Chương 1: Bị oán niệm của độc giả hãm hại
Xin chào, tôi là Hà Nhiên, 21 tuổi, sinh viên đại học năm 3 chuyên ngành kinh tế của một trường đại học ở thành phố, là một công dân gương mẫu, lương thiện, tuân thủ pháp luật, chưa từng làm chuyện thương thiên hại lý, phẫn nộ lòng người, trời đất khó dung gì. Điều xấu xa duy nhất tôi làm chính là thường hay đào hố chờ độc giả nhảy vào lại chưa bao giờ chịu lấp lại. Vì thế, báo ứng của tôi đã đến, tập hợp oán niệm của hàng trăm độc giả bị tôi lừa, thành công xuyên không về cổ đại.
Chắc hẳn nhiều độc giả còn ngây thơ cho rằng được xuyên không là một điều tốt, nhưng tôi không thể không nhẫn tâm xin đánh vỡ ảo tưởng của các vị độc giả đây bằng câu chuyện tôi sắp kể đây...
======
Chương 1: Bị oán niệm của độc giả hãm hại
"A!!!!" Một tiếng hét kinh thiên động địa, khiến cho nóc nhà của Lâm thị lang run lên ba cái.
Tất cả người hầu trong phủ đang làm việc đồng thời dừng lại, vẻ mặt thở dài tiếc hận nhìn về phía tây uyển, nơi ở của đại tiểu thư nhà họ Lâm. Từ khi Lâm tiểu thư bị rơi xuống nước, khi tỉnh lại liền biến thành cái dạng này, hàng ngày đều phải quỷ kêu sói gào mấy tiếng, bọn họ nghe đều đã muốn thành quen, lập tức giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, ai nên làm cái gì thì tiếp tục làm chuyện của người đó.
"Đại tiểu thư, ngài lại làm sao vậy?" Cửa Tây Uyển mở ra, một tiểu nha đầu buộc túm tóc hai bên, gương mặt tròn tròn y như cái bánh bao ló đầu vào, vẻ mặt ngán ngẩm hỏi.
"A A A, ta không chịu nổi nữa rồi! Ta muốn về nhà!"
Trong phòng, một thiếu nữ ước chừng mười lăm, mười sáu tuổi đang lăn qua lộn lại trên giường, chẳng hề có một tý hình tượng tiểu thư khuê các nào cả.
Tiểu nha hoàn vừa thấy bộ dạng này của thiếu nữ, cả kinh xông tới trước giường, nhanh chóng đỡ thiếu nữ như là không có xương lay lay lắc lắc ngồi dậy, khó khăn lắm mới không để thiếu nữ gục xuống giường lần nữa, " Trời ơi đại tổ tông của em ơi, em đã nói với tiểu thư bao nhiêu lần là ngài không thể làm mấy hành động thô lỗ như thế rồi? Nếu để lão gia mà nhìn thấy, kiểu gì chúng ta cũng lại bị phạt cho mà xem."
Nghe tiểu nha hoàn nói thế, sắc mặt của thiếu nữ khó coi như vừa nuốt phải một con ruồi. Cô bật phắt người dậy, đứng trên giường tức giận đá chăn một cái, "Đáng giận! Không phải bình thường ta chỉ là thích hố người một chút sao, ai ngờ oán niệm của độc giả là có thật chứ, còn nguyền rủa ta bị ném tới cái chốn đến đồ điện cũng chẳng có này!"
Nói rồi, thiếu nữ giả bộ như sắp ngất, loạng choạng vài cái đổ ập sang một bên, vừa vặn tựa trúng cột giường, lộ ra vẻ mặt đau buồn oan khuất, phủng tâm bốn mươi lăm độ ưu thương nhìn trời... à không, nhìn nóc giường: " Các vị độc giả yêu quý, lão thực sự biết sai rồi, cầu xin các vị giơ cao đánh khẽ, trả ta về hiện đại đi. Ta lấy tất cả những cái hố của ta ra thề nếu ta có thể trở về ta liền lập tức đi lấp chúng! Vì thế các vị mau mau trả ta về với vòng tay của điều hòa đi mà~"
Lại làm bộ nghẹn ngào chấm chấm nước mắt không hề tồn tại.
Bệnh của tiểu thư lại tới nữa rồi. Vừa nhìn bộ dạng này của thiếu nữ, nha hoàn tiểu Hoa lại bắt đầu đỡ trán. Sau khi rớt xuống nước, tiểu thư nhà bọn hắn thường xuyên phát bệnh điên, toàn nói mấy câu không ai nghe hiểu, cho dù có mời mấy thầy thuốc nổi tiếng trong kinh thành cũng đều không ai nhìn ra được chứng bệnh của tiểu thư là gì.
"Tiểu thư tiểu thư, ngài mau xuống đây cho em giúp ngài chải đầu thay y phục, một lát nữa liền tới giờ dùng ngọ thiện rồi đấy."
Có kinh nghiệm của mấy lần trước, tiểu Hoa liền thông minh lựa chọn giả vờ như không nghe thấy gì, lôi kéo thiếu nữ xuống giường bận rộn giúp cô thay quần áo. Đối với hành động thô lỗ và thường thường phát điên của tiểu thư nhà nàng, tiểu Hoa đã không còn bất cứ hy vọng gì cứu chữa nữa rồi!
Thấy tiểu nha đầu không thèm để ý đến lời mình nói, thiếu nữ cũng không hề tức giận. Lúc này cô còn đang bận ở trong lòng hối hận muốn chết đây.
Phải, đúng thế, Hạ Nhiên cô đúng là một người xuyên không!
Không hề chết một cách ngu ngốc hay nhặt được thần vật XX hay YY gì rồi xuyên không, mà cô chân chân thật thật, bị oán niệm của độc giả, kéo tới cổ đại.
Tuy cô là sinh viên của trường kinh tế, nhưng cô lại có một sở thích nho nhỏ mà chẳng liên quan gì tới chuyên ngành: Đó chính là làm một tác gia.
Bình thường cô có viết đôi ba truyện trên một diễn đàn, cũng có vài người theo dõi, thế nhưng cô tuyệt đối không thể ngờ rằng sẽ có một ngày cô bị oán niệm của độc giả hãm hại như thế này!
Có ai còn đáng thương hơn cô không?
Cái gì?! Ai vừa nói xuyên không rất tốt? Mau đứng ra, đến thử một chút cảm giác sống không có điện xem ngươi còn dám nói tốt nữa hay không? Đúng là đứng nói chuyện nên không đau thắt lưng mà!
Tóm lại trong khi Hạ Nhiên ở trong lòng ai oán thì nha đầu tiểu Hoa đã nhanh chóng giúp cô chải tóc, rửa mặt, thay y phục xong xuôi, cũng vừa kịp lúc đi tới đại sảnh dùng bữa.
Hạ Nhiên dẫn theo tiểu Hoa đi bộ hơn mười phút mới tới được sảnh chính, lúc này bên trong mọi người trong nhà đã tới đông đủ.
Vừa thấy cô đến, mấy vị phụ nhân ngồi trên bàn đã tranh nhau vây lại, mỗi người đông hỏi một câu tây hỏi một câu khiến cho đầu Hạ Nhiên ong ong.
"Bảo bối nhi a bảo bối nhi, trong người sao rồi? Đã thấy khỏe hơn chưa?" Thiếu phụ mặc quần áo màu vàng nâu, thần vận ôn nhu nắm lấy tay trái Hạ Nhiên, quan tâm hỏi. Đây là nhị nương.
"Ai ai, tâm can bảo bối của ta a, trông sắc mặt con này, xanh xao thành như vậy. Lòng di nương đều đau a." Còn vị mặc quần áo màu xanh lam, dáng vẻ như Lâm Đại Ngọc phiên bản dị giới đang ra sức sờ mặt cô này là tam nương.
"Nhiên nhi mau lại đây, hôm nay di nương đã căn dặn hạ nhân đặc biệt nấu cháo tổ yến cho con mau khỏe đấy, đến nếm thử xem." Một vị cuối cùng quần áo màu tím, vẻ mặt kiều mị xinh đẹp, đang túm lấy tay phải cô này là tứ nương.
Bị người lắc qua lắc lại, cái thân thể buổi sáng vì ngủ nướng chưa ăn của Hạ Nhiên lập tức xuất hiện trạng thái thiếu máu. Não có triệu chứng thiếu dưỡng khí, tròng mắt bắt đầu xoay vòng vòng.
"Được rồi, mấy muội muội đừng lôi kéo a Nhiên nữa, để nó ngồi xuống đi." Trông thấy tình cảnh khốn khổ của Hạ Nhiên, vị phu nhân ngồi trên bàn khẽ cười nói, khí chất toát ra vẻ ung dung độ lượng, nhất gia chi mẫu.
Lời nói của vị thiếu phụ chẳng khác nào thiên âm đối với Hạ Nhiên, sau khi cô được giải thoát khỏi mấy vị di nương, liền dùng ánh mắt cảm kích đầu tới chỗ ngồi của thiếu phụ.
"Nữ nhi thỉnh an phụ thân, mẫu thân, nhị nương, tam nương, tứ nương." Hạ Nhiên dựa theo ký ức của chủ cũ lần lượt chào hỏi từng người.
Người đàn ông trung niên vẻ mặt nghiêm túc ngồi ở ghế chủ hơi cau mày không hài lòng, nghiêm giọng trách mắng, "Gần tới ngọ thiện mới dậy, còn ra thể thống gì?"
"Lão gia đừng nóng, a Nhiên dù sao cũng vừa bị bệnh, để nó nghỉ ngơi một chút đi." Vị thiếu phụ cũng là mẹ ruột của nguyên chủ vươn tay giúp ông thuận khí, dịu dàng nói.
"Vâng vâng, phụ thân đừng tức giận, nữ nhi biết sai rồi, lần sau không dám nữa." Hạ Nhiên hợp thời ngoan ngoãn xin tha lỗi.
"Hừ." Lâm Khánh hừ một tiếng, nhưng cuối cùng vẫn là không nói gì.
Thấy Lâm Khánh không nói nữa, Hạ Nhiên cười hì hì ngồi xuống bàn, mọi người nhấc đũa bắt đầu dùng bữa.
Nếu nói có điểm nào khiến Hạ Nhiên hài lòng thì chỉ có duy nhất là thức ăn ở cổ đại thật sự là quá ngon! Mỗi bữa đều có 2 món canh, 5 món mặn và 3 món chay khiến cho cái kẻ suốt ngày chỉ có thể làm bạn với mì gói sắp hạnh phúc đến nghẹn chết.
"Nếu bệnh tình của con đã khỏi thì chiều nay ta sẽ cho người tới dạy đàn cho con." Đang dùng bữa thì đột nhiên Lâm Khánh nói, chẳng khác nào sét đánh giữa trời quang với Hạ Nhiên.
"Cái, cái đó... phụ thân à, con vẫn còn cảm thấy chưa khỏe lắm đâu, hay là chuyện học đàn để sau đi có được không ạ?" Hạ Nhiên cơm cũng không nuốt nổi nữa, sợ hãi dè dặt lên tiếng.
"Vớ vẩn, bệnh của con đã sớm khỏi từ mấy ngày trước rồi. Không nói nhiều nữa, chiều nay ngoan ngoãn đi học cho cha."
"Vâng. Nữ nhi biết rồi." Hạ Nhiên suy sụp nói.
Đấy, xem đi, đây chính là một ly do nữa khiến cô muốn về nhà đây này!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip