Chương XXX

Harry một tay cầm Bản Đồ Đạo Tặc, tay còn lấy nắm chặt lấy tay Draco, vẻ mặt hầm hầm không vui rẽ qua rẽ lại các lối hành lang không người, tiến về phía căn chòi vẫn còn sáng đen ở bên rìa Rừng Cấm của Hagrid.

Fred và George trong khi hỏi chuyện về những chủ nhân của tấm bản đồ, nhận thấy Harry khi nhắc đến mẹ mình sắc mắt không được tốt lắm liền ngậm miệng, đánh trống lảng sang việc khác, giục họ nhanh chóng đi tìm Hagrid hỏi chuyện đi. Cặp sinh đôi sau đó cũng bày tỏ ý kiến là Harry hãy giữ luôn tấm bản đồ đi, coi như vật cũ quy về đúng chủ, và dù sao họ cũng đã "thuộc hết mọi ngóc ngách trong trường rồi".

Draco ngoan ngoãn để Harry kéo đi, tuy vậy trong lòng lại hơi khó chịu với sự im lặng giữa cả hai. Cậu nhìn chăm chú khuôn mặt của chàng trai tóc đen, nắm tay siết chặt lại, thấp giọng lựa lời nói.

-Không phải do bản thân anh hay mẹ anh, cha anh ghét anh nên mới để anh lại, mù mờ trong bóng tối như vậy đâu. Người lớn luôn bất công, Harry à, bọn họ nghĩ chúng ta là trẻ con, nghĩ chúng ta vẫn cần sự bảo bọc, và thà rằng họ là người bị đặt trong tình cảnh nguy khốn, còn hơn là để chúng ta gặp nguy hiểm. Em chắc chắn mẹ anh hay chú Siri rồi chú Rem đều nghĩ như vậy. Em biết anh khó chịu vì mình bị đối xử như trẻ con, nhưng đây quả thật là lần đầu tiên chúng ta rời xa gia đình mà, bị đối xử như mấy đứa nhóc cũng là lẽ đương nhiên.

Harry hơi dừng lại, bàn tay siết nhẹ nắm tay đang nằm trọn trong bàn tay mình, khuôn mặt hơi giãn ra, cậu thấp giọng đáp lời.

-Anh biết, xin lỗi, anh không nên bày ra vẻ mặt khó ở với em, anh biết chuyện không phải là lỗi của em... Chỉ là, hầy, anh ước gì họ sẽ nói với anh nhiều thêm dù chỉ một chút... Đến cả thứ này, anh còn không hề biết Moony và Padfoot từng làm ra thứ như thế này! Ít ra họ cũng nên nói cho anh mình có một thứ như vậy chứ...!! 

Draco vỗ vỗ vào mu bàn tay Harry, ánh mắt thấu hiểu nhìn đối phương. Chàng trai tóc đen thấp giọng lẩm bẩm thêm gì đó, cả hai người không bao lâu đã đứng trước cửa của một căn chòi lớn đúc bằng đá tảng, lộn xộn bừa bãi tùy ý.

Harry tiến tới gõ mấy tiếng vào cánh cửa bằng gỗ, trong khi Draco thì run sợ nấp sau lưng cậu, hai mắt mở to nhìn một thứ tạo vật to lớn đen sì cuộn tròn trước cửa, mà sau đó cậu được cho biết, là một con chó to lớn ngốc nghếch tên là Fang.

Sau khi Harry gõ được đến tiếng thứ ba, một âm thanh lèm bèm như vừa uống một thùng rượu vang lên, réo lớn giữa không gian tĩnh lặng của Rừng Cấm khi màn đêm dần buông xuống.

-Nghe thấy mấy bây rồi! Chờ tí đi, đang dở tay!

Harry dừng lại, nhướng mày nghe thấy âm thanh rầm rập như tiếng chân người bước tới từ bên trong, dần dần tiến tới gần cánh cửa đóng chặt. Trong tích tắc, chàng trai tóc đen lùi bước xuống khỏi bậc thềm cao, nghiêng mình đỡ lấy Draco bị vấp ngã do cử động bất ngờ của cậu, cánh mũi cách viền cửa vừa hung hăng bật mở đúng một inch khỏi bị va gãy.

Hagrid thân mình to lớn, khoác mặc trên người một chiếc áo len đỏ dày, nửa thân dưới quấn một cái tạp dề dính đầy bụi và bột bánh, đôi mắt lấp lánh như bọ cánh cứng màu đen thấp thoáng sau bộ râu và mái tóc dài dày xù rối vĩ đại, nheo lại nhìn hai phù thủy sinh Slytherin đang nửa ngã nửa quỳ trước chòi của mình.

-Slytherin? Hai đứa bây nhìn lạ ghê, năm nhứt hử? Đây mới là lần thứ hai có một Slytherin đến tìm ta đó, mà còn được hai mạng nữa cơ. Mà hai bây đang làm gì vậy, múa với nhau trước chòi của ta à?

Draco đỏ ửng mặt vì xấu hổ, cậu nhanh chóng được Harry đỡ đứng dậy,  quần áo dính bụi được đối phương cẩn thận phủi đi sạch sẽ. Hagrid nghiêng người nhìn chàng trai tóc đen, đôi mắt đang nheo lại của ông dần dần mở to ra, khuôn miệng há hốc.

-James?

Cái tên kia vừa được thốt lên, Harry liền dừng bặt lại động tác, quay đầu nhìn người đàn ông to lớn kia, đôi mắt xanh nheo lại dò xét. Hagrid lúc này nhìn kỹ toàn thể khuôn mặt đối phương mới nhận ra được điểm khác biệt nho nhỏ này giữa hai người, ông vội vàng mỉm cười xin lỗi.

-Ôi trời, không phải, ta cứ tưởng nhóc là James... Mèn đét ơi, bây nhìn giống y chang nhóc James của Nhà Gryffindor, nó từng học ở đây tầm mười mấy năm trước, không biết bây giờ thế nào rồi.... Nhóc là họ hàng hay gì đó của nó à?

Harry kéo chỉnh lại quần áo, thấp giọng đáp lời nhưng không xác nhận chính thức chuẩn xác.

-Là họ hàng. Tôi có vài chuyện muốn hỏi bác về người tên James đó, bác không phiền tôi làm mất thời gian của bác chứ?

Hagrid vui vẻ gật đầu đáp lời, nhanh chóng mời hai người vào trong chòi, tiện còn gọi theo con chó đen mà Draco nhìn thấy khi nãy. Vừa nhìn thấy nó cũng đi vào theo, chàng trai tóc bạch kim đã vội nép vào lòng Harry để trốn tránh nó, đôi mắt xám nhìn con chó đang rỏ nước dãi thòng lòng ra sàn nhà như nhìn kẻ thù.

Hagrid lấy từ trong bếp ra một bộ trà cụ khổng lồ cùng một khay bánh nướng bốc khói trắng nghi ngút, vui vẻ đưa tay ra dấu mời.

-Mấy đứa ăn đi, bánh ta mới nướng đấy, trà cũng là loại cụ Dumbledore thích nhất, ngon lắm. À, lại nói về cụ Dumbledore, năm nay cụ có nhờ ta rất nhiều việc, ta bận túi bụi luôn, nào là đón phù thủy sinh năm nhất như mấy đứa, rồi đưa Fluffy cho cụ- ta sẽ không nói đó là gì đâu, tuyệt mật đó. À, vội nhất là khi cụ phái ta đến Gringotts vì lý do gì đó, ta phải đi và về trong ngày, vất vả lắm đấy. Ta lấy thứ cụ nhờ nhưng không rõ lắm đó là thứ gì, ta đã thử hỏi cụ và mèn đét ơi, cụ nói đó là-

Draco mỉm cười nhận lấy cốc trà lớn, cúi đầu  nhưng không hề ăn bánh, nhất là khi Harry vừa cầm thử bánh lên đập đập vào bàn mấy cái không vỡ với vẻ mặt kinh hoàng. Chàng trai tóc đen cau mày, mất kiên nhẫn cắt ngang lời Hagrid.

-Tuyệt vời lắm thưa bác Hagrid, vất vả cho bác rồi. Vậy thì, về cái người tên James-

Hagrid vỗ bàn một cái, bàn tay to của ông dù chỉ là vỗ nhẹ thôi cũng khiến cho cả khay bánh lẫn cốc chén nảy hết cả lên, vương vãi khắp bàn. Draco vội vàng nhấc tay thu dọn chỉnh lý lại đồ đạc trên bàn, trong khi Hagrid thì hấp tấp đứng dậy quay lại vào bếp, thân hình to lớn cúi xuống lục tìm gì đó. 

Trong khi Harry đang cầm khăn lau những ngón tay bị dính nước trà cho Draco, Hagrid đã quay trở lại, trên tay là một chiếc album bằng da dày. Ông ngồi xuống chiếc ghế sofa lớn ở phía đối diện của hai người, bàn tay to lớn nhanh chóng lật giở đến một trang trong quyển album, ngón tay thô to của ông chỉ vào một bức ảnh.

-Đây, ta định cho bây xem cái này nè. Nhìn nè, đây là James đó.

Draco và Harry nhanh chóng liếc sang, thứ Hagrid đang chỉ là một bức ảnh đen trắng đang động đậy, và ở vị trí dưới ngón tay ông quả thật có một chàng trai trẻ tuổi mặc đồng phục Gryffindor, khuôn mặt giống Harry đến bảy, tám phần. Đối phương đeo chiếc kính gọng tròn hơi lệch tâm, tay ôm một cán chổi, đầu dựa vào vai một người mà Harry nhận ra chính là Sirius hồi trẻ, nụ cười xán lạn. 

Draco cau mày, cúi đầu len lén thấp giọng nói với Harry khi Hagrid không để ý.

-Hơi giống người trong bức ảnh em từng nói cho anh... nhưng em không chắc lắm....

Harry nhẹ nhàng gật đầu, im lặng nhìn Hagrid nở nụ cười nhìn James, nhè nhẹ cất lời nói kể chuyện hoài niệm.

-Thằng bé là một người tốt, tính có hơi quái thôi, đôi lúc làm ta không hiểu được nó đang nghĩ cái gì. Là một đứa trẻ thông minh, rất thích chơi khăm người ta, nó á. Tính ra thì hơi trẻ con so với tuổi của nó... À, nhưng mà vào năm học thứ tư ấy, nghe nói nó có người yêu, hình như vì thế về sau cũng đỡ hơn-

-Người yêu? Người yêu của anh ấy là ai?

Harry nắm bắt được mấu chốt, lập tức ngắt lời, sốt sắng tra hỏi Hagrid. Người đàn ông râu rậm cũng không nhận ra sự kỳ lạ trong thái độ của đối phương, ông lập tức nói.

-Một đứa nhà Gryffindor, khá cao, thấp hơn James có nửa cái đầu thôi. Ta không nhớ rõ mặt lắm, tại đứa nhỏ đó suốt ngày trùm áo chùng kín mít à. Hai đứa, nó và James thường đi với Sirius và một đứa nhỏ nữa, cũng trùm đầu kín mít y như nó luôn, đôi lúc nhìn từ đằng xa ta không phân được đứa nào với đứa nào. Tụi nó hay lân la gần Hồ Đen, chắc đi hẹn hò đôi đấy. James và Sirius, ầy, hai đứa thân nhau như anh em, chuyện tụi nó hay đi hẹn hò đôi như vậy chắc cũng là chuyện đương nhiên. À, cơ mà có lần ta từng nhìn thấy nửa mặt của một trong hai đứa kia rồi, lúc đó nó đi cùng với James, chắc là người yêu của nó đó. Hừm, đứa nhỏ da trắng, mắt xanh lá cây, nét thì không rõ lắm, nhưng nhìn dáng vẻ thì chắc cũng xinh.

Harry nhanh chóng bắt được điểm mấu chốt trong câu chuyện dài dòng của Hagrid, mỉm cười vui vẻ tiếp lời "Vậy sao", xong liền im lặng suốt cả buổi nói chuyện. Tâm trí cậu hoàn toàn bay tới nơi khác trong khi Hagrid vui vẻ kể trong sự kinh hãi của Draco về việc Sirius đã tìm mua tặng cho ông một con Sói Khổng Lồ, con vật mà ông vẫn đang lén nuôi trong Rừng Cấm, cho lần sinh nhật tròn 50 tuổi của ông.

Chàng trai tóc đen cúi đầu, hai mắt chăm chú nhìn hình ảnh phản chiếu của khuôn mặt mình trong chiếc khay đựng thức ăn bằng bạc, đôi tay khẽ đẩy mắt kính, thấp giọng lẩm bẩm.

-Mắt xanh lá cây... sao....


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip