#36
Bae Joohyun cảm giác mình đang rơi, tự độ cao đến mức không thể thấy được mặt đất. Gió cứ lồng lộng xoẹt qua tai cô tạo nên âm thanh không mấy dễ chịu, cả người không thể thuận theo ý mình mà cứ quay mòng mòng trên không. Cảm giác chân thực này khiến cô bắt đầu sợ hãi, cảm giác buồn nôn và khó chịu đột ngột dâng trào.
Ngay đúng lúc lưng cô quay về phía bầu trời, cả người cô quay sấp lại. Chỉ trong tích tắc, trong mắt cô chỉ còn những thanh sắt đan xen nhay như một tấm lưới, xa hơn một chút chính là mặt đất. Chưa kịp tìm đến cảm giác tuyệt vọng, ngực Bae Joohyun đập thẳng vào một thanh sắt khiến nó gãy làm đôi. Ngực lập tức truyền đến một cơn đau dai dẳng khiến nước mắt cứ rơi ra, miệng thì há hốc phun ra đợt máu đỏ tươi.
"Bịch"
Cả cơ thể Joohyun đập thẳng xuống sàn đất. Từng khúc xương trong người như vỡ vụn, dường như các cơ quan nội tạng trong cơ thể bị nát tươm, máu cứ thế ùa ra ngoài... Gương mặt cô cũng theo quán tính mà đập thật mạnh xuống nền nhà lạnh cóng. Đau tới mức không thể thoi thóp được, không thể khóc được, chỉ biết nằm đó cố gắng hớp từng ngụm không khí vào phổi sớm đã không còn nguyên vẹn.
Nhưng sao Bae Joohyun vẫn còn ý thức? Với độ cao như thế khi rớt xuống chắc chắn sẽ chết. Sao cô vẫn phải trải qua cảm giác tuyệt vọng này.
Trước khi cô nhắm mắt, cầu nguyện cho cái chết đến với mình. Một hình bóng quen thuộc từ xa lại gần.
"Seul...gi, c-cứu..." Gặn từng từ bằng đôi môi sớm đã tím tái của mình, Bae Joohyun nói với Seulgi.
"Joohyun chị vẫn còn sống à, ảo diệu thật." Giọng nói Kang Seulgi ở đằng sau cô vang lên ngày một gần.
"Chị nên chết đi." "Chị nên chết đi." "Chị nên chết đi." "Chị nên chết đi." "Chị nên chết đi." Chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, cô nghe từng giọng nói quen thuộc phát ra càng gần, nhưng chất giọng đều đều ám ảnh này chắc chắn không phải họ. Rồi họ lại gần, từ Seungwan rồi Sooyoung, Yeri cả các thành viên Bangtan đều mang một đôi mắt mất đi tròng đen, gương mặt vô hồn nhìn xuống Bae Joohyun đang nằm bẹp dí dưới sàn.
"Bae Joohyun, em đáng chết lắm." Kim Taehyung với gượng mặt như bao người khác , anh quỳ xuống bóp chặt gương mặt sớm đã tê liệt của cô và nở một nụ cười ranh mãnh.
"Em quyến rũ tôi."
"Em nên chết đi." Kim Taehyung là người nói ra lời lãnh khốc cuối cùng, Bae Joohyun khẽ nhắm mắt lại. Cô có còn một trái tim nguyên vẹn đâu mà để đau lòng. Mắt cũng không thể tự điều khiển được thì làm sao để khóc đây?
Mơ. Chắc chắn là mơ, nhưng nó sao lại chân thực đến như vậy? Người cô như có hàng ngàn cây kim châm vào làm cho bất động, rồi cứ thế bị một cây búa to lớn dập cho nát ra.
.
"Mau tỉnh lại đi Joohyun. Xin chị hãy tỉnh lại." Một giọng nói lạ không xa không gần cứ thoang thoảng trong tai cô.
Bae Joohyun mở mắt ra, tay chân cô đang bị chói lại trên giường bệnh. Cô khẽ di chuyển bản thân, chẳng còn đau nữa. Một chút vết thương cũng không có. Nhìn xung quanh cho cô cảm giác an toàn, chỉ còn các thành viên của Red Velvet và Bangtan, họ không còn gương mặt vô cảm đó, đôi mắt cũng đã trở lại bình thường. Nhưng sao phải là ở nơi đầy rẫy mùi sát trùng này, tại sao cô không được di chuyển tự do?
"Joohyun ơi, chị phải bình tĩnh khi nghe em nói." Vẫn là Kang Seulgi hoảng hốt đứng trước mặt cô. "Không được kích động nhé."
"Tại sao phải trói chị?" Joohyun hỏi, có phần hơi cáu gắt.
"Bác sĩ chuẩn đoán chị bị thần kinh. Rất nặng" Seungwan hơi khẩn trương trả lời.
"Mai chị phải ra toà. Công ty đã thuê luật sư rồi." Kang Seulgi hít một hơi sâu rồi nói và đưa cho Joohyun một tờ giấy. Joohyun nhìn tờ giấy rồi đến đứa em của mình với ánh mắt không thể tin được chuyện gì đang xảy ra.
"Học thuộc tờ giấy này. Trả lời y chang những gì luật sư soạn cho, chị sẽ ổn thôi."
"Chị đã làm gì phải ra toà." Bae Joohyun lắc mạnh đầu. Đây không phải là ác mộng chứ.
"Cô còn hỏi nữa ư?! Cho dù có là fan cuồng hay antifan, cô cũng không nên giết người chứ." Kim Taehyung từ đâu gào lên, vồ đến Joohyun, 2 tay nắm chặt cổ áo cô.
"Chị không giết người." Mắt Bae Joohyun bàng hoàng, tại sao vừa thức dậy đã vu khống cô. Trên đời này người mà cô có chết cũng không muốn làm đó chính là một kẻ sát nhân.
"Không giết người? Cô đẩy con người ta từ sân khấu xuống. Rồi ra sức dùng chân đá vào người ta mà cho rằng không chủ ý giết người? Cô điên thật rồi." Kim Taehyung trừng mắt nhìn thẳng vào đôi đồng tử sớm đã mờ đi vì nước mắt.
Joohyun cụp mắt xuống. Đây chắc chắn không phải sự thật, đây chắc chắn là ác mộng.
"Sao? Cô nàng nước mắt cá sấu, chưa gì đã cố gắng dành lấy lòng thương hại của người khác rồi à?"
"Cô nên chết đi!"
"Cô nên chết đi!!"
Có những tiếng thì thầm to nhỏ ngay sát bên tai cô. Song nó biến thành những tiếng kêu gào, tiếng hét, tiếng cười ha hả cứ vang ra xa rồi lại gần. Joohyun như lọt thỏm trong một hố đen không đáy, nơi xuất phát âm thanh cũng chẳng rõ. Cô tuyệt vọng đến phát điên.
Có lẽ họ nói đúng. Có lẽ bệnh viện tâm thần mới là nhà của cô. Có lẽ Bae Joohyun này điên đến mức đã giết người.
...
"Joohyun, em bị sao vậy? Đau ở đâu à? Có chuyện gì không?" Kang Seulgi choàng tỉnh giấc khi nghe cô gái nằm trên giường hét to. Bae Joohyun không bật dậy sau tiếng hét đó, cô chỉ thấy chị của mình mắt trợn to nhìn lên trần nhà, thở hổn hển.
Tiếng bật cửa vang lên, Kim Taehyung cùng các thành viên Red Velvet khác chạy vào.
"Các cậu không được vào đây, nhóm khác không được vào. Mai muốn bị lên bào á?" Quản lý Red Velvet gào lên, đồng thời sập cửa nhanh chóng ngăn cách căn phòng và các thành viên Bangtan còn lại.
"Bae Joohyun, em có sao không?" Taehyung là người duy nhất lọt vào bên trong, cậu nhẹ nhàng đi đến, quỳ xuống ân cần hỏi cô.
Vừa thấy anh, cô lập tức ngồi dậy, co tròn người như bảo vệ chính bản thân mình. Đôi mắt hơi nheo lại khi cảm thấy cơn đau buốt ập tới từ đầu.
"Joohyun... em đang bị thương. Ngồi dậy từ từ..." Anh sốt ruột nói, nhất thời khó hiểu hành động kì quái của cô. Trên người cô toàn những dải băng màu trắng. Đầu và vai cô được băng bó chằng chịt.
Bae Joohyun liếc qua, ánh mắt bỗng ánh lên những cảm xúc lẫn lộn, sợ sệt có, kinh hãi có, hận thù có.
"Anh bóp cổ tôi." Cô chỉ thẳng tay về phía Taehyung.
"Bóp cổ...làm sao anh có thể. Anh không..." Kim Taehyung sững người, đôi mắt có chút run run nhìn về phía cô.
"Còn các người" Cô chỉ tay qua từng người có mặt trong căn phòng. "Các người đòi giết tôi." Giọng nói sợ hãi của Joohyun vang rõ cả căn phòng không một tiếng động. Mọi thứ dường như chìm trong sự im lặng và bất ngờ.
"Joohyun unnie... chị bị sao vậy?" Vừa nói Kang Seulgi vừa tiến đến.
"Đừng lại gần!" Bae Joohyun la lên, bất giác cô lùi lại thêm một chút nữa. Đôi mắt khẽ nheo lại vì đau khi di chuyển, nhưng vẫn không quên nhìn chòng chọc cảnh giác những người xung quanh.
Mặc khác, Kim Taehyung cảm giác như bị một tảng băng đè lên lồng ngực. Nhìn lên cô gái đang ngồi co ro trên giường bệnh, trên đầu quấn một dải băng, tay chân thì bó bột mà lòng rối bời.
Ai đã khiến Bae Joohyun của anh thành ra như vậy.
Bae Joohyun đã từng rất mạnh mẽ mà phải không.
Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống từ đôi đồng tử sớm đã nhoà đi của Kim Taehyung.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip