31. lựa chọn
Hanma nhìn tôi, im lặng không nói thêm lời nào. Hắn chỉ lẳng lặng ngồi xuống ghế bành, gương mặt hắn ta giây trước còn nghiêm trọng khi này đem chôn sâu trong hai lòng bàn tay, dáng vẻ kiệt sức.
-Đều là lỗi của tao.
Hanma lẩm bẩm, bàn tay từ ôm mặt đưa lên vò đầu mình. Hắn đối mặt với tôi trong giây lát, lại nhanh chóng lảng tránh đi. Tim tôi như muốn bóp nghẹt lại trong khoảnh khắc ấy. Dường như trong mắt Hanma, tôi đã trở thành điều gì đó đáng thất vọng.
Nhưng vì sao tôi phải quan tâm hắn nghĩ gì về bản thân kia chứ? Tại sao hắn lại là người làm ra dáng vẻ ấy, trong khi tôi, nguyên là người bị hại, lại phải gắng sức làm hài lòng kẻ đáng khinh này?
Và rồi tôi phát cáu.
-Tại sao lại thở dài? Tại sao lại nhìn tao như vậy?
Tôi đứng dậy, từ từ đi về phía Hanma. Nắm lấy cổ áo hắn, để đôi mắt hổ phách của hắn đối diện trực tiếp với mắt tôi. Và tôi gào lên:
-Mày là cái thá gì? Người bị hại sao? Tao đây này! Tao mới là!
Bàn tay nắm cổ áo hắn của tôi siết càng lúc càng chặt hơn. Tôi có cảm giác ánh mắt tôi nóng hơn bao giờ hết. Hơi thở của tôi trở nên gấp rút, nhịp tim đập nhanh như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Cơn tức giận bị dồn nén bao lâu bấy giờ cuộn lên trong đầu tôi, chiếm cứ tất cả.
Tôi đã quá mệt mỏi với việc kiểm soát cảm xúc bản thân. Bây giờ sẽ là lúc phù hợp để có thể buông bỏ mọi rào cản ngăn chặn.
Hình ảnh của tôi trong Hinata đã tan vỡ. Tiền bạc mất trắng. Cơ thể cũng không còn sạch sẽ. Tự do? Không có.
Tôi chẳng còn gì cả, chẳng còn gì.
Vậy thì tại sao không chết quách?
-Chẳng bao giờ nghĩ đến cảm giác của tao khi phải ở bên mày! Tất cả mọi thứ tao phải trải qua, mọi thứ tao phải chịu đựng. Tại sao mày không thể buông tha cho tao dù chỉ một giây phút nào, hả, HANMA!
Cổ họng tôi nóng rát. Bên trong đầu tôi bấy giờ có một giọng nói gào to: "Đúng rồi, hét lên đi. Nếu như có thể chọc giận được Hanma, tao và mày sẽ có thể chết đi một cách đầy vinh dự và nhanh chóng nhất."
-MÀY ĐÃ CƯỚP ĐI HẾT TẤT CẢ CỦA TAO, TẤT CẢ MỌI THỨ! DANH DỰ CỦA TAO, PHẨM GIÁ CỦA TAO, LÒNG TỰ TÔN CỦA TAO, ĐỊA VỊ CỦA TAO, TỰ DO CỦA TAO, TẤT CẢ MỌI THỨ!
"Tao là thiên tài cao cao tại thượng. Tao thượng đẳng. Tao xứng đáng với những đẹp đẽ xa hoa, cuộc sống giàu sang phú quý, không phải sinh ra để trở thành thứ đồ chơi nằm trong lòng bàn tay mày nhảy nhót, phải chấp nhận cái thứ tình cảm biến thái, dị hợm, kinh tởm, chết tiệt, nằm ngoài phạm trù đạo đức mà mày lầm tưởng là tình yêu kia."
"Hanma Shuji, kể cả sau này có chết, tao cũng sẽ không để cho mày được yên ổn. Tao sẽ ám mày đời đời kiếp kiếp, cho đến khi nào mày trải qua và hiểu được cảm giác mà tao đang phải chịu đựng bây giờ."
"Mày là thứ tệ hại nhất trong cả cuộc đời của tao."
"Hanma Shuji."
"Tao không yêu mày."
"Dù có là cuộc đời khác, dù cho bao, bao nhiêu dòng thời gian đi nữa."
"Tao vẫn, vĩnh viễn, mãi mãi, không thể yêu."
"... Một thứ như mày."
Tôi thở dốc, buông cổ áo hắn ta ra, giữa tôi với hắn là một mảnh lặng thinh. Hanma chỉ ngây người ra ngồi đó, vẻ thất thần. Ánh mắt hắn vẫn không rời khỏi tôi dù chỉ một giây phút.
Tôi nhìn đi nơi khác, trông thành phố lần cuối.
-Giá như hồi đấy mày đừng cứu tao, cứ để cho tao chết luôn đi.
"Mọi thứ sẽ thanh thản hơn rất nhiều."
-Mày thật sự nói như thế, sau tất cả những điều tao dành cho mày?
Hanma chợt nói, giọng khàn khàn. Tôi có thể nghe thấy chút run rẩy như muốn vỡ tan ra trong lời hắn cất lên. Quay trở lại nhìn Hanma, tôi lần đầu tiên thấy hắn thật sự nhỏ nước mắt. Nước mắt lăn dài qua khoé mắt mỏi mệt, gò má, men theo đường nét gương mặt Hanma rơi xuống đất.
Hắn giống như muốn vỡ tan.
-Kisaki.
-Đừng gọi tên tao.
-Phải làm sao... để mày yêu tao đây?
-Không bao giờ.
Hắn mở miệng muốn nói gì đó, lại giống như muốn giữ lại điều ấy chỉ cho riêng bản thân. Sau cùng Hanma vẫn quyết định bộc bạch với tôi:
-Di chứng của việc du hành thời gian không trọn vẹn làm tao phát điên. Mỗi đêm tao đều không thể ngủ ngon được. Cơn ác mộng về ngày mày chết vẫn luôn giày vò tao mỗi khi tao khép lại đôi mi. Ấy là hình phạt khủng khiếp hơn bất cứ điều gì mà mày có thể tưởng tượng ra, Kisaki ạ.
Hanma chậm rãi nói.
-Tao đã phải chịu đựng điều này trong suốt hàng chục năm, tao luôn mỏi mệt, luôn bất ổn chính là bởi vì vậy. Có lúc tao không còn phân biệt được mơ với thực, thực với mơ nữa.
"Đôi khi, trong mơ mọi thứ còn ngọt ngào hơn so với những điều tao phải đối mặt ở hiện tại."
"Nhưng tao không buông bỏ, không chết đi bởi vì mày."
"Tao đã từng là người vì yêu mày mà luôn cam chịu lẽo đẽo phía sau bảo vệ, ủng hộ mày đạt được tất cả mọi thứ."
"Nhưng mà Kisaki, kể cả như thế..."
"Mày vẫn chết trước mắt tao giống như lần đầu tiên."
"Cái chết của mày giống như thể đã được định sẵn, và dù cho tao có cố thay đổi đến thế nào."
Hắn càng nói, giọng càng như nghẹn lại.
"Mày vẫn chết khi nguyện vọng còn dang dở."
"Chết theo cách đau đớn nhất."
"Vậy nên tao phải tách mày ra khỏi 'bất lương'."
"Như vậy... mới có thể còn có hi vọng mày không bỏ tao đi."
Ánh mắt hắn trở nên trầm lắng hơn. Giọng nói dịu dần.
"Tao xin lỗi về tất cả những tổn thương tao gây ra cho mày."
-... Một lời xin lỗi không bao giờ có thể đủ.
Theo từng lời Hanma nói, tôi dần bình tĩnh lại.
"Cách bảo vệ lố bịch của mày khiến tao muốn chết."
-Tao từ bỏ rồi, Kisaki.
Hắn cười với tôi. Trong thoáng chốc, lòng tôi dao động.
Tôi thấy ở đó nụ cười của Hanma trong quá khứ. Nụ cười vô tư cợt nhả chẳng lo nghĩ điều gì.
Hắn đưa cho tôi một khẩu súng. Tôi nắm nó trong tay, ánh mắt mông lung nhìn lên Hanma.
-Kết liễu tao, và mọi điều thuộc về mày sẽ quay về chính mày.
Hắn xoa đầu tôi. Bàn tay cầm súng của tôi run rẩy.
"Mọi thứ dễ dàng như thế sao?" -Tôi hoài nghi với chính mình.
Sẽ ra sao nếu điều bản thân tôi quyết định là...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip