chap 10

chủ nhật, cả nhóm haruto đang chuẩn bị bước lên sân khấu. sau tiết mục này sẽ đến ban nhạc của họ. cả bọn dù có tự tin đến cỡ nào thì cũng là lần đầu đứng trên sân khấu, hơn nữa, hôm nay còn có học sinh của nhiều trường lân cận đến xem. ai nấy đều rất căng thẳng.

asahi tiến lại gần, vỗ vai haruto một cái, mở lời động viên cả nhóm.

"mấy đứa đã làm rất tốt trong buổi diễn tập, bây giờ hãy cố gắng lên nhé. anh tin mấy chú sẽ làm tốt"

jeongwoo cúi mặt, xoay xoay chai nước trong tay, trề môi nũng nịu nói với asahi.

"nói thì dễ chứ làm mới khó. tụi em ai cũng căng thẳng cả, chắc gì làm tốt được.."

"thế này nhé, tụi em hãy thử tưởng tượng tất cả khán giả phía dưới là người tụi em yêu thương nhất, người luôn ủng hộ tụi em đi. chắc chắn sẽ tự tin hơn hẳn"

nói rồi asahi bật ngón tay cái với cả bọn. nghe được lời khuyên từ nó khiến ai nấy cũng yên tâm hơn. còn chưa kịp nói lời cảm ơn thì mc trên sân khấu đã nói lớn.

"tiếp theo là ban nhạc treasure"

cả đám cuống quýt đi lên sân khấu. trước khi đi vào vị trí của bản thân thì còn cuối đầu chào khán giả.

hắn vốn nghĩ hôm nay cậu sẽ đi du lịch nên không đến được. song hắn vẫn đưa mắt nhìn quanh một lượt trước khi bắt đầu. người đông như mối khiến hắn không tài nào nhìn thấy được cậu.

hắn thất vọng, nhắm chặt mắt, làm theo những gì asahi đã khuyên bảo. hắn đang tưởng tượng đến người luôn ủng hộ, luôn tiếp năng lượng cho hắn, chính là kim junkyu.

ba người còn lại cũng làm theo lời asahi nói. jeongwoo nghĩ đến mẹ, yoshi nghĩ đến ba, junghwan vì tâm lý vững nên chỉ chú ý đến đám đông phía dưới.

dùi trống gõ vào nhau ba lần như mọi khi, giọng hát của jeongwoo cất lên.

đến tận bây giờ mình mới nhận ra,
cậu là duy nhất trong trái tim mình

mình nhớ cậu lắm cũng muốn gặp cậu biết bao,
nhưng nỗi nhớ ấy chỉ đến từ phía của mình mà thôi

khán giả ban đầu chỉ yên lặng lắng nghe những giai điệu sâu lắng. nhưng càng về sau, mọi người càng sung sức, ai nấy đều hú hét, nhảy nhót khiến cả bọn đều rất vui vẻ.

yoshi lúc bấy giờ như nhìn thấy được ba mình đang ở phía dưới, hạnh phúc nhìn cậu tỏa sáng trên sân khấu. cậu nhớ lần đầu bản thân chạm vào cây đàn, chính là cây đàn của ba, lần đầu tiên cậu đánh đàn cũng là do ba dạy.

yoshi vừa vui vừa buồn, trình diễn càng sung sức hơn. đến lúc bài hát kết thúc, khán giả hò hét rất lớn, yoshi cũng rơi nước mắt, nhưng những giọt nước mắt này chỉ chứa mỗi sự hạnh phúc.

trước khi xuống sân khấu, nó mau chóng lau đi những giọt nước mắt còn đang đọng trên gò má rồi mới bước xuống.

ai nấy đều rất tự hào về nhau. trong lúc asahi đang đưa nước cho mọi người, junkyu lẳng lặng bước đến hướng của hắn, trên tay còn cầm một bó hoa lớn.

cậu đứng sau hắn, khẽ chạm vào vai. hắn quay lưng, nhìn thấy cậu cùng bó hoa cậu mang đến thì bất ngờ không thôi.

"giọng hát của cậu tuyệt lắm, haruto"

nói rồi cậu đưa cho hắn bó hoa trong tay. miệng cười tươi rói khiến trái tim hắn xao động.

"tôi còn tưởng cậu không đến được.."

"mọi người biểu diễn thì làm sao tôi không đến được chứ!"

cậu đanh đá trả lời hắn, bỗng nụ cười trên môi cậu ít tươi tắn đi. hắn đứng hình nhìn cậu đưa tay lên, chạm vào mặt hắn.

"mặt cậu hình như dính gì đó thì phải"

tim hắn đập nhanh như thể muốn nhảy bổ ra khỏi lòng ngực. nghe cậu nói vậy mới hoàn hồn, dùng tay phủi phủi mặt.

"junkyu cũng đến rồi à"

hyunsuk cùng jihoon từ từ tiến về phía bọn họ, trên tay cầm một đống đồ ăn vặt.

"chúc mừng mọi người. màn trình diễn rất tuyệt vời"

sự chú ý của cả bọn không nằm ở lời khen ngợi mà nằm ở bịch đồ ăn vặt mà hyunsuk đưa cho. ai nấy đều ríu rít cảm ơn rồi không kiên nể mà ăn ngay.

"junkyu đến đây vì ai thế? tôi tưởng cậu không tới được. hôm qua haruto còn nhắn tin cho tôi than trời vì không được biểu diễn cho cậu xem.."

hắn nhanh tay bịt miệng hyunsuk hòng cho nó không thể nói thêm điều gì. jihoon thấy vậy thì nhanh chóng đỡ lấy hyunsuk, còn ân cần hỏi thăm xem nó có sao không.

yêu nhau thì đi hẹn hò đi chứ ở đây nói nhăng nói cụi cái gì chứ

hắn thầm chửi mắng hai người còn đang âu yếm kia. ánh mắt lúc dừng lại nơi junkyu, còn thấy cậu đang cười tít mắt nhìn hai người họ. bỗng, hắn cũng thấy vui lây.

"junkyu này, tôi có nơi này muốn đưa cậu đi"

nói rồi, hắn nắm lấy tay cậu, kéo cậu chạy khỏi nơi đông đúc, hỗn loạn ấy. cả hai cùng nhau chạy để không phải trễ chuyến xe buýt gần nhất.

"chúng ta đi đâu vậy, ruto?"

"đến một nơi mà tôi hay đến"

cậu nghe hắn úp úp mở mở thì rất tò mò, nhưng cũng không tiện hỏi nên đành im lặng.

đến lúc xuống xe, cậu chợt nhận ra nơi này chính là sông hàn. cậu khó hiểu, sông hàn thì ai mà chẳng hay đến chứ, bộ hắn nghĩ cậu chỉ suốt ngày ở nhà thôi hả.

hắn thuê một chiếc xe đạp, hai người cùng ngồi lên xe. cậu ngồi đến ê mông mà vẫn chưa thấy hắn có dấu hiệu dừng lại, không chịu được, hỏi.

"này, chúng ta đi đâu thế"

"một nơi rất yên bình"

hắn lại trả lời không rõ ràng khiến cậu trề môi ủy khuất. nhìn từ phía sau thế này cậu mới thấy, tấm lưng hắn khá lớn nom rất vững chãi. chút gió thổi qua khiến mái tóc hắn bay lên mà rối tung. trái tim cậu vì thế mà lại run lên từng hồi.

thật sự không thể chối cãi nữa rồi...mình thích haruto mất rồi..

đến nơi, hắn xuống xe, cậu cũng xuống theo. nơi này là một góc khá vắng, không nhiều người qua lại. một nơi nhiều cây xanh, yên bình và mát mẻ.

hắn ngồi xuống một tán cây lớn, xong còn vỗ vỗ xuông chỗ bên cạnh ý bảo cậu mau đến ngồi đi.

cậu vừa ngồi xuống vừa đưa tay giữ lấy mái tóc hòng cho chúng không bị rối trong gió.

"oa, tôi hay đến sông hàn, nhưng chưa bao giờ từng đến chỗ này đấy. cậu hay thật đấy, haruto"

cậu cười đến mắt cong cong, quay sang nhìn hắn, hắn cũng đang cười rất tươi. nơi này hệt như căn cứ bí mật của hắn, cậu là người đầu tiên hắn đưa đến đây.

"junkyu này.."

"ừm, tôi nghe đây"

"tôi thích cậu"





















Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip