Chương 5: Trút bỏ
"Thầy nghĩ chúng ta đã làm khá tốt đấy; em có nghĩ vậy không?" Remus đặt tay ở giữa lưng Harry, dẫn nó ra khỏi phòng xử án.
"Em thấy không nên nói trước thì hơn," Harry rụt rè trả lời, song nó thấy như là sức nặng đã được gỡ bỏ khỏi vai nó.
Họ đi theo một nhân viên của Bộ đến hàng ghế nằm dọc hành lang, nơi họ được chỉ dẫn để đợi người nhân viên xã hội để đón Harry.
"Chúng ta đang đến bước cuối rồi, Harry à," Remus đảm bảo với nó khi Harry lại bắt đầu vân vê với cái áo chùng của trường.
Buổi phỏng vấn với nhân viên xã hội đáng lẽ là ít căng thẳng hơn là trình bày với Wizengamot, vì là một đối một, nhưng lần này Harry chỉ có một mình – nó thậm chí còn không có sự hiện diện trấn an của Remus bên cạnh.
"Em sẽ không sao đâu," Remus siết nhẹ lấy đầu gối nó, cảm nhận được sự hồi hộp của thằng bé.
"Móc ngoéo nha thầy?" Harry đưa ngón út ra với ông, nhe răng cười táo tợn.
Remus phì cười, đắm mình trong hơi ấm lan rộng qua lồng ngực mình. "Móc ngoéo."
"Ngài Lupin ơi?" Một quan chức Bộ đang lại gần họ, vận bộ áo chùng có vẻ đắt đỏ. "Tôi muốn nói chuyện với ngài một lúc, chỉ là xem qua vài công việc giấy tờ kèm theo thôi."
Remus chần chừ, nhìn Harry không chắc chắn. "Xin lỗi, chúng tôi đang chờ cô Fenwick gặp Harry."
"Vài phút nữa cô ấy sẽ đến," vị quan chức cam đoan với họ.
"Vậy cũng được," Remus hắng giọng, siết vai Harry khi ông đứng dậy. "Con sẽ ổn chứ, Harry?"
Harry nhanh lẹ gật đầu, nhưng Remus biết thằng bé đang lo lắng thế nào dựa vào cách nó cúi thấp đầu, giữ hai tay trên đùi để chiếm ít chỗ nhất có thể.
"Nghe này, sao em không bắt tay vào làm bài luận Phòng chống đấy đi?"
"Nhưng mà—" Harry cau mày, "Nhưng em không có—"
"Sáu inch về cơ chế của expelliarmus," Remus mượt mà nói, nháy mắt qua vai mình khi ông rời đi cùng vị quan chức.
Càu nhàu dưới hơi thở, Harry moi ra vài tờ giấy da và bút lông tự bơm mực trong cặp mình. Nó thầm mừng rỡ với sự xao nhãng này, đặc biệt là khi đây là một chủ đề khá dễ.
Harry dùng chỗ ngồi của băng ghế như mặt bàn, nó nguệch ngoạc viết bài luận với cổ tay đặt ở một góc độ kì quặc làm vai nó căng cứng. Nó có thể nghe thấy tiếng cộp của giày cao gót khi ai đó đến gần nó.
"Ngài Potter?" Một nữ phù thủy nhìn xuống bìa kẹp hồ sơ nằm trong hõm khuỷu tay của mình, rồi ngước lên nhìn nó.
"Ờm, vâng ạ." Harry nói. "Cô là Fenwick hả?"
"Làm ơn, gọi tôi Hazel là được." Cô ấm áp mỉm cười và đưa tay ra để bắt tay với Harry.
"Hazel," nó lặp lại, gật đầu.
"Sao chúng ta không đến văn phòng của tôi nhỉ? Chỉ ngay hành lang đây thôi."
"Phải rồi." Harry nhanh chóng đứng lên, làm rớt bài luận văn bị lãng quên xuống đất, và nó đỏ mặt lượm tờ giấy da và bút lông trước khi vội vã theo sau Hazel.
Văn phòng của Hazel nhỏ nhắn, hầu hết chỗ trống bị chiếm bởi một chiếc bàn làm việc và một chiếc ghế đệm bị đẩy vào tường. Khi Harry theo cô ta vào trong, số đèn ngủ muggle bật lên một ánh sáng dịu nhẹ, và nó nhận ra chắc chúng đã được sửa đổi để hoạt động dựa trên phép thuật.
"Ngồi xuống đi em," Hazel ra hiệu vào chiếc ghế nằm bên kia cái bàn, đối diện chiếc ghế làm việc cô đang ngồi. "Tôi muốn cam đoan với em rằng cuộc nói chuyện của chúng ta sẽ được bảo mật; không thông tin nào em cung cấp sẽ rời khỏi căn phòng này."
Harry làm như cô bảo, đột nhiên nhận ra nó vẫn còn cầm bài luận đang dở của mình.
"Đó là bài tập về nhà sao?" Hazel thông cảm hỏi khi Harry dúi bài luận vào cặp.
"Ờm, kiểu vậy ạ," nó trả lời, "Giáo sư Lupin cho em bài luận để làm trong lúc đợi, chỉ để giữ em bận bịu thôi. Em không biết thầy có định chấm nó thật không nữa."
"Ừm." Cô gật đầu, xem xét Harry khi nó rụt rè ngồi vào ghế, đưa tay vuốt tóc.
Harry ngượng ngùng cựa quậy trên ghế, cố căn góc để mình hướng ra cửa sao cho cánh cửa nằm trong tầm nhìn, phòng hờ nó gần phải ra khỏi đây. Tim nó đập thình thịch; nó chờ đợi câu hỏi không thể tránh khỏi đó: vậy, họ hàng muggle của em ngược đãi thật ư?
Ngoại trừ việc, câu hỏi đó không bao giờ đến.
Hazel nghiền ngẫm cậu bé đang đặt mông trên chiếc ghế đối diện mình, để ý đôi vai cứng ngắc của nó, cách nó khó chịu với bộ áo chùng, và đôi mắt nó cứ liếc ngang liếc dọc căn phòng không ngừng, như thể tìm kiếm mối đe dọa ngầm trong này.
"Kể tôi nghe về giáo sư Lupin đi," Cuối cùng Hazel nói, thỏa mãn với cách Harry thả lỏng, nhẹ nhõm thở ra.
"Thầy ấy sáng suốt lắm ạ," Harry cười toe toét, sự lo lắng của nó trôi biến đi. Remus là một chủ đề dễ như ăn bánh với nó. "Ông ấy là giáo sư Phòng chống giỏi nhất tụi em từng có – nhưng mà, hai người năm ngoái khá dở, nên cũng không so sánh gì được," nó phì cười, chủ yếu với bản thân.
Hazel gật đầu, mỉm cười dịu dàng khi cô đánh dấu gì đó xuống bìa kẹp hồ sơ của mình. "Tuyệt vời thật," cô đồng ý, "nhưng còn mối quan hệ của ngài ấy với em, về mặt cá nhân?"
"Ồ." Phải rồi nhỉ. "Chà, ờm—ông ấy là một trong những người bạn thân của ba má em, và ông ấy kể em nghe họ từng như thế nào." Mình không nói quá trớn, nhỉ? "Đầu năm học – cô biết về bọn giám ngục tại Hogwarts mà nhỉ?"
Cô gật đầu, đồng cảm nhíu mày. "Tôi biết."
"Ờ thì, ừm, bọn giám ngục ảnh hưởng em nhiều hơn những người khác," Harry nhẹ nhàng giải bày, nhìn xuống tay mình. Mình phải nói cô ấy mọi thứ. "Em thấy được vài hình ảnh khiếp đảm về—thôi, đừng bận tâm ạ. Em hay ngất xỉu tại chúng nó, nhưng giáo sư Lupin đã dạy em Bùa Hộ Mệnh để điều đó không xảy ra."
Hazel nhướn một bên mày. "Em học được Bùa Hộ Mệnh sao? Ấn tượng đấy, nhất là ở tuổi này. Em hẳn phải tự hào về bản thân lắm. Có lẽ, khi tôi hộ tống em về trường, em có muốn cho tôi xem không?"
"Remus không đưa em về ạ?" Harry ngẩng phắt đầu lên.
"Tôi e là công việc giấy tờ của ngài ấy sẽ mất nhiều thời gian hơn dự kiến, nhưng dựa vào thời gian chúng ta dành ra ở đây, ông ấy sẽ xong đúng giờ để đón em."
Harry hắng giọng, "Ờm, dù sao thì, em—em không thể cho cô xem Thần Hộ Mệnh của em được." Nó khó chịu nhúc nhích thân mình trên ghế. "Em không—em không làm được nữa."
"Em có biết tại sao không?" Hazel nhẹ nhàng hỏi.
"Dạ, chắc là có?" Harry nhún vai. "Bọn giám ngục kiểu như hút sự sống ra khỏi mọi thứ ấy. Theo nghĩa đen ạ."
"Em nghĩ sự ảnh hưởng của chúng ngăn chặn em gọi Thần Hộ Mệnh sao?"
Harry gật đầu. Nó chưa nói ai nghe điều đó cả - chưa nói Remus, Ron, hay Hermione.
Hazel chờ một lúc để Harry nói, nhưng khi nó không mở miệng, cô bước tiếp. "Em thấy sao – và đây chỉ là một đề nghị thôi, về việc quay lại với họ hàng mình vài tuần vào hè này, để xem nó ra sao?" Sau cùng, việc của cô là xem xem Harry sẽ an toàn đến đâu nếu nó vẫn sống với họ hàng mình.
"Em không quay lại được đâu!" Harry kêu lên, trước khi ngay lập tức ngậm mồm lại.
Cô nhướng mày kinh ngạc và từ từ nghiêng người về trước. "Tại sao vậy?" Cô cẩn thận hỏi.
"Em—ờ, em có một chút tai nạn phép thuật trước khi em rời khỏi nơi đó hè vừa rồi," Harry chậm rãi nói, "Họ xóa kí ức của dì em - ừ thì, em của dượng em - nhưng em không biết liệu họ có xóa kí ức họ hàng em luôn không," nó hít vào một hơi sâu, "họ vốn đã... họ vốn đã phạt em vì mấy thứ nhỏ nhặt rồi, nhưng—lần này rất là tệ luôn," nó thì thầm.
Hazel đứng hình. Harry mười ba tuổi – tai nạn phép thuật với tuổi teen cực kỳ hiếm, vì hầu hết những đứa trẻ đều học cách điều khiển ngay khi chúng bắt đầu đi học. Với việc Harry vẫn còn có dấu hiện của tai nạn phép thuật... điều này có nghĩa nó chắc chắn đang không nói dối về sự căm ghét của họ hàng nó đối với phép thuật.
"Em làm gì khi sống với họ hàng của mình?" Cuối cùng cô hỏi. Lúc này Harry đang thở nặng nhọc, và Hazel biết mình phải cẩn thận từng bước nếu cô muốn tránh việc đẩy nó vào cơn bùng nổ hoảng loạn.
"Thường là làm việc nhà," Harry nhẹ nhún vai, "làm vườn, dọn dẹp, nấu ăn – bất cứ thứ gì dì em có thể nghĩ đến. Còn không thì em bị nhốt trong phòng ngủ hoặc gầm cầu thang."
"Gầm—gầm cầu thang?" Hazel thắc mắc, nghiêng đầu.
Harry nghiệt ngã gật đầu. "Gầm cầu thang là nơi em ngủ đến khi em mười một tuổi." Nó rơi vào trầm tư, loay hoay nghịch với ống tay áo chùng. Nó không muốn giải thích thêm.
"Được rồi," cô thở dài, tựa lưng vào ghế. "Tôi nghĩ thế là đủ, nhỉ? Em sẽ nhận được thư với quyết định của Bộ tầm một tuần—"
"Còn nữa ạ." Harry thình lình nói. Nó đã hứa Remus là nó sẽ nói cô ấy nghe mọi thứ.
"Là gì thế?"
"Ờm," Harry bỏ ống tay áo xuống, tay nó run lẩy bẩy. "Em thường dùng bùa che đậy nhưng mà—Remus dặn em không nên làm thế—" nó thành thật, cuối cùng vén tay áo lên để Hazel thấy những vết sẹo khắp làn da nó. Nó tránh ánh mắt của Hazel khi nó nghe cô hoảng hốt. "Chúng từng tệ hơn cơ, nhưng Remus đã cứu vớt chữa lành chúng," nó nói.
"Chúng đâu ra thế?" Cô dịu dàng hỏi.
"Dì em bắt em nấu ăn lúc em bảy tuổi," nó đáp, giọng đều đều. "Nhưng mà em không biết làm sao, nên em khiến mình bị bỏng nhiều lắm. Có khi dì ấy sẽ làm em bỏng nếu em phá hỏng bữa sáng."
Hazel đứng dậy, cẩn thận bước vòng qua chiếc bàn để đặt một bàn tay lên vai Harry. "Em sẽ không quay lại đó nữa, Harry à."
Harry đã ngạc nhiên ngước lên nhìn khi cô đứng dậy, và giờ nó gật đầu. "Cảm ơn cô," nó dịu dàng nói. Nó muốn tin cô ta, nhưng nó biết rõ bản thân không nên kì vọng gì – trước giờ nó đã bị thất vọng quá nhiều lần rồi.
"Em sẵn sàng quay về Hogwarts chưa?"
Nó lại gật đầu, đứng lên đeo cặp lên vai. "Rồi ạ," nó nói, đi theo cô ra cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip