18
Lúc Lưu Vũ tỉnh giấc, bên cạnh đã không còn ai nữa rồi. Cậu cũng không biết rõ, việc tối hôm qua rốt cuộc là thật hay là mơ, nếu chỉ đơn giản là một giấc mộng thì hay quá rồi.
- Chào buổi sáng, Santa
- Chào buổi sáng
Santa chỉ chào lại một câu cho có lệ, việc hôm qua Lưu Vũ đã quên hết rồi. Lòng anh có chút hụt hẫng, không sao cả. Chuyện này, có thể từ từ nói, chuyện đêm qua cứ coi như là bí mật nho nhỏ của anh thôi, niềm hạnh phúc nhỏ bé trong những ngày bị Lưu Vũ lạnh nhạt. Anh đối xử với cậu, vẫn như cũ, không có chút thân thiết, điều đó càng chứng minh tối qua, đều là do cậu nằm mơ. Lưu Vũ thầm thở phào
- Không nói hả anh? Sao vậy?
Châu Kha Vũ thắc mắc hỏi Santa, rõ ràng hôm qua... Aizz, hai cái người này, khiến cậu nhức đầu vô cùng. Santa cũng lặng lẽ, cúi mặt xuống
- Em ấy...còn sợ, cho nên thời gian này anh sẽ cố gắng để em ấy cảm thấy an toàn hơn. Em giấu giúp anh là được rồi. Còn lịch sử trò chuyện hôm qua, xóa đi. Chuyện này em cũng đừng nói với Nguyên Nhi, em ấy chắc chắn không giấu được ai
- Ò, được rồi. Giấu thì giấu, coi như em giúp anh, có hậu tạ gì không anh trai?
- Anh mày không nói chuyện mày xem phim s
Chưa kịp nói ra từ kia, Châu Kha Vũ đã vội bịt miệng Santa lại
- Anh im đi, nói ít lại có những chuyện ngầm hiểu được rồi, hà cớ chi phải nói thẳng ra. Với lại, có thằng đàn ông nào không xem
- À, ừ anh cũng đâu có nói gì haha
Santa cười lớn, rời khỏi cái góc nhỏ lúc nãy anh ép Châu Kha Vũ vào trong. Vừa đi ra, đã đụng mặt Patrick, cậu nhìn anh với vẻ mặt ngơ ngác rồi nhìn bản mặt xấu hổ của Châu Kha Vũ, trong đầu liền nãy ra những ý nghĩ không ai muốn biết "Không phải chứ, hai người bọn họ... Đâu thể nào, chắc dạo này mình đọc truyện nhiều quá, nghĩ bậy. Nhưng ai biết được, lỡ như"
- Này nhóc, nghĩ gì mà đơ ra thế
Rikimaru vừa đến, vội vỗ vai trấn tĩnh cậu em út
- Anh, nãy em thấy...
Thế là cái tin đồn đó, được đồn thổi hết cả kí túc xá. Chuyện đương nhiên, Trương Gia Nguyên là người đầu tiên nghe được - sau Rikimaru, bạn học họ Châu nào đó nhờ phúc của anh trai ruột, thành công bị nhốt tại phòng đôi một tháng. Ở đó, còn khổ hơn lúc bị Trương Gia Nguyên cấm túc, bởi vì còn có một người suốt ngày đeo bám hỏi tới hỏi lui, chuyện về cái tin đồn đó. Và đương nhiên, bạn học Châu nào dám thất hứa, không giải thích được nên suốt ngày bị người nọ làm phiền, cũng không dám than trời với ông anh trai. Thật khổ quá mà ;-;
Hai năm, trôi qua rất nhanh. Đến cuối cùng, họ vẫn là mỗi người một ngã. Tốt nghiệp rồi, cơ hội gặp nhau sau này cũng rất ít. Santa suy nghĩ, nếu hôm nay thật sự không nói ra, liệu sau này anh có còn cơ hội không? Rõ ràng hai người rất yêu nhau, tại sao cuối cùng lại phải là hai kẻ xa lạ, không thể được bên cạnh người kia.
- Lưu Vũ, em ra ngoài tôi có chuyện muốn nói với em
Nhân lúc mọi người không để ý, Santa nắm lấy tay Lưu Vũ, nhẹ nhàng cất giọng. Lưu Vũ thật sự lượng lự, đắn đo mãi mới đi theo anh. Sau cùng, hôm nay cũng là ngày cuối cùng mà
- Santa, anh có chuyện gì có thể nói nhanh lên một chút không?
- Anh biết rõ, em yêu anh. Tại sao lại trốn tránh, anh không biết em sợ điều gì nhưng... tình cảm anh dành cho em sâu đậm như vậy, lẽ nào em không nhìn ra?
- Ai nói cho anh biết tôi yêu anh, anh ảo tưởng à?
- Tối hôm đó, là ai nói với anh em yêu anh rất nhiều, là ai cứ nắm chặt lấy tay anh bảo anh đừng bỏ em.
Lưu Vũ có chút kinh ngạc, đêm đó hóa ra không phải là mơ, Santa đã thật sự nghe thấy tiếng lòng của cậu... Cậu không giấu anh được nữa. Cậu khẽ thở dài, ánh mắt ấy vẫn nhìn lên anh. Ánh trăng chiếu sáng trên gương mặt ấy, vẫn là người khiến Lưu Vũ ngày đêm nhung nhớ.
-Anh ơi, nếu em nói với anh, sau khi quen em anh sẽ chết anh có còn muốn ở bên em không?
- Chỉ cần được ở bên em, anh nguyện ý
Santa chân thành, nắm lấy tay cậu đáp lời. Lưu Vũ biết, câu trả lời của anh nhưng cậu không thể ích kỷ nữa, một lần mất đi Santa đã là quá đủ
- Nhưng em không muốn, thế nên anh phải sống thật tốt khi không có em anh nhé!
Một nụ cười, đẹp đến mức khiến người ta đau lòng.
- Không có em, Santa cũng giống như kẻ đã chết. Em đã đánh cắp trái tim của tôi rồi, tôi phải biết làm sao đây?
- Em đã đánh mất mặt trời của mình một lần, em không muốn đánh mất nó thêm một lần nữa.
- Mặt trời kia, đã nguyện ý hóa thành giọt mưa, rơi xuống mặt hồ cùng cá nhỏ cả đời bên nhau. Lưu Vũ, anh biết em sợ điều gì, anh cũng có nỗi sợ, sợ rằng bản thân không thể giữ được em, không thể là chỗ dựa an toàn cho em. Anh chỉ muốn bản thân có thể, yêu em một cách cuồng nhiệt nhất, được cùng em đi hết quãng đời còn lại. Cho dù kết quả sau này có ra sao, chỉ cần được cùng em anh không sợ nữa. Santa nhất định sẽ không bỏ rơi em lại một mình, anh sẽ vì em mà học cách trân trọng bản thân, trân trọng luôn cả người anh yêu nhất. Thế nên Lưu Vũ, cho anh một cơ hội, được ở bên cạnh em được không?
Anh nói ra lời thật lòng, không biết bản thân đã cất giấu trong lòng bao lâu nữa. Đời này, anh chỉ muốn có thể nắm tay cậu, đi đến cuối con đường. Dù kết quả sau này có ra sao, anh cũng nguyện ý.
- Em xin lỗi...
Lưu Vũ giật tay mình ra, chạy vào trong nhà. Để mặc Santa ở đó, trầm mặc dưới ánh trăng. Đến sau cùng, cả hai vẫn không thể ở bên nhau, là Santa ảo tưởng bản thân có thể cho cậu hạnh phúc, cho cậu sự an toàn. Bây giờ, tất cả đều không giống như anh nghĩ nữa rồi. Ngày mai, khi anh trở về Nhật Bản sẽ không thể gặp lại cậu nữa. Sau này, cả hai sẽ giống như hai người xa lạ đã từng quen, nếu gặp nhau cũng chỉ có thể lặng lẽ buông ra câu "Lâu rồi không gặp"
Ngày Santa ra sân bay, Lưu Vũ không đến. Anh cũng chỉ biết thở dài, cố tỏ ra vui vẻ để đón tiếp những người bạn đến tiễn anh cùng Rikimaru đi.
Rất nhiều năm sau đó, Santa vẫn luôn đắm chìm bản thân trong công việc, chưa có cơ hội tìm bạn gái ra mắt gia đình. Dù cho luôn trong sự hối thúc của gia đình, anh không muốn tìm đại một người để dẫn về ra mắt, bởi vì trong tim anh cũng chỉ luôn có một hình bóng duy nhất... Lưu Vũ
Santa thật sự nghĩ rằng, anh và Lưu Vũ nhất định sẽ không thể gặp nhau nữa. Cho đến khi, vào một ngày xuân, ánh hoàng hôn nhẹ chiếu rọi lên tán cây hoa anh đào, những cành hoa nhẹ nhàng rơi xuống nền đất. Lưu Vũ đột nhiên xuất hiện trước mặt anh, vẫn là nụ cười hôm nào khiến Santa rung động
- Santa, em đến để gặp anh
- Chúng ta ra bờ biển nói chuyện đi
Nhà Santa rất gần biển, chỉ cần bước mấy bước đã đến rồi. Santa và Lưu Vũ, cùng nhau đi dạo trên bờ biển, không ngờ còn có thể chờ được tới ngày gặp lại Lưu Vũ
- Santa này, anh còn yêu em không?
Lưu Vũ nhẹ nhàng hỏi, Santa cũng rất nhẹ nhàng đáp lại lời cậu.
- Đương nhiên còn, Lưu Vũ vẫn luôn ở trong trái tim anh chưa bao giờ thay đổi
- Chúng ta, còn có cơ hội ở bên nhau không?
Lưu Vũ mỉm cười, xoay người nhìn người đàn ông trước mặt. Đó chính là câu hỏi, cậu luôn tự hỏi bản thân trong suốt những năm qua... Đêm hôm đó, Lưu Vũ suy nghĩ rất nhiều, lại còn uống rất say. Cho nên khi tỉnh lại, Santa và Rikimaru đã đi rồi. Cậu không kịp nói với anh, lời chấp nhận. Mấy năm qua, Lưu Vũ vẫn luôn thường xuyên đến Nhật, xem Santa biểu diễn, nhưng cơ hội để gặp mặt anh rất hiếm, cậu cứ bỏ lỡ nó hết lần này đến lần khác. Cuối cùng, gặp được Rikimaru, hỏi ra địa chỉ nhà anh. Suy nghĩ mấy ngày liền, mới quyết định đến đây. Chân thành của anh, Lưu Vũ cảm nhận được, cậu cũng muốn đáp trả lại tình cảm ấy, cho nên mới có họ của sau này
Dưới ánh hoàng hôn của đại dương, in bóng đôi trẻ quấn lấy như trên nền cát... Sau cùng thì, những người có tình đều xứng đáng được ở bên nhau
Còn tiếp
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip