Chương 20: Bạch nguyệt quang
Đã 2 tuần trôi qua kể từ khi Quân Kỳ và "Kei" hoán đổi linh hồn lại cho nhau, cậu vẫn cố làm quen với nhịp sống không có mọi người xung quanh, không sao cả, vẫn là nên cô độc.
- Ê Kỳ, hôm nay là sinh nhật trưởng phòng đó - Một cô gái có vẻ ngoài xinh xắn là đồng nghiệp của cậu nói.
- Hôm nay sao?
- Ừ, anh ấy mời tất cả chúng ta đi dự tiệc đấy - Hoài Thu là tên cô gái đó hớn hở đáp - Cậu cũng đi chứ Kỳ?
- Vậy sao...- Cậu định theo thói quen từ chối nhưng chợt nhớ ra mình ở đây là đi làm công cho người ta nên đổi thành đồng ý - Ừ, tôi cũng đi.
- Okay - Hoài Thu cười híp cả mắt thành vầng trăng nhỏ, chỉ trong một giây cậu lại thấy cô ấy giống Hoài Thương đến lạ.
- Quân Kỳ - Anh Kiệt đi làm muộn nên vừa đến đã gọi tên cậu - Hôm nay sinh nhật sếp đó.
- Ừ, tôi vừa mới biết đây.
- Tối nay cậu đi chứ?
- Ừ, tối nay tôi đi.
- Vậy tối nay...
- Kỳ ơi - Bỗng Hoài Thu cắt ngang lời của Anh Kiệt - Tối nay cậu đón tôi đi với được không? Tại là tôi không có xe í...
Một cô gái nhỏ nhắn đáng yêu đến nhờ bạn đón cô ấy đi thì bạn có từ chối được không?
Dĩ nhiên là không.
Nhưng mà đối với Kỳ là có.
- Thật ngại quá, tối nay tôi...- Lời từ chối còn chưa kịp nói cậu đã thấy nước mắt đảo quanh hốc mắt cô gái...
- Anh trai mình tối nay bận quá nên... nên ảnh kêu mình tự cuốc bộ mà đi...
- Ờm... Sao cô không bắt xe nhỉ? - Anh Kiệt chen ngang vào hỏi.
- Anh trai tôi mà biết tôi bắt xe đi sẽ giết tôi mất - Hoài Thu tỏ vẻ đáng thương nói - Nhưng nếu cậu không muốn thì...
- Không sao, tôi chở cô đến cũng được - Quân Kỳ đành giơ tay đầu hàng, dù sao người ta cũng là con gái, cùng là con gái với nhau mà...
Ơ khoan, cậu là con trai mà, tí thì quên.
- Okay cảm ơn cậu nhiều - Hoài Thu nháy mắt với cậu rồi về bàn làm việc của mình.
- Khi nãy anh định nói gì thế? - Quân Kỳ quay sang hỏi Anh Kiệt.
- À không... không có gì - Anh Kiệt gượng cười đáp rồi về chỗ mình, anh muốn đi đón cậu nhưng người ta ở bên người khác rồi.
Hơi khó chịu...
Đêm
Quân Kỳ lựa một bộ trang phục không quá cầu kì nhưng đơn giản, thoải mái rồi vội lái chiếc Honda qua nhà Hoài Thu rước người.
Đến nơi cậu nhìn chằm chằm vào địa chỉ trong tờ giấy Hoài Thu ghi lúc sáng mà không khỏi ngạc nhiên, cô gái đáng yêu đó là tiểu thư con nhà giàu sao?
- Ôi Kỳ cậu đến rồi - Hoài Thu trang điểm tinh xảo bước ra như một cô công chúa khiến Quân Kỳ hơi thất thần, nhưng ngay sau đó tim cậu đập mạnh khi thấy gương mặt điển trai của trưởng phòng đằng sau đó.
Ủa khoan, sao anh ta lại ở đây???
- Đột nhiên anh trai tôi về kịp lúc, cậu và anh ấy đi trước đi, tôi theo sau - Hoài Thu cười hắc hắc nói, Quân Kỳ đột nhiên cảm thấy mình bị gài rồi.
- Cô là em gái trưởng phòng sao?
- Phải nha, tôi là Lê Hoài Thu, anh ấy là Lê Hoài Thương, làm sao, có phải giống nhau lắm đúng không? - Hoài Thu choàng tay anh mình cười tủm tỉm.
Không, không giống. Mặt trời và Mặt trăng sao có thể giống được?
- Vậy cô và trưởng phòng cứ đi chung, tôi lái xe theo sau cũng được - Quân Kỳ phất tay nói rồi quay người muốn lấy xe thì cánh tay bị bắt lấy.
- Tôi chở cậu đi, Hoài Thu theo sau - Trưởng phòng lãnh đạm nói, sau đó không có ý cho Kỳ từ chối liền trèo lên xe cậu chờ sẵn.
Trưởng phòng thật con mẹ nó ngang ngược.
- Thiết nghĩ như vậy không ổn lắm ạ, anh là trưởng phòng sao có thể...- Quân Kỳ tìm cớ để nói nhưng lại bị cắt ngang.
- Ở văn phòng tôi là trưởng phòng, về nhà tôi là cá con - Hoài Thương nhếch mép đáp, sau đó hất mặt ra phía sau - Không lên nhanh là tôi cho cậu đi bộ đấy.
Nhưng mà Quân Kỳ vẫn không nhúc nhích, cậu cứ có cảm giác nguy hiểm trước người đàn ông thành thục này.
- Hay để tôi bắt xe...
- Khổng Quân Kỳ - Hoài Thương không kiên nhẫn nói - Mất lương hoặc lên xe, cho cậu chọn.
- Trưởng phòng lái chầm chậm thôi nhé - Quân Kỳ nghiêm túc ngồi đằng sau anh nói chỉ trong vài giây, cảnh tượng này khiến khóe môi Hoài Thương không khỏi cong lên.
- Hoài Thu, em đi sau nhé? - Hoài Thương quay ra nói với em gái mình.
- Vâng, anh cứ đi trước - Hoài Thu vẫy vẫy tay đáp. Hoài Thương gật đầu rồi rồ ga phóng chạy.
- Ai za mất công trang điểm, khổ ghê - Hoài Thu ngáp ngắn ngáp dài vào nhà, trong điện thoại vẫn còn dòng tin nhắn...
"Em là thuyền trưởng của anh đêm nay"_ Hoài Thương
"Thù lao?"_ Hoài Thu
"2 tháng lương"_ Hoài Thương
"Chốt, dụ con trai là nghề em"_ Hoài Thu
Anh trai à, em giúp anh và crush đến với nhau rồi đấy, thuyền trưởng Hoài Thu đi ăn thôi!!!
- Quân Kỳ, cậu và trưởng phòng tựa như rất thân thiết? - Anh Kiệt vừa nướng thịt vừa hỏi cậu.
- Không hề, ngoại trừ nói chuyện về công việc thì không có gì khác - Quân Kỳ sau khi nuốt miếng thịt mới chậm rãi đáp.
- Kể ra cậu ăn uống lễ nghi thật - Anh Kiệt cảm thán - Không như mọi người ở đây đều vừa nhồm nhoàm vừa trả lời, cậu giống như người của hào môn thế gia vậy, khí chất của con nhà giàu đó.
Nụ cười của Quân Kỳ chợt tắt sau khi nghe anh nói vậy, sống mũi cậu cay cay, đột nhiên lại nhớ mọi người rồi.
- Này... Cậu khóc sao...? - Anh Kiệt hoảng loạn hỏi khi thấy vành mắt cậu đỏ ửng - T-Tôi xin lỗi... Nếu tôi nói gì sai xin cậu bỏ qua cho, đừng khóc...
- Không phải, chỉ là cay quá thôi - Quân Kỳ lấp liếm cho qua, đúng là cay thật, cay đắng...
- Quân Kỳ...- Anh Kiệt buồn buồn nói - Chúng ta đã là đồng nghiệp 2 năm rồi, có chuyện gì buồn cứ tâm sự với tôi, anh em với nhau cả mà.
Anh chết điếng khi thấy nước mắt Quân Kỳ rơi lã chã mặc dù đôi mắt cậu vô hồn.
- Quân Kỳ... Kỳ... Tôi xin lỗi - Anh Kiệt ôm mặt cậu lau đi nước mắt khẩn thiết nói, Quân Kỳ lắc đầu tránh đi.
- Lời nói của anh nghe giống với một người bạn của tôi, lúc tôi buồn cậu ấy cũng nói vậy - Quân Kỳ hít hít mấy cái - Nhưng mà đã không thể nghe được nữa rồi.
Khi con người ta mất đi trái tim, chân lý sống của mình, họ thường trở nên yếu đuối một cách lợi hại, không phải vì bản thân muốn thế mà là chẳng còn lý do để tiếp tục mạnh mẽ nữa rồi.
Khổng Quân Kỳ cũng vậy, Trần Mộng Quân là trái tim nhỏ của cậu, là người mà cậu xem như là mục tiêu sống của mình giờ đây đã không còn. Trái tim một khi chết đi rồi chẳng thể nào cứu vãn được nữa. Quân Kỳ một khi mất đi Mộng Quân cũng chẳng còn lý do để cố gắng.
Đối với Khổng Quân Kỳ, Trần Mộng Quân là bạch nguyệt quang không thể với tới, tâm tư chỉ có thể giấu sâu đến không thể nào biết, cho dù có biết cũng chẳng thể nào tiến cũng chẳng thể lui.
Quân Kỳ luôn không để mắt tới người con gái khác vì tâm của cậu vốn đã cho Mộng Quân mất rồi, chỉ là sâu đến mức không thể nhận ra.
(Bắp: Khoan, tag boy×girl mà, sao viết mà nó lạ z :') )
- Tôi không khỏe, phải về đây - Quân Kỳ cảm thấy đầu mình sau khi nhớ nhiều chuyện đã trở nên nặng trịch.
- Tôi đưa cậu về - Anh Kiệt vội đứng dậy đỡ cậu nhưng bị một bàn tay khác nhanh hơn.
- Để tôi đưa cậu ấy về - Lê Hoài Thương cả người như có như không dán sát lấy cơ thể cậu - Tôi là người chở cậu ấy đi.
- Nhưng...
- Đi thôi, Quân Kỳ - Hoài Thương ôm cậu ra khỏi bữa tiệc trước cái nhìn há hốc của mọi người, mà Quân Kỳ thì đã ngất lịm từ lúc nào.
"Cạch"
Căn phòng u tối được mở ra, dưới đất là những món đồ chơi SM tình dục đã hơi cũ, Hoài Thương ném con người mắt đang nhắm nghiền kia mà cởi dần cà vạt xuống.
- Tôi chờ cậu đã lâu... Quân Kỳ.
(Bắp: Ờ... Sắp tới hơi dảk dảk bủh bủh á nghe :') )
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip