Anxious & Love
Rec song: Bonnie & Clyde - Dean
" Anh phải thật thành công đó. "
" Đấy cũng gọi là một lời hứa à? "
" Tuỳ anh nghĩ thôi. "
" Được, anh hứa. "
Junghwan nửa tin nửa ngờ bắt anh phải ngoắc tay mới chịu. Nói nhanh lời tạm biệt rồi hai người lại hai hướng mà bước.
Haruto bỗng nhiên đặt thêm cho mình một trọng trách lớn, anh sẽ cố gắng hết mình để không thất hứa nhưng có những thứ không phải cứ nỗ lực là sẽ đạt được. Đời căn bản có năm mùi vị mà ai cũng phải nếm trải, cũng như mỗi người làm cùng một thí nghiệm nhưng sẽ có người thành công và có người không. Công việc chỉ cần Haruto đồng ý chắc chắn bố sẽ hướng dẫn anh cặn kẽ, đúng vậy Haruro đã có một nền tảng vững mạnh nhưng liệu anh có nắm bắt và phát triển nó được không còn phụ thuộc vào bản thân.
Trở về thực tại, Haruto không cho rằng anh đã quá tự ti từ lúc bắt đầu, bởi vì đến tận bây giờ anh vẫn sợ. Nếu quỹ đạo thay đổi, mọi thứ không còn nằm trong tầm kiểm soát nữa thì anh sẽ làm gì? Đến lúc đó người ta sẽ tung hô anh như là người hùng biết ứng biến nhanh nhẹn, tài ba hay tỏ thái độ khinh khỉnh cho rằng tổng giám đốc vùi đầu vào công việc chỉ vì hèn nhát với trách nhiệm mà mình đang gánh lấy?
Haruto là người trẻ với nhiều nổi lo âu nhưng chưa bao giờ anh cuối đầu chịu thua trước những cảm xúc đó, anh quyết không để nỗ lực của bố và biết bao nhiêu đồng nghiệp tan biến chỉ vì sự yếu đuối này, Haruto sẽ bảo vệ nó đến cùng.
Cứ nghĩ là sẽ có một đêm ngắm trời thư giãn đầu óc không ngờ lại thành buổi tụ họp của những suy tư, anh thở dài. Haruto cứ đi và đi, hết cơn gió này đến cơn gió đến thổi đến lạnh buốt toàn thân nhưng anh vẫn tiến bước như cách mà anh vẫn thường hay làm với tư cách là tổng giám đốc.
Một bước rồi hai bước, đoạn đường phía trước tối dần đi làm tầm nhìn của Haruto ngày càng hạn hẹp, và sau đó? Không có sau đó nữa,
" Anh tỉnh rồi à? "
Anh hé mở mắt, người hoàn toàn đơ cứng không cảm nhận được gì như thể các cơ đều tạm ngưng hoạt động. Nếu không có cơn đau đầu khủng khiếp đó Haruto còn nghĩ rằng mình đã chết rồi.
" Anh không sao chứ? "
" Em là Junghwan à? "
" Chứ còn ai vào đây nữa. "
Anh nhìn đôi tay người kia nhanh nhẹn đắp khăn lên trán mình, cử chỉ rất nhẹ nhàng nhưng hình như em có hơi bực dọc.
" Đây là lần thứ hai em cứu anh rồi đấy Haruto. "
" Anh xin lỗi, phiền cho em quá. "
" Anh lo mà tự xin lỗi bản thân mình kìa, nếu em không tình cờ đi ngang thì bây giờ người trước mặt anh không phải So Junghwan này đâu. "
Giọng em đanh lại mà răng đe Haruto nhưng vẫn không giấu được vẻ sốt sắng. Anh không ngờ sẽ có ngày được nhìn thấy cái nheo mày của em một lần nữa, từ sau đêm đó cả hai đã không còn liên lạc.
" Em đã đi đâu suốt năm năm qua vậy? "
" Em vẫn luôn ở đây mà. "
" Nói dối. "
" Đồ ngốc, nếu em không ở đây thì người đang nói chuyện với anh là ai hả? "
Junghwan đang bức bối về cách chăm sóc bản thân của Haruto, không có thời gian hỏi xoáy đáp xoay cùng anh đâu. Em lúc nào cũng ở đây, luôn ở đây vì nơi này có người em thương.
" Junghwan nè, mình làm bạn nhé. "
" Người bị bệnh thì yên lặng dùm để người không bị bệnh chăm sóc cho. "
" Em không muốn sao? "
" Không phải. "
" Vậy mình làm bạn nhé? "
" Được rồi được rồi, anh lo mà nghỉ ngơi đi. "
Anh là người thực tế nhưng không phải không biết mơ mộng, sở dĩ anh muốn chắc rằng cả hai đã là bạn vì khi xưa đã vô tình nghĩ rằng nếu chỉ là người lạ thì tâm sự một lần rồi cũng sẽ lạc nhau mãi mãi. Haruto thì không muốn như vậy, anh không hiểu rõ những thứ mình cần ở em nhưng chắc chắn thứ đó không có bất kì một giới hạn nào, có thể nói là anh yêu thích Junghwan nhưng cũng có thể tất cả chỉ là lòng biết ơn anh dành cho người kia.
" Anh đã hứa với em là sẽ thành công thì phải giữ sức khoẻ chứ. "
" Anh đang cố gắng thực hiện lời hứa đó, em đừng lo anh khoẻ lắm. "
" Nếu chỉ vì muốn giữ lời với em mà chết đi thì anh bảo xem em phải làm sao hả? "
" Anh không chỉ xem nó là lời hứa của chúng ta. "
Haruto giọng nói đã yếu đi phần nào nhưng vẫn ôn tồn giải thích.
" Nó đã gắn kết anh với tương lai của mình, cho anh ý chí để tiếp tục sống, và người đưa ra nó là em. "
Junghwan khựng lại, em không còn giận nữa mà thay vào đó là một cảm xúc khó tả. Phải, em thích Haruto, thích từ trước khi anh ra tay cứu vớt cái mạng này nữa. Nhưng một kẻ nghèo hèn như em làm sao dám ngỏ lời với người có tất cả như anh?
Em chỉ biết âm thầm ngắm nhìn anh qua những tán cây mà thôi. Vụ tai nạn năm đó em thậm chí còn không biết nên khóc vì bị đánh đập tơi tả hay nên cười vì có được sự chú ý của anh. Sau khi hồi phục em lại tiếp tục trốn người em thương, dù vậy bằng một cách nào đó vẫn luôn biết ngày hôm đó anh đang vui hay buồn.
Rồi một hôm em đã dũng cảm tiến về phía anh, chẳng chút e dè lại còn mắng người kia. Bởi vì em rất giận Haruto, giận anh không biết gì về tình yêu, giận anh vì đã coi thường mạng sống của mình, em giận anh lắm nhưng sau cùng tất cả cũng từ chữ " thương " mà ra.
Dù không ra mặt nhưng em vẫn ở đằng sau ủng hộ, cổ vũ cho anh bằng cả sức lực. Thế mà hôm nay lại chứng kiến Haruto gục ngã vì đối xử với bản thân tệ bạc, chính em sẽ cứu anh lần nữa.
" Em hiểu rồi, em không nên nổi nóng. "
" Em không mắng thì anh cũng chẳng biết mình đã lơ đển thế nào đâu. "
" Biết thế thì nói ít thôi, anh mau nghỉ đi. "
" Ngày mai em có rảnh không? "
Em đang dọn lại chỗ thuốc men và khăn lau người thì nghe anh hỏi. Chẳng lẽ Haruto định rủ em đi hẹn hò hả? Không được không được, ngại chết mất.
" Ừm...em có. "
" Chiều mai đến quán này với anh nhé. "
" Ờ...ừm chỉ hai đứa mình hả? "
" Em không cần phải ngại, có bạn anh nữa. "
Junghwan hụt hẫng, còn tưởng sẽ được đi riêng với người mình thương chứ. Cũng được thôi dù sao thì sau ngày mai, cho đến khi anh gặp nguy hiểm cả hai sẽ không gặp nhau nữa đâu.
" Được rồi, với điều kiện anh phải khoẻ lại đã nhé. "
" Em yên tâm, sức anh tốt lắm đó. "
" Nằm liệt giường ở nhà em mà còn lắm mồm khoe cơ à? "
" Ơ, đây là nhà em à? "
Haruto ngơ ngác, bây giờ anh mới để ý đây không phải nhà mình. Thì đúng rồi làm sao Junghwan có thể mang anh về nhà được, trừ khi em theo dõi anh thôi.
" Nằm muốn lủng giường người ta rồi mới biết à, đúng là người càng lớn càng vô tâm. "
Em trêu chọc rồi bỏ đi cái một, mang xô và khăn đã đắp cho Haruto xuống bếp, sẵn tiện nấu đại cái gì đó bỏ bụng. Mắng người ta cho cố chứ Junghwan thì cũng có tốt hơn là bao. Số ngày mà em không bỏ bữa đếm trên đầu ngón tay. Biết làm sao được vì em bận quá mà.
" Vậy ta ngủ thế nào đây? "
Haruto chồm dậy hỏi khi thấy em vừa từ nhà tắm bước ra, cái thói tắm khuya này còn gây tổn hại cho cơ thể hơn anh nữa.
" Anh ở đâu thì cứ ở đó đi, em ngủ dưới sàn bên cạnh là được. "
" Thôi em lên giường đi, nhà em mà. "
" Không được, anh đang mệt cứ nằm đó cho thoải mái. "
" Hay chúng mình ngủ chung đi. "
Không khí trong phòng bỗng trở nên ngột ngạt, bốn mắt nhìn nhau chằm chằm, Haruto thật sự muốn đào một cái lỗ mà chui xuống quá, đúng là phát ngôn xằng bậy.
" Thì ý anh ngủ cùng giường thôi có sao đâu. "
" Chúng mình đều là con trai mà, chỉ khác là anh đang mệt thôi. "
" Vấn đề nằm ở đó. "
" Em sợ bị lây. "
" Không sao đâu mà anh....."
" Đừng có cãi, anh nằm xuống đi bằng không em đá anh ra ngoài đường luôn đó. "
Haruto bị cắt lời ngoan ngoãn nằm xuống, So Junghwan năm năm trước có mắng cả ngày anh vẫn vui nhưng người này khi đã trưởng thành thật đáng sợ. Em chỉ tại vì ngại nên mới lên giọng hung dữ thế thôi chứ không cố tình doạ anh đâu.
Đèn tắt từ lâu và Haruto cũng đã có thể nghe tiếng thở đều của người kia. Chắc hẳn Junghwan phải mệt lắm mới có thể ngủ nhanh như vậy. Riêng anh thì cứ trằn trọc mãi, chẳng rõ là do lạ nhà hay lí do nào khác.
Haruto chịu thua đành nhắm mắt đi ngủ, giường rõ rộng thế này mà không nằm thì uổng thật. Tất cả chỉ tại anh mệt mà em hi sinh đến thế sao? À mà khoan đã, Haruto ngẫm nghĩ:
" Suy nhược cơ thể mà cũng lây à? "
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip