have U

Xong trận đấu, thành viên hai bên đội cũng tan dần. Chỉ còn lác vài người bên Ruto là lẩn quẩn ở đấy, có khác chỉ là họ đã lùi ra phía cạnh tường, tém mình vào một góc để nhường phần cho đội khác chơi. Từ phía hàng ghế khán giả, Doyoung vẫn luôn dõi theo Ruto. Lúc nãy hết trận, thằng nhóc đó trông thất vọng lắm, nó cứ gục mặt xuống mãi, thật không biết nó có đang bị thất vọng quá mức không nữa. Nhưng một đội người ta vẫn còn ở đó, anh không thể nào xuống đó được. Tới được đó thì biết nói cái gì đây, cứ vậy mà Doyoung đã đứng lên rồi lại ngồi xuống mãi không biết bao nhiêu lần, lòng cứ mãi bồn chồn thấp thỏm. 

Một hồi trôi qua, phía bên Ruto cũng bớt người, ai nấy đều thu dọn đồ chuẩn bị về. Chỉ duy cậu là vẫn ngồi ở đấy, chôn đầu giữa hai gối, chẳng biết nghĩ gì. Từng bước chân lướt nhẹ nhàng qua cậu, cho đến khi chỉ còn Jeongwoo. Và Jeongwoo cũng chỉ đứng nhìn Ruto một lát, vỗ lên đầu cậu mấy cái rồi phủ lên đó một cái khăn, coi như tạo cho cậu một chốn riêng tư nhỏ bé.

Chỉ đợi có thế, Doyoung liền chạy ngay đến vị trí của Ruto. Anh chầm chậm tiến tới, cuối xuống nhìn cậu. Ruto im lặng, trầm tĩnh, hít thở mỗi cơn nặng nhọc theo nhịp độ lên xuống của bả vai. Hai cánh tay cậu hiện ra rắn rỏi, căng cứng. Trái ngược với đôi bàn tay buông thõng của Ruto, bàn tay của Doyoung đang căng thẳng nắm chặt lấy balo. Anh hết nhìn cậu rồi lại nhìn xuống mũi giày của mình, quyết định ngồi xuống. Nói gì cũng được nhưng ít nhất nên nói gì đó,im lặng cũng không phải cách. Anh đưa tay lên, vỗ lên vai cậu an ủi. 

- Ruto à, cậu không sao chứ?

- Chết tiệt!!!

" Không phải là đang bực bội quá mức đấy chứ." Doyoung lo lắng. Sau đấy lại nghe mấy tiếng hít hà từ phía Ruto. 

" Cậu ta thua nên...khóc sao!. Không phải chứ?"

Thấy vậy thì Doyoung càng gấp, anh xích lại gần cậu hơn. 

- Cậu chơi rất tốt mà, đừng có buồn, trận sau lại cố gắng tiếp thôi. 

- AAAAAAAAAAAAA...Thật là, Pặc Chong Ú nặng muốn chết, chở cậu ta cả tuần có khi chân mình rút lại mất. 

Ruto bất thình lình ngẩng đầu lên kêu gào linh tinh, làm Doyoung đang ngồi xổm cũng giật cả mình, ngã cái uỵch ra sau, mông tiếp đất, đau nhói.

- Ui da.

Ruto quay sang thấy Doyoung ngã bật ngửa, hai tay hai chân chổng cả về phía trước thật buồn cười nên mau chóng kéo anh dậy.

- Anh không sao chứ?

- Cậu không sao chứ?

Doyoung nhìn vào ánh mắt điềm nhiên của Ruto rồi tự hỏi rằng, đây có phải là cậu nhóc ban nãy còn nằm gục ra sàn không. Anh tiếp tục lặp lại câu hỏi.

- Cậu...cậu thật sự không sao chứ?

- Ừm...có mấy chỗ đau nhức nhưng chơi bóng là phải vậy thôi. Anh đừng để ý.

- À ừ chỉ là lúc nãy tôi thấy cậu cứ ngồi im ở đấy không nhúc nhích.

Ruto nghe thấy thì ánh mắt có chút tinh ranh, rướn về phía Doyoung với cự ly vô cùng gần so với gương mặt anh ấy.

- Anh...dõi theo tôi.

Đột nhiên bị tấn công, Doyoung theo phản xạ đẩy Ruto ra và lần này người ngã chổng vó lại là cậu ta. Nhưng với tính phóng đại của mình thì Ruto cứ la oai oái cư như thể trời đè vậy.

- A...a...ui...daaaa

Doyoung không tình nguyện nhưng cũng kéo cậu ta dậy.

- Lúc nãy tôi nghe tiếng cậu hít hà, tôi tưởng cậu khóc tới nơi rồi.

- Quan tâm tôi đến vậy à.

Doyoung không thèm trả lời, anh giúp thu dọn đồ đạc rồi bỏ vào balo của cậu, tiếp đó thì cầm lên. Ruto thấy anh không trả lời thì cũng không buồn gì, tự mình nói tiếp.

- Do tôi sổ mũi thôi. 

Nói xong thì một miếng khăn giấy được đưa ngay qua trước mặt Ruto, cậu cười đến không khép lại miệng được. Cậu quay lại nhìn Doyoung đang cầm balo của mình trước ngực thì đưa tay ra lấy.

- Mấy cái này cứ để tôi.

Cậu không chỉ lấy lại balo của mình mà còn đeo giúp cả balo của Doyoung.

- Nhưng mà cậu nói tôi tới giữ đồ mà.

-  Đúng là tôi cần anh giữ đồ, nhưng không phải giữ những thứ này.

- Vậy là thứ gì.

- Rồi sau này anh sẽ biết.

Và Doyoung đã  bị Ruto khoác tay lôi ra khỏi sân như thế đấy. Doyoung lững thững bị Ruto kéo đi, anh nhìn cánh tay vắt qua vai mình rồi ngẩng đầu nhìn người kế bên.

- Tiếp theo cậu tính đi đâu đây. 

- Đi ăn mừng.

- Vì cái gì. 

- Vì anh cuối cùng cũng chịu tới. 

- Không phải là cậu bảo tôi tới để trả ơn à.

Ngừng lại một lát, Ruto cuối xuống nhìn anh. 

- Anh chỉ vì muốn trả ơn nên mới tới sao.

Đối với ánh mắt thâm sâu, Doyoung dường như đang bị rơi vào thế bị động. Anh cũng ngẩn người ra. 

Chớp mắt.

Tại cửa hàng tiện lợi gần đó. 

Trước mắt anh được đặt một cốc mỳ ly nóng hổi. Thêm một cái xúc xích được cắt nhỏ đặt vào bên trong. Ruto thổi một hơi qua ly mỳ của Doyoung rồi bảo anh mau ăn đi. Doyoung thấy cậu ăn ngon như thế thì cũng cầm đũa lên ăn. Mấy thứ đồ vặt này lúc nào cũng có sức hấp dẫn chết người. Trong một loáng, Ruto đã chén sạch một ly mì thêm cả hai cây xúc xích. Thật là khiến người ta sảng khoái mà. 

Nạp đủ năng lượng, cậu ngồi dựa hẳn vào lưng ghế, nhàn nhã nhìn con người đang thưởng thức mỳ ly trước mặt. Chỉ một món ăn phổ biến thôi mà anh ấy ăn hệt như mấy món cầu kỳ đắt đỏ trong mấy tòa nhà cao tầng sáng rực. Từ tốn và dịu dàng. Người ấy lúc nào cũng vậy. Ngay cả chóp mũi ửng đỏ cũng thật là xinh đẹp. 

Cho đến khi anh ăn xong, Ruto tinh tế đẩy nhẹ ly nước qua cho anh. Rồi chẳng kiềm lòng mình được chống cằm nhìn thẳng vào Doyoung. Ruto buông lời với ánh mắt chuyên chú. 

- Doyoung hyung. 

- Hửm.

- Tôi có thể gọi anh là hoàng tử không? - Tông giọng trầm thấp của Ruto lại vang lên

Doyoung sắp uống không trôi ly nước này rồi. 

- Đừng thế, hoàng tử gì chứ. 

- Tôi thấy giống lắm mà. 

- Chỗ nào cơ chứ. 

- Hoàng tử không phải cưỡi bạch mã sao, còn anh thì cưỡi....chiến mã Audi. 

Lần này thì Doyoung cũng không nhịn cười được nữa. Khóe miệng xinh xắn của anh kéo căng hết cỡ, nét cười dâng đầy lên đôi mắt long lanh thanh thuần. Làm cho Ruto nhìn đến ngẩn người. 

- Mà lúc nãy tôi thấy cậu buồn lắm mà, sao đột nhiên lại...

- Lúc nãy à, xem ra anh thật rất quan tâm đến tôi.

Hình như làm Doyoung cứng họng chính là thú vui nhỏ nhoi của Ruto.

- Trước trận đấu tôi và bạn mình có cá độ với nhau. Ai thua thì sẽ chở người kia đi học một tuần. 

- Vậy còn trận đấu thì sao, cậu không bận tâm đến nó ư. 

- Bận tâm, cũng có đấy. Nhưng tôi chơi bóng rổ chứ không phải chúng chơi tôi. Tôi không thể để cảm xúc của mình bị chi phối bởi nó được. Với cả, chỉ là trận giao hữu thôi, hôm nay tôi đã đạt được mục đích của mình nên cái gì cũng thuận mắt hết.

- Mục đích gì?

Ruto nhìn Doyoung một lát rồi mới nói.

- Bí mật. Khoảnh khắc đắt giá nên được phô diễn ở thời điểm thích hợp.

Doyoung có chút mất hứng nên lảng đi ánh mắt của Ruto. Nhưng Ruto nào buông tha anh.

- Đã thỏa tò mò rồi thì giờ hoàng tử có thể cho tôi xem mấy tấm ảnh lúc nãy ngài chụp tôi không?

Nhìn mặt Ruto nắm chắc như thế thì Doyoung cũng không giấu nữa. Anh lấy điện thoại ra rồi lướt lướt mấy cái. Ruto cũng đang trông chờ mình sẽ ra sao trong ống kính của anh lắm. Nhưng Doyoung lại chỉ lấy ra xem rồi cất vô balo. Ruto chưng hửng. 

- Sao anh lại cất vô. 

- Khoảnh khắc đắt giá nên được trình diễn ở thời điểm thích hợp.

- Haizzzaaa...sao hoàng tử có thể học thói xấu nhanh thế. 

Mấy câu của Ruto làm Doyoung ngượng chín mặt. Anh tính lên bác bỏ thì Ruto lại tiếp.

- Anh Audi à khi nào thì xe của anh sẽ tới vậy. 

- Cậu đừng gọi tôi bằng cái mấy cái tên kì quặc đó được không thế?

Ruto chỉ cười không đáp, cậu buông mình, nằm nghiêng đầu trên chiếc bàn nhỏ. Phó mặc phòng vệ của bản thân cho Doyoung. 

- Hoàng tử à, anh canh cho tôi một lát nhé, tôi cần nghỉ ngơi.

Nói xong thì  cậu ta nhắm mắt lại thật. Giờ đây Doyoung mới có thời gian nhìn ngắm cậu nhóc ấy kĩ càng. Sao chỉ chênh nhau một tuổi nhưng cảm giác lại khác nhau quá vậy. Cậu ta lúc nào cũng sôi nổi tưng bừng sức sống. Ngay cả lúc ngủ mà cũng có thể nhìn thấy nhiệt tuổi trẻ hừng hực. Có điều, miệng lưỡi thật biết cách trêu ngươi. Đôi lúc, anh chẳng thể bắt kịp suy nghĩ với cậu ấy. 

Doyoung nhìn chiếc xe nhà mình đã đậu sẵn bên góc đường, anh ra dấu cho tài xế hãy đợi anh. Anh thật chịu ngồi im trông cho cậu ngủ. Và hai tiếng điện thoại ting ting đã phá tan bùng không khí hòa hợp này. 

Ruto khó chịu mở mắt dậy, mò mò mở điện thoại thì nhận được tin nhắn của Jeongwoo. Cậu thở dài một hơi rồi đứng dậy, cậu dọn dẹp hết mọi thứ trước mặt cho Doyoung rồi vòng qua người anh, lấy từ trong bọc đồ một hộp nước táo, lắc lắc nó trước mặt Doyoung. 

- Hộp này tôi lấy nhé, cám ơn anh vì hôm nay đã đến. Với cả, hoàng tử cũng nên về rồi. 

Doyoung nhìn Ruto rời đi rồi nhớ lại câu cậu từng nói.

"....tuổi còn trẻ, không nên sống ảm đạm như vậy."

Doyoung mỉm cười, anh cầm chiếc điện thoại trên tay rồi đăm chiêu.

- Có lẽ, mình đã tìm thấy điều khiến tuổi trẻ lung linh hơn.

......

tobecnt








Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip