2. Tom Không Có Khóa Khứ

Bà Malthus sửng sốt một lát, sau đó lộ ra vẻ mặt hiểu ý, -

- "Cháu đã nằm ba ngày rồi, hẳn là đói bụng, ta mang cho cháu một bát cháo yến mạch."

Ông Malthus nhìn bóng lưng của vợ, sau đó quay đầu nhìn Tom mỉm cười. Ánh mắt dịu dàng như đang nhìn con trai mình, khiến lưng chàng trai trẻ lập tức tê rần, co rúm lại khó chịu trong chiếc chăn dày trên giường.

Sau một hồi nói chuyện, chàng trai trẻ bí ẩn Tom ở lại nhà Malthus một lúc lâu. Sau khi có thể tự mình ra khỏi giường lần đầu tiên, anh ta không hề có ý định rời đi. Theo lời Tom, trước khi khôi phục trí nhớ, dù sao anh ta cũng không có nơi nào để đi, vậy thì ở lại hưởng thụ dịch vụ y tế miễn phí và đồ ăn ngon do cặp vợ chồng già cung cấp cũng tốt.

Còn về phía cặp vợ chồng Malthus, hoàn toàn không có lý do gì để đuổi người mà họ đã phải rất vất vả mới bế vào nhà và suýt nữa thì bị bong gân. Hơn nữa, ngoại trừ thái độ lạnh lùng, Tom là một đứa trẻ ngoan, biết phép tắc và phép lịch sự. Sự xuất hiện của cậu đã truyền thêm sức sống cho ngôi nhà trống trải này trong nhiều thập kỷ (ôi, có thật không nhỉ?). Còn lý do khác, đôi vợ chồng già không bao giờ nhắc đến, và Tom chắc chắn sẽ phủ nhận,nhưng cả hai đều biết Tom rất yếu và không chịu được bất kỳ sự trở mình nào.
    
Vào đêm tuyết rơi đó, khi họ xử lý vết thương cho Tom đang bất tỉnh, đôi vợ chồng già gần như choáng váng. Họ chưa bao giờ thấy một người có thể tính táo khi trên cơ thể có nhiều vết thương như.

Anh ta đã làm thế nào vậy?

Giống như anh ta lăn trên tấm ván đóng đinh hàng chục lần vậy!

Mặc dù tất cả các vết thương đều tránh được các bộ phận quan trọng, nhưng các vết thương dưới xương sườn vẫn sâu, dài, và vẫn liên tục chảy máu.
    
Phản ứng đầu tiên của bà Malthus là gọi ngay một bác sĩ chuyên khoa, nhưng không có điện thoại lắp đặt ở nhà, và đó là một lựa chọn rất phi thực tế đối với một ông già như ông Malthus khi phải đi bộ hơn mười dặm trong bão tuyết. Trong cơn tuyệt vọng, họ phải tự mình làm điều đó. May mắn thay, cả hai đều là người sống sót sau vụ đánh bom của Đức trong Thế chiến II, và đã chứng kiến ​​nhiều vết thương kỳ lạ, vì vậy họ rất giỏi xử lý chúng và không mắc phải sai lầm lớn nào.

Sau khi Tom tỉnh lại, anh ta khăng khăng rằng mình chỉ cần nằm xuống là có thể hồi phục, và từ chối gặp bác sĩ. Về nguồn gốc vết thương của anh ta, cặp vợ chồng già đã hỏi anh ta một cách mơ hồ, nhưng vì chàng trai trẻ im lặng nên họ phải từ bỏ.
    
Vì vậy, để hồi phục sau chấn thương, Tom cuộn tròn lười biếng trên ghế sofa bên lò sưởi mỗi ngày và chỉ di chuyển nhẹ khi ăn. Thỉnh thoảng,khi anh ta có tâm trạng tốt, anh ta sẽ trò chuyện với bà Malthus đang đan áolen, hoặc chơi một ván cờ vua với ông Malthus. Nhân tiện, so với ông Malthus đã giành chiến thắng trong giải vô địch cờ vua nghiệp dư cộng đồng, thì kỹ năng chơi cờ của Tom có ​​thể nói là rất tệ.

Sau khi thua ván thứ 22 liên tiếp, Tom không có ý định từ bỏ, mà tiếp tục tuyên chiến với ông Malthus. Cuối cùng, ông già không thể chịuđựng được và phải để anh ta thắng. Tất nhiên, đây là điều Tom sẽ không bao giờ chấp nhận.

Vào tháng 12, Tom cuối cùng đã từ bỏ việc học cờ vua vô vọng của mình và chuyển sang bộ sưu tập sách phong phú trong gia đình Malthus. Theo chính lời kể của ông Malthus, ông là một nhà vật lý uyên bác khi còn trẻ và từng là cố vấn kỹ thuật cho bộ phận tình báo chính phủ, nhưng sau đó đã đổi nghề để trở thành thợ sửa ô tô và quyết định nghỉ hưu cách đây bảy năm. Tom không có khái niệm đặc biệt nào về hai nghề này, anh cũng không hiểu khoảng cách kỳ lạ này như thế nào. Sau khi nghe điều này, anh chỉ nhún vai và vùi đầu vào những cuốn sách mà anh quan tâm.
    
Một buổi sáng, gia đình Malthus hiếm khi có ai đến thăm. Đó là bà chủ nhà Eileen sống ở ngôi nhà bên cạnh tại số 19 với cậu con trai nhỏ. Để cảm ơn bà Malthus về chiếc khăn len mà bà đã tặng cho cậu bé một tuần trước, Eileen đã mang theo một loại thuốc ngủ đặc biệt làm quà, được cho là luôn có hiệu quả đáng kinh ngạc.
    
Khi hai người phụ nữ ngồi trên ghế sofa và trò chuyện,Tom hiếm khi rời mắt khỏi cuốn sách và lặng lẽ nhìn người hàng xóm kỳ lạ.
   
 ——Có một sự dao động ma thuật, và người phụ nữ đó là một phù thủy.
    
Tom biết rằng anh ta cũng là một phù thủy. Trong giấc mơ, anh thấy mình chĩa đũa phép vào người khác, với ánh sáng xanh lục sáng rực phát ra từ đầu đũa phép, tiếp theo là tiếng hét, hét, hét. Bây giờ đũa phép đã ở trong túi của anh. Gỗ cây thủy tùng màu nâu sẫm, gần như đen được chà nhẵn và sáng bóng. Nhưng anh ta rõ ràng là một phù thủy đang gặp khủng hoảng nghiêm trọng,bởi vì bất kể anh ta vẫy đũa phép như thế nào trong những ngày này, không có phép màu ma thuật nào xuất hiện.

- Tôi đã mất sức mạnh ma thuật của mình. Tại sao?

Tom cau mày, suy nghĩ của anh trôi dạt.

Ở cuối ký ức hiện tại của anh, cảnh tượng đầu tiên là một nghĩa trang gần như không có ranh giới. Anh đứng giữa những bia mộ, với cơn đau đầu dữ dội, toàn thân tràn ngập sự mệt mỏi vô tận, nhưng tâm trí anh trống rỗng. Anh dường như vừa hoàn thành một điều gì đó rất quan trọng, hoặc một trận chiến, nhưng anh không thể nhớ đó là gì. Sau đó, một bia mộ bên cạnh anh đột nhiên phát nổ, sỏi và cát bắn tung tóe lên người anh. Ồ, một phép thuật mạnh mẽ,có ai đó đang tấn công. Anh nhìn lên và thấy một số bóng người ẩn sau những bia mộ, di chuyển qua lại lặng lẽ.

Tom rút đũa phép ra và cố gắng chống trả, nhưng tay anh dừng lại giữa không trung ngay khi anh giơ nó lên. Phép thuật... không, cảm giác quen thuộc về phép thuật chảy trong máu anh đã biến mất, và... và... anh nên niệm phép thuật nào?

Một phép thuật khác ập đến, Tom tránh nó bằng sự cảnh giác và khả năng di chuyển tốt, rồi ẩn sau một cái cây.

- Rất tốt, mất phép thuật và quên mất phép thuật, còn điều gì tệ hơn thế này nữa không?

Nhìn lại, Tom cảm thấy rằng việc anh có thể thoát khỏi những kẻ tấn công là một phép màu. Đây chắc chắn là một trong số ít khoảnh khắc trong cuộc đời anh mà vận may của anh vượt ngoài bảng xếp hạng.

Do đó, khi so sánh, những vết thương nhỏ trên cơ thể mà anh không biết mình bị từ khi nào thì không đáng để nhắc đến. Sau đó, dựa vào một vài đạo cụ ma thuật trong túi mà anh đã quên mất công dụng của chúng, Tom vô tình đến cửa nhà Malthus ở Spinner's End vào đêm tuyết rơi chết tiệt đó,và ngất xỉu trên mặt đất theo một cách rất xấu hổ, điều này đã thu hút sự đồng cảm khác thường của cặp vợ chồng già.

—— Phù thủy trước mặt tôi, Eileen Snape, cô ta chỉ đến thăm như một người hàng xóm, hay cô ta có mục đích khác? Cô ta có liên quan đến những kẻ tấn công đó không? Cô ta có biết tôi là ai không? Chết tiệt, bây giờ tôi thậm chí có thể không đánh bại được một Muggle!

... Muggle?

Muggle là ... Ồ, đúng rồi, những người bình thường không thể làm phép thuật.

Tom cau mày. Bây giờ trong đầu anh chỉ có một số hình ảnh rời rạc, một vài từ thuộc về thế giới phép thuật thỉnh thoảng lại hiện lên.Trước khi anh hồi phục sau chấn thương và tìm ra cách khôi phục phép thuật cùng với trí nhớ của mình, anh không muốn dính líu đến bất kỳ pháp sư và ma thuật nào.

Mỗi chút bất cẩn sẽ làm tăng thêm nguy hiểm. Dòng suy nghĩ của anh đột nhiên bị cắt ngang bởi một cái nhìn kỳ lạ từ bên cạnh. Tom quay đầu lại và nhìn thấy đứa trẻ mà Eileen mang đến. Cậu bé có mái tóc đen và đôi mắt đen, làn da nhợt nhạt và dáng người gầy gò, được quấn trong một chiếc áo choàng cũ kỹ không vừa vặn, chiếc quần jean trên chân cậu quá ngắn để lộ toàn bộ mắt cá chân. Cậu trông rất giống mẹ mình. Khuôn mặt của cậu không đặc biệt thanh tú và xinh đẹp, nhưng nó mang lại cho người ta cảm giác sạch sẽ đáng ngạc nhiên. Đúng vậy, sạch sẽ.

Cậu bé đã lén nhìn anh từ khi cậu bước vào cửa. Lúc đầu,Tom muốn lờ nó đi, nhưng trong vài giây, ánh mắt của cậu bé quá lạ đến nỗi Tom thậm chí còn cảm thấy một chút nguy hiểm khó giải thích.

- "Cậu nhìn tôi làm gì, nhóc?"

Tom nhướng mày, giọng điệu có chút mất kiên nhẫn.

- "... Tôi không." Cậu bé giật mình và quay mặt đi như thể sợ hãi, nhưng vẫn trả lời câu hỏi của anh ta.

- "Ồ, thật sao?"

- "...Tôi xin lỗi, thưa ngài. Có lẽ là vì Severus chưa từng gặp ngài trước đây và chỉ hơi tò mò."

Người phụ nữ tên Eileen dường như nhận ra sự không hài lòng của anh và nhanh chóng xin lỗi. Tom nói "hmm" và mắt anh ta di chuyển quanh khuôn mặt của Eileen. Phù thủy nhợt nhạt ngay lập tức tránh ánh mắt của anh ta và cúi đầu vội vàng, cũng có vẻ hơi hoảng loạn.

Tom vô thức chạm vào mặt mình, Anh ta chắc chắn rằng biểu cảm của anh ta vừa rồi rất tử tế, vậy thì cặp mẹ con này đã xảy ra chuyện gì vậy?

Đôi mắt đỏ nheo lại, nhưng cuối cùng từ từ quay lại cuốn sách trên tay mình- khi anh ta yếu đuối nhất, anh ta nên chờ cơ hội và không nên gây rắc rối. Ngay khi anh ta sắp đọc chương tiếp theo của cuốn sách,anh ta đột nhiên giật mình.
   

Severus?


"Severus đã phản bội ngài, thưa Chúa tể..."Những từ ngữ trong giấc mơ vang vọng trong tâm trí anh ta. ... Không, đó không phải là mơ, đó là ký ức của tôi, đó là những gì đã xảy ra.

Tom đóng cuốn sách lại với một tiếng "bụp"và ngồi dậy khỏi ghế sofa.

- "Nhóc con, tên cậu là Severus à? Severus Snape?"

- "Vâng," cậu bé tóc đen gật đầu, ánh mắt của cậu và anh dao nhau,

- "Tôi nghĩ mình đã giới thiệu bản thân khi bước vào."

- "Ồ, xin lỗi, tôi không chú ý."

Tom phải thừa nhận rằng lúc đầu anh không chú ý nhiều đến cậu bé, và không nhớ liệu cậu có nói gì không.

- "Severus... Để tôi nghĩ xem, cái tên này thực sự hiếm, nhưng tại sao tôi luôn cảm thấy như mình đã nghe thấy nó ở đâu đó?"
    
Khuôn mặt của cậu bé có vẻ hơi tái, mặc dù mặt cậu bình thường đã đủ tái rồi.

- "... Thưa ngài, tôi nghĩ mình chưa từng gặp ngài trước đây... Có lẽ là một người có cùng tên với tôi?"

Tom không trả lời, cố gắng tìm kiếm trong ký ức tan vỡ của mình. Có lẽ chỉ cần một manh mối nhỏ cũng có thể tìm thấy tất cả những gì anh đã mất, vì vậy anh phải nắm chặt lấy.

Cậu bé này.

Cậu bé này, tôi biết cậu ta. Như thể trực giác, Tom tự nhủ trong im lặng.

- "Severus, đây là một cái tên tao nhã - trong tiếng Latin, nó có nghĩa là công lý và nghiêm khắc."

Bà Malthus ngắt lời, khiến mọi người ngạc nhiên nhìn bà,

- "... Mọi người đang nhìn gì vậy? Tôi tốt nghiệp trường Cao đẳng St. Catherine, Cambridge, và dành ba năm để học tiếng Latin đấy."

-  "Không, không, tôi biết bà Marina có kiến​​ thức uyên bác và tôi luôn ngưỡng mộ bà."

Tom nhanh chóng bày tỏ để làm rõ lập trường của mình, bà Malthus khịt mũi một cách kiêu ngạo. Sau đó, Tom quay sang Severus,

- "... Mặc dù tôi không thành thạo tiếng Latin, nhưng đúng là cái tên này rất đẹp, Severus."

Tom vỗ nhẹ vào bờ vai gầy của cậu bé và cảm thấy cậu bé có vẻ thoải mái hơn trước,

- "Cha của cậu đã đặt cho cậu à? Có vẻ như ông ấy là người rất hiểu biết."

Giọng nói vừa dứt, cơ thể cậu bé lại căng cứng. Tom cảm thấy dường như mình đã nói sai gì đó.    

- "Không, không phải ông đặt."

Severus trả lời nghiêm túc,

- "Nếu là ông ấy, tên của tôi bây giờ có lẽ sẽ là Whiskey hoặc Brandy."

Tom nhìn cậu một lúc, rồi khẽ mỉm cười,

- "Vậy thì cậu nên cảm thấy may mắn đi, nhóc. Ban đầu tôi nghĩ rằng tên Tom của tôi quá phổ biến, nhưng so với những cái tên rượu vang đó, tôi đột nhiên phát hiện ra rằng hơi phổ biến cũng không tệ."
    
- "Cái tên Severus là do cha ta - ông nội của Severus - nghĩ ra -" Eileen trả lời, "Khi ta còn rất nhỏ, ông ấy đã nghĩ ra cái tên cho đứa cháu trai hoặc cháu gái tương lai của mình - Chúa biết,lúc đó ta thậm chí còn chưa đầy mười tuổi."
    
- "Người thú vị. Biết nhìn xa trông rộng -"Tom nói, đột nhiên nhận ra rằng Severus có vẻ đang nhìn mình một cách ngơ ngác,"Có chuyện gì sao?"

- "Tên của ngài là Tom?" cậu bé hỏi.

Tom gật đầu,

- "Tôi cũng nghĩ là như vậy."

- "Cũng nghĩ là như vậy?"

Tom dừng lại, quyết định ngăn cậu bé đặt câu hỏi.

- "... Tên của tôi có vấn đề gì à? Trông cậu có vẻ hơi khó tin."

- "... Tôi không có." Cậu bé lại nhanh chóng phủ nhận.

- "Cậu có."

- "Không có."

- "Phải có."

   ...
    Cậu bé ngừng nói, như thể cậu cảm thấy cuộc trò chuyện như vậy thật là vô nghĩa. Tom nhìn cậu chằm chằm không ngừng, và thái độ khăng khăng của cậu khiến cậu trông giống một đứa trẻ con hơn. Bà Malthus cuối cùng không thể không ngắt lời lần nữa,

- "... Tom là họ hàng xa của tôi, trước đây sống ở Liverpool. Gần đây anh ấy đến đây thăm cặp vợ chồng già chúng tôi, và dự định sẽ cùng nhau đón Giáng sinh."

- "Xin lỗi, tôi nghĩ có lẽ là vì chúng tôi chưa từng gặp Tom trước đây, nên Sev tò mò về anh ấy." Eileen nhẹ nhàng nói.

Thật vậy, việc một người đột nhiên xuất hiện trong nhà mà không có lý do gì thì sẽ khơi dậy sự tò mò của hàng xóm là điều bình thường.

Bà Malthus tiếp tục giới thiệu thành viên mới này của gia đình với hàng xóm, nhân tiện, bà phàn nàn về một số thói quen rất xấu của anh ta.

- "Cậu ấy là một chàng trai hiểu chuyện, nhưng cậu ấy không thích di chuyển nhiều và thường ngồi trên ghế sofa cả ngày. Vì vậy, Sev, nếu cháu có thời gian, cháu có thể đến thăm thường xuyên, nhân tiện, hãy giúp chúng tôi kéo Tom ra ngoài để tận hưởng ánh nắng mùa đông tiện nhổ mấy cây nấm mọc trên người cậu ấy đi."

- "... Làm ơn, dì Marina,"

Tom ngay lập tức thay đổi cách xưng hô của mình để phù hợp với lời nói của bà Malthus. "Dì", cách xưng hồ này thực sự rất trìu mến, sau đó anh cảm thấy lưỡi mình hơi thắt nút khi thốt ra hai từ này. Người đàn ông dang tay ra và làm một vẻ mặt rất bất lực,

- "Tôi rất biết ơn sự quan tâm của dì, và tôi cũng xin lỗi vì một số thói quen trước đây của tôi có thể khiến dì hiểu lầm, nhưng mặt trời mùa đông? Ồ, tôi có thể đảm bảo với dì rằng tôi sẽ bị chết cóng trước đó. Tất nhiên, Sev bé nhỏ thân mến-"

Tom đã thành công khi nhìn thấy rằng khi anh ta rút ngắn tên của đối phương xuống chỉ còn ba chữ cái giống như bà Malthus và cố tình nhấn mạnh vào nó, cậu bé dường như đã gặp phải một luồng khí lạnh và run rẩy toàn thân.

- "... Như dì Marina đã nói, tôi sẽ tạm thời sống ở đây trong vài ngày tới và cậu bé có thể đến thăm bất cứ lúc nào. Vì cậu bé sống ở nhà bên cạnh, tôi tin rằng những ngày chúng ta gặp nhau sẽ không phải là hiếm.Thật đáng để mong đợi, phải không?"

Đôi mắt của cậu bé hướng về phía khuôn mặt anh một lúc, như thể đang do dự về cách trả lời.

- "... Có lẽ vậy, thưa ngài." Cuối cùng y nói.

- "Trông cậu chẳng giống như đang mong đợi điều gì cả."

Tom trêu chọc. Anh cảm thấy trong mắt cậu bé thoáng hiện lên vẻ sợ hãi, nhưng rồi nhanh chóng biến mất. Tom vẫn còn ngạc nhiên vì thái độ của cậu bé thì đột nhiên, anh nghe thấy đối phương hỏi rất nhanh:

- "... Ngài đang đọc sách gì vậy?"

Đó là một cách rất vụng về để chuyển chủ đề, nhưng Tom không để ý. Anh quyết định đi theo chủ đề của cậu bé. Anh giơ bìa đỏ trên tay lên để cậu bé có thể nhìn rõ tiêu đề.

- "Ghi chú bài giảng về Vật lý, tuyển tập các bài giảng của Richard Feynman tại Caltech. Tác giả vừa giành giải Nobel năm trước - Tôi nghĩ đây là tuyển tập của chú Derek, phiên bản đã chỉnh sửa mới nhất. Nếu cậu có hứng thú, cậu có thể thử đọc. Tôi nghĩ nó không khó... à, ngoại trừ phần về điện động lực học lượng tử..."

- "...Ngài thích môn vật lí à?"

Severus hỏi lại. Khi nghe đến từ "điện động lực học lượng tử", một nét bối rối thoáng qua trên khuôn mặt y.

- "Đó là một chủ đề rất thú vị, thậm chí là kỳ diệu, nhưng tôi chưa nghiên cứu sâu về nó, và tôi không thể nói rằng tôi thích nó nhiều lắm."

Tom đóng cuốn sách lại, đặt nó lên đầu gối, vô thức gõ vào gáy sách bằng những ngón tay của mình,

- "Nhưng cậu phải biết rằng hầu hết các cuốn sách trong ngôi nhà này đều thuộc loại này, tôi không có lựa chọn nào khác. Vậy còn Sev bé nhỏ thì sao? Cậu thích gì?"

Cậu bé mở miệng, và trong một khoảnh khắc, y dường như muốn nói một từ bắt đầu bằng chữ P, nhưng nhanh chóng nuốt lại.

- "Hóa học." Cuối cùng y cũng trả lời.




Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip