•10•
Lên máy bay rồi Jisoo vẫn không thể tin được là Jungkook chuẩn bị đưa mình đi Hawaii. Cô nhìn thật kĩ tấm vé trên tay, thử cào cào vào chữ trên đó để chắc chắn rằng mình không bị lừa, rằng đây không phải do Jungkook thừa hơi dán đè tên thành phố lên.
- Nhưng tại sao chứ?
Jungkook nở nụ cười tươi rói với cái biểu cảm tự hào như thể đã chờ cô hỏi từ lâu lắm rồi. Cậu lấy từ trong túi một tờ báo nhàu nát, đưa cho cô xem. Jisoo nhận lấy nó và nhanh chóng nhớ ra cuộc đối thoại năm nào.
- Em đã tìm thấy nó. Ở trong cái hũ bị cất ở sâu sâu bên trong ấy.
Jisoo thực sự rất cảm động. Cô cố gắng để không rơi nước mắt, nhưng đôi mắt cô long lanh như thể chỉ chớp mắt thôi là giọt lệ sẽ chảy xuống. Jungkook dán sát vào tai cô thì tầm.
- Em chỉ cất nó ở một nơi thật sâu, chứ chưa bao giờ lãng quên cả.
Jisoo mỉm cười rồi thơm nhẹ vào má cậu. Nhưng Jungkook lắc đầu ngúng nguẩy.
- Hông đúng chỗ!
Rồi cậu chỉ vào môi mình.
- Chỗ này nè.
Jisoo không thể kiềm chế mà nở nụ cười. Cô nhìn quanh rồi thơm chụt một cái vào môi cậu. Sau đó cô nhanh chóng quay mặt ra cửa sổ, cố gắng kiềm chế trái tim đang đập liên hồi.
- Em bảo rồi mà. Em sẽ không cam chịu cái kết cục kia đâu.
Bờ vai của cô gái bất chợt sững lại. Nhưng chàng trai ngồi cạnh không nhận ra điều đó.
Hawaii là nơi mà Jisoo muốn đến từ rất lâu về trước. Cô rất muốn được ăn các món đặc sản nơi này, nên sau khi họ tắm rửa nghỉ ngơi một chút ở khách sạn xong thì Jungkook kéo Jisoo đi ăn tối. Nhà hàng được Jungkook đặt trước trông rất sang trọng, chỗ ngồi của hai người cũng rất riêng tư, cạnh cửa sổ hướng ra mặt biển.
Nhưng Jisoo vẫn không an tâm lắm.
- Jungkook đi ngoài đường ăn mặc như thế này liệu có bị phát hiện không? Chị nghĩ hay là em cứ đeo tạm cái khẩu trang đi.
- Jisoo đừng lo. Ở chỗ này chả ai nhận ra em đâu. Với cả Jisoo mới là người phải cẩn thận chứ. Em bị nhận ra không sao cả. Em chỉ sợ Jisoo bị liên luỵ.
Jisoo khẽ thở dài.
- Được rồi, cả hai chúng ta cùng đeo được không?
Thế là mới xảy ra cái hình ảnh hiện tại, một cặp đôi đeo hai cái khẩu trang hình vịt vàng dắt tay nhau đi dạo. Jisoo nhìn xem Jungkook có để tâm mấy ánh nhìn của người xung quanh không, nhưng cô thở phào nhẹ nhõm khi anh còn đang mải chụp ảnh, chẳng hề để tâm đến họ. Rồi tự nhiên Jisoo nhận ra là, có một phần nào đó của Jungkook vẫn giống như ngày xưa, chẳng hề thay đổi. Jungkook vẫn luôn hết mình với đam mê của mình mà không quan tâm đến ánh nhìn của người xung quanh.
Như khi xưa, cậu vẫn luôn lẽo đẽo theo cô mặc kệ sự xua đuổi.
Sau khi gọi xong món ăn, hai người mới cởi khẩu trang ra. Jungkook cầm lấy máy ảnh hí hửng ngồi xuống cạnh Jisoo, đưa cho cô xem mấy bức ảnh trước đó mình chụp được.
- Jisoo nhìn này, đây là lúc em đang nằm ngủ trên máy bay. Người đâu mà xinh đến mức lúc ngủ cũng xinh vậy chứ?
Jungkook lướt qua hàng loạt tấm ảnh, vừa nhấn nút vừa giải thích mình chụp ở đâu, chụp như thế nào. Jisoo chống cằm nhìn cậu, trên môi luôn luôn nở nụ cười tươi tắn.
Hai người xem xong hết ảnh thì đồ ăn cũng được đem ra. Jisoo ngồi thẳng dậy, kéo kéo ống tay áo của Jungkook và bảo anh về chỗ ngồi. Bất chợt Jungkook ghé đầu thật sát và hôn chụt một phát lên môi Jisoo.
- Biết rồi công chúa Jisoo.
Jungkook đứng dậy và chuyển sang ghế sofa đối diện, và vì thế nên cậu để lỡ mất khoảnh khắc gò má của cô đỏ bừng.
- Jisoo 17 tuổi -
"Trường học mới của chị như thế nào?"
- Cũng ổn. Bạn bè thầy cô rất thân thiện.
Trên bàn học, balo của Jisoo bị xé rách tứ tung.
Jisoo gạt balo xuống đất, nhìn thấy dòng chữ khắc sâu trên bàn: "Lo cái thân mày đi, đừng lo chuyện bao đồng nữa."
"Thế nhà mới thì sao? Đẹp không? Có bằng ở nơi cũ không?"
- Cũng tốt lắm. Không có gì thay đổi mấy.
Jisoo sợ hãi chạy thật nhanh trên hành lang tối tăm. Cô chạy đến trước cửa căn hộ của mình, lập bập ấn mã số, mở ra rồi chui vào, đóng chặt cửa lại.
Jisoo ngồi sụp dưới đất, cố gắng để bản thân trấn tĩnh một chút rồi mới từ từ đứng dậy, nhìn qua mắt mèo để chắc chắn kẻ bám đuôi không theo sau mình.
Nhưng một bóng người mặc áo đen xuất hiện ngay trước cửa, khiến cô sợ hãi ngồi thụp xuống.
"Bíp bíp bíp bíp"
Hắn đang cố gắng nhập mã số!
Jisoo sợ hãi chạy về phòng, chốt cửa lại. Cô lấy điện thoại ra và gọi cho cảnh sát.
"112 xin nghe?"
- Có... có một kẻ nào đó đang muốn đột nhập vào nhà cháu... hắn đã bám theo cháu từ lúc cháu tan học...
Ba ngày sau, bố của Jisoo hốt hoảng gọi điện cho con gái.
"Jisoo. Ngay lập tức thu dọn hành lí. Con sẽ đi Trung Quốc với bố mẹ"
- Nhưng mà...
"Đây không còn là hỏi ý kiến con nữa. Ngày hôm nay bảo anh chị giúp con soạn đồ đi. Ngay trong ngày bố mẹ sẽ gửi thông tin chuyến bay."
—————
Jisoo chẳng thể nào dỗ được Jennie đang khóc nức nở, chỉ có thể gắng gượng đeo lên nụ cười trấn an.
- Thôi nào, có phải chị đi luôn đâu. Em đừng khóc như thể chúng ta mãi mãi chia xa ý.
- Em không khóc vì chị đi! Em chỉ khóc vì chị đã chịu đựng nhiều thứ kinh khủng như vậy mà không nói với em một lời!
Jisoo nhẹ nhàng lau đi nước mắt đang lăn dài trên má của em mình, nhẹ nhàng nói.
- Nói ra cũng có giúp được gì đâu. Chỉ làm em nặng lòng thêm.
Bất chợt, Jennie ngẩng đầu nhìn Jisoo.
- Thế còn thằng nhóc kia thì sao? Chị sẽ nói cho nó biết chứ?
Jisoo bần thần trước câu hỏi bất ngờ. Nhưng rồi cô mỉm cười yếu ớt.
- Còn có thể làm sao chứ. Hãy chấm dứt trước khi quá muộn đi.
Chỉ là trong tim Jisoo vẫn hi vọng em ấy vẫn sẽ đi tìm mình, sẽ hỏi xem tại sao lại muốn chia tay, sẽ nói rằng em ấy chờ mình quay về.
Nhưng Jungkook không bao giờ xuất hiện một lần nữa. Lúc làm thủ tục ở sân bay, Jisoo cứ nhìn ra ngoài cửa, nhưng không hề thấy bóng dáng quen thuộc mà cô hoài đợi chờ.
- Chị nhìn này, có vẻ BTS bận rộn lắm. Ngày nào cũng có lịch trình.
Jennie hẳn là biết Jisoo đang nghĩ gì, cố gắng tìm lí do để an ủi. Jisoo mỉm cười xoa đầu cô em gái.
Giây phút cô bước chân qua cửa hải quan, Jisoo biết rằng, cô và em ấy đã chấm dứt thật rồi.
——————
end chap
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip