15. Thân phận thật

"Sao rồi?"

Nhậm Hào thấy Triệu Nhượng đi xuống cầu thang liền hỏi.

"Thiếu gia nói cậu ấy mệt rồi, anh để ngày mai rồi hãy tìm cậu ấy nha."

"Vậy sao?" Nhậm Hào có chút thất vọng.

"Anh có chuyện gấp muốn nói với thiếu gia ư?" Triệu Nhượng nghiêng đầu.

"Không gấp. Ngày mai cũng được." Nhậm Hào biết mình thất thố, vội điều chỉnh nét mặt. "Xuống bếp đi, có bánh ngọt đó."

"Oa, thích thế."

Nhậm Hào nhìn Triệu Nhượng đi xuống bếp rồi, mắt lại không kìm được mà nhìn lên phòng của Hà Lạc Lạc.

"Tiểu Nhượng này, em là bạn học cùng trường với Hà Lạc Lạc sao?" Nhậm Hào đi xuống bếp, hắn chợt có ý nghĩ khai thác thông tin từ cậu nhóc này.

"Vâng. Em với thiếu gia học cùng lớp suốt ba năm trung học."

"Vậy em thấy cậu ấy là người thế nào?" Nhậm Hài hỏi tiếp, cứ như là đang nói chuyện phiếm.

"Cậu ấy không tiếp xúc với nhiều người, cũng không thường xuyên đến lớp. Nhưng cậu ấy rất tốt. Khi em học năm cuối, bạn bè trong lớp có chút tiêu cực đối với em. Là cậu ấy ra mặt bảo vệ em, nhờ vậy mà em mới yên ổn học hết trung học." Triệu Nhượng kể lại, qua ánh mắt có thể thấy được cậu thật sự biết ơn Hà Lạc Lạc.

"Ừm, nhưng em không biết cậu ấy là một nhân vật rất lớn ở thành phố Y sao? Ý anh là, trong giới hầu như không ai biết cậu ấy cả. Có lời đồn những người ngoài biết tên cậu ấy đều bị giết hết?"

Triệu Nhượng hơi kinh ngạc, lát sau lại nói tiếp.

"Ở trường thiếu gia không phải tên Hà Lạc Lạc đâu."

"Vậy cậu ấy tên gì?"

Triệu Nhượng khựng lại, vẻ mặt khó hiểu nhìn Nhậm Hào.

"Hào ca, em không có nghĩa vụ nói với anh về chuyện của cậu ấy."

"Hả?" Nhậm Hào hơi bất ngờ trước phản ứng của Triệu Nhượng.

"Hào ca, nếu anh muốn sống tiếp thì ngưng ngay chuyện âm thầm điều tra thiếu gia đi. Cậu ấy rất ghét bị người khác điều tra sau lưng. Nếu có gì thắc mắc, anh có thể hỏi thẳng cậu ấy mà, chỉ cần là chuyện có thể nói, cậu ấy sẽ không giấu anh. Anh đừng ỷ lại vào sự thiên vị của cậu ấy mà làm càn. Anh mà đi quá giới hạn, cậu ấy cũng không tha cho anh đâu."

Triệu Nhượng cất đĩa, cúi mặt đi thẳng lên phòng. Nhậm Hào thì vẫn còn đang mải suy nghĩ về những gì Triệu Nhượng vừa nói lúc nãy.

"Thiên vị...sao?"

Hắn thầm nói. Hà Lạc Lạc thiện vị hắn là sao chứ? Câu này có nghĩa gì? Chẳng lẽ là vì địa bàn? Trong lòng hắn lại có thêm một khúc mắc. Những chuyện xoay quanh Hà Lạc Lạc thật khiến hắn như lạc vào mê cung.

Buổi sáng hôm sau, Hà Lạc Lạc chủ động tìm Nhậm Hào.

"Nghe nói anh muốn gặp tôi." Hà Lạc Lạc nói khi Nhậm Hào vừa bước vào phòng.

"Ừm." Nhậm Hào gật đầu. "Nhưng ăn điểm tâm trước đã."

Hắn bước tới, đặt một cái mâm nhỏ đến trước mặt cậu, bên trên là một tô cháo.

"Cháo thịt bò, bổ huyết đó. Tôi không rõ khẩu vị của cậu lắm, mong cậu không chê."

"Là anh tự nấu à?" Hà Lạc Lạc nhìn tô cháo trước mặt.

"Ừ."

"Vậy anh có gì muốn hỏi tôi? Tôi vừa ăn vừa nói."

"Cậu...ừm..." Nhậm Hào không biết bắt đầu từ đâu, trong đầu hắn có quá nhiều câu hỏi. "Lần trước cậu bảo có một vài chuyện thú vị muốn nói cho tôi biết, là chuyện gì?"

Hà Lạc Lạc nghiêng đầu.

"Ừm... Anh muốn nghe chuyện nào trước? Chuyện về tôi, hay về anh?"

"..."

"Được thôi. Tôi không vòng vo vậy. Thật ra tôi đã theo dõi anh và Nhậm Hạo rất lâu rồi. Lão quản gia của các anh là do ba tôi phái đến. Nhưng ông ta sẽ báo cái gì cho ba tôi thì lại do tôi quyết định."

"Nói vậy, từ 10 năm trước, Hà đã bắt đầu theo dõi tôi? Ông ta đã sớm biết tôi và Hạo là POI?" Nhậm Hào nhíu mày. Hai anh em họ đã nuôi ong tay áo suốt 10 năm ròng!

"Anh nói xem? Đúng là 10 năm trước, ba tôi bắt đầu theo dõi anh, nhưng mục đích lúc đó không phải vì công việc. Thời điểm đó, POI còn chưa xuất hiện, hai vị Nhậm thiếu gia với khối tài sản kếch xù lại còn rất trẻ, có vẻ là rất dễ nắm bắt. Ba tôi là muốn tiếp cận với hai người các anh, tạo tiền đề lấn sân. Nhưng cuối cùng, ngoài chuyện hợp tác kinh doanh bề nổi, ba tôi chẳng xúc tiến thêm được gì. Sau đó năm năm, POI mới bắt đầu trỗi dậy, xây thêm một bức tường thành cao vút bao lấy thành phố Z khiến ba tôi chẳng cách nào tiến vào được."

Nhậm Hào gật đầu, hắn nhớ tới khoảng thơi gian năm năm đó, là anh em hắn đổ máu mới xây dựng được lực lượng lớn mạnh như vậy.

"Nhưng anh nghĩ thử, nếu ba tôi biết POI thật sự là ai, liệu các anh có sống tới lúc lực lượng hùng hậu vậy không?" Hà Lạc Lạc nhướn mày.

"Cậu không cho Hà biết?"

Nhậm Hào kinh ngạc. Lão quản gia là người ở gần hai anh em hắn nhất, chuyện bọn hắn làm ông ta không thể không biết. Thậm chí ông ta có thể dễ dàng nghe được bọn hắn bàn kế hoạch làm việc, kể cả cách đấu với Hà. Nhưng bọn hắn dường như không gặp bất trắc gì. Nhìn lão quản gia hiện tại, chắc chắn không có chuyện ông ta phản bội phe phái. Vậy chỉ có thể nói là có người bao che cho bọn hắn trước Hà. Mà người đó, không ai khác ngoài Hà Lạc Lạc.

"Ban đầu là vì ông ấy không thể xác nhận ai trong hai người mới thật sự là POI. Hai người luôn thay nhau hành động. Nhưng thông qua lời thuật lại của ông ấy, tôi phát hiện POI là do Nhậm Hạo tạo ra, và dù anh có thay anh ta làm một số chuyện thì anh của anh mới là người nắm thực quyền. Chỉ là lúc đó tôi lại cảm thấy ba tôi không biết sẽ tốt hơn. Vậy là tôi bảo lão quản gia tiếp tục giấu đi. Cho đến khi POI muốn kết thông gia."

Nhậm Hào chợt lặng đi. Quả thật chuyện kết thông gia là do Hạo nghĩ ra, nhưng người sẽ kết hôn với Hà Lạc Lạc vốn dĩ là hắn chứ không phải Hạo. Tất nhiên hắn không đồng ý, cho nên thời gian đó hắn với Hạo rất hay cãi nhau về vấn đề này. Hắn cứ lần lữa mãi, kéo dài đến tận lúc Hạo kết hôn và qua đời. Hắn cứ vậy mà xem như chưa từng có lời cầu thân nào. Hiện tại, Nhậm Hào đã biết đến sự đáng sợ của Hà Lạc Lạc, cậu điên cuồng không thua gì hắn. Cậu có thể bắn vỡ sọ một người mà không kiêng dè gì cả. Hắn đang sợ cậu sẽ giết hắn vì chuyện cầu thân vớ vẩn này.

"Tôi cho ba tôi biết thân phận của POI để ông ta từ chối chuyện kết giao. Nhưng tôi không ngờ, ông ta cứ thế mà giết hắn."

Nhậm Hào siết chặt bàn tay. Hóa ra viên đạn đó thật sự là nhắm vào Hạo, không liên quan đến Từ Nhất Ninh.

"Có điều tôi càng không ngờ tới, POI mà lại chế dễ dàng như vậy." Hà Lạc Lạc bình thản như không. "Đôi khi mọi việc quá thuận lợi lại khiến người ta có cảm giác không an toàn."

"Đây là ý gì?" Nhậm Hào nhíu mày.

"Đúng là tôi không có ý định sẽ giết POI, nhưng Nhậm Hạo chết thì càng tốt cho kế hoạch của tôi."

"Hà Lạc Lạc!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip