Chương 4 (2):Hội những người hâm mộ Harry Potter
"Bồ điên quá!"-Sydney hét lên như thể Peach vừa nói cái gì ngu lắm-"Anh Harry Potter là anh hùng, là huyền thoại. Mèn đét ơi là bồ lại coi chiến công của ảnh là thứ-chả-quan-tâm!!!"
____________
Hôm sau, đại sảnh đường náo nhiệt!
Bầu trời được phù phép một màu mây xám mờ xám mịt, tuy vậy nó chả ảnh hưởng gì tới tâm trạng bọn nhóc phía bên dưới. Những dĩa cá hồi , núi bánh mì nướng hay những liễn cháo đầy ấp đầy ụ được bày ra trang hoàng bắt mắt. Peach thích phô mai, nên chả lạ gì khi chộp ngay cốc phô mai nóng thơm ngào ngạt đổ tràn vào miếng thịt xào cay trên dĩa, nhấm nháp cùng một ít salad chua đúng bài.
Mọi người vẫn đang bàn tán chuyện hôm qua, Harry Potter và câu liễu roi, Peach cầu họ nói nhiều hơn chút đủ để nó độc chiếm luôn mớ phô mai trên bàn. Bên cạnh Peach hôm nay lại không phải Sydney-con bé ở phía đối diện, bên phải nó là một đàn anh mà nó cũng chả rõ là năm mấy, đang hớn hở nói cười với tụi bạn, và còn lại là con ma thầy tu béo. Có lẽ do đáng sợ hay gì đó, bọn nhỏ chả dám nhìn ngó hay ngồi gần thầy tu dù trông ông rất phúc hiền, ngoại trừ Peach Peace- con nhỏ từ khi sanh ra đã thấy ma tràn xứ Soxch.
"LẤY CẮP XE, NẾU CON BỊ ĐUỔI CỔ KHỎI TRƯỜNG THÌ MÁ CŨNG KHÔNG NGẠC NHIÊN, CON CỨ CHỜ ĐẾN KHI VỀ ĐÂY... CHẮC LÚC ĐÓ CON ĐÂU CÓ THÈM CHẦN CHỪ MỘT PHÚT NÀO ĐỂ NGHĨ XEM BA MÁ TRẢI QUA NÔNG NỖI THẾ NÀO KHI THẤY CÁI XE BIẾN MẤT HẢ???"
Peach vội bịt tai lại trong khi màng nhĩ vẫn còn mấy tiếng ong ong khó chịu, đàn anh bên cạnh cực kì tử tế đã nhận ra và ếm một cái bùa lạ lên nó- sau đó thì tai nó đã đỡ hơn nhiều lắm và mọi thanh âm xung quanh nhỏ dần đi đến nỗi nó mém nghe được mọi người nói gì, tuy vậy, mấy âm rè rè của tấm thư sấm ở chốn khỉ ho cò gáy nào đó vẫn ồm ồm bên tai nó.
"... LÁ THƯ CỦA CỤ DUMBLEDORE TỐI HÔM QUA, MÁ THẤY BA CON CHẾT ĐI ĐƯỢC VÌ XẤU HỔ, BA MÁ ĐÂU CÓ DẠY CON CƯ XỬ NHƯ VẬY CHỚ, CẢ CON VÀ HARRY CÓ THỂ BỊ TAI NẠN CHẾT RỒI..."
Harry Potter? Á à, Peach Peace ngoái lại phía nhà Gryfindor, nơi Harry Potter hiện ra dưới tầm mắt nó đang cố che bịt lỗ tai như bao học sinh khác và một tấm lưng đang từ từ muốn lún xuống ghế. Con nhỏ còn chắc cú mình thấy được hai cái mang tai đo đỏ đến nỗi chắc nướng chín được miếng thịt ba chỉ.
"... GIẬN HẾT SỨC NÓI... BA CỦA CON ĐANG BỊ CHẤT VẤN Ở SỞ LÀM, ĐÓ LÀ HOÀN TOÀN LÀ LỖI CỦA RON VÀ NẾU CON MÀ THÒ MỘT NGÓN CHÂN QUA KHỎI GIỚI HẠN THÌ MÁ SẼ LẬP TỨC NẮM ĐẦU CON LÔI VỀ NHÀ...!!"
Kết thúc, mèn đét Merlin, một cái phong bì đỏ chói cháy khét vang theo mấy tiếng nổ lạch bạch như pháo lép. Peach Peace thở ra một hơi còn đàn anh bên cạnh lại ếm thêm cho nó một cái bùa khác và mấy tạp âm lại thế ùa về.
"Cảm ơn anh!"-Peach Peace day day tai-"Mém tí tiêu tai em rồi!"
"Em là học sinh năm nhất đúng chứ? Hôm qua anh hơi mệt, nên ở suốt trạm xá. Nhân tiện, anh là Cedric Diggory, em có thể gọi anh là Cedric!"
"Em là Peach Peace, cái thư sấm nãy là của anh Ronald Weasley phải không anh?"-Peach Peace kiếm chuyện xã giao-"Anh biết đó, vụ hôm qua mấy ảnh tông vô cây liễu roi!"
"Anh gọi em Peach nhé, tên em đẹp lắm! Ờ thì anh nghĩ hơi khùng khi đến trường bằng xe bay!"-Cedric nhún vai-"Cơ mà anh không tán thành ý kiến là họ đang chơi nổi, ý anh là, mình đã kịp cho họ phân bua gì đâu!"
"Em cũng nghĩ vậy bên cạnh đó, chắc nhiều học sinh nghĩ nó là ngầu hết sức!"-Peach day tai-"Nhưng cái thư sấm đó thiệc là đáng sợ, nó còn to hơn cái thư sấm mà bà hàng xóm em hay nhận nữa!"
"Giọng đúng là to hơn bình thường.... Tai em bị sao vậy?"
"Nó hơi đau một xíu, tai em không được khoẻ lắm... Chắc là sau khi học xong em nên ghé trạm xá!"
"Quyết định hay đấy cô nhỏ, rồi tai em sẽ ổn thôi... Lát nữa em sẽ học tiết của ai?"
"Phòng chống nghệ thuật hắm ác ạ!"
"Lockhart... Chúc may mắn, cô nhỏ!"
Lớp học đầu tiên, phòng chống nghệ thuật hắc ám với nhà Ravenclaw, dĩ nhiên là tụi nó bị xí gần hết điểm. Tuy vậy Peach Peace đành bất đắc dĩ, làm sao nó biết được Lockhart thích cái màu khỉ gió nào và ai thèm quan tâm món quà sanh nhựt ông ta ưng ý chớ?
Tất nhiên, sau cái giờ học mà theo Peach Peace là lúc cho tụi con gái tim bay tim đậu, nhà Ravenclaw thu về muốn hơn năm chục điểm, may mắn là Sydney yêu dấu, với kĩ năng ca tụng cùng lòng mến mộ Lockhart đến nỗi Peach phải de de ra miếng khi con nhỏ đang lấp lánh ánh sao, thu về cho nhà ba chục điểm.
Tuyệt, ba chục điểm chỉ vì ca tụng giáo viên!
Peach đến trạm xá sau đó, nó được phát một lọ độc được có vị the the như bạc hà, sau đó nhỏ thấy tai mình mát ra thấy rõ. Con nhỏ bước ra khỏi đó nhanh hơn nó nghĩ, tầm mươi lăm phút sau khi vào, đó là toàn bộ quá trình hỏi han - càu nhàu- hỏi han- càu nhàu- đưa thuốc- càu nhàu- càu nhàu- càu nhàu của người y tá đáng mến.
Đi dọc hàng lang, Peach gặp Sydney đang đứng tụm năm tụm ba với mấy cô cậu nhà khác, trông vẻ như là hai Gryfindor, trong đó có Ginny Weasley, và một Ravenclaw. Ngoại trừ một cậu bạn từ Gryfindor, tất thẩy còn lại đều là con gái. Và theo như trí nhớ nhỏ bé của nó, cái tổ hợp này chỉ có một điểm chung duy nhứt.
"Peach Peace, tham gia hội với bọn tớ đi!"-Sydney kéo con nhỏ ngay khi vừa nhìn thấy-"Chào mừng cậu làm thành viên của hội những người hâm mộ Harry Potter!"
"..." Mình không nói là mình sẽ vô mà.
"Mọi người, đây là Peach Peace nhé, cậu ấy là bạn thân của tớ đó. Bên cạnh đó, cậu ấy cũng thích anh Harry Potter cực!"- Sydney luyên thuyên-"Peach, đây là Ginny Weasley, nhớ không? Ba đứa tụi mình đã ngồi chung một khoan tàu hôm nhập học đấy! "- con nhỏ lại chỉ một cậu nhóc nhà Gryfindor-" Đây là Colin Creevey, cậu ấy oách lắm, đã chụp được bao nhiêu ảnh của anh Harry nhé... Còn đây còn đây!"-nhỏ chỉ cô bạn Ravenclaw còn lại-" Victorya Lusinak, cậu ấy là một Rav chính hiệu, đã đọc và nằm lòng tiểu sử của anh Harry đấy!"
"Còn cậu? Không phải là thông tấn xã thông tin, chuyên gia hóng hớt đấy chớ?"
"Dĩ nhiên rồi, Peach, cả tớ và cậu!!"-Sydney hưng phấn đáp-"Nhà Huff chốn duy nhứt trong bốn nhà có quan hệ hoà hảo với ba nhà còn lại, và gần như là khá nhứt với Sly. Nên việc thu thập thông tin cũng dễ hơn?"
"Cám ơn, nhưng tớ không tham gia nhé, tớ không quan tâm... Ừ, Harry Potter hay mấy câu chuyện của anh ấy đâu, các cậu cứ..."
"Bồ điên quá!"-Sydney hét lên như thể Peach vừa nói cái gì ngu lắm-"Anh Harry Potter là anh hùng, là huyền thoại. Mèn đét ơi là bồ lại coi chiến công của ảnh là thứ-chả-quan-tâm!!!"
Mấy đứa còn lại nhìn Peach như thể con nhỏ vừa thốt ra cái gì sai lầm lắm còn Sydney lại dùng ánh mắt buộc tội nhìn Peach.
"Hay bồ ghen tị bồ hổng được như ảnh?"
"Cảm ơn, tớ không có hứng thú!"-Peach Peace cười hiền, đi thẳng-"Nhưng nếu như mấy bồ nói kiểu thu thập thông tin rồi bám theo các kiểu thì tớ phải nói nha, Harry Potter thật đấng thương khi có lũ hâm mộ như mấy cậu!"
"Bồ nói gì chớ? Đây là sáng kiến của Colin đó! Tụi mình sẽ thu thập thông tin, in ấn lại, còn kèm cả hình để làm thành một tập lớn cho tới khi ảnh đánh bại được kẻ mà ai cũng biết là ai đấy!"
"Tớ có cả thời khoá biểu của ảnh nhe, và mới nãy thôi, tớ còn chụp ảnh anh Harry và thầy Lockhart!"-Colin nói.
"Thiên tài Colin, ý mình là quá siêu rồi, hai người ấy là một tổ hợp cao cấp tài năng nổi tiếng....!"-Sydney như thể má nó được tái sanh.
Peach nhàm chán đảo mắt, con nhỏ nhìn thấy Ginny bên cạnh, gầy sọc trắng phâu như miếng đậu hũ , đôi mắt đỏ ngàu mệt mỏi mất đi cái vẻ năng động hôm ấy.
"Bồ ổn chớ Ginny, trông bồ hốc hác quá!"
Rồi đột nhiên con nhỏ ôm chặt gấu áo, chạy vội vàng khuất bóng phía hành lang. Peach Peace cá chắc, trước đó nó đã kịp thấy một quyển sổ nâu trong người con nhỏ.
Ginny, không bình thường!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip