1: not quite the ray of sunshine


"I woke up on the wrong side of the bed again today
I don't need to see a mirror to see this look upon my face
I'm not quite the ray of sunshine everybody thinks I am"

Lưu Vũ lười nhác cuộn tròn trong lớp chăn nhung mềm mại, đôi má hây hây ló ra khỏi mớ vải vóc ôm xung quanh thân thể nhỏ bé. Em chớp chớp mắt ngắm nhìn mưa tháng tám vỗ lộp độp vào khung cửa kính trong phòng ngủ. Tiếng mưa lẫn vào tiếng nhạc, rả rích, triền miên, mơ màng.

Người đẹp nhỏ chầm chậm ngồi dậy trên ghế sofa, cánh tay mảnh khảnh trắng ngần vươn ra với lấy tách hồng trà trên bàn. Em nhấp từng ngụm trà thật từ tốn, làn mi mắt hơi run rẩy trước làn khói ấm bốc lên bay lửng lơ trong không khí.

Đó là một đêm cuối tháng tám, khi em vừa trải qua một tháng đầu tiên làm việc cật lực ở công ty của gia đình, sau khi tốt nghiệp đại học ở Anh và trở về Trung Quốc. Như mọi tân cử nhân vừa chân ướt chân ráo bước vào chốn công sở, Lưu Vũ không khỏi choáng ngợp trước cách thức mà thế giới người lớn vận hành, trước guồng máy kinh doanh khổng lồ tinh vi đã truyền từ đời này sang đời khác. Sớm thôi em sẽ phải học cách làm quen với nó, với tư cách là một trong những người thừa kế của nhà họ Lưu.

Gia đình Lưu Vũ có hai anh em sinh đôi. Lưu Nhiên là anh, Lưu Vũ là em. Cả hai giống nhau như hai giọt nước, giống đến cả nốt ruồi nhỏ phía đuôi mắt. Ngày nhỏ hai nhóc tì này rất ư nghịch ngợm. Mặc dù nhũ mẫu đã cố tình cho Lưu Nhiên mặc quần áo màu trắng, Lưu Vũ mặc quần áo màu xanh, hai bạn nhỏ này đôi khi vẫn lén lút tráo đổi quần áo cho nhau, sau đấy vừa cười khúc khích vừa chạy nháo chơi trốn tìm khắp các ngóc ngách trong vườn, báo hại Lưu phu nhân phải huy động tất cả người làm trong nhà đi tìm bắt hai bảo bối trở về.

"Bắt được Tiểu Vũ nhé" nhũ mẫu nhấc bổng bé con mặc bộ quần áo liền thân màu xanh lên khỏi một bụi cây, phì cười trước cảnh đôi chân ngắn ngủn bé xíu đang chòi đạp tứ phía trong không khí.

"Tiểu Vũ thua mất rồi" Tiểu Nhiên cười hì hì trả lời bằng giọng trẻ nhỏ ngọng nghịu trong vòng tay nhũ mẫu.

Lúc này Tiểu Vũ thực sự đang nằm ngủ quên trong một góc vườn khác. Bé con bốn tuổi chạy nhảy một lúc đã thấm mệt, bèn lăn vào một bụi trường xuân xanh rì rậm rạp nghỉ ngơi. Bé kéo chiếc mũ trùm đầu gắn đôi tai thỏ trắng muốt lên kín đầu, nghĩ nghĩ màn cải trang này thật là hoàn hảo, sau đó yên tâm cuộn tròn người ẩn nấp. Một lúc lâu sau vẫn chưa có ai tìm ra bé, đương lúc gió xuân mơn man dễ chịu, mùi cỏ cây xung quanh thơm nồng ngọt ngào, bé con mơ màng ngủ quên đi mất.

"Bé thỏ ơi, sao em lại ngủ ở đây?"

Lưu Vũ dụi dụi mắt thức giấc, khi cảm nhận được bàn tay ai đó đang kéo kéo tai thỏ của mình.

Đó là lần đầu tiên Lưu Vũ bé bỏng gặp Uno Santa, lúc này sáu tuổi, tóc cắt thật ngắn, mặt mũi lém lỉnh khỏe mạnh, vận trên người áo thun sọc ngang và quần yếm hình gấu nâu. Cậu bé ngồi xổm trên nền cỏ, hai mắt mở to dán chặt lên cục bông trắng tròn mình vừa tìm thấy trong bụi cây, một bàn tay vẫn đang lắc lắc tai thỏ chưa chịu buông ra.

Lưu Vũ lật đật ngồi dậy, mấy chiếc lá khô dính hết lên cả quần áo, mặt mũi vừa lấm lem vừa ngây ngẩn rõ ràng là chưa tỉnh ngủ. Santa đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, bèn lục tìm trong chiếc túi may trước bụng rồi rút ra một chiếc khăn tay nhỏ. Đoạn cậu nhóc cẩn thận lau mặt cho bé thỏ.

Sau một lúc lau lau, thỏ nhỏ Tiểu Vũ đã trở về là một bé con trắng trẻo xinh xắn, trông vừa bông bông vừa mềm mềm rất đáng yêu. Santa cười hì hì xoa đầu bạn nhỏ, sau đó hớn hở làm quen một chút.

"Anh tên là Santa. Bé thỏ tên là gì?"

Lưu Vũ ngập ngừng không nói. Trò chơi trốn tìm vẫn chưa kết thúc, giao kèo của hai anh em đó là gặp bất kì ai cũng không được xưng tên thật, mà phải xưng tên của người kia. Đó là thú vui tinh quái của hai nhóc sinh đôi, cố tình trêu chọc để rồi cười phá lên thích thú khi mọi người xung quanh chẳng thể phân biệt nổi hai đứa.

Bé thỏ không muốn nói, Santa cũng không ép nữa. Cậu nhóc ra vẻ anh lớn, bèn nhanh nhảu đưa tay kéo bé thỏ đứng dậy, đi vòng quanh phủi phủi bụi đất trên người bé một chút, rồi dắt tay bé đi về phía một bàn trà nhỏ đặt bên cạnh đài phun nước. Ở đó bên dưới bóng ô râm mát, Lưu lão gia đang trò chuyện với khách quý là Uno tiên sinh và phu nhân.

Nhóm người lớn trông thấy hai đứa trẻ đang chân cao chân thấp dắt díu nhau đi trên thảm cỏ xanh mướt thì mỉm cười thích thú, đoạn vẫy tay ra hiệu cho gấu nhỏ và thỏ nhỏ đến chỗ mình.

"Nào giới thiệu một chút nhé" Lưu lão gia bế bổng bạn thỏ đặt lên lòng mình, để bé xoay mặt về phía nhóc Santa lúc này cũng đã yên vị ngồi trong lòng Uno tiên sinh, hai mắt mở to đầy háo hức "đây là một trong hai nhóc sinh đôi nhà tôi, Tiểu Nhiên"

Lưu lão gia ít khi kề cận bên lũ nhỏ nên hiển nhiên chẳng thể phân biệt nổi Lưu Nhiên và Lưu Vũ, do đó chỉ có thể phỏng đoán dựa trên quy tắc màu quần áo mà nhũ mẫu đặt ra. Nhóc tì này mặc quần áo màu trắng, như vậy là Tiểu Nhiên.

Chẳng hiểu ngay lúc ấy chuyện gì đang diễn ra bên trong đầu óc non nớt của bé con Tiểu Vũ bốn tuổi, chỉ biết là bé đã bật khóc nức nở, khóc rất to, vừa khóc vừa phụng phịu sửa lưng bố mình.

"Con là Tiểu Vũ mà... không phải Tiểu Nhiên" thỏ con phồng má khóc nhè "anh Santa nhớ nha... em là Tiểu Vũ cơ"

Đó là một trong những ký ức xấu hổ nhất trong đời mà Lưu Vũ chẳng bao giờ dám hó hé nửa lời về nó. Thứ cảm xúc khi ấy vừa bồng bềnh ngọt ngào, vừa ngứa ngáy râm ran rất khó diễn tả. Mỗi lần nhớ đến Lưu Vũ lại đỏ bừng cả hai má, và mặc dù xung quanh chẳng có ai để mà xấu hổ với, em vẫn sẽ trùm chăn kín đầu lăn lộn vài vòng trên giường. May mắn là Santa chẳng bao giờ đả động đến chuyện cũ, nên em tự trấn an mình rằng chuyện cỏn con xa xưa như vậy có lẽ anh đã không còn nhớ nữa. Phải rồi, tốt nhất nên là như vậy.

Đến tận bây giờ nghĩ lại, Lưu Vũ mới lờ mờ nhận ra rằng có lẽ ngay từ lúc ấy, bản thân mình đã bắt đầu có cảm tình với Santa. Vì thế nên bé con mới vô thức muốn Santa nhớ tên mình, muốn Santa đừng nhầm lẫn mình với người anh sinh đôi.

Cũng từ sau hôm đó, Lưu Vũ bảo với Lưu Nhiên rằng, bé không muốn chơi trò xưng tên của người kia nữa. Lưu Nhiên hẳn nhiên chẳng hiểu đầu đuôi câu chuyện thế nào cả, nhưng rồi cũng cười hì hì đồng ý với Lưu Vũ. Dù sao trò nghịch ngợm này cũng không thể chơi được nếu chỉ có một người.

Kể từ lần gặp mặt ấy, Santa xuất hiện càng lúc càng nhiều trong cuộc sống của cặp anh em sinh đôi. Hai bên gia đình thân quen với nhau đã lâu, nay khi gia đình Uno đến định cư hẳn ở Trung Quốc thì lại càng có nhiều dịp qua lại. Ba nhóc tì này sẽ đi học cùng nhau, đi hội hè cùng nhau, đi nghỉ mát hàng năm với nhau. Lúc nào cũng líu ríu cười nói như ở trong thế giới riêng, chẳng còn để ý gì đến những người xung quanh.

Năm mười hai tuổi, cặp sinh đôi được bố mẹ gửi sang Anh du học. Santa lúc ấy mười bốn tuổi thì được gửi đi du học Mỹ. Nhóm bạn ba người thế là bị chia cắt bởi khoảng cách địa lý gần tám giờ đồng hồ bay, chủ yếu duy trì liên lạc qua một nhóm chat nho nhỏ.

Càng lớn lên tính cách cặp sinh đôi càng khác biệt. Khi còn bé ở Trung Quốc cả hai được bố mẹ dạy dỗ rất nghiêm khắc, tiếp nối khuôn phép ấy nên khi sang Anh, Lưu Nhiên và Lưu Vũ đã trải qua những năm tháng trung học chẳng mấy tự do tại một ngôi trường nội trú bề thế nhưng cũng nổi tiếng nghiêm khắc bậc nhất. Khác với Lưu Vũ ngày càng trở nên trầm tĩnh ít nói rất phù hợp với giáo điều của trường, Lưu Nhiên lại mang chút nổi loạn chống đối, thường hay bí mật tụ tập cùng một nhóm mấy cậu nhóc lớp trên bày một vài trò nghịch phá nho nhỏ.

Tình bạn thời niên thiếu trải qua thử thách đầu tiên khi liên lạc dần thưa thớt, không còn cùng hoàn cảnh sống nên việc duy trì cuộc trò chuyện cũng trở nên khó khăn. Lưu Nhiên bản tính ham chơi hướng ngoại nên rất nhanh bị cuốn vào những mối quan hệ mới, mặc dù Santa nhắn tin khá nhiều nhưng thỉnh thoảng Lưu Nhiên mới tham gia vào cuộc trò chuyện. Santa có vẻ thất vọng khi thấy Lưu Nhiên không còn nhiệt tình duy trì tình bạn, những lúc như thế Lưu Vũ là người đã luôn tích cực chuyện trò với anh, chăm chỉ đáp trả mọi lần gợi chuyện của anh. Khi được nói chuyện với anh, đó là lúc Lưu Vũ cảm thấy hạnh phúc nhất.

Nguyên tắc duy trì tình bạn giữa nhóm bạn thân ba người, đó là không được gạt bất kì ai ra khỏi cuộc trò chuyện. Bởi vì lẽ đó nên mặc dù Lưu Nhiên ít tham gia, Santa và Lưu Vũ vẫn trò chuyện với nhau trong nhóm chat, gần như không nhắn tin riêng bao giờ.

Lưu Vũ trộm nghĩ rằng, có lẽ Santa cũng chẳng có hứng thú trò chuyện riêng với mình.

Bởi vì chỉ trong vòng vài ba câu đầu tiên khi bắt đầu một cuộc nói chuyện bất kì, Santa nhất định sẽ hỏi "Tiểu Nhiên có ở đó không?"

Mỗi lần như thế, trái tim nhỏ bé lại hẫng mất một nhịp.

Lưu Vũ rất thích Santa, thích anh từ khi còn bé, nhưng anh lại chỉ để ý Lưu Nhiên.

—-

Mưa dần nhẹ hạt, tiếng mưa lui về sau nhường chỗ cho giai điệu của bản ballad buồn đang lặp đi lặp lại không ngừng.

Có tiếng chuông cửa vang lên khe khẽ giữa màn mưa, theo sau đó là tiếng động cơ xe hơi nghe rất quen thuộc đang chầm chậm di chuyển vào sân nhà. Tiếng bước chân lao xao, người quản gia cất giọng niềm nở tiếp đón khách ghé thăm, tiếng trò chuyện xã giao rầm rì. Hệt như một vở kịch được xếp đặt cẩn thận, chỉ sau vài phút chóng vánh không gian lại trở về vẻ tĩnh lặng vốn có. Mọi âm thanh lui đi nhường chỗ cho tiếng mưa.

Lưu Vũ vẫn lười biếng ngồi yên trên ghế, chăn nhung quấn quanh thân người nhỏ nhắn, mấy ngón tay xinh đẹp nhịp nhịp khẽ khàng trên chiếc tách sứ. Bốn phút hai mươi lăm giây là thời gian cần để di chuyển từ sảnh lớn phòng khách đến phòng Lưu Vũ, và không nhanh không chậm, sau chính xác ngần ấy thời gian người quản gia tận tụy liền xuất hiện trước cửa phòng em.

Với sự từng trải của một người đàn ông gần ngũ tuần thấu hiểu sự đời, người quản gia hiền hậu biết rằng ẩn sau vẻ ngoài lãnh đạm thờ ơ, cậu chủ nhỏ nhà mình hẳn đang nôn nao háo hức chờ đợi món quà sinh nhật từ người quan trọng.

"Nghe người nhà Uno báo là cậu Santa hiện tại đang ở Hồng Kông, tuần sau mới kết thúc chuyến công tác và trở về" Chú Trương quản gia nhẹ giọng an ủi Lưu Vũ, cẩn thận đặt món quà được gói ghém cẩn thận lên bàn kính "Cậu ấy rất quan tâm con đấy, quà này nghe nói đã phải chuẩn bị rất kì công"

Sau khi người quản gia rời đi rồi, Lưu Vũ mới chầm chậm chui ra khỏi ổ chăn ấm, đến ngồi trên thảm và từ tốn gỡ giấy gói quà.

"Chúc mừng sinh nhật em, Tiểu Nhiên"

Chữ viết tay của Santa, gọn gàng, sắc nét. Lưu Vũ chỉ đọc đến đấy, hoàn toàn ngó lơ những câu từ phía sau, đôi mi khẽ run run, làn môi em mím chặt ngăn lại tiếng thở dài.

Giữa lớp giấy gói quà trang nhã là bức tượng một chú linh dương đầu sư tử, toàn thân được tô vẽ bởi muôn vàn sắc màu rực rỡ hệt như kính vạn hoa. Đây là tác phẩm có một không hai của một nghệ sĩ có tiếng người Thổ Nhĩ Kì, người đã công khai trả lời báo giới rằng tác phẩm này chỉ để trưng bày chứ không bán. Lưu Nhiên đã từng bày tỏ lòng yêu thích vô hạn với bức tượng này trong nhóm chat của ba người bọn họ đâu đó khoảng một năm trước đây. Lưu Nhiên có sở thích nghệ thuật khá đặc biệt, yêu thích những thứ dị biệt, rực rỡ, lấp lánh, hệt như con người của anh ấy.

Đáng tiếc em nào phải là ánh dương mà mọi người vẫn nghĩ, Lưu Vũ ngẩn ngơ xoay bức tượng xinh đẹp một vòng dưới ánh đèn nhàn nhạt.

Em không phải Lưu Nhiên.

Em chỉ là Lưu Vũ, khoác lên mình thân phận của Lưu Nhiên.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip