Chương VII

-Vậy.... anh nghĩ sao?

Harry quay qua nhướng mày, có phần khó hiểu. Draco nhìn biểu cảm vô tình thể hiện ra ấy mà đỏ ửng cả mặt. Người này đến cả cái nhướng mày cũng quá tiêu chuẩn, làm con tim đứa trẻ mười một tuổi chưa từng trải qua đường đời đau đến chết đi sông lại hết lần này đến lần khác. Mà với khuôn mặt đầy tuấn tú nhưng vẫn không mất đi nét trẻ con một cách hoà hợp đến khó hiểu như vậy, chắc chắn không chỉ có mình Draco mà tất cả phụ nữ đàn ông cũng đều sẽ đổ rầm rầm.

Vậy nên, Draco mười năm nữa cũng vẫn sẽ không quen là một chuyện hoàn toàn bình thường và dễ hiểu!

Nhất là khi mà hiện tại con người này còn chưa phát triển xong hoàn thiện, cậu đã xốn xang như vậy rồi...

Đến cái lúc mà hoàn thiện xong rồi thì...

Draco ho khụ một tiếng, quay mặt đi, không dám nhìn đối phương nhiều nữa

-Ờm... Anh nghĩ mình sẽ vào Nhà nào...?

Mắt Harry liếc qua, thấy vành tai đỏ ửng của Draco liền sáng lên. Cậu mỉm cười, nghiêng đầu, ghé sát vào bên tai người đang cố tình quay đi mà che khuất khuôn mặt đỏ ửng của mình

-Cưng vào Nhà nào, anh theo vào Nhà ấy.

Draco giật bắn cả người, lùi nhanh ra phía sau. Cậu đưa tay che kín tai, hai má giờ đỏ bừng như Muggle vừa bị sốt 40 độ dậy. Harry bật cười vui vẻ, bước tới chọc ghẹo người kia

-Sao? Bình thường người ta cưới vợ là vợ phải theo chồng đấy, còn anh hạ cố 'ở rể' nhà em đấy nhé. Còn không sang đây ôm ôm anh vài cái, chạy cái gì mà chạy~

Draco từ đỏ như sốt giờ đã thành đỏ say rượu, hai mắt bạch kim nhắm chặt, né tránh ánh mắt quyến rũ mà đầy cợt nhả của người kia

-Anh đừng có trêu em! Nói gì mà vợ với chồng- em là con trai, em cũng là chồng của anh! Với cả má nói em không có được-

Harry vòng tay kéo eo Draco, cúi đầu hôn lên chóp mũi đối phương, chèn ép trêu đùa người kia

-Không có được cái gì cơ? Không có được cái gì cơ? Không được để anh hôn? Không được tuỳ tiện ôm anh? Không được để anh đem em ra khoe khoang cho cả trường biết em là báu vật của anh?

Draco nghe đến đầu óc rối loạn muốn đình công luôn rồi. Cậu mím môi, lớn tiếng

-Anh đừng có trêu em quá đà!! Đến lúc đó đừng trách cha em biết chuyện xong liền nguyền chết anh rồi treo xác anh trước đầu tàu-

Draco đang dở tiếng mắng, một tiếng cạch cửa vang lên cắt ngang lời cậu. Cả hai người cùng quay phắt ra, bắt gặp cái nhìn tò mò của hai người con trai với vẻ ngoài nghịch ngợm, khuôn mặt đầy tàn nhang và những đường nét giống nhau đến khó phân biệt. Hai người ngó lên ngó xuống một lượt cả Harry và Draco, huýt sáo một cái

-Chưa thấy mặt bao giờ nha~ Là năm nhất có đúng không? Mới lên tàu còn chưa vào học mà đã 'nồng nhiệt' thế này là coi chừng sau này bị để ý đó nha~

Draco nghe ý nào liền hiểu ngay ý ấy, mặt đỏ hơn cả lông phượng hoàng, vội vội vàng vàng chui vào trong lòng Harry giấu mặt. Harry không để ý lắm mấy lời kia, thuận tay ôm cả đứa trẻ tóc bạch kim đang trốn trong lòng cậu y chang mèo con kia lên, ngay ngắn ngồi lại về chỗ. Vỗ vỗ lưng người đang ngồi trên đùi mình, đôi mắt xanh khẽ nheo lại, giọng trầm thấp

-Hai người là ai? Muốn gì? Trốn nãy giờ ngoài kia sao không cứ tiếp tục trốn đi mà cuối cùng lại quyết định mò ra như vậy?

Fred và George Weasley nghe vậy liền hơi đỏ ửng mặt, lúng túng cười xoà. Hai người họ ban đầu thực ra cũng đâu có định nghe trộm đâu...

Vốn cặp sinh đôi chỉ định đi tìm cậu bạn thân là Lee Jordan để bày một vài 'trò vui' trước khi đến trường cho khuây khoả thì chợt nghe có tiếng hai người- chính là Draco và Harry- đang nói chuyện với nhau. Từ nội dung cuộc trò chuyện, cả hai đã đoán được chắc đây là một cặp tình nhân. Hơn thế nữa, lại còn có tình cảm vô cùng tốt. Nghe thì như cãi cọ nhau kịch liệt lắm đấy, nhưng thực tế thì sặc mùi tình cảm nồng nàn đến nghẹn ứ cả không khí luôn. Thế là, cả hai người cùng không hẹn không từ, nhào tới bên cạnh cửa đứng hóng hớt.

Hóng được hơn một nửa, còn chưa xác định được đó là cặp nào trong trường thì cánh cửa đã tử động mở rồi. Lúc ấy Fred và George cũng bất ngờ chẳng kém hai người kia là bao.

Nghe lén lâu như vậy, đến đúng đoạn người tóc đen (hai người đoán vậy) bị người tóc bạch kim mắng thì cửa liền mở bật ra là sao??

Harry thực ra đã biết hai người kia ở đó lâu rồi. Cậu chỉ là rất rất kiên nhẫn, nghĩ rằng hai người kia sớm gì cũng sẽ rời đi thôi. Nhưng cậu nhầm. Hai người họ càng nghe càng hăng, đến lúc cậu sắp không nhịn được mà hôn Draco vì độ dễ thương do bị cậu ức hiếp rồi mà vẫn không rời đi thì cậu cũng không khách sáo nữa.

Hôn Draco thì thanh âm của người này sẽ bị nghe thấy, xong nếu người nghe trộm mà còn thất đức nhiều chuyện nữa ấy, thì kiểu gì cái tin đồn như 'thiếu chủ nhà Malfoy vừa thoát khỏi sự kìm cặp của cha mẹ liền 'vui vẻ' với trai' là có khoảng 89% khả năng là sẽ lan truyền ra. Đến lúc đó, việc cậu bị ông Malfoy đem ra treo xác như Draco nói hoàn toàn là có thể xảy ra.

Mà.... không hôn được cái lúc này tiếc chết đi được...!

Thế là Harry quyết định: Không hôn được thì sao? Thì tức! Tức thì sao? Đi xả giận chứ sao! Vậy xả kiểu gì? Đem người khác ra xả! Người khác là ai? Là mấy tên dám làm hỏng chuyện đại sự của người khác chứ còn ai nữa!!!

Và, đó là lí do vì sao hai anh em sinh đôi nhà Weasley lại phải vô cớ đứng ra giải thích với hai đứa phù thuỷ sinh năm nhất mười một tuổi lý do cho hành động thậm thà thậm thụt ở cửa của mình

-...Anh là Fred Weasley, đây là em sinh đôi của anh, George Weasley. Bọn anh là phù thuỷ sinh năm thứ ba Nhà Gryffindor, có gì chào hỏi trước lỡ đâu chúng ta lại cùng Nhà. À mà nếu mấy đứa có lo lắng về vụ hai đứa 'tình tự' ấy thì khỏi đi! Anh và George đây kín miệng lắm, đảm bảo không có một con kiến thông tin nào về hai người lọt ra đâu!

Draco còn chưa kịp thò đầu ra đã bị người phía trên siết chặt, ấn chui trở lại. Mắt Harry nheo hình trăng khuyết, miệng cười nhưng đáy mắt không hề có ý cười

-Vâng, phiền hai anh giữ bí mật giùm tụi em, lỡ có lời đồn ra ngoài thì không tốt lắm. Em thì không sao nhưng cậu ấy sẽ bị ảnh hưởng...

Fred và George ngây người, hai mắt trợn tròn nhìn Harry, một cơn ớn lạnh đâm thủng xuyên qua cơ thể hai người. Cặp sinh đôi dường như vừa hiểu được cảm giác của một tội nhân khi bị Giám Ngục chỉ bằng một cái nhìn mà hút hết cả linh hồn.

Đứa trẻ này... nguy hiểm...

Mà sự nguy hiểm này... là từ bên trong khuôn đúc mà ra...

Là do di truyền...

Nếu Sirius và Remus ở đây, chắc chắn cũng sẽ có biểu cảm tương tự, và cũng không hẹn mà cùng nghĩ đến James, ba của Harry.

Về sự kỳ quái mà ông có...

Ngay cả khi mà ông vẫn còn đang ngồi trên ghế nhà trường....

Trước mặt Peter Pettigrew, khi đó vẫn còn chưa thể hiện rõ ràng tiềm ẩn lòng phản bội, James đã bất ngờ nói một câu

-Chán rồi.

Chán ở đây, là chán với bản kế hoạch chơi khăm mà hai người Sirius và Peter vừa bày ra. Sirius ngạc nhiên, nhưng nhớ lại những gì Remus chia sẻ gần đây, cậu liền không nói hai lời, gật đầu

-Thế thì bỏ đi.
Nói rồi, ngồi về chỗ với Remus, thuận tay đem bản kế hoạch vứt vào lò sưởi phòng sinh hoạt chung luôn.
Peter thì không đơn giản như vậy. Đây là bước ngoặt lớn nhất cậu từng có, một bản kế hoạch đủ thâm sâu mà không dễ bị phát hiện bởi nó quá khó tìm dấu vết, dễ thu dọn mà mấu chốt là: đương sự bị nhắm vào sẽ chịu sự nhục nhã kinh tởm tới mức không dám nói ra.

Peter ngẩn người nhìn tờ giấy da đang hoá thành tro bụi trong lờ sưởi, không cam chịu với việc chẳng ai phản đối gì khi James nói bỏ là bỏ, mạnh miệng hỏi

-Tại sao lại không còn muốn 'xử lý' người kia nữa?

James lúc ấy không trả lời ngay, từ tốn bắt chéo hai chân, tay chống trên thành ghế bọc vải đỏ, khí chất quyền quý kiêu ngạo đúng với thân phận của anh.

Chàng trai tóc nâu điển trai đặt cằm lên trên mu bàn tay, nghiêng đầu, hỏi vặn lại

-Vậy... tại sao lại phải xử lý người ấy tiếp?
Peter cũng chẳng biết trả lời ra sao. Người trước giờ vẫn chuyên đi đầu têu chọc ghẹo người kia là James, chứ không phải cậu. Chính chủ hỏi như thế, cậu biết trả lời làm sao?

Nhưng, giống như đánh thành quen, chọc thành thói, một ngày không làm vậy thì thực sự là vô cùng ngứa ngáy tay chân. Hơn thế nữa, Peter vô cùng thích cái cảm giác biết được có người yếu thế hơn mình, lại còn bắt nạt được người ta. Mất đi cảm giác ấy, giống như trẻ con mất đi sữa mẹ mà còm cõi ngứa ngáy thèm khát, nhưng vĩnh viễn không được thoả mãn, chỉ có thể căm hận mà chết dần chết mòn.

Cắn môi hồi lâu, cuối cùng cậu trai lúc nào cũng lùi lũi, nhỏ bé như con chuột ấy nói lớn

-Bởi người kia rõ ràng là trông vô cùng ngứa mắt!!

James nhướng mày, che miệng phụt một tiếng, bật cười lớn điên cuồng. Sirius và Remus đang ngồi ngay cạnh bên liền sượng người, khuôn mặt khó hiểu nhìn sang người kia. Một cặp mắt đen một cặp mắt xanh bất ngờ mở to, một cơn ớn lạnh chạy khắp thân thể.

James cúi gập người, tiếng cười dần dần tan đi,đôi mắt nâu nheo thành hình trăng khuyết, lấp loé sự lạnh lẽo ngoan độc bên trong

-Mày thấy người ấy ngứa mắt sao?

Peter cứng đờ cả người, không mở miệng nói nổi chút gì. James cũng chẳng chờ người kia trả lời, mỉm cười tươi như hoa nở, mà ánh mắt thì lạnh lẽo đến tàn lụi cả sắc hoa

-Còn tao, tao một lần, cũng chưa từng nhìn thấy người ấy ngứa mắt.

Ngược lại... còn là vô cùng thuận mắt....

Càng nhìn càng thích...

Đến mức chỉ hận không thể đem giấu đi vào trong một kho báu riêng....

Để không ai... có thể nhìn ngó thêm lần thứ hai nữa.....

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip