Chương XXIV

-Hân hạnh được làm quen, Harry, anh là đội trưởng đội Quidditch Nhà mình năm nay, tên anh là Marcus Flint.

Một ngày cuối tuần trời nắng đẹp, giáo sư Snape đã nhân cơ hội này chiếm lấy lịch sử dụng sân tập Quidditch vào khung thời gian vàng. Nhà Slytherin được sắp xếp cho dùng sân từ một rưỡi đến bốn giờ chiều, trờ không quá nắng mà cũng chưa đến buổi tối, gió không nhiều, cực kỳ thích hợp để luyện tập đối với thành viên mới lần đầu tiên thử sức với bộ môn Quidditch.

Harry gật đầu, giơ tay bắt tay với Marcus. Đối phương cầm trên tay một chiếc valy đựng dụng cụ Quidditch, một bên xách một túi đựng đồng phục chơi Quidditch mới toanh dành cho Harry

-Trước đó cũng có mấy cầu thủ nhỏ tuổi, nhưng chưa từng có tiền lệ là phù thuỷ sinh mới 11 tuổi. Trông cậu cũng cao ráo đấy, nhưng so với mấy anh chị còn kém lắm, nên anh đánh tiếng cho giáo sư chuẩn bị hẳn đồng phục mới cho cậu luôn.

Harry nhận đồ mới ướm thử thấy vừa in lại hơi khó xử, cậu không có ý định chơi trội hơn so với các thành viên trong đội

-Anh Flint... Em cũng có thể mặc đồ cũ mà, cũng không phải việc gì khó chấp nhận được, cùng lắm thì dùng một bùa chú thu nhỏ...

-Cậu chưa chơi trong đội chính thức bao giờ nên không biết hả? Đồng phục chơi Quidditch được ếm hàng tầng hàng lớp bùa để bảo đảm an toàn cho người chơi đó, táy máy tay chân ếm bùa mới lên là đi đời bộ đồ đấy. Cậu lo lắng cái gì, chỉ là bộ đồ thôi mà, sau cậu cao lớn lên có đứa nào thân hình tầm đấy thì vứt cho nó là được.

Marcus ngắt lời Harry, phẩy tay ra vẻ không quan trọng lắm. Anh cúi đầu mở valy chứa bóng ra, cẩn thận hết mức để không lỡ tay cởi xích cho quả Bludger thừa cơ lao ra ngoài

-Nghe bảo cậu được phù thuỷ nuôi lớn đúng không? Thế đã từng tiếp xúc với Quidditch bao giờ chưa? Biết luật không? Chơi một trận đấu thì sao?

-Dạ rồi, luật em cũng nắm rõ, chỉ là chơi chính thức đầy đủ thì chưa từng.

-Biết luật là được rồi, anh đỡ phải dài dòng.

Marcus nghe Harry nói vậy liền trực tiếp bỏ qua khâu giới thiệu sản phẩm bóng bánh ở trong môn Quidditch, trực tiếp nói đến phần các thành viên trong đội với vị trí của họ

-... Đại khái có từng đó người, hiện giờ bên mình có đủ cả thành viên, nhưng xuất sắc thì... ầy, khỏi nói đi, chơi xấu lách luật còn không qua mặt được bọn sư tử gầm rú kia, tức chết mà! Nhất là thằng Oliver-!!

Marcus đang nói dở tự dưng nghĩ tới gì đó, tức khắc không giấu được sự tức giận, nhíu mày cắn môi. Harry ngồi một bên nhìn anh, không nói gì.

Kỳ thật ban đầu Harry cũng không xó hứng thú tham gia vào đội Quidditch cho lắm. Tuy cậu thích Quidditch, nhưng việc tham gia đội thi đấu chính thức đồng nghĩa với việc cậu sẽ phải bỏ rất nhiều thời gian cho việc luyện tập thi đấu, họp chiến thuật cũng như bàn bạc đội hình. Harry đến trường là có mục đích riêng của mình, và cậu thật sự không muốn lãng phí quãng thời gian ít ỏi được ở đây.

Thế nhưng chủ nhiệm Nhà đã ra mặt rồi, dù cậu không muốn cũng đành chịu. Giáo sư Snape rõ ràng là muốn chèn ép thời gian rảnh của Harry, ngăn cho cậu đạt được mục đích của mình. Harry thầm nghĩ nếu mình không đồng ý thì kiểu gì người kia cũng lại có cách để giám sát cậu thôi, thà rằng nhận lời cho nhanh, ít ra sau khi mùa giải qua thì cậu sẽ được thảnh thơi thời gian, khổ trước sướng sau vậy.

Marcus sau một hồi lẩm bẩm chửi rủa người bên Gryffindor mới chợt nhớ ra mình đang làm gì. Anh ngẩng nhìn Harry, gõ gõ tay lên bộ đồ nghề Quidditch

-Xin lỗi, anh hơi mất tập trung, nói đến đâu rồi nhỉ? À, nghe bảo cậu điều khiển chổi giỏi lắm, bay cao với tốc độ nhanh không thành vấn đề, thế thì hợp làm Truy thủ hoặc Tầm thủ. Cậu có kinh nghiệm ở vị trí nào?

-Cả hai đều được.

Marcus gật đầu, lấy bóng Quaffle ra khỏi valy, ném cho Harry

-Sân tập bố trí cả chế độ luyện tập rồi đó, thử vượt qua chướng ngại vật anh xem thử nào.

Harry gật đầu cầm bóng lên, trèo lên chổi Nimbus 2000 mà Sirius sau khi nghe tin đã tức tốc phát cuồng lên đi mua ngay cho cậu và gửi thư khẩn đến cho Harry. Nhớ lại cái hôm nhận được bức thư kêu gào tiếng khóc lóc chúc mừng của Sirius đính kèm với cây chổi ở giữa Sảnh đường, cậu vẫn không khỏi thấy xấu hổ tới mức muốn tìm một cái lỗ để chui vào.

Harry đạp cây chổi bay lên trời, vô cùng dễ dàng vượt qua các chướng ngại vật, ném thẳng trái Quaffle vào lỗ gôn. Marcus ở phía dưới nhìn kỹ thuật điều khiển chổi của Harry liền huýt sáo, không khỏi tán thưởng cậu.

Sau nửa tiếng luyện tập với trái Quaffle, Marcus liền đề nghị chuyển tiếp tới bài luyện tiếp theo, truy đuổi trái Snitch vàng.

Tuy rằng tốc độ điều khiển chổi của Harry rất nhanh, nhưng mỗi lần bắt cũng phải tốn của cậu gần một tiếng, chớp mắt đã sắp hết thời gian dùng sân của đội Slytherin.

Ngay khi Marcus vừa gọi Harry bay trở xuống, một nhóm những người mặc đồ đỏ đã cầm theo chổi bay tiến vào sân. Người đứng đầu có thân hình cao ráo, khuôn mặt đẹp trai, chỉ là thái độ có chút gắt gỏng và mất kiên nhẫn

-Fred! George! Anh đã nói bao nhiều lần rồi là phải đến sớm! Hẹn mười giờ chín rưỡi phải có mặt cho anh! Thời gian là vàng là bạc, hai đứa sao lại không nghe- Marcus?

Marcus đứng ngoài sân vừa nghe thấy giọng nói kia liền đau đầu, hàng lông mày giần giật, anh nghiêng đầu quắc mắt với người vừa tới

-Vẫn khoẻ khoắn và thừa thãi năng lượng để la hét như mọi khi nhỉ, Wood?

Người tới chính là Oliver Wood, đội trưởng đội Quidditch Gryffindor cùng với thành viên của đội.

Oliver vừa thấy Marcus liền ngừng lải nhải mắng mỏ đội viên, khuôn mặt lộ ra vẻ không vui, nhíu mày nhìn đối phương

-Mùa hè vừa rồi anh gửi thư cú nhiều như vậy... sao em không trả lời?

Harry vừa hạ chổi xuống bước tới chỗ tụ tập của mọi người, cảm thấy bầu không khí trầm xuống liền dừng chân, nheo mắt nhìn Marcus và Oliver, cảm nhận từng đợt sóng ngầm dấy lên giữa hai bên.

Marcus nói kháy Oliver xong liền như thể điếc tạm thời, không nghe thấy người kia nói gì nữa, quay đầu hỏi chuyện Harry

-Em bắt được trái Snitch rồi chứ hả? Đem ra đây cho anh cất đi nào.

Harry gật đầu, mắt lén nhìn Oliver đang trưng ra vẻ mặt càng ngày càng khó coi, chìa tay trả trái Snitch cho Marcus.

Marcus cất đồ xong xuôi liền cầm valy lên, mỉm cười nói chuyện với Harry

-Vậy anh đi trước nhé, em được quyết định vào vị trí nào thì đợi anh về xem xét lại đã, cảm ơn em đã bỏ thời ra để luyện tập hôm nay. Có gì em đi thay đồ rồi về đi, chúng ta nói chuyện sau.

Marcus nói xong liền quay người định rời đi. Bước qua người hội Gryffindor, Oliver bỗng vươn tay níu áo anh

-Marcus, nghe anh nói-

Marcus mặt không thay đổi hất tay khỏi nắm tay Oliver, lạnh lùng nói

-Thế thì ngại quá, tôi không có hứng thú nghe anh nói gì cả.

Marcus nói rồi đi thẳng về phía lâu đài. Oliver nhíu chặt mày, cắn môi hết nhìn bóng lưng Marcus rồi lại quay nhìn sang thành viên đội mình, cuối cùng cắn răng nói

-Mấy đứa ra sân làm nóng người trước đi, anh đi đây một chút.

Nói rồi vứt chổi bay xuống đất, vội vàng chạy theo Marcus về hướng của lâu đài.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip