Chương 12: Gia đình

Remus vẫy tay với Harry khi bước qua cánh cửa vòm to lớn, Sirius xuất hiện ngay phía sau. Harry, đáng khen là, không phản ứng gì ngoài việc tế nhị sững người, sau đó nhanh chóng thả lỏng trở lại. Hermione hân hoan mỉm cười – chắc nhỏ nghĩ Padfoot là con chó hoang. Song Remus không thể nhịn cười với phản ứng của Ron – nó thấy Padfoot lúc đang ngáp giữa chừng và vùng vẫy dữ dội khi nó suýt mất thăng bằng rồi ngã chổng vó trên băng ghế nó đang ngồi, đoạn nhảy cẫng lên và nói, "Con Hung tin kìa!"

Hermione đảo mắt, đấm nhẹ vai nó. "Im đi, Ron, nó chỉ là con chó săn sói Ai-len thôi – giống chó muggle ấy," nhỏ thêm vào, khi nó nhìn nhỏ với vẻ khiếp đảm lẫn bối rối.

Nó vẫn có vẻ cảnh giác khi Harry và Hermione tiếp cận Padfoot, Harry hơi sẩy chân khi Padfoot đặt chi mình lên vai Harry.

"Padfoot, leo xuống," Remus nghiêm khắc nói, hừ nhẹ khi Padfoot nhìn ông khinh bỉ rồi đi đến Hermione để được gãi đầu.

Con nhỏ gãi đầu Padfoot, tò mò nhìn Remus rồi nói, "Giáo sư ơi, thầy ổn không vậy? Nhìn như thầy vừa mới khóc ấy."

Remus lắc đầu và dụi đôi mắt ửng đỏ. "Thầy hơi mệt thôi, vả lại... cứ coi như là tôi bị mềm lòng với mấy con chó hoang đi," ông đáp, trìu mến nhìn Padfoot, người đang nhắm hờ mắt khi Hermione tiếp tục gãi sau tai mình.

"Vâng, cụ thể là con này," Harry lầm bầm kế bên ông, nhận lại cái huých từ Remus.

Padfoot di chuyển đến Harry trở lại, lần này để Harry quỳ xuống trước rồi mới liếm má cậu bé.

"Padfoot, ngồi xuống." Padfoot ngồi, và Harry đưa tay ra, ngửa lòng bàn tay. "Bắt tay nào." Padfoot lần nữa nghe lời, và Ron cẩn trọng lại gần.

Hermione mỉm cười. "Thấy chưa, Ron? Chỉ là một con chó hoang thôi mà."

"Nó đúng là ngoan thật..." Ron nghiêng đầu, vẫn dụi mắt khi nó nhìn Harry toàn tâm với Padfoot.

"Có lẽ nó chỉ thông minh thôi." Harry lại đứng lên. "Remus, em nói chuyện với thầy được không?"

"Chắc chắn rồi, Harry."

Khi họ ra khỏi tầm nghe của Ron và Hermione, người sau đang thuyết phục người trước cho Padfoot ít sự chú ý, Harry nói, "Em không hẳn muốn giữ bí mật với hai bạn - mình cứ nói đó là Sirius được không?"

"Thầy chắc là sẽ ổn thôi. Có lẽ Ron cũng sẽ ít lo hơn."

Remus gật đầu, rồi Harry gọi Ron và Hermione qua. "Tụi mình sẽ đi lên lầu – hai bồ phải xem cái này."

Bọn chúng đều gật đầu và đi theo Remus lên phòng của ông, Padfoot chạy kế bên với chiếc mũi hít ngửi bầu không khí, đôi lúc phải để Remus gọi lại khi chú tìm được một mùi hương thú vị.

Khi cả đám trong phòng, Padfoot hào hứng xoay tròn, tận hưởng mùi hương của Remus lấp đầy căn phòng. Chú chạy quanh phòng, hít ngửi và làm đổ nhiều chồng sách. Lờ đi mấy thứ này, Remus nói, "Điều thầy định cho các em xem có thể sẽ làm các em sốc, nhưng làm ơn đừng ầm ĩ lên hay đi kể cho ai nghe nhé, bởi vì, chỉ là... các em là những người duy nhất chúng tôi nói cho."

Ron và Hermione tỉnh táo gật đầu, Harry gần như không thèm nhịn cười khi Sirius ngồi lên một chiếc đi văng, sau khi lật đổ hết ba chồng sách xung quanh để cố leo lên.

"Sirius, nếu cậu sẵn lòng." Remus nói.

"Ổng vừa mới nói—" Ron bắt đầu, nhưng rồi câm như hến khi Padfoot biến thành Sirius, giờ đang ngồi thơ thẩn trên ghế.

"Em—Sirius Black. Xin chào." Hermione cho hắn một cái vẫy tay nhỏ, trước khi quay qua Ron với nụ cười nhỏ trên mặt, nhìn mặt cu cậu chuyển từ màu này sang màu khác – đầu tiên là trắng bệt như ma, và rồi ổn định chuyển thành sắc đỏ đậm hơn khi nó ấp a ấp úng.

"Đó—đó là Sirius—"

"Đúng rồi, Ron, là Sirius Black đó." Hermione lắc đầu.

"Ổng là hóa thú sư hở?"

"Ừ, Ron, ông ta là hóa thú sư."

"Rất vui được gặp các con, Ron, Hermione. Harry."

Remus nhẹ nhàng đặt một bàn tay lên vai Harry, nhìn nhanh một cái xác nhận thằng bé đang ngấn lệ. "Chào chú Sirius," nó ngại ngùng chào hỏi.

Sirius mỉm cười ngoác mồm, vết chân chim hiện ngay khóe mắt. Hermione cũng trông hạnh phúc, bằng cách nào đó vẫn giữ được bình tĩnh, nhưng Ron vẫn trông rất sốc.

"Ron này, bồ biết lúc nào đó bồ sẽ gặp chú ấy mà. Chú ấy là cha đỡ đầu của mình, và mình sẽ sống với chú."

"Ừ ha... ừ, anh bạn, mình xin lỗi. Mình có hơi lú, sau khi thấy mấy cái áp phích các kiểu. Nhưng mà tụi mình biết tất cả đều là nhảm nhí hết, và mình mừng cho bồ." Ron cười toe toét, quăng hết ức chế của mình đi. "Chào chú, con là Ron Weasley."

Sirius mỉm cười, và biến lại thành Padfoot, làm đổ thêm một chồng sách nữa trước khi quào cánh cửa.

Remus nhướn một bên mày. "Cậu biết mình không nhất thiết lúc nào cũng phải hành động như một con chó mà, phải không?"

Padfoot đảo mắt trước khi ngồi xuống cạnh cửa, chiếc đuôi mất kiên nhẫn đập lên sàn.

Remus hừ. "Được rồi."

Họ đều đi ra ngoài, ngồi trên thảm cỏ và cười vào Padfoot, người đã quay lại sở thích rất vui đó là đuổi bắt mấy con côn trùng qua đám cỏ. Sau một lúc, chú mệt nhừ và ngồi cạnh Remus, đầu nằm ườn trên chân Remus. Cuối cùng, ba đứa trẻ vào trong để làm bài tập khi Ron phàn nàn trời nóng quá. Tuy nhiên, Remus nhận ra mình có thể để công việc của mình lâu hơn một chút. Ông và Padfoot tiếp tục ngồi trên cỏ, tận hưởng không khí trong lành và ánh nắng mùa xuân.

***

Bất ngờ thay, không ai thắc mắc về con chó hoang lẽo đẽo theo Remus đến các bữa ăn cả, cũng như nó thường ngồi tại góc lớp học, nhìn đám học sinh với đôi mắt thông thái. Một vài học sinh lớn lên với cùng niềm tin với Ron có thầm giật mình với chú chó đen lớn, nghĩ rằng nó là con Hung tin, song lòng tin vốn có của bọn chúng với Remus suy ra rằng mọi người hay nói Remus có nhiều sinh vật 'hắc ám', thế nên một con Hung tin sẽ khá hợp với ông – bên cạnh đó, dù sao thì con thú này cũng rất thân thiện và ngoan ngoãn. Hagrid thì đặc biệt hứng thú, vì thêm một con chó trong trường thì con Fang sẽ có người chơi chung.

Vào cuối tuần, Remus thường đưa chó của mình – Padfoot – đến Hogsmeade, nơi ông từng đi chơi với chồng mình. Hầu hết các học sinh đều bình tĩnh trước việc này, với các học sinh thỉnh thoảng hỏi Sirius ra sao rồi (chủ yếu để hoãn lại công việc của tụi nó thôi, vì Remus luôn thích mấy buổi trò chuyện về việc ông yêu chồng mình nhiều thế nào, hay thường xuyên hơn là, chồng ông ngu ngốc đến cỡ nào). Bằng cách nào đó mà không ai để ý là Padfoot và Sirius không bao giờ ở cùng một chỗ, hay rằng mắt hai người có cùng màu.

Tại các bữa ăn, Sirius thích hóa điên, chạy quanh cái sảnh và xin xỏ đồ ăn thừa. Hai bàn Hufflepuff và Gryffindor cho hắn nhiều đồ ăn nhất, mặc dù Gryffindor thích ném đồ ăn lên không trung để hắn bắt. Luna thích cho hắn mọi loại đồ ăn trộn, nên hắn thường là tránh cái bàn Ravenclaw đó hơn. Về bàn Slytherin thì được chăng hay chớ - dù hắn không thừa nhận, Remus thấy Draco lén đưa mấy miếng thịt xông khói cho Padfoot khi bạn nó không nhìn. Vài đứa Slytherin lớn thì thích xem hắn làm được trò gì, và Padfoot cũng vui lòng góp vui. Remus mỉm cười khi thấy nhiều học trò tham gia các bữa ăn hơn, kể cả khi chúng ăn ít hơn mức cần thiết, chỉ để xem Padfoot – và Padfoot luôn đặc biệt bỏ công để đến và chào mấy đứa mà Remus nói là đang có khoảng thời gian khó khăn.

Dàn giáo viên, nhân viên phần lớn là quan tâm một cách thích thú, ngoại trừ Snape, người khó chịu khi Padfoot chạy nhảy quanh sảnh đường, rất có thể đã nhận ra được chuyện hóa thú sư từ những ngày còn học Hogwarts của họ, nhưng không có bằng chứng.

Buổi sáng đầu tiên, Minerva đã vào xí chỗ ngồi cạnh Remus và hỏi chuyện, khi ấy Padfoot trộm một cây xúc xích trên dĩa Remus, "Thầy có nói hóa thú của Sirius là gì ấy nhỉ, Remus?"

Remus ho. "Ờm... chó ạ?" Ông chậm rãi trả lời, gãi phía sau tai Padfoot trong lúc chú chó mong chờ ngửi ngửi dĩa của Remus.

"Thú vị thật." Minerva ngân giọng, "Và cậu ta cảm nhận sao về... chú chó hoang mà thầy nhận nuôi này khi danh tiếng mình chỉ vừa mới được tẩy trắng?"

Remus ấp úng, cho Padfoot cơ hội mình cần để thó một miếng thịt xông khói, trước khi lẻn đi để quấy rầy tụi học trò. Minerva cho chú một cái vỗ thành tâm trên lưng khi chú đi ngang.

"À, chu choa, dù sao thì Sirius không có vẻ như là tuýp người hay ghen. Gửi lời chào của tôi đến cậu ta nhé?" Bà nháy mắt.

"Vâng. Em sẽ gửi ạ. Lời chào." Remus yếu ớt nói, mỉm cười khi thấy Padfoot gối đầu trong lòng Harry, chỉ di chuyển khi đồ ăn được dâng tận miệng. Ông tựa lại vào ghế, nhìn họ - gia đình của mình - tương tác với các học sinh khác.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip