Chương 57: Thanh Âm các
Vào một ngày đầu tháng chín, lệnh cấm túc Diệp Tú bị hủy bỏ, nàng được phép bước ra khỏi Lưu Vân các, cùng tới Thanh Âm các xem diễn với mọi người. Nghe nói đây là chủ ý của đích phúc tấn, dù gì thì Diệp Tú phạm lỗi cũng không quá lớn, trong bụng nàng còn mang cốt nhục của Bối lặc gia, nếu vì bị cấm túc mà buồn rầu thì sẽ không tốt cho thai tượng, mất nhiều hơn được.Lúc Lăng Nhã nghe được tin này, nàng không ngạc nhiên hay khó chịu như mấy người Mặc Ngọc, thậm chí mí mắt còn không thèm động. Theo suy đoán của nàng, Diệp Tú được tự do chỉ là chuyện sớm muộn, do ý của Dận Chân hay là ý của đích phúc tấn thì cũng như nhau mà thôi. Dựa vào cốt nhục trong bụng thì nàng ta sẽ không bị cấm túc lâu, hiện tại Dận Chân không có con nối dòng, chỉ cần hài nhi này còn, thì nàng ta chẳng bao giờ bị vắng vẻ thờ ơ. Xem ra, buổi diễn hí khúc ngày mai sẽ rất là náo nhiệt...Lăng Nhã đặt khung thêu trên tay xuống, đứng dậy nhìn hoàng hôn buông trải tứ bề, màn đêm như từ từ lộ ra từ phía chân trời, nhấn chìm mọi thứ, muốn nhảy cũng không ra mà muốn tránh cũng không thoát, cuối cùng vẫn phải ở lại hồng trần vạn trượng, tận lực cầu sinh...Xa xa, một thân ảnh cao to hòa dần vào bóng tối chậm rãi đi về phía nàng, khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng như ẩn như hiện trong màn đêm, tà áo dài theo gió bay phấp phới, phần phật lả lơi, giống như quân chủ trong đêm tối.Trong khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, có chút nhợt nhạt nhưng rất dịu dàng trong đó. Khóe môi nam nhân hơi động tạo thành nụ cười rất nhẹ, khiến từng nét trên gương mặt hắn trở nên rất nhu hòa.Nhìn thấy hình dáng kia đang đưa tay ra tiến tới gần mình, Lăng Nhã bỗng mỉm cười, mang theo những cảm xúc và tình cảm chân thành nhất, nàng nắm chặt tay hắn. Trái tim nàng vẫn chưa bao giờ thấy bình yên... Dận Chân, vì chàng, ta cam tâm tình nguyện ở lại giữa hồng trần vạn trượng này chịu khổ, không mong vinh hoa phú quý; không mong trong tim chàng chỉ có mình ta; ta chỉ mong, nhiều năm về sau chàng vẫn sẽ đưa tay ra nắm lấy tay ta, chẳng chê tóc trắng, không màng dung nhan...Gánh hát Na Lạp thị mời về phủ tập hợp những đào kép nổi danh nhất kinh thành, ngày bảy tháng chín, từ sáng sớm gánh hát đã vào phủ bối lặc, tập trung ở Thanh Âm các để dựng đài bày cảnh. Trước khi màn đêm buông xuống thì mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ đợi các vị chủ tử đến đông đủ là có thể bắt đầu tuồng diễn. Na Lạp thị chọn vở diễn 'Mộc Quế Anh nắm giữ ấn soái', cũng là vở sở trường của gánh hát này.Chưa tới giờ diễn mà xung quanh Thanh Âm các đã sáng rực đèn lồng, từ xa nhìn lại, ánh lửa từ hàng trăm lồng đèn lần lượt được thắp lên như một dòng sông ánh sáng, hòa vào sao trời trên cao, khiến cho Thanh Âm các xa hoa đến nghẹt thở.Thời gian trôi qua, các vị chủ tử lớn bé trong phủ thay phiên nhau đến, ngồi theo thứ tự trong lầu các đối diện với sân khấu, lầu các này có hai tầng, bên dưới để ngồi xem diễn, bên trên thì dùng làm nơi ăn uống nghỉ ngơi.Lúc Lăng Nhã nắm tay Y Lan bước vào lầu các, bên trong đã có không ít người, oanh oanh yến yến rạng rỡ nói cười, nhất là các vị cách cách, tụm năm tụm ba chẳng biết đang nói chuyện gì, khi thấy Lăng Nhã tới, trên mặt bọn họ hiện ra nét hâm mộ và đố kỵ, trước đây không lâu, Lăng Nhã và các nàng ta thân phận như nhau, thậm chí còn không bằng, lúc đó các nàng có thể cười nhạo châm chọc nàng, nhưng bây giờ nàng đã là thứ phúc tấn cao quý, là tân sủng bên cạnh Bối lặc gia, nghe nói Bối lặc gia không cực sủng nàng, nhưng thư phòng trước sau vẫn chỉ có mình nàng được phép tới lui. Đối đãi đặc biệt như vậy, dù là Niên phúc tấn cũng chưa từng nhận được."Nhóm thiếp thân thỉnh an Lăng phúc tấn, Lăng phúc tấn cát tường." Dù trong lòng các nàng không phục, nhưng thân phận của Lăng Nhã đã là như vậy, lễ không thể không hành, trong đó còn có vài người lo lắng đề phòng, sợ Lăng Nhã nhớ lại mấy chuyện trước đây.Sao Lăng Nhã không nhìn ra tâm tư của các nàng ta cơ chứ, nhưng nàng cũng lười so đo, đang tính cho phép các nàng ta đứng lên thì đột nhiên thấy trong góc cách đó không xa có người nhìn mình, người đó cũng là cách cách duy nhất chưa từng hành lễ với mình.Ôn Như Ngôn im lặng nhìn về phía Lăng Nhã, ánh mắt vô cùng thất vọng. Sau lần đó nàng vẫn tiếp tục tới Tịnh Tư cư vài lần, nhưng lần nào cũng bị Lăng Nhã từ chối gặp, nếu chỉ một lần thì có thể vì tình cảm mà bỏ qua, nhưng lần thứ hai, thứ ba thì sao? Có lẽ Tố Vân nói không sai, là do nàng đã nhìn lầm Lăng Nhã, lầm vì nghĩ rằng hai người có thể làm tỷ muội cả đời, hóa ra... Hóa ra nàng ta cũng chẳng khác gì những người nịnh giàu đạp nghèo, thượng vị xong liền trở mặt vô tình, trước đây thì tỷ muội tình thâm, hiện giờ lộ ra chỉ toàn là hư tình giả ý.Mà thôi, bỏ đi, sau cửa hào môn làm gì có người nào có thể thật lòng tin tưởng chứ, chỉ do bản thân mình quá chân thành mà thôi. Ôn Như Ngôn hững hờ cười, uống cạn rượu trong ly, quay đầu đi chẳng muốn nhìn Lăng Nhã nữa. Nếu nàng ta đã muốn phân rõ ranh giới với mình, thì đành kệ nàng ta thôi, Ôn Như Ngôn cũng có ngạo khí của Ôn Như Ngôn, nàng sẽ không đi nịnh bợ bất kỳ ai hết.Lăng Nhã thấy trong mắt Ôn Như Ngôn tràn đầy thất vọng, nhưng cũng đành bất lực, sự phản bội của Thạch Thu Từ đã trở thành bóng ma trong nàng, ngày nào chưa tháo gỡ được thì ngày đó vẫn tồn tại bức tường giữa nàng và Ôn Như Ngôn. "Chúng ta qua đó ngồi đi." Lăng Nhã thu hồi ánh mắt, dắt tay Y Lan về chỗ đã được chuẩn bị sẵn theo thân phận của nàng, Qua Nhĩ Giai thị đã tới, Lăng Nhã không quen biết với nàng ta, chỉ gật đầu chào xem như bình lễ rồi cùng Y Lan ngồi xuống, vừa ngồi xuống thì lập tức có hạ nhân dâng trà lên.Y Lan cẩn thận nhận lấy chén trà, viền hoa trên nền sứ màu xanh được mạ bạc phát sáng, cầm lên có thể thấy rõ ngón tay phản chiếu trên đó, hệt như ngọc, so với chén sứ thô thiển trong nhà nàng thì hơn quá xa, gạt nắp ra liền ngửi được hương trà thơm nồng thấm tận ruột gan. Y Lan mặc một bộ y phục bông thêu hoa màu hồng phấn mới tinh, trên tóc cài cây trâm ngọc trai mà Lăng Nhã mới cho nàng mấy ngày trước. Diện mạo của Y Lan vốn điềm mỹ đáng yêu, giờ thêm ít trang sức vào lại càng trở nên xinh đẹp, lớn lên chắc chắn cũng như tỷ tỷ, là một mỹ nhân.Sáng sớm hôm nay Tiểu Vệ Tử bên cạnh tỷ tỷ đã tới đón nàng, nói là đích phúc tấn đã cho phép tỷ tỷ mời nàng tới phủ xem diễn, nàng vui đến mức không nhịn được, nằng nặc đòi Ngạch nương lấy bộ y phục bông màu hồng phấn vốn chuẩn bị để đón năm mới ra cho nàng mặc, chất liệu dĩ nhiên không đẹp bằng vải vóc mà tỷ tỷ tặng, nhưng chỉ có hai ba ngày không thể may y phục kịp. Ban đầu Phú Sát thị không đồng ý, vì dù sao cũng chỉ mới cuối thu, mặc bộ y phục này sẽ rất nóng, nhưng Y Lan cứ khăng khăng đòi cho bằng được, bà đành phải chiều nàng. Đài diễn lung linh rực rỡ, hạ nhân gọi một tiếng là có mặt, những điều này làm cho Y Lan cảm thấy mới lạ và thèm muốn vô cùng, ở đây tốt hơn nhà mình rất nhiều, nếu nàng có thể giống như tỷ tỷ, được sống ở chỗ này thì tốt biết bao.Đang suy nghĩ mông lung, nàng chợt nghe được giọng nói của ai đó, Y Lan ngẩng đầu lên thì thấy tỷ tỷ đang nói chuyện với một nữ nhân sắc đẹp nghiêng thành, trên người mặc y phục màu tím nhạt, bên cạnh còn có một nữ hài xấp xỉ tuổi mình, da trắng nõn nà, nàng ta mặc một bộ y phục bằng gấm hoa màu xanh nhạt, chân mang một đôi hài thêu màu xanh điểm bạc, trên mũi hài còn gắn một viên minh châu. Y Lan sờ sờ cây trâm trên đầu mình một cách vô thức, so với hai viên minh châu kia, ngọc trai trên cây trâm của nàng thua xa cả về màu sắc lẫn kích thước.Nữ nhân kia vừa nhìn thấy Y Lan thì cười tươi dịu dàng nói với Lăng Nhã: "Đây là muội muội của muội sao? Rất xinh đẹp, chẳng bao lâu nữa sẽ thành một đại mỹ nhân đây.""Tỷ tỷ quá khen." Lăng Nhã mỉm cười nhìn Y Lan: "Còn không mau qua thỉnh an Lý phúc tấn và Linh Tịch cách cách đi."Y Lan ngoan ngoãn 'dạ' một tiếng, hai tay đặt lên eo phải, nhún gối dịu dàng hành lễ: "Nữu Hỗ Lộc Y Lan gặp qua Lý phúc tấn, gặp qua Linh Tịch cách cách."Linh Tịch nhàn nhạt nhìn nàng rồi chuyển ánh mắt về phía xa xa, từ lần xém chết đuối đó, tính tình của Linh Tịch thay đổi rất nhiều, trầm mặc ít nói, lầm lì xa cách không muốn gặp ai, cho dù đối mặt với người thân thiết cũng chẳng mở miệng nói nhiều, hoàn toàn khác với Linh Tịch hoạt bát hiếu động trước kia, điều này khiến Dận Chân và Lý phúc tấn vô cùng lo lắng, chỉ mong nàng có thể tiến triển tốt hơn. Lần này, Lý phúc tấn phải nói đến cạn nước bọt Linh Tịch mới đồng ý ra khỏi cửa, cùng Ngạch nương tới Thanh Âm các xem diễn."Đứng lên đi, ta và tỷ tỷ ngươi tình như tỷ muội, không cần khách khí làm gì." Lý thị vô cùng nhiệt tình, tự tay đỡ Y Lan lên không nói, còn tháo chiếc vòng vàng nạm Bảo thạch hình giọt nước trên tay xuống, đeo vào cổ tay trắng muốt như ngọc của Y Lan: "Tính ra thì muội cũng nên gọi ta một tiếng tỷ tỷ, cái vòng tay này xem như là lễ vật gặp mặt ta tặng cho muội, không được phép từ chối."Tuy vòng tay này không được tính là trân phẩm, nhưng chế tác cực kỳ tinh xảo, bảo thạch nạm trên đó cũng là loại bóng loáng trong suốt, hệt như giọt nước rực rỡ dưới ánh mặt trời, Y Lan chỉ vừa nhìn thấy đã thích vô cùng, ánh mắt nhìn Lăng Nhã đầy mong đợi.Lăng Nhã vốn muốn từ chối, nhưng chạm phải ánh mắt của Y Lan thì trái tim trở nên mềm nhũn, lời muốn nói ra liền sửa lại thành: "Vậy thì hãy mau cảm ơn Lý phúc tấn đi."Xưa giờ người nhà của nàng chịu nhiều thiệt thòi, nhất là hai đệ muội, còn nhỏ như vậy mà đã phải thay nàng làm tròn hiếu đạo với A mã Ngạch nương, nghĩ mà xót xa. Nghe thấy mình được phép nhận, Y Lan cười nhăn hết mặt mày, ngọt ngào nói với Lý phúc tấn: "Đa tạ Lý phúc tấn.""Gọi ta là tỷ tỷ được rồi." Có vẻ như Lý phúc tấn rất thích Y Lan, kéo tay nàng tới phía trước ngồi xuống rồi hỏi Đông hỏi Tây, còn gọi người đưa bánh tới cho nàng, mà miệng lưỡi Y Lan lại ngọt, một tiếng 'tỷ tỷ' hai tiếng 'tỷ tỷ', thái độ cũng cực kỳ gần gũi, không bao lâu hai người đã trở nên thân thiết, chẳng có chút cảm giác gì xa lạ, còn giống mẫu tử hơn cả Linh Tịch đang thẫn thờ ngồi bên cạnh.Lý phúc tấn lấy cái bánh hạt thông trong đĩa đưa cho Y Lan, nói: "Nếm thử tay nghề của đầu bếp trong phủ xem có khác với ở bên ngoài không." Y Lan nghe lời nhận lấy, cắn thử một miếng liền phát hiện trong nhân bánh có hạt thông, vừa giòn vừa thơm, dư vị ngọt lành thì khen không ngớt miệng. Ăn được vài miếng thì nàng nghiêng đầu nghĩ nghĩ gì đó, rồi lấy một cái bánh trong đĩa, nhảy xuống ghế chạy tới trước mắt Lăng Nhã, đút miếng bánh vào miệng Lăng Nhã, ngọt ngào nói: "Tỷ tỷ cũng ăn một cái đi."Lăng Nhã giả bộ giận hờn: "Còn nhớ ta là tỷ tỷ của ngươi sao, nhìn ngươi và Lý phúc tấn trò chuyện vui vẻ như vậy, ta còn tưởng rằng ngươi đã nhận nàng ta là tỷ tỷ rồi."Y Lan biết tỷ tỷ sẽ không giận mình thật, nên cười hì hì, dựa cả thân mình vào lòng Lăng Nhã, nũng nịu nói: "Đâu có, Lan nhi chỉ có một tỷ tỷ thôi, Lý phúc tấn dù tốt đến mấy cũng không bằng một phần của tỷ tỷ trong lòng Lan nhi."Tuy Y Lan tuổi không lớn, nhưng tâm nhãn cũng không tệ, lúc giáp mặt với Lý phúc tấn thì gọi nàng ta là tỷ tỷ, nhưng khi nói chuyện với Lăng Nhã thì vẫn gọi là Lý phúc tấn như cũ, chỉ rõ 'thân sơ khác biệt'*."Muội đó, cái miệng nhỏ này ngọt y như mật, khiến người khác không thể nào giận được." Lăng Nhã mắng yêu ngắt ngắt cái mũi nhỏ của Y Lan, cười dịu dàng."À phải rồi, tỷ tỷ, Linh Tịch cách cách là nữ nhi của Lý phúc tấn sao? Sao nàng ta chẳng nói câu nào hết vậy, đúng là kỳ lạ." Y Lan rướn người lên sát tai Lăng Nhã hỏi nhỏ, tuy vừa rồi nàng nói chuyện với Lý phúc tấn, nhưng ánh mắt luôn để ý tới Linh Tịch ngồi kế bên, thấy nàng ta không nói không cười, giống như một pho tượng gỗ.Dĩ nhiên Lăng Nhã biết Linh Tịch trở thành như vậy là do trước đó đã chịu một cú sốc quá lớn, khiến Linh Tịch gần như khép kín hoàn toàn; nhưng chuyện này không tiện nói rõ với Y Lan, đành phải giả lả cho qua, sau đó nàng nói cho Y Lan biết là Lý phúc tấn đang mang thai, dặn dò khi ở bên cạnh phải cẩn thận, không được va chạm vào nàng ta.Lại tiếp, lúc này Lý phúc tấn mang thai đã được tháng thứ tư, nhưng dáng người vẫn mảnh khảnh như trước, bụng chỉ hơi nhô lên một chút, người khác nhìn vào cũng sẽ không biết nàng ta đang mang thai. Lúc nãy Lăng Nhã có gặp Diệp Tú thì thấy hoàn toàn tương phản, bụng Diệp Tú to hơn rất nhiều so với người mang thai sáu tháng, nhiều người nghi ngờ không biết có phải là song thai hay không.Thấy người tới ngày càng đông, Lăng Nhã dặn dò Y Lan ngồi yên một chỗ đừng đi loạn, tránh đụng vào người khác rước lấy phiền hà không đáng. Nhưng nhiều khi, dù tránh cỡ nào thì phiền hà vẫn luôn tự tìm tới mình.Y Lan vừa định 'dạ' thì có một mùi hương xông thẳng vào mũi, khác với mùi son phấn bình thường, đây là hương cam thanh mát, rất dễ chịu, khiến ai ngửi rồi đều sẽ khó quên. Y Lan tò mò nhìn theo hướng của hương thơm thì thấy một nam nhân toàn thân như ngọc, gương mặt lạnh lùng đang đi về phía các nàng, sau lưng hắn còn có hai nữ nhân, người bên phải dung mạo đoan trang, mi mắt hiền lành, làm cho ai nhìn thấy cũng có ấn tượng tốt; người bên trái như ngọc như hoa, xinh đẹp tuyệt trần, Y Lan phát hiện mùi hương này chính là của nàng ta.Từ xưa tới nay, Y Lan cảm thấy tỷ tỷ của mình chính là nữ nhân xinh đẹp nhất thế gian, dung mạo khuynh thành của tỷ tỷ sẽ không có ai sánh bằng, nhưng giờ mới biết, vốn là vẫn có người có thể như thế, thậm chí xét về phong thái thì lại có phần nhỉnh hơn.Lúc Y Lan còn ngẩn ngơ vì sắc đẹp của Niên thị thì cũng là lúc Lăng Nhã kéo nàng quỳ xuống, không chỉ các nàng, tất cả những người còn lại cũng đứng dậy quỳ xuống hành lễ với ba người tôn quý nhất phủ, ngay cả các đào hát và nhạc sư trên đài diễn phía xa xa cũng quỳ, đồng thanh: "Thỉnh an Bối lặc gia, thỉnh an đích phúc tấn, thỉnh an Niên phúc tấn.""Đứng lên hết đi." Dận Chân phất tay, rồi tự mình đỡ Lý thị và Diệp thị, nói: "Hai nàng thân mình không tiện, không cần giữ lễ tiết, chỉ cần ngồi là được rồi."Na Lạp thị ở bên cạnh cũng cười: "Đúng vậy, câu thỉnh an này chẳng qua cũng chỉ là nghi thức xã giao thôi, sao quan trọng bằng bảo dưỡng tốt thân thể chứ, đợi mười tháng sau, sinh hạ cho Bối lặc gia một Lân nhi khỏe mạnh thông minh mới tốt."Hai người tạ ơn xong thì được thị nữ phía sau đỡ ngồi xuống chỗ của mình, lúc Dận Chân đang tính cùng Na Lạp thị và Niên thị ngồi xuống, ánh mắt vô tình lướt qua gương mặt vô cảm của Linh Tịch đang ngước đầu nhìn mình chằm chằm, trái tim hắn run lên. Sau khi Hoằng Huy chết đi, Linh Tịch khép chặt bản thân, đã lâu vậy rồi mà không chịu nở nụ cười, ngay cả mở miệng cũng không, giống như cách biệt với thế nhân. Hắn nhiều lần mời Thái y tới xem, nhưng Thái y nói đây là tâm bệnh, thuốc thang và châm cứu cũng vô hiệu, chỉ có thể trông chờ vào sự quan tâm của người thân, phải giúp nàng gỡ bỏ ám ảnh ra khỏi đầu thì họa may. Hắn tới khom người bế Linh Tịch lên, dịu dàng nói: "Con ngồi cùng A mã có được không?"Linh Tịch nhìn Dận Chân rất lâu, lâu đến mức trong ánh mắt có hẳn một lỗ trống sâu thẳm, sau đó mới nhẹ nhàng gật đầu, Dận Chân vui mừng ôm Linh Tịch ngồi xuống chiếc ghế Tử đàn rộng rãi, Na Lạp thị và Niên thị thì ngồi hai bên, Lý thị ngồi kế tiếp Na Lạp thị, những người còn lại thì ngồi theo thứ tự phẩm cấp của mình.Na Lạp thị nhận chén trà từ tay hạ nhân, uống một ngụm rồi ngạc nhiên hỏi: "Ủa, sao hôm nay trà có vẻ ngọt hơn, hình như không giống với trà bình thường hay uống."Niên thị dùng nắp gạt lá trà nổi trên mặt nước trong chén, cười nói: "Hiếm khi tỷ tỷ có hứng thú mời gánh hát tới phủ, nhờ vậy mà Bối lặc gia với mấy vị tỷ muội mới có dịp vui vẻ náo nhiệt, người làm muội muội này đương nhiên cũng góp chút tâm ý, nước dùng để pha trà hôm nay là muội muội cố tình sai người lấy từ trên núi Sơn Tuyền về đây, ngọt lành mát lạnh, dùng để pha trà thì ngon không gì bằng.""Muội muội có lòng." Na Lạp thị cười nhẹ rồi quay qua Dận Chân và Linh Tịch, nói: "Bối lặc gia, hôm nay muội muội của Lăng phúc tấn cũng tới, ngài có muốn gặp không?""Có sao?" Đôi mày rậm của Dận Chân nhíu lại, nhìn về phía Lăng Nhã đang ngồi, đúng là thấy cạnh nàng có một tiểu nữ hài lạ mặt, lập tức vẫy tay ý bảo nàng tới gần.Lăng Nhã vội vã nắm tay Y Lan tiến tới hành lễ, Y Lan chưa từng gặp qua vị tỷ phu Tứ A ca của Đại Thanh triều cao quý này, nên giờ vừa hồi hộp vừa tò mò, mở hai mắt tròn xoe lén nhìn Dận Chân trong bộ y phục Hồ lam, khoác trường bào thêu Vân văn kia. Nàng tự cho mình đã rất cẩn thận, ai ngờ vẫn bị Dận Chân phát hiện, hắn nhoẻn miệng cười. Dung mạo của Đức phi xinh đẹp, nên sinh ra Dận Chân có ngũ quan cực kỳ xuất sắc, chỉ có điều biểu cảm quá sức lạnh lùng, nên khiến người nhìn thấy đều sợ sệt; mà giờ hắn vô tình cười, giống như gió xuân lùa đến thổi tan băng lạnh ngàn năm, lại như ánh nắng từ chân trời phủ xuống tứ bề, làm cho người nào chìm ngập trong đó đều khó mà kiềm chế được rung động.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip