhiên xuất hiện lỗi đổi mới, Hắc tháp phiên bản 4.0 cứ thế im bặt, để lại một bí ẩn trong lòng mọi người.
Người chơi kia tên là Mộ Hồi.
Lúc ấy ba người Tiêu Chiến đều cho rằng cái tên "Mộ Hồi" này rất có thể là chưa nói xong. Thông báo của Hắc tháp đột nhiên dừng lại, có thể nó đã công bố xong tên họ của người chơi, mà cũng có thể chỉ mới công bố một nửa. Nhưng Tiêu Chiến trăm triệu lần không nghĩ tới......
"Mộ Hồi...... Tuyết? Cô ta là phụ nữ?!"
Bạch Nhược Dao chớp chớp mắt: "Tiêu Tiêu, hóa ra cậu lại kỳ thị giới tính à? Người ta tại sao lại không thể là một cô nương xinh xắn đáng yêu cơ chứ, chẳng lẽ cậu vẫn luôn ngầm mặc định cô ta là đàn ông?" Anh ta mang vẻ mặt "Nhìn không ra cậu lại là loại người này cơ đấy", cười hì hì đánh giá Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến thật đúng là theo bản năng không hề nghĩ tới đối phương lại là phụ nữ.
Hắc tháp đột nhiên thông báo trên toàn cầu, đặc biệt vì một người mà ca hát vang trời. Tiêu Chiến trước nay cũng không hề để ý tới chuyện giới tính nam nữ, hắn vẫn luôn đang suy nghĩ Hắc tháp phiên bản 4.0 là thế nào, người chơi Mộ Hồi kia rốt cuộc đã làm chuyện gì, mà lại thiếu chút nữa kích phát được Hắc tháp phiên bản đổi mới như vậy.
Tiêu Chiến nhanh chóng động não, hắn lờ mờ bắt được một bóng dáng mờ nhạt, nhưng có một số việc vẫn không thể giải thích thông suốt, cần phải để Bạch Nhược Dao nói rõ ràng mọi chuyện mới được.
Vương Văn Thanh cũng cực kỳ tò mò: "Bảng xếp hạng thời gian là cái gì vậy? Người chơi tên Mộ Hồi Tuyết kia, chị ta vậy mà lại là người xếp thứ nhất trên bảng xếp hạng thời gian. Giết một người có thể đạt được mười phút thời gian nghỉ ngơi, giết càng nhiều người ...... Liền có thể được xếp trên bảng xếp hạng này? Vậy chẳng phải chị ta đã giết không ít người rồi sao."
Những vấn đề này cũng là những những chuyện mà Tiêu Chiến muốn biết, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Nhược Dao.
Dưới ánh mặt trời chói chang, Bạch Nhược Dao toét miệng, lộ ra một nụ cười cực kì muốn bị ăn đập: "Muốn biết không?"
Tiêu Chiến đã nhận ra một tia không đúng, Vương Nhất Bác cũng hơi nhướn mày.
Vương Văn Thanh lại vẫn còn quá nhỏ, không nói hai lời trực tiếp gật đầu.
"Vậy thì cầu xin anh đi."
Vương Văn Thanh: "......"
Tên điên này quả nhiên là một con rắn độc thành tinh mà !!!
Bạch Nhược Dao cười tủm tỉm nói: "Mấy người vừa rồi đối xử với tôi như vậy, lại không cho tôi tới gần, còn lấy vũ khí đánh tôi." Dị năng của Vương Nhất Bác và cây dù nhỏ của Tiêu Chiến căn bản chưa hề đụng tới người anh ta, thế nhưng anh ta lại giả bộ lau lau nước mắt cá sấu trên mặt, làm ra bộ dáng như tiểu thư nhà đài các bị kẻ xấu bắt nạt, "Hiện tại cần tôi, cho nên mới hỏi tôi cái này, hỏi tôi cái kia. Tôi còn lâu mới nói cho các cậu biết."
Tiêu Chiến bình tĩnh nhìn sang Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác mặt không đổi sắc đứng lên. Ngay sau đó, thân hình hắn chợt lóe, nụ cười giả tạo trên mặt Bạch Nhược Dao cũng nháy mắt liền biến mất. Đối phương dùng tốc độ cực nhanh tránh né về phía sau, tay phải Vương Nhất Bác vung lên, thứ vũ khí sắc bén kia hướng về phía cần cổ Bạch Nhược Dao, chiêu thức lưu loát, không chút lưu tình.
Bạch Nhược Dao không ngừng tránh né, trên mặt lại vô ý cười. Trong tay anh ta xuất hiện một thanh chủy thủ ngắn nhỏ có hình dạng rất kỳ quái. Chủy thủ va chạm với vũ khí trên tay phải của Vương Nhất Bác, phát ra âm thanh leng keng. Tiêu Chiến rút ra cây dù nhỏ gia nhập chiến cuộc, Bạch Nhược Dao rất nhanh liền bị dồn vào đường cùng. Cây dù nhỏ sượt qua ống tay anh ta, anh ta lùi hai ba bước về phía sau, ý định kéo dài khoảng cách.
Vương Nhất Bác xuống tay cực kỳ quyết đoán, hắn sớm đã đoán được người này chính là Bạch Nhược Nhao mà Tiêu Chiến đã từng nhắc tới. Tất cả những việc Bạch Nhược Dao làm ra trong phó bản Hành Lang Đá Quý của Vương hậu Hồng Đào, Vương Nhất Bác cũng biết. Loại người chỉ sợ thiên hạ không loạn như tên này, mặc dù không nhất định sẽ là kẻ thù, nhưng tuyệt đối không phải bạn hữu. Cho nên không cần thiết phải nương tay làm gì.
Nhưng thân thủ của Bạch Nhược Dao cũng ngoài dự liệu của Vương Nhất Bác, còn mạnh hơn so với hắn tưởng tượng một chút. Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến liên thủ quả thật có thể giết chết được đối phương, nhưng nếu muốn chạy trốn cũng không phải không thể.
Ba người tức khắc lâm vào cục diện bế tắc.
Bỗng nhiên Bạch Nhược Dao nghiêng người về phía sau, tránh thoát một viên đạn. Anh ta cúi đầu nhìn về phía Vương Văn Thanh đứng cách đó không xa: "Uy uy uy, nhóc con em hơi quá phận rồi đấy nhá. Anh họ em và Tiêu Tiêu đều dừng tay không đánh nữa, hiện tại lại đến lượt em đấy à? Em đã quên hết những hồi ức tốt đẹp khi chúng ta đồng cam cộng khổ trong Hành Lang Đá Quý, sau đó cùng nhau thông quan rồi sao?"
Vương Văn Thanh lạnh lùng nói: "Đã quên."
Bạch Nhược Dao: "......"
Đối nhân xử thế thất bại đến mức ngay cả Tiểu Thanh cũng đều ghét bỏ, mối nhân duyên này thực sự tệ đến không muốn nhắc nữa.
Lại đánh tiếp Bạch Nhược Dao hẳn là sẽ chạy trốn, bọn họ cũng thật sự không thể một kích giết chết đối phương. Tiêu Chiến thu hồi cây dù nhỏ, hỏi: "Có nói hay không?"
Bạch Nhược Dao: "Tôi không phải đã nói hãy cầu xin tôi đi đó sao?"
"Nói hay không?"
"Cầu xin tôi đi, Tiêu Tiêu."
Tiêu Chiến nhàn nhạt quét mắt liếc nhìn Bạch Nhược Dao, xoay người rời đi.
Người vốn đang chờ được Tiêu Chiến cầu xin a.k.a Bạch Nhược Dao tức khắc sững sờ, chặn lại nói: "Các cậu không muốn biết tin tức về người tàng hình à? Còn có Mộ Hồi Tuyết, bảng xếp hạng thời gian nữa?"
Vương Nhất Bác bình tĩnh nói: "Cậu nhìn qua không giống như người có đồng đội."
Bạch Nhược Dao không rõ vị Khách lén qua sông trong truyền thuyết này vì sao lại đột nhiên nói như vậy, sau một lát liền cẩn thận hỏi lại: "Cho nên?"
Vương Nhất Bác hơi nhếch khóe môi: "Cậu không có đồng đội, không có tổ chức, không dựa vào mạng lưới tin tức rộng rãi cũng có thể biết được tin tức này...... Cho nên bọn tôi cũng sẽ biết. Chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi."
Bạch Nhược Dao "di" một tiếng.
Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác nói được làm được, hoàn toàn không để ý tới Bạch Nhược Dao nữa, mang theo Vương Văn Thanh trực tiếp rời đi. Vương Văn Thanh vốn đang nghĩ chính mình mở miệng cầu xin tên bệnh tâm thần kia dường như cũng không phải chuyện gì quá to tát, cậu nhóc không phải vẫn chỉ là một đứa nhỏ thôi sao, cầu xin người lớn thì đã sao nào, hoàn toàn không sợ bị mất mặt nha.
Bạch Nhược Dao dường như thật sự không hề muốn chia sẻ tin tức. Anh ta đứng ở ngã tư đường, nhìn ba người Tiêu Chiến dần dần đi xa. Thẳng đến khi bọn họ sắp rời khỏi con phố này, một giọng nam có chút không cam chịu mới vang lên: "Tôi nói còn không phải là được rồi sao ? Này, đợi tôi với."
Tiêu Chiến dừng bước chân.
Thật sự đúng như Vương Nhất Bác đã nói, Bạch Nhược Dao cũng không giống với Thiên Tuyển, là một tổ chức quy mô lớn, có mạng lưới tình báo của riêng mình. Tin tức Bạch Nhược Dao có thể thu thập được, bọn họ khẳng định cũng có thể. Chỉ là rất có khả năng Bạch Nhược Dao tương đối may mắn, cho nên mới có thể ngay từ sớm đã nghe ngóng được những tin tức quan trọng mà chỉ có những tổ chức lớn có mới thể lấy được.
"Trên đường từ Thượng Hải đến Bắc Kinh, bốn ngày trước, tôi đã giết một người. A phải rồi, nếu dùng cách nói của các cậu, thì phải là giết một người tàng hình mới đúng......" Bạch Nhược Dao hì hì cười. "Gã muốn giết tôi, cậu nói tôi có thể để gã giết mình sao, Tiêu Tiêu?" Thấy Tiêu Chiến không để ý tới mình, Bạch Nhược Dao cúi đầu hỏi Vương Văn Thanh: "Nhóc con, em nói anh có thể bị gã giết chết không?"
Mọi người đều không để ý tới, Bạch Nhược Dao tự tiêu khiển mà cười một cái, tiếp tục nói: "Lúc ấy nha, tôi đang đi trên đường, vừa ăn xiên nướng vừa uống bia lạnh, đột nhiên liền có một người xuất hiện ngay bên cạnh, muốn giết tôi." Lời tên này nói chỉ có thể tin được một phần, Tiêu Chiến nghe đối phương tiếp tục nói: "Tên này thân thủ không tồi, ít nhất phải trình độ Hắc tháp tầng thứ hai. Gã muốn giết tôi, tôi khẳng định không thể chiều lòng gã rồi, sau đó ngược lại còn bắt được gã nữa. Vốn dĩ muốn hỏi một chút gã có thù oán gì với tôi, tại sao lại muốn tập kích một người vô tội như tôi. Kết quả sau khi gã bị bắt được liền kinh ngạc hỏi......"
Bạch Nhược Dao cười lạnh một tiếng: "Gã hỏi, mày không phải là thịt heo à?"
Bốn ngày trước, Thiên Tân.
Bạch Nhược Nhao đang cười vui vẻ đột nhiên nghe được hai chữ "Thịt heo", sắc mặt liền trầm xuống.
Đời này anh ta đã từng bị người mắng là xà tinh rắn độc, là tên biến thái, ngay cả mấy loại như chuột cống, hay con rệp cũng đều đã từng bị mắng qua, nhưng từ đó đến giờ chưa ai từng dám gọi anh ta là lợn, hơn nữa còn là một miếng thịt lợn! Bạch Nhược Dao tức giận ngay tức khắc cắt phăng môi trên của tên kia xuống, đối phương trực tiếp bị dọa cho ngây người.
Bạch Nhược Dao cũng không phải tên ngốc, gã thực rõ ràng là đột nhiên xuất hiện ở nơi này, tránh thoát được sự cảnh giác của anh ta.
Bị cắt mất môi trên, tên kia sợ tới mức sắc mặt trắng bệch. Bạch Nhược Dao kiên nhẫn chờ cho môi gã lành lại, sau đó dễ như trở bàn tay lấy được một chút tin tức về bảng xếp hạng thần kỳ kia.
"Bảng xếp hạng thời gian." Trên mặt Bạch Nhược Dao vẫn là nụ cười thờ ơ như cũ, nhưng ánh mắt lại nghiêm túc hẳn lên, "Giết một người, có thể đạt được mười phút thời gian nghỉ ngơi. Thịt heo là người không có thời gian nghỉ ngơi. Người có thời gian nghỉ nghơi, bên cạnh cổ sẽ hiện lên một con số màu vàng, đếm ngược số lượng thời gian mà người đó có được."
Bạch Nhược Dao duỗi tay hướng về phía cần cổ của Vương Văn Thanh, cậu nhóc đầu tiên là bị dọa sợ, nhưng cũng không tránh đi. Bạch Nhược Dao thấy Vương Văn Thanh vậy mà lại có chút gan dạ hơn trước đây, kế đó liền nhìn cậu nhóc thêm vài lần. Anh ta chỉ vào phía bên phải của cần cổ Vương Văn Thanh: "Giết chết người chơi có thời gian nghỉ ngơi, ngoại trừ mười phút vốn có, còn có thể đạt được một nửa thời gian của đối phương. Trên bảng xếp hạng thời gian có một trăm người, xếp ở vị trí thứ nhất chính là Mộ Hồi Tuyết, cô ta đạt được 260.000 phút thời gian nghỉ ngơi."
Hai mắt Tiêu Chiến co rụt lại: "Cô ta có thể đã giết hơn 20.000 người?"
Bạch Nhược Dao: "Tôi không biết, nói không chừng cô ta giết người như ma nha, hì hì hì."
Tiêu Chiến suy nghĩ trong chốc lát, lại hỏi: "Còn gì nữa không."
"Không còn."
Tiêu Chiến nhất thời không kịp phản ứng lại: "......"
Qua một lúc lâu sau, hắn nói: "Không còn?"
Bạch Nhược Dao hì hì cười nói: "Thực sự là hết rồi. Gã vừa nói xong những lời này liến muốn biến mất, tôi đương nhiên không thể để gã đi rồi. Hì hì, cho nên trước khi gã biến mất, tôi đã giết chết gã."
Tiêu Chiến: "......"
Vương Nhất Bác: "......"
Vương Văn Thanh: "......"
Ba người ăn ý quay đầu đi thẳng, không hề liếc mắt nhìn Bạch Nhược Dao lấy một cái.
"Các cậu thật đúng là dùng xong liền chạy mất! Chịu trách nhiệm đi chứ!"
Bạch Nhược Dao mặt dày mày dạn chạy lên đuổi theo.
Tiêu Chiến thật ra không thể hiểu được, tên Bạch Nhược Dao này vì cái gì lại ngàn dặm xa xôi đuổi tới Bắc Kinh, còn nhất định phải đi theo bọn họ. Mỗi khi Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác muốn động thủ đuổi anh ta rời đi, đối phương sẽ bỏ chạy đến nơi xa. Chờ đến bọn họ không ra tay nữa, đợi một lúc sau anh ta sẽ lại tự mình dán sát tới.
Muốn giết chết Bạch Nhược Dao cũng không phải không có cách, chỉ là hôm nay Tiêu Chiến không thể lại tiếp tục sử dụng dị năng "Một người đàn ông rất nhanh" nữa. Bọn họ nếu muốn giết chết được Bạch Nhược Dao, có lẽ cần phải tiêu phí một ít sức lực. Hơn nữa đối phương khẳng định có thủ đoạn bảo mệnh. Những người chơi lợi hại có thể sống được đến hiện tại, mỗi người đều sẽ có thủ đoạn bảo mệnh, cho dù đã chết, nói không chừng vẫn có thể sống lại như tên Nguyễn Vọng Thư kia.
Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác liếc nhau.
Sắc trời bắt đầu sẩm tối, Tiêu Chiến đi đến phía trước một quán lẩu, ba người đang chuẩn bị tiến vào trong tìm chỗ nghỉ ngơi. Tiêu Chiến đột nhiên dừng bước chân, đứng trên bậc thang trước cửa, từ trên cao nhìn xuống Bạch Nhược Nhao đang tiến về phía này. Hắn bình tĩnh mở miệng: "Tại sao?"
Nụ cười trên mặt Bạch Nhược Dao trong nháy mắt cứng đờ lại, hai tay anh ta đút trong túi, cảnh giác nhìn sang Vương Nhất Bác đang đứng cạnh Tiêu Chiến, cười cười hỏi lại: "Tiêu Tiêu, tại sao cái gì cơ."
"Anh nếu biết tôi không phải họ Triệu, còn biết B tiên sinh, vậy khẳng định là đã gặp qua người chơi từng cùng tôi tham gia phó bản tập kết kia." Trái đất này lớn như vậy, Trò chơi Hắc tháp nhiều như vậy, theo lý thuyết Bạch Nhược Dao không nên gặp được sự tình trùng hợp đến vậy. Nhưng người này lại thật sự đúng như lời anh ta vẫn nói, anh ta rất may mắn. Đối phương chính là đụng phải xác suất một trên một vạn kia, gặp được lão Điểu và Vương Anh Quế; còn chạm trán với "Người tàng hình" ở Thiên Tân, giết chết đối phương, thu hoạch tình báo. Tiêu Chiến đã có chút tin vào cái gọi là vận khí kia, tên bệnh tâm thần này chính là loại người may mắn như vậy đấy. "Anh biết tôi là ai, cũng biết anh ấy là ai." Tiêu Chiến chỉ vào Vương Nhất Bác.
"Như vậy......Tại sao anh còn vẫn muốn đi theo bọn tôi?"
Tiêu Chiến thừa nhận, nếu không dùng đến dị năng "Một người đàn ông rất nhanh", hắn tuyệt đối không phải đối thủ của Bạch Nhược Dao. Nhưng có Vương Nhất Bác ở đây, hai người bọn họ liên thủ lại, cho dù có hai tên Bạch Nhược Dao cũng không thể giết chết được bọn họ. Vậy mục đích của người này rốt cuộc là gì đây?
"Lần trước khi chia tay tôi không phải đã từng nói rồi sao...... Tiêu Tiêu, cậu ngàn vạn lần đừng để tôi gặp được."
Tiêu Chiến thần sắc bất biến.
Bạch Nhược Dao nghiêng đầu, hai tay đút túi nói: "Cho nên tôi đi theo cậu...... Hì hì, là để tìm cơ hội giết cậu đó nha."
Tác giả có lời muốn nói:
A Dao thân thiện: Ba tên phụ lòng bạc tình! Hức hức hức!
Tiêu Tiêu & lão Vương & Vương Văn Thanh: (*'Д')ノシ)゚ロ゚)
Chương 134: Victor ? Ma Tiêu
Gió đêm lạnh lẽo từ phương xa thổi tới, thổi bay tóc mai trên mặt Bạch Nhược Dao. Anh ta mang theo bộ dáng thẳng thắn thành khẩn, hai tay đút trong túi áo, trên miệng trước sau vẫn là nụ cười quỷ dị kia. Ai cũng nhìn không ra đây chính là người vừa rồi mới nói muốn giết chết Tiêu Chiến, Tiêu Chiến lạnh lùng nhìn đối phương, Bạch Nhược Dao lại chớp chớp mắt với Tiêu Chiến.
Vương Văn Thanh nhanh chóng móc ra súng lục chuẩn bị bắn về phía Bạch Nhược Nhao, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đồng loạt duỗi tay ngăn lại họng súng.
Vương Văn Thanh khó hiểu nhìn về phía anh họ nhà mình và Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến thần sắc bình tĩnh, nhìn không ra biểu tình trên mặt. Vương Nhất Bác cẩn thận quan sát một lượt từ trên xuống dưới Bạch Nhược Dao, hắn dường như nghĩ tới gì đó, khóe miệng hơi nhếch lên. Tiêu Chiến không để ý tới tên điên này nữa, xoay người tiến vào nhà ăn. Hắn vừa mới đi được hai bước, Bạch Nhược Dao cũng lập tức đuổi theo.
Vèo!
Hai tiếng phá gió bén nhọn đột nhiên vang lên, Bạch Nhược Dao lùi về sau ba bước.
Trên ngực trái anh ta là thứ vũ khí sắc bén đen nhánh quen thuộc kia, còn bên ngực phải là cây dù hồng nhạt của Tiêu Chiến. Nếu vừa rồi anh ta không chạy, hai thứ này tuyệt đối sẽ đục ra hai cái lỗ trên ngực anh ta. Bạch Nhược Dao vô tội giơ lên tay: "Uy uy, mấy người thế này là đang liên thủ lại bắt nạt người khác đấy nhá."
Hai người thu hồi vũ khí, tiến vào nhà ăn.
Vương Văn Thanh vẫn có chút buồn bực, cậu nhóc không rõ anh họ và Tiêu Chiến vì sao lại không đuổi tên điên này đi. Người này vừa rồi còn nói anh ta đi theo chính là vì muốn tìm cơ hội giết Tiêu Chiến, loại người nguy hiểm như vậy tuyệt đối không thể để đối phương lởn vởn bên người. Nhưng sau khi suy nghĩ cẩn thận hơn một chút, cậu nhóc cũng đã tự mình hiểu ra, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác làm ra lựa chọn như vậy khẳng định có lí do riêng, có khả năng nhất chính là: Bọn họ thật sự không thể đuổi đi hoặc giết chết tên rắn độc này.
"...... Anh ta thật sự mạnh đến vậy cơ à?"
Bạch Nhược Dao là người cuối cùng tiến vào nhà ăn, nghe được Vương Văn Thanh buồn bực nhỏ giọng nói thầm, nụ cười trên môi càng thêm sáng lạn.
Tên thần kinh này thật sự rất mạnh.
Tiêu Chiến nhận thấy được điều này rất rõ ràng.
Vương Văn Thanh giao thủ với Bạch Nhược Dao không được mấy lần, cảm xúc cũng không quá sâu. Thực lực của Bạch Nhược Dao tuyệt đối không hề kém hơn Luyện Dư Tranh, thậm chí chỉ dựa vào thân thủ, không tính đến dị năng, anh ta có lẽ còn mạnh hơn vị thủ lĩnh trẻ tuổi của Thiên Tuyển kia. Đối thủ như vậy trừ phi Tiêu Chiến sử dụng "Một người đàn ông rất nhanh" mới có thể giết chết được đối phương (với tiền đề là Bạch Nhược Dao không có thủ đoạn bảo mệnh), bằng không Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác liên thủ cũng chưa chắc đã có thể giết được anh ta, anh ta vẫn có thể chạy trốn. Chạy trong chốc lát sau đó lại chạy về, mọi người căn bản không còn cách nào khác.
Trên thế giới đáng sợ nhất không phải đối thủ quá mạnh, cũng không phải đồng đội ngu như heo, mà chính là loại thần kinh mặt dày, dính dai như kẹo mạch nha dứt không ra kia.
Đêm dài, ba người Tiêu Chiến lựa chọn ngồi vào bàn tròn ở chỗ sâu nhất trong nhà ăn. Bạch Nhược Dao biết chính mình không được hoan nghênh, cũng không qua đó khiến người chán ghét. Đối phương ngồi trên cửa sổ nhắm nghiền hai mắt, nhìn qua dường như là ngủ rồi. Nhưng thân thể Bạch Nhược Dao lại vẫn luôn cảnh giác cao độ, chỉ cần Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác động thủ, anh ta liền sẽ lập tức phản ứng lại.
"Không cần để ý đến anh ta đâu. Người như vậy em càng để ý tới anh ta, anh ta càng hăng hái nhiệt tình. Tìm một cơ hội tốt, sau đó cắt đuôi anh ta là được rồi." Giọng nói Tiêu Chiến bình tĩnh, tay hắn gõ nhẹ trên mặt bàn. So với Bạch Nhược Dao, bọn họ có chuyện càng quan trọng hơn cần phải suy xét: "Người tàng hình dường như cũng là người chơi."
Có được tin tình báo của Bạch Nhược Dao, tầng sương mù che dậy về thân thế của người tàng hình đang dần dần tản ra.
Vương Văn Thanh: "Người tàng hình không phải thật sự có khả năng tàng hình, mà là bọn họ sẽ đột nhiên xuất hiện, cũng sẽ đột nhiên biến mất. Bởi vì chúng ta mấy lần trước đều chưa từng nhìn thấy bọn họ, cho nên mới tưởng rằng bọn họ là người tàng hình. Bọn họ thật ra không phải người tàng hình, bọn họ là người chơi. Mộ Hồi Tuyết thuộc về người tàng hình, Hắc tháp nói, Mộ Hồi Tuyết là người chơi." Nói đến đây, Vương Văn Thanh dừng một chút, "Anh họ, anh Tiêu Chiến, các anh cũng cảm thấy Mộ Hồi Tuyết chính là 'người chơi Mộ Hồi ' trong thông báo lần trước của Hắc tháp ạ?"
Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đồng thời gật đầu.
Ánh trăng ảm đạm xuyên qua cửa sổ, chiếu sáng một nửa bên mặt Tiêu Chiến. "Có đến đến 90% Mộ Hồi chính là Mộ Hồi Tuyết. Bọn họ đều là người chơi, tạm thời là thuộc về nhóm người chơi tàng hình. Người tàng hình giết chết một 'người chơi thịt heo' có thể đạt được mười phút thời gian nghỉ ngơi, Bắc Kinh đã có người tàng hình. Dựa theo lời Bạch Nhược Dao, Thiên Tân cũng có người tàng hình. Mộ Hồi Tuyết thuộc về Trung Quốc khu 3, nói cách khác Quảng Châu cũng có người tàng hình. Như vậy...... Toàn Trung Quốc, toàn thế giới, đều có người tàng hình."
Vương Văn Thanh lập tức hiểu được: "Nam Kinh cũng có người tàng hình?!" Cậu nhóc vừa nói xong, liền phản bác lại ngay: "Chuyện này không có khả năng! Nam Kinh lúc trước được Nam kinh tổ bọn em bảo hộ rất tốt, nếu thật sự xuất hiện sự kiện người chơi đột nhiên bị sát hại như thế này, Tiêu đội, Sài đội không thể không biết. Nam Kinh tổ bọn em không nhận được tình báo nào như vậy cả."
Vương Nhất Bác: "Bắc Kinh và Thượng Hải, trước kia cũng không hề phát sinh loại sự tình này."
Tiêu Chiến và Vương Văn Thanh đồng thời quay đầu, nhìn sang Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác học theo Tiêu Chiến, dùng ngón tay gõ lên mặt bàn. Đối phương ngưng mi trầm tư, ngay khi cùng Tiêu Chiến bốn mắt chạm nhau, bọn họ trong nháy mắt liền hiểu được, chính mình và đối phương đều đang suy đoán cùng một việc.
Nhưng cái khả năng này, khiến hai người đều cảm thấy quá mức thần kỳ, có chút khó tiếp thu.
Hai mắt Vương Văn Thanh di chuyển qua lại trên người Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác, cậu nhóc không rõ anh họ nhà mình và Tiêu Chiến tại sao lại bắt đầu giao lưu bằng ánh mắt rồi. Bọn họ rốt cuộc đang nói cái gì vậy! Vương Văn Thanh nghẹn nửa ngày, đang chuẩn bị thành thành thật thật hỏi một chút, ngón tay vẫn luôn gõ trên mặt bàn của Tiêu Chiến dừng lại, nói ra đáp án kia: "Chỉ có một loại khả năng...... trước khi Hắc tháp công bố cái tên Mộ Hồi Tuyết trên toàn cầu, người chơi tàng hình, chưa từng xuất hiện trên địa cầu."
Vương Văn Thanh bỗng chốc sửng sốt.
Cách đó không xa, Bạch Nhược Dao khẽ động nhẹ lông mi, khóe miệng hơi nhếch lên.
"Trên thế giới này tổng cộng có ba loại người chơi —— Người chơi chính thức, Ngạch quân dự bị và Khách lén qua sông. Hắc tháp vì Mộ Hồi Tuyết mà hát một bài, hát Khách lén qua sông chết trên đường, Ngạch quân dự bị bị ăn vào bụng, Người chơi chính thức không đủ nỗ lực, Hắc tháp cực kỳ ghét bỏ. Ngoại trừ ba loại người chơi này, còn lại là Mộ Hồi Tuyết, chính là nhóm người chơi tàng hình."
Vương Văn Thanh cũng nghĩ đến một loại đáp án, nhưng cậu nhóc vẫn không dám quá tin tưởng: "Nhưng ngoại trừ ba loại người chơi này, căn bản không có loại khác......"
"Có." Tiêu Chiến nhìn vẻ mặt khẩn trương của cậu nhóc.
Lúc này, giọng nói trầm thấp của Vương Nhất Bác vang lên: "8 giờ 00 phút sáng ngày 18 tháng 11 năm 2017 theo giờ Bắc kinh, 400 triệu người chơi tiến vào trò chơi." Tạm dừng một lát, Vương Nhất Bác nhàn nhạt nói: "Ngoại trừ 400 triệu người này, còn có hơn 6 tỷ người...... Bọn họ chính là nhóm người chơi thứ tư."
Không khí xung quanh ngay lập tức như ngưng đọng lại.
Đáp án này khiến cho mọi người đều cảm thấy vô cùng hoang đường, nhưng chỉ có nó mới có thể giải thích hết thảy mọi chuyện.
Mộ Hồi Tuyết không phải Người chơi chính thức, không phải Ngạch quân dự bị, cũng không phải Khách lén qua sông.
Vậy cô ta có thể là ai đây?
Cô trong là một trong 6 tỷ người đã biến mất trên địa cầu nửa năm trước.
Trong 6 tỷ người này, có cha mẹ của Vương Văn Thanh, có bạn tốt của Tiêu Chiến. Có đến gần 90% dân số trên toàn cầu, có rất nhiều ký ức đã bị những người sống sót lãng quên. Nửa năm qua đi, tất cả mọi người đều cho rằng bọn họ đã sớm chết hết. Vương Văn Thanh từ lâu đã chấp nhận sự thật rằng người thân của mình đều không còn trên thế gian này nữa, cậu nhóc chỉ còn lại một người anh họ là Vương Nhất Bác, nhưng lúc này lại có người nói với cậu nhóc "Cha mẹ em chưa hề chết, bọn họ vẫn còn sống, nhưng là ở một thế giới khác".
Nhưng Vương Văn Thanh lại không hề vui vẻ, cậu nhóc cúi đầu. Mái tóc đã rất lâu rồi chưa được cắt tỉa che lại biểu tình trên khuôn mặt bé nhỏ.
Vương Văn Thanh đứng lên, rầu rĩ nói: "Anh họ, em đi rót nước khoáng đây."
Vương Nhất Bác nghiêm túc nhìn cậu nhóc, nhẹ nhàng gật đầu.
Vương Văn Thanh rất nhanh liền chạy đi mất.
Tiêu Chiến ngồi bên cạnh bàn tròn, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Bỗng nhiên, một tiếng hát cực kỳ khó nghe vang lên. Tiêu Chiến quay đầu, nhìn về phía Bạch Nhược Dao đang ngồi trên cửa sổ nghỉ ngơi. Chỉ thấy hai mắt đối phương vẫn nhắm chặt như cũ, miệng lại mở ra, câu được câu chăng ngâm nga bài đồng dao Hắc tháp đã từng xướng lên vì Mộ Hồi Tuyết.
"Ba tên Khách lén qua sông, chết trên đường cái.
Hai tên Ngạch quân dự bị, bị người ăn vào bụng.
Một tên Người chơi chính thức, không nỗ lực công tháp ......
Chỉ có ngươi, chỉ có ngươi.
Hắc tháp thích ngươi...... Hắc tháp thích ngươi."
Giọng điệu của Bạch Nhược Dao thực ra cũng không quá mượt mà, chỉ là bài đồng dao này Hắc tháp dùng giọng trẻ con xướng lên cũng không tệ lắm, nhưng khi anh ta cất tiếng hát, trong đêm tối lại tràn ngập cảm giác quỷ dị.
Không ai để ý tới tiếng ca của Bạch Nhược Dao, nhưng giọng hát ấy cứ vang lên khắp cả nhà ăn.
Ngay khi mặt trời nhô lên khỏi đường chân trời, đem ánh nắng chiều xuống trái đất, Vương Văn Thanh biến mất suốt cả đêm mới đi ra từ trong nhà bếp. Sắc mặt cậu nhóc trắng bệch, sau khi trở lại nhà ăn liền ủ rủ ngồi trên bàn, không muốn nói chuyện với ai. Cậu nhóc cứ nằm sấp vài phút như vậy, cuối cùng vẫn nhịn không được mà nhìn về phía Vương Nhất Bác: "Anh họ, cha mẹ em...... Bọn họ sẽ còn sống sao?"
"Sẽ còn."
Giọng nói bình tĩnh của Vương Nhất Bác vang lên, tựa như đang nói một sự thật. Hắn chỉ nói một chữ, cực kỳ lãnh đạm. Hai mắt Vương Văn Thanh dần dần sáng lên. Cậu nhóc trước nay đều rất tin tưởng người anh họ này, chuyện Vương Nhất Bác đã nói, chưa bao giờ sai lầm. Nhất định còn sống, nhất định còn sống!
Thấy cậu nhóc khôi phục tinh thần, Tiêu Chiến bất đắc dĩ lắc đầu. Ngay khi suy đoán ra khả năng có thể tồn tại loại người chơi thứ tư, trong lòng Tiêu Chiến cũng có chút do dự. Hắn từng cho rằng bạn tốt đã chết từ nửa năm trước, hiện tại lại đột nhiên nói cho hắn biết người bạn ấy có thể vẫn còn sống sót. Nhưng thực rõ ràng, sự cạnh tranh giữa nhóm người chơi tàng hình này còn tàn khốc hơn rất nhiều, khả năng bạn hắn còn sống cực kỳ thấp.
"Nửa năm trước, nếu bọn họ chết trong ba ngày trước khi địa cầu online kia, có phải sẽ càng tốt hơn một chút không."
Đây là điều khiến Vương Văn Thanh khổ tâm, và cũng khiến Tiêu Chiến rối rắm.
Vương Văn Thanh cảm thấy cha mẹ có lẽ đã sớm bị giết chết. Cho dù bọn họ không bởi vì Hắc tháp mà biến mất, nhưng bọn họ rất có khả năng đã bị người coi là thịt heo mà giết chết, hoặc đã thất bại khi tham gia Trò chơi Hắc tháp. Ai cũng không biết Trò chơi Hắc tháp của Người tàng hình rốt cuộc là cái dạng gì, nhưng bảng xếp hạng thời gian tàn khốc kia cũng đã đủ để chứng minh, đó là một thế giới còn đáng sợ hơn nhiều so với trên địa cầu.
Sau khi được Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác cổ vũ, Vương Văn Thanh cũng không nghĩ nhiều nữa. Cậu nhóc hi vọng cha mẹ mình còn sống, nhưng cũng càng hy vọng bọn họ không phải chịu tra tấn.
Trời đã sáng, ba người tính toán chuẩn bị rời khỏi nơi này.
Nhưng có chuyện bắt buộc phải làm trước đã.
Tiêu Chiến cảnh giác nhìn về phía Bạch Nhược Dao đang ngồi trên cửa sổ. Người này hiện tại còn đang nhắm chặt mắt, nhưng ai cũng biết, đối phương căn bản không hề ngủ. Tròng mặt Tiêu Chiến hơi động, kế đó ghé sát vào tai Vương Văn Thanh, nói nhỏ với cậu nhóc vài lời. Vương Văn Thanh sắc mặt chợt biến, khó chịu nói: "Anh Tiêu Chiến......"
Tiêu Chiến gật gật đầu với cậu nhóc.
Vương Văn Thanh: "......"
Cậu nhóc buồn bực đi qua đó.
Vương Văn Thanh đang tự hỏi nên nói chuyện với tên bệnh tâm thần Bạch Nhược Dạo kia như thế nào, ai ngờ cậu nhóc còn chưa kịp mở miệng, giọng nói cà lơ phất phơ của anh ta đã vang lên trước tiên: "Vương Văn Thanh? Em vậy mà lại dùng tên thật cơ đấy." Bạch Nhược Dao mở mắt ra, nhìn về phía cậu nhóc đang đứng trước mặt mình, sau đó lại nhìn về phía Tiêu Chiến đứng cách đó không xa, cực kì ủy khuất nói: "Tiêu Tiêu, thật phụ lòng tôi đã tín nhiệm cậu như vậy, hóa ra lúc trước ở Hành Lang Đá Quý hai người đã sớm quen biết nhau, các cậu còn diễn kịch cho tôi xem, liên thủ lại bắt nạt tôi......"
Tiêu Chiến sắc mặt không đổi, nói: "Bọn tôi lúc ấy vẫn chưa quen biết nhau."
Bạch Nhược Dao còn lâu mới tin, đáp: "Oa Tiêu Tiêu, cậu lại gạt tôi. Cậu nói cậu không quen biết nhóc con này, nhưng nó là Vương Văn Thanh. Vị đứng bên cạnh cậu kia, không phải là Vương Nhất Bác đồng đội của cậu, và cũng là anh họ của nó sao? Cậu cũng đừng nói với tôi, hết thảy những chuyện này đều là trùng hợp, nhóc con đáng yêu này và Vương tiên sinh không phải là anh em đấy nhé?"
Tiêu Chiến nhướn mày: "Ai nói với anh anh ta tên là Vương Nhất Bác?"
Bạch Nhược Dao hì hì cười: "A tiên sinh Vương Nhất Bác, B tiên sinh Tiêu Chiến."
"Anh ấy tên là Victor."
Vương Nhất Bác được cái tên này, tầm mắt ngay lập tức nhìn sang Tiêu Chiến.
Bạch Nhược Dao cười đến càng thêm sáng lạn, anh ta đang định nói "Tuy rằng tôi trông rất đáng yêu nhưng cậu cũng không thể gạt tôi đâu", Vương Văn Thanh nhịn không được, căng da đầu nói: "Anh chắc hẳn là đang bị thương đi."
Nụ cười trên môi Bạch Nhược Dao ngừng lại, anh ta cúi đầu nhìn về phía Vương Văn Thanh, không đáp lời.
Vương Văn Thanh: "Anh họ tôi có thể nhìn ra được."
Bạch Nhược Dao đề phòng nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác.
Vương Văn Thanh: "Tôi có thể giúp anh trị thương, dị năng của tôi có chút tác dụng trong phương diện này. Anh nói cho chúng tôi biết tin tức tình báo quan trọng, anh họ tôi và anh Tiêu Chiến nói, đây xem như bồi thường cho anh. Vết thương của anh hẳn là tương đối nghiêm trọng, cho nên bằng vào tố chân thân thể của anh hiện tại mà đến tận bây giờ vẫn chưa thể hồi phục. Anh có lẽ vẫn có đạo cụ để trị liệu vết thương, nhưng anh không lấy ra dùng được, đạo cụ kia nếu dùng trên vết thương như vậy, sẽ là lãng phí."
Bạch Nhược Dao cảm thấy hứng thú: "Đây cũng là do anh họ em nói, hay là do Tiêu Chiến nói?"
"Là tôi tự mình đoán được."
Bạch Nhược Dao bỗng nhiên nở nụ cười.
Vương Văn Thanh: "Anh tới đây, tôi giúp anh trị thương."
"Em không sợ anh sẽ giết em sao?"
Thân thể Vương Văn Thanh run lên, cậu nhóc nuốt nước miếng, môi miệng có chút động đậy, nhưng ngoài miệng vẫn cố gắng nói: "Anh sẽ không giết tôi."
Bạch Nhược Dao không phủ nhận, anh ta nhảy xuống cửa sổ, đi theo Vương Văn Thanh đi vào phòng bếp. Ngay khi sắp bước vào trong, đối phương dừng bước chân, cũng không quay đầu lại, lớn tiếng nói: "Tiêu Tiêu, lần sau nếu muốn đuổi tôi đi thì cứ nói thẳng là được rồi. Nhìn nhóc con đáng thương kia đi, bị dọa sợ thành cái dạng gì rồi."
Tiêu Chiến hoàn toàn không hề thấy xấu hổ khi bị vạch trần. Hắn nhìn theo Bạch Nhược Dao tiến vào phòng bếp.
Người vừa đi vào, hắn cũng có thể lấy ra sổ dị năng, nhìn một chút xem chính mình rốt cuộc đã lấy được dị năng của Nguyễn Vọng Thư hay chưa.
Không sai, Tiêu Chiến hao hết tâm tư đuổi Bạch Nhược Dao đi, chính là vì muốn kiểm tra sổ dị năng. Bàn tay hắn để ở giữa không trung, Vương Nhất Bác ở bên cạnh nhìn một màn này, bình tĩnh bước ra khỏi nhà ăn, để lại không gian cho Tiêu Chiến. Nhìn đến bóng dáng rời đi của đối phương, ngón tay đã đụng vào sổ của Tiêu Chiến bỗng nhiên dừng lại.
Sáng sớm yên tĩnh, ngoài cửa sổ là tiếng gió thổi lá cây xào xạc. Ánh nắng rực rỡ chiếu xuyên qua cửa ra vào của nhà ăn, chiếu lên tóc Vương Nhất Bác. Tóc đen được phủ thêm một tầng ánh vàng, bóng lưng Vương Nhất Bác thẳng tắp,đối phương rất cao, mỗi một bước chân bước ra đều giống nhau như đúc.
Môi Tiêu Chiến hơi động, không biết vì sao, hắn bỗng nhiên hé miệng, gọi lớn: "Victor."
Bước chân Vương Nhất Bác đột nhiên dừng lại.
Thời gian mới chỉ qua đi mười giây, nhưng lại tựa như đã qua đi mười năm.
Dưới ánh mặt trời chói chang, Vương Nhất Bác chậm rãi quay đầu, hai mắt đen nhánh nhìn về phía Tiêu Chiến. Hai người lẳng lặng đứng đối diện nhau, dưới cái nhìn chăm chú mà dịu dàng của đối phương, trái tim Tiêu Chiến đã dần bình tĩnh lại.
Thật lâu sau, Vương Nhất Bác mỉm cười hỏi lại: "Ma Tiêu?"
Cả thế giới trong nháy mắt như chìm vào yên lặng.
Hai mắt Tiêu Chiến mở lớn, không dám tin tưởng nhìn về phía người đàn ông đang đứng trước mặt mình đây. Có lẽ do quá mức khiếp sợ, Tiêu Chiến không hề phát hiện, nhìn thấy hắn phản ứng như vậy, Vương Nhất Bác cũng là nhẹ nhàng thở ra, phần eo căng thẳng đã chậm rãi thả lỏng.
Vào thời khắc này, rất nhiều lời muốn nói đều đã cùng nhau nảy lên trong lòng. Một loại cảm giác kỳ quái mà thích thú nhanh chóng tràn ra, có chút ngọt, lại có chút chan chát. Những lời này toàn bộ đều nghẹn nơi cổ họng, thiên ngôn vạn ngữ từ tận đáy lòng đến cuối cùng cũng đều nhịn không được nữa, Tiêu Chiến nở nụ cười. Lần này, hắn hỏi ngược lại: "Victor?"
Vương Nhất Bác cũng cười, giữa nhà ăn yên tĩnh, một giọng nam trầm thấp tựa như lời thì thầm của những kẻ si tình, nhẹ nhàng gọi ra cái tên kia. Như thể đã nghĩ đến nó vô số lần, giọng nói của đối phương thật trầm ấp dễ nghe.
"Ma Tiêu."
Chương 135: "Ngươi lại dám lười biếng không đọc sách, Mosaic!!!"
Thương thế của Bạch Nhược Dao còn nghiêm trọng hơn nhiều lần so với trong tưởng tượng của Vương Văn Thanh, hai người ở trong phòng bếp loay hoay gần 15 phút mới đi ra ngoài. Vừa đi ra, Bạch Nhược Dao giơ tay phải lên, nhìn vào cổ tay quấn băng trắng của mình. Thật lòng mà nói, dị năng trị thương của Vương Văn Thanh thần kỳ bao nhiêu, kỹ thuật băng bó của nhóc con ấy lại tệ hại bấy nhiêu.
Bạch Nhược Dao ý vị thâm trường nhìn cổ tay mình, bỗng nhiên hì hì cười một tiếng.
Vương Văn Thanh ngay lập tức đỏ mặt, buồn bực đến cực điểm chạy về phía Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến. Mới vừa chạy được vài bước, cậu nhóc đã dừng lại, nhìn bộ dáng Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đứng ở cạnh cửa chờ đợi mình. Vương Văn Thanh kỳ quái nhìn hai người thêm vài lần, cuối cùng cũng chạy đến, trong lòng thầm nghĩ:......Tại sao lại cảm thấy như có gì đó sai sai thế nhỉ?
Ba người thu thập xong xuôi, sau đó cùng nhau rời khỏi nhà ăn. Bọn vừa đi được vài bước, Bạch Nhược Dao đã liền bám sát theo. Tiêu Chiến quay đầu nhìn Bạch Nhược Dao liếc mắt một cái, Bạch Nhược Dao cười hì hì nhìn hắn, làm ra khẩu hình miệng: Muốn đợi tôi đi cùng à?
Tiêu Chiến trực tiếp quay đầu, không để ý tới tên bệnh tâm thần kia nữa.
Nguyễn Vọng Thư đã nói quá tam ba bận, từ nay về sau bọn họ sẽ không chủ động tới tìm Tiêu Chiến gây phiền tóai nữa. Nhưng Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác cũng không hề tính toán sẽ thu tay lại như vậy. Hai người sẽ không chủ động gây hấn với Thiên Tuyển, nhưng hai bên sông núi đã kết thù. Về sau nếu gặp phải nhau trong phó bản, chỉ sợ sẽ rất khó hợp tác; một khi đối địch, liền chính là thời cơ tốt nhất để diệt trừ đối phương.
Nhưng việc cấp bách của bọn họ hiện tại không phải Tổ chức Thiên Tuyển, mà là người tàng hình.
Ba người nhanh chóng tìm đường đến nhà Vương Văn Thanh. Dọc đường đi thân thể bọn họ vẫn luôn căng chặt, thứ nhất là vì cẩn thận đề phòng Thiên Tuyển lật lọng, lại đến tiếp tục đánh lén, thứ hai là đề phòng tên Bạch Nhược Dao dính sát như kẹo mạch nha đang ở sau lưng kia. Đến buổi chiều, ba người đang chuẩn bị rẽ vào một đại lộ lớn, bỗng nhiên, Vương Nhất Bác dừng bước chân, đồng thời đưa tay kéo cổ tay Tiêu Chiến lại.
Tiêu Chiến có chút sửng sốt.
Vương Nhất Bác: "Có người."
Tiêu Chiến bình tĩnh lại, tập trung ánh mắt nhìn xung quanh. Chỉ thấy ở giữa ngã tư đường, trống không không một bóng người. Vài chiếc lá khô bị gió thổi cuốn bay lên, cát đá dưới đất hỗn loạn, xoay tròn trong không trung. Toàn bộ không gian là một mảnh tĩnh mịch, ngoại trừ tiếng hít thở mong manh của chính mình, Tiêu Chiến không còn nghe thấy bất kì tiếng động nào khác.
Vương Văn Thanh thấy một màn như vậy, đầu tiên là kinh ngạc, tiếp theo liền rất nhanh ổn định tâm trạng, cảnh giác quan sát bốn phía xung quanh. Với thực lực và sức quan sát của cậu nhóc hẳn vẫn chưa thể phát hiện ra xung quanh có người mai phuc, nhưng Vương Văn Thanh hiểu rõ anh họ nhà mình và Tiêu Chiến đang làm gì. Bọn họ đứng trong góc nhỏ yên lặng quan sát, Bạch Nhược Dao ở cách đó năm mét, thân dựa vào vách tường cười tủm tỉm chờ đợi, không hề nhúc nhích.
Ba phút sau, một âm thanh ma sát sột soạt từ phía tây truyền đến. Giây tiếp theo, hai bóng người vạm vỡ nhảy ra từ một con ngõ nhỏ, bổ nhào về phía một người đàn ông khác đang thậm thụt làm gì đó. Người đàn ông kia ngay lập tức kinh hãi, ba người trong nháy mắt lao vào đánh nhau. Tiêu Chiến đứng trong góc nhỏ, sắc mặt bình tĩnh quan sát sự việc, thẳng đến khi hai người đàn ông to lớn bị người đàn ông thứ ba kia đánh cho hôn mê bất tỉnh, bọn họ mới tiếp tục lên đường.
Giữa trưa sắc trời sầm lại, đổ xuống một cơn mưa lơn.
Ba người nghỉ chân trong một tiệm lẩu. Hai tay Bạch Nhược Dao đút trong túi, dường như cũng mặc kệ nước mưa ướt nhẹp trên đầu, chậm rì rì đi vào tiệm lẩu. Anh ta vừa tiến vào không được bao lâu, Vương Nhất Bác liền đứng lên, mang theo Vương Văn Thanh đi ra cửa. Tiêu Chiến đứng cạnh cửa nói với hai người vài câu, một lát sau, trời tạnh mưa, Vương Nhất Bác mang theo Vương Văn Thanh bỗng nhiên rời khỏi tiệm lẩu.
Nhìn đến một màn đột ngột như vậy, hai mắt Bạch Nhược Dao nhíu lại, lẳng lặng nhìn Tiêu Chiến đứng cách đó không xa, ý cười bên môi ngày càng tăng thêm.
Tiêu Chiến dường như cũng không hề chú ý tới tầm mắt của Bạch Nhược Dao, trời tạnh mưa rồi, hắn đứng dậy tính toán rời khỏi tiệm lẩu.
"Hì hì, Tiêu Tiêu......"
Vừa dứt lời, một tiếng phá gió bén nhọn đột nhiên từ phía sau truyền đến. Tiêu Chiến dùng tốc độ cực nhanh nghiêng người né tránh. Trên mặt Bạch Nhược Dao không còn chút ý cười nào nữa, tay phải vừa lật, một con dao bướm lập lòe ngân quang xoay tròn giữa ngón tay anh ta, hướng về phía yết hầu Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến rút ra cây dù nhỏ. Ngẩng đầu lạnh lùng nhìn chằm chằm Bạch Nhược Dao, hai người cùng nhau xông lên tấn công đối phương.
Tốc độ, sức mạnh và khả năng phản xạ của Bạch Nhược Dao đều mạnh hơn Tiêu Chiến. Mỗi một phương diện đều chỉ cao hơn một chút, nhưng chồng lên nhau liền thành ra cực kỳ khủng bố, Tiêu Chiến dưới tình huống không thể sử dụng dị năng đã rất nhanh rơi vào thế yếu. Hắn khom lưng về phía sau, tay phải chống đất, né tránh dao bướm màu bạc. Nhưng hắn trăm triệu lần không nghĩ tới, tay trái Bạch Nhược Dao vừa động nhẹ, một thứ gì đó đã xoay tròn giữa bàn tay trái. Thừa dịp Tiêu Chiến không thể né tránh, con dao bướm thứ hai đã lại đánh úp về phía hắn.
Hai con dao bướm trái phải đánh giáp công, hoàn toàn phong tỏa đường lui của Tiêu Chiến.
Lưỡi dao mỏng nhìn như mảnh nhỏ, nhưng lại phát ánh sáng lạnh lẽo. Bạch Nhược Dao chậm rãi nở nụ cười, hoàn toàn không có ý thu tay về, hai con dao cùng nhau hướng về phía cần cổ Tiêu Chiến. Lúc này Tiêu Chiến xoay người ngồi xổm xuống, hai tay đột nhiên ấn lên mặt đất, thấp giọng nói: "Trọng lực áp chế!"
Rầm!
Bạch Nhược Dao ầm vang một tiếng ngã trên mặt đất. Bởi vì phản ứng cực nhanh, anh ta chỉ lăn người một cái, cũng không hề bị thương. Nhưng khi lần thứ hai đứng lên, liền cảm thấy cả người như bị rót chì, mỗi động tác di chuyển đều vô cùng khó khăn. Chỉ trong chốc lát, Bạch Nhược Dao liền cảm thấy trọng lực mình phải chịu đã tăng lên gấp bội. Anh ta dứt khoát trực tiếp ngồi trên mặt đất, nhìn về phía Tiêu Chiến: "Dị năng trọng lực? Là của tên nhóc con mặt trắng xuất hiện mấy ngày trước......?"
Tiêu Chiến nhanh chóng thu hồi tay, kéo giãn khoảng cách, nhàn nhạt quét mắt nhìn Bạch Nhược Dao, cũng không nói gì, đứng dậy rời khỏi tiệm lẩu.
Bạch Nhược Dao nhìn theo bóng dáng Tiêu Chiến rời đi, chậm rãi nheo lại hai mắt. Chờ đến khi Tiêu Chiến sắp sửa ra khỏi cửa, anh ta bỗng nhiên ý thức được: "...... Cậu vừa rồi là lợi dụng tôi, thử một chút dị năng mới của mình?!"
Tiêu Chiến hoàn toàn không hề dừng lại, ngay lập tức bước ra khỏi cửa.
Bạch Nhược Dao cười lạnh một tiếng, từ trên mặt đất bò dậy tiếp tục đuổi theo.
Không sai, Tiêu Chiến vừa rồi chính là cố ý khiến cho Bạch Nhược Nhao tấn công mình. Hắn đã sớm biết, Bạch Nhược Dao rất thông minh, có khả năng đã đoán được sự thật hắn sở hữu rất nhiều dị năng. Người này rất giống thuốc cao bôi trên da chó, hoàn toàn không thể cắt đuôi được. Việc Tiêu Chiến có được nhiều dị năng sớm muộn gì cũng sẽ bị bại lộ, không bằng trực tiếp dùng đối phương làm bia ngắm, thí nghiệm một chút dị năng mới kia có bao nhiêu tác dụng đối với người chơi lợi hại.
Dị năng: Thay đổi trọng lực
Người sở hữu: Nguyễn Vọng Thư ( Khách lén qua sông)
Loại hình: Tứ duy hình
Công năng: Điều khiển trọng lực
Cấp bậc: Cấp 5
Hạn chế: Hai tay phải chạm vào mặt đất mới có thể sử dụng dị năng; mỗi ngày có thể sử dụng ba lần, tổng thời gian sử dụng là 30 giây. Khó có thể thăng cấp.
Ghi chú: Ta là một dị năng đứng đắn hiếm có, mở ngoặc, ngay cả ghi chú cũng đều vô cùng đứng đắn.
Bản hướng dẫn sử dụng dành cho Tiêu Chiến: Khi sử dụng dị năng cần phải hô lên "Trọng lực áp chế"; mỗi ngày chỉ có thể sử dụng ba lần, tổng thời gian sử dụng là 10 giây. Nếu dẫm trúng phân chó có thể dẫm ra vận phân chó, vậy Tiêu Chiến kiếp trước nhất định là đã dẫm phải một hố phân chó cực lớn.
Vừa rồi khi đuổi Bạch Nhược Dao đi để xem xét dị năng, Tiêu Chiến cũng không hề kiêng dè Vương Nhất Bác.
Thật ra rất nhiều chuyện từ sớm đã có chút suy đoán. Ví dụ như cảm giác như đã quen biết từ lâu, sự ăn ý không cần nói ra, hay loại thân thuộc gần gũi nhưng cũng có chút xa lạ kia. Tiêu Chiến chỉ là chưa từng nghĩ tới, trong 1,3 tỷ người Trung Quốc, Victor vậy mà vẫn còn sống, hơn nữa hai người còn gặp được nhau. Loại khả năng này nhỏ đến mức Đồng hồ vô hạn phi xác suất cũng đều có thể phát huy tác dụng, nhưng nó thật sự đã xảy ra rồi.
Bề ngoài Tiêu Chiến vẫn luôn rất bình tĩnh, hết thảy chỉ là bạn bè qua mạng gặp nhau ngoài đời mà thôi. Nhưng hắn vẫn là có chút vui vẻ, cho nên đã quên mất tránh mặt Vương Nhất Bác. Vì thế khi hắn mở sổ dị năng ra, năm chữ "Dẫm vào hố phân chó" ngay lập tức đập vào mắt hai người.
Tiêu Chiến: "......"
Vương Nhất Bác: "......"
Tiêu Chiến cạch một tiếng ném sổ dị năng ra ngoài cửa sổ, sổ dị năng ngoan ngoãn biến mất trong không khí. Tiêu Chiến rối rắm cực kỳ. Hắn rất muốn giải thích cuốn sổ này trước kia tuy rằng nói nhiều, nhưng từ trước đến nay vẫn rất luôn sạch sẽ, rất văn minh. Lần này thuần túy chỉ là ngoài ý muốn! Vì để tổn hại hắn mà tự hạ thấp giá trị của mình xuống.
Nhưng Tiêu Chiến còn chưa kịp mở miệng, Vương Nhất Bác đã cười nhẹ một tiếng.
Trái tim Tiêu Chiến dần bình tĩnh trở lại. Hắn ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt mình đây, chậm rãi cười nói: "Anh từ khi nào thì biết đó là tôi?"
Vương Nhất Bác: "Khi còn ở Nam Kinh, có một lần cậu đã nói về công việc trước đây của mình." Dừng một chút, đối phương bổ sung nói: "Ừm......là quản lý thư viện?"
Tiêu Chiến kỳ quái nhớ lại chuyện này.
Hắn quả thật đã từng nói với Vương Nhất Bác về công việc trước đây của mình, nhưng hắn nhớ rõ Victor không hề biết chuyện này......
Vương Nhất Bác: "Tháng sáu năm ngoái, cậu đã từng nói qua, có người tới mượn sách, kết quả không thấy sách đâu, sau đó lại không chịu đền tiền."
Tiêu Chiến lúc này mới nhớ tới chính mình quả thật đã từng nói như vậy. Khi chơi bài Brit không thể cứ ngồi im lặng không nói gì, hết sức chăm chú, hai người ngẫu nhiên sẽ nói chút chuyện. Lần đó Tiêu Chiến thật sự rất tức giận, tính cách hắn trước nay vẫn luôn tương đối lãnh đạm, đối phương là một người đàn ông trung niên khoảng hơn 50 tuổi, rõ ràng sách không tìm thấy, còn nói đã trả rồi, khi giao cho đồng nghiệp của Tiêu Chiến thì bị người đồng nghiệp đó làm mất.
Vì rất ít khi nhìn thấy loại người nói năng xằng bậy như vậy, cho nên buổi tối khi đánh bài Tiêu Chiến liền nói với Victor vài lời về việc này.
Tiêu Chiến bỗng nhiên nghĩ đến: "Đợi một chút, anh chỉ dựa vào điều này liền đã đoán ra được tôi là quản lý thư viện?" Hắn nhớ rõ hắn lúc ấy chỉ nói một câu, nói hôm nay gặp chuyện không vui, có người mượn sách không trả.
Vương Nhất Bác nhướn mày.
Hai người nhìn chăm chú đối phương, một lát sau, đồng thời nở nụ cười.
Thật vất vả mới xác nhận được thân phận của nhau, thế nhưng bọn họ lại không có nhiều thời gian để ôn lại chuyện cũ. Thừa dịp Bạch Nhược Dao không ở đây, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác quyết định kế hoạch cho mấy ngày kế tiếp. Bề ngoài bọn họ muốn đi tới nhà Vương Văn Thanh, tìm chút manh mối về người thân của cậu nhóc. Trên thực tế bọn họ lại cố ý đi đường vòng, đến gần tòa Hắc tháp ở phía trên Cố Cung.
Ở chỗ này, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác, Vương Văn Thanh tách ra. Hai người kia đi khiêu chiến trò chơi công tháp, Tiêu Chiến quyết định trước tiên sẽ đi tới Đại học Bắc Kinh, tham dự phó bản hiện thực nguy hiểm mà Vương Nhất Bác đã nhắc nhở với hắn mấy ngày trước. Ba người chia tay tại tiệm lẩu, Tiêu Chiến vuốt vuốt trứng gà tây trong túi, mắt như nhìn về phía trước, thân thể lại thời khắc đề phòng Bạch Nhược Dao ở phía sau có thể đánh lén bất kì lúc nào.
Vương Nhất Bác và Vương Văn Thanh cần phải đi tham gia trò chơi công tháp.
Nếu không có sự kiện người tàng hình, bọn họ cũng không cần phải vội vàng như vậy. Nhưng hiện tại, Hắc tháp phiên bản 4.0 có thể đổi mới bất kì lúc nào. Thái độ của nhóm người chơi tàng hình không rõ, từ hành vi trước mắt xem xét, bọn họ điên cuồng săn giết người chơi địa cầu, chỉ sợ sẽ không thể chung sống hòa bình được. Hơn nữa nếu đã chứng minh được Mộ Hồi Tuyết là người tàng hình, vậy cô ta sở dĩ có thể được Hắc tháp đặc biệt mà ca hát một bài, rất có khả năng......cô ta đã thông quan Hắc tháp tầng thứ tư.
Ngay khi Tiêu Chiến và người chơi nước Nga Andrey vừa mới vừa thông quan Hắc tháp tầng thứ ba, Mộ Hồi Tuyết đã thông quan Hắc tháp tầng thứ tư.
Thực lực của nhóm Người tàng hình không thể khinh thường.
Vương Nhất Bác và Vương Văn Thanh sớm đã có thể tham gia trò chơi công tháp, chỉ là vẫn luôn đè lại không đi tham dự. Hiện tại bọn họ rời đi tham gia trò chơi công tháp, mối lo duy nhất của Tiêu Chiến hiện tại chính là tên rắn độc vẫn luôn "Muốn tìm cơ hội giết mình" mà hắn vừa nhắc đến kia. Nhưng hắn muốn diệt trừ Bạch Nhược Dao khó khăn cực lớn, mà Bạch Nhược Dao muốn giết hắn cũng tương tự như vậy.
Hai người bảo trì một khoảng cách thích hợp, thời khắc đề phòng đối phương, nhưng bề ngoại cực kỳ bình tĩnh.
Dần dần, Tiêu Chiến đi đến một quảng trường cổ kính. Ngay khi hắn chuẩn bị tiến vào một ngõ nhỏ nào đó, Bạch Nhược Dao đột nhiên dừng bước chân, đứng ở đầu hẻm nhìn trong chốc lát, mở miệng: "Cậu muốn đi tham gia phó bản hiện thực ở cổng trường Đại học Bắc Kinh?"
Tiêu Chiến không để ý tới đối phương, tiếp tục đi về phía trước.
Vương bản hiện thực ở cổng trường Đại học Bắc Kinh có chút khá nổi tiếng, phó bản này được người chơi phát hiện vào nửa tháng trước. Ngoại trừ tổ chức Thiên Tuyển không tới tham gia, các tổ chức người dị năng có quy mô lớn khác ở tại Bắc Kinh đều đã tới không ít. Nhưng không có ngoại lệ, tất cả đều chết ở bên trong. Tiêu Chiến có được Đồng Vàng Của Quốc Vương, hắn trước mắt cần phải gia tăng thực lực của chính mình, không thích hợp khiêu chiến trò chơi công tháp mới. Cho nên hắn lựa chọn nơi này.
Tiêu Chiến vốn tưởng rằng Bạch Nhược Dao sẽ biết khó mà lui, ai ngờ tên thuốc cao bôi trên da chó này thế nhưng vẫn tiếp tục bám theo.
"Cậu đang suy nghĩ vì sao tôi lại đi cùng cậu tới đó à?"
Tiêu Chiến liếc mắt nhìn Bạch Nhược Dao, lần đầu tiên trả lời đối phương: "Vì sao?"
Bạch Nhược Dao hì hì cười, ánh mắt anh ta từ đỉnh đầu Tiêu Chiến chậm rãi trượt xuống đôi giày dưới chân. Cuối cùng chớp chớp mắt, nói: "Bởi vì...... Tiêu Tiêu, cậu hình như sẽ không chết đâu nha."
Nghe được lời này, Tiêu Chiến bỗng chốc sửng sốt, hắn lập tức nhớ tới cái gì. Ngay sau đó, Tiêu Chiến nhắm mắt lại, lần thứ mở mắt ra, trong mắt hắn hiện lên một tia sáng. Hắn không chớp mắt nhìn chằm chằm Bạch Nhược Dao. Nói là đang nhìn, thực ra tầm mắt cũng không hoàn toàn sinh ra tiêu cự, tựa như không nhìn đến bất kì người cụ thể nào đó. Càng nhìn lâu, sắc mặt Tiêu Chiến càng thêm cổ quái, hắn trầm mặc mà nhìn nửa ngày.
Một lúc lâu sau, Tiêu Chiến hơi nhếch khóe môi, có chút vui vẻ mà nói: "Mượn lời của anh, anh hình như...... Cũng sẽ không chết được đâu."
Bạch Nhược Dao nhạy bén nhận thấy được một tia dị thường, nhưng khi cẩn thận quan sát Tiêu Chiến, sắc mặt đối phương lại cực kỳ bình tĩnh.
Tiêu Chiến tâm tình vui sướng đi về phía cổng trường Đại học Bắc Kinh, Bạch Nhược Dao nửa tin nửa ngờ đi theo, trong lòng đang không ngừng tính kế.
Ngay khi hai người đến gần một con sư tử đá ở trước cổng trường, một giọng nữ hùng hồn ầm ầm vang lên. Hai người nhanh chóng quay đầu nhìn vào phía trong, chỉ thấy một bóng người cao lớn khổng lồ chạy ngang qua cánh cửa với tốc độ cực nhanh, bà ta giơ lên một quyển sách được cuộn tròn lại, dùng sức nện vào người một cô bé gái đang ngủ nướng trên tảng đá.
Người phụ nữ vạm vỡ này tựa như một ngọn núi lớn, bà ta phẫn nộ quát lên: "Ngươi lại dám lười biếng không đọc sách, Mosaic!!!"
"Leng keng! Người chơi Lưu Vạn Thắng, Lâm Thiến, Tiêu Chiến, Bạch Nhược Dao kích phát nhiệm vụ chi nhánh 'Chửi rủa những tên *học tra vào trường rồi mà còn không chăm chỉ đọc sách', chính thức tiến vào Vương bản hiện thực 'Tất cả đều là một lũ không ra gì'. Thỉnh lập tức tiến vào trường học, bắt đầu trò chơi."
Ánh sáng chói mắt dần dần trở tối, Tiêu Chiến nheo lại hai mắt, rốt cuộc cũng nhìn thấy rõ người phụ nữ khủng đố đang đứng giữa cổng trường đại học kia.
Chương 136: Lựa chọn sống sót hay lựa chọn đứa nhỏ ? Đây là một vấn đề nan giải
Đầu sói cực lớn, răng nanh sắc nhọn.
Một người sói khổng lồ mặc một chiếc váy dài màu đen, đang cầm chỗ sách vở trong tay nện thật mạnh vào người một cô nhóc mang dáng vẻ thấp bé. Cô nhóc mặc váy đỏ thắt tóc hai bên, thấy thế liền lập tức duỗi tay về phía sau, đột ngột rút từ trong không khí ra một que diêm cực lớn. Ngay khi sách vở chuẩn bị nện xuống đầu mình, Mosaic lập tức giơ que diêm lên đánh trả lại.
Sau một tiếng va chạm kịch liệt, Mosaic bị một quyển sách đánh cho bay ngược ra ngoài, người sói nặng nề thở dốc, cả thân thể cũng chưa hề động lấy một cái.
Người sói lại tức giận nói: "Con còn dám đánh trả nữa hả!"
Mosaic ôm Que Diêm Lớn nuốt nước miếng, gương mặt được che giấu dưới lớp tranh khảm dày đặc khiến người không thể nhìn ra biểu tình của nó lúc này, nhưng Tiêu Chiến và Bạch Nhược Dao đều biết, Mosaic khẳng định đang run lên bần bật. Ngay khi người sói lại đang chuẩn bị cầm sách đánh về phía này, Mosaic liền hét lên một tiếng "A a a giết người", giây tiếp theo, nó sợ hãi ném que diêm đi, bắt đầu chạy loạn trong sân.
Một người co giò chạy ở đằng trước, một người cầm sách đuổi theo phía sau.
Que diêm lớn lăn vài vòng trên đất, cuối cùng lăn đến dưới chân Tiêu Chiến và Bạch Nhược Dao.
Bạch Nhược Dao nheo lại hai mắt, hì hì cười một tiếng, nói là đang cười, nhưng ánh mắt lại vô cùng lạnh lẽo. Anh ta nhận ra que diêm này. Đối phương liếc mắt nhìn Tiêu Chiến đầy ẩn ý, cong lưng chuẩn bị nhặt que diêm lên. Nhưng ngay khi tay anh ta sắp đụng tới que diêm, một giọng nói suy yếu run rẩy bỗng cất lên: "Đừng...... Đừng chạm vào nó!"
Bạch Nhược Dao dừng động tác, ngẩng đầu, nhìn về phía góc sân.
Một nam một nữ đang cuộn tròn thân thể, sợ hãi mà trốn trong góc, hoảng sợ nhìn về phía Mosaic và người sói đang đuổi nhau trong sân. Sắc mặt bọn họ xám xịt, trên người có máu có bùn, nhìn qua cực kỳ chật vật, thật giống như đã mấy đêm rồi không được ngủ.
Người lên tiếng chính người chơi nam, cậu ta run rẩy giải thích với Bạch Nhược Dao: "Không thể đụng vào nó đâu! Trông như người sói đang đuổi đánh con bé kia cho nên không chú ý tới các anh. Nhưng chỉ cần có người dám lấy đi que diêm này, người sói và con bé kia sẽ lập tức giảng hòa với nhau, đi tới đây giết chết người đó. Ngàn vạn lần đừng lấy que diêm đi!"
Hai tay Tiêu Chiến đút trong túi, bình tĩnh nhìn Mosaic và người sói đang đuổi nhau trong sân, tựa như không nghe thấy những lời người thanh niên này đang nói.
Thân thể Bạch Nhược Dao đang cong nửa người, tay cũng sắp chạm vào Que Diêm Lớn. Người chơi kia cho rằng sau khi nghe xong lời mình nói, Bạch Nhược Dao sẽ thu tay lại. Ai ngờ anh ta chỉ nhẹ nhàng "Ồ" một tiếng, nói một câu "Hóa ra là như thế này à", sau đó lại tiếp tục duỗi tay xuống.
"Đừng cầm vào nó! Vì để gom đủ số lượng người chơi để mở ra phó bản, chúng tôi đã chờ ở đây 6 ngày rồi!!!"
Người thanh niên lo lắng, người chơi nữ còn lại cũng gấp đến độ liên tục ngăn cản.
Bàn tay Bạch Nhược Dao ấn lên Que Diêm Lớn, điều này khiến hai người chơi kia đều gấp đến đỏ cả mắt, nhưng rất nhanh sau đó, bọn họ liền kinh hãi nói: "Hả? Tại sao Người sói và con nhóc kia lại không tới đây giết anh?"
Bạch Nhược Dao: "Hì hì, bởi vì tôi đáng yêu đó mà."
Tiêu Chiến lạnh lùng quét mắt liếc nhìn anh ta, sau đó lại nhìn vào bàn tay căn bản chưa hề chạm vào Que Diêm Lớn kia.
Chờ đến khi Bạch Nhược Dao đứng thẳng lên, hai người kia mới phát hiện mình bị đối phương lừa gạt. Người này căn bản không hề cầm vào que diêm! Từ góc độ của bọn họ nhìn về phía này, Bạch Nhược Dao quả thật giống như đã thật sự cầm vào Que Diêm Lớn. Nhưng trên thực tế, tay anh ta còn cách nó khoảng 1cm nữa, hoàn toàn là đang bỡn cợt hai người bọn họ.
Sắc mặt hai người không ngừng biến hóa, trong ánh mắt nhìn về phía Bạch Nhược Dao không có lấy một tia hảo cảm nào.
Đúng lúc này, người sói cuối cùng cũng đuổi kịp được Mosaic. Nó dùng một tay khiêng Mosaic lười biếng không thích đọc sách lên vai, Mosaic không ngừng đánh mạnh vào bả vai người sói, mỗi một quyền nện xuống đều phát ra tiếng đánh nặng nề, nghe ra vô cùng đau đớn. Nhưng Người sói ngay cả mí mắt cũng không thèm chớp, sau khi khiêng Mosaic ra giữa sân liền dùng sức quật ngã nó xuống đất.
Người sói kéo bàn ghế đến trước mặt Mosiac, ấn nó ngồi xuống.
Lúc này, một giọng trẻ con thanh thúy vang lên trong vườn trường đại học ——
"Leng keng! Vương bản hiện thực ' Tất cả đều là thứ bỏ đi' chính thức mở ra, mời bốn vị gia sư tiến vào 'Học đường của Mosaic'."
Một cánh cửa màu xanh lam bỗng nhiên xuất hiện trước mặt Tiêu Chiến và Bạch Nhược Dao. Trong một góc ở phía bên kia, một cánh cửa tương tự cũng xuất hiện trước mặt hai người chơi nam nữ. Hai người này kích động không thôi, vội vàng bò dậy từ trên mặt đất, duỗi tay mở cửa, trực tiếp chạy tiến vào. Nhìn thấy hành động này của bọn họ, Tiêu Chiến ngay lập tức học theo, mở ra cánh cửa vô hình, sau đó tiến vào trong. Nhân tiện, đóng cửa lại.
"Uy uy, Tiêu Tiêu, tôi còn chưa tiến vào mà."
Bạch Nhược Dao thừa dịp Tiêu Chiến còn chưa kịp đóng chặt cửa, nhanh chóng đưa chân tiến vào trong.
Bốn người rốt cuộc cũng đã vào được trong sân, đứng chung một chỗ. Sau khi bọn họ đã hoàn toàn tiến vào, người sói đột nhiên xoay đầu, nhìn về phía bọn họ. Tựa như chỉ vừa mới phát hiện bốn người, con ngươi màu xanh lục của nó quét qua từng người, thời điểm lia mắt đến Bạch Nhược Dao, cái mũi nó giật giật, trên mặt nụ ra một nụ cười cổ quái. Tiếp đó nó nhìn đến Tiêu Chiến, đầu tiên là sửng sốt, sau đó cái mũi lại giật giật lần thứ hai.
Giây tiếp theo, người sói nhìn lên trời: "Tên này cũng có thể làm gia sư cho Mosaic à?"
"Leng keng! Kiểm tra đo lường phát hiện người chơi Tiêu Chiến có được ' Sự khinh bỉ của Mosaic ', kích phát hiệu quả "Người thầy mà ta không thích nhất". Cấp độ ưu tiên của người chơi Tiêu Chiến là cấp 4."
"Leng keng! Kiểm tra đo lường phát hiện người chơi Bạch Nhược Dao có được 'Tầm nhìn xa trông rộng của nhân loại ', kích phát hiệu quả 'Người thầy mà các bậc phụ huynh yêu quý nhất'. Cấp độ ưu tiên của người chơi Bạch Nhược Dao là cấp 1."
Những lời này vừa nói ra, toàn bộ bốn người đều đồng loạt sửng sốt.
Hai người chơi kia kinh ngạc nhìn về phía Tiêu Chiến và Bạch Nhược Dao, trong ánh mắt tất cả đều là kiêng kị cùng đánh giá.
Bạch Nhược Dao cười rạng rỡ, anh ta tủm tỉm nhìn Tiêu Chiến. Mặt Tiêu Chiến lại đã sớm đen lại từ lâu.
...... "Sự khinh bỉ của Mosaic" cái đm!
Đã nửa năm rồi kia mà! Tại sao thứ này đến tận bây giờ còn chưa biến mất vậy!!!
Sắc mặt Tiêu Chiến không ngừng biến hóa, thế nhưng người sói đã không còn kiên nhẫn chờ đợi được nữa. Nó quỷ dị cười một tiếng, nhấc chân đi về phía bốn người chơi. Mỗi một bước nó nện xuống, mặt đất đều khẽ rung lên. Hai người chơi nam nữ khẩn trương nắm lấy vũ khí, Tiêu Chiến và Bạch Nhược Dao cũng im hơi lặng tiếng mà nắm chặt lấy cây dù nhỏ và dao bướm.
Người sói đi đến trước mặt bốn người, thô lỗ nói: "Ta là mẹ của Mosaic."
Bốn người đều đề phòng nhìn chằm chằm người sói.
Mosaic đứng ở phía sau ngoan ngoãn gọi: "Mẹ ơi."
Người sói lại lần nữa nói: "Ta là mẹ của Mosaic."
Bốn người vẫn nhìn chằm chằm nó như cũ.
Qua đi nửa phút, người sói: "...... Ta nói, ta là mẹ của Mosaic!"
Ánh mắt Tiêu Chiến co rụt lại, hắn buông cây dù nhỏ xuống, dò xét hỏi: "Mẹ?"
Nghe xong lời này của hắn, hai người chơi nam nữ cũng nhanh chóng nói theo: "Mẹ!"
Trên mặt Bạch Nhược Dao lộ ra một nụ cười quỷ quái, thế nhưng anh ta vẫn nhất quyết không gọi ra tiếng "Mẹ" kia. Hai người chơi nam nữ phẫn nộ trừng mắt nhìn anh ta, dùng ánh mắt ý bảo anh ta hãy nhanh chóng gọi mẹ đi. Thẳng đến khi người sói hừ lạnh một tiếng, dường như muốn chuẩn bị ra tay, Bạch Nhược Dao mới dùng giọng điệu buồn nôn đến cực điểm, nói: "Mẹ ~"
Người sói lúc này mới cảm thấy có chút hài lòng.
Nó chống nạnh, bình tĩnh nói: "Các ngươi cũng thấy rồi đấy, đứa con gái mất nết này của ta cả ngày chỉ biết lười biếng. Hai ngày trước nó phóng hỏa đốt cháy Đại thảo nguyên Tinh Linh, ta đã đánh nó một trận và phải bồi thường một khoảng tiền rất lớn mới chấm dứt được chuyện này. Hôm nay ta tìm đến các ngươi, chính là vì muốn con bé không được phép lười biếng nữa!"
Vừa dứt lời, cũng không đợi bốn người Tiêu Chiến mở miệng, người sói đã quay đầu nói: "Đứa con gái mất nết, con lăn qua đây cho ta!"
Mosaic: "Mẹ, là mẹ bảo con ngồi ở đây mà."
Người sói rống giận: "Bảo con lăn qua đây thì cứ lăn qua đây đi."
Mosaic không nói gì, gắt gao nhìn chằm chằm người sói. Tuy rằng không ai có thể thấy rõ được khuôn mặt của nó, nhưng Tiêu Chiến hoàn toàn có thể tượng tưởng ra được, con bé thích phóng hóa giết người này hẳn là đang âm thầm khinh bỉ mẹ mình. Mosaic tựa như không hề quen biết Tiêu Chiến, buồn bực đi về phía này. Chờ đến khi con bé đi đến bên cạnh người sói, người sói liền đem nó túm lại đây.
"Hôm nay các ngươi hãy trông coi đứa nhỏ này thật chặt cho ta. Ta phải đi tham dự đám tang của một người bạn, nếu khi ta trở về lại thấy nó vẫn lười biếng......" Người sói dậm một chân xuống đất, sàn nhà ngay tức khắc nứt ra, vết nứt như mang nhện, lan ra khắp bốn phương tám hướng. Người sói liếm liếm hàm răng sắc nhọn, âm hiểm cười nói: "Khà khà, ta đây sẽ ăn thịt các ngươi!"
Nói xong, người sói xách cổ áo Mosaic lên, ném nó về lại ghế ngồi. Mosaic đang muốn động, người sói liền quát: "Con còn dám đi?!"
Mosaic ủy khuất ngồi yên trên bàn, không dám tiếp tục nhúc nhích nữa.
Bộ dáng này còn đâu sự tàn nhẫn khi uy hiếp Tiêu Chiến ở thư viện lúc trước, còn đâu sự hung hãn khi phóng hỏa cả Đại thảo nguyên Tinh Linh, khiến cho tất cả Quái vật Hắc tháp phải vắt chân lên cổ mà chạy thục mạng!
Tất cả mọi người đều đang tự hỏi về những lời vừa rồi của người sói, duy chỉ có mình Tiêu Chiến khi nhìn thấy một màn này liền nhanh chóng động não suy nghĩ.
Ngoại trừ hắn, ai cũng đều không biết đứa nhỏ này có bao nhiêu khủng bố. Thực lực của Mosaic cũng không tính là yếu kém, hẳn là dạng cùng bậc với Đại Gà Tây. Thế nhưng khi đối mặt với mẹ, nó ngay cả một câu cũng không dám nói, khinh bỉ cũng không dám thể hiện ra ngoài mặt. Nếu người sói thật sự muốn ăn bọn họ, bọn họ tuyệt đối không có khả năng phản kích lại.
...... Bạch Nhược Dao thật sự sẽ bị người sói ăn thịt sao?
Tiêu Chiến lén lút quay đầu, quan sát người đang đứng cạnh mình.
Bạch Nhược Dao nhận thấy được tầm mắt Tiêu Chiến, nghiêng đầu cười: Đột nhiên phát hiện ra tôi rất đáng yêu à?
Tiêu Chiến ngoảnh mặt đi.
Đúng vậy, trước khi tiến vào Vương bản hiện thực ở trường đại học Bắc Kinh Tiêu Chiến đã sử dụng dị năng "Phàm Nhân chết cuối cùng", và thấy được...... Một quả cầu màu đen.
Bạch Nhược Dao bị bao phủ bởi tử khí dày đặc, thậm chí không thể nhìn thấy được tóc của anh ta nữa. Tiêu Chiến vốn dĩ cho rằng tử khí của anh ta nhiều như vậy là bởi vì anh ta tìm đường chết, nhặt lên Que Diêm Lớn ở cửa. Nhưng Bạch Nhược Dao cũng chưa đến mức làm càn như vậy, anh ta không hề cầm vào Que Diêm Lớn. Sau khi cái chạm quyết định sự sống và cái chết kia qua đi, tử khí trên người Bạch Nhược Dao không hề giảm bớt, mà ngược lại càng nhiều thêm.
Một ngày Tiêu Chiến chỉ có thể sử dụng dị năng "Phàm nhân chết cuối cùng" ba lần, đối tượng để sử dụng nó cũng chỉ giới hạn trong một người. Hôm nay hắn đã nhìn Bạch Nhược Dao hai lần, còn dư lại một cơ hội cuối cùng. Bạch Nhược Dao vẫn chưa biết bản thân mình có được dị năng "Phàm nhân chết cuối cùng", dựa theo Tiêu Chiến phỏng đoán, vừa rồi Bạch Nhược Dao nói "Cậu sẽ không chết", không phải là đang nói dối, anh ta hẳn là cũng dùng dị năng trên người Tiêu Chiến và thấy được tử khí trên người hắn rất ít.
Bạch Nhược Dao bị bao phủ bởi tử khí dày đặc như vậy, mà bản thân hắn lại không có.
Tiêu Chiến bỗng nhiên ý thức được: Từ từ, chẳng lẽ phó bản này là muốn......
"Được rồi, ta cũng phải nhanh chóng lên đường đây. Các ngươi hãy mau mau tự mình sắp xếp đi, hai người dạy ngữ văn, hai người dạy toán học." Người sói không kiên nhẫn nhìn từ trên xuống dưới cả bốn người, nhìn một vòng liền chỉ vào Bạch Nhược Dao: "Hừm, ngươi đi, ngươi dạy ngữ văn." Nó rõ ràng không cho mọi người cơ hội lựa chọn, tiếp tục nói: "Tự ngươi chọn một người cùng ngươi dạy ngữ văn đi."
Hai người chơi nam nữ đột nhiên sửng sốt, kinh ngạc nói: "Đây là sự ưu tiên?!"
Không sai, đây là chính là sự ưu tiên mà Hắc tháp vừa đề cập đến.
Cấp độ ưu tiên của Bạch Nhược Dao, là cấp 1.
Nụ cười trên môi Bạch Nhược Dao càng thêm xán lạn.
Khóe miệng hai người chơi kia bỗng nhiên run rẩy. Bọn họ cố gắng đứng lui về phía sau, không muốn để tên thần kinh này nhìn thấy mình. Tuy nhiên, trong lòng hai người đều cảm thấy đối phương chắc chắn sẽ không lựa chọn bọn họ đâu. Dựa theo lời của người sói, nó rõ ràng là đang phân chia đội ngũ. Tên thần kinh này vừa nhìn qua liền biết là bạn bè với tên mặt trắng kia, cho nên anh ta khẳng định sẽ chọn tên mặt trắng làm đồng đội của mình.
Hai người yên tâm chờ đợi Bạch Nhược Dao làm ra quyết định, sau đó liền nghe thấy đối phương nói: "Nè, tôi chọn cô có được không nhỉ?"
Người chơi nữ kinh hãi trợn trừng hai mắt.
Người sói dùng một tay túm lấy cô ta, nhấc đến bên cạnh Bạch Nhược Dao. Nó không kiên nhẫn nói: "Có chọn đồng đội thôi mà cũng phải phiền toái như vậy, người nhân loại các ngươi đúng là ăn no rửng mỡ, làm lãng phí thời gian của ta. Trông coi đứa nhỏ kia cho tốt, ta phải đi tham dự tang lễ bây giờ đây. Nếu khi trở về nhìn thấy nó lại đang lười biếng......" Giọng Người sói bỗng nhiên cao vút lên, tầm mắt nó chậm rãi nhắm thẳng về phía Tiêu Chiến: "Ta sẽ ăn thịt ngươi đầu tiên!"
Ánh mắt Tiêu Chiến khẽ động, sắc mặt thế nhưng lại không hề thay đổi.
Rất nhanh sau đó, hai chân người sói bắt đầu nện xuống đất, rầm rầm mà đi về phía cổng trường đại học.
Trong sân, Mosaic đang gõ đầu vào bàn, buồn rầu không nói lời nào. Gió lạnh thổi qua, bốn người chơi quay sang nhìn nhau. Qua đi vài phút, âm thanh rầu rĩ có chút không vui của Mosaic vang lên: "Các ngươi còn đứng đó làm gì."
Hai người chơi nam nữ tương đối cảnh giác, lúc này cũng không dám tự động di chuyển. Bạch Nhược Dao khẽ mở miệng, đang chuẩn bị làm ra một chút sự tình. Thế nhưng anh ta không hề nghĩ tới, một Tiêu Chiến luôn luôn cẩn thận lại là người đối mặt mở miệng nói chuyện với Mosaic trước tiên. Nhưng rất nhanh anh ta liền hiểu ra: Tiêu Chiến có được Que Diêm Lớn, cho nên hắn khẳng định có quen biết với con nhóc này.
Nhưng lời mà Tiêu Chiến nói ra lại là: "Phải làm thế nào để bắt đầu trò chơi đây?"
Một câu hỏi thẳng thừng.
Mosaic ngay lập tức liền cảm thấy: "......"
Nó giả bộ oan ức mà khóc nấc lên: "Ngươi không thèm an ủi ta! Ta muốn phóng hỏa, ta muốn đi chơi, ta không muốn ở lại đây nữa!"
Tiêu Chiến lạnh nhạt đáp lời: "Chúng ta đã chia đội xong rồi, trò chơi chủ tuyến là gì."
Mosaic: "......"
Năm nay có định cho Boss Hắc tháp chúng ta cơ hội làm ảnh hậu nữa không đấy hả!
Tiêu Chiến có thể nể mặt mẹ sói (suy cho cùng là vì đánh không lại mới đúng), thế nhưng lại hoàn toàn không chừa chút mặt mũi nào cho Mosaic. Nếu Tiêu Chiến đã không muốn cùng Mosaic diễn kịch, nó cũng tuyệt không nói lời thừa nữa. Mosaic đứng lên, một chân dẫm xuống đất. Ầm ầm ầm, vô số ánh sáng màu lam đột nhiên từ dưới đất dâng lên. Chỉ thấy trong khoảng sân rộng mở, một tấm lưới tọa độ bản đồ bỗng chốc xuất hiện.
Đây là tấm lưới tọa độ bản đồ 5×5, tổng cộng có 25 ô vuông màu xanh lam. 25 ô vuông chia toàn bộ không gian thành 25 phần, Mosaic đang đứng tại ô vuông nằm ở trung tâm lưới tọa độ. Trên bốn ô vuông nằm ở bốn góc lơ lửng tám con chữ. Bốn chữ cái ở bên trái phân biệt là "Ngữ văn", "Ngữ văn", bốn chữ cái ở bên phải là "Toán học", "Toán học".
Mosaic buồn bã ỉu xìu nói: "Các ngươi đứng vào đi."
Bốn người chơi ở đây hiển nhiên ít nhất đều đã thông quan Hắc tháp tầng thứ nhất, bọn họ không cần Mosaic giải thích, trực tiếp đứng vào ô vuông thuộc về mình. Tiêu Chiến lựa chọn ô vuông toán học ở góc trên bên phải, Bạch Nhược Dao lựa chọn ô vuông ngữ văn ở góc trên bên trái. Hai người đứng đối diện nhau, Bạch Nhược Dao hì hì cười, Tiêu Chiến lại nhìn về phía Mosaic: "Sau đó thì sao?"
Tâm tình Mosaic đang cực kỳ không tốt.
Bốn người chơi nhân loại này tại sao lại không có lấy một chút tình yêu thương trẻ nhỏ nào vậy! Chỉ muốn nhanh nhanh bắt đầu trò chơi, sau đó bóc lột lợi dụng nó!
Mặc dù trong lòng đang rất tức giận, Mosaic lại chỉ có thể thành thành thật thật mà ngồi xuống, sau đó lại nằm úp sấp trên mặt bàn, không muốn tiếp tục nói chuyện nữa.
Hai người chơi nam nữ cực kỳ sốt ruột, muốn khiến Mosaic mở miệng nói rõ ràng quy tắc trò chơi. Thế nhưng họ còn chưa kịp lên tiếng, chỉ thấy ngay một khắc khi Mosaic chôn mặt dưới cánh tay, hoàn toàn đem vùi đầu mình xuống thì âm thanh to lớn vang dội của Hắc tháp đã bất ngờ vang lên ——
"Leng keng! Kích phát nhiệm vụ chủ tuyến ' Tất cả đều là thứ bỏ đi, Mosaic mới là người quan trọng nhất '."
"Quy tắc trò chơi ——"
"Điều thứ nhất, Mosaic cần phải ngồi ở ô vuông trung tâm, không thể di chuyển."
"Điều thứ hai, trước khi bắt đầu một lượt trò chơi, người chơi bắt buộc phải đứng lại vào ô vuông phù hợp với thân phận giáo viên của mình."
"Điều thứ ba, cách mỗi mười phút, các ô vuông trên bản đồ sẽ xuất hiện 20 vật phẩm. Những vật phẩm này đều là những bảo bối được Mosaic cất giữ cẩn thận, mỗi ô vuông sẽ xuất hiện một vật phẩm, nhưng ô vuông mà Mosaic và người chơi đứng sẽ không xuất hiện bất kỳ vật phẩm nào."
"Điều thứ tư, Mosaic bị bao vây trong một tấm màng trong suốt, vật phẩm bị bao vây trong tấm màng màu xanh lam. Khi vật phẩm xuất hiện, tấm màng ( bao gồm cả tấm màng của Mosaic) có mở ra hay không là hoàn toàn ngẫu nhiên. Tấm màng có hai loại trạng thái, loại thứ nhất là bật đèn, loại thứ hai là tắt đèn."
"Điều thứ năm, người chơi một khi tiến vào ô vuông có tấm màng, thì sẽ làm thay đổi trạng thái tấm màng của tất cả các ô vuông trong cùng một hàng dọc và cùng một hàng ngang với ô vuông có tấm màng đó. Tấm màng vốn dĩ đang bật đèn sẽ ngay lập tức tắt đèn, vốn dĩ đang tắt đèn sẽ ngay lập tức bật đèn."
"Điều thứ sáu, người chơi dựa theo thứ tự của cấp độ ưu tiên để tiến hành di chuyển. Người chơi sở hữu cấp độ ưu tiên bậc 1 sẽ là người đầu tiên di chuyển, Người chơi sở hữu cấp độ ưu tiên bậc 4 sẽ là người cuối cùng di chuyển. Mỗi lần chỉ có thể di chuyển qua lại một ô vuông, nhưng có thể tùy ý lựa chọn tiến vào bất kỳ ô vuông nào ở trước, sau, phải, trái ô vuông của mình."
"Điều thứ bảy, trước mỗi lượt trò chơi sẽ tuyên bố số bước mà mỗi người chơi có thể thực hiện trong lượt trò chơi đó."
"Thứ tám, sau khi đi xong tất cả các bước, nếu tấm màng của ô vuông chứa vật phẩm mà người chơi đang đứng sáng lên, thì vật phẩm đó có thể được đưa lên cho Mosaic. Trường hợp tấm màng của Mosaic đang ở trạng thái tắt, người chơi không thể đưa vật phẩm lên cho Mosaic."
"Điều thứ chín, trước khi bắt đầu một lượt trò chơi, người chơi dạy cùng một môn học có năm phút thời gian tự do để thảo luận nội dung dạy học. Những cuộc đối thoại này sẽ không bị những người khác nghe thấy."
"Điều thứ mười, mỗi lượt trò chơi sẽ có ít nhất một ô vuông chứa sách trong đó."
Quy tắc trò chơi vừa kết thúc, trên lưới tọa độ màu xanh lam bỗng nhiên xuất hiện một loạt các tấm màng hình tròn trôi nổi trong không khí. Tấm màng lớn nhất trong số đó đang ở vị trí trung tâm lưới tọa độ, từ từ bao lấy toàn bộ thân thể Mosaic đang gục mặt xuống bàn mà im lặng kia. Ngoại trừ nó, trong 20 tấm màng còn lại đều trống trơn, thực rõ ràng là trò chơi còn chưa bắt đầu, vật phẩm bên trong vẫn chưa xuất hiện.
Nhờ có sự đơn giản mà rõ ràng của Tiêu Chiến, quy tắc trò chơi của Vương bản hiện thực lần này được giới thiệu hết sức nhanh chóng. Tiêu Chiến ngưng mi trầm tư, chậm rãi cân nhắc rõ ràng 10 quy tắc Hắc tháp vừa đề cập tới. Ở bên kia, hai người chơi nam nữ suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc cũng hiểu ra được nội dung của trò chơi này. Tiêu Chiến ngẩng đầu, phát hiện Bạch Nhược Dao quay sang chớp chớp mắt với mình, trên mặt đang cười nhưng ánh mắt lại tràn đầy ác ý.
Không hề giống với trước kia, lúc này Hắc tháp mới chậm rì rì mà nói ra một câu cuối cùng ——
"......Lựa chọn sống sót hay lựa chọn đứa nhỏ?"
"Đây là một vấn đề nan giải."
"Lượt trò chơi thứ nhất của phó bản "Tất cả đều là thứ bỏ đi, Mosaic mới là người quan trọng nhất ', chính thức bắt đầu!"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip