1.

/Dorm 3, 2:46 a.m/ 1-1-2022/

Thân ảnh cao khều cùng khuôn mặc lạnh lùng không chút biểu cảm, lúc nào cũng toát lên đúng cái vẻ hào nhoáng ấy, khoác vội chiếc áo khoác ngoài lên người rồi sải bước ra khỏi phòng. Trông phong thái thì rất tự nhiên nhưng trong lòng đã tràn ngập lo lắng tự lúc nào, để ý cũng có thể dễ dàng nhìn ra người ta đang rất vội. Nhưng chỉ vừa bước ra khỏi cửa phòng thì cậu lại nghe được âm thanh bên ngoài cửa chính truyền vào, chính xác là cái âm thanh đang bấm mật mã cửa ấy. Mặt không biểu cảm cứ theo đó hướng mắt về phía cửa chính mà chờ đợi. Cửa vừa mở ra. Nhưng cậu lại chẳng ngờ cảnh tưởng trước mắt lại có thể 1 phát làm mình bất ngờ như thế. Đến mức làm Haruto cậu đứng chôn chân tại chỗ 1 hồi lâu, nhìn 2 thân ảnh trước mắt với ánh nhìn vừa bất ngờ, vừa lo lắng. Chưa kịp để đối phương nói nửa lời thì đã lao nhanh đến trước mặt 2 người kia.

Mà cảnh tượng trước mắt là gì?

Là bộ dạng người yêu nhỏ của cậu say đến mức gục đầu vào vai Junkyu hyung. Mặc cho Junkyu hyung hiện tại vẫn đang chật vật tìm cách đỡ em, còn em vẫn cứ đang chìm trong men say đến mức quên cả trời đất, tay chân thì cứ không yên mà quơ loạn, miệng nhỏ thì không ngừng nói mấy lời vô nghĩa. Làm người kia cũng bất lực mà có suy nghĩ muốn quăng luôn cái con người đang say xỉn này xuống ngay và luôn.

Thì hôm nay là ngày đầu năm mới mà, cũng là ngày bé út lớn nhất hội út ét trong nhà-Doyoung bước sang tuổi trưởng thành. Vốn định sẽ cho em nó biết mùi rượu bia như thế nào nên dàn Hyung line đều đã chuẩn bị sẵn sàng kế hoạch. Vừa bước qua năm mới chưa được mấy phút đã kéo nhau ra quán mà đánh chén tưng bừng. Để mặc 3 đứa trẻ ngây dại ở dorm, cũng vì chưa đến tuổi trường thành, nên đành ngậm ngùi uống nước ngọt, ngồi xem pháo hoa trên TV đến tận sáng.

Ai mà biết được mấy anh nhà này ác quá, chuốt say luôn cái con người chỉ mới biết mùi rượu bia được vài tiếng trước. Tính ra là cái trầu đánh chén ngày hôm này dành cho người vừa bước sang tuổi trưởng thành Kim Doyoung, nhưng giờ chủ tiệc lại say đến mức phải trốn về cùng Junkyu hyung là như thế nào?

Junkyu nãy giờ miệng vẫn không ngừng "trách móc" người nhỏ kia, nhưng tay thì lại ôm chặt như sợ em mình sẽ ngã, vừa thấy Haruto chạy đến đã thở phào nhẹ nhõm. Nói như này thấy hơi tội lỗi nhưng sự thật rằng người đứng trước mặt anh hiện tại làm anh có chút mừng thầm trong lòng. Mừng vì sắp quăng được cái "của nợ đáng yêu" này cho chủ của nó rồi. Đến mức miệng đã bắt đầu nói liền một mạch như sợ bị ai đó cướp lời.

"Ruto à, gặp chú anh mừng quá. Đây, trả chú. Anh mệt sắp đứt hơi rồi đây. Chuốt cho anh uống say còn hơn phải mang 1 đứa nhóc say xỉn như này về dorm đó"

"Anh ấy đã uống bao nhiêu thế? Hyung?"

Gương mặt không chút biết cảm gì của Haruto lúc nãy giờ lại đang thay bởi vẻ lo lắng hiếm thấy. Như hiểu nổi lòng của Junkyu hyung hiện tại, miệng vừa dứt câu hỏi thì tay chân đã cuốn cuồn kéo người nhỏ đang quậy loạn kia ra khỏi người anh Junkyu, nhưng người kia vẫn là không có ý định bỏ ra, 1 mực bấu víu vào người Junkyu hyung.

"Vì biết nhóc ấy là lần đầu tiên uống nên Mashi có pha chung rượu với nước trái cây cho dễ uống, chắc tại hơi lạ miệng nên nhóc ấy uống hơi nhiều 1 xíu thôi"

Ậm ự cho qua lời anh Jungkyu nói. Vì chuyện hệ trọng là đến bây giờ người yêu nhỏ vẫn chưa chịu buông anh Junkyu ra. Người anh thì vẫn là cái vẻ bất lực chịu trận ấy, mặc cho em mình bấu chặt đến mức nghẹt thở. Còn cậu thì hiện tại đang mất dần sự kiên nhẫn.

Đối mặt với cái bộ dạng say xỉn mà lần đầu cậu được thấy của em. Đúng thật là có chút hơi "ấn tượng". Vì cậu đã quen với 1 Kim Doyoung lúc nào cũng nhẹ nhàng, đôi lúc lại pha lẫn chút đáng iu, vẻ ngoài trông giống thỏ con nghịch ngợm nhưng thật ra lại như 1 chú mèo ngoan ngoãn. Cậu cũng đã từng nghĩ đến bộ dạng lúc say này của em, nhưng lại không nghĩ đến người yêu nhỏ lại "khó chiều" như thế. Rõ ràng là nãy giờ cậu đã dỗ người kia không biết bao nhiêu lần. Đều là dùng cái tông giọng nhẹ nhàng nhất với người kia. Vậy mà người nhỏ đã say đến mức quên luôn cậu sao? Như đang mất dần sự kiên nhẫn. Tay cũng không để ý mà bắt đầu siết chặt tay người nhỏ hơn. Lần này không còn là tông giọng nhẹ nhàng nữa, thay vào đó lại mang 1 chút gì đó như đang ra lệnh. Người nhỏ này là đang có ý làm cậu mất hết kiên nhẫn đến muốn nổi giận.

"Doyoungie, qua đây với em..."

Đột nhiên tay em lại bị ai đó nắm thật chặt mà kéo làm em có chút khó chịu. Cố gắng lấy lại chút ý thức để xem là ai dám "to gan" mà làm đau em như thế. Ánh mắt em dừng lại đúng ngay khuôn mặt đang muốn nổi giận của người kia. Em nghiêng đầu, híp mắt nhíu mày nhìn chằm chằm cậu. Là say đến mức quên luôn đối phương là ai. Làm 2 con người còn đang tỉnh táo lúc này cũng bị khó hiểu lây. Đến khi Doyoung đã nhận ra người trước mặt là ai rồi thì lại nở nụ cười tinh nghịch mà ôm chằm lấy đối phương, miệng bắt đầu mấp máy liên hồi làm Haruto cũng bất ngờ, vì cái con người này bình thường chính là kiểu sẽ im lặng mà lắng nghe người ta nói hơn là sẽ mở miệng.

"Ruto à, sinh nhật vui vẻ...ủa đâu...là năm mới vui vẻ mới đúng. Chúc mừng năm mới. Ruto à"

Thân ảnh lúc nãy còn bám chặt Junkyu hyung không muốn buông, giờ lại đang chủ động mà ôm chặt cậu làm Haruto đang muốn giận cũng không thể giận nổi. Khoé môi dần cong lên nụ cười khi thấy người nhỏ khó khăn mà nhón chân lên muốn ôm mình chặt hơn, mái đầu xù xù mềm mại đang vùi chặt trong lòng ngực rắn chắc, thân ảnh nhỏ không còn sức như ỷ lại mà dựa hẳn vào người cậu. Thấy thế, cậu cũng chiều lòng người yêu mà bàn tay siết chặt eo người yêu hơn, như sợ người nhỏ sẽ ngã bất cứ lúc nào nếu mình lỡ nới lỏng tay. Doyoung lúc này cứ thế mà nằm gọn trong vòng tay Haruto.

Vừa được người nhỏ kia buông ra thì Junkyu có cảm giác như mình giảm đi cả tấn thịt ấy. Thấy cậu em trai mình ôm chầm lấy Ruto rồi còn nói nhảm đến anh cũng phát chán với con người này. Đã say đến mức muốn không nhận ra người ta là ai mà giờ còn tâm trạng nói mấy cái lời đó. Trong lòng đã yên tâm 1 xíu thì giờ anh mới có thời gian nhìn qua cậu.

"Em mặc áo khoác? Định ra ngoài hả?"

"Là vừa nãy Mashi hyung có nhắn tin cho em, nên em định đến xem Doyoungie thế nào thôi"

"Đó, bây giờ người đã nằm gọn trong tay chú, chú chăm đi nhé, anh về dorm trước đây!"

"Anh không định quay lại đó hả? Hyung?"

"Anh cố ý muốn đưa thằng nhóc này về chỉ để trốn về thôi đó, mấy ông ấy định uống đến sáng, anh chịu thua"

"À"

"Thế anh về lại dorm đây! Giao nhóc ấy cho em đó!"

"Vâng, Hyung"

Cửa đóng lại cũng là lúc cậu kiểm tra xem người nhỏ kia hiện tại như thế nào.

"Doyoungie?"

Nghĩ lại cái khoảnh khắc mà em nói với cậu rằng sẽ đi uống với các anh. Là cậu đã cảm thấy chẳng lành trong lòng rồi. Vì người ta bình thường đến mấy cái nước sâm đắng hay đồ cay đều là chịu thua, lại còn muốn thử cái cảm giác cay đắng của rượu bia. Biết thế nào cái việc say xỉn như này cũng xảy ra, nhưng cậu là không từ chối được em. Cậu lúc đầu còn không muốn cho em đi nhưng đối mặt với cái vẻ nũng nịu, chu môi rồi phồng má của người yêu...phải, là cậu hơi thiếu nghị lực "1 xíu" trước em. Hay cứ để người yêu nếm thử vị rượu xem như nào, dù sao thì em cũng đã bước sang tuổi trưởng thành rồi mà.

Thế là để cho người ta đi uống còn mình thì chưa đủ tuổi mà vẫn phải ở nhà, trong lòng vẫn cứ bức rức không chịu được. Tại sao mình lại nhỏ hơn người kia chứ? Chẳng phải chỉ nhỏ hơn mỗi 4 tháng thôi hay sao? Nhìn đồng hồ đã điểm hơn 2 giờ sáng, rồi lại nhìn sang điện thoại. Đúng lúc vừa nhận được tin nhắn của Mashiho hyung bảo là dự đoán của cậu đúng rồi, bảo cậu đến đón người yêu về. Bởi lẽ chủ tiệc say đến chẳng thể ngóc đầu lên nổi. Vội vội vàng vàng khoác áo rồi định đến xem người kia như nào thì chuyện gì tới cũng đã tới...

-End 1-
————————————
Đăng lúc 1h sáng hơi khùng, nhưng mà tại mới viết xong nên đăng luôn cho máu😃
Chap tiếp theo thì sẽ có sớm thôi~
Tại cũng sợ để lâu sẽ quên á😅

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip