Lưu Vũ đã đi điều trị qua, trước giờ gặp người nào cũng xa lánh, không muốn nói chuyện. Bây giờ đỡ hơn, đối với những người đã thân quen thì cậu hoàn toàn từ từ vứt bỏ phòng bị, còn với kẻ xa lạ chứng ghét va chạm, xa lánh, cự tuyệt tiếp xúc vẫn luôn hiện hữu.
"Toán mệnh sư*, sao mà lúng túng vậy??? Cậu không phải ban nãy còn nói chuyện cùng mấy cái đầu người sao?" Trần Ngôn thấy Lưu Vũ đứng bất động ở cửa, lại trông như cậu đang ngại ngùng thì ngứa mồm trêu ghẹo.
* Toán mệnh sư: thầy bói, thầy đoán mệnh, kiểu dạng còn có thể giao lưu với người chết.
Mao Linh Kiều rùng mình: "Em trai, không phải em nhìn thấy trong gian phòng này có thêm ai đó nữa đúng không??? Đừng dọa chị, đây đều là cảnh sát, chính khí bức chết mấy kẻ đó đấy..."
Trần Ngôn nghe Mao Linh Kiều nói, lại thêm màn ra mắt hồi nãy của vị toán mệnh sư này khiến hắn cũng thấy gai gai người: "Em im mồm đi, sợ chưa dọa đủ mọi người sao?"
Tố Phi Phi nâng mắt kính: "Tiểu Kiều, chị nhìn thấy phía sau em quả thật có thêm ai đó... rất đáng sợ."
Mao Linh Kiều giả bộ hét lên một tiếng, bám chặt vào cánh tay Tố Phi Phi: "Chị đừng dọa em."
Trần Ngôn cười khỉnh: "Tay súng số 1 cục cảnh sát mà sợ ma, thế tối em ngủ có sợ những người mình bắn chết đứng thì thầm ở đầu giường không??"
Mao Linh Kiều phản bác: "Em uống thuốc ngủ đấy, bằng không thì từ khi vào SPT em đã không biết ngủ là gì."
Lời này nói ra động hết vào nỗi đau của cả đám, cảnh sát mà, lại trong SPT nữa, sớm tối căng não làm việc.
Thường xuyên mất ăn mất ngủ, sử dụng thuốc ngủ là chuyện thường, nhưng do chẳng ai chịu nói ra nên nó bình thường mà lại thành bất thường.
"Làm việc đi", Vũ Dã Tán Đa đứng ở cửa phòng của anh, nói một câu: "11h tối nay ai chưa làm xong việc, miễn về."
Lưu Vũ đứng ở cửa, thần sắc vẫn như vừa nãy. Ánh mắt tối sầm lại, nghe cả đám người huyên thuyên, nhưng đột nhiên nghe thấy âm thanh Vũ Dã Tán Đa, mắt cậu đột nhiên sáng lên.
Lưu Vũ nhìn chằm chằm vào anh, dường như muốn cầu cứu anh, nhưng lại chẳng biết bản thân mắc nạn cái gì nên chẳng biết cầu cứu thế nào.
Vũ Dã Tán Đa nhìn ánh mắt đủ cảm xúc của Lưu Vũ, lại nhớ lời của Cục trưởng, mới gọi: "Lưu Vũ, vào trong phòng nói chuyện."
Lưu Vũ bất động một lát, hai tay nắm chặt thành quyền, bước vào phòng.
Đám người kia không dám ho he, cũng chẳng dám nhìn cậu, tất cả đều giả bộ cắm cúi làm việc nhưng mắt thì đang cố liếc hết cỡ, tai làm việc hết công suất, hóng chuyện bát quái.
Vũ Dã Tán Đa ngồi ra bộ sofa tiếp khách trong phòng, rồi hất mặt ra hiệu cho Lưu Vũ ngồi xuống, nói: "Không cần sợ, không ai nhìn vào đây được."
Anh biết Lưu Vũ không thích quá nhiều người bàn tán về mình.
Lưu Vũ ngồi xuống cái ghế bên trái, nhẹ giọng lên tiếng nói: "Đội trưởng, em là Lưu Vũ, rất vui được hợp tác với SPT."
Nói xong thì im bặt không chịu hé răng một câu.
"Ừm, chỉ vậy thôi hả? Lưu Vũ, nói trọng điểm, muốn hỏi điều gì?", Vũ Dã Đán Đa mở miệng hỏi.
"Em muốn hỏi, kẻ hay lui tới căn nhà kia, thẩm vấn chưa? Hắn có nhận tội không?"
Vũ Dã Tán Đa lắc đầu: "Chưa thẩm vấn, còn gần 1 tiếng nữa mới bắt đầu, có nghi vấn gì sao, dường như em không hi vọng hắn nhận tội thì phải."
Lưu Vũ gật đầu, cậu hỏi: "Đội trưởng, có thể cho em xem qua lý lịch của người đó không?"
Vũ Dã Tán Đa đứng dậy, lấy tập tư liệu Trần Ngôn vừa đem tới giao cho Lưu Vũ xem, Lưu Vũ nhận lấy, cảm ơn một câu rồi chăm chú xem.
"Đội trưởng, giả thiết của em tiền đề lấy điều kiện là năm người kia đều do Triệu Vỹ giết nhé. Một người bình thường mà nói rất ít nguyên nhân có thể kích động họ làm ra hành vi giết người liên hoàn, giết một người đã là cực hạn chịu đựng rồi."
"Gia đình Triệu Vỹ là một gia đình êm ấm, có gia giáo, công việc hắn ổn định, có vợ con hòa thuận, gần như hắn đang sống trên đỉnh cao của nhân sinh rồi. Vậy hắn hoàn toàn không có lý do gì mà phải đi giết người."
"Năm người này trong đó có tới ba người đàn ông, một người đàn ông với một người đàn ông khác xảy ra mẫu thuẫn dẫn đến giết lẫn nhau, nhìn thể trạng thi thể có thể đoán sức lực đôi bên như nhau, Triệu Vỹ làm sao có thể thuận lợi giết một người ngang sức mình mà không bị bất cứ thương tổn nào."
"Điều này chứng tỏ hắn có kế hoạch, bằng một cách nào đó hắn đã khiến nạn nhân ngoan ngoãn để hắn giết. Cũng không thể nói Triệu Vỹ đột nhiên lên cơn muốn đi giết người, năm nạn nhân thời gian bị hại cách nhau mấy ngày liền."
"Những nghi vấn này chỉ có một cách lý giải mà thôi, có người đang thao túng Triệu Vỹ, bày cách cho Triệu Vỹ giết người. Còn Triệu Vỹ vì sao lại nghe theo lời người đó, bước đầu suy đoán người đó có thể cho Triệu Vỹ một sự thăng hoa trong tinh thần."
"Tại sao suy luận của em phải có tiền đề, em nghĩ kẻ đó nếu chính là hung thủ thì sẽ giết cả bốn nạn nhân còn lại?" Vũ Dã Tán Đa hỏi.
Lưu Vũ do dự một lát, cậu nhìn xung quanh, hình như đang tìm một thứ gì đó, cuối cùng nhìn thấy mấy cái cốc đựng trong khay để trên bàn, liền nhanh tay xếp 5 cái cốc xung quanh cái khay, tay chỉ vào chúng, miệng thì nói: "Đương nhiên điều em sắp nói chỉ là suy đoán của em, nhưng suy đoán không có nghĩa là không thể xảy ra."
"Em đã đọc qua tài liệu về 4 vụ án trước mà mọi người cho là giống vụ án lần này, tứ chi cùng đầu bị chặt rời. Chân phải đều vứt trong thùng rác, các chi còn lại lấy chân phải làm trung tâm mà phân tán ra bốn phía, bán kính 5m, vị trí vứt của 5 vụ án là như nhau."
"Em hợp lý suy đoán, nó là một nghi thức, một nghi thức nào đó mà nhiều người tin tưởng, công nhận và làm theo. Có lẽ, ở đâu trong Trường Minh còn tòng phạm của gã này đang làm việc cho một kẻ chủ mưu thật sự, chúng thực hiện các nghi thức khác nhau, nhưng nguyên liệu thì lại đồng nhất, nhân mạng."
Mi tâm của Vũ Dã Tán Đa chau lại, anh nhìn Lưu Vũ rồi lại nhìn thế cục cái cốc mà cậu bày ra: "Cho dù lời suy đoán của em là thật nhưng nếu em không thể chứng minh hay đưa cho anh chứng cứ thuyết phục, anh không thể nghe theo lời của em."
"Cho em thời gian, em sẽ cố gắng. Hơn nữa, anh có thể đồng ý giúp em 2 việc được không?" Lưu Vũ hỏi.
"Đồng ý." Vũ Dã Tán Đa không chần chừ đáp.
"Cho em đi xem buổi thẩm vấn lát nữa, rồi đến căn nhà hoang kia lấy mấy cuốn sách trên bàn về."
"Không vấn đề, lát nữa chúng ta cùng đi xem thẩm vấn, mấy cuốn sách kia anh thấy em có vẻ lưu tâm nên đã dặn Trần Ngôn cầm về", nói xong Vũ Dã Tán Đa nhấn vào cái điện thoại bàn bên cạnh, gọi: "Trần Ngôn, mấy cuốn sách ở hiện trường đâu rồi? Lập tức đem vào đây cho tôi."
Trần Ngôn ở bên kia ấp úng: "Đội trưởng, tôi đã gói vào rồi nhưng lại để quên, lúc đó bên khám nghiệm thì về trước rồi nên có lẽ mấy cuốn sách đó vẫn ở trong căn nhà kia, ngày mai tôi đi lấy."
"Không cần đâu." Vũ Dã Tán Đa dập máy, đứng dậy nhìn đồng hồ, nói: "Bây giờ là 6h tối, đợi thẩm vấn xong anh dẫn em đi lấy sách."
Lưu Vũ gật đầu, cậu cũng đứng dậy đi ra phía cửa. Cậu đứng ở đấy, ý định chờ Vũ Dã Tán Đa cùng đi tới chỗ thẩm vấn, dù sao, trong SPT cậu cũng chỉ quen với người này hơn mấy người kia một chút.
Nhưng lại nhớ ra gần 1 tiếng sau mới thẩm vấn, cậu lại không biết nên đi hay quay lại ngồi trên ghế nên cứ đứng bất động cạnh cửa lớn.
Vũ Dã Tán Đa đang sắp lại tài liệu trên bàn làm việc, nhìn thấy Lưu Vũ vẫn đi đôi chân trần từ ban sáng, không khỏi thấy buồn cười. Bệnh viện chẳng lẽ cũng không cho nổi em ấy một đôi dép sao?
Cậu bé này trong công việc thì xuất quỷ nhập thần mà trong đời sống cứ như là bị thương tật cấp 9 vậy.
Có những khi có đại án, 24/24 đều phải túc trực truy án nên những lúc đó Vũ Dã Tán Đa thường xuyên không về nhà. Vì thế trong phòng làm việc anh tự sắp xếp một cái phòng tắm với cái giường nhỏ để tá túc những khi theo án và những khi bỏ nhà đi vì bị ép đi... xem mắt.
"Em đã ăn cơm chưa? Nhìn bộ dạng này của em giống như chê mình quá béo ấy." Vũ Dã Tán Đa hiếm khi nói được một câu trêu đùa nhạt nhẽo.
Lưu Vũ quả thật chưa ăn gì, cậu chưa từng nói dối, cũng không biết cách nói dối. Với câu hỏi của Vũ Dã Tán Đa, cậu chỉ chọn im lặng không trả lời.
Vũ Dã Tán Đa chỉ vào một góc, nói: "Phía kia có cái phòng tắm, em vào đó tắm đi, anh có mấy bộ đồ để ở đây, tắm xong anh đưa em đi ăn, ăn xong về nghe thẩm vấn."
Lưu Vũ sững người, cậu không quen sử dụng đồ của người khác.
Vũ Dã Tán Đa thì vấn đang loay hoay dọn bàn làm việc, anh vứt một đống giấy vào thùng rác, có vẻ nó lộn xộn lắm mà anh không tài nào sắp xếp được.
"Mau đi đi, nếu không thì không kịp đâu." Vũ Dã Tán Đa giục Lưu Vũ.
Lưu Vũ do dự rồi cũng bước vào phòng tắm. Nghe tiếng nước xối trong phòng tắm vang ra ngoài, Vũ Dã Tán Đa mới thở phào một hơi, nghĩ: "Chú cục trưởng, cháu làm tốt chứ? Chăm sóc tội phạm còn không khổ bằng chăm sóc người sống, may mắn Lưu Vũ còn biết nghe lời."
Vũ Dã Tán Đa sau khi nghe Cục trưởng nói, liền lập tức tạo cho mình một tư tưởng: Không để Lưu Vũ chịu tổn hại, không để Lưu Vũ làm việc nặng nhọc, không để Lưu Vũ phải lo lắng nhiều. Phải bảo vệ Lưu Vũ, phải nuôi Lưu Vũ, để Lưu Vũ ăn no mặc ấm, béo lên mấy yến thịt mà tràn đầy sức sống.
Nhìn bàn làm việc giấy tờ lộn xộn, Vũ Dã Tán Đa chán ghét quay mặt đi, quyết định không dọn nữa, đi tới cái tủ nhỏ lấy bộ quần áo cho Lưu Vũ. May quá, hồi sáng anh đi một đôi dép lê đen tai thỏ, liền lấy cho Lưu Vũ.
Chắc do là song sinh thiếu tháng nên Lưu Vũ phát triển rất kém. Cậu quá gầy, chiều cao cũng thấp 1m74, độ cao này so với nam giới thì hơi khiêm tốn, nhìn cậu và Vũ Dã Tán Đa mà xem.
Cậu cố lắm thì cao đến vai của Vũ Dã Tán Đa mà thôi, trông khi đứng cùng anh lại càng thêm phần nhỏ bé.
Vì thế, quần áo của Vũ Dã Tán Đa đưa cho Lưu Vũ mặc, cái áo thì rộng thùng thình, rõ ràng áo cộc mà mặc lên Lưu Vũ thì sắp dài tới cả cổ tay. Cái quần phải bẻn lên mấy ống, cái chân nhỏ nhắn xỏ vào đôi dép tai thỏ.
Vũ Dã Tán Đa cư nhiên chẳng thấy có gì không hợp lí, liền cùng Lưu Vũ đi ra ngoài, ngồi lên con siêu xe của mình mà phóng.
Hết chương 4.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip