C.10

Hermione viết một lá thư xin nghỉ phép gởi cho Kim Flecher và quẳng nó vào lò sưởi kèm với nhúm bột floo. Một quả cầu lửa xanh lè hiện lên, cuốn lấy lá thư, rồi cả hai biến mất. Lò sưởi trở lại đen lùi lũi, lạnh tanh. Trời đã gần sáng. Cơn dông vừa tan. Không gian ẩm ướt và rét run người. Hermione thấy mình rã rời. Cô kiệt sức rồi, và không muốn đến toà soạn làm việc nữa. Lúc này cô ước gì mình có thể ngủ đi một chút.

Cô mệt mỏi bước lên những bậc thang, thấy thân mình đang nặng nề đè ép lên những bước chân. Đầu óc cô thì rất hoang mang, tựa như có một đám mây mù trong đó. Cô dụi mắt, thấy hai mí mỏi nhừ. Cô cần phải ngủ một giấc thật sâu và thật dài. Lúc Hermione vừa trông thấy phòng ngủ của mình với chiếc giường đã trãi sẵn chăn nệm, cô như sực nhớ ra điều gì đó, vội vã quay đầu lại nhìn xuống tầng dưới.

Trên bàn làm việc, bình hoa huệ tây vẫn sáng như ngọc, thanh khiết đến nghẹn ngào. Hermione run rẩy hỏi "Ta phải làm gì với mi đây?"

Hoàn toàn rối ren, cô quay bước trở về giường ngủ, ngả lưng trên nệm. Khung cửa sổ có hoa văn mờ, lúc này trông có màu xam xám của tinh mơ u ám. Mùa ũ rũ im lìm trôi qua ngoài ngõ. Hermione thấy bối rối vô cùng, cô không biết phải làm gì lúc này cả.

"Cậu là đồ ngốc", Hermione lẩm bẩm khi nghĩ đến bóng người ngoài cửa sổ khuya qua. Giờ thì cô đoan chắc đó là Harry. Và bỗng nhiên cả ngàn câu hỏi có liên quan đến cậu ấy hiện lên trong đầu cô. Nào là tại sao cậu ấy lại không gặp trực tiếp cô? Tại sao cậu ấy phải đứng ngoài mưa và lặng lẽ nhìn vào trong nhà? Cậu ấy đã ở đó bao nhiêu đêm rồi? Cậu ấy đang nghĩ gì khi thấy cô u uất như vậy? Cậu ấy có biết rằng cô đã hoang mang thế nào khi nhìn thấy những bó hoa bên thềm nhà hay không? Cô đã làm ra vẻ thờ ơ, không quan tâm, nhưng ... cậu ấy có biết cô đã trông mong thế nào không?...

"Ngốc..", Hermione thì thầm lần nữa. Và cơn mơ ngủ ma mị, một lần nữa, nhân lúc cô đang mệt mỏi và kiệt sức, mau chóng xâm nhập và chiếm lĩnh lấy cô. Toàn bộ thân xác được thả lỏng, và trí óc được hạ một tấm màn đen. Cô ngủ khi ánh sáng ban mai vừa lên, chưa thể xuyên thủng đám mây mù đang bao lấy bầu trời. Cái giường nhỏ, căn phòng nhỏ và căn nhà nhỏ im lặng. Hẻm vắng, không một tiếng động. Có cảm giác huyễn hoặc lạ lùng, dễ làm chùng lại những suy nghĩ của con người. Chỉ vừa sau dông bão, không khí dễ khơi dậy những cảm giác tịch mịch và đơn lẻ.

Mưa lâm râm không dứt.

Những giấc mơ chưa bao giờ buông tha cho Hermione. Chúng luôn kéo đến, từ một góc xa xăm nào đó trong cô, như quá khứ đã bị lãng quên, như những tưởng tượng hư ảo và thực tại. Có khi như câu hát chảy tràn về cơn mưa trong hẻm nhỏ. Cũng có khi như một buổi chiều tím tái và một đám bụi mù xuất hiện phía xa nơi đường chân trời. Cứ kéo qua thành từng đợt hình ảnh nối nhau không trật tự.

Hermione lại mơ.

Đó là một chuỗi hình ảnh. Đầu tiên là những gì vừa mới xảy ra. Mưa buốt mặt đường. Hermione đứng trước nhà mình, run rẩy trong bóng tối. Cô hình như đang khóc.

"Mình nhớ cậu..."

Ở một góc khuất cách đó không xa, nơi mà ánh sáng, dù chỉ là tia nhỏ nhất, cũnh không thể nào chạm đến, nơi hạt mưa chìm vào đêm đen, có một người thu mình, đứng đó im lìm.

Lúc cô bước trở lại vào nhà, có tiếng một người con trai lặng lẽ, "Mình làm cậu buồn rồi..., 'Mione..."

Rồi đột ngột, có vẻ như là ở một đất nước nhỏ bé và nghèo nàn, nơi những đứa trẻ chưa bao giờ được nghe một câu chuyện cổ, nơi một ngôi làng nhỏ, có một chàng thanh niên ngồi giữa đám con nít quây quần. Chúng nói thứ ngôn ngữ bập bẹ và dùng nhiều cử chỉ để diễn tả, kể cả bằng ánh mắt thơ ngây và tò mò, "Anh ơi, thế cô gái bị hoá đá ra làm sao ạ, cô ấy có sống dậy không?"

Chàng thanh niên cười, "Có chứ, cô ấy được những người bạn của mình cứu sống và cười thật hạnh phúc"

"Thế người bạn đã cứu cô ấy có hạnh phúc không ạ?"

"Sao lại không? Lúc nhìn thấy cô ấy tỉnh dậy và cười rạng rỡ, người bạn đó đã cảm thấy đó là điều tuyệt vời nhất", chàng thanh niên nói. Và câu chuyện về con rắn thật to có thể làm người ta hoá đá cứ thế mà kéo dài...

Rồi những hình ảnh bỗng nhiên bị gián đoạn. Một bóng đen đặc kín bủa vây. Rồi tịch mịch, rồi có tiếng tí tách. Rồi một đốm sáng màu cam nhảy múa hiện lên, soi sáng một góc không gian tối. Một đốm lửa nhỏ, làm hiện lên đường nét của hai người ngồi bên cạnh nhau, với thân thể trầy trụa vì những vết thương. Họ đang băng bó cho nhau. Một cô gái tóc nâu và một chàng trai tóc đen.

Cô gái tóc nâu nói, dường như là gắt "Mình ghét cậu, Harry. Cậu cứ làm những việc không đâu cả. Lẽ ra cậu nên chạy đi hơn là cứu mình. Cậu lẽ ra nên chết đi vì cứ làm những việc ngốc nghếch như vậy!"

Chàng trai tóc đen chỉ cười, "Mình bằng mọi giá cũng không để cậu chết được", cô gái cúi đầu, không nói gì. Hai người họ là bạn rất thân, từ bảy năm nay rồi, họ không khi nào bỏ mặc sự sống chết của nhau. Nhưng có cái gì đó lạ lùng trong không khí, trong bóng tối, những cảm giác mơ hồ như bị ám muội. Chàng trai tóc đen đưa những ngón tay khẽ rung động lên mái tóc của cô gái.

Chạm vào.

"Mình sẽ không bao giờ tha thứ cho mình nếu cậu có bất trắc gì. Biết không?", chàng trai nói nhỏ.
Cô ngẩng lên, nhìn. Ánh lửa hấp háy trong mắt hai người. Mắt cậu xanh màu lá. Mắt cô màu hổ phách trong veo. Khoảnh khắc ấy như ngừng lại. Trong mắt người này có bóng người kia.

Rồi bối rối, cô gái quay đi. chàng trai cũng quay đi. Có tiếng nói khẽ "Có vẻ như mình đang phạm sai lầm, 'Mione. Ron đang đợi chúng ta"

Cô cảm thấy mình xốn xang. Bóng đêm khép màn, vây kín lấy họ.

Rồi đột nhiên một sự mập mờ xam xám kéo đến thay thế. Đó là một buổi tờ mờ, lúc trời vừa mới mưa xong. Con hẻm nhỏ ướt sũng. Có một dải xám trên trời uốn lượn, soi mình xuống dải xám dưới nền gạch lát. Một cái cửa nhỏ và hai bậc thềm nhỏ nằm một bên con hẻm, im ắng. Chủ nhân ngôi nhà chắc còn đang say ngủ.

Có một người, một thanh niên, bước chậm đến bậc thềm đó. Anh ta cúi người và đặt lên thềm một giỏ hoa. Những đoá cúc tươi mới, tím ngát lòng, trông lung linh giữa khung cảnh mù mờ, tạo nên vẻ đặc biệt nơi cái thềm nhà nhỏ. Một tấm thiệp nhỏ đặt kế bên : Xin lỗi.

Chàng trai lẩm bẩm "Xin lỗi. Nhưng ... mình về rồi đây". Nụ cười bất chợt hiện trên môi anh, dịu dàng và ấm áp như giỏ hoa trên thềm.

Rồi anh bước ung dung về phía đầu hẻm, nơi ánh sáng của ngày mới, dù chỉ là nhàn nhạt, cũng đã hiện lên.

Bỗng nhiên chói. Cái dải xám bên trên con hẻm, giới hạn bằng mái những căn nhà, giờ đang trở nên sáng bừng. Nắng. In xuống nền đá lát ánh sáng nhạt màu, nhưng tinh sạch. Có tiếng bước chân âm âm khắp không gian. Nơi đầu hẻm, có một thanh niên tóc đỏ chạy, đuổi theo một cô gái rất xinh đẹp. Cậu ta hét lên "Chờ mình, Lavender!!"

Cô gái, sắp lẫn vào phố đông, bỗng nhiên dừng lại, ngạc nhiên khi chàng trai đặt tay lên vai mình. Và bỗng nhiên, cô mỉm cười, rạng rỡ như một đoá hoa.

"Có đấu tranh mới có hạnh phúc..."

Lời nói đó hoá lung linh như ánh sao. Hấp háy, hấp háy xuyên qua bóng đêm dày kín. Rồi ánh sáng xuất hiện ngày càng dày hơn. Hình như đã ra khỏi vùng bóng đêm, giờ đang đón ánh sáng xuyên qua kẽ lá của rừng tối. Có tiếng reo lên "Này, chúng ta thoát rồi"

Có tiếng bước chân đi nhanh, vội vã. Tiếng lá cây sột soạt trên nền đất. Từ trong bóng đen, chàng trai tóc đen và cô gái tóc nâu dần hiện rõ hình thù khi ánh sáng ban ngày chảy đầy trên người họ.

Và lúc hai người đã ở hoàn toàn trong ánh sáng, họ quay lại, nhìn nhau và cười. Chàng trai nhoẻn môi, hạnh phúc, nụ cười bừng lên trong ánh sáng.

Cô gái xúc động. Đó là nụ cười đẹp nhất mà cô từng thấy. Tiếng cười giòn tan, hoà vào không khí, xua đi mọi đau thương, chỉ còn lại sự tinh nguyên lan đều...

Trong ánh sáng ấm áp, đó là hạnh phúc. Mãi mãi không bao giờ so sánh được. Mãi mãi ghi nhớ. Đó là hạnh phúc.

Hermione nghẹn ngào. Phải, đó là hạnh phúc.

Và cô bừng tỉnh.

Ánh sáng của tinh mơ có màu lam nhạt, khẽ soi vào căn phòng. Cảm giác dễ chịu lạ.

Hermione thấy băn khoăn. Giống như là vừa trải qua một giấc mơ dài, hay là những ký ức chưa được khai phá. Rồi dần chuyển thành xúc động, Hermione vẫn còn nhớ những gì cô đã mơ. Chúng chưa bao giờ còn hiện hữu rõ ràng như vậy, những hình ảnh tươi mới, cứ như là vừa xảy ra ngày hôm qua. Hermione nhớ đến Harry, những gì đã cùng trải qua với cậu ấy, những gì cậu ấy đã làm, dù là trong mơ.

Nụ cười của cậu ấy lúc hai người ra khỏi khu rừng tối, bừng sáng lên hân hoan. Đó là hạnh phúc. Hermione nghe có môt dòng chảy những bồi hồi trong mình. Đó chính là hạnh phúc.

Và lời Lavender nói, "Có đấu tranh mới có hạnh phúc, đúng không?", khiến Hermione như bừng dậy, đầy những cảm tưởng lạ, những quyết định mau chóng, hồ hởi, hy vọng và khấp khởi.

Cô vội vã bước xuống tầng trệt trong cảm giác ấm áp đột nhiên tràn về. Trên bàn, bình hoa huệ tây vẫn trắng ngần, như nở một nụ cười ý nhị. Cô nói với những bông hoa "Ta phải đi tìm người đã đặt mi trước thềm nhà", giọng đầy quyết tâm.

Phải rồi, nếu cậu ấy ngần ngại không tìm cô, thì cô sẽ là người tìm cậu ấy. Có một liên kết đặc biệt giữa cô và Harry, có thể chỉ một vài bùa định hướng, và sự linh cảm ấy thêm vào..., cô chắc chắn sẽ tìm ra. Hermione chưa bao giờ thấy mình mừng rỡ và xúc động đến vậy. Cô vội vã vào nhà tắm.

Lúc cô bước ra thì trời đã sáng hẳn rồi. Hermione mặc một cái váy dài kẻ hoa. Cô lấy áo khoác và mang đôi giày da vào. Cô cất đũa phép vào trong áo khoác. Cô nhìn lại bình hoa, "Chúc ta may mắn đi", và mỉm cười.

Hermione chưa bao giờ háo hức như vậy.

Cô mở cửa nhà, cúi xuống sửa lại đôi giày mang vội.

Và ... cô mở tròn mắt.

Thềm nhà lại có hoa.

Lần này là một đoá hồng đỏ thắm, vẫn còn ướt mềm mại, như vừa mới cắt, đặt nghiêng nơi góc thềm. Hermione thấy lòng mình như có chấn động mạnh. Cô cầm đoá hoa lên. Lần này không có thiệp gì cả, nhưng tự nhiên nước mắt cô tràn ra ngoài, nóng ấm. Cô run rẩy đưa hoa lên nhìn, cánh đỏ thắm, trông như một báu vật giữa đời này.

Rồi cô nhớ ra một việc. Người tặng hoa. Cậu ấy đâu rồi?

Cô ngước lên nhìn. Và phút chốc, mọi thứ oà vỡ ra trong lòng cô. Có một người, một thanh niên tóc đen, đang rảo những bước ung dung về phía đầu hẻm.

Một cảm giác ấm áp lạ thường kéo đến, đột ngột như thắp một ngọn lửa trong đêm. Hermione thấy mình đang cười trong nức nở. Cô gọi lớn "Harry!!!"

Phía đầu hẻm kia, nơi giao nhau giữa phố đông và hẻm nhỏ, người con trai quay lại, có vẻ ngạc nhiên. Cậu ta đứng khựng lại. Hermione đã trông thấy đôi kính tròn gọng đen trên mặt cậu ta. Cô nấc lên.

Không chần chừ gì nữa, đoá hồng trong tay, cô chạy về phía ấy. Có nhiều chuyện cô muốn nói với cậu ấy lắm, những câu hỏi đã nảy sinh trong cô chờ được giải đáp. Nhưng Hermione đã quên cả rồi. Ừ thì để sau vậy. Lúc này cô vẫn đang chạy, tiếng chân âm vang trong nền đá lát vẫn còn ướt vì cơn dông hôm kia. Nơi đầu hẻm, cậu thanh niên hình như cũng đang cười tươi sau một chốc ngỡ ngàng.

Có vẻ đó là hạnh phúc.

Thềm nhà có hoa
Anh để lại đêm qua
Trong mơ em thấy anh ung dung trên đường về
Từng ngày tháng qua em tưởng tình phôi pha
Trong đêm băng giá tim em tràn nắng ấm...

Đột nhiên, theo bước chân cô, mây kéo đi, ánh nắng chảy tràn từ vệt trời bên trên, sọi xuống nền đá lát thành hai con sông nắng song song nhau. Nắng soi rõ nụ cười của hai người họ và bông hoa hồng đỏ thắm. Khoảng cách lúc này đã là rất gần, và chàng trai cũng đã bước về trước, tay sắp dang rộng ra.

Bên nhau anh nhé
Không bao giờ chia xa
Không bao giờ chia xa
Thềm nhà có hoa
Anh để lại đêm qua...

Là hạnh phúc, lúc cô gái và chàng trai ôm chầm lấy nhau.

Đó thực sự là hạnh phúc.

Kết thúc.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip