8.

20 tháng 9


LILY'S POV

Đám lửa kêu lách tách, Remus đóng sách lại và nhìn qua tôi, "Mình nghĩ tối nay vậy là xong rồi. Bồ học một mình được chứ?" Tôi kiểm tra giờ: 12:30.

"Ừm, mình ổn. Bồ cũng cần đi ngủ mà."

Remus đảo mắt và bắt đầu đi lên bậc thang dẫn lên kí túc xá nam. Tôi mệt mỏi mỉm cười với cậu ấy, rồi quay lại viết bài luận. Tôi biết mình không cần viết lại, nhưng đôi khi làm bài tập cho phép tôi hoãn lại những gì tôi không muốn làm. Viết ra một đống từ vô dụng trên giấy da dễ hơn là cầm lên lá thư chị Petunia gửi tôi mấy ngày trước. Tôi thở dài và chuyển cái túi khỏi lá thư, nơi tôi giấu nó.

Nếu tôi định đọc, tôi cũng có thể làm thế vào buổi đêm khi không còn ai thức giấc. Tôi không muốn đánh liều ai đó thấy mình, và tôi biết Marlene và Dorcas đã nghe đủ về vấn đề gia đình của tôi rồi. Tôi đẩy cái túi trên sàn và nhặt lên tờ giấy da từ chị Petunia.


Lily,

Cha mẹ bảo tao phải gửi cho mày cái gì đó. Họ nghĩ tao đang là một người chị tồi, nhưng... có khi nào họ không nghĩ thế đâu. Cứ hồi âm đi, xin mày. Nói gì đó về việc cuộc sống mày vẫn ổn. Giả vờ như tao đã bỏ công nói chuyện với mày. Tao không biết sao tao lại là người phải cố gắng, mày có bao giờ cố đâu. Tất cả những gì mày làm là bỏ tao lại tại ngôi trường khốn đốn mày từng đến học. Chơi vui vẻ với đám bạn nhỏ nhắn quái dị của mày nhé.

Petunia.


Tôi siết chặt nắm đấm và hít vào một hơi sắc bén. Tôi không biết mình đã kỳ vọng gì nữa. Những lời tử tế? Một bức thư bình thường. Bức mà nói về chị ấy đang ra sao ở trường và chị nhớ tôi đến thế nào. Và rồi tôi có thể trả lời rằng tôi ước giá như chị có mặt ở đây nhiều ra sao. Tôi không biết liệu tôi đang tức giận, thất vọng, hay buồn bã nữa. Có lẽ là cả ba. Tôi nghĩ mình luôn cảm thấy cả ba.

Tôi lấy tờ giấy da của mình ra, chuẩn bị trả lời.


Petunia,

Em cũng nhớ chị.

Lily.


Tôi ném nó vào túi và gục đầu lên bàn. Tôi thấy không được yêu thương bởi mọi người quanh mình, nhưng tôi không thể nói với ai cả. Tôi không nói Marlene và Dorcas rằng đôi lúc mình thấy ra rìa vì họ đều yêu nhau. Tôi không thể nói cha mẹ tôi luôn thấy như đứa con gái bị ruồng bỏ, được gửi đến ngôi trường riêng tư – khác biệt với bọn họ. Tôi không thể nói Remus là tôi ước giá mình có thể là bạn thân của cậu ấy thay vì Marauder.

Và tôi biết điều đó thật ích kỉ. Nhưng tôi chỉ muốn là lựa chọn hàng đầu của ai đó. Tình yêu của ai đó. Mỗi đêm tôi tưởng tưởng điều đó sẽ thấy như thế nào. Tôi sẽ ra sao. Tôi sẽ hạnh phúc chứ?

Tôi thấy một giọt nước mắt lăn xuống má và tôi để nó rơi, lắng nghe tiếng lách tách của ngọn lửa chầm chậm cháy. Tôi không muốn làm bài tập nữa. Tôi chỉ muốn khóc, nhưng tôi không thể lên lầu và khóc ở đó mà không có Marlene và Dorcas ném những câu hỏi và sự thương hại. Tôi không muốn thương hại, tôi chỉ muốn tình yêu thôi. Cuốn sách rơi xuống sàn, tạo ra một tiếng đập lớn.

Tôi giật lùi lại. Mong không có ai tỉnh dậy, nhưng nghĩ sao mà có được. Tôi biết mình sẽ ổn thôi. Không ai trong nhà Gryffindor sẽ quan tâm đủ để xuống lầu và chắc chắn không đứa nào chết đâu, đặc biệt trong khi họ đang cố say giấc hay nhậu cùng đám bạn cùng phòng. Có thể, nếu tôi là một Hufflepuff, nhưng không đời nào tôi sẽ sống sót được trong nhà Hufflepuff. Quá nhiều sự tốt bụng, Hufflepuff làm tôi sợ, theo kiểu tốt.

Tôi nhặt cuốn sách lên lại khi nước mắt rơi xuống mặt. Tôi nhìn nhiều bao nhiêu thì càng tệ bấy nhiêu. Tâm trí tôi là một nơi quỷ nguyệt, mà tôi không bao giờ muốn dành thời gian cho. Bởi vậy tôi luôn lấp đầy bản thân với sách vở và học hành.

"Lily hả?" Tôi nhìn về phía cầu thang, nghĩ chắc là Remus xuống để lấy gì đó. Nhưng thay vì mái tóc vàng lộn xộn thì tôi lại thấy mái tóc đen bù xù và cặp kính.

James.

"Potter hả?" Tôi nói, hơi ngạc nhiên. "Bồ còn thức?"

"Tất nhiên, lịch ngủ của mình khá tệ nhờ Sirius." Cậu ấy khẽ cười. Tôi nhớ lại lúc Remus nói tôi là James thức khuya khi Sirius không ngủ được và tôi thoáng mỉm cười với mình. Cậu ấy bước xuống bậc thang đến cái bàn gỗ tôi ngồi.

Cậu trông bê bối, nhưng vẫn đẹp. Tóc cậu xoăn hơn thường ngày, cho dù tôi không nghĩ là có khả năng. Vài cọng dựng lên trần nhà và những phần tóc khác cậu ấy vén ra khỏi mắt, cố hết sức để nhìn qua cặp mắt kính. Cậu đang mặc chiếc quần ống rộng màu đỏ và vàng cùng chiếc áo phông lớn in dòng chữ Rolling Stones to đùng. Chắc chắn là của Sirius, James mặc trông rộng thùng thình.

Cậu ấy luồn tay vào tóc và ngồi đối diện tôi. Tôi tự hỏi không biết cậu ấy có biết tôi đang khóc không.

"Vậy bồ đang học... lúc 12:30 khuya." Cậu nói cùng một tiếng cười nhỏ. Tôi đảo mắt.

"Đây là khung giờ yên tĩnh nhất. Màn đêm. Không ai thức cả. Yên bình thế còn gì."

James mỉm cười với tôi, và tôi cố hết sức để ngăn bất cứ loại rung động nào tôi đang thấy trong lòng.

"Nhưng thay vì học trong thời gian yên bình thế này thì bồ có thể làm gì khác mà. Sao lại phải bị hạn chế chỉ học hành thôi?"

Tôi nhìn cậu, có hơi bối rối nhưng thích thú. "Ý bồ là sao?"

"Ý mình là, kiểu," cậu dừng lại, như đang sắp xếp lại suy nghĩ của mình. "Mình thì thích ra ngoài vào buổi đêm để tập Quidditch, và Remus thì đọc sách, và mình biết là Frank Longbottom thích viết lách bên bờ hồ, cho dù tụi mình không được ra ngoài khi trời tối."

"Nhưng đó là vì mọi người có những thứ đặc biệt để làm. Tất cả mình có là bài tập," tôi nói, nhìn lại xuống cuốn sách. Đúng thật. Tôi không chơi Quidditch, hay viết lách cho vui. Tôi thích sách chỉ đến độ vừa đủ. Không có gì đặc biệt ở tôi cả.

"Bồ giỏi ở mọi thứ bồ thích mà." James nói, nhẹ cười như thể tôi thật ngốc vì không nhận ra.

"Có lẽ là chuyện học hành nhưng không gì làm mình thú vị cả."

"Còn ca hát thì sao?" Tôi tròn xoe mắt. Tôi chưa bao giờ hát cho ai nghe cả. Sao cậu ta biết được chứ. "Mình nghe cậu hát trước kia rồi, khi cậu ở ngoài. Lúc trên đương đến buổi tập luyện Quidditch."

Tôi thấy má mình đỏ lên. "Ôi không có gì đâu. Giọng mình đâu hay lắm." Tôi ngượng nghịu cười.

"Đùa hả?" Tôi bối rối nhìn cậu ấy. "Giọng bồ đẹp mà." Tôi nhìn xuống chân mình, giấu đi gương mặt đang đỏ. "Xin lỗi," cậu nói thêm.

"Ý bồ xin lỗi là sao?" Tôi hỏi.

"Bồ thường không thích khi mình nói gì đó tử tế." Cậu ngượng cười. Tôi cắn môi, không chắc nên nói gì. "Bồ khóc đó hả?"

Tôi gục đầu xuống trong sự xấu hổ và nhục nhã. "Nè, không sao hết mà." Cậu nói, nhẹ mỉm cười. "Mình cũng khóc nhiều— ý mình là đôi khi mình cũng khóc." Cậu trông thật bình tĩnh và tốt bụng. An ủi.

"Mình chỉ— mình không muốn mọi người thương hại mình."

"Mình sẽ không thương hại bồ." Cậu mỉm cười và luồn tay vào tóc. "Mình biết mình không phải là người bồ thích, nhưng mình lắng nghe giỏi lắm đó... hoặc mình có thể đi gọi Remus. Mình biết hai bồ nói chuyện với nhau nhiều và bồ ấy có thể tốt hơn mình và mình—"

"James!" Tôi cắt ngang lời lải nhải của cậu ấy. "Ở lại đi." Môi cậu hé mở, trông sém ngạc nhiên. Tôi đóng cuốn sách lại và quăng mình lên ghế đệm, vén tóc qua vai phải. Tôi cũng giục cậu ấy qua. Cậu trông cẩn trọng và sốc lắm. Tôi cố nhịn cười.

Không chỉ vậy, mà tôi cũng cố nhịn không đỏ mặt nhiều nhất có thể và không biết là có tác dụng không nữa. Cậu ấy chưa bao giờ ngọt ngào thế này, ít nhất là không phải với tôi. Như là cả một khía cạnh mới của cậu ấy được mở khóa. Cậu ngồi xuống cạnh tôi, vẫn cao hơn tôi đáng kể thậm chí khi ngồi.

Tôi dựa đầu vào vai cậu ấy và cảm thấy cậu căng cứng. Mấy con bướm phóng ào ào trong lòng tôi và tôi hít sâu vào. Vai cậu thật ấm và có mùi thật tuyệt. Như cây sồi và hoa. Sự kết hợp lạ kì nhưng thật hoàn hảo.

"Thế im lanwg hay nói chuyện đây? Mình giỏi cả hai đấy." James nói một cách khó xử và hoàn hảo.

"Mình nghĩ mình khoing thể giữ ai bên mình cả." Tôi thằng thừng nói. Nói ra thật lạ. Tôi chưa bao giờ nói ai nghe điều đó trước kia. Cậu nhìn tôi với biểu cảm kinh ngạc nhưng cũng không nói gì, cho tôi cơ hội để nói thêm. Cậu ấy thật sự giỏi ở khoản lắng nghe.

"Như kiểu hồi mình còn nhỏ mọi người bạn của mình luôn thôi thích mình khi mình là chính mình hơn. Và giờ chị mình— chị... thôi bỏ đi." Tôi hít sâu. "Kiểu là sớm muộn gì ai cũng sẽ ngoảnh mặt bỏ đi. Vì mình không đủ đáng để yêu."

Cậu ấy không nói gì trong vài giây, nhưng khi nhận ra tôi đã nói xong rồi thì cậu bắt đầu lên tiếng. "Mình hiểu bồ thấy thế nào. Nhưng mình không nghĩ mình từng gặp ai đáng quý hơn bồ cả." Cậu hít sâu một hơi và nhìn vào mắt tôi. Chúng thật đẹp. Nhiều màu nhưng chủ yếu là màu nâu nhạt.

"Sự nóng nảy của bồ luôn khiến mình kinh ngạc. Bồ thật tốt bụng với mọi người quanh bồ. Cái cách bồ giúp đám năm Nhất với bài tập của chúng và học cùng Remus. Chưa kể đến bồ thật lộng lẫy và thông minh." Tôi cắn môi và nhẹ mỉm cười. "Và những người bỏ bồ không xứng với điều đó. Người nào yêu bồ sẽ ở lại. Và có nhiều người yêu quý bồ lắm đấy. Chẳng hạn như Marlene, Remus, Dorcas và mình— ý mình là. Xin lỗi mình không nên nói—"

"Bồ yêu mình?" Tôi có thể nghe thấy nội tâm mình gào thét nhưng tôi đẩy quách nó đi. Má tôi nóng bừng và tim không ngừng đập.

Cậu ấy thở dài, "Tất nhiên mình có rồi. Không phải rõ ràng lắm sao? Mình chưa bao giờ gặp ai so được với bồ. Bồ đem niềm vui đến cho mọi căn phòng. Thậm chí khi bồ mắng mình hay chỉ ngồi học, mình không thể không mỉm cười. Vì bồ làm mình phát điên." Tôi đẩy đi ý nghĩ đang gào thét đứt quãng. "Và mình xin lỗi. Bởi mình biết bồ xứng đáng nhiều hơn là mình. Và mình hứa mình sẽ không nói về nó nữa vì nếu bồ cho phép mình ít nhất được là bạn bồ mình sẽ hạnh phúc mãi mãi."

"Potter?"

"Sao?"

"Bồ ngốc thật."

"Xin lỗi. Mình lại phá hỏng nữa hả? Quỷ thần ơi mình ngu quá." Cậu vùi mặt vào tay và thiệt tình dễ thương gần chết.

Tôi đảo mắt. "Ngẩng mặt lên." Cậu bối rối làm theo. Tôi đưa tay lên cổ cậu ấy và giữ đó, áp mình gần với cậu cùng nụ cười nhỏ. Cậu trông bàng hoàng và cực kì lo lắng. Tôi ấn môi mình lên môi cậu, cảm nhận hơi ấm lấp đầy thân mình. Chúng thật mềm, không như tôi tưởng. Tôi rời đi, giữ tay ngay cổ cậu ấy.

"James Potter, bồ là một thằng ngốc vì nghĩ mình xứng đáng nhiều hơn. Bồ là người duy nhất mình muốn." Lồng ngực cậu phập phồng và mắt cậu chuyển giữa mắt và môi tôi. "Bồ và mái tóc chết tiệt của bồ, lòng trung thành, khiếu hài hước, và cái cách bồ viết từ. Chỉ cái cách bồ nói chuyện thôi. Điều đó khiến mình muốn hôn bồ đến điên đầu, thật là phiền phức."

Cậu ấy đông cứng giây lát đến khi tay cậu đặt lên hông tôi và ôm chặt lấy, lần này hôn một chút mạnh hơn. Như là cảnh quay hoàn hảo trong bộ phim tuổi mới lớn. Chỉ tôi và cậu. Điều gì đó tôi đã tưởng tượng quá nhiều lần, và vẫn còn mới mẻ. Không ngờ được. Thật say mê và háo hức.

Tay cậu ấy ve vuốt lưng tôi và chạm quanh mái tóc. Cậu thật nhẹ nhàng nhưng lại đê mê. Tôi luồn tay vào mái tóc bù xù của cậu và bật ra một tiếng nhỏ. Tay cậu thật dịu dàng trên da tôi khi cậu từ từ vuốt ve cổ tôi. Cậu có mùi gỗ và socola và khiến tôi không bao giờ muốn rời đi.

Cậu tách ra, để lại nụ hôn cuối dài và chậm. Sự khao khát vẫn đọng trên môi tôi khi cậu nhìn tôi từ trên xuống, thở nặng nề.

"Cậu hoàn hảo quá." Cậu ấy ngả đầu vào ghế lại không tin được.

"Sao bồ không bảo mình bồ hôn như thế?" Tôi nói, mất hết chút tự trọng còn lại. "Không mình đã yêu bồ từ lâu rồi."

Tôi bật cười và cậu mỉm cười. "Vậy nếu mình tỏ tình... bồ sẽ đồng ý chứ?"

Tôi mỉm cười, "Để xem đã."

"Bồ xứng đáng nhiều hơn một lời tỏ tình trên đi văng lúc 12 giờ đêm. Mình sẽ thử vận may lại vào ngày mai." Tôi thoáng đỏ mặt và cắn môi. "Và bồ cũng xứng đáng được nghỉ ngơi. Bồ đi ngủ được chưa?"

Tôi gật đầu. Tôi chỉ muốn ở lại với cậu ấy, nhưng cũng biết là mình phải đi ngủ nếu muốn ngày mai tốt lành. "Ngủ ngon Potter."

"Ngủ ngon Evans."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip