Chương 10
Lưu Vũ cùng Vũ Dã Tán Đa đi bộ trong khuôn viên nghĩa địa, các dãy mộ sạch sẽ xếp theo hàng, phía cuối cùng có ba ngôi độc lập tách hẳn ra một góc.
Lưu Vũ hít một hơi, nhẹ nói: "Phía trước ạ."
Vũ Dã Tán Đa xoa xoa đầu Lưu Vũ, an ủi: "Gặp ba mẹ thì phải vui lên, em không được buồn."
Lưu Vũ gật đầu, bước chân cũng trở nên nhanh hơn một chút.
Ba ngôi mộ, Vũ Dã Tán Đa đoán là Lưu Vũ đã chuyển mộ của chị gái về đây rồi.
Trên bia mộ là hình ảnh của một người đàn ông trung niên tuấn tú, có đôi mắt rất giống Lưu Vũ, bên trái là một người phụ nữ rất xinh đẹp, Vũ Dã Tán Đa cảm thán, khó trách Lưu Vũ lớn lên lại xinh đẹp như vậy, chị gái cũng rất khả ái.
Có người mẹ đẹp như vậy, con cái sao không thanh tú cho được.
Lưu Vũ đặt hoa xuống, cứ đứng vậy mà nhìn ba ngôi mộ, gió lặng lẽ thổi qua, thổi tan giọt nước mắt vừa rơi xuống.
"Đừng buồn", Vũ Dã Tán Đa ôm vai Lưu Vũ, "nói chuyện với ba mẹ đi, em cứ đứng như vậy ba mẹ muốn nghe em nói thì phải làm sao?"
Lưu Vũ đưa tay lung tung lau nước mắt, mếu máo nói: "Em không biết nói gì với ba mẹ với chị ấy cả."
Đến giờ Lưu Vũ vẫn chưa thể tìm ra hung thủ thảm sát gia đình mình năm đó, kí ức của cậu về hung thủ dần dần sắp mờ nhạt tới biến mất rồi.
Cậu vẫn chưa thể tìm ra tên sát nhân đó.
"Không sao, không sao", Vũ Dã Tán Đa thấy Lưu Vũ khóc thì gấp muốn chết, vội vội vàng vàng ôm lấy Lưu Vũ, dỗ, "anh giúp em tìm, đừng khóc nữa."
Lưu Vũ đáp: "Tìm không nổi nữa, bác Lý nói đã trắng án ngần ấy năm, làm sao tìm nổi."
Vũ Dã Tán Đa cứng miệng, thầm mắng ông chú chết tiệt, không biết lựa lời dỗ trẻ con gì cả.
"Hung thủ tìm không ra nhưng hắn cũng sẽ nhận trừng phạt thích đáng", Vũ Dã Tán Đa nhớ tới bộ truyện trinh thám Lưu Vũ đọc cho anh nghe, hơi ngượng miệng mà học theo đó, dỗ tiếp: "Cả đời sẽ sống trong ám ảnh, tội lỗi."
"Em phải sống thay phần của ba mẹ, của chị gái, biết không?"
Lưu Vũ bị dỗ tới bật cười, anh còn có thể ngượng ngạo hơn không?
Vũ Dã Tán Đa cũng cười, anh giúp Lưu Vũ lau đi nước mắt, cùng cậu dọn dẹp xung quanh các phần mộ.
"Về thôi", Vũ Dã Tán Đa nói, thời gian cũng sắp tới trưa rồi, không nên ở lại thêm nữa.
Lưu Vũ gật đầu, cả hai vừa quay người thì thấy phía trước có một người đàn ông trung niên đi tới, trên tay cầm một bó hoa, dáng người cao dáo, ngoại hình rất tri thức.
Chủ yếu gây chú ý như vậy là vì người đó nhằm hướng Lưu Vũ mà tới, phía sau cậu, chỉ có mộ của gia đình cậu thôi.
Vũ Dã Tán Đa tự đánh hơi được điều khác thường, nhưng chưa có hành động, nhìn người đàn ông trung niên đi tới.
"Cháu là Lưu Vũ đúng không?" Người đàn ông cười hỏi.
Vũ Dã Tán Đa nhướn mày, người quen của Tiểu Vũ cũng tới thăm mộ sao? Nhưng biểu tình của Lưu Vũ thì không đúng lắm.
Lưu Vũ không quen người này, nhưng khi nhìn thấy người này, Lưu Vũ đột nhiên sợ, cậu lập tức lùi ra nấp phía sau Vũ Dã Tán Đa, không nhìn người đó, không đáp người đó.
"Đừng sợ, chú là Vương Thụy, bạn của cha cháu", Vương Thụy niềm nở cười, giải thích, "hôm nay chú tới thăm mộ cho mẹ cháu, còn đặt biệt mua hoa mà mẹ cháu thích nữa."
Vũ Dã Tán Đa chau mày, hôm nay cùng là ngày giỗ của ba mẹ Lưu Vũ, bạn của ba Lưu Vũ lại chỉ mua hoa tới tặng mẹ Lưu Vũ, Vương Thụy này có bệnh hả?
Đợi đã, Vương Thụy?!
Đó không phải là một trong ba người ba anh chơi thân sao. Năm đó đám chú Lý An chơi với nhau, trừ ba anh, ba Lưu Vũ thì người còn lại chính là Vương Thụy.
Vũ Dã Tán Đa đầu óc nhanh nhẹn đưa tay ra nắm lấy tay Vương Thụy, cười: "Chào chú, Tiểu Vũ tuổi nhỏ có bệnh, không thích tiếp xúc người lạ, chú đừng trách."
Vương Thụy lúc này mới để ý tới Vũ Dã Tán Đa cao hơn mình một cái đầu, hắn đáp: "Cháu là?"
"Cháu là người giám hộ của Tiểu Vũ, Vũ Dã Tán Đa."
Vũ Dã!
Vương Thụy nghe tới cái tên này có chút bất ngờ, họ kép đặc biệt như vậy mà hắn quen thì chỉ có một người.
"Ba cháu có ổn không?"
"Vẫn ổn", Vũ Dã Tán Đa trả lời qua loa, ngữ khí bày tỏ ra thái độ không muốn nói thêm gì nữa.
"Nhóc con đã lớn tới như vậy rồi, nghe nói cháu làm cảnh sát hả?"
"Phải, yêu chính nghĩa mà thôi."
"Chú còn tưởng cháu sẽ theo ba cháu học kinh doanh kia chứ", Vương Thụy thở dài, "ban đầu chú cũng định chỉ làm kinh doanh thôi đấy."
Vương Thụy giả như không nhận ra thái độ không muốn nói thêm bất cứ câu nào của Vũ Dã Tán Đa, tiếp tục lan man hỏi: "Lưu Vũ học gì, cũng là cảnh sát sao?"
Vũ Dã Tán Đa đáp: "Đúng vậy."
Vốn dĩ chỉ hỏi chơi ai ngờ thành thật, Vương Thụy chau mày: "Làm loạn."
Lưu Vũ ở phía sau Vũ Dã Tán Đa vì một câu "làm loạn" của Vương Thụy mà bất giác giật mình, vội túm lấy áo của anh, nép thật chặt vào lưng anh, bên tai dường như văng vẳng âm thanh ba mẹ kêu lên đau đớn trong chiếc máy tính bảng.
Vương Thụy ý thức được mình thất thố, liền lập tức đổi thái độ: "Chức nghiệp nguy hiểm như vậy sao cháu nỡ để Lưu Vũ đi làm, Lưu Vũ phải làm một bác sĩ giống như mẹ của nó."
Vũ Dã Tán Đa phát giác Lưu Vũ đang sợ hãi, không đợi thêm một giây liền ôm lấy cậu, lạnh lùng đáp lại Vương Thụy: "Em ấy muốn làm gì thì làm cái đó, chú không cần nhọc lòng."
Nói xong liền lập tức dẫn Lưu Vũ đi, Lưu Vũ dường như theo phản xạ mà đi cùng Vũ Dã Tán Đa, đến đầu cũng chẳng ngoảnh lại nhìn.
Vương Thụy đứng lặng nơi đó, miệng hắn nhếch lên, cái đầu chậm rãi quay ra phía sau, toàn thân không cử động, duy chỉ cái đầu là chầm chậm xoay ra sau, một độ xoay quỷ dị gần như lật ngược gương mặt ra phía sau.
Hắn nhìn chằm chằm Lưu Vũ, quỷ quái mà cười, hắn phát hiện, mình hứng thú với Lưu Vũ quá.
Trần Ngôn gọi điện tới là lúc Vũ Dã Tán Đa đang ôm Lưu Vũ trong phòng khách.
Từ khu tảo mộ trở về Lưu Vũ giống như người mất hồn, hỏi không nói nhưng cứ bám lấy Vũ Dã Tán Đa không buông.
"Có chuyện gì?"
"Đại Boss, hôm nay số điện thoại khẩn cấp nhận tổng cộng 17 cuộc gọi báo án mất tích."
"Cái gì?" Vũ Dã Tán Đa gần như không khống chế được mà vô thức nói lớn.
Lưu Vũ cũng vì thế mà nhột nảy, lập tức ôm Vũ Dã Tán Đa càng thêm chặt, Vũ Dã Tán Đa vội bật loa ngoài để điện thoại xuống rồi xoa vai Lưu Vũ an ủi: "Không sao, không sao, đừng sợ."
Trần Ngôn ở đầu giây bên kia: "..."
"Nói chi tiết." Vũ Dã Tán Đa dứt khoát nói, nhưng giọng nói đã nhỏ nhẹ hơn ba phần.
"Độ tuổi từ 18 tới 20, đều là học sinh của cùng một trường học, cao trung Trường Minh."
"Mẹ kiếp", Vũ Dã Tán Đa rốt cuộc ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Anh nói: "Báo với cục trưởng cử một đội do cậu và Tiểu Kiều phụ trách, cùng nhau tới trường cấp ba Trường Minh, tôi hoài nghi tất cả học sinh mất tích đều cùng ở kí túc xá, xem gần đây bọn chúng có điểm chung tiếp xúc với thứ gì không?"
"Rõ."
Vũ Dã Tán Đa cúp điện thoại, thử tiếp tục gọi Lưu Vũ vài tiếng: "Tiểu Vũ, Tiểu Vũ."
Lưu Vũ lúc này mới từ từ ngẩng lên nhìn, chỉ nhìn chăm chú Vũ Dã Tán Đa.
"Sao vậy?"
"Đội, đội trưởng...", giọng nói của Lưu Vũ mắt thường cũng thấy được sự run rẩy, "em không biết, đột nhiên ban nãy em thấy một nhà xưởng bỏ hoang."
Vũ Dã Tán Đa chau mày, chẳng lẽ Lưu Vũ lại bắt được sóng não của người nào vừa chết?
Không lẽ sắp có người báo án phát hiện ra thi thể ở cạnh nhà xưởng bỏ hoang?
"Nhà xưởng rất rộng, bên trong rất nhiều hộp đựng búp bê..."
"Búp bê?" Vũ Dã Tán Đa xoa lưng Lưu Vũ, "đừng sợ, không nghĩ nữa, được không em?"
"Búp bê đều là người, ngạt lắm, muốn trốn ra nhưng không trốn được."
"Đều mặc váy trắng, như thiên sứ vậy, tóc rất đen... nhưng, nhưng da thì đã nhũn thành nước, mắt rơi khỏi hốc mắt, trôi lềnh bềnh trong chiếc hộp."
Vũ Dã Tán Đa bất chợt thấy lạnh gáy, anh hỏi: "Em đang nói gì vậy?"
Lưu Vũ run rẩy, thở gấp gáp, bàn tay nắm áo Vũ Dã Tán Đa dường như nắm cả vào từng tấc thịt của anh, đột nhiên Lưu Vũ kêu lên "A" một tiếng, mắt cậu mở lớn, cả người ngả về phía sau, đổ dầm lên ghế sofa.
Vũ Dã Tán Đa hốt hoảng, mặc kệ cái tay bị thương vội đỡ Lưu Vũ lên, trước khi em ấy ngất đi, Vũ Dã Tán Đa chỉ kịp nghe thấy em ấy lẩm bẩm lặp đi lặp lại hai từ.
"Chết rồi."
Ngoài trời đột nhiên nổi gió lớn, gió thổi tung rèm cửa len lói vào trong nhà, từng ngọn gió thổi bay mái tóc của Vũ Dã Tán Đa.
Đài dự báo tối nay mưa có mưa to, để chứng minh điều đó là đúng, chính ông trời bạo phát sấm lớn, nổ đùng đùng cả một khoảng trời.
Giữa những tiếng sấm kinh hoàng, giữa những chiếc rèm bị gió thổi lúc ẩn lúc hiện, Vũ Dã Tán Đa thông qua cửa lớn, nhìn thấy bóng một người đứng giữa cổng lớn nhà anh.
Hắn không thể vào, bên cửa có bảo an canh gác, nhưng hắn đứng đó, dưới trời sấm vang chớp giật, lặng lẽ nở một nụ cười.
Vương Thụy.
Hết chương 10.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip