Chương 46
Kim Junkyu ngoài miệng nói không sợ, đến cuối cùng lại ôm chặt Haruto không buông tay, muốn hôn, hôn xong còn không chịu nhả, như thể người chết đuối bám vào một cọng rơm cuối cùng, người run lẩy bẩy.
Cánh tay Haruto bị cậu bấm thành dấu đỏ, hắn cũng không nỡ lòng buông tay, hỏi bác sĩ có thể vào chung hay không, nhưng bị nghiêm khắc từ chối.
Giới tính thứ ba sinh sản vô cùng nguy hiểm, nếu như không thể sinh thuận thì rất có khả năng phải sinh mổ. Haruto đã đọc tin trên mạng từ trước, giờ khắc này cũng không dám làm trái lời bác sĩ. Kim Junkyu bị ép tách ra khỏi hắn, lên án: "Các anh là đồ Pháp Hải!"(*)
(Đại sư Pháp Hải trong Bạch nương tử truyền kì chia cắt đôi tình nhân)
Bác sĩ lạnh lùng: "Giữ sức đi, đừng nói chuyện nữa, lát nữa còn phải gào."
Haruto ngồi ngoài phòng phẫu thuật đi qua đi lại, quần áo cũng không thay, ông anh hàng xóm ngồi cạnh vỗ vai hắn an ủi. Vợ anh cũng sắp sinh rồi, không biết lúc đó loạn thành thế nào.
Haruto lấy lại tinh thần, vội vàng chắp hai tay trước ngực nói cảm ơn, khuyên anh đi về nghỉ trước.
Đã trễ thế này rồi, hôm sau người ta còn phải đi làm, Haruto thực sự băn khoăn, âm thầm ghi nhớ để ngày khác đến nhà thăm.
Ba Watanabe vừa khuyên hắn đừng lo lắng quá, vừa cùng hắn lo lắng đi tới đi lui. Mẹ Watanabe cũng khó chịu, chắp hai tay trước ngực không ngừng cầu khẩn, miệng còn lẩm bẩm, chắc là khẩn cầu thần linh khắp nơi phù hộ.
Lại nói Kim Junkyu bên này cũng nhận được tin vào nửa đêm, lúc chạy tới trời đã sắp sáng. Kim Woonhak đứng ngoài nhìn chằm chằm cửa phòng phẫu thuật, ngón tay siết chặt ở hổ khẩu, không biết đang nghĩ gì.
Đương nhiên Im Yejin cũng tới, ngồi cạnh Kim Youngok an ủi.
Lúc trước Kim Junkyu nói với Haruto là cậu muốn tự sinh, tự nói với mình nhất định sẽ kiên cường chịu nổi. Thế nhưng lúc sinh thật, cậu lại không muốn kiên định gì, chỉ muốn hôn muốn ôm một cái.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mỗi một phút kéo dài như vô hạn.
Đến khi một tiếng khóc lọt vào tai, bên ngoài đã chói chang ánh nắng. Haruto cả người ướt đẫm mồ hôi thở hồng hộc vịn tường, như thể mới chạy mấy dặm.
Kim Junkyu giật mình nhảy bắn lên, không hề có một tiếng động nhảy lên hai lần rồi lại yên lặng.
Ba mẹ Watanabe bao gồm cả Kim Youngok kích động bước lên hai bước.
Đôi mắt Im Yejin nặng nề tập trung ở cánh cửa kia.
Ngày sinh sớm hơn dự tính hai ngày, hai đứa bé một đứa 2.05 một đứa 2.18, bởi vì nhẹ hơn hai cân rưỡi nên được đặt vào lồиg giữ nhiệt quan sát, bác sĩ nói ít nhất phải ba, năm ngày.
Khi Kim Junkyu tỉnh lại đã là xế chiều, cậu phải truyền dịch dinh dưỡng, mãi đến tận khi tỉnh lại ăn đồ ăn mới dừng.
Ban đầu nhìn thấy Haruto, đầu cậu trống rỗng, giơ tay sờ bụng, mới phát giác hai thằng nhóc kia hình như không còn trong bụng nữa.
Tâm tình bỗng phức tạp.
Kim Youngok đi đến sờ đầu cậu, Kim Junkyu nhìn ông một lúc, đôi mắt đột nhiên chua xót, cũng không nói nên lời.
Kim Junkyu gửi ảnh hai đứa bé cho Mae Hyuk, ông nhận được vội gọi điện thoại, giọng nói vô cùng phấn khích, còn hỏi giới tính bọn nhỏ.
Bình thường giới tính ẩn cần sau một tuần thông qua thiết bị mới có thể khám ra, Kim Junkyu nhanh chóng bảo Haruto đi làm kiểm tra cho hai đứa bé. Đứa lớn là giới tính thứ ba, người một nhà ai nấy cực kỳ vui vẻ, chỉ có tâm tình Kim cương lại càng thêm phức tạp.
Kim Youngok tìm người làm vòng vàng khắc cho hai thằng nhóc, còn nói tiệc đầy tháng ông ta chuẩn bị. Song sinh chứng tỏ may mắn, nhất định phải phô trương xa hoa mới được.
Ông ta bên này vui sướng thu xếp, Kim Junkyu lại chẳng hề hứng thú. Cậu uống canh gà Haruto đút cho, bên người có hai thằng nhóc nằm, nhỏ xíu, cảm giác hai đứa chỉ to bằng bàn tay, lớn hơn một xíu, lúc vừa ra đời cũng chỉ lớn hơn lòng bàn tay Haruto một chút.
Bây giờ Kim Junkyu vẫn không dám ôm, Haruto cũng không dám, nhưng kỳ quái là, ba mẹ Watanabe cũng không dám ôm. Im Yejin ở cạnh nhìn thấy, bật cười: "Hai anh chị sao mà không giống như từng sinh con thế?"
Sắc mặt mẹ Watanabe bỗng trở nên hơi lúng túng.
Haruto giương mắt nhìn qua, tim đột nhiên hẫng một nhịp.
Tuy rằng ngày đó Kim Junkyu nói với hắn dường như có lý có chứng cứ, thế nhưng Haruto thủy chung cho là sự kiện đó vô cùng hoang đường. Bởi vì hắn biết rõ xuất thân của mình, biết rõ quê hương của mình. Tuy hắn đấu với Watanabe Geohyun, mà vẫn luôn giữ tâm thái bàng quan thậm chí là lợi dụng, giữ đầy đủ lý trí, nhưng bây giờ, lý trí của hắn bỗng bị tình cảm chi phối.
Sửng sốt mấy giây, Kim Junkyu nhẹ nhàng kéo hắn một cái. Haruto lấy lại tinh thần, vội vàng tiếp tục cho cậu ăn. Kim Junkyu dựa vào giường, nhìn thấy Im Yejin muốn làm mẫu cho ba mẹ Haruto, đột nhiên lạnh lùng nói: "Đừng chạm vào con trai tôi!"
Phút chốc Im Yejin mặt cứng ngắc thu tay về, mẹ Watanabe vội hòa giải: "Sáng sớm nay chị lại đến, cũng chưa ăn cơm đúng không, chúng ta đi ra ngoài ăn cơm đi. À, Haruto, con cần mua gì không?"
Người trong nhà mấy ngày nay tập hợp hết trong bệnh viện, chỉ có lúc nấu đồ ăn dinh dưỡng cho Kim Junkyu mới về nhà tự nấu. Bởi vì Im Yejin thỉnh thoảng đến nên phần lớn mọi người ăn ở bên ngoài.
Haruto nói: "Con ăn chút đồ Kyu Kyu ăn thừa là được rồi, ba mẹ đi ăn đi."
Im Yejin bị mẹ Watanabe kéo đi ra ngoài. Kim Junkyu nhẹ nhàng sờ người hai đứa bé, cúi đầu uống canh gà Haruto bón, nói: "Muỗng tiếp theo của anh."
Hai người em một muỗng anh một muỗng uống hết một bát canh gà lớn, thịt gà còn lại Kim Junkyu không thấy ngon miệng, Haruto ăn hết.
Kim Junkyu nhẹ nhàng nằm xuống, chống cằm ngắm hai đứa bé, như một khuôn đúc ra, nho nhỏ, ở trong tã lót lộ ra gương mặt non nớt, lông mày lúc mới ra đời rất nhạt, hiện tại đã dần dần dày lên. Kim Junkyu kéo Haruto đến xem, hỏi: "Tên anh nghĩ kỹ chưa? Lớn tên gì, nhỏ tên gì?"
Haruto lắc đầu, từ khi hai đứa chưa sinh ra hai người họ đã bắt đầu nghĩ tên, từ điển cũng lật nát mà vẫn không quyết định được. Hai người lúc thường làm gì cũng như gió cuốn mà đặt tên cho con lại tốn mất mấy tháng.
Kim Junkyu lườm hắn một cái, Haruto giơ tay nhẹ nhàng chọc gương mặt non nớt của con, dịu dàng và cẩn thận từng li từng tí một. Kim Junkyu thấy chơi vui, nói: "Anh thích các con không?"
"Thích." Haruto nhẹ giọng nói, cúi đầu hôn mỗi đứa một cái.
Kim Junkyu có chút ghen, nói: "Vậy em thì sao?"
Haruto bật cười, kéo ghế ngồi qua, đến gần hôn lên khóe miệng cậu: "Đương nhiên yêu nhất vẫn là cục cưng nhà chúng ta."
Kim Junkyu vui vẻ, lại nói: "Bệnh viện phải làm giấy khai sinh, chúng ta phải nghĩ nhanh lên."
Haruto dịu dàng nói: "Vậy nếu không thì theo lời em nói đi, một đứa tên là Watanabe Shinyu một đứa tên là Kim Seungmin, cũng hay."
Tên này là lúc đó Kim Junkyu nói sinh đôi tốt nhất cũng phải có một cái tên sinh đôi, cuối cùng chọn trúng một chữ này, ý là vạn vật bắt nguồn từ một. Nhưng một chữ không đủ cho hai đứa, thế là một đứa lấy thanh một một đứa lấy thanh bốn, lấy như thế y như khẩu lệnh. Lúc đầu Kim Junkyu thích, cả ngày xoa bụng gọi như vậy. Sau đó đột nhiên có một ngày hai đứa cùng đá cậu, cậu tức sửa lại tên cho hai đứa luôn, một đứa tên là số một, một đứa tên là số hai, tên hay như thế cho chúng nó quả thực phung phí của trời mà! (Mình không tìm được cặp tên sinh đôi trong tiếng Hàn có ý nghĩa như này nên mong mọi người bỏ qua)
Gần đây cậu hay quên, thế nhưng Haruto vẫn còn nhớ rõ. Nhắc đến như thế, Kim Junkyu cảm thấy cũng không tồi, nói: "Quả nhiên không hổ là tên em đặt, không tồi không tồi. Hai tên này đi, lớn tên Shinyu, nhỏ tên Seungmin."
"Ừ, hy vọng hai đứa chúng nó sống đơn giản, vui vẻ."
"Hy vọng các con như tên, cả đời thuận buồm xuôi gió, làm gì cũng thuận buồm xuôi gió."
Hai người có cách giải thích tên khác nhau, thế nhưng hy vọng vào con thì giống nhau. Hai người liếc mắt nhìn nhau, Kim Junkyu cong khóe miệng lên nở nụ cười.
Myung Jaedoo từ mấy ngày trước đã biết hai đứa ra đời, bởi vì lo lắng kiêng kỵ nên chưa dám đến thăm, mãi cho đến khi Kim Junkyu xuất viện mới cố gắng càng nhanh càng tốt chạy tới, vào cửa đã chặn họng: "Ông đang cho con bú sữa hả?"
Kim Junkyu đang lắc bình sữa, tay khựng lại một chút, nhíu mày nói: "Đến làm gì?"
"Lần trước suýt nữa làm cha của con ông, lần này không được đến hay gì? Thế nào? Cần cha không?" Myung Jaedoo nhào tới ngắm hai thằng nhóc, phát hiện hai đứa vẫn đang ngủ, không khác gì so với tấm ảnh hai ngày trước Kim Junkyu gửi cho hắn.
Kim Junkyu nhớ đến chuyện lúc đó ở bệnh viện. Lúc đó thật ra cậu rất tuyệt vọng, cũng thật sự muốn tiến tới với Myung Jaedoo. Cậu cũng biết Myung Jaedoo là bạn thân của mình, nhất định sẽ bao dung tất cả, cho dù cậu chỉ có tình cảm anh em với hắn.
Nhưng bây giờ, cậu chỉ thấy may vì lúc đó Haruto ngăn cản, không thì...
Kim Junkyu quan sát Myung Jaedoo từ trên xuống dưới, chậc một tiếng, nói: "Ông thì thật sự không xứng."
"..." Myung Jaedoo không phục: "Sao tôi không xứng hả? Chơi với ông không ba mươi năm thì hai mươi chín năm cũng có mà? Kéo thấp đẳng cấp ông chắc?"
"So ra kém xa Haruto."
Bên ngoài vang lên một tiếng cười khẽ, Kim Junkyu quay mặt đi, phát hiện là Haruto, vội vàng đi tới, hỏi: "Sao anh lại về? Không phải đến công ty à?"
"Về ăn cơm với em."
Myung Jaedoo tỏ vẻ bị vả mặt.
Lúc này bên ngoài vang lên giọng Kim Woonhak. Hắn từ khi làm cậu là dựa vào danh nghĩa Kim Youngok ngày nào cũng đến thăm, đến là rầu rĩ chào Kim Junkyu một tiếng anh, sau đó ngồi xổm ở bên cạnh hai đứa bé ngắm chúng nó, thỉnh thoảng đến gần ngửi mùi sữa thơm trên người hai bé cưng, lộ ra nụ cười mùi sữa thơm.
Myung Jaedoo cũng nằm sấp bên giường ngắm trẻ con ghét bỏ liếc mắt nhìn hắn, giương mắt nhìn Kim Junkyu cùng Haruto đi ra khỏi phòng.
Myung Jaedoo và Kim Junkyu là bạn thân, mưa dầm thấm đất cũng bày ra vẻ mặt không hề dễ chịu với Kim Woonhak. Kim Woonhak lại gần muốn chen hắn ra, Myung Jaedoo lại chen lại, nói: "Có phải cậu muốn hạ độc bọn nhỏ không? Hả?"
Kim Woonhak không để ý đến hắn, Myung Jaedoo nhìn hắn chằm chằm, nhìn một chút bỗng phát hiện gò má cái tên Kim Woonhak này có mấy phần giống Kim Junkyu, lại hỏi: "Ba cậu nói muốn làm tiệc đầy tháng cho cháu, cậu thấy thế nào?"
"Rất tốt."
Myung Jaedoo chậc một tiếng, cố ý nói: "Cậu không cảm thấy xa hoa lãng phí?"
Kim Woonhak không lên tiếng, hắn phát hiện bạn của anh mình cơ hồ giống anh, cứ hay ghim hắn.
Myung Jaedoo không được trả lời cũng không cảm thấy lúng túng, tiếp tục nói: "Cả ngày cậu chạy đến đây, mẹ cậu biết không?"
"Sao anh biết cả ngày tôi tới đây?"
"Anh cậu nói."
Kim Woonhak đặt cằm lên cánh tay, nói: "Không biết."
"Nếu biết thì tai cậu đã sưng rồi." Myung Jaedoo chà chà tai, có vài phần hù dọa.
Dù sao Kim Woonhak cũng nhỏ hơn hắn mấy tuổi, lại được Im Yejin nuông chiều, vốn chẳng khác gì con trai ngoan của mẹ.
Kim Junkyu lại cong cong khóe miệng, vẫn như cũ không nói câu nào.
Myung Jaedoo ngồi xổm mệt, đứng lên đi ra ngoài muốn xem vợ chồng son kia đang làm gì.
Kim Woonhak nhanh chóng liếc mắt nhìn hắn, đợi đến khi hắn đi là vội ngồi lên giường, móc điện thoại trong túi ra, nghiêng người nằm lên giường, chụp ảnh cho mình và hai bé cưng, thuận tiện quay video, chớp mắt với màn hình, như sợ bị người ta nghe thấy, nhẹ giọng nói: "Ngày thứ mười tám."
"Cậu làm gì thế?"
Phía sau đột nhiên vang lên giọng nói làm Kim Woonhak cứng đờ, hắn bật dậy, đưa điện thoại ra sau lưng, nói: "Chụp ảnh."
Myung Jaedoo ngờ vực, Kim Woonhak lại nói: "Tôi về trước."
Hắn vòng qua Myung Jaedoo đi ra ngoài, nhìn thấy Kim Junkyu bưng hoa quả cắt sẵn từ phòng bếp đi ra. Kim Junkyu thấy Kim Woonhak muốn đi thì kinh ngạc: "Đi à?"
"Có hẹn với bạn." Kim Junkyu quay người chạy ra ngoài.
Myung Jaedoo tới ngồi ăn hoa quả, hỏi Kim Junkyu: "Em ông đầu óc có vấn đề à?"
Kim Junkyu kề dao gọt hoa quả lên cổ hắn, dọa hắn sợ đến độ ngả người ra sau.
Kim Junkyu híp mắt nói: "Nói huyên thuyên nữa thì chặt ông."
Myung Jaedoo dùng ngón tay đẩy dao của cậu ra, nói: "Kyu Kyu, ông không cảm thấy hai anh em các ông có vấn đề rất lớn à?"
"Có vấn đề gì được." Kim Junkyu tỏ vẻ không để ý lắm, nói: "Thật ra tôi cảm thấy ông rất có vấn đề."
"Tôi làm sao?"
"Ông nhìn chằm chằm Kim Woonhak làm gì? Muốn trâu già gặm cỏ non?"
Myung Jaedoo: "..."
Kim Junkyu nói: "Nó cũng có thích ông đâu."
Cậu quay người vào bếp, Myung Jaedoo thở ra một hơi, nói: "Đồ khùng điên."
Haruto đang ở trong bếp chặt cá, hai ngày nay tuy công ty bận rộn thế nhưng ngày nào hắn cũng về ăn cơm với Kim Junkyu. Ba mẹ Watanabe vốn nói đóng cửa hàng về để chăm sóc Kim Junkyu, thế nhưng cậu cảm thấy không cần thiết. Cậu không phải phẫu thuật, khoảng thời gian này đã gần khỏe, tự mình chăm sóc mình và hai đứa bé vẫn rất thành thạo điêu luyện.
Nhưng mẹ Watanabe lại cảm thấy lúc này cậu mới ra viện thôi, nếu để cho cậu tự chăm sóc hai ngày thật thì cậu sẽ không nghĩ như vậy nữa.
Kim Junkyu ngồi trên ghế nhỏ gọt khoai tây, nói: "Kim Woonhak suốt ngày đến chụp ảnh con cũng không biết là để làm gì, có phải là muốn làm chuyện xấu không?"
"Không làm chuyện xấu gì." Haruto nói: "Lúc đó em ầm ĩ với nhà họ Kim như thế, sau này cũng không lui tới bao nhiêu. Bên ngoài lan truyền cả nhà lạnh nhạt, còn nói ba em lúc em sinh còn không đến. Cậu ấy làm như thế là tỏ vẻ quan hệ của em với cả nhà vẫn như cũ, tránh cho người khác nhân cơ hội bắt nạt em."
"Ai dám bắt nạt em?"
"Luôn có người thích nói bóng nói gió, nói em ở cùng một thằng nhà giàu mới nổi, không tiền đồ, tiếc cho em."
Kim Junkyu phụt cười một tiếng: "Kim Woonhak làm điều thừa rồi, để ba làm tiệc đầy tháng cho con em, xem còn ai dám nói lung tung nữa."
"Phô trương chung quy cũng là phô trương, dù ba em làm tiệc lớn cho các con, họ cũng cảm thấy đó là vì sĩ diện."
Trẻ con mới sinh ra thì đỡ, sau này Kim Junkyu không thể ở nhà cả ngày mãi, tiếp xúc nhiều người, lời không xuôi tai cũng sẽ nghe nhiều hơn. Kim Woonhak lén lút nói chuyện này cho đám bạn, ít nhiều gì cũng có thể nói rõ quan hệ anh em còn tốt.
Kim Junkyu không nói gì nữa, cậu thấy hơi phức tạp. Cậu gọt khoai tây xong đưa cho Haruto, hắn liếc mắt nhìn mà không nói nên lời.
Hắn nhìn cậu tâm sự nặng nề một lần nữa cầm củ khoai tây gọt, bất đắc dĩ: "Khoai tây gọt ít vỏ là được rồi, em gọt như thế không còn gì mà ăn."
Kim Junkyu không vui, "Em hỗ trợ anh anh còn không khen em."
"Rồi rồi." Haruto kéo cậu lên, nói: "Em đi ra ngoài với Myung Jaedoo đi, người ta là khách, đừng qua loa."
"Cậu ta tính là khách gì..."
Kim Junkyu bị hắn đẩy ra ngoài, tới cửa đột nhiên quay người lại, víu cửa đến gần: "Hôn cái."
Haruto hôn môi cậu một cái, Kim Junkyu mới ngoan ngoãn quay người ra ngoài.
Haruto phát hiện tính cách cục cưng nhà hắn rất kỳ quái, lúc ghét hắn thì hận không thể ngày nào cũng đánh hắn một trận, hiện tại... suốt ngày muốn hôn lại muốn ôm, quấn người còn thích làm nũng, trước đây sao hắn không phát hiện cậu tuổi mèo nhỉ?
Myung Jaedoo ở nhà Kim Junkyu ăn chực bữa cơm, lúc Haruto đi còn lo hắn thừa dịp mình không ở nhà gây rối Kim Junkyu, vẫn cứ túm hắn đi.
Sau đó Kim Junkyu trải qua một ngày vô cùng khó quên.
Lần đầu tiên cậu thay tã cho Kim Seungmin, trên đó một đống màu vàng, Kim Junkyu dại ra nghĩ tới thâm ý một lần cuối cùng của mẹ Watanabe lúc bị cậu khuyên đi.
Mẹ Watanabe không muốn cho cháu nhỏ vừa sinh ra đã mặc bỉm, cũng không biết nghe từ đâu mà bảo dễ bị chân vòng kiềng. Kim Junkyu nói với bà có loại cho trẻ sơ sinh bà lại bảo để bà giặt, không cho cậu làm.
Cho nên hai bé cưng được lót miếng vải sạch sẽ mềm mại.
Đương nhiên Kim Junkyu không thể giữ lại để mẹ Thịnh giặt, như vậy bắt nạt người già quá, nhưng cậu nghĩ đến sau này mình phải giặt tay những thứ đồ này, lại thấy não nề cả người.
Kim Junkyu ghét bỏ lấy miếng vải ra, lau sạch mông thay cái mới cho con, vừa mới thở ra một hơi, Watanabe Shinyu lại khóc.
Ban đầu Kim Junkyu ở bệnh viện cảm thấy con khóc lên thật là dễ nghe, âm thanh non nớt nhỏ xíu làm cho cậu cảm giác siêu thành công.
Nhưng bây giờ, cậu vô cùng lạnh lùng đứng gần mười giây mới đi tới nhón ngón tay xem Watanabe Shinyu có tè dầm không.
May mắn là không có.
Vậy thì là đói bụng.
Kim Junkyu vội vàng tìm bình sữa thử nhiệt độ, sau đó nhét vào miệng con. Thằng nhóc tay chân lóng ngóng không cầm được bình sữa, không ngừng dùng miệng hút, đôi mắt còn nhắm chặt, mặt nó mới dần dần lộ ra vẻ thoả mãn.
Shinyu chưa cả uống hết, Kim Seungmin lại khóc. Kim Junkyu không dám buông tay vì lo Shinyu sặc, mất công tốn sức đi lấy bình sữa khác, cánh tay nhức mỏi cũng không với tới.
Cậu đành bỏ ra mấy giây, khi con há miệng muốn khóc thì nhét vào.
Mỗi tay một bình sữa hai đứa, nghe tiếng nuốt ừng ực, đôi mắt cậu từ mặt này dịch sang mặt kia, Kim Junkyu cúi đầu hôn một đứa bên ngoài, nói: "Quỷ hành người."
Đến khi hai đứa hài lòng ngủ thϊếp đi, cuối cùng Kim Junkyu cũng coi như thở ra một hơi.
Cậu nhặt tã lên thấp thỏm vào phòng giặt quần áo, lại thấy chết không sờn duy trì tư thế vứt vào chậu nước một phút, mới cố gắng nhặt lên hứng dưới vòi nước, bắt đầu giặt tay.
Vừa giặt cậu vừa nghiêng cổ kẹp điện thoại di động gọi điện cho Haruto, lạnh lùng nói: "Em đang giặt tã cho con."
"Đừng giặt hỏng."
Kim Junkyu vô cùng uất ức: "Tại sao phải dùng vải! Em muốn dùng bỉm!"
"Mẹ nói tốt cho trẻ con." Haruto nghe ra cậu oán hận, dịu giọng nói: "Hay là em để lại chờ anh về giặt."
Kim Junkyu dừng một chút, buồn bực nói: "Thôi, em cũng nhàn rỗi không có việc gì."
Cậu đau lòng Haruto cả ngày chạy tới chạy lui vất vả làm việc, gần đây còn phải bận quảng cáo ra thị trường. Máy điều hòa bán ra còn phải nhờ cậy quan hệ, còn phải tìm bên hợp tác, mấy chuyện đó tạm thời cậu không thể ra mặt đàm luận, ít nhất cũng không thể kéo chân sau.
"Tầm bốn giờ anh về, bên này tạm thời không có việc gì."
"Anh quan tâm công ty nhiều hơn đi, đừng để xảy ra sự cố."
"Chú Rim và Han Minjun còn có em ở đây, anh rất yên tâm."
"Chú ấy nói chỉ quan tâm phương diện kỹ thuật thôi mà?"
"Chú ấy bây giờ còn hay chạy đến phân xưởng." Haruto cười nói: "Tìm ít chuyện làm dù sao cũng hơn nằm ở nhà một mình, anh cảm thấy chúng ta phải tăng lương."
"Tăng lương chắc không thỏa mãn được chú ấy đâu." Kim Junkyu bĩu môi, trong lúc vô tình phát hiện màu vàng kia đã được giặt sạch, vội vàng xả nước sạch, sau khi giặt xong thỏa mãn giơ lên xem.
Mình giặt sạch quá... A!
Một tiếng tõm vang lên.
Nhất thời đắc ý thẳng cổ lên không kẹp được điện thoại di động làm rơi vào trong nước, bắn tóe đầy mặt.
Nước kia lại còn là nước giặt nướƈ ŧıểυ.
Sắc mặt Kim Junkyu cứng đờ, hỏng mất.
Lúc Kim Junkyu đi phơi tã nghĩ, lát nữa cậu phải chơi một ván game giảm nhiệt, nhưng lúc cậu nằm trên giường thay điện thoại di động vào game, Shinyu lại khóc lên, Kim Junkyu chạy tới kéo chân nhỏ của nó nhìn, tè.
Kim Junkyu nín giận, chat voice tỏ vẻ: "Thay tã cho con trai anh."
Sau đó tắt máy.
Cậu lau mông cho nó, thay cái mới, chứng ám ảnh cưỡng chế khiến cậu nhất định phải giặt sạch sẽ! Không thể chịu được thứ này lắc lư trước mắt!
Một lần nữa quay lại, trong game vang lên âm hiệu thủy tinh vụn nát, cùng với một câu nói đầy khí phách "Defeat!"
Rất tốt, xem ra lần này chắc là bị report rồi.
Kim Junkyu bỏ lại điện thoại di động nằm trên giường nhìn trần nhà ngẩn người, một hồi lâu mới vươn mình xem hai đứa bé đang ngủ say.
Vào lúc này hai nhóc con ăn rồi ngủ ngủ rồi ăn ăn rồi... Ai có thể nghĩ tới sau này chúng nó sẽ trưởng thành lớn như mình chứ?
Nhỏ quá.
Kim Junkyu nhẹ nhàng bóp bóp mũi Kim Seungmin, nhỏ giọng nói: "Mũi dẹt quá, nắn cao cho con."
Thằng bé hơi há miệng ra, tay nhỏ xíu duỗi ra cào tay cậu, không với tới.
Kim Junkyu cong khóe miệng lên, chốc chốc lại bóp mũi nhỏ, động tác rất nhẹ, đơn thuần quấy rầy: "Ai bảo con hành ba, hừ."
Kim Seungmin túm được hai lần, lại túm hụt, Kim Junkyu thấy chơi vui, hừ hừ cười: "Hành đi, hành đi ~ hành đi con ~ "
Kim Seungmin rốt cục không chịu được quấy rầy, sử dụng đại chiêu —— "Oa" một tiếng khóc lên.
Nó mới khóc, Watanabe Shinyu đột nhiên giật mình một cái, cũng cùng sử dụng đại chiêu —— "Oa!"
Kim Junkyu: "! ! ! !"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip