Phần 1: Hòn đá Phù thủy

Chương IX: Cánh cửa sập

Kì thi cuối năm cũng ập đến nhanh như cái bóng đen hôm trước. Cả bọn vẫn không hiểu làm cách nào mà chúng vẫn đậu nổi, trong khi đứa nào cũng phập phồng lo là Voldermort sẽ trở lại bất cứ lúc nào. Nhưng ngày nối ngày trôi qua, con Fluffy chắc chắn vẫn còn sống, vẫn còn canh giữ cánh cửa khóa chặt trên tầng ba.

Ngày bọn trẻ làm bài thi viết, trời nóng nực như đổ lửa, đặc biệt là trong phòng học lớn, nơi chúng đang ngồi. Để được làm bài, học sinh phải dùng những cây bút lông ngỗng mới, đặc biệt, đã được ếm bùa Chống gian lận thi cử.

Học sinh cũng phải thi thực hành. Giáo sư Flitwick gọi từng đứa một vào lớp để xem chúng có thể làm quả dứa nhảy múa lạch bạch qua hết một bàn giấy không. Giáo sư McGonagall thì quan sát bọn trẻ biến những con chuột thành hộp đựng thuốc lá. Điểm được cho tùy theo hộp đẹp xấu, hộp nào có râu thì bị loại. Còn giáo sư Snape thì đứng canh sau lưng chúng khiến chúng hết sức căng thẳng khi cố gắng nhớ lại cách pha chế thuốc lú.

Dĩ nhiên là Victor và Hermione vượt qua những bài thi một cách dễ dàng. Trong nhóm bốn người, có lẽ hai đứa là đọc sách nhiều nhất. Còn Ron và Harry thì chật vật hơn, Harry đã cố gắng hết sức mình, bất chấp những cơn đau nhói như bị đâm vào trán vẫn thường hành hạ cậu từ sau chuyến đi rừng về.

Bài thi cuối cùng của bọn trẻ là Lịch sử Pháp thuật. Chỉ còn phải thêm một giờ nữa để trả lời câu hỏi về những lão phù thủy gàn dở, những kẻ đã phát minh ra cái vạc tự khuấy, là bọn trẻ sẽ được thảnh thơi, tha hồ tự do tự tại suốt một tuần lễ tuyệt vời, cho đến khi có kết quả cuộc thi. Chính vì thế, khi giờ làm bài đã hết, Harry cũng như tất cả những đứa trẻ khác, không thể nhịn được reo hò mừng rỡ.

Nhập vào đám đông túa ra khoảng sân trường đầy nắng, Hermione nói với các bạn của mình:

"Bài dễ hơn mình tưởng rất nhiều. Lẽ ra mình cũng chẳng cần học cho cố về Bảng Nội quy Hạnh kiểm của Người sói năm 1637 hay Cuộc nổi dậy của Elfric háo hức."

Hermione luôn luôn thích ôn lại bài thi vừa làm xong, nhưng Ron nói làm như vậy chỉ khiến cậu phát bệnh. Thành ra bọn trẻ đi dung dăng tới bên bờ hồ và nằm duỗi mình dưới gốc cây. Gần đó, hai anh em sinh đôi nhà Weasley cùng Lee Jordan đang cù mấy cái xúc tu của một con mực khổng lồ ẩn mình trong một vũng nước ấm.

Ron nằm dài trên cỏ, sung sướng thở phào.

"Không còn bài vở nữa, cậu phải vui mừng chứ Victor. Một tuần sau mình mới biết bài thi của mình tệ như thế nào, lúc đó rầu rĩ cũng chưa muộn, còn bây giờ hơi đâu mà lo!"

Cậu vừa nói vừa nhìn Victor, người vẫn ngồi cau mày như đang suy nghĩ gì đó.

Harry thì đang ngồi bóp trán, cậu chợt nổ bùng đầy tức tối:

"Cái sẹo của mình sao cứ đau hoài! Hồi đó cũng có khi đau, nhưng có bao giờ đau dai như vầy đâu!"

Hermione đề nghị:

"Cậu đến gặp bà Pomfrey đi!"

"Mình đâu có bệnh! Mình tin đây chắc chắn là một sự cảnh báo... nghĩa là tai họa đang đến gần...."

Trời nóng quá nên Ron không suy nghĩ sâu xa thêm:

"Thư giãn đi Harry. Hermione nói đúng đó, chừng nào cụ Dumbledore còn ở quanh đây thì Hòn đá vẫn còn nguyên vẹn, đừng lo. Với lại, nhìn có vẻ gì lão Snape đã tìm cách vượt qua được con Fluffy đâu. Lão từng bị nó cắn suýt đứt giò, chắc lão không vội thử lần nữa đâu. Mà bác Hagrid thì cũng không đời nào làm cụ Dumbledore thất vọng, chuyện đó coi bộ còn khó hơn chuyện Neville trở thành tuyển thủ quốc gia môn Quidditch đó!"

Dù vậy Harry vẫn tin chắc cái cảm giác bất ổn trong lòng cậu không liên quan gì đến việc thi cử. Bỗng Victor "A!" lên một tiếng làm cả bọn giật mình. Rồi cậu đứng phắt dậy.

Ron ngái ngủ hỏi:

"Cậu đi đâu vậy?"

Mặt Victor trở nên trắng bệch:

"Mình vừa nghĩ ra một điều. Phải đi gặp bác Hagrid ngay!!"

Hermione vội vã đứng lên theo, hồi hộp:

"Chi vậy?"

Victor giải thích:

"Các cậu không thấy lạ sao? Harry từng nói bác Hagrid luôn muốn có một con rồng, và cái người mà bác ấy gặp ở quán rượu lại ngẫu nhiên có một cái trứng rồng trong túi áo. Trong khi rồng là đồ bất hợp pháp thì ai lại đi loanh quanh với một cái trứng rồng trong túi chứ? Các cậu nghĩ xem có phải hắn tình cờ gặp bác Hagrid không, hay là...?"

"Cậu đang nói gì vậy?"

Ron hỏi, hình như cậu vẫn không biết Victor đang nói về cái gì, dường như chỉ có Harry là hiểu. Không trả lời Ron, cả hai chạy cắm cổ qua sân trường, hướng về phía căn chòi nhỏ của bác Hagrid, để lại Ron và Hermione lẽo đẽo chạy theo sau với vẻ mặt bối rối.

Bác Hagrid đang ngồi trên một cái ghế bành đặt bên ngoài căn chòi, ống tay áo và ống quần đều xắn lên. Bác đang ngồi thổi sao, mỉm cười khi thấy bốn đứa trẻ chạy tới.

"Chào mấy đứa! Thi xong rồi hả? Rảnh uống trà không?"

Ron đáp:

"Dạ có."

Nhưng Victor ngắt lời Ron:

"Dạ không, tụi con đang gấp lắm. Bác có nhớ cái hôm mà bác thắng được cái trứng rồng không? Bác có nhớ người khách lạ ấy trông như thế nào không?"

Bác Hagrid thản nhiên:

"Không. Tại hắn có cởi cái áo trùm ra đâu!"

Bốn đứa trẻ đứng sững với vẻ mặt thảng thốt khiến bác Hagrid phải nhướn mắt nhìn lên:

"Có gì đâu bất thường? Ở quán rượu Đầu Heo - cái quán rượu trong làng ấy - có cả đống bọn quái dị.... Có thể hắn cũng là một gã buôn lậu rồng. Ta cũng chẳng nhìn được mặt mũi hắn, lúc nào cũng kéo mũ trùm đầu tùm hụp."

Harry ngồi thụp xuống:

"Bác có nói gì với hắn không bác Hagrid? Bác có nhắc gì tới Hogwarts không?"

Bác Hagrid cau mày cố nhớ lại:

"Để ta nhớ coi... Ờ... hắn có hỏi ta làm gì, ta nói ta là người giữ khóa ở đây... Hắn hỏi ta về những thứ mà ta khoái... nên ta có nói với hắn... ờ, ta nói cái mà ta luôn ao ước là một con rồng... và rồi... ta không nhớ rõ lắm, bởi vì hắn cứ mua thêm rượu mời ta uống... Để coi... Ờ, rồi hắn nói hắn có một cái trứng rồng, nếu ta muốn ta có thể chơi bài với hắn... nhưng mà hắn muốn biết chắc là ta có giữ nổi một con rồng hay không. Hắn không muốn nó rơi vào tay hạng tầm thường... Ta bèn nói cho hắn biết là một khi ta đã thuần hóa được con Fluffy, thì dạy dỗ một con rồng là chuyện dễ thôi..."

Victor cố giữ cho giọng mình đừng xúc động quá, hỏi dồn dập:

"Rồi hắn có tỏ ra chú ý gì đến con Fluffy không bác?"

"Ủa, có chứ!" Bác ta vừa nói vừa cười. "Trên đời này có được mấy con chó ba đầu? Ngay cả ở Hogwarts đây cũng không dễ gặp nữa à. Vậy là ta nói với hắn, con Fluffy thật ra rất dễ thương nếu mình biết cách dỗ nó, chỉ cần cho nó nghe một khúc nhạc du dương là nó lăn ra ngủ ngay ấy mà..."

Bỗng nhiên bác Hagrid giật mình hốt hoảng:

"Rồi xong.... Ê! Mấy đứa chạy đi đâu đó?"

Harry, Ron, Hermione và Victor cùng ùa chạy về phía tòa lâu đài, không ai nói với ai lời nào cho đến khi cả ba tới được Tiền sảnh. Harry nói:

"Chúng ta phải đi báo cho thầy Dumbledore biết ngay. Bác Hagrid đã nói cho gã lạ mặt đó biết cách chế ngự Fluffy mất rồi, mà cái kẻ mặc áo trùm đó nếu không phải là lão Snape thì cũng là Voldemort. Một khi hắn làm cho bác Hagrid say mèm rồi thì khai thác bác thiệt là dễ... Trời ơi, chỉ mong sao thầy Dumbledore tin tụi mình. Mà văn phòng thầy Dumbledore ở đâu nhỉ?"

"Đi hỏi giáo sư McGonagall đi." Ron kêu lên.

"Mình không nghĩ giáo sư sẽ tin đâu." Victor đáp.

Nhưng đám trẻ lại không nghe lời cậu, có lẽ cũng vì không còn lựa chọn nào khác. Bọn chúng ùa vào phòng lớp Biến Hình, nơi cũng là văn phòng của giáo sư McGonagall.

Hermione lúc đó tỏ ra khá can đảm, cô bé nói thẳng:

"Chúng con cần gặp giáo sư Dumbledore."

Giáo sư McGonagall lặp lại:

"Gặp thầy Dumbledore? Làm gì?"

Giọng giáo sư như thể bà nghi ngờ bọn trẻ đang định làm gì đó vô cùng ám muội. Rồi bà nói tiếp:

"Giáo sư Dumbledore vừa đi vắng cách đây mười phút. Ông ấy vừa nhận được một con cú khẩn của Bộ trưởng bộ Pháp thuật và đã lập tức bay đến London rồi."

Harry rụng rời:

"Cụ đã đi rồi? Nhưng đây là chuyện về Hòn đá Phù thủy!!"

Điều đó quá bất ngờ đối với giáo sư McGonagall đến nỗi bà buông sõng cây bút đang cầm trên tay. Bà lắp bắp:

"Làm... làm sao em biết...."

"Có người muốn lấy cắp nó!" Victor nói.

Giáo sư nhìn bốn đứa nhóc với ánh mắt vừa hoảng hốt vừa ngờ vực. Cuối cùng bà nói:

"Ta không biết bằng cách nào các em lại biết điều đó. Nhưng ta đảm bảo nó đang được canh phòng cẩn mật. Giờ thì trật tự mà về kí túc xá đi."

Bốn đứa trẻ chán nản rời khỏi văn phòng giáo sư McGonagall, có vẻ như Victor đã đúng, người lớn ai lại đi tin lời của bốn đứa trẻ vừa mới bước chân vào Hogwarts cơ chứ.

Harry bực bội khẳng định:

"Không phải bác Hagrid đã gặp người lạ trong quán rượu. Đó là thầy Snape. Nghĩa là ổng đã biết cách vượt qua Fluffy."

Hermione đáp:

Nhưng thầy Dumbledore đã đi-"

"Xin chào."

Chưa kịp nói hết câu, cả bọn chợt nhận ra Snape đã đứng sau lưng chúng từ bao giờ. Bốn đứa tròn mắt ngó lão như thể bị thôi miên.

"Bốn học sinh nhà Gryffindor như các em đang làm gì ở trong nhà vào một ngày như hôm nay?"

Ron ấp úng trả lời:

"Dạ.... ờm... Bọn em chỉ...."

"Cẩn thận đấy." Snape lại tiếp tục ngắt lời Ron.

"Mọi người sẽ nghĩ.... các em đang âm mưu chuyện gì đó." Lão vừa nói vừa cau mày liếc nhìn Harry với ánh mắt hình viên đạn, ánh mắt như thể đang cảnh cáo cậu dừng lại đi, bất kể cậu đang cố làm gì.

Nói rồi lão liền quay đi. Bước xuống khỏi những bậc thềm đá, cả bọn ai cũng thấy bối rối. Lẽ nào, Snape đã phát hiện ra hành vi của chúng? Nếu chúng còn cố chấp thì không biết liệu lão sẽ làm gì? Hermione không kiềm được lo lắng nữa, cô bé quay sang hỏi:

"Vậy bây giờ chúng ta làm gì?"

Victor đáp:

"Mình sẽ đến cửa sập. Tối nay."

"Cậu điên hả?" Ron kêu lên.

"Mình đi với cậu." Harry nói, phớt lờ câu hỏi của Ron. Hermione vẫn cố can ngăn:

"Cậu đừng có dại dột! Thầy Snape và giáo sư McGonagall mà biết thì cậu bị đuổi chắc luôn á!"

Harry hét lên:

"Nhưng mà nếu lão Snape có được Hòn đá thì Voldermort sẽ hồi sinh! Các cậu chưa từng nghe kể lại thời Voldermort thống trị thì như thế nào hả? E là không còn cả trường Hogwarts để mà học đó chớ!"

Victor thêm:

"Bọn Tử Thần Thực Tử của hắn giết cả gia đình mình. Các cậu không nhớ sao?"

Mắt hai đứa trẻ nhìn các bạn sáng rực. Hermione nói lí nhí:

"Hai cậu nói đúng."

Harry bảo:

"Mình sẽ dùng cái áo tàng hình, các cậu đừng lo."

Ron hỏi:

"Nhưng mà cái áo có che hết được bốn đứa không?"

"Cả... bốn đứa á?"

"Chứ sao? Hai cậu nghĩ tụi này để hai cậu đi thôi à?"

Hermione có vẻ hào hứng lên:

"Dĩ nhiên là hai cậu không thể nào lấy được Hòn đá nếu không có tụi này giúp rồi. Để mình coi lại mấy cuốn sách, có khi kiếm ra cái gì xài được không chừng."

"Lỡ các cậu bị đuổi thì sao?" Victor hỏi.

Hermione nhe răng cười:

"Mình ráng đừng để bị bắt thì đâu có bị đuổi. Thầy Flitwick nói riêng với mình là mình được hẳn một trăm hai mươi điểm trên một trăm trong kì thi lận. Điểm đó người ta không nỡ đuổi đâu."

Sau bữa ăn tối, bốn đứa trẻ đứng ngồi không yên trong căn phòng sinh hoạt chung. Chẳng ai quấy rầy bọn chúng cả, đám học sinh Gryffindor đã không còn gì muốn nói với chúng sau vụ làm mất liền hai trăm điểm vừa rồi. Hermione đang vùi đầu vô mấy cuốn sách của cô bé, hy vọng tìm ra cách giải những bùa ếm mà cả bọn có thể sắp gặp phải. Victor thì lật sách Bùa chú ra xem, chẳng may lỡ có quái vật thì biết đường mà đánh trả. Harry và Ron cũng không nói gì nhiều, cả hai chỉ ngồi im, suy nghĩ về những điều chúng sắp làm.

Những học sinh khác lần lượt đi ngủ, căn phòng trống vắng dần. Cuối cùng khi đến lượt Lee Jordan cũng vươn vai ngáp dài và đi ngủ nốt, Victor nói nhỏ với Harry:

"Đi lấy cái áo đi, đến giờ rồi."

Harry chạy lên căn phòng ngủ tối thui, rút tấm áo tàng hình ra rồi chạy xuống căn phòng sinh hoạt chung. Cả bọn đang vừa đi vừa bàn kế hoạch tác chiến thì bỗng nghe tiếng ếch phát ra từ cái ghế sofa ở giữa phòng.

"Trevor!" Ron kêu khẽ. "Shhh! Đi đi Trevor, mày không được ở đây!" Ron nói, cố gắng đuổi con ếch đi, để nó không kêu báo động cả kí túc xá.

"Các cậu cũng không được ở đây."

Khi Ron vừa dứt lời thì chủ của Trevor cũng lộ mặt. Đó là Neville, cậu dường như đã nhận ra sự mờ ám của bốn đứa nên mới núp sau chiếc ghế sofa nãy giờ. Neville hỏi trong tức giận:

"Các cậu lại trốn ra phải không?"

"Neville, bọn mình..." Victor cố gắng giải thích, nhưng Neville không nghe, cậu ngắt lời bạn mình rồi nói tiếp:

"Không! Mình không để các cậu làm vậy nữa! Các cậu sẽ lại khiến nhà Gryffindor gặp rắc rối!" Rồi mắt Neville đảo liên tục, như thể cậu đang cố nghĩ gì đó, rồi cậu lắp bắp:

"Mình... mình sẽ đánh lại các cậu...."

Giọng Neville cứ run run, như thể cậu đang gồng mình làm một điều vô vọng. Cậu hấp tấp đứng chắn ngay cái lỗ trước chân dung Bà Béo. 

Nhưng rồi, Hermione chầm chậm rút đũa ra. Cô bé thở dài.

"Neville, mình thật sự rất tiếc về chuyện này..."

Khi Neville còn chưa kịp hó hé gì, cô bé giơ cây đũa thần lên, chỉ vào Neville rồi đọc:

"Petrificus Totalus."

Hai cánh tay của Neville lập tức dính chặt vô hông, hai chân thì khép lại vào nhau, toàn thân cứng đờ. Cậu đong đưa tại chỗ, rồi ngã lăn quay ra đất, mặt ngửa lên trời, ngay đơ như tấm ván.

Ba cậu con trai đứng há hốc mồm nhìn Hermione. Ron hoảng sợ, trước giờ cậu vẫn cứ gắt lên với Hermione mà không lo sợ một ngày sẽ như thế này. Harry thì thầm:

"Cậu... đã làm gì Neville vậy?"

Hermione khổ tâm đáp:

"Đó là phép Trói thân tuyệt đối. Xin lỗi nha Neville."

Rồi cả bọn bước qua người Neville đang chắn trước cửa, đứa nào đi ngang qua cũng thì thầm xin lỗi cậu bạn rụt rè đáng thương.

"Việc này là tốt cho cậu thôi." Ron nói.

Rồi cả bọn kéo tấm áo tàng hình chùm lên cả đám. Thật may là cái áo choàng đủ to để che khuất cả bốn đứa. Trong trạng thái căng thẳng, bốn đứa nhỏ cảm thấy bóng của mọi bức tượng đều có vẻ giống như thầy Filch, mọi làn gió thoảng từ xa đều khiến chúng tưởng như con yêu tinh Peeves đang sà xuống trên đầu.

Đi tới chân cầu thang thứ nhất, chúng bắt gặp bà Norris đang lẩn lút gần cầu thang. Ron nói nhỏ:

"Để mình đá nó một cái, chỉ lần này thôi."

"Cậu điên à? Bị bắt giờ."

Nhưng Victor can. Rồi chúng đi lên cầu thang, cẩn thận đi vòng qua con mèo. Bà Norris đảo đôi mắt sáng quắc hướng theo chúng, nhưng chỉ thế thôi, không làm gì thêm.

Chúng không phải gặp ai khác nữa cho đến khi tới được cầu thang dẫn lên tầng ba. Ở đó, cánh cửa vẫn bị khóa như lần đầu chúng vô tình đặt chân đến.

Hermione thò cây đũa thần của cô ra khỏi tấm áo choàng, đọc thần chú:

"Alohomora."

Cánh cửa mở ra, chúng không nghe thấy tiếng gầm gừ của con chó, thay vào đó là tiếng ngáy đều đều của nó. Gần đó có một cây đàn hạc đang tự chơi. Có vẻ như Snape đã đi trước bọn chúng một bước rồi.

"Nhanh lên nào! Chúng ta phải nhấc cái chân nó lên." Victor giục. Cả bọn dùng hết sức nhấc bổng cái chân của con chó ba đầu, để lộ cái cửa sập. Harry liền vội vã nhấc cửa lên. Bên dưới tối thui, không đứa nào thấy được gì.

Victor nói:

"Để mình đi trước cho. Nào mình ra hiệu rồi từng người nhảy xuống nha."

"Nếu không thấy gì. Lập tức khoác áo rồi chạy đi nghe chưa?" Cậu nói tiếp, như thể dặn dò mấy đứa em.

Nhưng khi cậu chưa kịp nhảy xuống, căn phòng bỗng tối sầm lại. Rõ ràng khi nãy ánh trăng chiếu vào phòng sáng lắm cơ mà?

"Các cậu có thấy thế này hơi yên tĩnh không?" Harry hỏi.

"Đàn hạc. Nó ngừng chơi rồi...." Hermione đáp.

Rồi bỗng, một thứ chất lỏng màu trắng đục nhễu từng giọt xuống cái áo khoác của Ron.

"Ewwww!" Cậu la lên. "Kinh thế!!!"

Lúc này cả bọn dần ngước đầu lên. Trên đầu chúng, con Fluffy đã tỉnh lại từ bao giờ. Nó căng mắt nhìn bọn trẻ, nhe ba cái hàm răng nhọn hoắt vàng khè. Tiếng gầm gừ nó mỗi giây càng lớn hơn. Có vẻ như nó đói bụng rồi.

"NHẢY ĐI!!!" Victor la lên rồi nhảy xuống, từng đứa một nhảy xuống theo. Bây giờ tụi nó sợ cái hàm răng nhễu nhão nước dãi của con Fluffy hơn là sợ thứ đang đợi tụi nó bên dưới cái hầm đen thui ấy.

Cả bọn rớt xuống cái gì đó mềm mềm, gây nên một tiếng phụp nghe hết sức buồn cười. Victor ngồi dậy sờ soạng xung quanh, mắt cậu quen dần với bóng tối. Cậu cảm giác như đang ngồi trên một loại cỏ cây gì đó. 

"Woaa." Ron kêu lên. "May là có mấy cái cây này ở đây."

"Không may lắm đâu Ron." Victor đáp. Mấy cái cây đen ngòm bắt đầu di chuyển. Chúng uốn éo như con rắn, quấn chặt lấy từng đứa trẻ. Cả bọn bắt đầu hoảng loạn, cả đám dây leo đen ngòm dày đặc, không còn chỗ cho chúng thoát nữa. Duy chỉ có Victor và Hermione là bình tĩnh, cậu nói:

"Bình tĩnh đi, đừng cử động nữa. Đây là cây Bẫy Quỷ."

Hermione thêm:

"Ừ, nếu các cậu càng cùng vẫy, nó càng giết các cậu nhanh hơn thôi."

Ron la lên:

"Giết nhanh hơn á? Chắc là bĩnh tĩnh nổi rồi đó!"

Victor và Hermione không nói gì, chúng chỉ cười nhẹ nhìn Ron và Harry rồi dần dần bị đám dây leo kéo xuống.

"VICTOR!! HERMIONE!!!!"

Hai đứa còn lại la lên, lo cho bạn của mình. Liệu họ đã bị đám cây đen ngòm này giết chết rồi ư?

"Cứ bình tĩnh đi!" Một giọng nói quen thuộc phát ra từ bên dưới. Đó là giọng Victor.

"Hai cậu ở đâu!!?" Harry kêu lên, lúc này dây leo đã quấn tới cổ cậu rồi.

Hermione đáp:

"Cứ bình tĩnh đi!! Tin bọn mình."

Rồi Harry nhắm mắt lại, cậu hít vào một hơi thật sâu rồi thở ra. Đám dây leo cũng dần dần kéo cậu xuống dưới.

Harry được thả xuống một nền đất cũ, bên dưới đám dây leo. Ở đó, cậu gặp Victor và Hermione đứng cạnh nhau, lành lặn và không một vết xước. Vậy là chỉ còn mỗi Ron, cậu vẫn cứ đinh ninh là ba người bạn mình đã bị đám dây leo nuốt trọn. Ron vùng vẫy, cố gắng thoát ra trong vô vọng.

"Cậu ấy không bình tĩnh được nhỉ?" Victor hỏi.

"Rõ ràng là không." Hermione thở dài. "Ta phải làm gì đó!"

"Làm gì bây giờ?" Cả ba bối rối hỏi nhau, trong khi tiếng kêu cứu của Ron vang vọng cả căn hầm.

"Mình nhớ là đã đọc được gì đó trong lớp Thực vật học... Cây Bẫy Quỷ sợ cái gì ta...." Hermione bối rối nói.

"A!" Tiếng kêu đó lại phát ra từ phía Victor, như thắp lên hi vọng cho cả bọn. Ron lúc này đã bị đám dây leo bịt kín miệng, cậu không thể kêu cứu được nữa. Đám cây đó cũng dần dần che đi đường thở của Ron. Lúc này Victor rút đũa ra, hướng thẳng vào đám dây leo, đọc to:

"LUMOS SOLEM."

Một ánh sáng phát ra từ đầu đũa của Victor. Harry nhận ra, nó y hệt như thứ ánh sáng phát ra khi Victor cố cứu cậu, nhưng lần này, nó không giống như một vì sao. Nó giống như ánh sáng mặt trời. Chỉ trong vài giây, Ron thấy đám dây leo được nới lỏng đi, chúng dần co rúm lại trong cái ánh sáng ấm áp.

Những sợi dây tự động luồn lách và bung ra để tháo khỏi thân thể Ron. Thế là cậu đã thoát. 

Ron rớt cái bịch xuống đất, mông cậu va chạm thẳng với sàn đá làm cậu kêu lên một tiếng đau đớn.

"Cậu ổn chứ?" Harry hỏi.

Ron từ từ xoa mông đứng dậy, đáp:

"Mình không sao." Rồi cậu thở phào. "May là tụi mình không hoảng sợ."

Hermione đáp:

"Không nha. May là Victor tập trung trong giờ Thực vật học."

Rồi Harry chỉ xuống một lối đi bằng đá, lối duy nhất dẫn ra khỏi chỗ đó. Cả bọn có thể nghe thấy tiếng từng giọt nước chảy ra từ vách đá, ngoài ra chỉ có tiếng bước chân của chúng. Lối đi đổ dốc khiến Harry nhớ đến ngân hàng Gringotts. Tim cậu thót lại khi nghĩ tới những con rồng canh giữ các hầm bạc của ngân hàng phù thủy. Rủi mà bốn đứa gặp phải một con rồng bây giờ, một con bự tổ chảng... Một mình con rồng nhí Nobert cũng đủ ngán rồi, huống gì...

Ron thì thầm: 

"Mấy cậu có nghe thấy gì không?"

Victor lắng nghe. Có tiếng gì xào xạc leng keng dường như đang đến gần phía trên đầu chúng.

"Phải ma không?"

"Không biết... mình nghe như tiếng vỗ cánh."

"Phía trước có ánh sáng, mình thấy cái gì đó di chuyển."

Bọn trẻ đi đến cuối con đường và thấy trước mắt hiện ra một căn phòng được thắp sáng, cao trên đầu chúng là cái trần hình vòm đầy những con chim nhỏ, phát sáng như ngọc. Lũ chim đang chấp chới bay lượn khắp phòng. Đầu kia căn phòng là một cánh cửa gỗ đồ sộ. Ron thắc mắc:

"Không biết lũ chim có tấn công khi mình băng qua không ha?"

Nói rồi cậu liền chạy về hướng cánh cửa gỗ. Bọn chim không tấn công cậu, nhưng cánh cửa lại có một cái ổ khóa . Ron cố xài Alohomora như Hermione, nhưng kể cả vậy, cái ổ khóa cũng không hề nhúc nhích.

Victor đứng quan sát một hồi rồi thốt lên:

"Bọn này đâu phải là chim. Chúng là chìa khóa. Chìa khóa có cánh."

Hermione gắt:

"Chúng ta phải làm sao giờ? Phải có đến một ngàn cái!"

Victor quét mắt quanh canh phòng. Cậu bất chợt nhìn thấy một cây chổi bay lơ lửng bên góc phải căn phòng. Cậu liền chạy tới chộp lấy cây chổi rồi quay sang đưa cho Harry.

"Cậu bay nhanh nhất trong bốn đứa, Harry."

Ron nói:

"Mình phải kiếm một cái chìa khóa to, kiểu xưa... có lẽ bằng bạc, giống như nắm đấm cửa."

"Mình thấy rồi. Con bị gãy cánh." Harry nói rồi chỉ tay vào cái chìa khóa to nhất với đôi cánh rách nát. Nó đang bay chập chờn như kiểu muốn rớt tới nơi.

Rồi cậu phóng lên cây chổi, lao vào giữa đám chìa khóa. Ngay lúc Harry ngồi lên chiếc chổi, lũ chìa khóa trở nên hung hăng hơn ngay lập tức. Đám chía khóa mới bắt đầu bay vào Harry để tấn công cậu.

Harry phóng như tên bắn, cố gắng chộp lấy cái chìa khóa cũ kĩ kia. Nhưng ngặt một nỗi, đám chìa khóa kia cứ lao thẳng vào người Harry, đập liên tục vào tay, vào chân cậu, có con còn để lại trên mặt cậu một vài vết xước.

Khoảng một hai phút sau, Harry cố gắng chộp được chiếc chìa khóa như thể cậu chụp được trái Snitch. Cậu bay thấp xuống, ném chiếc chìa khóa cho Hermione, xong cậu lại phóng vút lên trên, bởi đám chìa khóa kia vẫn cố trút giận lên cậu.

Hermione lập tức đút chìa vào trong ổ, vặn liên hồi.

"Nhanh lên!!" Ron vừa giục vừa nhìn Harry bị đám chìa khóa đánh cho xước mày xước mặt.

Cạch!

Cánh cửa đã được mở. Ba đứa trẻ vội chạy sang bên kia, Victor la lên, ra hiệu cho Harry.

"Bay qua đây!!"

Harry lập tức lao chổi xuống, phóng vút qua bên kia cánh cửa, cả bọn nhanh chóng đóng sầm cửa lại. Để lại phía bên kia một đàn chìa khóa tức tối đâm sầm vào nhau.

Căn phòng tiếp theo tối đến nỗi cả bọn không nhìn thấy gì. Nhưng khi bước vào, ánh sáng đột nhiên tràn ngập, phơi bày một quang cảnh lạ lùng.

Đám trẻ phát hiện ra chúng đang đứng trên một bàn cờ vĩ đại, đằng sau là những quân cờ đen, quân nào quân nấy đều cao hơn chúng và được đẽo khắc từ cái gì đó giống đá đen. Đứng phía bên kia căn phòng, đối diện với những quân cờ đen là quân cờ trắng. Harry, Ron, Hermione và Victor đều khẽ rùng mình: những quân cờ trắng cao ngòm ấy không cái nào có mặt.

"Bây giờ chúng ta làm gì?" Harry hỏi nhỏ.

Ron khẽ đáp, mặt cậu dần trở nên căng thẳng:

"Chúng ta chơi cờ."

 "Được rồi. Harry, cậu đứng ô của quân Tượng. Hermione, cậu là quân Xe. Victor đứng chỗ quân Vua."

"Còn mình, mình sẽ là quân . Hiểu chưa?"

Cả bọn gật đầu rồi dần rảo bước về phía ô cờ của mình. Ron ngóng cổ nhìn qua bàn cờ nói:

"Thường thì bên trắng sẽ đi trước. Đúng rồi... coi kìa..."

Một con tốt trắng đi tới hai ô.

Ron bắt đầu điều khiển những quân cờ đen. Chúng lặng lẽ di chuyển tới vị trí mà Ron phái chúng tới. 

"Harry! Đi chéo bốn ô về bên phải."

Nỗi kinh hoàng thật sự làm bọn trẻ rúng động khi chứng kiến một quân khác của phe chúng bị ăn. Quân Hậu bên kia quật ngã quân xuống sàn, lôi nó ra khỏi bàn cờ, thảy nó nằm sấp ở đó, im lìm, mặt úp xuống sàn. Ron cũng có vẻ run, nhưng vẫn bảo:

"Đành chấp nhận thôi. Để tránh đường cho cậu ăn quân Tượng đó, Hermione, đi tới đi."

Mỗi lần phe đen mất một quân cờ nào, phe trắng chẳng bày tỏ chút xíu gì thương hại.  Chẳng mấy chốc đã có một đống ngổn ngang những quân cờ đen tàn phế nằm lăn lóc dọc theo bức tường. Hai lần, Ron suýt đẩy Hermione và Harry vào tình thế nguy hiểm, may mà cậu kịp nhận ra. Victor cứ đứng yên tại chỗ, có lẽ quân Vua chỉ cần không bị chiếu là được, nhưng tim cậu vẫn đập liên hồi, lo lắng cho ba người bạn của mình.

Ron cứ phóng quanh khắp bàn cờ, ăn gần hết các quân cờ trắng, gần bằng số quân cờ đen bị thua. Bỗng cậu lẩm bẩm:
"Tụi mình gần chiếu tướng rồi. Để mình nghĩ xem.... để mình nghĩ..."

Con Hậu của phe trắng quay cái đầu không mặt của nó về phía Ron. Ron nói khẽ:

"Đành vậy... chỉ còn cách duy nhất đó... phải thí mình thôi."

Cả ba đứa còn lại cùng hét:

"KHÔNG!"

Ron ngắt lời chúng:

"Chơi cờ phải chấp nhận sự hi sinh. Mình sẽ đi một bước tới, con Hậu ăn mình thì sẽ trống chỗ cho cậu chiếu tướng con Vua bên đó, Harry."

"Nhưng..."

"Cậu có muốn chặn lão Snape lại không?"

Cậu nói tiếp:

"Nếu cậu không nhanh chân thì lão sẽ lấy mất Hòn đá."

Không còn cách nào khác nữa. Mặt Ron tái đi, nhưng cậu vẫn đầy vẻ kiên quyết. Cậu nói:

"Sẵn sàng chưa? Mình đi đây... Khi thắng rồi thì đừng có lẩn quẩn ở đây nữa."

Cậu bước tới trước, con Hậu vồ ngay lấy cậu. Nó lấy kiếm cắm vào con ngựa của Ron một cú khiến cậu ngã lăn đùng xuống sàn. Hermione gần như bật khóc, cô định chạy lại kiểm tra bạn mình. Chợt Victor hét lên:

"Đừng di chuyển Hermione! Bọn mình vẫn đang chơi đấy!"

Hermione khựng lại, mặt cắt không còn giọt máu. Còn Harry, cậu run rẩy bước vội ba ô về bên trái. Quân Vua phe trắng ném vương miện trên đầu và quăng xuống dưới chân cậu. Bọn trẻ đã thắng. Những quân cờ dạt ra và cúi chào, mở lối đi trống đến cánh cửa trước mặt chúng. 

Lúc này, Hermione mới chạy lại ôm lấy Ron, nhưng cậu thì đã bất tỉnh từ bao giờ. Cả đám thở phào khi thấy hơi thở đều đặn phát ra từ Ron. Victor khẽ nói:

"Hermione, cậu ở lại chăm sóc Ron nhé. Rồi hãy đến Owlery, gửi thư cho thầy Dumbledore. Còn mình và Harry sẽ đi tiếp."

Hermione nhìn hai cậu bạn đầy lo lắng. Victor thì trông có vẻ bình tĩnh nhưng đôi tay cậu lại khẽ run, nắm chặt. Còn Harry, cậu bồn chồn thấy rõ. Ai biết được hai đứa trẻ sẽ gặp gì tiếp theo. Một con quái vật? Hay một con rồng to gấp mười lần con Norbert?

"Hai cậu sẽ ổn thôi." Hermione dịu dàng nói. Cô bé không còn dùng cái giọng như muốn làm chủ người khác nữa. Lần này cô nhìn hai cậu con trai, miệng nở một nụ cười mỉm, vừa thấu hiểu vừa tin tưởng.

"Hai cậu là những phù thủy giỏi mà."

"Đâu có giỏi bằng cậu." Harry mỉm cười.

"Mình á? Mình chỉ có sách vở và trí thông minh thôi. Còn những thứ quan trọng hơn cơ."

Rồi cô bé nói tiếp:

"Cẩn thận nhé Harry, Victor."

Dứt câu, cô đứng dậy ôm hai người bạn mình. Rồi lại quỳ xuống bên Ron vẫn còn đang bất tỉnh, nhìn hai cậu con trai rảo bước xuống hành lang dài tối đen như mực.

Chương X: Người hai mặt

Hai đứa trẻ bước vào một gian phòng trống và lạnh. Ở chính giữa phòng là Tấm gương Ảo Ảnh mà hai đứa từng thấy khi trước. Thầy Dumbledore nói rằng nó sẽ được chuyển qua nơi khác, không ngờ lại là căn hầm nguy hiểm này. Trong phòng đã có sẵn người, hắn đang đứng trước chiếc gương, mắt nhìn thẳng vào gương một cách đầy căm hận.

Nhưng người đứng trước gương ấy không phải là Snape, cũng không phải Voldermort.

"Cái khăn vành đó... Không lẽ..." Victor nói.

"Giáo sư Quirrell!" Harry há hốc mồm.

Lúc này Quirrell mới quay lại. Mặt lão không hề co giật một chút nào hết, lão cũng không tỏ ra cái vẻ khúm núm, nói năng lắp bắp như thường lệ. Lão nói, miệng nở ra một nụ cười đầy quái dị:

"Tao tự hỏi liệu có gặp mày ở đây không, Potter."

"Nhưng tôi tưởng... thầy Snape..."

"Snape hả?"

Quirrell bật cười to, không phải tiếng cười yếu ớt run rẩy như mọi khi, mà là một giọng cười sắc lạnh.

"Ừ, lão Snape trông có vẻ là hạng người hiểm ác, đúng không? Ngoài ông ta, ai có thể nghi ngờ.... giáo....giáo sư Quirrell tội... tội nghiệp nhỉ?

Lão vừa nói vừa diễn lại cái nét lắp bắp run rẩy, trông thật mỉa mai.

"Nhưng hôm đó trong trận Quidditch, Snape đã cố giết tôi...."

"Không đâu. TAO định giết MÀY!" Lão chợt gắt. "Tin tao đi, nếu như áo của tên Snape không cháy và làm mắt tao mất tập trung, thì mày chết chắc. Kể cả Snape có lẩm bẩm mấy câu thần chú hóa giải."

"Thầy Snape định cứu tôi sao?" Harry giật mình, hóa ra bấy lâu nay cậu đã nghi ngờ sai cho thầy Snape, người vẫn luôn định cứu cậu khỏi cái chết.

"Tao biết mày sẽ gây nguy hiểm cho tao từ đầu. Nhất là sau lễ Halloween."

"Vậy là ông đã thả con quỷ ra!!"

"Giỏi lắm, Potter. Đúng thế. Không may là tên Snape đã không bị lừa. Khi mọi người chạy đến hầm ngục thì ông ta đến tầng ba để chặn ta. Tất nhiên là ông ta không tin ta nữa."

Rồi hắn liếc mắt sang Victor:

"Nhân tiện về vụ con quỷ, có lẽ mày cũng đã học phép đối kháng không ít nhỉ.... Conri?"

Victor sững người:

"Ông nói cái gì cơ?"

Quirrell nhếch mép:

"Mày quên à Conri? Còn tao, tao nhớ rất rõ cái đêm đó đấy." Hắn vừa nói vừa phát ra một nụ cười man rợ.

"Đêm đó. Máu bắn lên mặt tao. Còn mày, mày trốn chui lủi trong gầm bàn phải không? Dưới xác mẹ mày ấy?"

Harry quay ngoắt sang Victor, kinh hãi. Cậu chỉ nghe người khác kể lại đêm ấy thôi, Victor chưa từng kể cho cậu hay Ron và Hermione về chuyện này.

Victor vẫn bất động. Đôi mắt cậu tối sầm lại, sâu như vực thẳm.

Quirrell bật cười.

"Đừng hiểu lầm, Conri. Đám Tử Thần Thực Tử mới là người làm chuyện bẩn thỉu, còn tao chỉ đứng xem thôi. Việc đó rất vui, mày biết đấy. Đặc biệt là khi con đàn bà đó. Tên gì ấy nhỉ?"

"Đừng có nói tên mẹ tao...." Victor nói, giọng cậu gằn lên đầy đau đớn.

"A! Lindsay Conri! Nó xin tao đừng giết hai đứa con của nó." Lão bật cười rồi nói tiếp. "Nhưng mà tao vẫn giết luôn nhỏ con gái cơ! Ai bảo nó khóc to quá!"

Từng câu từng chữ thốt ra từ cái miệng quái dị của lão Quirrell làm Harry rùng mình. Cậu không tin rằng bên trong Hogwarts lại có một tên tàn ác đến thế này, mặt khác, cậu không tin rằng người bạn đang đứng bên cạnh mình đã trải qua một chuyện khủng khiếp như thế.

Victor thì không như Harry. Cậu đứng đó, im lặng như tượng đá.

Nhưng rồi, chậm rãi, một chuyển động nhỏ hiện lên trên gương mặt Victor. Đầu cậu nghiêng nhẹ. Môi mím chặt, và hai nắm tay siết đến trắng bệch. Lúc Quirrell nhắc đến cha mẹ và em gái cậu, Victor ngẩng mặt lên.

Ánh sáng từ Tấm gương Ảo Ảnh hắt lên mặt Victor, gương mặt cậu, giờ đã bị biến dạng bởi cơn hận thù.

Mắt cậu mở lớn, con ngươi co lại như một con thú bị dồn đến đường cùng. Lông mày cau chặt, và một tia máu nổi rõ bên thái dương, cứ đập theo từng nhịp tim.

"Mày..." -  Cậu rít lên - "Tao sẽ giết mày. Tao sẽ khiến mày van xin như cách cha mẹ tao đã từng...."

Đôi mắt Victor không còn là đôi mắt của cậu bé mười một tuổi nữa. Chúng là đôi mắt của một linh hồn bị bẻ gãy.... rồi nung lại bằng lửa hận thù.

"Confringo!!!"

"KHÔNG!!!" Harry hét lên để ngăn Victor lại, nhưng không kịp nữa rồi, tiếng hét của cậu bị nuốt chửng trong luồng phép.

Luồng ánh sáng từ đũa Victor chĩa thẳng vào Quirrell, nhưng trong tích tắc, một lá chắn đen như bóng đêm đặc quánh dựng lên.

Một giọng nói vang lên, nhưng không phải của Quirrell, nó lạnh băng, cao vút như gió rít qua khe núi.

"Thằng nhóc ngu ngốc. Mày nghĩ mày đang chĩa đũa phép vào ai?"

Victor ngạc nhiên, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi Quirrell.

Rồi bất chợt hắn nâng đũa.

"Để tao cho mày xem."

"Confringo!!"

Một tiếng nổ chát chúa phát ra. Luồng sáng màu xanh lá xé không khí lao về phía hai đứa trẻ, khiến cả nền đá phía sau bị nứt ra như thiên thạch đập vào.

Victor đẩy Harry sang một bên rồi lăn người sang trái, cánh tay cậu bị luồng sáng ấy quệt phải tạo thành một vết bỏng rực đỏ. Cậu gào lên vì đau, nhưng vẫn cố gắng giữ chặt đũa. Rõ là cùng một phép, nhưng của Quirrell lại mạnh hơn Victor quá nhiều. Có vẻ như cậu đã quá nóng giận mà quên đi sự chênh lệch sức mạnh của cả hai.

"Expulso!" - Cậu đáp trả, ánh sáng bạc lóe lên từ mũi đũa.

Cú phản công bất ngờ khiến Quirrell chao đảo - một phần áo choàng của lão rách toạc, để lộ lớp da nhợt nhạt bên dưới. Chợt cái giọng nói quái dị kia lại vang lên:

"Đủ rồi! Giết nó!"

Quirrell gầm lên, bắn một tràng phép về phía Victor. Harry cố lại gần để giúp bạn mình, nhưng Victor la lên:

"Lùi lại Harry! Cậu chỉ cản chân tôi thôi!!"

"Protego!!"

Victor hét lên, một tấm khiên hình tròn màu xanh lam bao quanh người cậu, chặn đứng những luồng phép bắn ra từ đũa Quirrell. Nhưng như thế là chưa đủ, Quirrell vừa tiến gần lại chỗ Victor, vừa lẩm bẩm đọc đủ mọi loại thần chú nhằm giết chết cậu.

"Bombarda!!"

Một vụ nổ lớn, lớn hơn cả lần trước, ập vào tấm khiên của Victor khiến nó gần như nứt toác. Tấm khiên giờ đây đầy ắp vết nứt. Mảnh vỡ dần dần rớt xuống như thể mặt kính bị ai đó ném một cục đá thật to vào. Victor vẫn cố gắng cầm chặt cây đũa, chân cậu run lên, gần ngã quỵ tới nơi. Mắt cậu vẫn nhìn thẳng vào Quirrell - một ánh mắt đầy lửa và hận thù, như thể cậu vẫn chưa chịu thua.

"Chậc." Quirrell tặc lưỡi nhìn Victor. "Thằng nhóc ngu ngốc." 

"Diffindo." 

Lão nói rồi đọc thần chú. Một tia sáng xanh lam sắc như dao cạo bắn ra từ đũa lão. Luồng sáng ấy xé tan tấm khiên của Victor, để lại trên bụng cậu một vết cắt, tứa máu.

Victor bị hất văng vào cột đá, lưng va chạm khiến cậu đau điếng. Đũa cậu tuột khỏi tay. Máu từ đầu chảy xuống khiến mắt cậu mờ đi. Tất cả những gì cậu thấy bây giờ chỉ là lão Quirrell dần bước lại gần Tấm gương trong một khung cảnh đỏ rực. Cậu nhìn xuống phần bụng bị thương của mình, rồi không thấy gì nữa.

"VICTOR!!!" Harry lúc này hét lên. Cậu chạy lại ôm bạn mình - người bị lão Quirrell đánh cho trọng thương, không rõ sống chết.

Lão Quirrell bất chợt lên tiếng:

"Mày biết không Potter? Sau đêm Halloween, tên Snape hiếm khi để tao một mình."

Theo từng lời lão nói, chiếc sẹo của Harry lại bắt đầu đau. Quirrell nhìn cậu mỉm cười rồi nói tiếp:

"Nhưng mà tên khốn đó không hiểu. Tao không bao giờ một mình." Rồi lão quay sang tấm gương, hỏi Harry:

"Tấm gương này dùng để làm gì? Tao thấy thứ mà tao muốn. Tao thấy mình cầm Hòn đá. Nhưng tao lấy nó bằng cách nào?" Lão gắt.

Rồi giọng nói kì lạ lại vang lên một lần nữa:

"Sử dụng thằng bé..."

 Lão quay sang Harry:

"Lại đây Potter! Mau lên!"

Harry chậm rãi đứng lên bên cạnh Victor, cậu đi về phía lão. Quirrell đứng sát sau lưng Harry.

"Nói cho tao biết... mày thấy gì?"

Harry nhìn vào tấm gương, lần này cậu không thấy hình ảnh của ba mẹ mình nữa, thay vào đó là chính cậu. Lúc đầu trông nhợt nhạt, hoảng sợ đến không còn thần sắc. Nhưng chỉ một lát sau, hình ảnh cậu mỉm cười với cậu. Cái ảnh đút tay vào túi quần và lấy ra một hòn đá đỏ như máu. Cái ảnh nháy mắt với cậu rồi cất hòn đá trở vô túi. Và khi cái ảnh làm vậy, Harry cảm thấy có cái gì đó rơi vào túi thật của cậu. Vậy là bằng cách nào đó - không tin nổi - Harry đã lấy được Hòn đá Phù thủy.

Quirrell sốt ruột hỏi:

"Sao? Mày thấy cái gì?

Harry gom hết can đảm. Cậu bịa:

"Em thấy em bắt tay với thầy Dumbledore. Em... em giành được Cúp nhà."

Nhưng rồi cái giọng nói the thé lại vang lên từ Quirrell, mặc dù môi lão không hề động đậy.

"Nó nói dối... nó nói dối..."

Quirrell quát:

"Nói thật đi! Mày thấy gì!?"

Giọng the thé lại vang lên:

"Để ta nói chuyện với nó..."

"Thưa ông chủ, ông chưa đủ khỏe mà."

"Ta đủ khỏe để làm việc này..."

Harry cảm giác như cái Bẫy Quỷ kia đang ghì chặt cậu tại chỗ. Cậu không thể nhúc nhích dù chỉ là một cơ bắp. Cậu đứng phỗng như đá mà nhìn Quirrell giơ tay lên tấm khăn quấn đầu, bắt đầu tháo khăn ra. Cái gì đang diễn ra vậy? Tấm khăn quấn đầu rớt xuống. Không còn tấm khăn, cái đầu Quirrell ngó nhỏ xíu. Lúc ấy lão mới từ từ quay lại.

Lẽ ra Harry phải gào lên khiếp đảm, nhưng kì lạ là cậu không thể thốt ra dù chỉ một lời. Phía sau sọ Quirrell, lại là một gương mặt nữa - gương mặt khủng khiếp nhất mà Harry từng nhìn thấy. Nó trắng như bột, với đôi mắt đỏ rực và một cái mũi tét ra, trông như con rắn. Cái mặt đó thì thào:

"Harry Potter, chúng ta lại gặp nhau rồi..."

Harry cố gắng bước lùi lại nhưng chân cẳng cậu không thể nào cục cựa nổi.

Gương mặt nói:

"Mày thấy tao trở thành thứ gì chưa? Thấy tao làm gì để sống sót chưa? Một kẻ ăn bám... Sống nhờ kẻ khác. Máu kì lân có thể giúp tao sống sót... Nhưng nó không giúp tao có cơ thể của chính mình. Nhưng có một thứ có thể làm được điều đó... Và thật tiện là... thứ đó đang nằm trong túi mày..."

Vậy là hắn biết. Cảm giác bỗng nhiên hồi sinh trong chân Harry, cậu chạy thẳng về phía cửa.

"NGĂN NÓ LẠI!" Voldermort gào lên.

Tách!

Quirrell búng tay một cái, lửa bỗng từ đâu bao vây canh phòng, ngăn Harry chạy đi trong tích tắc.

Rồi hắn gầm gừ:

"Đừng ngu ngốc như thằng bạn mày, Harry. Tại sao phải chịu cái chết thảm khốc... khi mày có thể ở cùng phe tao và sống?

"KHÔNG BAO GIỜ!" Harry hét lên, rồi trong phút chốc đưa ánh mắt sang Victor. Bạn cậu vẫn đang nằm đó, với cái đầu đầy máu và thân thể chằng chịt vết thương từ trận chiến khi nãy. Làm sao cậu có thể về phe một tên vừa giết chết gia đình cậu, vừa giết chết bạn cậu được chứ?

Voldermort cười xòa:

"Dũng cảm đấy, Harry. Ba mẹ mày cũng từng như vậy đấy. Nói cho tao, Harry, mày có muốn gặp lại ba mẹ mày không? Nếu cùng hợp lực, ta có thể đưa họ trở lại.

"DỐI TRÁ!" Harry nhìn Voldermort rồi bỗng hét to. Lúc này, Chúa tể Hắc Ám dường như đã biết lời nói của mình vô dụng, hắn rít lên, ra lệnh cho Quirrell lấy hòn đá:

"GIẾT NÓ!!!"

Và chỉ trong tích tắc, Harry cảm thấy bàn tay của Quirrell nắm chặt cổ tay cậu. Lập tức, một cơn đau như kim đâm thấu vào vết sẹo trên trán Harry, đầu cậu đau như sắp vỡ làm đôi, cậu gào thét vùng vẫy bằng hết sức lực của mình,  và lạ lùng thay, Quirrell bỗng buông tay cậu ra. Cơn đau trên đầu Harry nguôi đi phần nào. Cậu ngơ ngác nhìn quanh, thấy Quirrell bị hất văng ra, đang quằn mình vì đau, mắt nhìn mấy ngón tay mình: chúng đang phồng rộp lên.

Rồi Quirrell lại lao tới, quật ngã Harry xuống, ngồi đè lên mình cậu, cả hai tay siết chặt quanh cổ Harry. Vết sẹo của cậu lại đau, nó đau đến nỗi làm cậu hoa cả mắt, nhưng vẫn đủ để cậu thấy Quirrell rú lên trong đau đớn.

Và Quirrell, mặc dù kiềm chặt Harry xuống sàn bằng đầu gối, vẫn phải buông tay ra khỏi cổ cậu. Lão kinh hoàng nhìn hai bàn tay - Harry có thể thấy hai bàn tay lão như bị đốt cháy, nó đỏ lên, bóng lưỡng.

"Cái thứ ma thuật gì đây?" Lão Quirrell gào lên trong đau đớn, mắt nhìn mấy ngón tay mình dần tan ra thành tro.

Voldermort thét:

"LẤY HÒN ĐÁ ĐI ĐỒ NGU!!!"

Quirrell toan chạy lại chỗ Hòn đá, nhưng Harry đã kịp chụp lấy mặt lão. Lão lăn ra khỏi người Harry, mặt bắt đầu phồng rộp lên, lúc ấy Harry chợt hiểu ra là Quirrell không thể nào đụng được vào da trần của cậu mà không bị đau. Vậy cách duy nhất của cậu là cố bám lấy Quirrell, làm lão đau đớn đến nỗi chết đi.

Harry đứng bật dậy, toan chụp cánh tay Quirrell. Lão dùng chân đạp Harry ra, rồi loạng choạng lê thân hình đang dần biến thành bụi về phía Hòn đá. 

Khi bàn tay cụt ngón của lão Quirrell dần chạm được vào Hòn đá Phù thủy, bỗng một tiếng nói vang lên từ cột đá bên kia.

"A...Accio..."

Một tia sáng màu đỏ sẫm vọt ra từ phía cột đá đã đổ nát. Hòn đá Phù thủy bất chợt rung lên, rồi vụt đi trước mắt Quirrell và Voldermort.

Nó rớt xuống trước mặt Victor Conri, người lúc này tưởng như đã chết, giờ đã ngồi dậy, nhìn Quirrell và Voldermort với ánh mắt đầy mỉa mai.

"Chết đi..." Cậu thì thào.

"VICTOR CONRIIIIII!!!!"

 Voldermort gào lên trong cơn tuyệt vọng, nhưng hắn không thể làm gì nữa. Thân xác này không phải của hắn. Hắn ước gì có thể xài lời nguyền chết chóc lên đứa trẻ chết tiệt đó, nhưng cái thân xác mà hắn đang kí sinh thì lại đang dần hóa tro rồi còn đâu.  

Harry không lãng phí cơ hội của mình, cậu chạy tới, bám chặt vào khuôn mặt đang tan ra của Quirrell làm nó dần bốc cháy. Rồi thân thể lão cũng đã rã thành tro, bàn tay chạm mặt đất cũng bốc cháy rực rỡ, như than lửa trong đêm đông.

Victor mệt mỏi, cậu siết chặt viên đá trong tay rồi ngả ngửa ra nền đá, hơi thở cậu gấp gáp, mắt cậu dần tối lại, có lẽ đây là kết thúc của cậu.

"Mình vẫn chưa muốn chết...." Cậu thều thào. Trong căn phòng bập bùng ánh lửa đỏ do lão Quirrell tạo ra, tất cả những gì Victor thấy trước khi mắt cậu dần mờ đi là Harry đang từ bộ quần áo đầy bụi của lão Quirrell, vừa chạy về phía cậu, vừa hét tên cậu.

Rồi cậu nhắm mắt, nụ cười mơ hồ hiện trên môi.

Victor đứng một mình trong một khoảng không mịt mù. Không có sàn, không có trần, không có bức tường nào.

Rõ là đây không phải Hogwarts. Cậu nghĩ thầm. Xung quanh cậu chỉ có một ánh sáng xanh mờ ảo, lơ lửng như những dải ngân hà loãng tan giữa bóng tối vô tận.

Và rồi... Cậu nghe tiếng cười khúc khích.

Rất nhẹ. Rất quen.

Cậu quay lại.

"... Aria?" - Victor khẽ gọi.

Một cô bé tóc đen lượn sóng, chừng tám tuổi, mặc một bộ váy trắng tinh, đôi chân trần chạy đến từ khoảng không phía xa.

Đôi mắt cô lấp lánh - trong như pha lê.

"Anh hai lúc nào cũng chậm hơn em nhỉ?" - Cô bé vừa nói vừa cười, vòng tay ôm lấy Victor.

Victor quỳ sụp xuống, ôm chặt lấy em gái, hai tay cậu run rẩy. Đã bao lần cậu mơ thấy cảnh này, nhưng chưa lần nào... thật như vậy.

"Anh xin lỗi..." - Victor thì thầm. "Lẽ ra anh phải...."

"Không đâu," - Aria ngắt lời, đầu tựa vào vai anh - "Anh đã làm mọi điều có thể. Và anh đã sống. Vậy là đủ rồi."

Victor ngẩng đầu lên nhìn em gái mình. Mặt cậu giàn giụa nước mắt, cậu nhìn cô mỉm cười rồi nói, tay vẫn ôm chặt lấy cô bé:

"Ừ, đi gặp ba mẹ thôi."

Cô bé nghe tới đó bỗng lùi lại, ánh sáng quanh cô càng rực rỡ hơn, như một thiên thể đang cháy dần lên giữa đêm đen.

"Hihi! Nhưng mà chưa đến lúc anh chết đâu Vic. Anh vẫn còn những người cần bảo vệ. Vẫn còn những điều cần hoàn thành."

"Hả...? Em nói gì thế...?"

Victor lắp bắp, cậu hỏi như thế muốn níu kéo, muốn giữ lấy khoảnh khắc này....

Nhưng Aria thì không, cô bé đã giơ tay lên và đặt ngón trỏ lên trán cậu, nơi vết thương khi nãy vẫn đau.

"Dậy đi. Có người chờ anh kìa."

Victor mở choàng mắt.

Hơi thở ngắt quãng. Người ướt đẫm mồ hôi.

Ánh sáng sớm xuyên qua ô cửa kính màu, rọi xuống cái bàn cạnh giường nơi chiếc ghim hình con sói vẫn lấp lánh.

Harry nằm ở giường kế bên ngủ say. Không khí yên lặng.

Victor đưa tay lên chạm trán mình. Không có máu nữa, thay vào đó là một chiếc băng màu trắng quấn quanh đầu cậu.

Rồi Victor nhìn xuống người mình. Thân thể cậu chi chít những vết băng, bên tay phải cậu cũng có một cái. Cậu nhìn qua cổ áo xuống bụng cũng có một cái, cứ di chuyển là nó đau. Có lẽ cậu đã làm phiền bà Pomfrey hơi nhiều.

Rồi cậu nằm dựa lưng vào giường, suy nghĩ về giấc mơ vừa nãy. Victor thật ra cũng không biết đó là mơ, hay  là thứ gì đó còn vượt hơn cả mơ. Nhưng cảm giác đó - niềm tin rằng mình vẫn chưa xong hành trình - vẫn đọng lại trong đầu Victor, như một vêt sáng dịu dàng giữa cõi đen.

Bỗng... một tiếng cửa mở khẽ. 

Victor quay đầu theo phản xạ, chỉ để nhìn thấy mái tóc dài màu nâu nhạt đang rối nhẹ trong gió, và gương mặt thở phào vừa sửng sốt.

"Victor!?" 

Đó là Renala. Cô bé mặc đồng phục Ravenclaw gọn gàng như mọi khi, áo choàng có viền xám bạc, rủ nhẹ theo từng bước. Trên ngực trái, cô bé vẫn đeo cái huy hiệu hình mặt trăng mà cậu tặng cô ngày Giáng Sinh.

Hai tay cô cầm một túi giấy bọc kín - có vẻ như là vài món bánh ngọt từ đại sảnh - nhưng lúc này đã suýt làm rơi vì cú sốc nhẹ khi nãy.

Victor nở một nụ cười nhỏ, mệt mỏi nhưng chân thành.

"Sao?"

Renala chớp mắt, rồi cô mím môi, bước vội vào trong. Cô đặt túi bánh xuống bàn cạnh giường, đoạn cô kéo một chiếc ghế ra sát bên giường cậu. Nhưng chưa ngồi thì cô bỗng choàng tay ôm lấy Victor.

"Đau! Đau tôi!"

Victor la lên, lúc này Renala mới sực nhớ ra những miếng băng vải đang quấn chi chít trên người cậu.

"Mình xin lỗi... Mình tưởng cậu vẫn còn hôn mê... Bà Pomfrey không cho mình vô nhiều.... Nói là để cho cậu nghỉ ngơi...."

Victor nhìn cô chăm chú. Mắt cô có hơi đỏ. Giọng cô dần run theo từng lời cô nói.

"Cậu khóc à?" Victor nói, cậu khẽ cười.

Cô bé khẽ liếc Victor bằng đôi mắt ngấn lệ, cô run rẩy đáp:

"Mình không có khóc... Đừng có trêu mình...."

Giọng cô dần to lên, có vẻ như cô chuẩn bị khóc thật rồi. Victor vội lấy ngón trỏ chắn giữa môi cô, ra hiệu cho cô im lặng.

Cậu cười xòa.

"Rồi rồi tôi xin lỗi. Đừng có khóc, bên kia còn người đang hôn mê đấy." Cậu nói rồi hất đầu qua giường kế bên, nơi Harry đang nằm.

Renala, không nói không rằng, chỉ khẽ liếc cậu rồi đảo mắt quanh căn phòng bệnh xá. Rồi mắt cô vô tình va phải chiếc ghim con sói đang nằm trên bàn. Cô không hỏi gì Victor, chỉ gật nhẹ đầu. Nhưng ánh mắt ấy, đầy sự nhẹ nhõm xen lẫn điều không thể thốt nên lời.

Một sự tĩnh lặng lại bao trùm lên cả hai, nhưng không còn là sự tĩnh lặng gượng gạo, lần này nó dễ chịu hơn nhiều. Lúc này, Victor chỉ còn nghe tiếng gió lay khẽ cửa và tiếng thở đều của Harry ở giường bên trong ánh nắng loang dần nơi bệnh xá vốn lạnh lẽo.

"À mà, mình mang bánh kẹp hạnh nhân đấy." - Cô bé nói nhỏ - "Bà Pomfrey chắc lại bắt cậu uống mấy thứ thuốc đắng nghét ấy mà. Nên... mình lén mang một ít từ Đại Sảnh nè."

"Cảm ơn nhé." Victor phì cười.

Lúc này, một tiếng tằng hắng phát ra từ sau lưng Renala.

"Hai đứa đang lén ăn bánh à?" 

Giáo sư Dumbledore đứng ở sau lưng cô bé từ bao giờ, ngay cả Victor cũng không nhận ra. Mái tóc và chòm râu bạc của cụ bồng bềnh, áo choàng xanh chấm sao như gió đêm phất nhẹ theo từng bước.

"G-Giáo sư Dumbledore..." Renala đứng phắt dậy, giọng cô bé lắp bắp như thể nhìn thấy ma.

Cụ Dumbledore nhìn cô bé, cụ cười mỉm rồi nói:

"Chào em, trò Gainsborough. Không phải nhà Ravenclaw sắp có lớp Độc Dược sao? Ta xin phép mượn Victor một xíu nhé?"

"Dạ.... em đi ngay thưa giáo sư..." Cô bé ấp úng nói.

"Thế ta giữ giùm trò Conri cái bánh nhé. Trò đi cẩn thận." Cụ Dumbledore cười.

Renala ỉu xìu, cô bé khẽ vẫy tay chào Victor rồi chạy biến ra khỏi bệnh xá. Cụ Dumbledore khẽ mỉm cười nhìn cô bé rồi quay sang Victor, tay chắp sau lưng:

"Quả là một cô bé tốt bụng nhỉ? A, ta đoán con vừa tỉnh dậy chưa lâu. Có thấy... hơi nặng lòng không?"

Victor im lặng trong một thoáng rồi cậu khẽ trả lời:

"Dạ có ạ. Nhưng không đến nỗi tệ."

Cụ gật đầu, đôi mắt xanh lam sáng lên trong ánh nắng rọi xiên.

"Đau đớn là bằng chứng con còn sống Victor," - ông nói - "và sống là để lựa chọn. Con đã lựa chọn rất đúng."

Victor không biết phải nói gì. Cậu chỉ nhìn lại vào tay mình, nơi Renala vừa để lại chiếc bánh kẹp xuống - một vết vụn hạnh nhân bám ở đầu ngón tay cậu, thật nhỏ và vô nghĩa, nhưng trong khoảnh khắc đó, nó thật sự rất sống...

Bỗng cậu nghe tiếng động ở bên giường bên kia. Có vẻ như Harry đã tỉnh.

Harry mở mắt ra. Phía trên cậu, là gương mặt tươi cười của cụ Dumbledore. Cụ nói:

"Chào con, Harry!"

Harry nhìn thầy đăm đăm. Rồi cậu sực nhớ ra:

"Thưa thầy! Hòn đá! Chính thầy Quirrell! Thầy ấy đã đánh cắp Hòn đá! Thưa thầy, mau lên..."

Cụ Dumbledore nói:

"Bình tĩnh nào, con trai. Quirrell không hề lấy được Hòn đá."

Harry nuốt nước miếng rồi ngó xung quanh mình. Cậu nhận ra mình đang nằm trong bệnh thất. Cậu được nằm trên giường bệnh trải trắng tinh, kế bên là Victor đang nằm với chi chít băng quấn, còn trước mặt là một cái bàn đầy ắp những thứ trông như cả một nửa tiệm bánh kẹo.

Cụ Dumbledore rạng rỡ:

"Quà của những người hâm mộ con đấy. Những chuyện xảy ra giữa con và giáo sư Quirrell dưới hầm là hoàn toàn bí mật. Đương nhiên là.... cả trường đều biết."

Cụ nói rồi nhìn Harry khẽ cười, mắt cụ lại di chuyển xuống đống bánh kẹo:

"Có vẻ như cậu bạn Ronald của con đã giúp con đỡ mất công mở một hộp socola Ếch rồi."

"Ron ở đây ạ? Cậu ấy có ổn không? Còn Hermione?

"Ổn. Họ đều ổn cả, Harry." Cụ Dumbledore nói, cắt ngang những câu hỏi dồn dập của Harry.

"Vậy còn Hòn đá?"

"Hòn đá đã bị phá hủy. Ta và bạn ta, Nicolas đã nói chuyện và thống nhất là như thế là tốt nhất cho tất cả mọi người."

"Nhưng như thế là ông Flamel sẽ chết phải không ạ?" Victor ngồi bên giường bên cạnh hỏi sang.

Cụ Dumbledore nhìn cậu mỉm cười rồi nói tiếp:

"Ông ấy đã uống đủ thuốc Trường sinh bất lão để thu xếp xong mọi việc. Nhưng đúng thế, ông ấy sẽ chết."

Hai đứa trẻ nghe xong thì im lặng. Cụ Dumbledore ngâm nga một chút rồi nhìn hai đứa trẻ mỉm cười. Lát sau Harry hỏi:

"Nhưng sao lúc ấy con lại có viên đá?"

"À, con thấy đấy. Chỉ những người muốn tìm viên đá, tìm nó, nhưng không dùng mới có thể có nó." Rồi cụ thì thào:

"Đó là sáng kiến của ta đấy. Chỉ có ba người chúng ta biết thôi nhé, việc đó khá tuyệt đấy."

Rồi Victor nói:

"Vậy khi Hòn đá biến mất, Voldermort sẽ không quay lại được hả thầy?"

Cụ khựng lại một chút trước câu hỏi khó của Victor, rồi đáp:

"E rằng... có cách để hắn trở lại. Victor, Harry, hai con có biết tại sao Quirrell không thể chịu đựng được khi Harry đụng vào lão ta không?"

Cả hai khẽ lắc đầu, chờ đợi câu trả lời của vị pháp sư già.

"Vì mẹ con đấy Harry. Mẹ con đã hi sinh thân mình vì con. Hành động đó để lại dấu ấn mà ta không thể thấy. Nó đang sống trong lòng con."

"Đó là gì vậy ạ?" Harry hỏi.

"Tình yêu, Harry ạ." Cụ Dumbledore khẽ đáp. Rồi cụ đứng dậy xoa đầu hai đứa trẻ, sau đó tiến gần lại đống bánh kẹo trước giường Harry.

"Kẹo đủ vị của Bertie Bott. Hồi trẻ ta thật đen đủi khi ăn trúng cục có vị bãi nôn. Từ đó, ta không còn thích chúng nữa. Nhưng ta nghĩ sẽ không sao.... nếu ta ăn kẹo vị bơ cứng..."

Cụ nói rồi thò tay vào trong hộp để lấy ra một cục. Rồi cụ lập tức xé vỏ, bỏ viên kẹo vào miệng. Vừa nhai cụ vừa nói, mắt nhìn hai đứa trẻ, xem phản ứng của chúng:

"Trời ơi, vị ráy tai."

Rồi cụ tạm biệt chúng, bước ra khỏi bệnh xá, để lại sau lưng hai đứa trẻ nhìn nhau phì cười.

Sau một đêm ngủ say, Harry hầu như đã bình phục. Còn Victor vẫn hơi đau một tí. Cậu nhớ là ngay sau khi cụ Dumbledore rời đi, bà Pomfrey đã vào mắng hai đứa trẻ té tát. Bà mắng Victor là chủ yếu. Không thể tin được là một đứa trẻ mới mười một tuổi đã ăn một vết chém ngay bụng. Hên là cậu xài phép kịp, không thì đi chắc. Victor nhớ mang máng là bà nói vậy. Những cái còn lại, cậu quên sạch.

"Tụi con muốn đi dự tiệc, được không ạ?"

"Giáo sư Dumbledore nói tụi con được phép."

Bà Pomfrey đáp với giọng bất đắc dĩ, như thể theo ý bà thì giáo sư Dumbledore đã không ý thức hết những bữa tiệc nguy hiểm như thế nào. 

Ánh hoàng hôn cuối ngày dần nhuộm cam lên những ô kính màu khổng lồ của Hogwarts. Chiều tối hôm đó, Harry đi cùng Victor xuống dự bữa tiệc bế giảng cuối năm học. Bà Pomfrey đã giữ hai đứa nhóc lại để làm cái việc mà bà gọi là "Kiểm tra sức khỏe lần cuối", thành ra khi hai đứa tới được nơi thì Đại Sảnh Đường đã đầy nhóc người.

Trần nhà - như thường lệ - phản chiếu bầu trời ngoài kia: mây vàng trải dài, xen vài mảng tím nhạt như phấn. Bên dưới bầu trời ấy là cả Hogwarts đang rộn ràng ăn mừng.

Phòng tiệc lúc này tràn ngập màu sắc của nhà Slytherin - màu xanh lá và màu bạc - để biểu dương nhà Slytherin đã thắng giải Cúp Nhà bảy năm liên tục. Một biểu tượng to, vẽ hình con rắn Slytherin được treo trên bức tường đằng sau dãy bàn cao dành cho giáo viên. 

Bỗng có tiếng "suỵt" khi Harry và Victor bước vào, và rồi cùng một lúc, tất cả cùng ùa ra nói râm ran, hết sức ồn ào. Hai cậu nhóc chuồn đến một chỗ ngồi giữa Hermione và Ron ở dãy bàn nhà Gryffindor, cố gắng không chú ý đến chuyện mọi người đều đang đứng dậy để nhìn chúng.

May thay, chỉ một lát sau là cụ Dumbledore đến. Tiếng rì rầm lắng xuống.

Cụ Dumbledore phấn khởi nói:

"Lại một năm học nữa đã qua! Và theo ta hiểu, Cúp Nhà cần được trao cho những người xứng đáng." Cụ khựng một chút rồi nói tiếp:

"Điểm số như sau: Hạng tư, 312 điểm, Gryffindor! Hạng ba, 352 điểm, Hufflepuff! Hạng nhì, 426 điểm, Ravenclaw! Và hạng nhất, 472 điểm, Slytherin!!"

Một cơn bão reo hò và dậm chân bùng lên từ phía dãy bàn nhà Slytherin. Bốn đứa trẻ có thể thấy Malfoy đang gõ cái cốc của nó xuống mặt bàn đắc thắng. Trông thật ứa gan.

Cụ Dumbledore nói tiếp:

"Giỏi lắm Slytherin. Tuy nhiên, phải xem xét đến những sự việc gần đây. Và, ta thưởng thêm một số điểm vào phút chót."

"Cho trò Hermione Granger... vì đã biết dùng tri thức khi những người khác đang lâm nguy. 50 điểm." Hermione nghe xong thì dụi đầu vào cánh tay, Victor tin chắc rằng là cô bạn đang cố gắng kìm nén nụ cười mãn nguyện của mình. Bên cạnh cậu đám học sinh nhà Gryffindor nhảy cả lên bàn reo hò, khi chúng thấy thầy Hiệu Trưởng chuẩn bị nói tiếp.

"Thứ hai, cho trò Ronald Weasley... vì đã là người chơi cờ giỏi nhất mà trường Hogwarts chưa từng thấy nhiều năm qua. 50 điểm."

Học sinh nhà Gryffindor hò reo như muốn long cái trần nhà đã được phù phép, những ngôi sao trên cao dường như phát rùng mình. Đâu đó tiếng vọng của huynh trưởng Percy nói với các huynh trưởng khác:

"Em tôi đó! Trời ơi! Thằng em út tôi đó! Nó thắng được ván cờ khổng lồ của giáo sư McGonagall!!"

Sau cùng trật tự được lập lại, Sảnh Đường lại lặng như tờ.

"Thứ ba là... cho trò Harry Potter. Vì khí phách trong sáng cùng lòng dũng cảm xuất chúng. Ta thưởng cho nhà Gryffindor 60 điểm."

Tiếng ầm ĩ trong Sảnh Đường làm điếc cả tai. Những người đóng góp nổi tiếng hò reo và tiếng thét biết rằng Gryffindor giờ đây đã có 472 điểm - bằng đúng số điểm của nhà Slytherin. Hai nhà đang đồng hạng trong cuộc tranh cúp lần này.

Cụ Dumbledore giơ tay lên. Sảnh Đường lại một lần nữa im lặng. Cụ mỉm cười nói tiếp:

"Thứ tư...."

Tất cả lặng đi khi cụ Dumbledore hướng ánh mắt về một cậu nhóc vẫn còn quấn băng trên đầu cùng vài vết xước li ti trên mặt đang ngồi bên cạnh Ron.

"Cho trò Victor Conri. Vì lòng trung thành, vì dám liều mạng chiến đấu khi biết rõ mình có thể chết. 60 điểm, cho Gryffindor."

Cả Sảnh Đường chết lặng một giây - rồi tiếng vỗ tay vang lên. Bàn Gryffindor lại một lần nữa nổ tung trong tiếng reo.

"Có đủ loại dũng cảm..." Cụ Dumbledore nói tiếp. "Sẽ cần rất nhiều dũng cảm để chống lại kẻ thù. Nhưng sẽ còn cần nhiều hơn để chống lại bạn của mình. Cho trò Neville Longbottom. 10 điểm cho Gryffindor."

Nếu lúc ấy có ai đứng bên ngoài Đại Sảnh Đường, người đó thể nào cũng tưởng là bên trong có một vụ nổ khủng khiếp, vì tiếng hò reo bùng lên từ dãy bàn của nhà Gryffindor. Harry, Ron và Hermione cùng đứng lên hò hét hoan hô Neville. Còn mặt Neville thì trắng bệch vì xúc động, và biến mất trong vòng tay thân tình của bạn bè ôm lấy cậu. Hồi nào giờ Neville chưa từng kiếm được cho nhà Gryffindor nhiều điểm như vậy. Harry, đang hết sức hào hứng, thụi vào sườn Ron và Victor một cái để chỉ cho bạn cậu thấy Malfoy. Nếu Malfoy có bị trúng Lời nguyền Trói thân bây giờ thì cũng không thể nào ngây ra như phỗng và trông hãi hùng như vậy.

Cụ Dumbledore phải cao giọng trấn áp cơn bão hoan hô, bởi vì ngay cả nhà Hufflepuff và Ravenclaw đều đang mừng sự mất chức vô địch của nhàSlytherin. Cụ Dumbledore nói:

"Như vậy, chúng ta cần thay đổi cách trang trí một chút."

Cụ vỗ tay. Trong nháy mắt, những giải trang trí màu xanh lá cây biến thành màu đỏ đậm, bạc hóa ra vàng; con rắn khổng lồ - biểu tượng của nhà Slytherin - biến mất, và thế vào đó là con sư tử của tháp Gryffindor. Thầy Snape đang bắt tay giáo sư McGonagall với một nụ cười khủng khiếp mà thầy cố vặn ra. Thầy bắt gặp ánh mắt của Harry và Harry biết ngay tình cảm của thầy đối với cậu không hề thay đổi một xíu xiu nào hết. Nhưng chuyện đó không làm cho Harry lo lắng. Có vẻ như cuộc sống ở Hogwarts sẽ trở lại như bình thường vào niên học tới, như hồi nào tới giờ.

Buổi tối ấy là buổi tối đẹp nhất trong đời Harry, đẹp hơn cả ngày cậu thắng trận Quidditch, hay đêm Giáng sinh, hay lúc đánh bại con quỷ khổng lồ... Cậu sẽ không bao giờ, không bao giờ quên được đêm nay.

Lúc ấy Harry gần như quên béng là cậu chưa biết kết quả kỳ thi lên lớp. Nhưng mà kết quả có ngay: cả bọn ngạc nhiên xiết bao - cả Harry và Ron đều đậu điểm cao; Hermione và Victor thì dĩ nhiên hạng nhất. Ngay cả Neville cũng qua truông, nhờ đạt điểm cao trong môn Thảo Dược mà đã bù được cho điểm môn Độc Dược dở tệ. Cả bọn từng hy vọng rằng Goyle, thằng bé vừa ngu vừa nham hiểm không kém ấy, sẽ bị đuổi ra khỏi trường. Dè đâu thằng ấy cũng đậu tuốt! Thật là nhục. Nhưng mà, như Ron nói, mình đâu có thể có được mọi thứ trong đời!

Rồi bỗng dưng tủ quần áo của đám trẻ trống rỗng, còn mấy cái rương thì tự đầy ắp, con cóc của Neville tự nhiên được tìm thấy đang núp giữa mấy cái bồn cầu; mỗi học trò đều nhận được thông báo, cảnh cáo chúng chớ có dùng phép thuật vào những ngày hè (Fred Weasley rầu rĩ nói: "Mình cứ luôn hy vọng là họ quên béng vụ này cho mình nhờ."). Bác Hagrid đã sẵn sàng đưa chúng xuống đoàn thuyền để lướt qua mặt hồ. Chúng sẽ lại lên chuyến tàu tốc hành Hogwarts, tha hồ nói cười trong khi cảnh trí thôn quê bên ngoài càng lúc càng xanh tươi và ngăn nắp hơn; lại ăn kẹo dẻo đủ vị hiệu Bertie Bott khi xe chạy qua những khu thành thị của dân Muggle; rồi cởi đồng phục phù thủy của Hogwarts ra để mặc vào những cái áo gió và áo khoác; cuối cùng đến ga số Chín-ba-phần-tư ở nhà ga Ngã Tư Vua.

Bọn trẻ cũng mất nhiều thì giờ mới ra được khỏi sân ga: một lão gác ga phù thủy đứng bên cạnh thanh chắn soát vé, cho mỗi lần chỉ hai ba đứa đi ra, để chúng đừng gây chú ý. Dân Muggle có thể hoảng vía khi thấy cả bầy trẻ con cùng lúc túa ra từ bức tường bê tông.

Ron quay sang nói với Harry và Victor:

"Hè này hai cậu phải đến nhà mình chơi nha. Mình sẽ gửi cú cho hai cậu."

Harry nói:

"Cảm ơn cậu. Vậy là có chuyện để mình mong ngóng rồi!"

Những học sinh khác chen lấn bốn đứa trẻ khi đổ xô về phía cánh cổng để trở về thế giới Muggle. Vài đứa gọi:

"Tạm biệt Harry!"

"Hẹn gặp lại, Conri!"

Ron nhe răng cười:

"Hai cậu nổi tiếng rồi đấy!"

Rồi bốn đứa trẻ bước qua cổng cùng lúc. Bỗng có một tiếng reo rối rít của một cô bé. Đó là Ginny, cô em gái út của Ron, nhưng cô bé không chỉ vào anh mình. Cô ré lên:

"Harry Potter! Nhìn kìa mẹ! Con thấy..."

"Yên coi Ginny, chỉ chỏ người ta là bất lịch sự!"

Bà Weasley mỉm cười nhìn bọn trẻ. Bà ân cần hỏi:

"Một năm vất vả quá hả các con?"

Rồi bà cùng đám trẻ cười đùa, trông rất vui vẻ.

Nhưng cách đó không xa, Victor lại đứng một mình, tựa mình vào chiếc cột sắt bên mép sân ga, nhìn họ cười đùa vui vẻ. Dường như cậu lại vô thức tách mình ra khỏi người khác, chắc có lẽ là vì sợ đánh mất thêm lần nữa.

Chiếc rương của cậu đã để gọn bên cạnh, con Hector cũng nằm im lặng trong lồng, đôi mắt cậu nhìn về phía gia đình của Ron cùng Harry và Hermione, rồi lại dán lên những bức tường gạch.

Hiển nhiên, không ai đến đón cậu cả.

Không còn mẹ, không còn cha. Không còn ai cả.

Victor vẫn giữ nét mặt bình thản, cậu khẽ thở dài một cái, rồi rảo bước quay đi, về căn nhà nhỏ gần bìa rừng Sherwood cũ kĩ của cậu mà không một ai biết.

Một lát sau, bà Weasley chợt hỏi Ron:

"Thế cậu bạn Victor Conri gì con kể đâu Ron?"

"Dạ cậu ấy ở ngay.... đây..."

Ron, Harry và Hermione quay người lại, nhưng không thấy Victor đâu. Rõ là cậu ấy đã cùng họ bước qua bức tường rồi. Nhưng cuối cùng cậu ấy vẫn biến mất, như cậu ấy vẫn hay làm. 

Trong ánh chiều dần phủ lên sân ga Ngã Tư Vua. Đám đông dân Muggle lẫn phù thủy đi qua đi lại giữa sân ga, chỉ có Harry đứng đó cùng với Ron và Hermione. Cậu cố gắng đưa mắt đi, cố gắng tìm ra một bóng hình cao, gầy với mái tóc đen rối. Nhưng cuối cùng, thứ cậu kiếm được chỉ là đôi ba câu thở dài phát ra từ miệng mình.

"Cậu ấy lại đi đâu mất rồi..."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip