haruto thức đến nửa đêm chỉ để gọi điện cho junkyu. nhưng thứ đáp lại hắn chỉ là tiếng tít dài vô tận, chí ít thì cậu vẫn chưa chặn hắn...
điện thoại reng lên liên hồi khiến cậu không tài nào ngủ được, nhưng cậu thích cảm giác này. cái cảm giác cậu biết hắn cố gắng liên lạc với mình, cái cảm giác cậu biết hắn đang cố níu kéo cuộc tình này. cơ mà, mọi thứ đã kết thúc rồi.
cậu dần đi vào giấc ngủ khi những cuộc gọi không còn đến nữa. cậu cho rằng bản thân ắt sẽ khóc nhiều lắm sau khi nói lời chia tay với hắn. nhưng kỳ thực cậu không khóc một tí nào.
có lẽ chia tay mới là liều thuốc mà cậu đang cần, chứ không phải thứ hạnh phúc đầy đau thương kia.
thứ đánh thức cậu vào buổi sáng không phải là tiếng chuông báo thức, mà chính là tiếng chuông cửa reo lên. cậu nhức thân thể mệt lả sau giấc ngủ quá ngắn.
ra mở cửa thì thấy đó là cô chủ nhà, người phụ nữ này có vẻ khá lớn tuổi rồi, nhưng lại mang đến cho cậu một cảm giác ấm áp khó tả.
"con chào cô ạ"
"ừm nè, cô có làm ít bánh ngọt, đem sang tặng con coi như làm quen luôn"
vừa nói, cô ấy vừa dúi vào tay cậu một túi giấy nhỏ. cậu nhận lấy, khe khẽ cảm ơn. một dạo sau mới nói tiếp.
"à, con định thuê phòng này luôn được không ạ?"
nhà bán hầm vốn tiền thuê không quá đắt, nhưng tiền đặt cọc là một vấn đề lớn đối với cậu.
"vậy thì cũng được, ở đây vốn không có nhiều người ở nên ở đây lâu cô cũng buồn lắm. có người trẻ như con ở đây càng tốt"
"nhưng mà tiền cọc trong hợp đồng thuê nhà thì sao ạ?"
"nếu con không có đủ tiền thì không cần phải đặt cọc, hợp đồng gì đó ngay bây giờ đâu. con cứ ở đi, khi nào có tiền thì trả cô cũng được"
cậu mừng rỡ, ánh mắt tràn ngập niềm hy vọng. cuối cùng cậu cũng có thể sống đàng hoàng rồi nhỉ..?
nhưng ở đời liệu có bát cơm nào là miễn phí?
cậu trở vào phòng, thay quần áo để chuẩn bị đi làm.
vừa vào quán, cậu liền nhìn thấy một vị khách vừa lạ vừa quen. chính là haruto, cậu không biết làm thế nào mà hắn biết cậu đang làm ở đây. há hốc miệng một lát rồi điều chỉnh lại cảm xúc, bắt đầu công việc của mình.
hắn ngồi một lúc thì nhận ra cậu đã đến làm liền gọi cậu đến với lý do gọi món.
hôm nay hắn lạ quá, đôi mắt sưng húp ấy khiến cậu bận tâm nhiều. cậu thương hắn hơn tất cả những gì hắn nghĩ, nhưng lại hắn hề không xứng đáng với tình yêu ấy.
"cho em gọi một ly americano nhé!"
"vâng thưa quý khách"
giọng nói lạnh nhạt phát ra từ khuôn miệng cậu làm trái tim hắn nhức nhối không thôi.
hắn nhớ những ngày cậu và hắn bên nhau, giọng nói đáng yêu của cậu luôn đủ sức làm hắn mỉm cười, tiếng cười hồn nhiên của cậu khiến trái tim hắn lay động. bây giờ thì không còn nữa rồi.
"anh junkyu"
cậu toan quay lưng đi thì bị hắn gọi lại. câu này giống hệt câu hôm qua hắn nói với cậu. cái giọng nghèn nghẹt của hắn làm cậu khó chịu, nhưng là vì giận hắn không biết chăm sóc cho bản thân mà hôm nay lại ốm vặt rồi.
nhưng cậu biết rõ, cậu nào còn tư cách mà trách móc, la rầy người ta nữa.
"em..em muốn nói chuyện với anh.."
"anh bận lắm. không có rảnh để tán gẫu với em đâu"
câu này của cậu vô thức gợi lại những lần cậu ngồi lên đùi hắn, để hắn thoải mái vuốt ve mái tóc mà thủ thỉ những chuyện đã làm cậu thấy vui, buồn thế nào.
haruto này, anh kể cho em nghe chuyện này nè...
sau một đêm mà quan hệ chúng ta khác đi nhiều anh nhỉ?
hắn hận mình ngày xưa không trân trọng anh, hận rằng bản đã chấp thuận trò cá cược ấy.
ừ nhỉ, nếu không có trò cá cược ấy, hai người đã không ai đau khổ như bây giờ.
hắn hết cách mà cắm cọc ở quán cà phê ấy đến tận lúc junkyu tan làm. vừa thấy cậu đeo túi sách đi ra khỏi quán hắn liền vội vã chạy theo.
với tay nắm lấy cổ tay gầy gò nơi cậu, hắn cầm chặt đến nổi khiến vùng da trên cổ tay cậu đỏ lên đau đớn.
"anh ơi"
cậu khó chịu mà tặc lưỡi khi nhìn tay hắn đang nắm lấy tay cậu đến phát đau.
"em làm sao?"
"anh...anh đừng bỏ em...xin đừng rời xa em"
cậu thấy sóng mũi mình cay cay, khó khăn lắm mới ngăn được những giọt nước mắt đang chực trào.
cậu biết hắn không yêu cậu. nhưng nhìn cái cách hắn rơm rớm nước mắt mà nói với cậu câu ấy lại khiến cậu đau lòng.
"có phải em mệt quá nên nhìn nhầm rồi không"
nói đoạn cậu đưa tay chạm vào trán hắn như muốn đo nhiệt độ. mặt lại bày ra nụ cười khó coi hơn cả khóc.
hắn sững sờ, cơ hồ không hiểu lời cậu đang nói, giọng run run hỏi lại.
"anh..anh nói vậy là sao..?"
"anh không phải hanna, em nhầm rồi"
"em không còn yêu hanna nữa rồi. em yêu anh mà...junkyu à, em yêu anh"
bàn tay hắn run rẩy đến không ngờ, lời nói cũng tràn ngập bi thương.
"em yêu anh hay là yêu phần thưởng của ván cược ấy?"
cậu không nhịn được mà rơi nước mắt đau lòng đáp trả hắn.
"em vốn không yêu anh đâu, haruto à... anh yêu em nhiều đến thế nên anh không tài nào cầm được nước mắt khi biết chuyện tình đôi ta chỉ là một ván cược. em có biết cuộc sống của anh ban đầu khó nhọc đến nhường nào không em? em đến rồi cho anh lần đầu cảm nhận được cảm giác hạnh phúc, nhưng rồi lại vả cho anh một cái đau điếng. từ đầu em vẫn luôn yêu hanna còn gì? trước khi ngủ em cũng phải ngắm nhìn cô ấy mới ngủ được nhỉ? em chưa từng yêu anh"
haruto khóc ròng khi nghe cậu nói rằng cậu vốn rất yêu hắn, rằng hắn đã làm cậu đau lòng đến nhường nào.
hắn cố chấp ôm cậu vào lòng, ôm lấy đầu cậu mà dúi vào vai của bản thân. cậu không hề khước từ mà dúi đầu vào vai hắn khóc nức nở như đứa trẻ bất hạnh.
đến khi cậu thôi nức nở, cậu từ từ buông hắn ra. quay lưng đi mà chạy thẳng về nhà, cậu sợ nếu còn ở bên hắn cậu sẽ mềm lòng.
yêu hắn khiến tim cậu như bị dằm đâm, càng để lâu lại càng nhức nhối, đau đớn gấp bội.
trở về nhà với gương mắt sưng nhẹ vì khóc. cô chủ nhà thấy cậu về trong tình trạng như vậy thì sốt sắng hỏi han.
như giọt nước tràn ly, cậu chẳng màng tới điều gì mà kể hết cho cô ấy. từng câu từng chữ cậu nói ra kéo theo vô vàn nước mắt rơi xuống, từng giọt từng giọt.
"ôi, cậu ta đối xử với con tàn nhẫn đến vậy sao?"
cậu lắc lắc đầu, phủ định lời cô chủ nhà vừa nói.
"vì em ấy tốt với con quá nên mới khiến con đau lòng đến nhường này.."
"vậy bây giờ con tính sao? lỡ sau này cậu ta vẫn đến chỗ con làm thì sao?"
"chắc phải kiếm việc khác thôi ạ...một công việc ở một nơi mà em ấy không thể tìm ra được..."
nghe vậy, cô ta nhếch mép cười, nụ cười này tuyệt nhiên cậu không thể nhìn thấy.
"cô có một công việc này. chắc là sẽ khó khăn hơn việc phục vụ ở quán cà phê nhưng chắc con sẽ sớm quen thôi. cô nghe con kể con từng làm ở quán bar mà nhỉ? công việc này ắt sẽ hợp với con thôi..."
cậu tròn mắt nhìn người phụ nữ trước mặt. trong đầu hiện ra vô số dấu hỏi nhưng sau cùng cũng chỉ nói.
"việc gì vậy ạ?"
"một công việc rất dễ dàng, nhưng lương lại rất cao"
làm thứ mua vui ở phố đèn đỏ...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip