6: partly cloudy with a chance of tears


Santa ngẩng đầu nhìn Lưu Vũ đang vén tà áo yukata một cách duyên dáng, đoạn khẽ khàng ngồi xuống bên cạnh mình. Dưới ánh trăng chớm thu, đôi con ngươi Santa ánh lên sắc nâu nhàn nhạt, ánh nhìn gần như chẳng hề có tiêu cự, lơ đãng và mơ hồ, hệt như đang trong cơn mơ.

Lưu Vũ nhìn đầu lọc đã cháy được gần phân nửa đương kẹp giữa mấy ngón tay Santa, rồi lại dời mắt nhìn thẳng vào anh. Santa không nói gì, im lặng một chút rồi dụi tắt điếu thuốc.

"Anh xin lỗi, mùi khói thuốc làm em tỉnh giấc sao?"

Lưu Vũ lắc đầu, bờ môi mím lại thật chặt. Em muốn hỏi, rất muốn hỏi anh có chuyện gì, tại sao lại hút thuốc nhiều như thế. Em vốn đã lờ mờ nhận ra có điều gì đó không ổn, kể từ lần đầu gặp lại Santa ở sân bay. Trước đây anh là người rất nhạy cảm về mùi, đã không dưới một lần nêu quan điểm rằng mùi thuốc lá thật khó chịu, và rằng anh sẽ không bao giờ đụng đến nó.

Nhưng Lưu Vũ không thể mở lời. Thay vào đó em chỉ dám nhìn vào một điểm vô định trên ngực áo yukata của người kia. Ở đó thấp thoáng bên dưới nền vải thô màu xanh sẫm là khuôn ngực rắn rỏi màu mật ong đẹp mắt đang phập phồng, mấy vệt ửng đỏ lan nhè nhẹ bên dưới xương quai xanh sắc nét, có lẽ là do ban nãy uống khá nhiều rượu mạnh.

Chẳng hề báo trước, Santa chợt đưa tay nâng lên một bàn tay em, đoạn khẽ chạm môi lên mu bàn tay tuyết trắng mảnh mai. Cái hôn kéo dài chỉ một vài giây, nhưng hơi ấm từ làn môi anh vấn vương nơi ấy thật lâu, cho đến tận khi Lưu Vũ rụt rè rút tay lại và ôm hai tay trước ngực, mấy ngón tay em dường như vẫn cảm nhận được dấu vết nóng bỏng vừa chạm khắc trên đấy.

"Anh chỉ là mất ngủ một chút" Santa ngẩng đầu nhìn người đẹp nhỏ trước mặt, ánh mắt phiêu du, nửa tỉnh nửa mê "thuốc lá giúp anh dễ ngủ hơn"

Chẳng có ai lại chữa chứng mất ngủ như thế cả, Lưu Vũ đau lòng ngẫm nghĩ. Rốt cuộc Santa đã gặp phải vấn đề gì mà phải tìm quên như vậy.

"Quay về ngủ đi em, đừng bận tâm"

Nước mắt vô thức tuôn rơi trên gò má Lưu Vũ. Vậy mà em đã tự nhận bản thân mình yêu Santa cơ đấy. Anh có chuyện gì, có nỗi khổ gì, em đều chẳng hề hay biết, cũng chẳng biết cách thuyết phục anh chia sẻ với mình.

À phải rồi, sao em lại chẳng nhận ra kia chứ. Chắc hẳn là do Lưu Nhiên cự tuyệt tình cảm của Santa nên anh mới trở thành thế này.

Có lẽ em đã sai rồi. Sai khi làm anh đau.

Trong không khí có hơi nước, vài đợt gió lạnh lùa qua tán cây, nước mắt khô đi và dường như đông cứng lại trên gò má Lưu Vũ.

Giây phút này Lưu Vũ chẳng thể nghĩ được gì nhiều. Mặc kệ hết tất cả đi.

Trong một động tác khoan thai và duyên dáng như một chú mèo Ba Tư, Lưu Vũ bò lại thật sát trước mặt người kia, rồi choàng đôi cánh tay trắng trẻo mảnh khảnh lên cổ anh, kéo anh lại thật gần. Tiếp đó mèo con khẽ khàng gặm cắn vùng cằm của người lớn hơn, động tác có chút không mượt mà khi vài sợi râu cứng đương lún phún nhô lên khẽ chọc vào bề mặt lưỡi nhỏ mềm mại. Nhưng Lưu Vũ không ghét cảm giác ấy - nó tê rần và hoang dại một cách kì lạ. Đây là Santa một cách nguyên bản nhất, không hào nhoáng bóng bẩy, mà thô mộc và chân thực, là phiên bản mà Lưu Vũ muốn được chạm vào nhất. Đôi mi run rẩy, gò má đỏ bừng, hơi thở đứt quãng, người đẹp khẽ hít vào một hơi như thu gom hết can đảm, đoạn áp đôi môi ngọt lịm của mình lên làn môi Santa.

Santa khựng lại trong một vài giây, rồi làm động tác như muốn đẩy người nhỏ hơn ra. Nhưng Lưu Vũ không để anh làm thế, thân thể em mềm nhũn vùi sâu hơn vào lòng anh, hai tay choàng qua cổ anh thật chặt, thỏ thẻ vừa dịu ngọt vừa như van nài.

"Đừng, ở lại với em"

Vòng tay Santa buông thõng rồi dần siết chặt trên eo Lưu Vũ, như thể muốn đem thân thể em khảm sâu vào mình. Anh nhắm nghiền mắt như muốn quăng mình thẳng vào tâm cơn mê, quên đi hết thảy mọi điều. Đôi môi anh chuyển động nhịp nhàng, đầu lưỡi anh đẩy sâu vào bên trong miệng nhỏ ướt mềm, mút lấy, gặm cắn, quấn quýt không rời.

"Để em giúp anh ngon giấc" Lưu Vũ nức nở giữa cơn hôn cuồng say, nước mắt vẫn không ngừng rơi, trái tim như chợt có vết rạn. Chỉ một lần này thôi, em sẽ đóng vai một Lưu Nhiên có thể đáp lại tình cảm của anh.

Santa xoay người bế bổng Lưu Vũ lên, môi hôn vẫn không dừng lại. Anh rảo bước quay trở lại phòng ngủ, gót chân nóng nảy kéo cửa lùa khép lại sau lưng. Lưu Vũ được đặt vào giữa chăn nệm trắng tinh xốp mềm, vạt áo yukata màu kem sữa mở rộng trượt xuống khỏi một bên vai trắng ngần, đôi chân đẹp lấp ló bên dưới làn vải hớ hênh đang vắt sang hai bên.

Santa ngắm nhìn em một lúc, thế nhưng Lưu Vũ không chắc người anh đang nhìn có thật sự là mình hay không. Trong đôi mắt anh như có một tầng sương, dày đặc và hư ảo, ánh nhìn xa xăm như thể linh hồn đang trôi lạc trong một thế giới khác.

Lưu Vũ vươn tay bắt lấy khuôn mặt Santa, đoạn dẫn dắt anh hôn mình. Santa đáp lại trong cơn mơ màng, hệt như bị thôi miên. Santa hôn em, thật sâu và thật lâu. Nụ hôn của anh trải từ môi, đến gò má, đến khuôn cằm, rồi kéo xuống cần cổ và đầu ngực. Lưu Vũ nhịn không được buông ra vài tiếng ư a nho nhỏ, hai vai co lại, đôi chân xoắn chặt vào nhau. Em vô thức ngửa đầu ra sau và cong người lên, đưa ngực mình vùi sâu thêm vào khuôn miệng người kia.

Santa bắt đầu thì thầm, giọng khàn khàn nghe xa xôi và vô thực.

"Anh rất nhớ em"

"Nhớ em nhỏ bé và hiền lành"

"Nhớ em thích ăn dâu tây nhất trên đời"

"Nhớ em vô cùng xinh đẹp trong phục trang màu trắng"

"Tiểu Vũ của anh"

Lưu Vũ không tin nổi vào tai mình. Lồng ngực em chợt co rút, hô hấp dường như đình trệ.

"Anh... vừa gọi em là gì?"

Santa chợt mở to mắt như sực tỉnh. Anh vội vàng nhổm dậy rời khỏi người Lưu Vũ, ánh mắt hốt hoảng chẳng biết nên đặt vào đâu. Mấy ngón tay anh trở nên trắng bệnh, run rẩy kéo hai vạt áo yukata của Lưu Vũ khép lại, che đậy đi thân thể em mềm mại ngọt ngào đang phập phồng sau khúc yêu dở dang.

"Xin lỗi Tiểu Nhiên" giọng Santa nghe như lạc cả đi, bàn tay anh vò loạn trên tóc mình "là anh không tỉnh táo, anh sẽ đi ngay"

"Đừng đi" Lưu Vũ hoảng hốt thốt lên khe khẽ. Em ngồi sau lưng Santa, trống ngực vẫn đang đập thình thịch, mấy ngón tay run lẩy bẩy lần mò chầm chậm đến phủ lên bàn tay người kia đang đặt trên mặt chiếu tatami.

"Nói em nghe, anh là thế nào với Tiểu Vũ?"

Ngoài trời chợt đổ cơn mưa. Tiếng sấm rền rĩ vang vọng như đến từ một nơi xa lắm. Ánh chớp loang loáng trên cửa lùa. Lưu Vũ cảm thấy lòng mình hỗn mang vô cùng, và mông lung như cơn mưa đương rơi.

Có lẽ là ảo giác, nhưng ngay lúc này đây Lưu Vũ loáng thoáng nghe thấy tiếng nhạc lảnh lót. Là ca khúc vang lên từ chiếc máy hát cũ kĩ mà em đã nghe đi nghe lại không biết bao nhiêu lần, từ ngày trở về Trung Quốc đến giờ.

Là ca khúc nói hộ lòng em.

"I'm not quite the ray of sunshine everybody thinks I am
no the sky is never clear
it is always partly cloudy with a chance of tears

em nào phải là ánh dương mà mọi người vẫn nghĩ
bầu trời có bao giờ trong xanh
lúc nào cũng vần vũ chực đổ cơn mưa"

(Skylar Grey - partly cloudy with a chance of tears)

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip