chap 4
một tiết, hai tiết rồi ba tiết học trôi qua. dù rằng haruto có nói gì, làm gì cậu vẫn không nhìn lấy một cái. hắn khó xử gãi đầu khi vừa nói đùa một câu mà thứ hắn nhận lại được chính là cái nhíu mày của cậu.
giờ nghỉ trưa đến, học sinh trong lớp học ùa ra như bầy ong vỡ tổ. hắn một thân cao lớn lẽo đẽo theo sau junkyu, mắt dù chỉ nhìn rõ đỉnh đầu của người phía trước vẫn đủ khiến cho hắn mường tượng được gương mặt khó chịu của người kia.
cậu dù biết rằng hắn đang đi theo mình nhưng không tài nào đủ can đảm quay lưng lại mà chửi mắng người nọ.
cậu vốn không thích tiếp xúc, cũng không giỏi nói chuyện với mọi người. chính vì thế mà cậu đã trải qua những năm cấp 2 như một người tàn hình ở lớp. thành thật mà nói, cậu cũng rất khao khát có cho mình một nhóm bạn thân, thoải mái tâm sự với bạn bè cùng trang lứa.
người bạn thân duy nhất cậu có đến tận lúc này là park jihoon. cậu cùng nó chơi với nhau từ nhỏ, cũng là hàng xóm của nhau. nhiều lúc cậu nghĩ, nếu không có jihoon cậu thật sự sẽ sống như một tên tự kỷ không hơn không kém.
trái ngược với cậu, jihoon là tuýp người hướng ngoại điển hình. số bạn bè của nó ít nhất cũng phải gấp 30 lần của cậu. nhiều lần cậu rõ là đang buồn, nhưng thấy jihoon đang đi cùng người khác lại chỉ ngồi im, không dám tiến lại gần.
cậu chính vì muốn thay đổi cái tính nhút nhát ấy mà vừa lên cấp 3 đã muốn kết bạn. người bạn cùng lớp duy nhất cậu nói chuyện lúc bấy giờ chính là haruto, nhưng bây giờ không còn nữa rồi...
căn tin thời điểm này vừa đông đúc vừa lộn xộn. cậu chỉ vừa không chú ý liền bị một cậu bạn va trúng, cậu bất ngờ, cơ thể bị xô ngã ra phía sau. chính lúc ấy, hắn đưa tay ôm lấy cậu. trong một khoảnh khắc, khoảng cách của hai người đã rất gần, cậu ngớ người, nhanh chóng đứng thẳng dậy, lí nhí cảm ơn như thể vừa sợ hắn nghe được vừa sợ hắn không nghe được.
"cậu phải chú ít một chút đi chứ"
junkyu nhíu mày, quay lưng rời đi chẳng để hắn kịp tiêu hóa mọi chuyện.
cái gì mà phải chú ý chứ? không phải do người kia đụng tôi trước sao? đỡ người ta có một tí mà nói chuyện như thể mới cứu tôi từ cõi chết về vậy
lời này cậu đương nhiên chỉ giữ trong lòng, âm thầm chửi rủa hắn.
cậu đang từ tốn ăn phần cơm của bản thân thì lại cơ hồ nghĩ rằng việc kết bạn có lẽ không phù hợp với mình. nghĩ lại mới thấy lúc nãy haruto chỉ là muốn cậu cẩn thận hơn nên mới nói vậy, cậu lại vì nhạy cảm quá mà đâm ra bực mình với hắn. sau chuyện này ắt hắn cũng chẳng còn muốn làm bạn với cậu nữa.
cậu cười mà lòng chua xót biết bao. không còn tâm trạng, cậu thẳng tay đổ đi khay cơm bản thân chỉ vừa ăn được một chút rồi quay trở về lớp học.
hắn ngồi cùng bàn yoshi, jeongwoo, junghwan. ánh mắt hắn từ nãy đến giờ vẫn luôn đặt lên người cậu. vừa thấy cậu rời đi, hắn liền đẩy khay cơm chưa ăn một chút nào về phía junghwan.
"ăn đi cho mau lớn, tôi có việc phải đi rồi"
junghwan nhìn khay cơm trước mặt mà mắt sáng rực lên, không nghĩ nhiều mà gắp miếng thịt to nhất cho vào miệng. jeongwoo cùng yoshi nhìn mà thở đai ngán ngẫm.
hắn mua hai hộp sữa rồi chạy theo cậu về lớp. vừa vào lớp, hắn nhìn thấy cậu đang mệt mỏi ngồi úp mặt xuống bàn thì e dè tiến lại gần, đặt hộp sữa lên bàn khiến cậu giật mình mà ngẩng mặt nhìn hắn. hắn nhìn rõ sự bất ngờ trên gương mặt cậu, nhưng chỉ một thoáng thôi. cậu thay đổi nét mặt, hỏi hắn đang muốn làm gì.
"cậu làm gì vậy?"
"cậu chịu nói chuyện với tôi rồi này"
hắn mỉm cười một cách vui vẻ, không hiểu sao trong lòng cậu cũng thoải mái hơn nhiều. chăm chú lắng nghe những gì hắn nói.
"hình như cậu ăn không được nhiều...nên tôi có mua sữa cho cậu. cậu uống đi, phải no bụng thì chiều mới học được chứ"
nhìn nét mặt ngại ngùng mà đầy chân thành của hắn, cậu bất giác mỉm cười, cũng không còn khó chịu nữa.
"tôi cảm ơn cậu"
hắn cười hì hì, ngồi xuống ngay cạnh cậu.
"sao lúc nãy cậu lại không ăn hết cơm vậy? tôi thấy cậu đổ nhiều lắm"
"..ừm..chắc do không hợp khẩu vị..."
"đúng nhỉ. nhìn cậu y chang em bé, chắc chỉ uống được sữa thôi"
cậu vừa cắm ống hút vào thì nghe hắn nói câu đấy, nụ cười trên môi liền tắt nhẹm đi, quay sang thì thấy hắn đang cười hềnh hệch, thích thú như vừa chọc được con nít.
"cậu đúng là cái đồ đáng ghét mà"
buổi học kết thúc, tiếng chuông vừa reo lên thì những giọt mưa ngoài trời cũng đua nhau rơi xuống.
nhìn cơn mưa ngày một lớn dần mà junkyu không khỏi thở dài. hồi sáng cậu có xem dự báo thời tiếc, định bụng rằng lúc ra khỏi nhà sẽ đem theo dù mà lại quên mất, giờ không biết phải về như thế nào.
bỗng haruto bước đến bên cạnh cậu, trên tay còn đang cầm một cây dù chưa được bật lên.
"chi hỏi liệu hoàng tử đây có muốn đi chung dù với tôi về nhà không?"
cậu còn đang trơ mắt, chưa kịp đồng ý thì jeongwoo từ phía sau đi đến, không nói không rằng giật lấy cây dù trên tay hắn.
"nghe bảo nhà cậu gần trường, tự đi bộ về xíu đi. nhà tôi xa, mai tôi trả dù cho"
dứt lời nó liền tự nhiên mà rời đi trong cơn mưa lớn đến trắng trời để lại haruto hắn cay cú nhìn theo.
cậu nhìn một màn như vậy thì bật cười thành tiếng khiến hắn cũng bất ngờ mà bật cười theo, vô tình tạo thành khung cảnh thanh xuân tuyệt đẹp.
"vậy làm sao đi về bây giờ nhỉ"
nghe cậu hỏi vậy, hắn liền không chần chừ mà cởi áo khoác đồng phục ra, dùng áo khoác mà che lên đầu cả hai, cậu vô thức tiến sát người hắn.
"mình đi về thôi, junkyu"
cậu mỉm cười, khẽ gật đầu. hai người cùng nhau đi ra khỏi sảnh của trường.
tiếng mưa rơi đáp xuống áo khoác làm cậu có chút khép nép hơn. hắn nhận ra hình như cậu không thích tiếng động lớn, liền đưa áo cao hơn để âm thanh nhỏ lại. một hành động nhỏ của hắn cũng khiến cậu để ý, nghĩ ngợi gì đó rồi lại mỉm cười.
hai dáng người, một cao, một thấp hơn đi cạnh nhau, gần đến độ tựa như không có khoảng cách nào tồn tại. chiếc áo khoác đã thấm ướt nước mưa của hắn nghiên về phía cậu. dù rằng cánh tay áo của bản thân đã ướt nhẹp từ bao giờ.
đến trạm xe buýt, cả hai đứng chờ chuyến xe tiếp theo. hắn hỏi ra mới biết nhà cậu chỉ cách nhà hắn một con hẻm nhỏ, sắp xếp thế này thì quả thực là định mệnh nhỉ.
"này, áo cậu ướt hết rồi kìa"
junkyu nói lớn khi nhìn thấy tay áo hắn đã ướt đến nổi có thể vắt ra được nước. hắn nhìn qua tay áo bản thân rồi quay sang nhìn thấy cậu đang đưa đôi mắt nhìn đầy lo lắng mà lòng ấm áp không thôi.
"không sao đâu, tí về nhà thay đồ là được ấy mà"
"lỡ cậu bị cảm thì sao? lấy đỡ áo khoác tôi mặc đi"
nói đoạn cậu toan cởi áo khoác của bản thân khoác lên người hắn. hắn dù đã mở cở trong bụng nhưng vẫn sĩ diện từ chối.
"tôi khỏe mạnh lắm, không có bị cảm được đâu, đừng lo"
"làm sao mà không lo được chứ? cậu đừng có nói những lời như vậy"
cậu nhíu mày trả lời hắn. cậu không hiểu tại sao đã lạnh đến mức run lên như vậy rồi còn cố tỏ ra không sao, tưởng cậu là con nít hay gì.
hắn còn đang bất ngờ vì lời nói của cậu thì sẽ buýt đã đến. cậu dùng tay che đầu rồi chạy lên xe, hắn thấy vậy cũng nhanh chóng chạy lên theo.
"junkyu à, chờ tôi với"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip