Chương 6 : Toang
- Cúp Tam pháp thuật, nghe tuyệt dễ sợ - Ron hồ hởi nói khi về phòng sinh hoạt chung.
- Không tuyệt lắm đâu - Kei tặc lưỡi - Mấy bạn có biết bao nhiêu người đã mất mạng không?
- Mặc kệ, chẳng qua bọn họ không có bản lĩnh thôi haha - Fred và George chen vào - Bọn anh sẽ chế thuốc Độc dược lão hóa vài tháng để đủ tuổi tham gia cuộc thi.
- Ồ - Đáy mắt cậu thoáng qua tia giễu cợt - Mấy anh nghĩ sẽ qua mắt được cụ Dumbledore sao?
- Khà khà, món thuốc của bọn anh là bất khả chiến bại - George bóp má cậu hơi gằn giọng, Kei bĩu môi tránh đi.
- Để xem.
- Kei, bạn có tính tham gia không? - Harry khoác vai hỏi.
- Không, mình ghét cái chết.
-....
Ngày hôm sau
Fred và George hò hét chạy ào xuống Đại sảnh đường.
- Xong rồi! Xong rồi!
- Mỗi đứa một giọt - George bảo, hân hoan xoa hai tay vào nhau - Tụi này chỉ cần già hơn mấy tháng thôi.
- Em không tin nó có tác dụng, mấy anh biết đó. Em chắc cụ Dumbledore có nghĩ tới trò này rồi - Hermione cảnh giác nói.
Fred và George không thèm để ý đến cô bé nữa.
- Sẵn sàng chưa? Nào, zô - Hai đứa cụng ly uống Độc dược lão hóa.
Fred và George lấy từ trong túi áo ra một mảnh giấy da có ghi tên và trường. Hai người đi thẳng tới mép làn kẻ và đứng đó, nhón chân nhún nhún rồi trước toàn thể mọi người có mặt trong Tiền sảnh đang tròn mắt, nó hít một hơi thật sâu và bước qua lằn vạch.
- Ồ!!! YAY YAYY!!!
Hai anh bỏ mảnh giấy da vào chiếc cốc, trong một giây tưởng chừng như thành công thì một âm thanh xèo xèo ầm ĩ, rồi hai thằng bị hất văng ra khỏi cái vòng bằng vàng. Chúng rơi xuống đất, đau đớn, văng xa ba mét trên sàn đá lạnh băng và trên mặt mọc ra hai bộ râu dài trắng muốt giống hệt nhau.
Tiền sảnh rung lên vì cười. Cả Fred và George lao vào đấm nhau túi bụi.
Đoàn học trò trường Beauxbatons từ bên ngoài đang đi ngang qua cửa trước. Mấy đứa đang tụ tập quanh chiếc Cốc Lửa đứng lùi lại cho tụi này đi qua, nhìn theo hăm hở.
Bà Maxime bước vào trong sảnh, theo sau đám học trò của mình và xếp tụi nó thành hàng. Từng đứa, từng đứa một, đoàn học trò Beauxbatons bước qua lằn tuổi và thả mẩu giấy da vào trong ngọn lửa màu trắng xanh. Mỗi khi một cái tên rơi vào lửa, nó lập tức hóa ra màu đỏ và bắn ra những tia lửa.
- Bồ nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra với mấy người không được chọn? Bồ nghĩ tụi nó có trở về trường không, hay là ở lại coi thi đấu? - Ron thì thào hỏi.
Harry đáp:
- Không biết. Chắc ở lại… Bà Maxime ở lại làm giám khảo mà, đúng không?
Kei đang đọc sách thì nhận thấy một ánh mắt nóng rực nhìn mình.
Viktor Krum?
Viktor Krum cùng Igor Karkaroff bước đến chiếc cốc thả tên mình vào đó. Đoạn anh ta cứ nhìn chằm chằm cậu, ánh mắt đó khiến Kei không thoải mái một chút nào.
- Kei, Kei - Hermione đập đập cánh tay cậu - Bạn làm gì nhìn anh ta dữ vậy?
- Ánh mắt anh ta là lạ - Kei nghiêng đầu đáp, mắt Hermione tối xuống.
Viktor Krum sao, anh ta đừng hòng chú ý đến Kei của cô.
Đừng hòng.
Tiếp theo Cedric và đám nhà Hufflepuff ùn ùn kéo đến, anh chàng điển trai mặt đỏ lựng bỏ mảnh giấy vào liếc khẽ cậu rồi ôm mặt chạy đi.
Hình như hơi sai sai.
Ngày thứ Năm đến.
- Hy vọng đó là Angelina - Fred nói khi ngồi xuống cạnh Ron.
- Em cũng vậy! Rồi, mình biết ngay thôi mà.
Cụ Dumbledore đứng dậy, hai bên cụ là giáo sư Karkaroff và bà Maxime trông cũng căng thẳng và đầy ngóng đợi như bất cứ ai. Ông Ludo Bagman cười hớn hở và nháy mắt với nhiều đứa học trò. Tuy nhiên, ông Crouch trông lại khá thờ ơ, có phần chán chường.
Cụ Dumbledore nói:
- Xong, chiếc cốc hầu như đã sẵn sàng để phán quyết. Tôi đoán rằng sẽ mất hơn một phút. Bây giờ, khi tên của các vị quán quân đã được xướng lên rồi, tôi xin đề nghị các vị đó vui lòng đi thẳng lên phía đầu sảnh đường, đi dọc theo dãy bàn giáo viên, vô thẳng cái phòng kế tiếp…- Rồi cụ chỉ cánh cửa đằng sau dãy bàn của các giáo sư - … Đó là nơi họ sẽ nhận những chỉ thị đầu tiên.
Cụ rút cây đũa phép và vẩy một nhát lớn. Ngay lập tức, tất cả các ngọn nến, trừ những ngọn thắp trong mấy trái bí ngô chạm, đều tắt sạch, tất cả chìm trong bóng đêm lờ mờ. Giờ thì không có thứ gì trong Sảnh đường rực sáng bằng chiếc Cốc Lửa. Những tia lửa trắng xanh của nó sáng lóe, thiếu điều làm nhức cả mắt. Mọi người nhìn, chờ đợi… Vài người cứ chốc chốc lại coi đồng hồ…
Đột nhiên, ngọn lửa bên trong chiếc cốc hóa thành màu đỏ trở lại. Những tia lửa tóe ra vung vãi. Một chốc sau, một lưỡi lửa búng ra một mẩu giấy da đã gần như hóa than. Cả căn phòng bật ra một tiếng kêu thảng thốt.
Cụ Dumbledore nhặt mẩu giấy da và cầm nó xa xa để có thể đọc nó nhờ ánh sáng từ ngọn lửa, lúc này đã trở lại trắng xanh.
- Vị quán quân của Durmstrang, Viktor Krum! - Cụ đọc nó lên với giọng khỏe khoắn.
- Không có gì ngạc nhiên hết! - Ron hét lên khi một cơn bão tiếng vỗ tay và chúc mừng lan khắp sảnh đường. Harry thấy, từ dãy bàn nhà Slytherin, Viktor Krum đứng dậy và gù gù đi về phía cụ Dumbledore, quẹo phải, bước dọc theo dãy bàn giáo viên, rồi mất hút ở cánh cửa của căn phòng kế bên.
Ông Karkaroff nói oang oang thiệt là lớn, sao cho mọi người đều nghe thấy, thậm chí át cả tiếng vỗ tay:
- Hoan hô, Viktor, biết thế nào con cũng được chọn mà!
Tiếng vỗ tay và tiếng bàn tán tắt dần. Giờ đây sự chú ý của mọi người lại tập trung vào chiếc cốc, khi, vài giây sau đó, lại chuyển thành màu đỏ một lần nữa. Một mẩu giấy da thứ hai lại được ngọn lửa phun ra.
Cụ Dumbledore hô:
- Vị quán quân của Beauxbatons, Fleur Delacour!
Một cô gái giống tiên nữ đứng dậy một cách yêu kiều, hất mái tóc bạch kim ra sau, lướt ngang qua dãy bàn nhà Ravenclaw và nhà Hufflepuff.
Khi Fleur Delacour cũng đã biến mất vào căn phòng bên hông đại sảnh, một lần nữa sự im lặng lại bao trùm, nhưng lần này là một sự im lặng cứng cả lại vì háo hức mà ai cũng có thể cảm được. Vị quán quân kế tiếp của Hogwarts là…
Chiếc Cốc Lửa lại chuyển thành màu đỏ thêm một lần nữa, những tia lửa bay ra rào rào, lưỡi lửa liếm cao lên không, và từ đầu của lưỡi lửa đó, cụ Dumbledore kéo ra mẩu giấy da thứ ba.
Cụ xướng lên:
- Vị quán quân của Hogwarts, Cerdic Diggory!
- Không! - Ron hét to, nhưng không ai nghe thấy. Tiếng gầm từ dãy bàn kế bên quá lớn. Tất cả đám nhà Hufflepuff nhảy cẫng lên, thét vang và giậm chân khi Cerdic đi ngang chúng, cười tươi rạng rỡ, tiến thẳng về căn phòng sau lưng bàn giáo viên. Quả thực, những tràng vỗ tay dành cho Cerdic kéo dài đến nỗi phải mất một lúc sau mọi người mới nghe được lời cụ Dumbledore.
- Xuất sắc! - Cụ sung sướng nói khi cuối cùng sự lộn xộn đã dẹp xuống - Xong, giờ đây chúng ta đã có ba vị quán quân. Tôi chắc tôi có thể xin tất cả các trò, kể cả các học sinh còn lại của trường Beauxbatons và trường Durmstrang, hãy vét tặng cho các vị quán quân của mình đến từng gam ủng hộ mà các trò dành dụm được. Bằng cách tiếp tục khích lệ vị quán quân của mình, các trò sẽ đóng góp vào một…
Nhưng cụ Dumbledore thốt nhiên ngừng nói, và mọi người đều thấy rõ cái gì đã làm cụ lãng đi.
Ngọn lửa trong chiếc cốc lại đỏ lại lần nữa. Những tia lửa phóng ra. Một lưỡi lửa thình lình bắn vào không khí, mang trên mình một mẩu giấy da.
Dường như, hoàn toàn tự động, cụ Dumbledore vươn cánh tay dài ra và tóm lấy mẩu giấy. Cụ mở nó ra và nhìn chăm chắm vào cái tên được viết trên đó. Một khoảng lặng dài, trong khi cụ Dumbledore vẫn nhìn không chớp mắt vào mẩu giấy trên tay, còn mọi người trong căn phòng thì chằm chằm nhìn cụ. Cuối cùng, cụ Dumbledore hắng giọng, đọc lên:
- Harry Potter, Minamoto Kei.
Toang...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip