1. Tận thế
Hay "Em à, hãy ở bên tôi khi thế giới này tàn lụi"
Số từ: 1,805
Tags: OE, ngọt/ngược, slice of life?
Tóm tắt: Hai nhà khoa học bị mắc kẹt ở Bắc cực, nhưng thế giới này cũng sắp tàn rồi, dù ở đâu thì còn có ý nghĩa gì cơ chứ?
---*---
Đầu mũi cô lạnh buốt. Haruka kéo chiếc khẩu trang của mình lại, nhưng nó cũng chẳng khá hơn là bao, cái rét của cực Bắc thấm vào da thịt, khí hậu này vốn không phải cho con người sinh sống. Cô nhanh chân rảo bước về phía ngôi nhà nhỏ của mình, từ cửa sổ hắt ra ánh đèn giữa bầu trời đang chuyển màu xám xịt.
Haruka hắt xì một chuỗi rõ to khi không khí ấm áp bên trong ập đến. Michiru cười giòn giã, nàng thấy dáng vẻ này của cô quá đỗi đáng yêu. Bên trong cabin nhỏ mà họ đã xem là nhà, nội thất tối giản chen chúc với đủ loại thiết bị và tài liệu nghiên cứu. Diện tích nhỏ gọn và số lượng đồ đạc luôn khiến Haruka nhớ đến căn hộ chung cư họ cùng chung sống thời đại học. Đơn thuần họ là bạn cùng phòng, lịch học tập và sinh hoạt đối lập nhau đến mức có một thời gian họ chỉ gặp mặt nhau trước cửa phòng chung, khi một người chuẩn bị rời đi và một người vừa mới trở về, quá vội vàng và mệt mỏi để thực sự chào hỏi nhau một cách chân thành (nhưng cuộc sống ở Tokyo là vậy, quá nhanh, quá hời hợt, quá nhiều công việc để lo lắng). Có lẽ nếu chịu khó suy ngẫm lại một chút, Haruka sẽ nhớ ra từ lúc nào mối quan hệ hời hợt của họ đã thay đổi, và người phụ nữ đang ở cùng Haruka ở Bắc cực này không còn là bạn cùng phòng mà cô mắc kẹt cùng nữa. Từ lúc nào đó, Michiru đã trở thành người mà cô muốn ở bên đến cuối đời.
Michiru bày sẵn trên chiếc bàn ăn nhỏ hai tô súp và hai cốc sữa nóng. Trong lúc đợi Haruka cởi bỏ đồ bảo hộ và quần áo ấm, nàng thưởng thêm cho hai chú husky đang nằm dưới sàn vài chiếc bánh quy. Ngày hôm nay quá lạnh, lạnh đến mức chúng còn không muốn đi ra ngoài.
Trong lúc Michiru đang tung bánh cho chúng, Haruka sấn đến vỗ mông chúng như trả thù.
-Hư! Không được thưởng! Tụi mày lười quá rồi đó!
Cả hai con husky đều quay lại khịt mũi với Haruka, trong mắt chúng đầy vẻ bất lực vô tội. Michiru cười thành tiếng nhưng vẫn ngầm bênh hai chú chó, sau khi cho ăn âu yếm xoa đầu chúng.
-Không có lần sau đâu nhé! Như vậy là các con không ngoan đâu.
Sau bữa tối Haruka và Michiru cuộn lại trong chăn đọc sách. Có những tối họ sẽ trò chuyện không dứt, có những tối trôi qua không có quá nhiều tiếng động. Họ nằm dưới sàn đã được lót thảm êm, cạnh lò sưởi, hai chú husky tùy lúc sẽ nằm cuộn dưới chân họ, hoặc kề bên, hoặc đặt đầu lên hẳn người họ như đang nằm trên gối. Có những lúc họ tựa lưng vào nhau, có những lúc Haruka gối đầu vào lòng Michiru và nàng sẽ chơi đùa với mái tóc của cô. Haruka thật ra là người thắt tóc giỏi và đẹp hơn, với bao nhiêu kinh nghiệm với mái tóc dài của Michiru. Cuộc sống của họ dạo này yên bình và tận hưởng đến lạ. Mà phải làm gì bây giờ, khi nghiên cứu của họ đã hoàn thành được một thời gian rồi. Suy nghĩ đề tài nghiên cứu mới là một việc khá nhọc đầu.
**
4 năm, 8 tháng. Thời gian gần nhất họ nghe được thông tin từ viện nghiên cứu là 10 tháng trước. Dịch bệnh, chiến tranh đã và đang và sắp nổ ra, cả thế giới điên cuồng đảo xoay. Nơi họ đang ở quá tách biệt với những biến động đó, cứ như họ đang sống ở một hành tinh khác chứ không phải còn trên tinh cầu Trái Đất. Cuộc sống dồn dập ở Tokyo, nơi họ dự định trở về, bây giờ nghe như là một thế giới khác.
4 năm, 8 tháng trước, họ đã nên từ biệt nơi này và trở về Nhật Bản. Họ chờ thêm 3 năm và 10 tháng nữa, việc tổ chức đến đón họ về vẫn gặp khó khăn sau bao lần cố gắng đi nữa. Nghe tin tức từ chiếc đàm thoại lúc đầu rất chua xót. Từ thông báo chưa thể đưa họ về đến dịch bệnh và tử vong rồi chiến tranh và người chết và người chết và người chết. Không khí ảm đạm đeo theo họ dai dẳng. Đến khi không còn nghe thấy gì nữa và mọi cố gắng liên lạc đều thất bại, mọi chuyện dần dần trở thành kí ức của một thế giới khác.
**
Cho dù có cố gắng lạc quan đi nữa, ý niệm rằng thế giới sắp lụi tàn vẫn lẩn quanh đâu đó trong tâm trí hai nhà khoa học. Họ có dư dả thời gian để suy nghĩ về việc đó, về kịch bản thế giới và nhân loại sẽ tàn lụi như thế nào. Họ đã tranh luận kịch liệt về những kịch bản đó, thậm chí đã hoàn thành vài bản. Cho một lúc một trong hai người không chịu nổi mà sụp đổ và vòng tay vỗ về của người kia, họ dỗ nhau vào giấc ngủ và không nhắc gì đến tận thế cả.
Họ không bao giờ bàn về kịch bản cho sự tàn lụi của họ, việc đó là không cần thiết.
Họ không nói về việc cực Bắc đang trở nên lạnh hơn quá nhanh và quá bất thường, dù những số liệu đo đạc và thống kê của họ luôn được cập nhật thường xuyên. Trí tuệ nhân tạo tính toán cho họ các hậu quả và các giải pháp khắc phục vĩ mô và vi mô. (Nguồn thức ăn khan hạn dần, họ sẽ chết vì đói; họ sẽ chết vì thú dữ đói tấn công; họ sẽ chết vì con người không thể sống trong cái lạnh khắc nghiệt này; họ sẽ chết sau vài ngày khi máy sưởi của họ dừng hoạt động; họ sẽ chết vì tai nạn hay chấn thương mà không có thiết bị y tế điều trị phù hợp...)
Họ không bàn về hi vọng sống, họ đã thống nhất với nhau kịch bản như thế nào nếu một người chết trước, nếu hai người chết trước, nếu hai đứa con lông lá của hai người chết trước, nếu một đứa chết trước... Haruka đùa rằng xác của cô sau khi ướp lạnh trong tuyết có thể làm thức ăn dự trữ cho hai con husky, nếu Michiru chê thịt người. Nàng nhăn mặt, bĩu môi, véo hai bên má cô đến sưng phồng không thể mở miệng nói nữa. Michiru muốn được thả xuống biển băng. Theo góc độ một nhà môi trường học thì nàng hoàn toàn bất đồng với quyết định đó. Nhưng theo sự tưởng tượng vặn vẹo thầm kín nhất của bản thân, nàng cảm thấy việc đó khá lãng mạn. Dù sao thì nàng lo lắng điều gì, khi cả thế giới này sắp lụi tàn, nàng làm việc gì cũng còn có thể mang ý nghĩa gì sao. Haruka rặn ra một nụ cười gượng gạo, và không nói gì trong cả năm phút.
Họ cũng không nói về kịch bản chính bản thân mình đưa ra nếu người còn lại ra đi trước mình. Sau khi bày biện đầy đủ thức ăn ra nơi dễ tìm thấy cho hai chú chó và bật máy sưởi hoạt động vô thời hạn, bản thân sẽ đi theo người kia không lâu sau đó.
**
Cực quang đẹp nhất là khi được ngắm nó cùng người mình yêu thương.
Một tay cầm ly cacao nóng, một tay nắm lấy bàn tay ấm áp của Michiru, Haruka cảm thấy cuộc sống như thế này là trọn vẹn. Ai có thể mà ngờ, dù trong tăm tối và bi thương, thế giới vẫn có thể đẹp nhường này cơ chứ.
Nhìn hai chú chó vẫn mải nô đùa, tuyết văng lên mỗi khi chúng chạy nhảy và lăn lộn, cô cảm thán rằng cuộc sống thật giản đơn với động vật bốn chân. Trong một giây cô tự hỏi liệu chúng đã bàn trước với nhau kịch bản sẽ làm gì nếu hai bà mẹ loài người của chúng một ngày tự dưng biến mất. Cô nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ đó, động vật bốn chân không suy nghĩ xa xôi đến vậy, càng không thể là hai đứa con ngốc của họ.
Vầng sáng trên đầu uốn lượn như cổng thần thoại, quá xa để con người với tới. Michiru tự hỏi liệu thần linh có bước qua thế giới con người qua cánh cổng này, liệu con người với tới nó có thể sẽ đến được thế giới của thần linh, rời bỏ nhân loại tăm tối và bi thương này. Những ngày này, nàng có xu hướng suy nghĩ như một nghệ sĩ hơn là một nhà khoa học.
**
Để chứng kiến được ánh sáng mặt trời ở Bắc cực thì cũng đúng là một điều kì diệu, nhất là vào khí hậu cay nghiệt như thế này.
Michiru có thể tưởng tượng được đây sẽ lại là một buổi sáng bình thường thức dậy cùng Haruka. Ánh nắng hắt lên cô một vầng sáng mềm mại, vẽ cô thành một bức tranh sơn dầu. Nàng ái mộ vẻ đẹp của cô như một tác phẩm nghệ thuật (có lẽ nàng nên chụp lại khoảnh khắc này, nhưng không có bức ảnh nào sẽ thể hiện được đầy đủ nhãn quan của nàng). Có lẽ sẽ dễ hơn để tưởng tượng nàng đang sống vì tương lai, chứ không phải sống như thể ngày hôm nay là ngày cuối (gần đây những suy nghĩ của nàng đang dần trở nên cực đoan). Nàng yêu Haruka, yêu cô như sự sống (có lẽ Michiru nên bớt yêu Haruka, vì nếu cô ra đi, nàng cũng không sống nổi).
Nàng cúi xuống và hôn Haruka, người phụ nữ kia mơ màng tỉnh dậy, cười ngốc nghếch khi nhận ra mình đang được hôn. Nàng hôn đôi môi, gò má, hai mí mắt, mái tóc vàng xù, cái cằm, đoạn cổ trắng, phần xương vai và đầu mũi lạnh của cô. Haruka, vẫn còn chưa tỉnh ngủ, bày ra gương mặt vô cùng thỏa mãn và hạnh phúc. Nàng xoa xoa mái tóc rối của cô, lúc này đây, có lẽ thế giới đang tàn lụi này cũng không bi thương lắm.
---*---
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip