Chương 12
Chương 12 - Nơi Nước Khóc Than Mãi Không Dứt
--------
Anh nhướn mày khi thấy Lucasta: "Hufflepuff? Em làm gì ở đây vào giờ này?"
Lucasta hơi khựng lại,nhưng rồi ngẩng lên,giọng chắc nịch: "Em... em cần gặp Harry Potter.Về Hermione... và những chuyện xảy ra gần đây."
Percy cau mày,nhưng không có vẻ giận dữ, mà thay vào đó là sự nghiêm nghị:
"Chuyện nghiêm trọng phải không?"
Lucasta gật đầu. Anh nhìn quanh hành lang vắng vẻ,rồi mở rộng cửa, giọng thấp xuống: "Được rồi.Vào nhanh đi.Nhưng em chỉ có mười phút.Và nhớ,không gây rắc rối."
Lucasta bước qua bức tranh Bà Béo, theo sau Percy. Nó tưởng không gian sẽ yên tĩnh — nhưng không.Phòng sinh hoạt nhà Gryffindor rộn ràng như tổ ong: học sinh tụm quanh lò sưởi thì thầm chuyện hóa đá, vài đứa chơi bài, không khí phảng phất mùi lông mèo cháy.
Sự xuất hiện của một Hufflepuff khiến căn phòng chùng xuống trong chốc lát.
"Ê... Guigera nhà Hufflepuff à?" – Seamus thì thào.
Dean huých cậu ta: "Im đi. Có Percy kìa."
Percy liếc qua, giọng đều và dằn mặt: "Đây là khách của tôi.Nếu các cậu rảnh rỗi đến mức ngồi bàn tán, thì nên đi làm bài của McGonagall đi là vừa." Không khí dịu xuống ngay lập tức.
Không khí lập tức dịu xuống.
Lucasta đi theo Percy đến một góc yên hơn, nơi Harry và Ron đang ngồi, mặt căng thẳng.
Ron ngẩng lên:"Lucasta? Sao cậu ở đây?"
Harry nhìn theo, ánh mắt còn nhiều băn khoăn.
Lucasta ngồi xuống, nói nhỏ nhưng dứt khoát: "Mình nghĩ... cậu nên xem cái này. Về Phòng chứa bí mật."
Nó rút ra một cuốn sách cũ: "Các Truyền Thuyết và Bí Mật bị lãng quên trong Hogwarts"
"Lúc Hermione còn tỉnh, mình thấy bạn ấy mượn cuốn này... Có một chương bị xóa gần hết, nhưng mình chép lại được vài dòng."
Lucasta lật đến trang giấy nhàu, chỉ vào đoạn chữ mờ:
"... Khi người thừa kế mở căn phòng, sinh vật sẽ quét sạch kẻ ô uế... Lối vào ẩn ở nơi ngôn ngữ loài rắn được tôn vinh nhất..."
"Xà ngữ" Harry thở. Lucasta gật đầu.
Nó lật thêm, đưa ra mẩu giấy khác: "... Mắt mở to. Không chết, chỉ bị đóng băng. Nếu có vật chắn giữa ánh nhìn thì có thể sống sót..."
"Giống hệt các nạn nhân bị hóa đá " Harry thì thầm.
Lucasta ngẩng lên, lần đầu chủ động hơn thường lệ:
"Mình nghĩ lối vào nằm đâu đó dưới tầng hầm... Có đoạn ghi: 'nơi nước khóc than mãi không dứt'."
"Phòng vệ sinh của Myrtle khóc nhè!" – Harry và Ron đồng thanh.
Ngay lúc đó, cửa phòng bật mở. Fred Weasley thò đầu vào, tóc rối, mồ hôi nhễ nhại.
"Ron! George tìm mày thử bom phân—" Anh khựng lại khi thấy Lucasta.
"Một buổi họp bí mật của CLB Vạch mặt Kẻ Thừa Kế à?" – anh cười.
Lucasta giật mình, vội khép sách.
Ron càu nhàu: "Anh Fred, bọn em nghiêm túc đấy!"
Fred nhướng mày: "Ờ... nhìn ra liền. Trông y như đang lên kế hoạch ám sát thầy Lockhart."
Harry chen vào: "Anh đừng nói với ai nhé. Chuyện này... quan trọng lắm."
Fred giơ tay như đầu hàng: "Miệng anh kín như két Gringotts... trừ phi có chocolate ếch."
Anh nháy mắt với Lucasta rồi biến mất.
"Cứ tiếp tục họp bí mật đi. Nhưng nhớ: nếu lỡ bị hóa đá, nhớ tạo dáng đẹp vào!" Cánh cửa đóng lại, để lại sau lưng sự im lặng gượng gạo.
Ron bĩu môi: "Anh ấy lúc nào cũng vậy...
Harry nói tiếp: "Cậu bảo lối vào ở đâu?"
Lucasta thì thầm: "Kẻ thừa kế vẫn lắng nghe. Con đường không ở phía trước... mà ở bên dưới."
"Dưới đất? Hầm ngục?" – Harry lặp lại, nhìn Ron.
Lucasta chạm vào mép tờ giấy, chỉ vào dòng chữ gần như xóa:
"Nơi người xưa thì thầm bằng tiếng không ai muốn hiểu. Nơi đá rơi lệ và nước vang vọng..."
"Phòng vệ sinh tầng hai," Lucasta nói khẽ. "Tiếng khóc của Myrtle... không bao giờ dứt. Như thể... cô ấy đang canh giữ thứ gì đó."
Harry nhìn Ron, rồi quay lại Lucasta: "Cậu... chắc chứ?"
"Mình không chắc gì cả," nó đáp, mắt nghiêm nghị.
Cả ba im lặng.Ron thì thào:
"Phòng chứa bí mật... ở ngay dưới Hogwarts. Dưới bồn rửa tay. Và để vào đó — cần biết xà ngữ..."
Ngay lúc đó, cửa lại bật mở. Tiếng giày gấp gáp vang lên.Percy Weasley trở lại, trán nhăn lại khi thấy ba đứa tụm quanh cuốn sách cũ.
"Lucasta Guigera?" – giọng anh vang lên, không lớn, nhưng đủ để khiến tất cả khựng lại.
Lucasta giật mình, định giấu mẩu giấy thì Percy đã bước tới, mắt lộ vẻ bồn chồn pha chút khó chịu...
"Em còn ở đây à? Anh đã bảo chỉ mười phút."
"Xin lỗi... nhưng chuyện này—" Lucasta định giải thích, nhưng Percy giơ tay ngăn.
"Anh biết. Nhưng có chuyện vừa xảy ra."
Ron và Harry bật dậy.
"Chuyện gì vậy?" – Harry hỏi.
Percy liếc nhìn ra cửa, hạ giọng:
"Một học sinh mất tích. Giáo sư McGonagall vừa ra lệnh tất cả quay về ký túc xá, không ai được đi lại nếu không có giáo viên hộ tống."
Lucasta cảm thấy lạnh toát "Ai mất tích?"
Percy do dự một giây, rồi nói khẽ:
"Ginny."
Ron chết lặng. Harry sững sờ như bị đấm vào bụng.
"Không thể nào... con bé mới sáng nay còn..."
"Anh đã cảnh báo nó nhiều lần..." – Percy lẩm bẩm, lần đầu để lộ sự lo lắng.
Lucasta đứng lặng, đầu óc ong ong.
"Em phải về Hufflepuff ngay," Percy nói cương quyết. "Anh đưa em về. Còn hai đứa—ở nguyên trong phòng. Đừng làm gì ngu ngốc."
Trước khi đi, Lucasta quay nhìn Harry — một cái nhìn ngắn ngủi, nhưng dồn cả lo lắng và sợ hãi vào đó. Rồi nó quay đi, gió ngoài hành lang thổi lạnh buốt, như báo hiệu bão tố đang đến gần.
Rồi nó quay mặt, bước nhanh về phía hành lang lạnh ngắt ngoài kia. Gió gào lên như một lời báo trước. Giông bão... đã đến thật rồi.
Lucasta đi nhanh trong hành lang tối, gót giày vang nhẹ tiếng trên nền đá. Percy Weasley sải bước ngay bên cạnh, vai căng thẳng, không nói một lời.
Mỗi khi nó định ngoái lại — nhìn về phía cánh cửa phòng sinh hoạt Gryffindor giờ đã khuất ,Percy lại liếc sang,như thể đoán được ý nghĩ trong đầu nó
"Anh biết em muốn giúp," Percy lên tiếng, sau một hồi im lặng. "Nhưng đây không phải lúc để học sinh mạo hiểm. Tình hình đang rất nguy hiểm."
Lucasta không đáp. Cổ họng nó nghẹn cứng.
"Ginny..." – Tên cô bé nhỏ hơn Ron lặp đi lặp lại trong đầu nó như tiếng gõ cửa không dứt.
"Em biết không?" – Giọng Percy cất lên, bất ngờ trầm xuống.
"Anh ghét cảm giác không làm được gì. Anh là huynh trưởng, vậy mà không thể bảo vệ em gái mình."
Lucasta khựng lại. "Em cũng thế," nó thì thào. "Em không phải huynh trưởng. Em không phải Gryffindor.Nhưng em cũng ghét... đứng ngoài nhìn người khác gặp nguy hiểm."
Percy nhìn nó một lúc, cái nhìn khó đoán — rồi lại bước tiếp, lần này chậm hơn một chút.
khi tới gần lối vào ký túc xá Hufflepuff, Percy dừng chân. "Em nên đi nghỉ.Có tin gì mới, bọn anh sẽ báo qua các trưởng nhà."
Lucasta gật đầu,nhưng đôi chân không muốn bước. "Anh Percy," nó chợt lên tiếng.
"Nếu... nếu Harry và Ron làm điều gì dại dột, xin đừng trách họ. Có những chuyện... chỉ người thật lòng mới dám đi tới tận cùng."
Percy nhìn nó, không trả lời. Một lát sau, anh chỉ khẽ gật đầu, rồi quay đi,bóng áo choàng đỏ biến mất sau góc hành lang.
Cánh cửa mở ra. Không khí ấm áp và mùi sô-cô-la nóng chạm vào da mặt, nhưng không đủ xua đi căng thẳng trong nó.
Nhiều ánh mắt quay lại nhìn khi Lucasta bước vào. Một nam sinh năm ba nhíu mày:
"Lucasta? Em đi đâu cả tối vậy?"
Ellen chạy tới, mắt vừa lo vừa nhẹ nhõm: "Mình tưởng cậu bị lạc. Percy Weasley đưa cậu về hả?"
Lucasta gật, tránh ánh nhìn của mọi người. "Không sao. Mình chỉ... bị giữ lại hỏi về Hermione."
Nó không nói dối — chỉ không kể hết. Về lời thì thầm, về cuốn sách, về phòng chứa bí mật đang dần hiện hình như một định mệnh.
Một cô gái lật tờ Nhật báo Tiên tri:
"Ginny Weasley mất tích... Trời ơi, là em của Percy đúng không?"
Ellen che miệng. Lucasta ngồi xuống mép ghế, tay lạnh ngắt.
"Harry... Ron... Họ sẽ xuống đó thật. Còn mình... lại chỉ có thể ngồi đây."
Góc phòng vang lên tiếng bài phù thủy, nhưng không ai cười. Không khí Hufflepuff chưa từng trầm lặng đến thế. Huynh trưởng tiến lại, nhắc mọi người đi nghỉ. Không ai phản đối.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip