2.11. The golden rose
Draco nghĩ rằng có lẽ sẽ có một cuộc giảng hòa với đám Gryffindor sau nỗ lực thẩm vấn bằng thuốc Đa dịch, nếu chỉ vì sự xấu hổ từ phía họ. Nhưng tháng Một trôi qua, cả ba vẫn giữ khoảng cách với cậu, dù đã bớt hơn trước. Việc tránh mặt cậu trở nên khó khăn hơn khi Hermione trở thành một con mèo đáng thương bị nhốt trong bệnh thất.
Draco bật cười phá lên lần đầu tiên nghe chuyện gì đã xảy ra với con mèo của Millie. "Chẳng buồn cười chút nào!" Hermione khăng khăng.
"Wilberforce? Cậu đã cố gắng biến thành Wilberforce?" cậu thở dốc, ôm bụng vì cười quá nhiều. Cậu nhận được cái nhìn nghiêm khắc từ bộ ba. "Millie nghĩ rằng mình đang cố giết Wilberforce!"
Từ vẻ mặt của họ, sự thật đó chẳng làm câu chuyện hài hước hơn chút nào.
Cô ấy bị mắc kẹt trong bệnh xá, điều này khiến mọi người nghĩ rằng cô bạn Muggle thông minh nổi tiếng đã trở thành nạn nhân tiếp theo của Người thừa kế. Và mấy lời đồn Draco là Người thừa kế càng tăng thêm, vì nhiều người nghĩ cậu sẽ nhắm vào người bạn duy nhất của mình. Nó gần như đã thuyết phục được cả những người bạn cùng năm của Draco, trước khi cậu thừa nhận với họ rằng Hermione bị như vậy vì một tai nạn độc dược kỳ quái. Sau đó, họ lại bắt đầu gọi cậu là Người thừa kế của Slytherin.
Ban đầu có một vấn đề với những kẻ có thói tò mò khác, điều mà Draco đã dẹp yên bằng sự kiên quyết cứng đầu của mình trong những chuyến thăm hàng ngày với Hermione. Cậu thấy mình ở cùng đám Gryffindor thường xuyên hơn trong nhiều tháng, đơn giản là vì những lần đến thăm Hermione của họ trùng nhau. Potter đã thấy khó khăn trong một hoặc hai tuần đầu tiên để nhìn thẳng vào mắt cậu, mặc dù Draco có cảm giác tự mãn rằng điều đó liên quan đến thời gian ngắn ngủi cậu ta nằm trên giường của cậu hơn là sự nghi ngờ về Người thừa kế.
Cuối cùng, Draco phát ngán với những kẻ tò mò cố gắng thò đầu vào và cậu đã cho bọn nhóc năm hai Slytherin biết: những kẻ nói xấu bạn bè của Draco Malfoy có thể bị dính lưỡi, những kẻ nhìn trộm bạn bè của Draco Malfoy có thể mù mắt. Draco liếc nhìn lên và thực hành bùa Nhọt để phòng hờ, tất nhiên là, nó rất hiệu quả. Và Ron đã thực sự cố gắng cảm ơn Draco vì điều đó.
Họ vẫn không nói chuyện với cậu nhiều hơn mức cần thiết, khiến Hermione rất khó chịu. Và cô ấy đã thừa nhận với cậu rằng Ron và Harry vẫn nói về cậu như thể cậu có thể là Người thừa kế của Slytherin khi cậu không ở đó.
Bị trói buộc trong bệnh xá, nhưng vẫn không thể cản được sự thông minh của cô gái này. Đôi khi khiến cậu hơi sợ hãi, và rằng cậu cố phủ nhận việc bản thân phải tỏ ra vui vẻ khi cô bạn của mình không còn ngoe nguẩy đuôi, với bộ lông xù xì và vài tiếng meo meo khi đầu tháng Hai vừa đến.
Việc tập Quidditch trở nên căng thẳng khi họ tiến gần đến trận đấu giữa Ravenclaw và Slytherin, diễn ra vào ngày 20. Flint bắt họ tập ba lần một tuần, cộng với việc Draco ngoan cố giữ thói quen bay đêm cuối tuần khiến cơ thể cậu đau nhức và kiệt sức gần như suốt thời gian. Cậu sẽ trộm đủ loại thuốc để hỗ trợ, nếu kho của Severus vẫn mở cửa cho cậu. Thế nên, cậu đã giữ lại lọ Thuốc an thần thứ hai mà cậu nhận được vào dịp Giáng sinh, giống như những chàng trai Slytherin khác, và hy vọng cậu sẽ không cần phải dùng nó để chống lại Ravenclaw.
Hermione gửi thư cho cậu từ Lâu đài Cú, cũng như sắp xếp một cuộc gặp ngắn mỗi tuần sau giờ Độc dược để cả hai có thể cùng nhau nói chuyện. Cậu rất vui khi thấy cô ấy vẫn đeo chiếc vòng tay của cậu, giờ thì cánh tay cô ấy không còn đủ lông để che phủ nó nữa.
Tuyết bắt đầu tan, cùng với sự tan chảy dần dần trong nỗi kinh hoàng đã từng bám theo Draco bất cứ khi nào cậu đi dọc hành lang. Những cây mạn đà la đã trưởng thành. Lockhart đã tuyên bố rằng Người thừa kế đang sợ hãi trước năng lực của hắn, thường la lối ầm ĩ trong tầm nghe bực bội của Severus. Và Hermione, tất nhiên, hoàn toàn không phải là một vụ tấn công trong dịp Giáng sinh, chỉ là một con mèo. Theo tính toán của Draco, sẽ không có thêm bất kỳ vụ tấn công nào nữa cho đến tháng Năm. Điều đó đáng lẽ phải an ủi, ngoại trừ việc Hermione cùng với Penelope Clearwater đã bị đánh dấu là nạn nhân.
Trước khi Lễ Tình Nhân đến, có cảm giác như tháng Năm sẽ không bao giờ tới. Cậu nghĩ mình có thể gặp ác mộng về việc Hermione bị hóa đá, nhưng thay vào đó, nhiều giấc mơ của cậu chỉ là sự lặp lại lộn xộn của Giáng sinh, ngón tay Potter chạm vào vết sẹo của cậu và những con đom đóm lơ lửng quanh cây thông của Severus, hàng trăm giấy gói màu xanh lá cây biến mất và ngón tay Potter chạm vào môi cậu.
Bất kỳ nỗ lực để giữ tâm trí cậu tránh xa chuyện lãng mạn đều bị phá hỏng bởi sự xuất hiện của Lễ Tình Nhân. Cậu đã viết nhật ký cho ngày hôm đó, Potter nhận được một tin nhắn tình yêu buồn cười từ Weasel Girl, mình suýt trộm được nhật ký của cậu ta nhưng cậu ta đã giật lại. Nhưng cậu đã quên mất ngày lễ này trở nên xa hoa đến mức nào, dưới ảnh hưởng của Lockhart trong bộ áo choàng màu hồng của hắn. Những Slytherin khác cũng không chuẩn bị cho cảnh tượng đang chờ đợi họ vào bữa sáng, với những dải ruy băng màu hồng lòe loẹt phủ kín các bức tường và những bông hoa giấy hình trái tim đe dọa làm rối tung mái tóc của Draco.
"Cậu biết đấy," Draco rùng mình nói, "Tôi đã hứa với Severus rằng mình sẽ không ăn bất kỳ bữa nào trong bếp với lũ gia tinh nữa. Nhưng tôi cũng nghĩ đây đủ điều kiện là một trường hợp khẩn cấp—" Và rồi ánh mắt của Severus rơi xuống, xuyên thấu cậu như một mũi tên từ trên cao, một thông điệp không cần Bế quan bí thuật để truyền đạt, Nếu ta phải chịu đựng, thì con đỡ đầu của ta cũng phải chịu.
Draco ngồi xuống bàn Slytherin và chống cằm lên bàn tay đầy bất mãn, buộc phải xem lại màn trình diễn của Lockhart. "Chúc mừng Lễ Tình Nhân!" Lockhart hét lên. "Và ta xin cảm ơn bốn mươi sáu người đã gửi thiệp cho ta cho đến giờ! Ít nhất một trong số họ, ta nghi ngờ, có lẽ là một giáo sư... À mà thôi! Ta đã tự mình sắp xếp một bất ngờ nhỏ cho tất cả các trò — và nó không dừng lại ở đây!" Lockhart vỗ tay và qua cánh cửa Đại Sảnh vào hành lang, một tá người lùn cau có diễu hành, phẩm giá của họ đã bị Lockhart xúc phạm nghiêm trọng bằng cách mặc cho họ đôi cánh vàng và bắt họ mang đàn hạc. Draco hy vọng hắn đã trả đủ tiền cho họ vì việc này.
"Những thần Cupid thân thiện, mang theo thiệp của ta!" Lockhart rạng rỡ nói. "Họ sẽ bay lượn khắp trường hôm nay để trao thiệp Valentine cho các trò! Và niềm vui không dừng lại ở đây! Ta chắc chắn rằng các đồng nghiệp của ta cũng muốn hòa mình vào tinh thần của dịp này! Tại sao không nhờ Giáo sư Snape chỉ cho các trò cách pha chế một lọ thuốc tình yêu!" Draco biết cách quan sát Severus ở Bàn Giáo Viên lúc này, và cậu lưu giữ cái nhìn ghê tởm hoàn toàn tuyệt vời đó trong album tinh thần của mình cho Severus, nếu số phận tương tự cuối cùng cũng đến với cậu. "Và trong khi các trò đang ở đó, Giáo sư Flitwick biết nhiều về những bùa mê quyến rũ hơn bất kỳ phù thủy nào ta từng gặp, lão già lanh lợi!"
Draco bị một người lùn phục kích đầu tiên với một tấm Valentine mà cậu giả vờ không biết là của Pansy. Cậu ấy có lòng tự trọng không gửi cho cậu cái nào năm nay, mặc dù không thể không liếc nhìn cậu đầy mơ mộng suốt cả ngày lãng mạn này. Gay, cậu mấp máy môi về phía cậu ta. Gay, gay, gay, Pansy, còn gì để nói nữa?
Draco thích thú khi chứng kiến sự bực bội của các giáo viên khi những người lùn tiếp tục làm gián đoạn các lớp học, và tiếc rằng Lễ Tình Nhân không rơi vào cùng ngày với Độc dược, để cậu có thể chứng kiến cuộc chiến chống lại sự lãng mạn của Severus phải diễn ra như thế nào. Nhưng cậu đã chứng kiến điểm nổi bật của ngày hôm đó, có lẽ là của cả năm, thất bại của Severus trước Lockhart.
Nó đã được dự đoán rất nhiều, đến nỗi cậu đã ghi vào nhật ký, mặc dù khách quan mà nói, nó dường như không quan trọng đối với diễn biến của vòng lặp màu xanh: Valentine đặc biệt của Potter.
Draco tình cờ gặp Potter với chiếc túi bị rách, đang cố gắng thu thập đồ đạc để bỏ trốn. Cậu ta ngay lập tức nhận ra cậu, nhưng Draco diễn như thể mình vừa vô tình bắt gặp cảnh tượng quyến rũ này. "Sao vậy, Potter, có chuyện gì vậy?" cậu hỏi bằng giọng ngây thơ nhất của mình. Nhưng cảnh tượng của Draco dường như khiến Potter, nếu có gì, càng hoảng loạn hơn cậu nhớ.
"Không, Ron, đó là Draco, Draco không được thấy cái này," Potter lắp bắp, "Giúp tớ với," đầu tiên nhìn chằm chằm vào bạn bè của mình và sau đó là những học sinh năm nhất đang chờ đợi, Weasley nhỏ đứng đầu. Cứ như thể bất kỳ ai trong số họ có thể cứu cậu ta khỏi tình yêu vậy.
"Tất cả sự hỗn loạn này là gì vậy?" Huynh trưởng Weasley nói, và Draco cười toe toét.
"Ồ, nhìn kìa, Potter, đó là anh trai của Ron, Peter, có lẽ anh ấy sẽ biết chuyện gì đang xảy ra," cậu kéo dài giọng nói.
"Percy!" Peter phản đối. "Tên tôi là Percy!"
Potter dường như coi sự phẫn nộ của Peter là cơ hội tốt nhất để chạy trốn khỏi hiện trường, nhưng những người lùn túm lấy đầu gối cậu ta và khiến cậu ta ngã xuống sàn. Draco phải che miệng, để tiếng cười không bật ra quá lớn. Cậu không thể bỏ lỡ bài thơ cho muôn đời sắp được tiết lộ.
"Đúng rồi," người lùn nói, ngồi trên mắt cá chân của Harry, "Đây là thơ Valentine của cậu."
Nó phải khác với lần trước. Nó không thể buồn cười đến thế này. Chưa từng có trong lịch sử loài người lại buồn cười đến thế này.
Đôi mắt cậu xanh như cóc ngâm tươi,
Tóc cậu đen như tấm bảng đen.
Mình ước gì cậu là của mình, cậu thật thần tiên,
Người hùng đã đánh bại Chúa tể Hắc ám.
Draco không biết điều gì khiến nó buồn cười đến vậy. Có lẽ đó là sự vô lý tuyệt vời của vần điệu lệch của "bảng đen" với "Chúa tể Hắc ám". Có lẽ đó là việc lạm dụng hình ảnh con cóc, cứ như thể những nguồn lực thơ ca đó, đã tạo ra thiên tài sáng tạo của "bảng đen" với "Chúa tể Hắc ám", đã cạn kiệt hoàn toàn khi nói đến việc diễn tả màu xanh của đôi mắt Potter. Phải thừa nhận rằng, đó là những thứ mà người ta muốn đưa vào một tấm card Valentine, trái ngược với cái dị vật hiện tại đang co rúm trên mặt đất. Tuy nhiên, có lẽ phần hài hước nhất là nỗ lực yếu ớt của Potter để hòa mình vào tiếng cười của mọi người, mặc dù cậu ta rõ ràng ước mình có thể đổi tên và mua một chiếc khóa Cảng đến Guam.
Hoặc có lẽ đó chỉ là cái nhìn cay đắng mà cậu ta đang nhìn Draco, cứ như thể cậu là người duy nhất ôm bụng đang rú lên vì cười.
"Cậu gửi cái này, Draco?" Potter cảnh giác nói, chỉ để Peter Weasley chen vào giữa họ, cố gắng khiến mọi người quay lại lớp học.
"Đi đi, đi đi, chuông reo năm phút trước rồi, vào lớp, mau. Và cậu nữa, Malfoy."
"Đợi đã," Potter nói, nắm lấy cánh tay Draco và nhìn cậu bằng đôi mắt xanh như cóc ngâm tươi. "Là cậu, đúng không? Cậu đang cố làm tôi xấu hổ, đúng không? Cậu luôn làm thế này—"
Draco nhìn qua và thấy Ginny Weasley mở to mắt nhìn, trông đau khổ khi rõ ràng tấm Valentine của cô bé đã diễn ra rất khác so với những gì cô bé hy vọng. Nếu cử chỉ lãng mạn rụt rè của cậu kết thúc bằng việc cậu định buộc tội đó là âm mưu của Kẻ kế vị Slytherin, thì chắc chắn đã có điều gì đó bị sai lệch trong quá trình truyền đạt.
Draco có lẽ nên vạch trần cô bé như lần trước. Có lẽ cậu nên làm vậy, nhưng ý nghĩ cảnh báo Potter về sự ngưỡng mộ của Weasley nhỏ và đẩy nhanh tình yêu đích thực của họ khiến cậu đột nhiên bớt hứng thú hơn. Và cậu không biết Ron sẽ nghĩ gì về cậu vì điều đó. "Ôi, vì Salazar, không phải tôi, Potter. Tại sao tôi lại lãng phí thời gian chỉ để viết thư Valentine cho cậu, khi ngoài kia có một sinh vật tinh tế và hoàn hảo như Cedric Diggory đang tồn tại trên thế giới?"
Khuôn mặt Potter đỏ bừng và nóng ran. "Cedric Diggory? Cậu thực sự vẫn thích—"
Peter cố gắng chen vào giữa họ. "Với tư cách là một huynh trưởng, tôi phải cảnh báo việc đánh nhau trong hành lang..." Nhưng lời của anh ta cũng không có tác dụng tại vì tất cả sự chú ý mà Potter đang dành cho cậu.
"Này, Harry, thôi nào," Ron nói, và với sự giúp đỡ của Hermione, cậu ta đã cố gắng kéo Potter vào lớp Bùa chú cùng mình.
"Nghiêm túc đấy, không phải tôi!" Draco gọi theo họ, và Ron đã có một cử chỉ đủ thô lỗ để, ít nhất, thể hiện một chút nghi ngờ dai dẳng.
Draco cảm thấy khó khăn khi đến giờ ăn tối, những cái nhìn khó chịu hướng về cậu không chỉ từ Potter mà còn từ gần như toàn bộ bàn Gryffindor, trừ Weasley nhỏ. Không, thôi nào, cô bé, đứng lên và tuyên bố tình yêu của mình đi, cậu nghĩ cay đắng.
Cuối cùng cậu ta sẽ đáp lại thôi. Vì vậy, đã đủ tệ rồi khi tất cả mọi người trong tầm mắt hoặc nhìn chằm chằm vào cậu hoặc chế nhạo cậu, vì nghĩ rằng cậu đã gửi cho Potter một trò đùa Valentine. Và rồi, tất cả nghiệp xấu tích tụ qua hai dòng thời gian đều đổ ập xuống cậu.
"Draco Malfoy?" một giọng nói cộc cằn, mệt mỏi hỏi. Ngay cả khi Draco muốn bỏ chạy, cũng không kịp, bởi vì người lùn này rõ ràng chỉ muốn kết thúc chuyện này và chấm công rồi. Có lẽ đó là lý do tại sao nó không thể chờ đợi và giao nó ở một nơi nào đó ít công khai hơn.
"Chú ý, chú ý," người lùn gọi, và mọi người nhanh chóng cười khúc khích và xô đẩy nhau, khi một tiếng im lặng lan tỏa khắp Đại sảnh đường.
"Theo," Draco thì thầm một cách điên cuồng, "Theo, cậu luôn là người bạn yêu thích của tôi. Nếu cậu từng là bạn của tôi, cậu sẽ rút cây đũa phép quý giá đó ra và nguyền một lời nguyền không thể tha thứ lên tên lùn đó," nhưng đã quá muộn. Kẻ khốn nạn đã cất tiếng hát.
Và Draco có hai khổ thơ tình.
Tóc anh vàng óng ả như dòng máu cao quý,
Đôi mắt xám như vết mực loang.
Mọi người nói anh lạnh lùng, nhưng chẳng ai hay biết,
Tình yêu anh dành cho Nghệ thuật Hắc ám thật nồng nhiệt.
Ai bêu xấu anh, lưỡi kẻ đó sẽ tiêu tan,
Nhưng em ước gì anh dùng chính chiếc lưỡi đó...
Anh là người thừa kế Slytherin, nhưng em chẳng màng,
Em ước gì anh sẽ hóa đá em.
Và người lùn đã kết thúc khổ cuối với một cái cúi đầu nhỏ rùng rợn, vung đôi cánh và càu nhàu khi lê bước đi, lẩm bẩm về việc không được trả đủ tiền cho cái trò ba xu này.
Draco chờ đợi tiếng cười, nhưng không có tiếng cười nào vang lên. Thay vào đó, vài tiếng cười khúc khích nghẹn ngào đã chuyển thành một sự im lặng khó chịu, khi các học sinh dường như đang cố suy diễn những ẩn ý. Có lẽ chẳng có gì thú vị khi một tấm Valentine lại gọi cậu là kẻ hóa đá bạn học của mình.
Đối mặt với quá nhiều sự giám sát, không có cách nào khác ngoài việc giải quyết vấn đề này từ gốc rễ. "Potter!" Draco giật mình, đứng phắt dậy trên ghế, trừng mắt nhìn về phía bàn Gryffindor. Cậu đưa tay lên miệng và hét lớn. "Tôi không gửi cho cậu cái Valentine đó, đồ ngốc! Cậu không cần phải trả đũa! Hay là cậu, Ron? Có phải cậu đang cố gắng hủy hoại cuộc đời tôi không?"
Một tiếng thét nhỏ nhẹ nhàng vang lên từ gần bên trái Draco. Cậu không nhận ra giọng nói đó cho đến khi nó được tiếp nối bằng một tiếng nức nở ngày càng lớn. "Tôi xin lỗi, Draco! Tôi nghĩ cậu sẽ thích nó!" Pansy Parkinson hét lên, và chạy ra khỏi Đại sảnh trong cơn kích động. Millie nhìn theo hướng Draco với vẻ mặt khó chịu, trước khi dẫn Daphne và Tracey đi theo.
Draco nhìn chằm chằm theo họ trong sự khó hiểu. "Ai đó hãy nói với cậu ấy rằng tôi là người đồng tính!" cậu gầm lên khắp Đại sảnh đường. "Và cũng không phải là Người thừa kế Slytherin!"
Sau một tuyên bố như vậy, thực sự không còn cách nào khác ngoài việc bỏ chạy, mặc dù tự nhiên là theo hướng ngược lại với Pansy.
Draco bước lên Lâu đài Cú hai bậc một lúc, tay run lên vì tức giận. Ít nhất là cậu sẽ phải hạ mình xuống và xin lỗi Pansy, nếu cậu muốn cả Slytherin không ghét mình. Cậu ném đống văn phòng phẩm Malfoy, mực xanh đặc chế và bút lông xuống cái thùng gỗ mà cậu thường viết ở đó, và bắt đầu nguệch ngoạc những chữ cái thô kệch mà không cần suy nghĩ trước.
Cha thân mến,
XIN ĐỪNG NÓI VỚI BẠN BÈ CỦA CHA RẰNG CON LÀ NGƯỜI THỪA KẾ CỦA SLYTHERIN! Cha biết con không phải là người mở Phòng chứa bí mật! Nhưng con biết cha đang nói với mọi người con là ai, vì vậy tất cả những người con quen ở Slytherin đều nghĩ đó là sự thật, bởi vì cha mẹ của họ đã nói với họ rằng cha đã nói với họ! Và cha không cần phải bắt các bạn ở lại với con vào dịp Giáng sinh! Có lẽ cha muốn con kéo họ lại gần con hơn, nhưng đoán xem, Cha? Nếu con muốn chinh phục họ, con có thể tự mình làm điều đó. Nhưng hiện tại, có một sự chia rẽ không thể hàn gắn giữa con và những người bạn này, cha hẳn là muốn con quay lại với họ, bởi vì họ TIN TƯỞNG SAI LẦM RẰNG CON LÀ NGƯỜI THỪA KẾ CỦA SLYTHERIN!
Con đã không can thiệp vào kế hoạch của cha cho trường học năm nay, và tin con đi, nếu con muốn, con có thể làm được. Nhưng nếu cha không để tên con ra khỏi những lời khoe khoang của cha, con sẽ làm tổn hại đến danh tiếng của mình tệ hơn nhiều so với những gì cha đã làm, KHI CHA BẮT ĐẦU NÓI SAI VỚI MỌI NGƯỜI RẰNG CON LÀ NGƯỜI THỪA KẾ CỦA SLYTHERIN!
Draco Malfoy
Tuy nhiên, cú sốc thực sự đã đến khi Theo dõi theo cậu xuống tận Lâu đài Cú, và nói với cậu rằng cậu phải đến gặp Severus ngay lập tức. Cậu không tìm thấy Severus trong văn phòng hay lớp học Độc dược, và cuối cùng đã kiểm tra phòng riêng của thầy, mà Severus đã mở ngay lập tức khi cậu gõ cửa, trông có vẻ giận dữ khác thường. "Draco," thầy rít lên, kéo dài âm "a" trong tên Draco thành nhiều âm tiết. "Sao con không vào?"
Draco đã nghĩ rằng mình bị triệu tập vì những trò tai quái buổi tối, dù là tấm Valentine bị cho là gửi cho Potter, hay sự sỉ nhục công khai vô ý đối với Pansy. Nhưng lý do cậu bị gọi, và bị triệu hồi đến đây, đã trở nên rõ ràng ngay khi cậu bước vào phòng của Severus. Nếu ai đó muốn làm sống động khía cạnh đen tối của họ, thì khó có thể phủ nhận sự thành công của họ. Những căn phòng đá tối tăm, thưa thớt đồ đạc tràn ngập những bông hồng vàng.
"Ồ," Draco nói với một nụ cười gượng gạo. "Con cho rằng giáo sư muốn con giúp dọn dẹp những thứ này? Trừ khi người đang có tâm trạng lãng mạn và muốn tận hưởng chúng. Chúng có vẻ là hoa chất lượng cao. Chúng làm con nhớ đến những bông hồng vàng trong vườn ở Trang viên Malfoy—"
"Con nghĩ mình hài hước lắm sao?" Severus gầm gừ. "Đây có phải là hình phạt của con dành cho tất cả những người đã từ chối tình bạn của con trong năm nay không? Đầu tiên là mấy vần thơ nhạt nhẽo cho Potter, và bây giờ là hành động khủng bố riêng tư này chống lại cha đỡ đầu của con?" Ông xua tay một cách thiếu kiên nhẫn, bác bỏ những nỗ lực của Draco để thanh minh rằng đó không phải là cậu.
"Ta biết đây là một trò đùa."
Ông vung một mảnh giấy ghi chú trên loại giấy viết thư màu vàng lạ mắt, dường như đi kèm với tất cả những bông hồng, và đẩy nó về phía Draco một cách mạnh mẽ. Nó được viết bằng thư pháp vàng công phu, đều đặn như thể từ một bùa chú chứ không phải bàn tay người, ngụy trang chữ viết tay. Draco có một nghi ngờ mơ hồ rằng cậu sẽ nhận ra nó từ một bộ bảng đen nào đó.
Severus kính mến nhất,
Tôi hy vọng những bông hồng này đã giúp thắp sáng căn phòng của thầy nhiều như tấm thảm tôi đã tặng thầy vào dịp Giáng sinh. Thầy không thể biết tôi buồn thế nào khi không có cơ hội đến thăm và chiêm ngưỡng sự trang trí mới mẻ, sống động của thầy, nhưng tôi hy vọng sẽ sớm có cơ hội. Tôi hy vọng sẽ có cơ hội dành nhiều đêm trong phòng thầy trong những đêm tới. Các hầm ngục có thể trở nên lạnh lẽo, nhưng tôi sẽ rất vinh dự được cống hiến bản thân để sưởi ấm cho thầy.
Nếu thầy muốn biết danh tính của tôi, hãy gặp tôi tại Tháp Thiên văn vào lúc nửa đêm. Tôi sẽ đợi thầy, cả đêm nếu cần. Nếu thầy không thích đàn ông, tôi hiểu, nhưng xin hãy tự mình nói với tôi, kẻo thầy làm tan nát trái tim tôi thành quá nhiều mảnh vỡ không thể hàn gắn. Thầy là người đáng sợ và xinh đẹp nhất mà tôi từng thấy, và dù nhiều người có thể tìm kiếm tình cảm của tôi, không ai, không bao giờ, không bao giờ sánh được với thầy.
Với tình yêu,
Người hâm mộ bí mật của thầy.
"Con nghĩ ta sẽ tin dù chỉ một giây rằng cái ghi chú này là thật sao?" Severus sôi sục.
"Sao ạ, người không thích đàn ông sao? Mẹ luôn nói với con rằng bà ấy nghĩ người là người lưỡng tính—" Thực ra dì Bella đã nói vậy, nhưng đổ cho Mẹ là một lời nói dối vô hại.
"Phải, ta là," Severus nghiến răng nói, "Không phải là ta sẽ mời con coi ta như một hình mẫu đồng tính luyến ái bệnh hoạn hay bất kỳ thứ vô nghĩa nào như vậy. Điều đó cũng không có nghĩa là ta sẽ mất hết lý trí vì ảo tưởng về một thằng nhóc ngu ngốc nào đó đang tỏ vẻ lãng mạn với giáo sư Độc dược—"
"Vậy giáo sư sẽ không đi gặp người hâm mộ bí mật của người tối nay sao? Ông ta có thể buồn đó—"
Severus ngày càng có xu hướng bỏ qua mệnh lệnh của tình thương và ném Lời nguyền Không thể tha thứ vào con đỡ đầu của mình. "Ta không có người hâm mộ bí mật. Không ai khao khát tình yêu của ta, ta đủ thông minh để biết điều đó."
"Nhưng Severus—"
"Im lặng ngay!" Severus quát. "Con sẽ không được nói thêm một lời nào nữa cho đến khi không còn một cánh hoa hồng nào trong phòng ta!"
Draco giơ tay lên như thể đang ở trong lớp, và với một tiếng thở dài thất vọng, Severus gọi cậu. "Con có nên bắt đầu làm chúng biến mất không, thưa cha đỡ đầu?"
"Tất nhiên là không," Severus nói một cách sắc bén. "Những bông hồng này có thể hữu ích, và con có lẽ vẫn còn học được điều gì đó từ sự điên rồ của mình. Con sẽ giúp ta xử lý chúng để dùng làm nguyên liệu Độc dược."
Draco đã giúp đỡ và để Severus kiên trì với niềm tin của mình rằng đó chỉ là một trò đùa, nếu có lẽ không phải do con đỡ đầu của ông gây ra. Nhưng nếu Severus không nhận thấy Lockhart nhìn chằm chằm vào bàn giáo viên với vẻ mặt vô cùng ghê tởm vào ngày hôm sau, và hắn ta tiếp tục ngáp bao nhiêu lần, thì chỉ đơn giản là cố chấp và quyết tâm không nhìn thấy những gì ngay trước mắt.
Lockhart tội nghiệp. Gần như khiến Draco hối hận khi biết rằng hắn ta sẽ sớm bị xóa sạch ký ức và trở thành một kẻ vô dụng như một con bò.
Gần như. Đã có một sự cố nhỏ khi hắn ta hóa lỏng toàn bộ xương của Draco.
Chỉ mất một ngày để lá thư của Cha trở lại. Đó là một ngày mà Draco phải cúi đầu trước những Slytherin khác, khăng khăng với Pansy rằng cậu thực sự nghĩ đó là thư của Potter và không chỉ muốn làm cô xấu hổ. Cậu cũng phải chịu đựng những lời nhận xét cay nghiệt nhỏ nhặt nhất từ Severus, khi cậu phạm sai lầm khi phàn nàn với ông ấy về chuyện đó trong phòng riêng của ông. Cứ như thể Severus sẽ có bất kỳ sự thông cảm nào về những người ngưỡng mộ không mong muốn, sau những gì ông nghĩ rằng Draco đã gây ra cho mình.
"Đó là điều tự nhiên thôi, Draco," Severus nói, không buồn che giấu nụ cười nhếch mép của mình, "Đối với một phù thủy trẻ tài năng như con, rất thu hút... sự quan tâm của phái nữ."
Và rồi là câu trả lời của Potter cho cái ghi chú quyến rũ mà Draco đã gửi cho cậu ta trong Đại sảnh vào bữa sáng. Đối với bức thư ngắn hoàn toàn hợp lý của Draco, Tôi không phải là người đã gửi Valentine đó. Xin lỗi, tôi nghĩ rằng cậu đã gửi lá thư kia cho tôi, và cậu ta đã nhận được một ghi chú giận dữ hơn nhiều bay trở lại, trong đó có dòng chữ, Tôi biết đó là cậu, con rồng độc ác! và một bức vẽ vụng về về một cậu bé tóc đen đeo kính đang bóp cổ một con rồng bạc bằng tay không.
Draco có thể chịu đựng thêm vài lời buộc tội sai sự thật trong năm nay, dù bất công đến đâu. Nếu cậu là vật tế thần cho mọi thứ trong lâu đài này bây giờ, từ việc hóa đá đến những cử chỉ lãng mạn không mong muốn, thì cứ như vậy. Nhưng cậu sợ một phản ứng tồi tệ hơn từ đám Gryffindor khi câu trả lời của Cha đến.
Draco thân mến,
Dù bức thư gần nhất của con thể hiện một niềm hứng khởi mà ta có thể hiểu được, ta e rằng con đang để bản thân chìm đắm vào những ảo tưởng ngây thơ và nguy hiểm. Con không bị đặt trong tầm ngắm của một cuộc điều tra chính thức, cũng không có nguy cơ bị buộc tội công khai là người đã mở Phòng chứa Bí mật. Các nhà chức trách, với sự mù quáng và kém cỏi vốn có, sẽ sớm chuyển sự nghi ngờ sang kẻ khác – một kẻ dễ dàng trở thành vật tế thần hơn nhiều.
Tuy vậy, đừng vì thế mà tự mãn. Bởi dẫu con có đượcloaji ra khỏi sự nghi ngờ của bọn chúng, thì trong những gia đình danh giá – những người thực sự quan trọng – sự nghi ngờ vẫn sẽ âm ỉ tồn tại. Họ sẽ tự hỏi: liệu con, một Malfoy, có thực sự là Người thừa kế Slytherin hay không? Và chính sự nghi hoặc ấy, nghịch lý thay, lại có thể mang lại cho con điều mà con vẫn luôn khao khát: sự kính nể, sự dè chừng – thứ quyền lực vô hình mà con từng thiếu thốn một cách nhục nhã trong suốt quãng thời gian trước khi Phòng mở cửa.
Ta không lấy làm ngạc nhiên khi con không nhìn ra điều này – cái nhìn của tuổi trẻ thường nông cạn và vội vã. Nhưng con là máu mủ của ta, và con phải học cách tin tưởng vào sự phán đoán của ta, chứ không phải hành động theo cảm tính bồng bột.
Con đã từng nghe về Phòng chứa Bí mật, về truyền thuyết xoay quanh nguồn gốc và mục đích của nó. Những gì con được dạy ở trường – rằng đó chỉ là câu chuyện hoang đường – là một sự xuyên tạc trắng trợn của sự thật. Phòng chứa là có thật. Mục tiêu của nó, như con đã biết, là thanh lọc Hogwarts khỏi những kẻ không xứng đáng được bước vào nơi mà tổ tiên ta, Salazar Slytherin, từng gọi là mái nhà.
Phòng chứa không chỉ là huyền thoại. Nó đã từng được mở – cách đây năm mươi năm, trước cả khi ta đặt chân đến Hogwarts. Kẻ mở Phòng khi ấy là một đứa trẻ ám ảnh bởi sinh vật kỳ dị và tăm tối. Thứ nó giải phóng không phải là con nhện – mà là một con quái vật khác. Con nhện chỉ là vật nuôi mà hắn ta yêu thích, và nó đã bị đổ lỗi trong một câu chuyện dối trá mà ban giám hiệu khiếp nhược dựng nên để che giấu sự thật đáng xấu hổ. Một học sinh đã bị giết. Kẻ mở Phòng bị một học sinh khác phát hiện và buộc phải rời khỏi trường, nhưng sự thật chưa từng được công bố. Quái vật ấy vẫn tồn tại. Và kẻ bị đuổi học – giờ đây là người giữ sân của trường – vẫn sống ngay trong lòng Hogwarts, như một cái gai bị quên lãng.
Giờ thì hãy nói về người đàn ông đã gọi con là "con rồng nhỏ". Hắn không phải bạn, càng không phải đồng minh. Dù hắn có từng phục vụ con trong việc gì, số phận của hắn đã được an bài. Hắn có tội, và công lý – dù chậm trễ – sẽ đến. Hắn sẽ là người đánh lạc hướng tất thảy mọi người khỏi con.
Con không thể cứu hắn, và con cũng không nên cố. Sự an toàn của con phụ thuộc vào việc giữ khoảng cách và im lặng.
Hãy nhớ rằng mọi hành động của con từ giờ trở đi sẽ được dõi theo – không chỉ bởi kẻ thù, mà cả bởi những người có thể là đồng minh nếu con biết cách khiến họ tin tưởng.
Đốt lá thư này ngay sau khi đọc xong. Tin vào ta, Draco. Không phải bằng cảm xúc, mà bằng lý trí.
Con là một Malfoy. Đừng bao giờ quên điều đó.
Lucius Abraxas Malfoy
"Thật vô lý!" Hermione kêu lên, ném bức thư xuống. "Hagrid không bao giờ làm điều đó
!"
"Ý mình là, đúng không?" Ron hỏi, khiến mọi người ngạc nhiên. "Hagrid luôn có, cậu biết đấy, ừm, hơi quá thích quái vật, cậu biết đấy? Bác ấy còn nuôi cả Norbert ở Hogwarts mà."
"Sao chúng ta có thể quên được người mẹ yêu quý của Norbert?" Draco châm biếm, và cảm thấy tệ hơn trước vẻ mặt nhăn nhó của Potter.
"Hagrid sẽ không bao giờ làm điều như vậy," Potter nói, nhưng điều đó khác với cách Hermione đã nói.
"Mình cho rằng cũng có Fluffy nữa," Hermione nói, nhăn nhó khi nhớ lại con chó ba đầu. "Bác ấy luôn nói rằng nó vô hại như thế nào, nhưng nếu không biết cách tiếp cận thì... Và giống như chúng ta có thể ctin rằng Lucius Malfoy đang nói sự thật..."
"Ừ, tại sao chúng ta lại coi đây là sự thật hiển nhiên, dù sao thì?" Potter ngắt lời, đứng dậy khỏi băng ghế của khán đài Quidditch trống rỗng. "Ý mình là, theo tất cả những gì chúng ta biết, cha của Draco có thể đã viết điều này khi biết rằng Draco sẽ cho chúng ta thấy, như một số bằng chứng dứt khoát rằng con trai ông ấy không phải là Người thừa kế nên chúng ta sẽ-"
"Ồ, vâng, Potter," Draco kéo dài giọng, "Cậu đã tiết lộ âm mưu xảo quyệt của cha tôi để xóa tên tôi khỏi sự nghi ngờ, bằng cách đổ lỗi cho nghi phạm đầu tiên mà cậu rất sẵn lòng tin: Hagrid."
"Ừ, Harry," Ron rên rỉ, "Draco sẽ nghĩ ra một lời nói dối hay hơn..." Có vẻ như ngay cả Ron cũng có thể thấy quá mệt mỏi với những lời buộc tội Malfoy của Harry, có lẽ một phần đến từ bứ thư tình ngớ ngẩn kia.
"Các cậu, không thể cứ tin một lời nói dối của cha Draco mà nói bác Hagrid vô tội. Hiệu trưởng Dippet có thể đã nhầm người. Có lẽ đó là một số con quái vật khác đang tấn công mọi người..."
"Cậu nghĩ nơi này có thể chứa được bao nhiêu con quái vật?" Ron hỏi một cách buồn tẻ.
"Suy nghĩ đầu tiên của tôi là con quái vật là Basilisk," Draco cắt ngang, cố gắng ít nhất là gieo rắc các gợi ý một cách tinh tế, "Nhưng khi tôi nói với Severus, giáo sư chỉ cười và bác bỏ ý tưởng đó."
"Basilisk?" Hermione hỏi, với một tia sáng thích thú trong mắt, nhưng Potter thì không.
"Chúng ta biết Hagrid đã bị đuổi học," Potter nói một cách thảm hại. "Và các cuộc tấn công chắc hẳn đã dừng lại sau khi Hagrid bị đuổi ra ngoài. Nếu không, bác ấy sẽ không bị đuổi học với cây đũa phép bị gãy, đúng chứ?"
"Ông ta có thể đã bị gài bẫy," Draco đề nghị, và héo úa dưới cái nhìn của Potter. "Sao nữa? Đó chính xác là loại gợi ý mà tôi sẽ không đưa ra để các cậu chú ý nếu tôi đang cố gắng gài bẫy ông ta!"
"Hoặc có thể," Potter nói chậm rãi, "Cậu đang nói điều đó bởi vì cậu biết chúng tôi sẽ nghĩ như vậy, và-"
"Bỏ đi," Ron cáu kỉnh, và sau đó nói một cách ngập ngừng hơn, "Cậu đã gặp Hagrid ở Hẻm Knockturn, đúng không?" Draco gật đầu.
"Bác ấy chỉ đang mua một loại Thuốc chống sên ăn thịt," Potter nhanh chóng nói.
"Nói từ kinh nghiệm của tôi về các bậc thầy Độc dược, Potter," Draco thở dài, "Cậu không cần thiết phải đến Hẻm Knockturn chỉ để mua nó."
Điều đó khiến tất cả các Gryffindors chìm vào một sự im lặng ảm đạm. Sau một khoảng dừng dài, Hermione nói với giọng do dự: "Cậu có nghĩ rằng chúng ta nên đi và hỏi bác Hagrid về tất cả những điều đó không?"
"Đó sẽ là một chuyến thăm vui vẻ," Ron nói. "Xin chào, Hagrid, hãy nói cho bọn con biết, gần đây bác có nhận được bất cứ thứ gì điên rồ và lông lá lỏng lẻo trong lâu đài không?"
"Nếu cha của Draco cố gắng gán tội cho bác ấy, thì chúng ta nên cảnh báo với bác ấy về điều này." Potter phản đối.
"Ý cậu là nếu bác ấy thực sự có tội?" Hermione hỏi.
"Bác ấy sẽ không gặp nguy hiểm nếu như không che giấu bất cứ thứ gì."
"Tất cả các cậu thật ngọt ngào," Draco rên rỉ, cho họ một cái nhìn mười giây lấy cảm hứng từ Severus được cấp bằng giỏi của mình. "Như thể thế giới vận hành theo cách đó." Và tất nhiên cậu biết từ kinh nghiệm rằng Hagrid sẽ bị nghi ngờ và bị đuổi ra ngoài, nhưng cuối cùng đã được minh oan, vì vậy tất cả sẽ minh chứng được Hagrid vô tội. Ngoại trừ Severus đã phá hủy cuốn nhật ký, và một sự theo dõi chặt chẽ của Ginny Weasley không cho thấy bất kỳ hoạt động đáng ngờ nào ngoại trừ sự say mê quá mức với Potter. Vậy điều gì sẽ xảy ra nếu Hagrid đã phạm tội trước đây, và lần này nó không phải là một Basilisk mà là một con nhện, và bằng cách nào đó, Hagrid thực sự đã-
"Cậu nghĩ đó là bác ấy, phải không," Hermione nói, nhìn Draco một cách bối rối.
"Tôi biết tất cả các cậu đều mong đó là tôi," Draco thở dài, nhìn xuống khán đài với một cái nhìn ảm đạm về ánh mặt trời tháng Hai. "Nhưng thành thật mà nói, tôi không biết chuyện gì đang xảy ra. Tôi nghi ngờ điều này có liên quan đến cuốn nhật ký. Có thứ gì đó đen tối đang đi vào lâu đài. Có thể như vậy, nhưng Severus đã phá huỷ cuốn nhật ký rồi. Không còn ai bị nguy hiểm nữa. Nhưng cũng không loại được nghi ngờ có người vẫn đang thực sự giữ một phần cuốn nhật ký, bất cứ ai, tôi, các cậu, hay thậm chí là Hagrid. Ginny Weasley, người đã bị ép phải cầm cuốn nhật kí, và sự thật là chính cha tôi là người đã làm điều này. Tôi đã từng thấy nó một lần ở Trang viên, trong một chiếc hộp. Cũng chính mắt tôi thấy ông ấy để vào trong cái vạc của Weasley. Ở Hẻm Xéo. Nhưng lúc đó tôi chưa chắc chắn, cho đến khi thật sự thấy ở phòng sinh hoạt chung, tôi đã rất hoảng sợ."
Không ai trong số họ bận tâm đến việc giả vờ ngạc nhiên. "Draco," Hermione nói, "Lẽ ra cậu nên nói với bọn tớ. Tớ không hiểu tại sao cậu không—"
"Cha mình," Ron nói. "Cha của cậu ấy. Cậu ấy nghĩ rằng cha mình sẽ truy đuổi ông ấy vì chuyện đó. Nhưng Draco— nếu cha cậu là kiểu đàn ông nhắm vào một học sinh năm nhất—"
"Không—" Draco cắn môi. "Tooi biết, nhưng tôi cũng cần bảo vệ gia đình mình, không chỉ cha mà còn mẹ, mẹ tôi rất tốt, bà ấy không xứng đáng phải chịu những hành động thiếu suy nghĩ từ cha."
"Draco," Hermione nói, chạm vào tay cậu để cậu im lặng. "Không sao đâu. Cảm ơn cậu đã nói cho bọn tớ biết, dù đã muộn. Nhưng nếu cậu thực sự chắc chắn rằng cuốn nhật ký đã biến mất, thì chúng ta phải bắt đầu xem xét những gì khác có thể gây ra chuyện này. Và bức thư từ cha cậu, tùy thuộc vào mức độ tin tưởng, có thể là nơi để bắt đầu."
"Cảm ơn cậu đã cho bọn tôi xem nó," Potter nói, dè dặt, vẫn thận trọng.
"Tôi sẽ không giấu các cậu bất cứ điều gì nữa," Draco nói.
Ngay cả Hermione cũng không có vẻ gì là cô ấy tin cậu. Và, tất nhiên, đó cũng không phải là sự thật. Nhưng nếu lưỡi của cậu cho phép cậu, có lẽ nó sẽ như vậy.
Slytherin đấu với Ravenclaw vào một ngày nắng đẹp. Dấu hiệu Malfoy bất khả chiến bại đã trở lại, mặc dù đó là Vince chứ không phải Pansy giúp Millie giữ nó. Draco đã cố gắng dũng cảm không quét khán đài tìm Potter, thất bại và dành nhiều thời gian nhìn chằm chằm về phía cậu ta hơn là về phía Tầm thủ Ravenclaw trước khi trận đấu bắt đầu. Tốt hơn là ở khu vực Ravenclaw, nơi Luna Lovegood có lẽ đang đợi cậu, cô ấy vẫn khiến cậu giật mình không chỉ khi nhìn thấy cô ấy, mà ngay cả khi nhìn thấy mái tóc gần như sáng như của cô gái. Điều đó khiến việc nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của chính cậu trở thành một nỗ lực rất khó hiểu.
Nhưng tầm nhìn của cậu đã hoạt động hoàn toàn tốt trên sân Quidditch. Cậu đã giành chiến thắng trong trận đấu lần đầu tiên, chỉ vừa đánh bại Tầm thủ Ravenclaw đến Snitch, với tốc độ mà cậu phải thừa nhận trong lòng hoàn toàn là do cây chổi vượt trội của mình. Nhưng lần này nó dễ dàng hơn: không phải vì bất kỳ sự cải thiện đáng kể nào từ phía cậu, mà vì cậu nhớ lại nơi Snitch đã đi lần đầu tiên, và điều đó không thay đổi. Sự vắng mặt của Quaffle Rogue trong trò chơi Gryffindor, thật kỳ lạ, là một bất lợi cho Draco, ở chỗ nó đã ngăn cản sự dự đoán đó. Như vậy, Draco đã bắt được Snitch gần như trước khi Ravenclaw nhìn thấy cậu bắt đầu bay, đã ngụy trang chuyển động của mình về phía Hufflepuff. Thật dễ dàng để trở nên ấn tượng khi chỉ cần đưa ra một kế hoạch thông minh khi định hướng chuyển động của Snitch.
Điều khác biệt là sự hiện diện của Potter, người thậm chí không thèm đến trận đấu Slytherin-Ravenclaw trong lần đầu tiên, một sự vắng mặt đã khiến Draco khó chịu vô cùng tận. Có lẽ cậu ta đã giúp Hermione nghiên cứu như lần trước, nhưng bây giờ cậu ta là người duy nhất trong bộ ba xuất hiện. Cậu ta ngồi ở vị trí tối tăm đó gần bức tường trong khu vực Hufflepuff, như thể cậu ta xấu hổ khi tham dự và không muốn bị nhìn thấy. Draco không thể bỏ lỡ cậu ta, ngay cả trước khi Snitch bay xuống ngay bên cạnh của Potter.
Có những khoảnh khắc còn đẹp hơn lúc này, khi Snitch vàng nằm trong tay cậu tên được những Slytherin khác hét to.
Draco đẩy quả bóng vàng có cánh đẹp đẽ đó ra trước mặt Potter, khoe khoang về chiến thắng của mình. "Tôi không phải người đã tặng cậu món quà Valentine khủng khiếp đó đâu, Potter." Cậu nói tiếp. "Thật đấy, nhưng có muốn Snitch không? Tôi tặng cậu."
Cậu không biết mình đang phun ra điều vô nghĩa gì, nhưng điều đó khiến Potter nhìn chằm chằm vào cậu và đỏ mặt, vì vậy cậu không dừng lại. Cậu cười toe toét và xoay Snitch trong tay, ấn một nụ hôn vào bên cạnh cánh chim lấp lánh, và không thể không phô trương dù cậu biết Potter ghét nó nhiều như thế nào.
Trong một sự thôi thúc, Draco giơ cây đũa phép của mình lên Snitch và tập trung. Chất liệu của nó không khác nhiều so với những thứ mà cậu đã biến đổi thành đồ trang sức. Cậu biến hình dạng của Snitch thành một bông hồng vàng có thân dài, mỗi cánh hoa tinh tế và khác biệt.
"Ở đó, nếu cậu tin rằng cậu đã nhận được một Valentine từ tôi. Chúc mừng ngày lễ tình nhân, Potter."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip