Please Call my name -Chap 5
Seohyun nắm chặt lấy trái tim mình, đau đớn, dù có cố gắng đến mấy thì cô cũng không thể phủ nhận cô đã dần thích anh mất rồi, cô biết người mà anh yêu chỉ có Han Yoo Rim nhưng cô vẫn bướng bỉnh nghĩ rằng anh cũng sẽ dần dần thay đổi nhưng điều đó là không thể anh vẫn như thế trong tim anh vẫn chỉ có Han Yoo Rim chứ không hề có cô.
Seohyun khẽ khàng mở mắt ra, Luhan đang nằm cuộn tròn dưới sàn nhà, 1 nụ cười nhẹ cô ngồi dậy lấy chăn đắp cho anh và nhẹ nhàng đi ra ngoài. Yoona đã nhìn thấy Seohyun ở đó, cô cũng đi ra chạm nhẹ vai cô bạn:
- Nơi này khiến cậu buồn đúng không?
Seohyun mỉm cười nhìn ra xa, ánh mắt thật xa xăm.
- Cậu và anh ấy hay đến đây vào những buổi cuối tuần hai người cũng đi dạo cùng nhau, và anh ta cũng sẽ cõng cậu đi dọc con đường kia.
Seohyun nhìn Yoona :
- Nhanh thật vậy mà đã 5 năm rồi, anh ấy đã rời đi được 5 năm rồi, 5 năm anh ấy biến mất như 1 làn gió, lặng lẽ đến và cũng lặng lẽ đi, không dấu vết không liên lạc.
- Vẫn còn nhớ anh ta đúng không?
- Nếu tớ nói không thì là tớ đang nói dối đấy.
- Kris anh ấy sẽ không quay lại đâu, cậu nên quên anh ta đi.
Seohyun khẽ cười:
- Quên 1 người thực sự rất khó Yoona à, thật đấy.
- Yoo Rim à - Tiếng Luhan đằng xa vọng lại
Yoona lặng lẽ nhìn Seohyun, khuôn mặt cô tràn trề sự thất vọng, cô khẽ nắm chặt tay Seohyun, Seohyun nhìn Yoona rồi nhìn Luhan vẫy tay ra dấu cô vẫn ổn.
- Buồn đúng không? - Yoona hỏi cô
- Không buồn mà là thất vọng, vào đi, tớ không muốn hắn lại chạy ra nắm tay tớ lôi tớ vào đâu.
Luhan lặng lẽ đứng nhìn cô, khuôn mặt ấy, ánh mắt ấy thực sự chứa đựng 1 nỗi buồn rất lớn, cậu có thể cảm nhận thấy, cậu cảm nhận rất rõ đôi vai cô ấy như nhỏ dần nhỏ dần và run rẩy. Cậu chạy lại ôm chặt cô từ đằng sau trước sự ngỡ ngàng của cả Seohyun và Yoona.
- Em đang buồn đúng không? Nói ra cho anh nghe đi, xin em nhìn em như bây giờ anh thực sự thấy còn đau đớn hơn cả cái chết nữa.
Seohyun ngập ngừng chạm nhẹ vào tay anh nhưng Luhan lại xiết chặt nữa:
- Yoo Rim à, đừng như thế anh đau lắm, tim anh đau lắm
Seohyun khẽ rời khỏi tay anh, cười :
- Em ổn mà chúng ta đi vào nhà thôi.
Sau buổi đi chơi ấy, Luhan vẫn đến đón Seohuyn mỗi ngày, cô cũng vẫn cười với anh, lặng lẽ làm một Yoo Rim mà anh vẫn muốn.
Hôm nay cũng vậy, Luhan tươi tỉnh cầm 1 bó hoa hồng đến đứng đợi cô như mọi ngày, vì hôm nay là sinh nhật của Han Yoo Rim, anh muốn cùng cô tổ chức 1 bữa sinh nhật thật là ý nghĩa. Cô đi xuống không khác ngày thường là mấy, cô nhẹ nhàng thanh thoát trong chiếc váy hoa khá trang nhã. Anh nhìn cô cười, Seohyun cúi xuống nhìn lại mình, từ ngày cô đi cùng Luhan cô đã quen dần với việc mặc váy thay vì quần jean áo phông như trước đây.
Anh mỉm cười tiến lại phía cô, chìa cho cô bó hoa hồng rực rỡ:
- Chúc mừng sinh nhật em, Han Yoo Rim
Cô cười cay đắng, ôm lấy bó hoa:
- Cảm ơn anh.
Luhan đưa cô đến 1 nhà hàng sang trọng, kéo ghế giúp cô mỉm cười, từng cử chỉ dịu dàng của anh lại càng như những nhát dao cứa sâu thật sâu vào trái tim cô.
Anh nhẹ nhàng bóc tôm cho cô, cười nhẹ:
- Em mau ăn đi, dạo này em gầy quá rồi
Seohyun nhìn những con tôm uất ức cô nhớ có lần cô đã nói với anh, cô không thích hải sản, nhìn anh rồi nhìn những con tôm ngập ngừng, cô mỉm cười nhìn anh và ăn những con tôm đó.
Luhan mỉm cười rút trong người ra chiếc nhẫn, anh khẽ cúi quỳ xuống:
- Yoo Rim lấy anh nhé, anh sẽ...
Cậu ngẩng lên nhìn cô, nhưng có vẻ như cô đang không thể hô hấp được, cả người vã hết mồ hôi ra, cô ngất lịm đi trong vòng tay Luhan. Cậu hốt hoảng gào lên:
- Yoo Rim em làm sao thế này, Yoo Rim em mau tỉnh lại đi, đừng dọa anh, mau tỉnh lại đi. Cấp cứu, ai đó làm ơn gọi cấp cứu giúp tôi.
Yoona lao đến bệnh viện, mặt trắng bệch, mọi người đều đang ngồi đó, Luhan ngồi bệt xuống cửa phòng cấp cứu khuôn mặt trắng bệch hốc hác. Sehun chạy ra đỡ Yoona, cô đi thẳng đến chỗ Luhan, tát anh 1 cái:
- Anh làm sao vậy hả? Seohyun cô ấy bị dị ứng hải sản, nếu như ăn tôm cô ấy có thể sẽ chết đấy, anh đang làm cái gì vậy hả?
Sehun vội giữ Yoona lại:
- Yoona em bình tĩnh lại đi. Bình tĩnh lại đi
Luhan loạng choạng đứng dậy:
- Yoo Rim thích nhất là ăn tôm, cô ấy rất thích ăn tôm do tôi bóc cho cô ấy, yoo rim cũng rất thích hải sản.
Một cái tát nữa từ tay Yoona :
- Tôi không quan tâm anh sống hay anh chết nữa. Han Yoo Rim đã chết rồi, người đang nằm trong kia là Seo Joo Hyun, người mà anh đang hại chết là Seohyun. là SEOHYUN đấy anh nghe rõ chưa- Yoona gào lên với Luhan
Sehun phải dùng hết sức mới ôm chặt được cô lại, Lay cùng Tiffany cũng lặng đi, họ đã sai rồi ngay từ đầu bảo Seohyun làm Yoo Rim thực sự đã sai rồi.
Luhan vẫn thẫn thờ đi lại cửa phòng cấp cứu:
- Yoo Rim là em đúng không? Là em đúng không? Em sẽ không sao đúng không?
Ánh đèn trên phòng cấp cứu tắt lịm, cánh cửa bật mở, Luhan lao đến:
- Bác sĩ cô ấy sao rồi? cô ấy không sao chứ?
- Yên tâm đi cô ấy ổn rồi, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày thôi. Thật may là đã đem đến kịp thời, không sao rồi.
Luhan ngồi phịch xuống nền nhà, Yoona gạt cậu ra chạy vào với Seohyun.
Luhan đứng ngoài cửa phòng của Seohyun, cô ấy đã tỉnh lại hai ngày nay, cậu đứng lặng lẽ nhìn Seohyun đang tươi cười đùa cùng Yoona và mọi người, hai ngày nay chưa lúc nào cậu rời khỏi căn phòng ấy nhưng cũng chưa lúc nào cậu có can đảm bước vào trong căn phòng ấy. Lay nhìn ra cửa thấy bóng Luhan đứng đó, cậu khẽ cười nhìn Seohyun:
- Seohyun em có muốn gặp Luhan 1 chút không? Anh ấy đã đứng ngoài đó hai ngày nay rồi.
- Em không muốn Seohyun gặp tên đó nữa- Yoona lập tức lên tiếng
Seohyun khẽ cười cô cũng nhìn thấy anh ngoài cửa cô cũng muốn gặp anh nhưng cô sợ, anh sẽ lại gọi 1 tiếng " Yoo Rim à"
Mọi người đã về hết, Luhan lại ngồi lặng lẽ bên căn phòng của cô, điện thoại anh khẽ rung lên, tin nhắn của cô:" Sao anh không đến thăm em, giận em à?"
Anh khẽ mỉm cười: - Chờ anh 5 giây anh sẽ đến bên em ngay bây giờ
Seohyun vừa đọc xong tin nhắn thì anh cũng đẩy cửa đi vào, cô khẽ mỉm cười nhìn anh, mới có hai ngày mà trông anh thật sự hốc hác. Cô cười vẫy anh, vỗ nhẹ xuống giường ra hiệu cho anh ngồi xuống, anh từ từ tiến lại phía cô, anh định lên tiếng, cô ra dấu cho anh im lặng:
- Đừng nói gì cả, anh có thể đừng gọi tên em không? Em thực sự không muốn nghe đâu, cứ như lúc này thôi ngồi cạnh em thế này thôi.
Luhan dừng lại, anh khẽ với tay ôm lấy cô, một giọt nước mắt anh rơi trên vai cô nóng hổi:
- Anh đã rất lo cho em, anh đã sợ anh đã sợ em cũng sẽ biến mất một lần nữa, anh thực sự sợ, rất sợ. Tại sao chứ? Em biết là em không thể ăn mà vẫn ăn hả?
- Em thấy ánh mắt lấp lánh niềm vui của anh khi bóc tôm cho em, em thấy được niềm hạnh phúc ngập tràn của anh khi nhìn thấy em ăn, nên em đã muốn anh giữ mãi nụ cười ấy chỉ thế thôi.
Sehun và Yoona đứng lặng trước cửa phòng bệnh của Seohyun, cả hai người họ cũng đang khóc, Yoona cắn chặt môi không cho tiếng khóc bật lên thành tiếng:
- Seohyun à sao cậu lại ngốc như vậy chứ?
Luhan vuốt nhẹ mái tóc cô:
- Lần sau đừng như thế nữa nhé, anh sẽ rất lo lắng đấy, đừng làm anh sợ như thế nữa nhé.
- Nếu có thể sau này anh đừng... đừng ... đừng gọi...
Luhan khẽ cười chìa cho cô miếng táo:
- Yoo Rim em ăn không? Ngọt lắm đấy
Đôi mắt cô khẽ trùng xuống, cô lắc đầu nhìn anh, anh cười:
- Sao vậy em luôn thích táo mà.
Seohyun thực sự muốn hất tung đĩa táo trên tay anh đi và hét lên rằng: " Em là Seohyun, đừng gọi em là Yoo Rim mà hãy gọi em là Seohyun"
Nhưng cô cũng khẽ cười lắc đầu:
- Em mệt rồi, em muốn nghỉ.
Luhan kéo chăn đắp cho cô rồi khẽ đi ra chiếc ghế bên cạnh lặng lẽ ngồi nhìn cô, khuôn mặt anh giãn dần, 1 nụ cười nhẹ.
Luhan đỡ Seohyun ra ngoài sân của bệnh viện, Yoona ngồi trong phòng dọn dẹp căn phòng chạm đến cái gối Seohyun vừa nằm, cô giật mình nhìn Sehun:
- Seohyun cô ấy đã khóc, chúng ta phải làm gì bây giờ
Ngày Seohyun ra viện, mọi người đều thực sự rất vui, cả nhà đành mở tiệc nướng mừng cô trở về, Luhan vô cùng rạng rỡ ngồi cạnh cô, những tiếng cười của mọi người giúp cô xóa bớt đi 1 phần nỗi đau mà cô đang mang.
Luhan hớn hở:
- Yoo Rim miếng này cho em, nào A nào
Mọi người im bặt nhìn nhau nhìn Seohyun, cô cố gắng cười nhìn mọi người:
- Em không thích đâu
Tiếng chuông cửa phá tan bầu không khí lúc này, mọi người dồn ánh nhìn ra cửa theo hướng đi của Yoona, Yoona sững lại chiếc dĩa trên tay cô rơi xuống nền đã cái choang, khiến mọi người càng chú ý hơn nữa. Anh chàng đó xoa đầu Yoona :
- Chào mừng tớ ghê gớm vậy à? Seohyun ở đây đúng không? Tớ vào nhá
Anh chàng khẽ đẩy Yoona sang bên, đi thẳng vào sân, Seohyun nhìn thấy bóng dáng ấy từ từ đứng dậy, khuôn mặt cô bắt đầu trở nên trắng bệch, anh chàng kia đã nhìn thấy Seohyun, buông balô ra chạy thẳng ra chỗ cô, ôm chặt cô:
- Seohyun cuối cùng anh cũng tìm được em rồi. Anh đã rất nhớ em. Seohyun à.
Luhan nhanh chóng đứng dậy gỡ hai người ra kêu lên:
- Yoo Rim em biết hắn ta à.
Kris cũng cầm tay cô lôi lại cả hai đồng thanh kêu lên và cố kéo cô về phía mình:
- Seohyun/ Yoo Rim
Cre : FB Hải Nguyễn
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip