14.
note: zy xin giải thích một xíu là cái (-) là hồi tưởng lại, còn (') là dòng suy nghĩ nha ạaa🥺
_____________
junkyu cúi gằm mặt. làn nước vẫn rơi kèm theo những âm thanh 'rào rào' lấn át khiến việc lắng nghe thật khó khăn. tuy nhiên em đã nghe thấy.
dòng nước như một bức tường ngăn cách giữa hai người, là một mảng trắng nhạt nhoà.
em cố gắng nhìn lấy biểu cảm của người kia một chút nhưng là chẳng thể để nhận ra. tay junkyu ôm lấy ngực, siết chặt nơi tim, hô hấp cũng diễn ra chẳng mấy suôn sẻ.
hắn cầm ra tờ giấy ban nãy, cơn mưa chẳng ngớt đã làm tờ giấy thấm nước mà rách nát trong chốc lát chứ chẳng khiến hắn phải động tay.
'trong cuộc sống cũng là thế. có những thứ dù muốn, dù không cũng là bắt buộc mà chẳng thể thay đổi.'
hắn thật khốn nạn khi từ lâu đã lạm nhận em mà chẳng thể cho em một tình yêu, một danh phận, thậm chí chỉ là một lời bày tỏ.
nhìn xuống tờ giấy đang rã ra theo giọt mưa nặng hạt, lại nhìn sang em đang khổ sở, thâm tâm hắn dậy sóng không thôi, chỉ trách mình sao vẫn tệ bạc như thế suốt bao lâu.
hắn đỡ em dậy. junkyu không còn chút sức lực nào, sức nặng cơ thể hoàn toàn dựa vào hắn.
trong khung trời đêm, tuy là hai hình bóng, nhưng là hai nửa trái tim đã mất mát và mục nát. hiu quạnh và tĩnh lặng, đến cả tiếng vỡ vụn cũng chẳng thể phát ra.
"tôi biết... đó là một tình yêu độc hại không đáng có."
"tôi sai khi luôn nghĩ rằng em phải nghe theo mình..."
"tôi biết em không thể chấp nhận tôi nữa."
hắn cắn chặt môi đến bật máu, giọng điệu có chút run run mất kiểm soát. tay hắn giữ chặt vai em, nhìn sâu vào đôi mắt vô hồn ấy.
"tôi không có tư cách để xin được ở bên em, nhưng xin em tha thứ cho tôi..."
"cho tôi thời gian được không? t-tôi sẽ thay đổi, tôi vẫn sẽ theo đuổi em, vẫn lo cho em."
"xin em cho chúng ta có một tình yêu bình thường, không lệ thuộc, không rằng buộc nữa."
tay hắn nới lỏng, cố gắng nhìn lấy hình bóng nhỏ bé trước mặt. em vẫn giữ im lặng, chỉ thở dài rồi phát ra vài lời ngắt quãng.
"xin anh... tôi cũng cần thời gian để suy nghĩ lại về mối quan hệ này."
"tạm thời, thời gian tới ta đừng gặp nhau có được không...?"
haruto không thể ngăn mình phát ra vài tiếng nức nở, hắn gật đầu.
"phải... chúng ta cần thời gian."
em ngẩng mặt lên nhìn hắn, nở một nụ cười. không phải của sự hạnh phúc mà là của sự đau đớn tột cùng.
junkyu bỏ áo khoác của hắn đi rồi trở người. em chạy, chạy rất nhanh...
-em đã mơ đến một ngày không phải trốn chạy khỏi thực tại.
hắn chôn chân đứng đó, ánh mắt lưu luyến chẳng rời. hắn không biết phải làm gì. khóc lóc? đuổi theo? như vậy thì có ích gì?
liệu thời gian có là đủ để trở thành phương thuốc chữa lành cho cả hai? liệu không có hắn ở bên em sẽ sống tốt hơn? và liệu nếu cuộc sống hắn không xuất hiện em nữa vẫn còn có thể tiếp diễn?
hàng vạn câu hỏi cứ quanh quẩn xung quanh haruto cảm tưởng như muốn ép chết hắn. những dòng suy nghĩ khiến đầu hắn đau nhức không thôi.
chỉ đành quanh về nhà một mình. đúng, giờ ngôi nhà đó cũng chỉ là có mình hắn...
junkyu đứng dưới mái hiên một cửa hàng tiện lợi, vắt khô lấy quần áo rồi mở của bước vào.
"cậu cần gì ạ?"
"tôi muốn mua sim mới."
đó là thứ đầu tiên em có thể làm bây giờ. em cũng sẽ xoá hết thông tin cũ của mình, cũng như tất cả những gì mình biết về hắn.
em sợ mình sẽ lại ngựa quen đường cũ mà về lại nơi vốn không còn là của mình nữa...
junkyu mở ví ra. giật mình nhìn vào tấm thẻ trong đó. thời gian như ngưng đọng khi em nhận ra mình đã lại thất hứa.
-em hứa sẽ trả lại hết cho anh.
cuối cùng em chọn lấy vài đồng tiền lẻ còn xót lại trong ví để trả, hài lòng nhìn mình không phụ thuộc vào hắn nữa.
đi dọc khắp các con phố, em đoán giờ này hắn về rồi. em thì chẳng có nơi nào để về.
junkyu đã thu dọn một ít quần áo vì vốn trước đó em cũng đã có ý rời đi.
-những thứ anh đã tặng em, không bao giờ cần trả lại.
ban đầu em định sẽ bán hết chỗ đồ hiệu còn mới này để kiếm chút ít cầm cự được lâu hơn. vậy mà khi nghĩ đến câu nói xưa, sao em lại chẳng dám đụng vào nó. những kỷ niệm đua nhau chạy dài qua tâm trí.
em dừng lại trước một căn nhà trọ cũ nát vẫn còn sáng đèn ở khu ổ chuột. những nơi này chẳng mấy xa lạ với em nữa.
đó là nơi em đã ở suốt thời đi làm chân tay, trước khi bị lừa bán vào khu phố đó.
chủ trọ nhìn thấy em có chút bất ngờ, nhưng vẫn như thường lệ mời vào.
"sao cậu còn quay lại đây?"
một người đàn bà trung niên với đôi mắt sắc lẹm và tay vẫn cầm cái quạt phẩy phẩy, cũng là người đã cay độc trì triết em những khi chẳng còn xu nào trong túi.
"tôi hết chỗ đi rồi..."
"ta còn tưởng mất xác rồi cơ, ngu ngốc bị lừa là đúng."
chẳng tỏ ra vẻ thương tâm hay an ủi, bà chẳng ngại ngần đưa ra những lời chỉ trích nặng nề, nhưng junkyu cũng chẳng để tâm làm gì.
"tôi có thể ở tạm đây không?"
"tiền."
"ở nợ, tháng sau thu một thể."
"không được! không có tiền thì cút!"
bà đay nghiến và tỏ chút gì đó khinh thường. vài đồng tiền lẻ là quá tốt với căn phòng trọ ấy rồi.
em ngậm ngùi mở ví vét hết số tiền còn lại ra, vốn là để ngày mai mua đồ ăn.
nhìn thấy tiền, bà ta sáng cả mắt vội cầm lấy. đếm cho đủ, bà hất hàm lên phía tầng trên, hắng giọng.
"phòng cũ. dọn sạch rồi."
junkyu gật đầu rồi lặng lẽ đi lên.
đúng là không có hắn, việc gì cũng thật khó khăn...
mở cửa phòng, khung cảnh quá đỗi quen thuộc chẳng làm em ngạc nhiên.
căn phòng bé xíu chỉ khoảng 15 mét vuông. chật hẹp và khó khăn để kê được một cái giường, một cái phòng vệ sinh và một cái bàn với cái bếp ga màu đen đã cũ mèm, rỉ sét chỏng chơ.
thân phận như em thì không có quyền đòi hỏi, ít nhất em cũng chưa phải ngủ ngoài lề đường là may mắn lắm rồi.
chỉ là không tự chủ mà một giây nhớ về căn phòng của cả hai. một chiếc giường ấm cúng, có hắn và em. mỗi đêm hắn đều ôm lấy em thật chặt, ấm áp và dịu dàng mà em luôn khao khát giữ lấy.
'hiện tại anh đang ra sao?'
nhưng những cơn nhức nhối và gió ngoài lùa vào buốt giá khiến em chẳng muốn nghĩ nhiều nữa, cứ thể tắt đèn rồi lên thẳng giường nằm, hôm nay thật sự quá mệt mỏi.
ánh đèn vàng từ đường phả vào làm không gian có chút trầm buồn, u ám. em vẩn vơ suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra.
sống mũi bỗng cay cay rồi nước mắt lại trào ra mất kiểm soát, chan hoà và đầm đìa dưới vỏ gối. đôi gò má em run lên và những nỗi đau đầy đoạ vẫn kéo tới trên khuôn mặt bé nhỏ.
ngày mai sẽ chẳng tốt hơn đâu. chẳng có việc gì junkyu có thể làm suôn sẻ khi không nhờ hắn cả. chính em cũng chẳng nhận ra rằng mình lại phụ thuộc vào haruto nhiều đến thế.
nhưng dù sao em cũng quyết không quay đầu lại. gác tay lên trán mà nhìn ra ánh trăng ngà sáng giữa đêm thâu, mắt nhắm hờ mà chỉ lẩm bẩm được một lời cuối trước khi đi vào du miên.
"có lẽ thời gian sẽ thay đôi ta trả lời tất cả..."
vốn là do những ngây dại đầu đời nên junkyu cũng chẳng nhận ra rằng.
'xa nhau là mất thôi...'
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip