i got what i want
Bình minh đem những tia nắng chói chang len lỏi qua từng tầng mây, đuổi đi tất cả bóng đêm mịt mù, để mặt trời ôm lấy nhân gian. Ánh nắng vàng nhạt khẽ gọi chàng thiên sứ tỉnh dậy, dịu dàng mà vuốt ve đầy yêu thương từ mái tóc nâu sữa mại đến gương mặt đang ngủ say của chàng.
Cao Khanh Trần thích gọi người tình trong mộng của hắn là thiên sứ nhỏ.
Doãn Hạo Vũ lúc ngủ say trông giống hệt một thiên sứ, đáng yêu và mềm mại. Lớp chăn cuốn quanh cậu như những đám mây bồng bềnh bảo vệ, còn ánh nắng phủ lên làn da trắng sữa tạo thành những vệt lấp lánh đẹp đến chói mắt.
Buổi sáng sớm của Cao Khanh Trần bắt đầu với cà phê và bánh mì kẹp, trong khi mắt vẫn dán vào màn hình, ngắm nhìn thiên sứ của hắn ngủ. Bao lâu nay vẫn vậy, nếu như trong mười lăm phút mà không biết được Doãn Hạo Vũ đang ở đâu hay đang làm gì, hắn sẽ lo lắng đến phát điên.
Nhưng có lẽ hôm nay là ngoại lệ. Cao Khanh Trần uể oải vươn vai tỉnh dậy, nhìn lên trần nhà suốt nửa tiếng đồng hồ với suy nghĩ chết tiệt ghim chặt trong đầu rằng, thiên sứ của hắn không còn là của hắn nữa. Suy nghĩ về việc từ bỏ tất cả lóe sáng trong đầu rồi vội tắt. Hắn có thể từ bỏ cậu ư?
Không đời nào. Như mọi khi, đem các cô nàng kia tống khứ ra khỏi cuộc đời của Doãn Hạo Vũ.
Nhưng sao hôm nay Cao Khanh Trần thấy cực kỳ mệt mỏi, một chút sức lực cũng không có. Giống như bị hút cạn hết toàn bộ sức sống, đến việc tỉnh dậy và cất bước đến tủ lạnh để nạp năng lượng cho chiếc bụng đói điên cũng chẳng màng.
Hắn nhắn tin xin nghỉ buổi làm hôm nay. Nằm trên giường, Cao Khanh Trần điều tra về ả kia, rồi làm theo cách của mọi khi: gửi thư nặc danh, đe dọa khủng bố tinh thần làm các ả sợ hãi rồi bỏ chạy.
Ai cũng muốn đắm chìm vào vòng tay của nhị thiếu gia họ Doãn. Nhưng chẳng ai muốn đánh đổi thứ tình yêu phù phiếm ấy với mạng sống của mình cả.
Nếu là hắn, hắn sẽ làm tất cả vì tình yêu của mình rồi. Chỉ có hắn mới là người xứng đáng ở bên cạnh Doãn Hạo Vũ.
Cao Khanh Trần mệt mỏi nhắm mắt lại, giấc ngủ không mong muốn kéo hắn về cõi mộng mị. Trong giấc mơ dài và sâu ấy, hắn mơ thấy cuối cùng hắn cũng có được Doãn Hạo Vũ, và cậu ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn ngủ ngon lành. Cao Khanh Trần làm điều mà bản thân hắn khao khát đến hàng trăm hàng vạn lần, nâng gương mặt tuyệt đẹp đó lên và nhẹ nhàng đặt lên đôi môi hồng đó một nụ hôn.
Ngọt ngào và đắng cay, món khai vị thống khổ.
Đôi môi hắn chạm lên gò má ửng hồng, cả mí mắt nhắm hờ che đi ánh nhìn nóng bỏng, cuối cùng dừng lại ở bờ môi kia và chà xát đến khi nó sưng tấy lên. Giống như chiếc bánh kem dâu được bày biện chính giữa ở cửa hàng đồ ngọt, thứ hồi nhỏ hắn hằng ao ước mỗi lần đi ngang qua. Cuối cùng cũng được thử một miếng, từ từ cảm nhận mùi vị ngọt ngào lan tỏa khắp vị giác, cẩn thận nâng niu mà nhấm nháp.
Mùi hương nhàn nhạt quấn quanh chóp mũi, mùi sữa tắm cà phê của cậu, hương đốt phòng bạc hà, và cà mùi hương sữa rất nhạt. Không phải là mùi nước hoa nồng mà hắn đi lướt qua bắt được, không phải dáng vẻ nghiêm chỉnh lật tài liệu mà lạnh lùng thờ ơ, cũng chẳng phải những nụ cười giả tạo chào hỏi cấp dưới khi hắn vô tình đụng phải cậu. Không phải là Doãn nhị thiếu gia, chỉ còn là một Doãn Hạo Vũ chân thực và rõ ràng trước tầm mắt, chạm vào được, cảm nhận được, và rồi, chiếm lấy được.
Làn da trắng như sứ này chạm vào hóa ra lại có cảm giác mềm mại và ấm nóng đến thế.
Cao Khanh Trần vùi mình vào vòng tay của cậu, nhẹ nhàng ôm lấy Doãn Hạo Vũ, cảm nhận hơi ấm mà cậu đem lại. Hắn giống như người đi trên sa mạc gặp được hồ nước, chẳng màng giá nào mà hấp tấp chạy đến, ôm chặt lấy dòng nước tinh khiết để dập đi cơn khát như cháy như bỏng, như thiêu như đốt từ địa ngục.
Trái ngược với tâm trí đã sớm như bị nhấn chìm bởi ham muốn, động tác của hắn vô cùng nhẹ nhàng, từng chút từng chút một lần đến những chiếc cúc áo trên chiếc sơ mi lụa chẳng lấy một nếp nhăn kia. Doãn Hạo Vũ chỉ lặng yên nhìn hắn, đôi mắt to tròn còn phủ một màn sương mỏng đã sớm mơ màng. Cậu không phản kháng, cũng không biểu lộ một chút cảm xúc nào, cứng đơ như một khúc gỗ.
Trong đầu hắn lại hiện về giây phút cậu ở bên người khác. Ánh mắt nhiệt tình như lửa, nụ cười ngọt ngào như kẹo, sẵn sàng cho đi cả thế giới của mình. Bàn tay thuần thục xé đi lớp vải mỏng che chắn giữa cả hai, kể cả lời thì thầm trấn an đối phương, bờ môi nóng rực từng chút từng chút một để lại dấu vết trên làn da của cô ả đã hoàn toàn bức hắn điên rồi.
Cao Khanh Trần biết đây là mơ.
Một giấc mộng hoang đường và đầy khao khát của hắn về việc chiếm hữu thiên sứ của mình.
Nhưng đến cả một giấc mơ vô hại cũng làm hắn thất vọng. Cho dù là thực hay ảo, Doãn Hạo Vũ sẽ chẳng bao giờ chấp nhận hắn.
Động tác của hắn cũng vì thế mà dừng lại. Cao Khanh Trần từ từ cài lại cúc áo cho cậu, vô cùng chậm rãi, hệt như nâng niu bảo bối quý giá nhất của mình. Cho dù hắn có cố gắng thế nào vẫn không khống chế được cơ thể đang run rẩy, chẳng rõ giấc mơ chết tiệt này có cái gì mà cả người hắn như bị hun trên lò than, mồ hôi cũng bắt đầu chảy ra làm bết cả phần tóc mai.
Cao Khanh Trần thật sự thích Doãn Hạo Vũ, thích đến phát điên phát rồ, vượt qua cả những luân thường đạo lý của một con người, làm ra những chuyện biến thái khó mà chấp nhận.
Nhưng hắn cũng biết điểm dừng.
Kể cả là mộng hay là thật, hắn sẽ không ép buộc cậu.
Giấc mơ này cũng quá thật rồi, ngọn lửa âm ỉ bùng phát nơi bụng dưới khiến hắn khó chịu vô cùng, run rẩy lẩy bẩy mà đứng lên, suýt mất đà mà ngã lại trở về lòng Doãn Hạo Vũ. Cao Khanh Trần chỉ không ngờ, cảm giác này quá đỗi chân thật, chỉ là một giấc mơ mà cũng có thể làm hắn đảo điên đến thế. Doãn Hạo Vũ thật sự là thuốc phiện của hắn.
Cao Khanh Trần quay lưng đi, chí ít giữ lại chút thể diện cho hắn ở trong mơ, mạnh bạo mà cởi phăng đi lớp quần áo vướng víu trên người. Cả người dựa vào vách tường cố để chống đỡ cơ thể không nằm ngã ra giường. Vật vã một hồi, nhìn xuống chỗ bên dưới liền biết là có chuyện, hắn chỉ thở dài một hơi, tự mình đi giải quyết.
Tiếng hít thở trong không khí ngày một dồn dập, hắn không nhịn được mà cắn chặt môi dưới, không để bất kì âm thanh nào thoát ra, cho đến mức chính mình còn cảm nhận được vị máu tanh.
"Anh thà vậy cũng không muốn cùng em? Anh thật sự chán ghét em rồi sao?"
Âm thanh từ đằng sau vọng lại làm hắn giật nảy mình, quay lại chỉ thấy một đôi mắt đầy tức giận đang chằm chằm vào hắn. Cao Khanh Trần hốt hoảng lấy chăn che đi nửa người dưới, không kịp quản tại sao Doãn Hạo Vũ lại tức giận, lời căn nãy của cậu là có ý gì, vô cùng xấu hổ mà chui vào chăn.
Doãn Hạo Vũ bước gần tới, thình lình dùng sức kéo chăn ra, không thương tiếc ném đi, tay còn lại bắt lấy vòng eo của người kia kéo vào lòng. Cao Khanh Trần không kịp phản ứng mà ngã vào vòng tay cậu một lần nữa, sững sờ nhìn người kia hấp tấp vì đỡ lấy hắn mà cả hai cùng ngã xuống sàn.
Cao Khanh Trần không đau, chỉ cảm thấy cả người được bao bởi một vòng tay nóng rực. Điều hòa phả thẳng vào lưng làm hắn có chút lạnh, nhưng thấy cậu chủ động như vậy, hắn vô cùng vui vẻ, cũng chẳng thèm để ý tình trạng bất tiện của mình.
Hắn chống tay đẩy nửa thân trên dậy, đôi mắt mê man ngắm nhìn thiên sứ của mình.
"Tôi không chán ghét em, em là người mà tôi cầu còn không được."
Tầm mắt của hắn cũng dần dần mờ đi, cả người như không xương cuốn lấy cậu, để hơi thở của cả hai lần nữa hòa quyện. Cao Khanh Trần mơ màng chìm trong nụ hôn cuồng bạo của đối phương, từ chủ lại biến thành khách, mãn nguyện mà tận hưởng một dáng vẻ chưa từng thấy trên tiểu thiên sứ.
Nụ hôn đứt đoạn bởi những tiếng ngân nga nhỏ vụn của cả hai, Doãn Hạo Vũ ôm chặt lấy eo hắn nhấc lên, để cả hai ngã lên giường, thuận lợi đè lên người hắn. Cao Khanh Trần cảm thấy có gì không đúng, đã mấy lần nhướn người lên muốn nằm trên cậu, nhưng lại bị đối phương hôn cho đến không thở nổi, cuối cùng đành thỏa hiệp nghe theo lời dẫn dắt đầy dụ hoặc kia.
"Tiểu Cửu."
Doãn Hạo Vũ thủ thỉ bên tai hắn, chất giọng khàn khàn tỉ tê cái tên này đến trăm lần, nhẹ nhàng mà chuyển động. Cao Khanh Trần mải mê ngắm nhìn đôi mắt lấp lánh của cậu, giống như đang soi dáng vẻ đáng xấu hổ của chính mình, không nhịn được mà rên nhẹ như lời đáp trả.
Từng cái động chạm nóng bỏng như khiến hắn tan chảy.
Một giấc mộng xuân có chút kỳ quái, lại làm hắn cực kỳ thỏa mãn. Doãn Hạo Vũ không còn dáng vẻ thiên sứ nhỏ đơn thuần như hắn vẫn thường nghĩ, trái lại giống như một ác ma điên cuồng không kém gì hắn, nhiệt tình quá độ bức hắn mệt đến không chịu nổi mà thiếp đi mấy lần.
Cả một ngày chìm trông mộng mị cứ thế mà trôi qua, khi hắn tỉnh dậy đã là hoàng hôn, màn giường khép hờ vẫn để lọt chút ánh nắng cam cam nhàn nhạt của ngày tàn. Hắn chậm rãi ngồi dậy, cả đầu đau như búa bổ, cơ thể cũng ê ẩm nhức, tựa như vừa trải qua một trận vận động mãnh liệt.
Vài hình ảnh đứt đoạn về giấc mơ xấu hổ đó lập tức kéo Cao Khanh Trần trở về, cho dù có chút ngại ngùng nhưng vẫn khiến hắn vui vẻ không thôi.
Giờ vừa vặn là sáu giờ tối, hẳn là đang ăn cơm rồi. Hắn định bụng đi tắm rửa, ăn chút đồ rồi tiếp tục ngắm nhìn thiên sứ nhỏ, nhưng vừa nhấc chân đi thì đau đến không nhịn được mà chửi thề một tiếng.
Con mẹ nó, giấc mơ này không phải thật đấy chứ. Giật mình nhìn lại chính mình, lại thấy quần áo trên người vẫn còn đầy đủ, tâm trạng đã thả lỏng một chút.
Cao Khanh Trần chưa kịp thở phào, đã thấy ở cổ tay có một vết tím thâm, nhìn kỹ thì giống như vết hôn cắn. Đầu nảy lên một báo động đỏ, hắn vạch áo và quần đùi lên, đập vào mắt là vô số những vết bầm tím khác nhau nổi bật dưới làn da của mình, giống như vừa mới phát sinh.
Căn nhà trống không chẳng một bóng người, màn đem buông xuống càng tăng thêm sự ngột ngạt.
Cao Khanh Trần chạy đi kiểm tra camera ở khu trọ của hắn thì phát hiện mấy hôm nay đang bảo trì sửa chữa, đi lục lọi khắp nhà cũng không thấy dấu vết từ người thứ hai để lại. Hắn đau đầu ngồi xuống sàn, phiền muộn lấy ra một điếu thuốc lá, đến khi cả người được bao bọc trong làn khói trắng thì mới có thể bình tĩnh một chút.
Đối phương có thể là thiên sứ của hắn không?
Doãn Hạo Vũ vẫn như mọi khi: đi làm và về nhà, sinh hoạt như bao ngày. Hôm nay cậu về muộn hơn mọi khi, sáu giờ mới tan làm, nhưng mấy cô đồng nghiệp đã nói cho hắn biết Doãn Hạo Vũ vẫn luôn ở trên văn phòng, chưa từng đi ra ngoài.
Cao Khanh Trần hút sạch cả bao thuốc, bực tức mà lấy chân dẫm nát tàn thuốc, mặc kệ tàn đốm đỏ còn xót hằn lên trên lòng bàn chân hắn vô số vết bỏng.
Thôi thì, một ngày lại trôi qua.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip