Please ! Call my name -Chap 2

Seohyun hất tay anh ra kêu lên :

- Bỏ ra anh là ai chứ? Tôi là Seohyun không phải người mà anh cần tìm đâu.

- Yoo Rim là em đúng là em rồi, anh đây anh là Luhan đây, hãy nhìn anh đi, em không nhận ra anh sao? Nhìn anh đi Luhan của em đây, em đã trở về đúng không?

Seohyun ngạc nhiên và cô thấy hơi sợ sợ cô lẩm bẩm:

- Sao số mình đen thế này chứ tự nhiên gặp 1 tên dở hơi.

Seohyun cười, cô biết nổi đóa lên không thể giải quyết vấn đề, cô biết với những tên thần kinh không bình thường như thế này thì phải dịu dàng nhẹ nhàng để tìm cách chuồn. :

- Này nghe tôi nói này, tôi là Seohyun, Seo Joo Hyun không phải là Yoo Rim của anh. Nghe chứ Seohyun không phải là Yoo Rim. ANh bình tĩnh lại đi tôi đi tìm Yoo Rim của anh cho anh được chứ? Tôi sẽ đi nhanh thôi, ngồi đây, à - Seohyun lôi trong ba lô ra đống kẹo mút rồi nhét vào tay anh 1 cái- cho anh, ngồi đây tôi đi kiếm Yoo Rim cho anh ok.

Luhan đứng lặng nhìn Seohyun đang vẫy vẫy cố gắng kéo chiếc vali đi, Seohyun cẩn thận cười cười rồi một mạch chạy thẳng, khẽ cười vỗ vai tự hào:

- Mình càng ngày càng giỏi mà, Yoona chết tiệt sao có thể bỏ mình một nơi như này chứ? Ai da tên đó là mình quên mất đường rồi, mình đang ở đâu thế này không biết.

Sehun nhìn Luhan đi về nhà trên tay là chiếc kẹo mút, hơi ngạc nhiên, cậu hích tay Lay:

- Cái kẹo kia là thế nào đấy?

Lay ngơ ngác lắc đầu, nhìn Luhan thả mình xuống giường, Sehun đi lại gần:

- Ăn chưa? Muốn ăn gì không?

- Mình đã gặp Yoo Rim, mình đã gặp cô ấy

Sehun và Lay ngơ ngác nhìn nhau, câu đầu tiên sau ba tháng Yoo Rim qua đời của Luhan là câu này, cả hai thở dài nhìn cậu:

- Đừng như thế cô ấy đã đi rồi, cô ấy đã đi ba tháng rồi, ...

- Cô ấy đã cười cô ấy còn cho mình kẹo mút nữa, là cô ấy , chắc chắn là cô ấy.

Seohyun thả mình xuống giường mọi thứ quá tuyệt so với tưởng tượng của cô, chỉ có điều ánh mắt của người con trai lúc chiều khiến cô bị ám ảnh, khuôn mặt hốc hác, ánh mắt buồn đến vô hạn, và cả ánh mắt nhìn cô chờ đợi ấy, bất giác cô thấy có lỗi. Yoona khẽ vỗ vai cô nàng:

- Mặt cậu sao nghệt ra thế? Nay gặp anh chàng nào hút hồn rồi hả?

- Không chỉ là đang suy nghĩ về tên điên mà tớ gặp lúc chiều thôi.

- Tên điên mà cậu thần mặt ra thế à?

- Tớ thấy có lỗi vì đã lừa anh ta, tớ thấy mình thật xấu xa.

- Đằng nào chả lừa rồi, hắn ta cũng điên chắc chả nhớ cậu đâu. Ngủ đi mai đi học nữa.

- Tất cả là tại cậu đấy, vì cậu nên tớ mới lạc, vì bị lạc nên tớ gặp tên ấy, vì gặp tên ấy nên tớ sợ, vì sợ nên tớ mới như này... tại cậu...

Yoona cuối cùng cũng bật dậy đập cái gối vào đầu Seohyun:

- Seohyun xin cậu đấy, tớ sai rồi, ngủ đi , mai đền bù được chưa?

Seohyun khẽ cười nhìn cô bạn:

- Hứa đấy nhé, nhưng mà tại cậu...

- Được rồi mà, được rồi, chăn đây cậu mau ngủ đi.

Lay nhìn Tiffany:

- Luhan nói cậu ấy nhìn thấy Yoo Rim còn cho cậu ấy kẹo nữa, khuôn mặt cậu ấy ánh lên niềm vui thật đấy, anh nghĩ không phải là nói dối đâu

- Lẽ nào cậu ấy mắc bệnh rồi, dạng bệnh như thần kinh không bình thường ấy, cú sốc về cái chết của Yoo Rim khiến cậu ấy trở nên như thế.

- Anh lo lắm

- Ngày mai chúng ta dẫn cậu ấy đi khám được không? Em có quen một bác sĩ tâm lý, ông ấy rất giỏi.

- Nhưng Luhan có chịu đi không?

- Yên tâm đi, ông ấy chỉ khám bệnh ở nhà thôi, coi như là dẫn cậu ấy đến đó chơi, con gái ông ấy là bạn thân của em mà.

- Được rồi. Anh sẽ nói với cậu ấy.

Chiếc xe dừng lại ở cổng một ngôi biệt thự lớn, TaeYeon nhanh chóng chạy ra cười tươi:

- Tiffany chào mừng cậu, mau vào đi

- Phiền cậu rồi, mà dạo này ú lên đấy, nhưng xinh hơn nhá

- Thật chứ? Em gái mình suốt ngày kêu mình già đi thôi, mọi người mau vào đi, bố mình ở vườn trước nhà ấy.

Yoona nắm tay Seohyun thì thầm:

- Bố mình có bệnh nhân, ông ấy sẽ ở vườn trước, chị TaeYeon thì không cho chúng ta ra khỏi nhà chúng ta phải tranh thủ lúc này trốn đi, cậu đừng nói gì cả theo mình.

- Sao chị Taeyeon không cho cậu đi chơi?

- Mình phá chị ấy với lão Baek nhà bên nên chị ấy dỗi nói với bố mình kết quả học tập tồi tệ của mình và thế là bị cấm cửa.

Seohyun cười cười nhìn Yoona đang rón rén, nắm tay cô lôi đi.

Lay cùng Tiffany đi vào nhà để bác sĩ khám cho Luhan, ông đẩy chén trà về phía Luhan:

- Cậu bao nhiêu tuổi rồi?

- Cháu 22 tuổi ạ.

- Mối tình đầu của cậu là khi nào?

- Dạ 20 tuổi

- Giống tôi, tôi cũng đã yêu người con gái ấy khi tôi hai mươi tuổi, chúng tôi đã gặp nhau yêu nhau và may mắn hơn những người khác là tôi có thể kết hôn với người con gái ấy chỉ tiếc là cô ấy rời xa tôi quá sớm, cô ấy rời xa tôi khi sinh cho tôi hai cô công chúa tuyệt đẹp, cô ấy đã mỉm cười với tôi và nói rằng cô ấy rất mãn nguyện.

- Cháu đã đau khổ 1 thời gian dài, cháu đã...

Luhan dừng lại, cậu chú ý đến hai cô gái đang lom khom sau mấy chậu cây cảnh, ông bác sĩ hướng ánh nhìn ra phía Luhan đang nhìn quát to:

- Yoona con dám trốn nhà ư?

Cả hai giật nảy cười tươi:

- Con xin lỗi ạ- Rồi lặng lẽ quay về phòng

Luhan lại kêu lên:

- Han Yoo Rim, em đang ở đây đúng không?

Seohyun quay đi, nhưng cô lại nghe thấy cái tên ấy" Han Yoo Rim", hơi giật mình cô đứng lại hơi sợ nhưng cô cũng từ từ quay người lại, cô hơi sững lại là tên điên hôm qua, cô nắm chặt tay Yoona và bỏ chạy.

Luhan hất tung chiếc bàn trước mặt và vội vã chạy theo cô, cậu đã để mất cô hôm qua nhưng hôm nay thì tuyệt đối không thể.

Lay cùng hai cô gái cũng tất tả chạy theo, Yoona thì ngơ ngác không hiểu chuyện gì, cô đang chạy trốn trong chính khu vườn nhà mình với cô bạn thân nhất và đau hơn bị 1 tên điên à không bệnh nhân của bố đuổi theo nữa chứ.

Yoona kéo Seohyun vào 1 góc nhỏ, cô thở không ra hơi nói khẽ:

- Vào đây chỗ này k ai tìm được đâu. Cậu có thù oán gì với tên điên đó thế?

- Ai mà biết được hắn là tên tớ gặp hôm qua đấy.

- Là tên hôm qua hả? Số cậu đúng là khổ mà. Mà hắn gọi cậu là gì ?

- Han Yoo Rim

- Cậu biết cô gái đó không?

- Biết thì mình đã tìm cô ta rồi, thật là...

- Nhưng hắn đẹp trai đấy chứ?

- Cậu vẫn còn nhìn được thế cơ à?

Yoona cười cười bỗng cả hai im bặt chúi vào 1 góc khi nghe thấy tiếng gọi to:

- Han Yoo Rim em mau ra đây đi, ra đây gặp anh 1 chút thôi, xin em, cho anh được nhìn thấy em một chút thôi , anh sẽ không làm gì cả chỉ cần nhìn thấy em thôi, hãy ra đây nhìn anh đi.

Lay cuối cùng cũng bắt kịp Luhan, thở không ra hơi:

- Luhan, dừng lại đi, cậu đang làm gì thế?

- Là Yoo Rim là cô ấy, cô ấy nhìn thấy mình và đã bỏ chạy, mình không nhầm đâu là cô ấy, chắc chắn là cô ấy.

Bố Taeyeon và cô nhìn nhau, ông khẽ lên tiếng:

- Yoona dẫn Seohyun ra đây đi, con vẫn còn trốn được sao.?

Seohyun và Yoona mò mẫm bò ra, Lay Tiffany chết sững, cô gái ấy giống hệt Yoo Rim có thể nói là giống đến 100%, Luhan thì chạy lại ôm chầm lấy Seohyun kêu lên:

- Cuối cùng thì anh cũng tìm được em rồi.

Seohyun đẩy anh ra trong sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người.

Cre : FB Hải Nguyễn


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip