Giận
"Hokage-sama, thật ra con không oán hận mọi người quá nhiều như thế." Cô tiến lại gần, siết chặt bàn tay của Tsunade "Thời gian đầu khi mới rời đi, thật ra con cũng rất giận dữ, rất tủi thân. Đối với con lúc ấy thì những chuyện mọi người làm, rất độc ác, rất phiến diện và vô lý. Nhưng rồi dần dà, những cảm xúc ấy cũng không còn có thể ảnh hưởng tới con quá nhiều nữa, dần dà, con cũng hiểu ra rằng có rất nhiều chuyện không thể chỉ đánh giá bằng một góc nhìn. Ở góc nhìn của Gaara, hay bất cứ ai khác, kể cả Naruto hay Sasuke hay thầy Kakashi, con quả thật đã tự biểu hiện như một kẻ kém cỏi, tự ti và yếu ớt, họ có nhiều thứ phải lo, còn con thì chỉ biết chìm đắm trong đau khổ. Lợi ích của con là lợi ích, nhưng lợi ích của người khác cũng là lợi ích mà, huống hồ ban đầu cũng là con sai. Ôi chao, thỉnh thoảng con bị cảm xúc tiêu cực chi phối còn có thể sẽ oán giận hai ba câu, chứ thật ra tự trong lòng con biết phân biệt đúng sai. Quá khứ là lịch sử, hiện tại là món quà, cái gì buông bỏ được thì nên buông bỏ phải không ạ? Huống hồ nếu không rời đi, làm sao con có thể gặp được những người tuyệt vời như họ chứ? Trước kia con chỉ có mình người thôi, nhưng giờ thì con còn sợ quá nhiều người để mà lo được hết đấy."
::
"Quả thật là nhiễm độc, phương pháp châm cứu có thể bài trừ chín phần độc, còn một phần thì phải xem hệ miễn dịch của cơ thể con làm việc thế nào."
Sakura bật cười trong khi sát trùng cuộn senbon.
Sau khi cô trả lời câu hỏi của Tsunade, bầu không khí giữa hai người đã thoải mái hơn hẳn, rõ ràng có thể nghe thấy ý trêu đùa trong giọng điệu của bà khi trò chuyện với Sakura.
"Sau này con định thế nào? Hai bên đã đình chiến và liên minh với nhau rồi, các thành viên khác thuộc Akatsuki cũng đã được phân đi hỗi trợ các đội tác chiến đối phó với các shinobi được Uế thổ chuyển sinh triệu hồi, vậy còn con, con định làm gì tiếp theo?"
Sakura vừa phong ấn cuộn senbon của mình vừa chậc lưỡi
"Tân thủ lĩnh." Sakura khúc khích cười một tiếng với cách xưng hô này "Konan muốn con tạm thời ở lại đây hỗi trợ Y tế cho Liên minh, con thì, sao cũng được."
-Thật ra vì cô là người hành động cuối cùng nên Konan muốn đảm bảo an toàn cho cô thôi, cái khổ của người biết nhiều quá ấy mà, giờ muốn làm một shinobi gương mẫu ngoài chiến trường cũng không được phép.
Tsunade tỏ ra rất hài lòng với cách phân chia nhiệm vụ này của Akatsuki, bà nói
"Vậy thì tốt, nếu là ta, ta cũng sẽ không cho con tham chiến đâu."
Cô bĩu môi.
"-Vừa hay, Kazekage đang ở đây, con biết rồi đấy, vụ Nhất vĩ. Cậu ta đang rất cần chăm sóc đặc biệt đấy."
Sakura khúc kích cười trong khi cất cuộn senbon
"Con tưởng anh ta bị hút mất Nhất vĩ cơ mà. Còn sống sao?"
"Quả thật đã bị hút mất Nhất vĩ." Tsunade thở dài "Lúc đội Anbu tìm thấy Gaara, kì thực anh ta đã chết rồi, là bà Chiyo, có lẽ con không biết bà ấy, một vị trưởng lão của làng Cát, đồng thời cũng là một Y nhẫn rất tài năng, dùng cấm thuật hồi sinh cậu ta."
Sakura mở to mắt ngạc nhiên, không đợi Sakura lên tiếng, Tsunade nói tiếp
"Cứu về một hơi thở của Kazekage, bà Chiyo cũng bị thương nặng."
"Sử dụng cấm thuật hồi sinh, con không có ý bất kính nhưng, bà ấy không...chịu ảnh hưởng gì ạ?" Sakura cố gắng cân nhắc từ ngữ.
"Thật ra bà Chiyo sử dụng cấm thuật để chia hai phần ba sinh lực của mình cho Kazekage, mới cứu lại một mạng cho cậu ta, đồng thời cũng bị phản phệ nặng nề, chút sức lực cuối cùng của bà ấy vừa đủ để Y nhẫn đi theo duy trì mạng sống cho bà ấy. Chuyện này hơi khó nói một chút, vì bà Chiyo vừa là trưởng lão của làng Cát, vừa là người cuối cùng nắm giữ cấm thuật hồi sinh này."
Sakura ậm ừ vài tiếng
"À, ra là vậy. Vậy người muốn con chịu trách nhiệm chữa trị cho hai người này sao?"
::
Sakura ngồi bên cạnh một túp lều, cô vừa hoàn thành ca phẫu thuật cho một shinobi, tch, hình như là bị thanh samehada của Kisame đâm còn nửa cái mạng.
Náo loạn cho lắm vào rời giờ phải đi chữa trị cho người ta, cái kế hoạch mồi nhử đó, con m* nó như kiểu đang xoay mọi người vòng vòng vậy.
Tsunade bị gọi vào phòng họp ngay lúc đó, nghe nói là Naruto và Killer B đã trốn khỏi đảo và muốn tham chiến, Gaara và bà Chiyo đã được chuyển vào phòng cấp cứu từ đời nào rồi (Sakura nhấn mạnh vào chữ 'phòng', thật ra nó còn chưa được gọi là một túp lều hoàn chỉnh nữa, chiến trường mà, chưa phải nằm trên đất là tốt lắm rồi), tất nhiên là mạng sống đã không còn gì phải lo lắng nữa, cho nên nhiệm vụ của Sakura không phải chữa trị cho hai người họ, đúng ra là chăm sóc Kazekage để anh ta phục hồi nhanh hơn, Sakura đùa rằng Kazekage đồng âm với ' chịu trách nghiệm to lớn vĩ đại trên chiến trường', đồng thời phối hợp cùng với đội hậu cần tham gia điều trị cho quân lính.
Không có gì khó khăn lắm, Sakura vắt chân nằm trên một tán cây trơ trọi hiếm hoi còn đứng vững trên mặt đất, cô đang đợi Kazekage điều trị xong. Đánh mắt về tờ giấy ghi rõ to "Không phận sự miễn vào" dám trên tấm bạt phòng cấp cứu, Sakura nhàm chán ngẩng đầu ngắm mây trời trong xanh.
Bất lực thay sự thật rằng trời xanh mấy trắng nắng vàng cũng sắp không còn đủ sức níu giữ cô khỏi cơn buồn ngủ nữa rồi. Ngay khi Sakura chuẩn bị ngã vào giấc mộng, vài tiếng cười nói từ đằng xa truyền đến gần cô. Sakura bừng tỉnh, như một phản xạ vô điều kiện mà ẩn giấu charka của mình đi.
Hóa ra bên cạnh gốc cây mà Sakura nằm là nơi để thương binh sau khi chữa trị nghỉ ngơi. Tất nhiên họ nghỉ ngơi thế nào không phải việc của Sakura, ít nhất là cho đến khi Sakura nghe thấy từ căn lều phát ra vài âm thanh không quá gây thiện cảm.
"Mày nhìn đây này! Khiêm tốn đi, bị thằng điên Hidan đó đâm đã là gì? Tao còn bị hai phân thân của Pain vây hãm đấy, may mà có đội 1 hỗi trợ chứ không giờ đã bị ném vào hố chôn rồi! Mẹ kiếp hai đánh một, rặt một lũ hèn hạ."
"Ối chà, hai phân thân Pain cơ à? Tao còn từ địa ngục cấm thuật giấy và Amaterasu bò ra đây này!"
"Rốt cục lãnh đạo đang nghĩ gì thế? Đồng ý liên minh với Akatsuki? Không sợ bị bọn họ đâm một đao sau lưng chứ? Một lũ phản bội thì sẽ mãi là một lũ phản bội thôi, kể cả ban đầu đúng là chúng ta sai, nhưng cũng là do không biết nội tình! Chẳng lẽ không phải vì thanh danh của Akatsuki quá thối nát nên chúng ta mới nhầm lẫn như vậy à?"
"Khó nói lắm, cuối cùng thì, một đám tội phạm ở tầng đáy của xã hội ấy mà, không thể nào có ý tốt khi liên minh với chúng ta đâu."
"Nói đến cái này làm gì, tao vừa nghe được một tin tức thú vị lắm, hình như thủ lĩnh của Akatsuki, Nagato gì đấy thì phải, hắn chết rồi! Tch, tao còn đang tiếc đây này, bọn họ giết nhiều người phe ta như thế mà mới chỉ chết có một. Liên minh cái quỷ gì chứ, chúng ta còn nhưng gần năm vạn quân sĩ cơ mà, tao nhổ vào thêm được vài mạng người của Akatsuki, chúng nên chết hết đi mới phải!"
::
"Kage-sama! Tướng quân! Tham mưu trưởng! Không ổn rồi! Haruno...Haruno Sakura --- phòng hồi sức ---- đánh --- Haruno Sakura đánh trọng thương các thương binh ở phòng hồi sức rồi!"
Lúc Tsunade cùng ban lãnh đạo Liên minh vừa đến nơi, chỉ thấy túp lều phòng hồi sức vốn đã xập xệ, giờ đã hoàn toàn trở thành một bãi phế liệu, thương binh, quả thật bị đánh trọng thương đang nằm vật trên mặt đất, nhưng chỉ có bốn người, các y nhẫn thuộc đội hậu cần lác đác vài người tiến vào đỡ lấy các shinobi bị thương, mà nhân vật trong lời tố cáo là Sakura đang xách cổ một shinobi đang băng bó gần như cả người lên cao.
Sakura hai mắt long lên sòng sọc, cô vừa siết chặt cổ áo của gã shinobi nọ vừa rít
"Cái đéo gì cũng không biết, nhưng mồm mày to lắm cơ, 'tin tức thú vị' à? 'Chết hết đi mới phải' à? Con mẹ nó nếu như đéo phải tao từng nhận lệnh của thủ lĩnh, thì ngày hôm nay mày đừng hòng chết yên ổn với tao!"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip